Tiếu Khuynh Nữ Phụ
-
Chương 33: Nhầm lẫn
"Tôi tên Thẩm Tư Cát."
"Tư Cát tiểu thư." Tang Họa gật đầu, cô nhận ra, Thẩm Tư Cát - tuy tuổi đời còn trẻ nhưng đã là một trong những siêu mẫu đắt giá nhất của xứ sở sương mù.
Cái học viện Shallow này cũng quá khoa trương rồi, không cần phải thần thánh hoá đến mức cho ra lò luôn một cái siêu mẫu quốc tế đó chứ. Khụ! Được rồi, dù sao đã gọi là trường học quý tộc thì loại thân phận hiển hách nào mà không có. Huống chi đây còn là thế giới tiểu thuyết, bà tác giả mặc sức bung lụa. Cũng bởi vì thân phận có chút bất lợi này, vị tiểu thư họ Thẩm ngại tiền trong nhà quá nhiều liền vung tay bao luôn toàn bộ quán coffe của người ta!
"Không biết Tư Cát tiểu thư đến gặp tôi là có chuyện gì?" Tang Họa ngừng cảm thán trong lòng, cô mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Cảm giác người trước mắt cố tình không nghe thấy, tầm mắt chú mục trên gương mặt cô quan sát đánh giá. Trong mắt Thẩm Tư Cát lộ ra vẻ chế nhạo và thăm dò không chút kiêng kị gì khiến Tang Họa khẽ chau mày liễu. Nhìn cái gì mà nhìn, tưởng tôi là tranh triển lãm chắc?
Trong bầu không khí im ắng, cô độc rơi xuống một âm thanh, cánh môi đỏ au của cô ta bật ra một câu không hợp hoàn cảnh: "... Cô đẹp thật đấy!"
Một lời khen ngợi lại mang hàm ý mỉa mai khá lộ liễu.
Dừng một chút, mắt đẹp của Thẩm Tư Cát làm ra vẻ hiếu kỳ tràn ngập xem thường: "Không biết Tang Họa tiểu thư đã tốn bao nhiêu tiền để có được nhan sắc như hiện tại vậy? Tuy điều này có hơi khiếm nhã một chút nhưng cô có thể nào bật mí cho tôi không? Cô sửa ở thẫm mỹ viện nào thế? Cô có làm mũi không? Gọt cằm, nâng hạ gò má? Hay tất cả đều là từ dao kéo mà ra?"
Đối mặt với sự công kích không ngừng của Thẩm Tư Cát, Tang Họa nhất thời tê liệt dây thần kinh phản ứng, không phải là cô nhu nhược không biết đáp trả, mà là cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra?!
Làm mũi? Gọt cằm? Nâng hạ gò má?
Bộ não Tang Họa dường như ngưng hoạt động vì bị những từ ngữ mới lạ xâm nhập. Cuối cùng đi đến một kết luận quái đản: Muốn trao dồi sắc đẹp thì cũng đừng đả kích người khác như vậy chứ? Trông cô ta như vừa mới uống thuốc lắc vậy.
Nếu như để cho Thẩm Tư Cát có khả năng đọc được suy nghĩ theo một kiểu thoát tuyến trong đầu Tang Họa. Thì chắc cô ta sẽ tức đến phát điên mất. Vì cớ gì ông trời sinh ra một cô gái có IQ đội đỉnh, mà EQ thì thấp lè tè như thế?
Thẩm Tư Cát nhếch môi khinh thường, bày ra tư thế cao ngạo rồi nở một nụ cười giả tạo, nhìn cô nói: "Dường như cô đang cố tỏ ra ngây thơ không biết gì thì phải? Thời gian của tôi không nhiều, tôi cũng sẽ không dong dài nữa." Vừa nói cô ta vừa rút ra trong túi sách một tấm hình rồi đặt lên bàn: "Cô có nhận ra đây là ai không?"
Thời gian cô không có nhiều, tưởng tôi rảnh rỗi lắm hả? Khẩu khí thật sự con mẹ nó như đi đánh ghen!
Tang Họa đảo tròng mắt một cái, có chút cảm khái. Hai người này không phải là cô cùng với cái tên Dạ Diễm chết tiệt kia sao? Nhìn quan cảnh xung quanh cũng biết là được chụp tại vườn hoa Phù Dung rồi. Xem xem cô đang còn đang kiễng chân hôn vào má hắn ta nữa này! Ánh sáng vô cùng hài hoà, hai người thoạt nhìn tràn đầy tình cảm. Ôi chao!
Từ từ——
Cái gì mà kiễng chân hôn vào má? Cô cả đời này còn chưa từng chạm tay đàn ông bao giờ! Tang Họa rất nhanh nhận thức được vấn đề mà nãy giờ vẫn khiến cô ngu ngơ không hiểu.
Cái cô Thẩm Tư Cát này rõ ràng là đi đánh ghen rồi còn gì nữa!
Này là kỹ xảo chụp hình quá có ý đồ rồi, người ta rõ ràng là đang nói chuyện tử tế, thế nào qua một tấm hình liền biến thành môi chạm má rồi? Chẳng lẽ ngày đó, Dung Phượng Khuynh nức nở hỏi cô vì sao hôn Dạ Diễm là tại cái tấm ảnh không rõ nguồn gốc này gây ra hay sao?
Giờ mà không hiểu nữa thì cô chính là đồ ngu!
Fuck...!
"Tư Cát tiểu thư, có lẽ cô hiểu đã lầm rồi."
Sự thật chứng minh, phụ nữ một khi đã ghen tuông thì cho dù có là đại bác hay hoả tiễn cũng không chui lọt vào tai được, đối phương còn cho rằng Tang Họa vì chột dạ mới lên tiếng, ghen tức đố kỵ thiêu đốt con ngươi: "Thì ra anh ta yêu thích mặt hàng đã bị đám đàn ông xài qua rồi. Đẹp thì có đẹp chỉ là kỹ thuật trên giường của cô tốt hơn tôi sao?"
Đúng là nói mà không biết ngượng mồm!
Trong lòng cô trầm xuống, khoé môi tràn ra nụ cười mang theo sự uy hiếp tựa như ác ma: "Miệng mồm hôi thối thì nên đi súc miệng cho sạch." Không đợi Thẩm Tư Cát lên tiếng, cô lại nói tiếp: "Thế sự vô thường, những kẻ ăn nói hàm hồ lúc đi trên đường cũng dễ lăn đùng ra chết lắm đấy."
"Cô... cô nói thế là có ý gì? Cô dám nguyền rủa tôi à?" Khí thế của Tang Họa làm cho cô ta run sợ, lại càng là bị lời nói vừa rồi mà tức giận run người.
"Thì?" Một chữ, không nhiều không ít, giống như miễn cưỡng ban phát, thành công đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Tư Cát oán hận cô giờ phút này vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh. Tang Họa rất đẹp, vẻ đẹp mà chẳng có thứ công nghệ nào có thể mô phỏng được. Càng nghĩ cô ta càng ganh tị, vì sao ông trời có thể thiên vị như vậy chứ, Thẩm Tư Cát rốt cuộc thẹn quá hoá giận, âm lượng giọng nói trở nên cao vút, hung hãn như muốn đập chết người: "Hàng nát còn không cho phép người khác nói mình là hàng nát sao? Kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Tôi khinh! Tôi còn tưởng tình địch của tôi địa vị danh giá cỡ nào? Hoá ra lại chỉ là mặt hàng rách nát này. Tôi có gì không bằng cô hả?"
Tình nhân của Dạ Diễm muôn màu muôn vẻ, có thể nói chính là một cái hậu cung khổng lồ. Thẩm Tư Cát thừa nhận, luận về thân phận địa vị, cô ta ít nhiều cũng sẽ không bằng với một vài tình nhân rải rác của Dạ Diễm.
Thiết nghĩ, khi anh ruồng bỏ cô ta, thì người tiếp theo ngã vào lòng anh sẽ là một cô gái hơn cô ta bội phần. Nhưng nào ngờ, anh ta lại chọn con ả trước mắt này. Thân xác trăm người đè, vạn kẻ áp. Thẩm Tư Cát vậy mà lại thua dưới mặt hàng đê tiện bẩn thỉu này sao?
Cô ta không phục! Trăm ngàn lần không phục!
"Cô nghĩ mình có gì đặc biệt sao? Sớm muộn gì cô cũng bị anh ta đá như một món đồ chơi quá hạn sử dụng mà thôi! Như giẻ rách cả thôi!" Thẩm Tư Cát càng nói càng hung tợn, cảm giác như mấy giây sau sẽ nhào đến xé xác cô ra.
Roạt! Thẩm Tư Cát đứng bật dậy như lò xo, khó tin mở bừng mắt, cô ta không ngờ Tang Họa dám làm vậy với mình. Làn nước mát lạnh chảy dọc xuống phần cổ áo, vài giọt đọng vào rèm mi, rồi rơi vào đáy mắt đỏ bừng khiến nó đau xót.
Tang Họa thần sắc lạnh nhạt đặt ly nước xuống bàn, khuôn mặt không cảm xúc thờ ơ nhìn Thẩm Tư Cát. Rõ ràng trong đáy mắt là hình ảnh chiếu ngược của cô ta, nhưng sắc thái trống rỗng ấy khiến cho Thẩm Tư Cát có cảm giác mình như một kẻ vô hình.
"Tang Họa, cô dám..."
Tang Họa bắt chéo chân, hơi ngã người ra sau lưng ghế, nâng mắt nhìn Thẩm Tư Cát trong bộ dạng chật vật cùng cực.
Bộ kiếp trước tôi mắc nợ các người sao?
Bực bội nửa ngày, thật sự là dồn nén đến mức nghẹn khuất. Vừa bị Dạ Diễm nhục mạ xong, thì bây giờ lại đến lượt tình nhân của anh ta ra trận.
Chẳng lẽ thấy tôi ngày thường im lặng mà cho rằng tôi không biết tức giận?
Cọp mẹ không ra oai, các người lại tưởng tôi là mèo bệnh?!!!
Trơ trọi đứng trước mặt Tang Họa, giống như bị lột sạch toàn bộ quần áo, Thẩm Tư Cát nhận ra cô ta tả tơi nhếch nhác chẳng khác nào một con chuột cống ướt mưa chạy qua đường. Khí thế ngạo mạn của cô bị Tang Họa dồn ép đến âm vô cùng, hoàn toàn không còn là bộ dạng tiểu thư cao cao tại thượng như lúc ban đầu nữa.
Bộ dáng cao quý của Tang Họa, giờ phút này mới thực chất là Phượng Hoàng!
"Thẩm Tư Cát, có phải cô bị bệnh không?"
"Cái gì?"
Tang Họa liếc mắt một cái: "Cô không biết sao? Cô trông chẳng khác gì một con chó đột nhiên phát bệnh cả, là bệnh dại đấy."
Thẩm Tư Cát: "..."
Tang Họa: "Tôi thấy cô tốt nhất lập tức đến bệnh viện chữa trị ngay đi, đừng có dỡ thói quen cắn càn như thế là không tốt. Cơ mà tôi cũng thấy lạ thật đấy, ít nhất lúc con chó còn đang bình thường thì nó hẳn phải phân biệt được ai là có ý tốt ý xấu với nó chứ nhỉ? Đâu có giống như cô..."
"Ngậm miệng!" Cánh tay Thẩm Tư Cát mạnh mẽ vung lên, hung hăng tát vào mặt Tang Họa.
Tang Họa cười lạnh, dễ dàng bắt lấy cổ tay Thẩm Tư Cát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn chưa chịu tỉnh ngộ ra sao? Vậy để tôi tiếp thêm cho cô một ly nữa nhé!"
Tang Họa giật lấy ly nước còn lại trên bàn, vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, lần thứ hai hất thẳng vào mặt cô ta.
"Cô, cô..." Thẩm Tư Cát hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cả người run rẩy, nước bắn tung toé vào mắt mũi.
Tang Họa dằn mạnh ly nước, mạnh tới mức mặt bàn cũng nảy lên, lạnh lẽo nhả ra từng chữ: "Cô điên như vậy đã đủ chưa? Bộ dáng tự cao tự đại trên sàn catwalk của cô đâu rồi? Cô có bao giờ soi gương không hả? Tự nhìn lại bản thân mình lúc này đi, có bao nhiêu hèn mọn, bao nhiêu đáng thương? Tôn nghiêm của cô đi đâu mất rồi?"
Thẩm Tư Cát bị Tang Họa một đường đi lên mà mụ mị đầu óc, sức lực thoắt cái cạn kiệt, ngã ngồi ra ghế ở phía sau, lớp trang điểm tinh vi cũng không che đậy nổi vẻ mặt tái nhợt như người bệnh.
"Tôi nói cho cô biết, tôi và Dạ Diễm chẳng có bất cứ quan hệ gì, dù có "đào tim móc phổi" hai tay dâng ra trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ để ý đến loại người coi thường tình cảm của người khác như anh ta đâu. Tôi ghét anh ta còn không hết, nói cái gì mà tình nhân với người yêu hả? Tấm ảnh này là vì có người muốn vu oan cho tôi mà thôi. Cô lớn như vậy rồi, không hiểu chuyện gì thì cũng phải đợi người ta giải thích chứ. Cứ nhảy vào miệng người khác ngồi thì kẻ chịu uất ức là chính bản thân mình thôi."
Tang Họa trảm đinh tiệt thiết, cứ như vậy, không chút do dự đem từng chữ, từng câu nói ra, đánh vào thâm tâm đã loạn thành một đoàn của Thẩm Tư Cát.
Cô ta đứng bần thần, khí thế hung hăng càn quấy bị rút cạn, cả người cứ như một quả bóng xì hơi nương nhờ điểm tựa mới chống đỡ không ngã nhào xuống. Như kẻ u mê bừng tỉnh cơn đại ngộ, từng đầu ngón tay run rẩy dùng sức ôm lấy khuôn mặt, và rồi cô ta xúc động bật khóc, tất cả những cảm xúc đau khổ, tức giận, tủi thân mà cô ta kìm nén bây lâu giờ đây vỡ oà thành những dòng lệ...
"Tôi yêu anh ấy, tôi thật sự rất yêu anh ấy..."
... Nhưng người ta lại chẳng yêu tôi.
Trẻ tuổi, tài năng, danh vọng... Thẩm Tư Cát sở hữu tất cả mọi thứ mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng mơ ước có được. Cô ta kiêu ngạo hiếu thắng, cho rằng bản thân đủ vốn liếng để chinh phục được tất cả.
Kể từ khi biết người đàn ông kinh tài tuyệt diễm như Dạ Diễm tồn tại trên đời, còn ở ngay mí mắt cô nở nụ cười yêu mị tà tứ. Người con gái trẻ tuổi nông nổi ấy liền dâng lên quyết tâm muốn chinh phục được anh. Thử thách càng khó, thì cô mới càng cảm thấy kích thích. Thẩm Tư Cát tự tin vỗ ngực khẳng định, bản thân là người có quyền năng cảm hoá được trái tim tưởng chừng như đa tình lại bạc tình của anh.
Đeo đuổi đến bên anh, trở thành người yêu của anh. Từ không yêu biến thành yêu say đắm, như một kẻ ngủ quên trên chiến thắng, bản thân cô ta đắm chìm trong hạnh phúc viễn vông. Lý tưởng hoá, tỉnh giấc mộng, hiện thực trở nên cay đắng.
Một người phụ nữ như Thẩm Tư Cát, sao có thể chấp nhận nổi đến cuối cùng vẫn đồng dạng bị anh ruồng bỏ như bao người phụ nữ khác. Cô ta đủ thông minh để hiểu, cô gái trước mắt này là vô tội, Dạ Diễm yêu ai từ bỏ ai là quyền của anh. Chính mình bất quá chỉ là một trong số những tình nhân của anh mà thôi.
Đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng, dù biết chỉ là hư tình giả ý, vẫn cứ ngu muội không tỉnh. Biết đó là vực sâu, nhưng vẫn muốn lao đầu xuống. Ghen tuông như một loại thuốc độc không tên, khiến Thẩm Tư Cát giận chó đánh mèo mà đổ hết bất mãn lên đầu Tang Họa.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Thẩm Tư Cát như một đóa hoa tàn ở trước mặt Tang Họa nỉ non.
Tang Họa không tin vào tình yêu, lại càng khịt mũi coi thường tình yêu. Thế gian này, tình thân còn có thể đem ra buông bán đổi chác, thì đừng nói chi là đến hai kẻ chẳng có tí máu mủ ruột rà gì. Yêu thương của hồng trần giống như yên hoa trong đêm, sau thời khắc ngắn ngủi xinh đẹp, cũng liền nhanh chóng lụi tàn. Như bèo dạt mây trôi, hợp rồi lại tan giữa chốn vô thường. Đã tận mắt chứng kiến rất nhiều trường hợp, mới phút trước yêu đến sống đi chết lại, phút sau liền biến thành kẻ thù không đội trời chung. Khi mới cưới về tình chàng ý thiếp, tình yêu hoá cũ kỹ chẳng phải liền biến thành bạo lực gia đình đó sao? Trên đời này, chẳng có ai mãi yêu ai đến hết một đời cả. Bạn đừng có mà ảo tưởng mấy câu chuyện trong tiểu thuyết hào môn, như hoàng tử yêu phải nàng lọ lem, khi tình cảm đậm sâu mặc nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng lúc hết yêu rồi, người ta tuyệt tình thu hồi lại tất cả, đến cái quần rách bạn cũng không tranh nổi đâu.
Càng ghê tởm hơn, chính là những kẻ nguỵ quân tử nhân danh tình yêu đùa bỡn người khác, xem tổn thương của họ làm lạc thú. Dạ Diễm chính là một ví dụ điển hình, nguyền rủa anh ta cả đời không lấy được vợ!
Tang Họa lên tiếng hỏi: "Cô luôn miệng nói yêu anh ta, vậy anh ta đã bao giờ nói yêu cô chưa?"
Thẩm Tư Cát nghe tới đây, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, khuôn mặt đình trệ, biểu cảm ngây ngốc.
"Chưa bao giờ phải không?" Thấy đối phương phản ứng như vậy, Tang Họa cũng đoán được đáp án, cô thở dài, đối với mấy cái này thật sự chẳng am hiểu gì, nhưng cô chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy. Ít nhiều vẫn có thể đưa cho cô ta một số lời khuyên của người đi trước, ừm... là Tang Họa trước đây: "Đối với loại người như Dạ Diễm, anh ta sẽ không bao giờ thật lòng với bất kỳ ai. Cô có hết lòng hết dạ với anh ta thế nào thì cũng vô nghĩa cả thôi. Đừng tự ru mình trong những ảo tưởng không có thật. Tỉnh lại đi! Không có cô, anh ta cũng sẽ có người khác. Cô có cố gắng thế nào, cũng vậy thôi."
Cô có cố gắng thế nào, cũng vậy thôi!
Lời nói của Tang Họa khiến thần kinh Thẩm Tư Cát đau nhói, thân hình cô ta gập xuống run rẩy như đóa hoa ủ rũ, một màu tái nhợt, lặng lẽ điêu linh.
Anh kề bên tai cô những lời thì thầm giả dối, dù vậy anh chưa bao giờ, một lần nào đó nói rằng anh yêu cô cả! Chưa bao giờ! Thế mà mình khờ dại đến mức, vẫn cứ khăng khăng cho rằng chỉ cần kiên trì bỏ công thì mình có lẽ sẽ chạm đến trái tim anh từng chút một.
Đau đớn nhất là nghĩ mình có trong tay mọi thứ lại như chẳng có được cái gì...
Tầm mắt Tang Họa lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn chiều tím buông mình qua song chấn, thềm cỏ dại ẩm ướt sương hoa, ánh tà dương ngượng ngùng nhảy loạn. Con người vì sao luôn bỏ qua những thời khắc tươi đẹp như vậy, chỉ để theo đuổi một nỗi sầu trăm năm?
"Cô biết không, người đi yêu và người được yêu là hai khái niệm vô cùng bất công." Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng, kể cả tình yêu cũng như thế, vậy thì việc gì phải gồng gánh quá sức, dùng chân thành để mua về một cơn ác mộng? Chỉ thiệt thòi cho kẻ đem lòng đi yêu mà thôi: "Đối với người yêu mình, chỉ cần mình chau mày một cái, anh ta cũng sẽ đứng ngồi không yên. Nhưng nếu đã không có yêu, thì cho dù mình thì khóc đến long trời lỡ đất, người ta đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc."
Đây chính là bi kịch của tình yêu!
"Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không biết nên làm gì cả? Tôi cố gắng bao nhiêu, kiên trì bao nhiêu. Nhưng người ta vẫn cứ lạnh nhạt thờ ơ!" Thẩm Tư Cát kích động, âm thanh pha lẫn sự nghẹn ngào.
Làm gì sao? Làm gì chứ nhỉ? Tang Họa lúc trước hình như cũng từng tự hỏi như thế rất nhiều lần. Ừ thì đã cũng đã từng làm qua rất nhiều chuyện, nhiều đến nổi chẳng nhớ được nữa, cứ lẽo đẽo chạy theo sau người ta như một cái đuôi, thậm chí loại chuyện đê tiện cỡ nào cũng đã làm hết cả rồi. Nhưng chẳng phải, người ta đến nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt đó sao?
Tang Họa của lúc đó, mỗi câu mỗi lời Dung Phượng Khuynh nói ra, đều như ban ơn!
Tang Họa rũ mắt, hàng mi dài rậm rạp đổ xuống, cõi lòng chợt trống rỗng tan hoang. Một lát, mới khẽ nói: "... Làm thinh thôi!"
Cái gì cũng làm hết rồi, nhưng vẫn níu giữ không được trái tim kẻ muốn đi. Thôi thì im lặng rồi đợi chờ. Không phải chờ cho anh quay đầu lại, mà là đợi cho lòng này hết yêu người.
...
Hiểu lầm đã được hoá giải, khuyên nhủ cũng đã khuyên nhủ, cô ta tiếp theo như thế nào cũng là tự bản thân cô ta. Tang Họa cảm thấy không cần thiết phải ngồi ngốc ở đây nữa, cô lặng lẽ đứng dậy, xoay người bước đi.
"Đợi một chút!" Thẩm Tư Cát thất thanh gọi lại.
Tang Họa dừng chân, quay đầu.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin lỗi vì đã nói ra những từ ngữ xúc phạm đến cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi." Thẩm Tư Cát vẫn ngồi như cũ, cũng không quay người, cô ta đã đủ thảm rồi, cũng rất xấu hổ về những lời nói không có tu dưỡng của bản thân, da mặt dù có dày cỡ nào cũng không dám đối diện với ánh mắt Tang Họa.
Tang Họa không đáp lại, cô sẽ không oán hận Thẩm Tư Cát, cũng sẽ không chán ghét cô ta. Bởi vì sau này không gặp lại, giữ trong lòng làm gì cho chật chội trái tim. Cho nên có tha thứ hay không tha thứ chẳng quan trọng nữa rồi.
Cô đưa tay định nắm lấy chốt cửa, cánh cửa liền bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Thật khéo! Sự trùng hợp này chỉ khiến cô có cảm giác rằng số phận đang trêu đùa mình thôi.
Tầm mắt Tang Họa cùng Dạ Diễm giao nhau, chưa đầy một giây, Tang Họa chẳng thèm đoái hoài đến anh, lách người, đi một mạch ra ngoài.
Nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, Dạ Diễm cảm thấy cực kỳ châm chọc việc bản thân vội vàng chạy đến đây khi nghe tin cô bị Thẩm Tư Cát đưa đi. Lại còn lo lắng sợ cô ta bị người khi dễ nữa chứ! Dạ Diễm ơi Dạ Diễm, mày lúc nào đã hành xử lỗ mãng như vậy?
"Dạ Diễm, khoan đã!" Thẩm Tư Cát không ngờ mình lại được gặp anh ở đây, thấy Dạ Diễm như muốn bỏ đi, cô ta gấp gáp hét lên, không để ý toàn chân chật vật, nóng lòng chạy tới.
Dạ Diễm có vẻ không kiên nhẫn, anh hỏi: "Em muốn nói gì?"
Sự lạnh nhạt của anh khiến toàn thân cô ê ẩm, giọng cô có chút run run và ngập ngừng, lấy hết can đảm hỏi: "Anh đã bao giờ, trong một phút giây ngắn ngủi nào đó... từng nghĩ rằng sẽ... yêu em chưa?"
Biết rằng câu hỏi này có bao nhiêu ngu ngốc, nhưng cô vẫn muốn từ chính miệng anh nói ra.
Rất lâu sau đó, không biết là đã trải qua bao lâu, trong sự khẩn trương chờ đợi, bên tai rơi xuống một tiếng thở trầm thấp của người đàn ông: "Em biết mà!" Anh nhẹ nhàng cho ra đáp án.
Toàn thân Thẩm Tư Cát như ngâm trong băng lạnh.
Thì ra có một câu nói, còn đau hơn cả hai chữ "Chưa từng!"
Em biết mà!
Dù bản thân đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vẫn không sao thừa nhận nổi. Sự tàn nhẫn của anh đưa cô đến tuyệt lộ, nơi mà chẳng có bất kỳ lòng trắc ẩn cùng sự khoan hồng nào.
"Em hiểu rồi!" Thẩm Tư Cát cuối thấp đầu, gồng mình để không rơi lệ.
Em hiểu rồi, sự bi luỵ của em đều là em tự chuốc lấy mà thôi!
Em hiểu rồi, là vì em mơ mộng hão huyền, tự vẽ tự tô, nên mới gục ngã đến mức không sao gượng dậy nổi!
Em hiểu rồi, là vì em đặt cược trái tim mình vào một giấc mơ không có thật, nên mới đi đến kết cục đau lòng như vậy!
Em hiểu rồi, cái gì cũng hiểu rồi!
Có lẽ trên đời này, chẳng có ai chạm được trái tim anh đâu!
Thâm tâm anh lạnh lẽo như vậy, cái vẻ đa tình của anh cùng lắm chỉ là nguỵ trang mà thôi. Dù cô có khóc đến tan nát cõi lòng, hai mắt đẫm lệ, thì anh cũng không bao giờ hồi tâm chuyển ý. Dù có đem trái tim dâng ra trước mặt người đàn ông này, anh cũng sẽ làm như không thấy!
Bởi vì, anh không yêu!
"Băng đá thì..." Cô cười thảm: "... không đời nào tan hết!"
——
Một tiếng động lớn vang lên dữ dội, phía bên kia làn đường, đám đông náo nhiệt quây quanh thành vòng tròn lớn, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên, thanh âm hỗn tạp thành công lôi kéo sự chú ý của hai người.
"Xảy ra tai nạn rồi! Mau báo cảnh sát đi!"
"Nhanh nhanh gọi 115! Có người bị thương rồi! Mau đi!"
"Tội nghiệp quá!"
"Chiếc xe vượt ẩu, gây ra tai nạn liền bỏ đi, người gì đâu mà thất đức!"
"Nhìn đồng phục của cô gái này, dường như đến từ học viện danh giá Shallow."
Cô gái!
Học viện danh giá Shallow!
Những từ ngữ rời rạc tưởng chừng vô hại, nhưng khi ghép lại với nhau, chúng liền tạo ra uy luật khủng khiếp đánh cho Dạ Diễm ngây ngẩn cả người.
Anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó hung hăng bóp nát, tiếng sấm bổ xuống ầm ầm khiến đầu anh tê dại. Nét cười ưu nhã thường trực trên dung mạo kinh tâm động phách trở nên cứng đờ.
"Dạ Diễm, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt bỗng dưng tái nhợt thế này?" Thẩm Tư Cát nhận ra sự khác thường của anh, hoảng hốt kêu to.
Hoàn hồn từ trong nỗi kinh hoàng, Dạ Diễm máy móc xoay người, bỏ lại Thẩm Tư Cát mặt mày ngơ ngác. Trong đầu anh rỗng tuếch, để mặc cơ thể theo bản năng đi về phía đám đông ấy, rồi ba bước biến thành hai, anh điên cuồng lao đến.
Đám đông bu đen thành vòng tròn chật cứng, họ không dám đi đến, vì cần phải giữ nguyên hiện trường án mạng, đồng thời cũng chờ xe cấp cứu tới nơi nhưng nhiều hơn đều là vì sợ hãi cảnh tượng ấy.
Dạ Diễm lần đầu tiên chẳng màng đến bệnh sạch sẽ của bản thân, người có thân phận tôn quý như anh, có bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng với một đám người lai lịch hỗn tạp chen lấn xô đẩy nhau đâu chứ?
Nhưng Dạ Diễm thần tình hoảng loạn, thực sự gấp đến phát khóc, tâm thắt lại không sao chịu nổi còn tâm trí đâu mà để ý điều gì. Trong đầu chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, cô gái đó tuyệt không thể là Tang Họa! Tuyệt đối không thể!
Và rồi, cảnh tượng trước mắt, khiến anh dường như muốn gục ngã———
Cô gái mặc đồng phục học viện Shallow nằm trong vũng máu, váy áo trên người loang lỗ một màu đỏ tươi như những đóa hoa Gloriosa Superba cực độc. Thân hình nhỏ nhắn nằm sấp, tóc tai rũ rượi che khuất gương mặt, làn tóc nâu lượn sóng giờ đây không còn ánh lên sắc màu hoang hoải của áng mây ngày cuối hoàng hôn.
Cô lặng thinh nằm đó, hô hấp không chút phập phồng.
Giống như người đã chết!
Yết hầu giống như bị dao cắt, Dạ Diễm ôm ngực, gần như thở gấp. Tận nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng, nỗi hoảng loạn không tên khiến cả người anh co giật, giống như một người rơi xuống vách núi dựng thẳng, hoàn toàn không biết bám víu vào đâu để trèo lên.
Tang Họa! Không phải đâu! Không phải Tang Họa đâu!
Thẩm Tư Cát một phen chạy tới, bắt lấy tay anh, tha thiết khẩn cầu: "Dạ Diễm, xe cấp cứu rất nhanh sẽ đến, anh đừng hành động theo cảm tính."
"Cút..." Dạ Diễm không nhìn đến kẻ kia là ai, anh hất mạnh tay cô ra, Thẩm Tư Cát suýt chút nữa ngã bệch xuống mặt đất.
Đây là lần đầu tiên, Dạ Diễm đối xử với một cô gái như vậy. Bởi vì từ trước đến nay anh tự xưng là một thân sĩ, nào có hành động thô bạo với một cô gái bao giờ. Nhưng Dạ Diễm giờ phút này không còn nghe thấy được điều gì nữa. Mọi chú ý của anh đều đổ dồn hết lên người cô gái ấy.
Lồng ngực như bị tảng đá đè lên, bốn phía đều một mảnh yên tĩnh, đến hô hấp cũng nghe thấy thật rõ ràng. Người phía trước, chỉ tiến lên vài bước nữa, anh sẽ chân chính đối diện với sự thật, nhưng Dạ Diễm lại chỉ dám đứng ở đó, giống như hiện tại đi bất cứ một bước nào nữa cũng là một điều vô cùng gian nan.
Bởi vì anh sợ!
Nếu như thật sự là cô ấy thì sao?
Trái tim theo dòng suy nghĩ bỗng trở nên khủng hoảng trầm trọng!
...
Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, nhân viên y tế vội vã xuống xe, họ lật người cô gái lại rồi đặt lên cán cứu thương, ngay lúc này, làn tóc cô gái rũ qua một bên, diện mạo lộ ra rõ ràng giữa ban ngày.
Hồng mâu một trận co rút mãnh liệt, anh đứng ngây ra như phỗng, quên luôn cả hô hấp!
...
Này, không phải Tang Họa!
Đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ!
Bất động thanh sắc, Dạ Diễm thừ ra tại chỗ, hai chân không thể nào nhấc lên được, đứng như trời trồng. Đả kích tinh thần quá lớn khiến Dạ Diễm hồn xiu phách lạc, nữa ngày cũng không có phản ứng.
Anh cứ đứng như vậy, cho đến khi đám đông bắt đầu tản ra...
Từ trong biển người mênh mông đang chậm rãi thoái lui, một thân ảnh đơn bạc dần dần hiện ra trong không khí rồi rơi vào đáy mắt anh đau nhức.
...
Dưới tán cây ngô đồng, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn dần dần lụi tắt, cảnh sắc vốn bình thường bỗng sáng bừng lên, quang mang lay động nhu tình tự thuỷ. Thiếu nữ nghiêng đầu, lộ ra cánh mũi tinh xảo phập phồng theo từng nhịp thở, mi mắt hơi run rẩy trong làn gió, ánh đèn neon phủ lên người cô một tầng mông lung đẹp tựa ảo mộng.
Hình bóng kia quá đỗi hư ảo, anh thậm chí còn không dám chớp mắt.
Cô gái ở trước mặt, hô hấp đều đặn, sắc mặt tái đi vì lạnh.
Trong lòng ngực trào lên một cảm giác tràn thoả mãn trước nay chưa từng xuất hiện.
Anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi!
Tang Họa đang sống, cô đang sống sờ sờ trước mắt anh!
Khi biết bản thân mình nhầm lẫn, trái tim vẫn như cũ treo ở trên cao, không cách nào lấy xuống được. Nhưng lúc này, cảm nhận được nguồn sống một lần nữa chảy trôi trong sinh mệnh, tâm hồn luân lạc được cứu trở về.
Dạ Diễm đột nhiên ngửa đầu lên trời, vùi mặt vào lòng bàn tay vốn đã ướt đẫm mồ hôi, cảm nhận sự run rẩy còn sót lại men theo từng đầu ngón tay truyền tới. Như vừa tìm được đường sống trong cõi chết, cổ họng khô khốc bật ra một tiếng cười khản đục, mừng rỡ có, giải thoát có, vui sướng có, thanh âm ngập tràn reo vang như đã trút được gánh nặng ngàn cân vẫn luôn đè nặng trái tim mình.
Tạ ơn chúa lòng lành! Cô vẫn ở đây!
...
Là kẻ chứng kiến toàn bộ sự tình, Thẩm Tư Cát cả người hoá đá, cô ta mở bừng mắt nhìn. Vẻ mặt lộ ra sự khiếp sợ như gặp quỷ trước nay chưa từng có.
Thẩm Tư Cát chưa bao giờ trông thấy một Dạ Diễm như vậy. Trong ký ức của cô, Dạ Diễm luôn luôn xuất hiện với hai bộ dáng duy nhất.
Khi tâm tình vui vẻ, nụ cười của anh là ly rượu độc, lại có thể khiến người ta tranh giành nhau đến kẻ sống ta chết, trầm luân trong ái dục triền miên.
Khi nổi trận lôi đình, anh hoá thân thành ác ma, khoé môi đỏ au nhếch lên nụ cười tàn bạo khát máu, phảng phất như trong chớp mắt sẽ vồ lấy đối phương mà cắn xé.
Vậy, người đàn ông trước mắt này là ai?
Thất thố giữa đám đông, thậm chí vì một cô gái mà vứt bỏ mọi thứ, bao gồm nguyên tắc của chính mình!
Chúa ơi!!!
Tâm như vỡ vụn, sắc mặc Thẩm Tư Cát xanh mét, suy sụp lảo đảo lùi về phía sau, lệ châu đã tràn ra bên khoé mắt.
Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ tới, sẽ có ngày, Dạ Diễm, một kẻ bạc tình bạc nghĩa như anh, mà cũng yêu sao?
——
Tác giả: Mọi người cảm thấy mình miêu tả nội tâm nhân vật vậy đã đủ chưa?
Cuối cùng, xin chúc mừng năm mới!
"Tư Cát tiểu thư." Tang Họa gật đầu, cô nhận ra, Thẩm Tư Cát - tuy tuổi đời còn trẻ nhưng đã là một trong những siêu mẫu đắt giá nhất của xứ sở sương mù.
Cái học viện Shallow này cũng quá khoa trương rồi, không cần phải thần thánh hoá đến mức cho ra lò luôn một cái siêu mẫu quốc tế đó chứ. Khụ! Được rồi, dù sao đã gọi là trường học quý tộc thì loại thân phận hiển hách nào mà không có. Huống chi đây còn là thế giới tiểu thuyết, bà tác giả mặc sức bung lụa. Cũng bởi vì thân phận có chút bất lợi này, vị tiểu thư họ Thẩm ngại tiền trong nhà quá nhiều liền vung tay bao luôn toàn bộ quán coffe của người ta!
"Không biết Tư Cát tiểu thư đến gặp tôi là có chuyện gì?" Tang Họa ngừng cảm thán trong lòng, cô mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Cảm giác người trước mắt cố tình không nghe thấy, tầm mắt chú mục trên gương mặt cô quan sát đánh giá. Trong mắt Thẩm Tư Cát lộ ra vẻ chế nhạo và thăm dò không chút kiêng kị gì khiến Tang Họa khẽ chau mày liễu. Nhìn cái gì mà nhìn, tưởng tôi là tranh triển lãm chắc?
Trong bầu không khí im ắng, cô độc rơi xuống một âm thanh, cánh môi đỏ au của cô ta bật ra một câu không hợp hoàn cảnh: "... Cô đẹp thật đấy!"
Một lời khen ngợi lại mang hàm ý mỉa mai khá lộ liễu.
Dừng một chút, mắt đẹp của Thẩm Tư Cát làm ra vẻ hiếu kỳ tràn ngập xem thường: "Không biết Tang Họa tiểu thư đã tốn bao nhiêu tiền để có được nhan sắc như hiện tại vậy? Tuy điều này có hơi khiếm nhã một chút nhưng cô có thể nào bật mí cho tôi không? Cô sửa ở thẫm mỹ viện nào thế? Cô có làm mũi không? Gọt cằm, nâng hạ gò má? Hay tất cả đều là từ dao kéo mà ra?"
Đối mặt với sự công kích không ngừng của Thẩm Tư Cát, Tang Họa nhất thời tê liệt dây thần kinh phản ứng, không phải là cô nhu nhược không biết đáp trả, mà là cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra?!
Làm mũi? Gọt cằm? Nâng hạ gò má?
Bộ não Tang Họa dường như ngưng hoạt động vì bị những từ ngữ mới lạ xâm nhập. Cuối cùng đi đến một kết luận quái đản: Muốn trao dồi sắc đẹp thì cũng đừng đả kích người khác như vậy chứ? Trông cô ta như vừa mới uống thuốc lắc vậy.
Nếu như để cho Thẩm Tư Cát có khả năng đọc được suy nghĩ theo một kiểu thoát tuyến trong đầu Tang Họa. Thì chắc cô ta sẽ tức đến phát điên mất. Vì cớ gì ông trời sinh ra một cô gái có IQ đội đỉnh, mà EQ thì thấp lè tè như thế?
Thẩm Tư Cát nhếch môi khinh thường, bày ra tư thế cao ngạo rồi nở một nụ cười giả tạo, nhìn cô nói: "Dường như cô đang cố tỏ ra ngây thơ không biết gì thì phải? Thời gian của tôi không nhiều, tôi cũng sẽ không dong dài nữa." Vừa nói cô ta vừa rút ra trong túi sách một tấm hình rồi đặt lên bàn: "Cô có nhận ra đây là ai không?"
Thời gian cô không có nhiều, tưởng tôi rảnh rỗi lắm hả? Khẩu khí thật sự con mẹ nó như đi đánh ghen!
Tang Họa đảo tròng mắt một cái, có chút cảm khái. Hai người này không phải là cô cùng với cái tên Dạ Diễm chết tiệt kia sao? Nhìn quan cảnh xung quanh cũng biết là được chụp tại vườn hoa Phù Dung rồi. Xem xem cô đang còn đang kiễng chân hôn vào má hắn ta nữa này! Ánh sáng vô cùng hài hoà, hai người thoạt nhìn tràn đầy tình cảm. Ôi chao!
Từ từ——
Cái gì mà kiễng chân hôn vào má? Cô cả đời này còn chưa từng chạm tay đàn ông bao giờ! Tang Họa rất nhanh nhận thức được vấn đề mà nãy giờ vẫn khiến cô ngu ngơ không hiểu.
Cái cô Thẩm Tư Cát này rõ ràng là đi đánh ghen rồi còn gì nữa!
Này là kỹ xảo chụp hình quá có ý đồ rồi, người ta rõ ràng là đang nói chuyện tử tế, thế nào qua một tấm hình liền biến thành môi chạm má rồi? Chẳng lẽ ngày đó, Dung Phượng Khuynh nức nở hỏi cô vì sao hôn Dạ Diễm là tại cái tấm ảnh không rõ nguồn gốc này gây ra hay sao?
Giờ mà không hiểu nữa thì cô chính là đồ ngu!
Fuck...!
"Tư Cát tiểu thư, có lẽ cô hiểu đã lầm rồi."
Sự thật chứng minh, phụ nữ một khi đã ghen tuông thì cho dù có là đại bác hay hoả tiễn cũng không chui lọt vào tai được, đối phương còn cho rằng Tang Họa vì chột dạ mới lên tiếng, ghen tức đố kỵ thiêu đốt con ngươi: "Thì ra anh ta yêu thích mặt hàng đã bị đám đàn ông xài qua rồi. Đẹp thì có đẹp chỉ là kỹ thuật trên giường của cô tốt hơn tôi sao?"
Đúng là nói mà không biết ngượng mồm!
Trong lòng cô trầm xuống, khoé môi tràn ra nụ cười mang theo sự uy hiếp tựa như ác ma: "Miệng mồm hôi thối thì nên đi súc miệng cho sạch." Không đợi Thẩm Tư Cát lên tiếng, cô lại nói tiếp: "Thế sự vô thường, những kẻ ăn nói hàm hồ lúc đi trên đường cũng dễ lăn đùng ra chết lắm đấy."
"Cô... cô nói thế là có ý gì? Cô dám nguyền rủa tôi à?" Khí thế của Tang Họa làm cho cô ta run sợ, lại càng là bị lời nói vừa rồi mà tức giận run người.
"Thì?" Một chữ, không nhiều không ít, giống như miễn cưỡng ban phát, thành công đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Tư Cát oán hận cô giờ phút này vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh. Tang Họa rất đẹp, vẻ đẹp mà chẳng có thứ công nghệ nào có thể mô phỏng được. Càng nghĩ cô ta càng ganh tị, vì sao ông trời có thể thiên vị như vậy chứ, Thẩm Tư Cát rốt cuộc thẹn quá hoá giận, âm lượng giọng nói trở nên cao vút, hung hãn như muốn đập chết người: "Hàng nát còn không cho phép người khác nói mình là hàng nát sao? Kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Tôi khinh! Tôi còn tưởng tình địch của tôi địa vị danh giá cỡ nào? Hoá ra lại chỉ là mặt hàng rách nát này. Tôi có gì không bằng cô hả?"
Tình nhân của Dạ Diễm muôn màu muôn vẻ, có thể nói chính là một cái hậu cung khổng lồ. Thẩm Tư Cát thừa nhận, luận về thân phận địa vị, cô ta ít nhiều cũng sẽ không bằng với một vài tình nhân rải rác của Dạ Diễm.
Thiết nghĩ, khi anh ruồng bỏ cô ta, thì người tiếp theo ngã vào lòng anh sẽ là một cô gái hơn cô ta bội phần. Nhưng nào ngờ, anh ta lại chọn con ả trước mắt này. Thân xác trăm người đè, vạn kẻ áp. Thẩm Tư Cát vậy mà lại thua dưới mặt hàng đê tiện bẩn thỉu này sao?
Cô ta không phục! Trăm ngàn lần không phục!
"Cô nghĩ mình có gì đặc biệt sao? Sớm muộn gì cô cũng bị anh ta đá như một món đồ chơi quá hạn sử dụng mà thôi! Như giẻ rách cả thôi!" Thẩm Tư Cát càng nói càng hung tợn, cảm giác như mấy giây sau sẽ nhào đến xé xác cô ra.
Roạt! Thẩm Tư Cát đứng bật dậy như lò xo, khó tin mở bừng mắt, cô ta không ngờ Tang Họa dám làm vậy với mình. Làn nước mát lạnh chảy dọc xuống phần cổ áo, vài giọt đọng vào rèm mi, rồi rơi vào đáy mắt đỏ bừng khiến nó đau xót.
Tang Họa thần sắc lạnh nhạt đặt ly nước xuống bàn, khuôn mặt không cảm xúc thờ ơ nhìn Thẩm Tư Cát. Rõ ràng trong đáy mắt là hình ảnh chiếu ngược của cô ta, nhưng sắc thái trống rỗng ấy khiến cho Thẩm Tư Cát có cảm giác mình như một kẻ vô hình.
"Tang Họa, cô dám..."
Tang Họa bắt chéo chân, hơi ngã người ra sau lưng ghế, nâng mắt nhìn Thẩm Tư Cát trong bộ dạng chật vật cùng cực.
Bộ kiếp trước tôi mắc nợ các người sao?
Bực bội nửa ngày, thật sự là dồn nén đến mức nghẹn khuất. Vừa bị Dạ Diễm nhục mạ xong, thì bây giờ lại đến lượt tình nhân của anh ta ra trận.
Chẳng lẽ thấy tôi ngày thường im lặng mà cho rằng tôi không biết tức giận?
Cọp mẹ không ra oai, các người lại tưởng tôi là mèo bệnh?!!!
Trơ trọi đứng trước mặt Tang Họa, giống như bị lột sạch toàn bộ quần áo, Thẩm Tư Cát nhận ra cô ta tả tơi nhếch nhác chẳng khác nào một con chuột cống ướt mưa chạy qua đường. Khí thế ngạo mạn của cô bị Tang Họa dồn ép đến âm vô cùng, hoàn toàn không còn là bộ dạng tiểu thư cao cao tại thượng như lúc ban đầu nữa.
Bộ dáng cao quý của Tang Họa, giờ phút này mới thực chất là Phượng Hoàng!
"Thẩm Tư Cát, có phải cô bị bệnh không?"
"Cái gì?"
Tang Họa liếc mắt một cái: "Cô không biết sao? Cô trông chẳng khác gì một con chó đột nhiên phát bệnh cả, là bệnh dại đấy."
Thẩm Tư Cát: "..."
Tang Họa: "Tôi thấy cô tốt nhất lập tức đến bệnh viện chữa trị ngay đi, đừng có dỡ thói quen cắn càn như thế là không tốt. Cơ mà tôi cũng thấy lạ thật đấy, ít nhất lúc con chó còn đang bình thường thì nó hẳn phải phân biệt được ai là có ý tốt ý xấu với nó chứ nhỉ? Đâu có giống như cô..."
"Ngậm miệng!" Cánh tay Thẩm Tư Cát mạnh mẽ vung lên, hung hăng tát vào mặt Tang Họa.
Tang Họa cười lạnh, dễ dàng bắt lấy cổ tay Thẩm Tư Cát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn chưa chịu tỉnh ngộ ra sao? Vậy để tôi tiếp thêm cho cô một ly nữa nhé!"
Tang Họa giật lấy ly nước còn lại trên bàn, vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, lần thứ hai hất thẳng vào mặt cô ta.
"Cô, cô..." Thẩm Tư Cát hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cả người run rẩy, nước bắn tung toé vào mắt mũi.
Tang Họa dằn mạnh ly nước, mạnh tới mức mặt bàn cũng nảy lên, lạnh lẽo nhả ra từng chữ: "Cô điên như vậy đã đủ chưa? Bộ dáng tự cao tự đại trên sàn catwalk của cô đâu rồi? Cô có bao giờ soi gương không hả? Tự nhìn lại bản thân mình lúc này đi, có bao nhiêu hèn mọn, bao nhiêu đáng thương? Tôn nghiêm của cô đi đâu mất rồi?"
Thẩm Tư Cát bị Tang Họa một đường đi lên mà mụ mị đầu óc, sức lực thoắt cái cạn kiệt, ngã ngồi ra ghế ở phía sau, lớp trang điểm tinh vi cũng không che đậy nổi vẻ mặt tái nhợt như người bệnh.
"Tôi nói cho cô biết, tôi và Dạ Diễm chẳng có bất cứ quan hệ gì, dù có "đào tim móc phổi" hai tay dâng ra trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ để ý đến loại người coi thường tình cảm của người khác như anh ta đâu. Tôi ghét anh ta còn không hết, nói cái gì mà tình nhân với người yêu hả? Tấm ảnh này là vì có người muốn vu oan cho tôi mà thôi. Cô lớn như vậy rồi, không hiểu chuyện gì thì cũng phải đợi người ta giải thích chứ. Cứ nhảy vào miệng người khác ngồi thì kẻ chịu uất ức là chính bản thân mình thôi."
Tang Họa trảm đinh tiệt thiết, cứ như vậy, không chút do dự đem từng chữ, từng câu nói ra, đánh vào thâm tâm đã loạn thành một đoàn của Thẩm Tư Cát.
Cô ta đứng bần thần, khí thế hung hăng càn quấy bị rút cạn, cả người cứ như một quả bóng xì hơi nương nhờ điểm tựa mới chống đỡ không ngã nhào xuống. Như kẻ u mê bừng tỉnh cơn đại ngộ, từng đầu ngón tay run rẩy dùng sức ôm lấy khuôn mặt, và rồi cô ta xúc động bật khóc, tất cả những cảm xúc đau khổ, tức giận, tủi thân mà cô ta kìm nén bây lâu giờ đây vỡ oà thành những dòng lệ...
"Tôi yêu anh ấy, tôi thật sự rất yêu anh ấy..."
... Nhưng người ta lại chẳng yêu tôi.
Trẻ tuổi, tài năng, danh vọng... Thẩm Tư Cát sở hữu tất cả mọi thứ mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng mơ ước có được. Cô ta kiêu ngạo hiếu thắng, cho rằng bản thân đủ vốn liếng để chinh phục được tất cả.
Kể từ khi biết người đàn ông kinh tài tuyệt diễm như Dạ Diễm tồn tại trên đời, còn ở ngay mí mắt cô nở nụ cười yêu mị tà tứ. Người con gái trẻ tuổi nông nổi ấy liền dâng lên quyết tâm muốn chinh phục được anh. Thử thách càng khó, thì cô mới càng cảm thấy kích thích. Thẩm Tư Cát tự tin vỗ ngực khẳng định, bản thân là người có quyền năng cảm hoá được trái tim tưởng chừng như đa tình lại bạc tình của anh.
Đeo đuổi đến bên anh, trở thành người yêu của anh. Từ không yêu biến thành yêu say đắm, như một kẻ ngủ quên trên chiến thắng, bản thân cô ta đắm chìm trong hạnh phúc viễn vông. Lý tưởng hoá, tỉnh giấc mộng, hiện thực trở nên cay đắng.
Một người phụ nữ như Thẩm Tư Cát, sao có thể chấp nhận nổi đến cuối cùng vẫn đồng dạng bị anh ruồng bỏ như bao người phụ nữ khác. Cô ta đủ thông minh để hiểu, cô gái trước mắt này là vô tội, Dạ Diễm yêu ai từ bỏ ai là quyền của anh. Chính mình bất quá chỉ là một trong số những tình nhân của anh mà thôi.
Đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng, dù biết chỉ là hư tình giả ý, vẫn cứ ngu muội không tỉnh. Biết đó là vực sâu, nhưng vẫn muốn lao đầu xuống. Ghen tuông như một loại thuốc độc không tên, khiến Thẩm Tư Cát giận chó đánh mèo mà đổ hết bất mãn lên đầu Tang Họa.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Thẩm Tư Cát như một đóa hoa tàn ở trước mặt Tang Họa nỉ non.
Tang Họa không tin vào tình yêu, lại càng khịt mũi coi thường tình yêu. Thế gian này, tình thân còn có thể đem ra buông bán đổi chác, thì đừng nói chi là đến hai kẻ chẳng có tí máu mủ ruột rà gì. Yêu thương của hồng trần giống như yên hoa trong đêm, sau thời khắc ngắn ngủi xinh đẹp, cũng liền nhanh chóng lụi tàn. Như bèo dạt mây trôi, hợp rồi lại tan giữa chốn vô thường. Đã tận mắt chứng kiến rất nhiều trường hợp, mới phút trước yêu đến sống đi chết lại, phút sau liền biến thành kẻ thù không đội trời chung. Khi mới cưới về tình chàng ý thiếp, tình yêu hoá cũ kỹ chẳng phải liền biến thành bạo lực gia đình đó sao? Trên đời này, chẳng có ai mãi yêu ai đến hết một đời cả. Bạn đừng có mà ảo tưởng mấy câu chuyện trong tiểu thuyết hào môn, như hoàng tử yêu phải nàng lọ lem, khi tình cảm đậm sâu mặc nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng lúc hết yêu rồi, người ta tuyệt tình thu hồi lại tất cả, đến cái quần rách bạn cũng không tranh nổi đâu.
Càng ghê tởm hơn, chính là những kẻ nguỵ quân tử nhân danh tình yêu đùa bỡn người khác, xem tổn thương của họ làm lạc thú. Dạ Diễm chính là một ví dụ điển hình, nguyền rủa anh ta cả đời không lấy được vợ!
Tang Họa lên tiếng hỏi: "Cô luôn miệng nói yêu anh ta, vậy anh ta đã bao giờ nói yêu cô chưa?"
Thẩm Tư Cát nghe tới đây, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, khuôn mặt đình trệ, biểu cảm ngây ngốc.
"Chưa bao giờ phải không?" Thấy đối phương phản ứng như vậy, Tang Họa cũng đoán được đáp án, cô thở dài, đối với mấy cái này thật sự chẳng am hiểu gì, nhưng cô chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy. Ít nhiều vẫn có thể đưa cho cô ta một số lời khuyên của người đi trước, ừm... là Tang Họa trước đây: "Đối với loại người như Dạ Diễm, anh ta sẽ không bao giờ thật lòng với bất kỳ ai. Cô có hết lòng hết dạ với anh ta thế nào thì cũng vô nghĩa cả thôi. Đừng tự ru mình trong những ảo tưởng không có thật. Tỉnh lại đi! Không có cô, anh ta cũng sẽ có người khác. Cô có cố gắng thế nào, cũng vậy thôi."
Cô có cố gắng thế nào, cũng vậy thôi!
Lời nói của Tang Họa khiến thần kinh Thẩm Tư Cát đau nhói, thân hình cô ta gập xuống run rẩy như đóa hoa ủ rũ, một màu tái nhợt, lặng lẽ điêu linh.
Anh kề bên tai cô những lời thì thầm giả dối, dù vậy anh chưa bao giờ, một lần nào đó nói rằng anh yêu cô cả! Chưa bao giờ! Thế mà mình khờ dại đến mức, vẫn cứ khăng khăng cho rằng chỉ cần kiên trì bỏ công thì mình có lẽ sẽ chạm đến trái tim anh từng chút một.
Đau đớn nhất là nghĩ mình có trong tay mọi thứ lại như chẳng có được cái gì...
Tầm mắt Tang Họa lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn chiều tím buông mình qua song chấn, thềm cỏ dại ẩm ướt sương hoa, ánh tà dương ngượng ngùng nhảy loạn. Con người vì sao luôn bỏ qua những thời khắc tươi đẹp như vậy, chỉ để theo đuổi một nỗi sầu trăm năm?
"Cô biết không, người đi yêu và người được yêu là hai khái niệm vô cùng bất công." Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng, kể cả tình yêu cũng như thế, vậy thì việc gì phải gồng gánh quá sức, dùng chân thành để mua về một cơn ác mộng? Chỉ thiệt thòi cho kẻ đem lòng đi yêu mà thôi: "Đối với người yêu mình, chỉ cần mình chau mày một cái, anh ta cũng sẽ đứng ngồi không yên. Nhưng nếu đã không có yêu, thì cho dù mình thì khóc đến long trời lỡ đất, người ta đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc."
Đây chính là bi kịch của tình yêu!
"Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không biết nên làm gì cả? Tôi cố gắng bao nhiêu, kiên trì bao nhiêu. Nhưng người ta vẫn cứ lạnh nhạt thờ ơ!" Thẩm Tư Cát kích động, âm thanh pha lẫn sự nghẹn ngào.
Làm gì sao? Làm gì chứ nhỉ? Tang Họa lúc trước hình như cũng từng tự hỏi như thế rất nhiều lần. Ừ thì đã cũng đã từng làm qua rất nhiều chuyện, nhiều đến nổi chẳng nhớ được nữa, cứ lẽo đẽo chạy theo sau người ta như một cái đuôi, thậm chí loại chuyện đê tiện cỡ nào cũng đã làm hết cả rồi. Nhưng chẳng phải, người ta đến nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt đó sao?
Tang Họa của lúc đó, mỗi câu mỗi lời Dung Phượng Khuynh nói ra, đều như ban ơn!
Tang Họa rũ mắt, hàng mi dài rậm rạp đổ xuống, cõi lòng chợt trống rỗng tan hoang. Một lát, mới khẽ nói: "... Làm thinh thôi!"
Cái gì cũng làm hết rồi, nhưng vẫn níu giữ không được trái tim kẻ muốn đi. Thôi thì im lặng rồi đợi chờ. Không phải chờ cho anh quay đầu lại, mà là đợi cho lòng này hết yêu người.
...
Hiểu lầm đã được hoá giải, khuyên nhủ cũng đã khuyên nhủ, cô ta tiếp theo như thế nào cũng là tự bản thân cô ta. Tang Họa cảm thấy không cần thiết phải ngồi ngốc ở đây nữa, cô lặng lẽ đứng dậy, xoay người bước đi.
"Đợi một chút!" Thẩm Tư Cát thất thanh gọi lại.
Tang Họa dừng chân, quay đầu.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin lỗi vì đã nói ra những từ ngữ xúc phạm đến cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi." Thẩm Tư Cát vẫn ngồi như cũ, cũng không quay người, cô ta đã đủ thảm rồi, cũng rất xấu hổ về những lời nói không có tu dưỡng của bản thân, da mặt dù có dày cỡ nào cũng không dám đối diện với ánh mắt Tang Họa.
Tang Họa không đáp lại, cô sẽ không oán hận Thẩm Tư Cát, cũng sẽ không chán ghét cô ta. Bởi vì sau này không gặp lại, giữ trong lòng làm gì cho chật chội trái tim. Cho nên có tha thứ hay không tha thứ chẳng quan trọng nữa rồi.
Cô đưa tay định nắm lấy chốt cửa, cánh cửa liền bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Thật khéo! Sự trùng hợp này chỉ khiến cô có cảm giác rằng số phận đang trêu đùa mình thôi.
Tầm mắt Tang Họa cùng Dạ Diễm giao nhau, chưa đầy một giây, Tang Họa chẳng thèm đoái hoài đến anh, lách người, đi một mạch ra ngoài.
Nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, Dạ Diễm cảm thấy cực kỳ châm chọc việc bản thân vội vàng chạy đến đây khi nghe tin cô bị Thẩm Tư Cát đưa đi. Lại còn lo lắng sợ cô ta bị người khi dễ nữa chứ! Dạ Diễm ơi Dạ Diễm, mày lúc nào đã hành xử lỗ mãng như vậy?
"Dạ Diễm, khoan đã!" Thẩm Tư Cát không ngờ mình lại được gặp anh ở đây, thấy Dạ Diễm như muốn bỏ đi, cô ta gấp gáp hét lên, không để ý toàn chân chật vật, nóng lòng chạy tới.
Dạ Diễm có vẻ không kiên nhẫn, anh hỏi: "Em muốn nói gì?"
Sự lạnh nhạt của anh khiến toàn thân cô ê ẩm, giọng cô có chút run run và ngập ngừng, lấy hết can đảm hỏi: "Anh đã bao giờ, trong một phút giây ngắn ngủi nào đó... từng nghĩ rằng sẽ... yêu em chưa?"
Biết rằng câu hỏi này có bao nhiêu ngu ngốc, nhưng cô vẫn muốn từ chính miệng anh nói ra.
Rất lâu sau đó, không biết là đã trải qua bao lâu, trong sự khẩn trương chờ đợi, bên tai rơi xuống một tiếng thở trầm thấp của người đàn ông: "Em biết mà!" Anh nhẹ nhàng cho ra đáp án.
Toàn thân Thẩm Tư Cát như ngâm trong băng lạnh.
Thì ra có một câu nói, còn đau hơn cả hai chữ "Chưa từng!"
Em biết mà!
Dù bản thân đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vẫn không sao thừa nhận nổi. Sự tàn nhẫn của anh đưa cô đến tuyệt lộ, nơi mà chẳng có bất kỳ lòng trắc ẩn cùng sự khoan hồng nào.
"Em hiểu rồi!" Thẩm Tư Cát cuối thấp đầu, gồng mình để không rơi lệ.
Em hiểu rồi, sự bi luỵ của em đều là em tự chuốc lấy mà thôi!
Em hiểu rồi, là vì em mơ mộng hão huyền, tự vẽ tự tô, nên mới gục ngã đến mức không sao gượng dậy nổi!
Em hiểu rồi, là vì em đặt cược trái tim mình vào một giấc mơ không có thật, nên mới đi đến kết cục đau lòng như vậy!
Em hiểu rồi, cái gì cũng hiểu rồi!
Có lẽ trên đời này, chẳng có ai chạm được trái tim anh đâu!
Thâm tâm anh lạnh lẽo như vậy, cái vẻ đa tình của anh cùng lắm chỉ là nguỵ trang mà thôi. Dù cô có khóc đến tan nát cõi lòng, hai mắt đẫm lệ, thì anh cũng không bao giờ hồi tâm chuyển ý. Dù có đem trái tim dâng ra trước mặt người đàn ông này, anh cũng sẽ làm như không thấy!
Bởi vì, anh không yêu!
"Băng đá thì..." Cô cười thảm: "... không đời nào tan hết!"
——
Một tiếng động lớn vang lên dữ dội, phía bên kia làn đường, đám đông náo nhiệt quây quanh thành vòng tròn lớn, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên, thanh âm hỗn tạp thành công lôi kéo sự chú ý của hai người.
"Xảy ra tai nạn rồi! Mau báo cảnh sát đi!"
"Nhanh nhanh gọi 115! Có người bị thương rồi! Mau đi!"
"Tội nghiệp quá!"
"Chiếc xe vượt ẩu, gây ra tai nạn liền bỏ đi, người gì đâu mà thất đức!"
"Nhìn đồng phục của cô gái này, dường như đến từ học viện danh giá Shallow."
Cô gái!
Học viện danh giá Shallow!
Những từ ngữ rời rạc tưởng chừng vô hại, nhưng khi ghép lại với nhau, chúng liền tạo ra uy luật khủng khiếp đánh cho Dạ Diễm ngây ngẩn cả người.
Anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó hung hăng bóp nát, tiếng sấm bổ xuống ầm ầm khiến đầu anh tê dại. Nét cười ưu nhã thường trực trên dung mạo kinh tâm động phách trở nên cứng đờ.
"Dạ Diễm, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt bỗng dưng tái nhợt thế này?" Thẩm Tư Cát nhận ra sự khác thường của anh, hoảng hốt kêu to.
Hoàn hồn từ trong nỗi kinh hoàng, Dạ Diễm máy móc xoay người, bỏ lại Thẩm Tư Cát mặt mày ngơ ngác. Trong đầu anh rỗng tuếch, để mặc cơ thể theo bản năng đi về phía đám đông ấy, rồi ba bước biến thành hai, anh điên cuồng lao đến.
Đám đông bu đen thành vòng tròn chật cứng, họ không dám đi đến, vì cần phải giữ nguyên hiện trường án mạng, đồng thời cũng chờ xe cấp cứu tới nơi nhưng nhiều hơn đều là vì sợ hãi cảnh tượng ấy.
Dạ Diễm lần đầu tiên chẳng màng đến bệnh sạch sẽ của bản thân, người có thân phận tôn quý như anh, có bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng với một đám người lai lịch hỗn tạp chen lấn xô đẩy nhau đâu chứ?
Nhưng Dạ Diễm thần tình hoảng loạn, thực sự gấp đến phát khóc, tâm thắt lại không sao chịu nổi còn tâm trí đâu mà để ý điều gì. Trong đầu chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, cô gái đó tuyệt không thể là Tang Họa! Tuyệt đối không thể!
Và rồi, cảnh tượng trước mắt, khiến anh dường như muốn gục ngã———
Cô gái mặc đồng phục học viện Shallow nằm trong vũng máu, váy áo trên người loang lỗ một màu đỏ tươi như những đóa hoa Gloriosa Superba cực độc. Thân hình nhỏ nhắn nằm sấp, tóc tai rũ rượi che khuất gương mặt, làn tóc nâu lượn sóng giờ đây không còn ánh lên sắc màu hoang hoải của áng mây ngày cuối hoàng hôn.
Cô lặng thinh nằm đó, hô hấp không chút phập phồng.
Giống như người đã chết!
Yết hầu giống như bị dao cắt, Dạ Diễm ôm ngực, gần như thở gấp. Tận nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng, nỗi hoảng loạn không tên khiến cả người anh co giật, giống như một người rơi xuống vách núi dựng thẳng, hoàn toàn không biết bám víu vào đâu để trèo lên.
Tang Họa! Không phải đâu! Không phải Tang Họa đâu!
Thẩm Tư Cát một phen chạy tới, bắt lấy tay anh, tha thiết khẩn cầu: "Dạ Diễm, xe cấp cứu rất nhanh sẽ đến, anh đừng hành động theo cảm tính."
"Cút..." Dạ Diễm không nhìn đến kẻ kia là ai, anh hất mạnh tay cô ra, Thẩm Tư Cát suýt chút nữa ngã bệch xuống mặt đất.
Đây là lần đầu tiên, Dạ Diễm đối xử với một cô gái như vậy. Bởi vì từ trước đến nay anh tự xưng là một thân sĩ, nào có hành động thô bạo với một cô gái bao giờ. Nhưng Dạ Diễm giờ phút này không còn nghe thấy được điều gì nữa. Mọi chú ý của anh đều đổ dồn hết lên người cô gái ấy.
Lồng ngực như bị tảng đá đè lên, bốn phía đều một mảnh yên tĩnh, đến hô hấp cũng nghe thấy thật rõ ràng. Người phía trước, chỉ tiến lên vài bước nữa, anh sẽ chân chính đối diện với sự thật, nhưng Dạ Diễm lại chỉ dám đứng ở đó, giống như hiện tại đi bất cứ một bước nào nữa cũng là một điều vô cùng gian nan.
Bởi vì anh sợ!
Nếu như thật sự là cô ấy thì sao?
Trái tim theo dòng suy nghĩ bỗng trở nên khủng hoảng trầm trọng!
...
Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, nhân viên y tế vội vã xuống xe, họ lật người cô gái lại rồi đặt lên cán cứu thương, ngay lúc này, làn tóc cô gái rũ qua một bên, diện mạo lộ ra rõ ràng giữa ban ngày.
Hồng mâu một trận co rút mãnh liệt, anh đứng ngây ra như phỗng, quên luôn cả hô hấp!
...
Này, không phải Tang Họa!
Đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ!
Bất động thanh sắc, Dạ Diễm thừ ra tại chỗ, hai chân không thể nào nhấc lên được, đứng như trời trồng. Đả kích tinh thần quá lớn khiến Dạ Diễm hồn xiu phách lạc, nữa ngày cũng không có phản ứng.
Anh cứ đứng như vậy, cho đến khi đám đông bắt đầu tản ra...
Từ trong biển người mênh mông đang chậm rãi thoái lui, một thân ảnh đơn bạc dần dần hiện ra trong không khí rồi rơi vào đáy mắt anh đau nhức.
...
Dưới tán cây ngô đồng, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn dần dần lụi tắt, cảnh sắc vốn bình thường bỗng sáng bừng lên, quang mang lay động nhu tình tự thuỷ. Thiếu nữ nghiêng đầu, lộ ra cánh mũi tinh xảo phập phồng theo từng nhịp thở, mi mắt hơi run rẩy trong làn gió, ánh đèn neon phủ lên người cô một tầng mông lung đẹp tựa ảo mộng.
Hình bóng kia quá đỗi hư ảo, anh thậm chí còn không dám chớp mắt.
Cô gái ở trước mặt, hô hấp đều đặn, sắc mặt tái đi vì lạnh.
Trong lòng ngực trào lên một cảm giác tràn thoả mãn trước nay chưa từng xuất hiện.
Anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi!
Tang Họa đang sống, cô đang sống sờ sờ trước mắt anh!
Khi biết bản thân mình nhầm lẫn, trái tim vẫn như cũ treo ở trên cao, không cách nào lấy xuống được. Nhưng lúc này, cảm nhận được nguồn sống một lần nữa chảy trôi trong sinh mệnh, tâm hồn luân lạc được cứu trở về.
Dạ Diễm đột nhiên ngửa đầu lên trời, vùi mặt vào lòng bàn tay vốn đã ướt đẫm mồ hôi, cảm nhận sự run rẩy còn sót lại men theo từng đầu ngón tay truyền tới. Như vừa tìm được đường sống trong cõi chết, cổ họng khô khốc bật ra một tiếng cười khản đục, mừng rỡ có, giải thoát có, vui sướng có, thanh âm ngập tràn reo vang như đã trút được gánh nặng ngàn cân vẫn luôn đè nặng trái tim mình.
Tạ ơn chúa lòng lành! Cô vẫn ở đây!
...
Là kẻ chứng kiến toàn bộ sự tình, Thẩm Tư Cát cả người hoá đá, cô ta mở bừng mắt nhìn. Vẻ mặt lộ ra sự khiếp sợ như gặp quỷ trước nay chưa từng có.
Thẩm Tư Cát chưa bao giờ trông thấy một Dạ Diễm như vậy. Trong ký ức của cô, Dạ Diễm luôn luôn xuất hiện với hai bộ dáng duy nhất.
Khi tâm tình vui vẻ, nụ cười của anh là ly rượu độc, lại có thể khiến người ta tranh giành nhau đến kẻ sống ta chết, trầm luân trong ái dục triền miên.
Khi nổi trận lôi đình, anh hoá thân thành ác ma, khoé môi đỏ au nhếch lên nụ cười tàn bạo khát máu, phảng phất như trong chớp mắt sẽ vồ lấy đối phương mà cắn xé.
Vậy, người đàn ông trước mắt này là ai?
Thất thố giữa đám đông, thậm chí vì một cô gái mà vứt bỏ mọi thứ, bao gồm nguyên tắc của chính mình!
Chúa ơi!!!
Tâm như vỡ vụn, sắc mặc Thẩm Tư Cát xanh mét, suy sụp lảo đảo lùi về phía sau, lệ châu đã tràn ra bên khoé mắt.
Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ tới, sẽ có ngày, Dạ Diễm, một kẻ bạc tình bạc nghĩa như anh, mà cũng yêu sao?
——
Tác giả: Mọi người cảm thấy mình miêu tả nội tâm nhân vật vậy đã đủ chưa?
Cuối cùng, xin chúc mừng năm mới!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook