Những lời nói của Thẩm Hoài Nam làm ba người đang chiến đấu hăng hái choáng váng.
Chơi trò chơi cũng có thể gặp phải cháu gái của bạn cùng phòng, có thể trùng hợp như vậy không?
Đại Hiệp bỗng nhiên nhớ tới mình vừa rồi nói cậu họ kia là gay, đột nhiên thấy lạnh sống lưng, lại nhìn quanh người Thẩm đại thần có cỗ sát khí vô hình, không sai, hắn xác thật đã nói lời không nên nói.
"Tên một đóa hoa nhài này lấy đặc biệt có tiêu chuẩn." Đại Hiệp khẩu thị tâm phi nịnh nọt mà nói.
Thẩm Hoài Nam nhướng mày, không chút để ý giải thích cho mọi người: "Tớ mang cô ấy luyện cấp."
"Oh--"
Cho nên một đóa hoa nhài là sợ bị bọn họ mắng, mới nói dối là mình chơi nick của cậu họ?
Tiểu học sinh hiện tại a, mạch suy nghĩ cũng thật linh hoạt.

Đại Hiệp cảm thán ở trong lòng, lại trở lại trò chơi, phát hiện nhân vật của mình đã chết.

Không chỉ như thế, nhân vật của Chu Dương và Khoản Gia cũng đều bị xử lý.
Đại Hiệp vô cùng đau đớn nói: "Quân địch quá âm hiểm, thừa dịp ta phát ngốc đến đánh lén."
Ngược lại, Khoản Gia bình tĩnh hơn nhiều, yên lặng chờ đợi nhân vật của mình sống lại, trêu chọc nói: "Hoá ra người ta giết ngươi còn phải chọn thời cơ?"

......
Dụ Mạt bị đồng đội ghét bỏ, cực kỳ tự giác mà trốn trở về thành, không hề đi ra ngoài chịu chết, để tránh cho đại gia thêm phiền.
Nhưng mà rất nhanh cô phát hiện, ba trong bốn đồng đội cũng bị giết cùng một lúc, vẫn là đứng ở tại chỗ cho kẻ thù tùy ý chém giết.
"......"
Vừa rồi là ai ghét bỏ cô? Nói về chịu chết, thực lực của bọn họ cũng không kém cô.

Cùng với thực lực của cô ngang nhau.
Dụ Mạt ở trong lòng cười nhạo đồng đội ba giây, suy nghĩ, nhìn tình huống này, có phải là để cô xoay chuyển tình thế?
Ý nghĩ này làm Dụ Mạt tự tin hơn nhiều, lập tức liền điều khiển Hậu Nghệ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà ra khỏi thành nghênh địch.
"Hậu Nghệ dừng bước!" Sau khi sống lại Trang Chu cưỡi một con cá đuổi theo, nói ở trong kênh nhóm: "Tiểu bằng hữu, tôi cho cậu đánh phụ trợ."
A?
Dụ Mạt sợ ngây người.
Một đóa hoa nhài: Thật sao? Cho tôi đánh phụ trợ rất khó.
Trang Chu: Có bao nhiêu khó?
Một đóa hoa nhài: Cậu đã phải bảo vệ tôi, lại muốn giết địch.

Còn không được giết chết kẻ thù, đến cuối cùng đem một đao để lại cho tôi.
Trang Chu: Vậy cậu làm cái gì?
Một đóa hoa nhài: Tôi chém một đao cuối cùng.
Trang Chu:......
Chu Dương nhìn di động một đóa hoa nhài phát tin nhắn tới, mở rộng tầm mắt.
Hắn một bên điều khiển Trang Chu ngăn địch, một bên cảm khái:
Quá vô sỉ.
Chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Khó trách chiến tích nghịch thiên như vậy, kỹ thuật lại tệ đến thế.
Hoá ra đều là bị cậu họ chiều mà ra.

Không biết vì cái gì, Chu Dương cảm thấy mình bị cháu gái cùng cậu họ cho ăn một nắm cẩu lương.
Chắc là ảo giác?
Thẩm Hoài Nam nhìn cũng không giống như là người sẽ loạn luân.
Hắn hất hất đầu, trả lời một đóa hoa nhài: Tôi sẽ cho cậu đánh phụ trợ một lần.
Dụ Mạt nhìn tin nhắn của Trang Chu, ngây người vài giây, trả lời: Vì sao?
Trang Chu: Tôi và cậu họ của cậu là bạn.
???
Cái quỷ gì?
Cậu họ là cô nói lung tung a!
Dụ Mạt không kịp hỏi rõ ràng nguyên do, quân địch đã tới công thành, cô vội vàng đem chuyện này để qua một bên trước, ra khỏi thành nghênh địch.
Sau khi có Trang Chu đánh phụ trợ, mạng Hậu Nghệ của cô quả nhiên ngoan cường hơn nhiều, vẫn luôn kiên trì tồn tại tới khi trò chơi kết thúc.
Trở lại giao diện chính, nhìn thấy Nam Phong gửi tới tin nhắn --
Nam Phong buông xuống: Vừa rồi không chú ý xem di động.
Dụ Mạt ngốc vài giây mới ý thức được, cậu là đang giải thích về việc trả lời trễ tin nhắn, vôi vàng nói: Oh, không sao, cậu cứ tiếp tục đi.
Gửi xong tin nhắn, Dụ Mạt đợi một lúc, thấy bên kia không có trả lời, nghĩ thầm cậu khả năng lại bận, đang chuẩn bị offline, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của cậu.
Nam Phong buông xuống: Không vội.
Vẫn là lời ít mà ý nhiều.
Không vội ý tứ là......!Có thể nghe cô lải nhải vài câu?

Dụ Mạt lập tức lảm nhảm, cùng cậu nói về cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay.
Một đóa hoa nhài: Tôi hôm nay ở trong trò chơi gặp được một Trang Chu, chủ động cho tôi đánh phụ trợ, còn nói là bạn của cậu họ tôi.

Ha ha ha, thật hài hước.

Tôi căn bản không có cậu họ a! Có thể là nhận sai người thân đi.
Thẩm Hoài Nam nhìn tin nhắn một đóa hoa nhài gửi đến, ngón tay thon dài ở trên bàn phím chậm rì rì mà đánh chữ: Trang Chu kia, là bạn của tôi.
Cất điện thoại, cậu nhớ tới vừa rồi khi trò chơi kết thúc, Chu Dương nói: "Lão Thẩm, đối cháu gái không thể quá chiều, bằng không con bé không có biện pháp trưởng thành."
Quá chiều sao?
Cậu cong cong môi, tầm mắt một lần nữa trở lại cuốn sách lập trình, một mặt ý cười từ khóe miệng đến đuôi lông mày.
Trò chơi mà thôi, trưởng thành cái gì?
Cô ấy vui vẻ là tốt rồi.
.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương