Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ
-
Chương 13
"Oa......" Hoa Nhiễm giận dữ, vỗ một chưởng trên trán con báo nhỏ, Con báo nhỏ ở chỗ này hôn mê một ngày, đã đói bụng không còn hơi sức, bây giờ bị một chưởng của Hoa Nhiễm như vậy, chỉ cảm thấy càng thêm vô lực.
Hoa Nhiễm xoa xoa vết thương của mình oa oa kêu loạn, con báo nhỏ này thật đáng hận mà, lại dám cắn ta, ta nhất định sẽ hầm nhừ ngươi làm canh ăn. Con báo nhỏ lần nữa hóa thành nam tử áo đen vóc người thon dài, nằm trên mặt đất, sắc môi tái nhợt. Hoa Nhiễm nói nhỏ, lại là một con yêu quái, một loại báo nha, có thể là quá đói mới đánh lén mình. Vì vậy nàng cố nhịn xuống. Thập Dạ chậm rãi bước lên bờ không nhìn thấy chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, Nguyệt Vô Phong bị hôn mê cũng không có thấy.
Lúc Hoa Nhiễm định làm động tác tiếp theo, Thập Dạ đã từ phía sau ôm chặt lấy nàng, Hoa Nhiễm kêu loạn, Thập Dạ buồn bực che miệng nàng lại: “Đi theo ta”..
Hoa Nhiễm bị che miệng, không nói được, nên dùng sức giãy giụa, lắc đầu. Thập Dạ âm trầm liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong nói: “Nếu ngươi còn phản kháng, ta sẽ giết hắn".
Hoa Nhiễm ngoan ngoãn không cử động nữa, để mặc cho Thập Dạ ôm nàng như một đứa trẻ, theo một cơn gió lốc màu đen, nàng rơi vào hắc ám. Nàng nhắm mắt thật chặt, giãy giụa trong ngực Thập Dạ, Thập Dạ hơi mím môi cười.
Đến Hắc Nham động, Thập Dạ đặt Hoa Nhiễm xuống, hắn nói cho nàng biết: “Nơi này chính là nhà của ta”..
Hoa Nhiễm quay một vòng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thập Dạ: “Nhà của ngươi rất nghèo ư, đèn cũng không có, lại dùng thủy tinh cầu thắp sáng. Loại địa phương này mặt trời không chiếu tới, có phải cửa sổ cũng không có tiền làm hay không, lại còn dùng tảng đá làm bậc thềm, quá đáng thương, dù sao nhà ta cũng có cọc gỗ."
Thập Dạ cười, chỉ một ngón tay, thủy tinh cầu phát ra ánh sáng, giống như ánh mặt trời ấm áp và sáng rực, bóng tối trong Hắc Nham động trở thành ban ngày.
"Oa a......" Hoa Nhiễm nhìn một chút, cười khẩy nói: “Gian phòng kia thật tồi tàn, rách nát".
Thập Dạ vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của nàng, giọng nói dịu dàng có chút bá đạo: “tồi tàn cũng tốt, rách nát cũng tốt, ngươi sẽ ở lại chỗ này cả đời, chờ chúng ta kiếm đủ tiền, ta sẽ thu xếp cho ngươi một căn phòng lớn hơn”.
"Hừ......" Hoa Nhiễm hừ nhẹ trong mũi, tức giận nhìn Thập Dạ: “Tại sao ngươi phải trả tiền mua căn phòng cho ta, tướng công nhà ta phòng ốc rất lớn, rất sáng, ta muốn mấy gian, hắn cho ta mấy gian, nhà hắn rất có tiền, buổi sáng lúc uống sữa đậu nành, ta uống một chén, đổ một chén, cuộc sống cỡ nào xa xỉ......"
Thập Dạ chỉ cười, thật ra nàng nói gì cũng được, chỉ cần có nàng ở bên người, hắn đã cảm thấy thật ấm áp. Nơi này chịu hắc ám đã lâu rồi............
"Trở về đã cãi nhau ồn ào, còn điều chỉnh ánh sáng thật sáng, con thỏ còn đang ngủ?”.. Xích Đồng không biết từ đâu trong nham động đi ra, vừa nhìn thấy Hoa Nhiễm, đã quát mắng, nữ nhân này chưa chết, còn được Thập Dạ mang về, nàng không thích Hoa Nhiễm, tuyệt không thích.
"Nữ nhân này, ngươi khốn kiếp vô sỉ!”. Hoa Nhiễm vừa nhìn thấy một cô gái tuyệt sắc, che mặt, có đôi mắt màu đỏ, cho dù cô ta hóa thành tro nàng cũng nhận được, vô duyên vô cớ làm bọn họ rơi xuống trong nước, rơi vào vương quốc ếch, còn chưa biết tính thế nào, lại gặp phải con rắn nhỏ tinh biến thái, nàng tức giận xông lên, muốn dùng sức mạnh hung hăng đánh cô ta, lại bị Thập Dạ bắt được.
"Buông tay, ta muốn giết nữ nhân này, nữ nhân đáng chết......"
Xích Đồng lạnh lùng đứng tại chỗ, đối với Hoa Nhiễm thô tục càng thêm chán ghét và khinh bỉ.
"Trên tay nàng có rất nhiều độc, mặc dù ta có thể bảo vệ được ngươi, nhưng nếu bị dính vào khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu." Thập Dạ bất đắc dĩ tốt bụng giải thích, đôi tay ôm lấy eo của Hoa Nhiễm đi tới phòng của mình, Hoa Nhiễm nằm trong ngực hắn, vừa mắng vừa dùng sức cẳng chân đạp.
Rốt cuộc Thập Dạ đã mang nàng vào trong phòng, đóng cửa đá, cửa đá không thể phá vỡ, đột nhiên Hoa Nhiễm có ý nghĩ xấu, nhớ đến lời nói của Thập Dạ, chẳng lẽ hắn thật sự dùng sức mạnh với nàng hay sao?
Nàng lập tức cảnh giác, lui về phía sau vài bước, kinh hãi nhìn Thập Dạ: “Ngươi, ngươi, ngươi, muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm thế này gọi là cưỡng đoạt, là phạm pháp, phạm pháp hiểu không?”..
Thập Dạ ngồi trên giường: “Không nên đi chọc Xích Đồng, ngươi sẽ ăn thiệt thòi".
"Không được nói sang chuyện khác, ta đã nói rồi, đối với loại người như ngươi, ta hiểu rất rõ, phải chăng ngươi chính là hái hoa tặc đã gây án lúc trước?”..
Thập Dạ không giấu diếm, gật đầu một cái.
Hoa Nhiễm lập tức liền hét ầm lên: “Ông trời ơi, tại sao để cho ta bi thảm như vậy, ta chỉ là một đóa hoa nhỏ đáng thương, tại sao lại lọt vào tay tên hái hoa, ô ô......"
Hắn cảm thấy thật đau đầu, lấy ra một ống tiêu: “Đừng ồn ào, ta thổi tiêu cho ngươi nghe......"
Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tức giận và ngượng ngùng, ngọn lửa từ dưới bụng của nàng dâng lên tới trên mặt, đôi mắt nàng mông lung đẫm lệ, chạy đến bên cạnh Thập Dạ, đưa tay tát một cái: “Mẹ nó, ta chỉ muốn cùng tướng công nhà ta thổi tiêu thôi, ngươi cút!!”.
Hoa Nhiễm xoa xoa vết thương của mình oa oa kêu loạn, con báo nhỏ này thật đáng hận mà, lại dám cắn ta, ta nhất định sẽ hầm nhừ ngươi làm canh ăn. Con báo nhỏ lần nữa hóa thành nam tử áo đen vóc người thon dài, nằm trên mặt đất, sắc môi tái nhợt. Hoa Nhiễm nói nhỏ, lại là một con yêu quái, một loại báo nha, có thể là quá đói mới đánh lén mình. Vì vậy nàng cố nhịn xuống. Thập Dạ chậm rãi bước lên bờ không nhìn thấy chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, Nguyệt Vô Phong bị hôn mê cũng không có thấy.
Lúc Hoa Nhiễm định làm động tác tiếp theo, Thập Dạ đã từ phía sau ôm chặt lấy nàng, Hoa Nhiễm kêu loạn, Thập Dạ buồn bực che miệng nàng lại: “Đi theo ta”..
Hoa Nhiễm bị che miệng, không nói được, nên dùng sức giãy giụa, lắc đầu. Thập Dạ âm trầm liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong nói: “Nếu ngươi còn phản kháng, ta sẽ giết hắn".
Hoa Nhiễm ngoan ngoãn không cử động nữa, để mặc cho Thập Dạ ôm nàng như một đứa trẻ, theo một cơn gió lốc màu đen, nàng rơi vào hắc ám. Nàng nhắm mắt thật chặt, giãy giụa trong ngực Thập Dạ, Thập Dạ hơi mím môi cười.
Đến Hắc Nham động, Thập Dạ đặt Hoa Nhiễm xuống, hắn nói cho nàng biết: “Nơi này chính là nhà của ta”..
Hoa Nhiễm quay một vòng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thập Dạ: “Nhà của ngươi rất nghèo ư, đèn cũng không có, lại dùng thủy tinh cầu thắp sáng. Loại địa phương này mặt trời không chiếu tới, có phải cửa sổ cũng không có tiền làm hay không, lại còn dùng tảng đá làm bậc thềm, quá đáng thương, dù sao nhà ta cũng có cọc gỗ."
Thập Dạ cười, chỉ một ngón tay, thủy tinh cầu phát ra ánh sáng, giống như ánh mặt trời ấm áp và sáng rực, bóng tối trong Hắc Nham động trở thành ban ngày.
"Oa a......" Hoa Nhiễm nhìn một chút, cười khẩy nói: “Gian phòng kia thật tồi tàn, rách nát".
Thập Dạ vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của nàng, giọng nói dịu dàng có chút bá đạo: “tồi tàn cũng tốt, rách nát cũng tốt, ngươi sẽ ở lại chỗ này cả đời, chờ chúng ta kiếm đủ tiền, ta sẽ thu xếp cho ngươi một căn phòng lớn hơn”.
"Hừ......" Hoa Nhiễm hừ nhẹ trong mũi, tức giận nhìn Thập Dạ: “Tại sao ngươi phải trả tiền mua căn phòng cho ta, tướng công nhà ta phòng ốc rất lớn, rất sáng, ta muốn mấy gian, hắn cho ta mấy gian, nhà hắn rất có tiền, buổi sáng lúc uống sữa đậu nành, ta uống một chén, đổ một chén, cuộc sống cỡ nào xa xỉ......"
Thập Dạ chỉ cười, thật ra nàng nói gì cũng được, chỉ cần có nàng ở bên người, hắn đã cảm thấy thật ấm áp. Nơi này chịu hắc ám đã lâu rồi............
"Trở về đã cãi nhau ồn ào, còn điều chỉnh ánh sáng thật sáng, con thỏ còn đang ngủ?”.. Xích Đồng không biết từ đâu trong nham động đi ra, vừa nhìn thấy Hoa Nhiễm, đã quát mắng, nữ nhân này chưa chết, còn được Thập Dạ mang về, nàng không thích Hoa Nhiễm, tuyệt không thích.
"Nữ nhân này, ngươi khốn kiếp vô sỉ!”. Hoa Nhiễm vừa nhìn thấy một cô gái tuyệt sắc, che mặt, có đôi mắt màu đỏ, cho dù cô ta hóa thành tro nàng cũng nhận được, vô duyên vô cớ làm bọn họ rơi xuống trong nước, rơi vào vương quốc ếch, còn chưa biết tính thế nào, lại gặp phải con rắn nhỏ tinh biến thái, nàng tức giận xông lên, muốn dùng sức mạnh hung hăng đánh cô ta, lại bị Thập Dạ bắt được.
"Buông tay, ta muốn giết nữ nhân này, nữ nhân đáng chết......"
Xích Đồng lạnh lùng đứng tại chỗ, đối với Hoa Nhiễm thô tục càng thêm chán ghét và khinh bỉ.
"Trên tay nàng có rất nhiều độc, mặc dù ta có thể bảo vệ được ngươi, nhưng nếu bị dính vào khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu." Thập Dạ bất đắc dĩ tốt bụng giải thích, đôi tay ôm lấy eo của Hoa Nhiễm đi tới phòng của mình, Hoa Nhiễm nằm trong ngực hắn, vừa mắng vừa dùng sức cẳng chân đạp.
Rốt cuộc Thập Dạ đã mang nàng vào trong phòng, đóng cửa đá, cửa đá không thể phá vỡ, đột nhiên Hoa Nhiễm có ý nghĩ xấu, nhớ đến lời nói của Thập Dạ, chẳng lẽ hắn thật sự dùng sức mạnh với nàng hay sao?
Nàng lập tức cảnh giác, lui về phía sau vài bước, kinh hãi nhìn Thập Dạ: “Ngươi, ngươi, ngươi, muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm thế này gọi là cưỡng đoạt, là phạm pháp, phạm pháp hiểu không?”..
Thập Dạ ngồi trên giường: “Không nên đi chọc Xích Đồng, ngươi sẽ ăn thiệt thòi".
"Không được nói sang chuyện khác, ta đã nói rồi, đối với loại người như ngươi, ta hiểu rất rõ, phải chăng ngươi chính là hái hoa tặc đã gây án lúc trước?”..
Thập Dạ không giấu diếm, gật đầu một cái.
Hoa Nhiễm lập tức liền hét ầm lên: “Ông trời ơi, tại sao để cho ta bi thảm như vậy, ta chỉ là một đóa hoa nhỏ đáng thương, tại sao lại lọt vào tay tên hái hoa, ô ô......"
Hắn cảm thấy thật đau đầu, lấy ra một ống tiêu: “Đừng ồn ào, ta thổi tiêu cho ngươi nghe......"
Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tức giận và ngượng ngùng, ngọn lửa từ dưới bụng của nàng dâng lên tới trên mặt, đôi mắt nàng mông lung đẫm lệ, chạy đến bên cạnh Thập Dạ, đưa tay tát một cái: “Mẹ nó, ta chỉ muốn cùng tướng công nhà ta thổi tiêu thôi, ngươi cút!!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook