Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ
-
Chương 101: Kết cục 1
Dù sao đấu tranh giữa Yêu Tộc không giống với nhân gian, có thể nói quan hệ không rõ ràng, hơn nữa ai là kẻ địch ai là người thân cũng không có khái niệm xác định. Lúc này nếu có quyền thế sẽ ra sức ra vị, nếu không muốn dây dưa vào thì nên lẫn mất xa xa.
Sau khi Hoa Yêu đưa mắt nhìn Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong an nhiên rời đi, liền cùng Hoa mẫu trốn vào núi sâu.
Lúc Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vừa mới đi tới chân núi, lại đột nhiên gặp được một luồng gió yêu thổi tới, luồng gió xoáy màu đen, hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị cuốn tách rời nhau ra. Ngay lập tức hai người bọn họ đã ý thức được điều này.
Âm Phong tản đi, bầu trời vẫn mờ mịt, mang theo gió lạnh thổi tới và lá bay tiêu điều.
Hai ngày sau đó, trên mặt sông không biết từ đâu xuất hiện một con thuyền. Một nam tử mặc áo bào trắng nằm trên chiếc thuyền này, người này chính là Nguyệt Vô Phong, đầu tóc rối bời, bị chất lỏng thấm ướt, dính vào trên mặt có chút nhếch nhác, hai mắt nhắm nghiền. Một ngư dân thấy hắn còn hô hấp nên mang hắn về nhà.
Sau khi nam nhân tỉnh lại, theo bản năng đang tìm bóng dáng nữ nhân của mình, hắn nói, "Hoa Nhiễm ở đâu?”
Ngư dân không hiểu Hoa Nhiễm là người phương nào, "Ngươi nói cái gì?”
"Một nữ nhân, đi chung với ta, nàng ở đâu?”
"Ta mang ngươi trở lại chỉ thấy một mình ngươi, không có nữ nhân nào?”
Trái tim Nguyệt Vô Phong chậm rãi rơi xuống, mỗi lần hắn thất lạc nàng, hắn đều đau lòng, lần này Yêu Giới hỗn loạn, có phải nàng cũng bị bắt về hay không.
Khi Hoa Nhiễm tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trên một chiếc ghế, chung quanh đứng đầy yêu quái, líu ríu không biết nói cái gì. Nơi này đầy đủ chủng loại yêu quái, chẳng qua dáng vẻ nhìn đều là có chút hung thần ác sát.
"Tiểu Hoa Tinh, ngươi muốn chạy trốn đi đâu?” Mở miệng là một Ngô Công Tinh, hắn có rất nhiều chân, từng chân dài và mỏng. Hoa Nhiễm nhìn chỉ cảm thấy rất kinh khủng. Dù hắn biến hoá thành hình người, vẻ mặt nhìn cũng hết sức bỉ ổi, mang theo nụ cười âm trầm, "Nếu thân là Yêu Tộc, nên có hình dáng của yêu tộc, cha ngươi chạy mất, ngươi tới thay thế."
"Đúng vậy nha...... Tiểu mỹ nhân này có thể dùng làm mỹ nhân kế ừ...... Ha ha ha......" Có tiểu yêu phụ họa.
Hoa Nhiễm hừ lạnh một tiếng, "Thật biến thái."
"Ơ, nhìn kìa, rất cá tính, tuyệt diệu......"
Hoa Nhiễm cũng không nói thêm lời nào, len lén sử dụng pháp thuật, phát hiện nguyện vọng pháp thuật của nàng cũng đủ tinh xảo, xem ra lần này cha nàng lại truyền cho nàng một chút. Hoa Nhiễm dùng pháp thuật đấu với đám yêu quái chung quanh. Đột nhiên nàng cảm thấy thai nhi máy động một chút, cả người sửng sốt, có yêu thừa cơ nhảy vào, hung hăng vỗ một chưởng lên ngực của nàng, Hoa Nhiễm bị bức phải lui trên tường, khạc ra một búng máu.
Nàng có chút hoảng sợ, nàng sợ thai nhi trong bụng nàng, không biết là có ảnh hưởng gì trong bụng, nàng đột nhiên cảm thấy bụng có chút chút đau đớn, nàng ôm bụng ngồi xuống, đột nhiên chung quanh tĩnh lặng, nàng phát hiện tất cả yêu quái chung quanh cũng đã bị chia năm xẻ bảy. Một bóng dáng tóc trắng màu bạc mặc Hồng Y ở trong bóng tối càng lộ rõ, vội vàng xuất hiện tại trước mặt nàng, vẻ mặt Thập Dạ lo lắng, hắn chậm rãi đứng ở trước mặt nàng nói, "Hoa Nhiễm, nàng làm sao vậy?”
Vẻ mặt Hoa Nhiễm khẩn trương và sợ hãi, sắc mặt có chút trắng bệch, nói thật nhỏ, "Thập Dạ, bụng của ta......"
Nàng chỉ cảm giác mình muốn hôn mê, trước khi hôn mê, nàng ngã xuống trong ngực của hắn.
Hoa Nhiễm hôn mê một mực nỉ non, "Hài tử, hài tử của ta......" Dường như nàng đang ở trong một giấc mộng, một giấc mộng làm cho nàng sợ hãi. Trong mộng nàng không ôm được hài tử của nàng, nàng vô cùng sợ hãi. Sau đó nàng cảm thấy nơi bụng ấm áp, một lực lượng rót vào cho nàng để cho nàng yên ổn, từ từ yên tĩnh trở lại.
Tay Quân Thập Dạ vẫn còn che ở trên bụng Hoa Nhiễm, nếu như hắn xuống tay nặng một chút, hắn có thể làm cho hài tử trong bụng nàng biến mất không còn. Nhưng hắn biết như vậy quá tàn nhẫn, dù sao hài tử trong bụng nàng cũng là cốt nhục của nàng, nàng kiệt sức cũng muốn bảo vệ máu mủ. Hắn đột nhiên rất muốn cười, cười mình quá ngu. Hắn tỉ mỉ thiết kế một cuộc chiến tranh như vậy, tạo ra một cuộc hỗn loạn như vậy, chỉ vì nữ nhân như vậy. Lần trước, Quân Qua Bất chia rẽ bọn họ, vì vậy lần này cũng coi là giúp Quân Thập Dạ một chuyện, ông ta thay hắn chống đỡ Tê giác tinh, giúp với hắn mở rộng trường hỗn loạn này.
Hắn nhìn dung nhan của nàng, khẽ cúi đầu, ở trên trán của nàng in lại một dấu môi son, "Hoa Nhiễm, hiện tại ta thật sự không biết nên làm sao với nàng mới phải, cho nên ta sẽ chờ nàng một chút, chờ một chút đến khi nàng rời khỏi hắn mới thôi, cho nên cho ta một cơ hội có được không."
Ta sẽ để cho mình trở nên cường đại hơn, sau đó chờ nàng, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho nàng đau lòng muốn chết đầu nhập trong lòng của ta.
Nếu như hắn làm như vậy là có lỗi với nàng, nhưng hắn cũng muốn làm.
Sau khi Hoa Yêu đưa mắt nhìn Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong an nhiên rời đi, liền cùng Hoa mẫu trốn vào núi sâu.
Lúc Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vừa mới đi tới chân núi, lại đột nhiên gặp được một luồng gió yêu thổi tới, luồng gió xoáy màu đen, hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị cuốn tách rời nhau ra. Ngay lập tức hai người bọn họ đã ý thức được điều này.
Âm Phong tản đi, bầu trời vẫn mờ mịt, mang theo gió lạnh thổi tới và lá bay tiêu điều.
Hai ngày sau đó, trên mặt sông không biết từ đâu xuất hiện một con thuyền. Một nam tử mặc áo bào trắng nằm trên chiếc thuyền này, người này chính là Nguyệt Vô Phong, đầu tóc rối bời, bị chất lỏng thấm ướt, dính vào trên mặt có chút nhếch nhác, hai mắt nhắm nghiền. Một ngư dân thấy hắn còn hô hấp nên mang hắn về nhà.
Sau khi nam nhân tỉnh lại, theo bản năng đang tìm bóng dáng nữ nhân của mình, hắn nói, "Hoa Nhiễm ở đâu?”
Ngư dân không hiểu Hoa Nhiễm là người phương nào, "Ngươi nói cái gì?”
"Một nữ nhân, đi chung với ta, nàng ở đâu?”
"Ta mang ngươi trở lại chỉ thấy một mình ngươi, không có nữ nhân nào?”
Trái tim Nguyệt Vô Phong chậm rãi rơi xuống, mỗi lần hắn thất lạc nàng, hắn đều đau lòng, lần này Yêu Giới hỗn loạn, có phải nàng cũng bị bắt về hay không.
Khi Hoa Nhiễm tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trên một chiếc ghế, chung quanh đứng đầy yêu quái, líu ríu không biết nói cái gì. Nơi này đầy đủ chủng loại yêu quái, chẳng qua dáng vẻ nhìn đều là có chút hung thần ác sát.
"Tiểu Hoa Tinh, ngươi muốn chạy trốn đi đâu?” Mở miệng là một Ngô Công Tinh, hắn có rất nhiều chân, từng chân dài và mỏng. Hoa Nhiễm nhìn chỉ cảm thấy rất kinh khủng. Dù hắn biến hoá thành hình người, vẻ mặt nhìn cũng hết sức bỉ ổi, mang theo nụ cười âm trầm, "Nếu thân là Yêu Tộc, nên có hình dáng của yêu tộc, cha ngươi chạy mất, ngươi tới thay thế."
"Đúng vậy nha...... Tiểu mỹ nhân này có thể dùng làm mỹ nhân kế ừ...... Ha ha ha......" Có tiểu yêu phụ họa.
Hoa Nhiễm hừ lạnh một tiếng, "Thật biến thái."
"Ơ, nhìn kìa, rất cá tính, tuyệt diệu......"
Hoa Nhiễm cũng không nói thêm lời nào, len lén sử dụng pháp thuật, phát hiện nguyện vọng pháp thuật của nàng cũng đủ tinh xảo, xem ra lần này cha nàng lại truyền cho nàng một chút. Hoa Nhiễm dùng pháp thuật đấu với đám yêu quái chung quanh. Đột nhiên nàng cảm thấy thai nhi máy động một chút, cả người sửng sốt, có yêu thừa cơ nhảy vào, hung hăng vỗ một chưởng lên ngực của nàng, Hoa Nhiễm bị bức phải lui trên tường, khạc ra một búng máu.
Nàng có chút hoảng sợ, nàng sợ thai nhi trong bụng nàng, không biết là có ảnh hưởng gì trong bụng, nàng đột nhiên cảm thấy bụng có chút chút đau đớn, nàng ôm bụng ngồi xuống, đột nhiên chung quanh tĩnh lặng, nàng phát hiện tất cả yêu quái chung quanh cũng đã bị chia năm xẻ bảy. Một bóng dáng tóc trắng màu bạc mặc Hồng Y ở trong bóng tối càng lộ rõ, vội vàng xuất hiện tại trước mặt nàng, vẻ mặt Thập Dạ lo lắng, hắn chậm rãi đứng ở trước mặt nàng nói, "Hoa Nhiễm, nàng làm sao vậy?”
Vẻ mặt Hoa Nhiễm khẩn trương và sợ hãi, sắc mặt có chút trắng bệch, nói thật nhỏ, "Thập Dạ, bụng của ta......"
Nàng chỉ cảm giác mình muốn hôn mê, trước khi hôn mê, nàng ngã xuống trong ngực của hắn.
Hoa Nhiễm hôn mê một mực nỉ non, "Hài tử, hài tử của ta......" Dường như nàng đang ở trong một giấc mộng, một giấc mộng làm cho nàng sợ hãi. Trong mộng nàng không ôm được hài tử của nàng, nàng vô cùng sợ hãi. Sau đó nàng cảm thấy nơi bụng ấm áp, một lực lượng rót vào cho nàng để cho nàng yên ổn, từ từ yên tĩnh trở lại.
Tay Quân Thập Dạ vẫn còn che ở trên bụng Hoa Nhiễm, nếu như hắn xuống tay nặng một chút, hắn có thể làm cho hài tử trong bụng nàng biến mất không còn. Nhưng hắn biết như vậy quá tàn nhẫn, dù sao hài tử trong bụng nàng cũng là cốt nhục của nàng, nàng kiệt sức cũng muốn bảo vệ máu mủ. Hắn đột nhiên rất muốn cười, cười mình quá ngu. Hắn tỉ mỉ thiết kế một cuộc chiến tranh như vậy, tạo ra một cuộc hỗn loạn như vậy, chỉ vì nữ nhân như vậy. Lần trước, Quân Qua Bất chia rẽ bọn họ, vì vậy lần này cũng coi là giúp Quân Thập Dạ một chuyện, ông ta thay hắn chống đỡ Tê giác tinh, giúp với hắn mở rộng trường hỗn loạn này.
Hắn nhìn dung nhan của nàng, khẽ cúi đầu, ở trên trán của nàng in lại một dấu môi son, "Hoa Nhiễm, hiện tại ta thật sự không biết nên làm sao với nàng mới phải, cho nên ta sẽ chờ nàng một chút, chờ một chút đến khi nàng rời khỏi hắn mới thôi, cho nên cho ta một cơ hội có được không."
Ta sẽ để cho mình trở nên cường đại hơn, sau đó chờ nàng, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho nàng đau lòng muốn chết đầu nhập trong lòng của ta.
Nếu như hắn làm như vậy là có lỗi với nàng, nhưng hắn cũng muốn làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook