Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
-
Chương 82: Như tảng đá
Tất cả đều kết thúc, lăng mộ hoàn toàn sụp đổ, chỉ vẻn vẹn trong khoảnh khắc.
Nhưng nàng vẫn chưa chết, giống như kỳ tích vậy. Toàn bộ phía dưới cung điện đã thành một vùng phế tích, hoàn toàn bị chôn vùi, nàng lại ở trong địa ngục này, được không gian thu hẹp cứu, cả mặt tường đá gãy lìa nghiêng ngả sau đó sụp đổ xuống phía dưới, nhưng cũng thu hẹp lại không gian sinh tồn cho bọn họ, sự chấn động trên đất đã sớm khôi phục yên tĩnh, tất cả đều kèm theo toàn bộ sự huỷ diệt dưới cung điện mà trở về yên tĩnh.
Nếu nói là lúc trước ở cung điện dưới đất còn có thể có đủ không khí cung cấp cho bọn họ, như vậy giờ phút này đối với bọn hắn mà nói, không khí còn quý giá hơn hoàng kim. Theo thời gian, từng giọt từng giọt quá khứ, không khí lưu lại ở dưới phế tích ở dưới kia cũng không nhiều, lại từ từ trở nên càng mỏng manh .
Đỉnh đầu là tiếng thở dốc thật trầm của hắn, không gian này thu hẹp, thế nhưng tường đá toàn bộ lật nghiêng áp đảo ở trên lưng của Tần Yến Quy. Hắn lấy thân thể máu thịt của hắn, chống đỡ vì lấy không gian sinh tồn cho nàng. Trong bóng tối, Vô Tà không cách nào thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy, khoảng cách giữa bọn họ chưa bao giờ gần gũi giống như bây giờ.
"Ngươi buông tay đi." Cái cảm giác tịch mịch trong trầm mặc, Vô Tà mở miệng, lại phát giác âm thanh của mình khàn đến cực hạn, lúc nói chuyện, giữa cổ họng khô khốc có mùi máu tươi sộc thẳng vào khí quản, nàng đã như vậy, huống chi Tần Yến Quy còn phải che chở nàng?
Tần Yến Quy có cường hãn hơn nữa thì rốt cuộc cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, mặt tường đá này nặng bao nhiêu, Tần Yến Quy vừa lấy nghị lực đáng sợ như thế nào để chống đỡ, nàng khó có thể tưởng tượng, nhưng nàng biết, như vậy chỉ có thể làm hao hết thể lực của Tần Yến Quy. Nếu hắn là một người bình thường thì điều nên nghĩ là biện pháp để rời khỏi nơi này.
Ở trong bóng tối này, vừa lâu dài tịch mịch, hắn không có đáp lại nàng, nhưng lại coi thường giờ phút này, Vô Tà xem ra, hắn cũng là cực kỳ có nhân tính mà trả lời một lần, hắn lại như cũ để thân thể chính mình đứng vững nhờ người nàng, không để ý đến nàng.
Vô Tà trợn to hai mắt, ở nơi tối đen như mực này, dù có mở mắt lớn hơn nữa, cũng rõ ràng là cũng không thấy được cái gì. Mặc dù nàng biết hắn dựa vào phía trên nàng, lồng ngực bọn họ dán vào nhau, sợi tóc rơi xuống dưới của hắn quét qua gương mặt của nàng, trong hô hấp của nàng đều là hơi thở của hắn, lỗ tai của nàng có thể nghe được tiếng tim đập làm người ta an lòng cùng tiếng thở dốc của hắn.
Ánh mắt của Vô Tà mở thật to, giống như nàng thật sự có thể thấy bộ dáng của hắn, nàng cơ hồ không có đủ không gian để nhúc nhích, ngay cả tay chân đều cứng ngắc, nhưng là an toàn, mặt tường đá này cơ hồ không có chạm được nàng.
Hồi lâu, Vô Tà chợt nhẹ nhàng dán mặt hướng lên lồng ngực ấm áp của hắn, ở trong không gian hữu hạn này, hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy hông của Tần Yến Quy, chưa bao giờ có động tác thân mật, lớn mật tới cực điểm, nhưng trên lưng hắn cơ hồ liền dán vào tường đá lạnh lẽo cứng rắn, không có một khe hở.
Động tác của Vô Tà làm thân thể hắn khẽ cứng lại, ngay sau đó, đỉnh đầu của nàng liền vang lên một tiếng than nhẹ của hắn: "Vô Tà, chớ hồ đồ."
Nàng rõ ràng cảm thấy tay chân Tần Yến Quy có chút mất lực, mặt tường đá lung lay, cơ hồ muốn nứt vỡ vụn ra, bên ngoài lại vang lên âm thanh đất cát chảy xuống. Tần Yến Quy nhất thời cau mày, lại một lần nữa ổn định thân hình của mình.
Vô Tà ngớ ngẩn, sau đó khéo léo gật đầu một cái, nhưng hai bàn tay nhỏ bé nâng bên hông hắn lại không có buông ra, cái đầu chôn ở ngực hắn cũng không có ý tứ rút lui: "Ngươi đừng sợ, ở loại địa phương này, ta sẽ không quấy rối."
Tần Yến Quy có chút dở khóc dở cười, nhưng không có đáp lại nàng.
Sắc mặt Vô Tà căng thẳng, ý nghĩ có chút lộn xộn, lăng đế vương này chợt sụp xuống rồi, vậy nghĩa là...
Nhưng bằng bản lĩnh của Yến Vô Cực, sao có thể gặp chuyện không may chứ? Trong lòng Vô Tà quá thực là cũng không hy vọng Yến Vô Cực cứ như vậy chết ở lăng đế vương. Khuôn mặt mười bảy mười tám tuổi của thiếu niên này vĩnh viễn mang theo nụ cười mỉm dịu dàng lại từ bi, mỗi lần nhìn đến hắn cười, đều sẽ không lý do làm người ta cảm thấy bận tâm.
Hắc ám cùng tử vong vĩnh viễn không ngừng này thậm chí làm hắn mù hai mắt, Vô Tà biết rõ đó là loại cảm giác gì, hắc ám với nàng đã từng cũng không phải là thứ xa lạ gì.
Nhưng người như hắn, mỗi một câu nói cũng sẽ làm cho lòng người cam tình nguyện tin phục, bao gồm hắn đã nói hắn sẽ còn sống để rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ, hắn không phải là nuốt lời rồi hả?
"Yến Vô Cực có phải lừa ta hay không?" Nàng theo bản năng mở miệng hỏi Tần Yến Quy.
Tần Yến Quy dừng một chút, vốn cho là hắn không có trả lời nàng, nhưng một hồi lâu, Vô Tà vẫn là nghe được hắn nhàn nhạt đáp lại: "Yến Vô Cực không phải người bình thường."
Hắn có lẽ sẽ chết đi, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.
Mặc dù Tần Yến Quy không nói thêm gì, thế nhưng bình tĩnh trong miệng lại thật giống như đang nói.. người kia, không dễ dàng chết như vậy, lời của hắn luôn có thể tự dưng làm Vô Tà tin phục.
"Tần Yến Quy..." Một hồi lâu, Vô Tà nhẹ giọng mở miệng, đây là Vô Tà lần đầu tiên kêu tên của hắn, mà không phải "Tuyên vương", giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy, mình rốt cuộc có phải là một con cờ bị phụ vương cùng Tần Yến Quy bỏ qua hay không, tất cả đều không quan trọng. Coi như nàng thật sự là một con cờ hữu dụng đối với hắn, chỉ cần hắn nói, nàng liền dám làm.
Thân thể của nàng dính sát hắn, thậm chí có thể cảm nhận được sự bó buộc chặt chẽ ở ngực nàng, cùng với nhịp tim nhanh giống như thỏ nhảy lên bên trong lồng ngực.
"Vô Tà." Tần Yến Quy cau mày, giờ phút này hắn không có dư thừa tay để ra đẩy nàng ra, nếu là hắn có, hắn nhất định sẽ làm như vậy.
"Tần Yến Quy, có nặng hay không?" Không phải là lời nàng sẽ nói theo dự liệu, Vô Tà có lúc có những hành động thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tần Yến Quy hơi ngạc nhiên, không ngờ Vô Tà lại thình lình nói ra những lời này, một hồi lâu, hắn nhàn nhạt nhếch môi, trên mặt vẫn không có biến hóa cảm xúc gì quá lớn như cũ, giọng nói vẫn là lành lạnh lạnh nhạt như vậy, bình tĩnh mà không chút để ý: "Hoàn hảo."
Hoàn hảo? Thế gian này chỉ sợ chỉ có hắn mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy trong khi phải đối mặt với tường đá một mặt lật nghiêng xuống như vậy mà nói một câu "Hoàn hảo" đi?
Đối với câu trả lời của hắn, Vô Tà rõ ràng không tin. Nàng cũng không phải kẻ ngu, không thể vĩnh viễn để hắn qua loa. Giờ phút này, cái đầu đang chôn ở trong ngực Tần Yến Quy chợt rút lui, Vô Tà khéo léo nằm trở về, ít nhất như vậy, không cần cho hắn gánh nặng quá lớn, dưới tình huống này Vô Tà còn có thể tỉnh táo suy tư nói chuyện, việc này rất khó được: "Tần Yến Quy, nơi này còn có không khí, nói rõ bên ngoài cũng không có bị phá hỏng, lăng mộ ở dưới đất năm trăm năm, dù sao cũng không thể không chịu nổi một kích như vậy, nếu như ngươi buông tha chống đỡ nơi này, vậy phải có biện pháp tìm được cách đi ra ngoài chứ?"
"Ừ, chờ một chút."
Câu trả lời của hắn vẫn là lời ít mà ý nhiều như vậy, ngụ ý, hắn vẫn cần một chút thời gian khôi phục hơi sức, mới có thể nỗ lực phá bức tường đá này mà cứu nàng ra ngoài.
Vô Tà biết ý tứ của hắn, nhưng nàng lại không có suy nghĩ đó. Lắc đầu một cái, khóe miệng Vô Tà nhẹ nhàng cong lên, không có chút nào sợ hãi cùng sợ chết: "Ý của ta là, ta tới thay ngươi chống nó, ngươi đi ra ngoài."
Hắn yên lặng, sau đó một câu nói trầm thấp chậm rãi tràn ra từ nơi cổ họng, còn có ý vị giễu cợt: "Ngươi?"
Khóe miệng của hắn giương thẳng lên trên, Vô Tà không thấy được, lại có thể tưởng tượng ra được, nhất định là nụ cười này sẽ không chút để ý mà mang theo tính cười nhạo, tựa như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Vô Tà cũng không giận, bị hắn châm chọc cùng miệt thị, cũng không phải là lần đầu tiên: "Tần Yến Quy, ngươi có tâm địa sắt đá, đối đãi ta cũng không tốt, ta lại chịu làm như vậy, có phải thật bất ngờ hay không?"
Thế gian này, cho dù có nữ tử yêu hắn giống nàng, cũng sẽ không hi vọng dạng người lạnh lùng tuyệt tình giống hắn cứ như vậy một mình còn sống mà rời đi, để lại chính mình một người cô độc mà nằm ở nơi này, chịu đựng cảm giác âm lãnh cùng tịch mịch dưới lòng đất này, để cho hắn cô độc, dễ dàng thoát khỏi chính mình, thậm chí một lần cũng sẽ không nhớ tới mình. Mặc kệ là ai, cũng sẽ thà hi vọng lôi kéo hắn cùng chết ở chỗ này, ít nhất một người không sợ tối, không sợ lạnh, còn có thể vây hắn ở bên cạnh mình, không phải sao?
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đến vậy." Trong mắt hắn, nàng quả thật là rất ngu xuẩn, thậm chí không phải một con cờ có ích, có khi còn không đủ tư cách để làm một con cờ, càng mềm yếu thì càng không có tác dụng, cho nên hắn bỏ nàng.
Hắn đã dạy nàng, chỉ có khi trên thế gian này không còn có bất kỳ vật gì có thể ràng buộc nàng, nàng mới không phải chết sớm. Lời cự tuyệt tình cảm buồn cười này trở nên không quả quyết, làm ra quyết định ngu xuẩn bậc này, là nàng đã quên hắn đến tột cùng là ai có phải hay không? Ngay cả Tần Tĩnh cũng rất rõ ràng tính tình của hắn, từng nhắc nhở nàng, thế gian này...người nên kiêng kỵ nhất không phải ai khác, mà chỉ có hắn, nhưng nàng lại quên hết những lời này.
"Nhưng ngươi đang làm chuyện ngu xuẩn bậc này." Vô Tà yên lặng nhìn hắn, giống như thật sự có thể nhìn thấu ánh mắt của hắn: "Tại sao ngươi lại muốn tới nơi này? Ngươi vốn có thể làm Tuyên vương tiếng tăm lừng lẫy của mình, bao nhiêu đại thần trong triều đều vụng trộm tôn ngươi làm chủ, ngươi đường đường Tuyên vương, cần gì phải tới đây địa phương quỷ quái ăn này khổ? Ta vốn cho là, ngươi tới là vì ta cùng Đế Vương kiếm, nhưng ngươi không phải, cho nên ngươi tới nơi này, đừng nói với ta là bởi vì ngươi không muốn ta chết ở chỗ này."
Đừng nói cho nàng, là bởi vì không muốn nàng chết ở chỗ này?
Lông mày tuấn tú của Tần Yến Quy cau lại, trong con ngươi thâm thúy là suy nghĩ mà ngay cả chính hắn đều nhìn không hiểu. Chần chờ, trầm ngâm hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt khôi phục sự yên tĩnh cùng lạnh lùng, nhưng lại có vẻ cố ý: "Vô Tà, ngươi rất thông minh. Nhưng cũng rất ngây thơ."
Một câu cuối cùng của hắn tràn ngập chê cười.
Vô Tà ngẩn người, cắn môi: "Nhưng ngươi đã nói, sẽ không xen vào chuyện sống chết, thành hay bại của ta, nếu như ngươi không phải tự vả mồm mình, vì sao lại xuất hiện tại trước mặt ta? Trước mắt tại sao phải cứu ta?"
"Vô Tà, hình như ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi. Cũng không có nghĩ tới muốn cứu ngươi."
Vô Tà dừng lại, đúng vậy, hắn không có xuất hiện trước mặt nàng, là nàng chạy về nên mới thấy được hắn: "Đối với Tuyên vương ngươi mà nói, có phải hay không thừa nhận mình biến thành mình không nhất mảnh trở thành người, rất đáng xấu hổ, cho nên thẹn với thừa nhận?"
Vô Tà giọng điệu có chút cay nghiệt, tràn đầy đùa cợt.
Hắn hình như có chút nhức đầu, âm thanh cũng dần dần lạnh xuống: "Không nên càn quấy rồi."
Hắn có lúc, thật hy vọng nàng là cá ngu xuẩn đứa bé, cũng hi vọng, nàng vẫn như ngày trước như vậy kiêng kỵ hắn, nhưng ít ra cũng là nghe lời, sợ hãi hắn, sẽ không có nhiều như vậy vấn đề, cũng sẽ không giống hiện tại như vậy làm hắn nhức đầu.
"Được rồi, ta không hồ đồ." Vô Tà cũng sa sầm mặt xuống: "Tần Yến Quy, ta rất nghiêm túc, ngươi không phải là sắt thép, cũng là người bằng xương bằng thịt, không chống đỡ được quá lâu, ta đối ngươi mà nói, là một sủng vật cứng đầu cứng cổ, là con cờ không làm theo ý nguyện của ngươi, cũng là tác phẩm thất bại nhất ngươi đào tạo. Ngươi xem, ta tự tiện xông lăng đế vương, thật ra thì cũng cho ngươi thêm phiền toái đúng không? Ta không biết đến tột cùng ngươi và phụ vương ta có ước định như thế nào, cũng không biết nguyện vọng của ngươi khi che chở, bảo hộ lúc ban đầu là bởi vì phụ vương ta an bài cùng ngươi như thế nào, nhưng hôm nay ngươi có thể mạo hiểm vì ta liền đủ rồi, chuyện này, vốn là sau khi chúng ta đi ra tiếp tục truy cứu, nhưng trước mắt xem ra, ta có thể là không ra được, coi như có thể đi ra ngoài, ngươi còn phải giải quyết rất nhiều phiền toái vì ta. Nếu như ngươi đã quyết tâm buông tha việc lợi dụng ta, cũng không phải là là không bỏ được ta, tỉnh táo cơ trí như Tuyên vương ngươi, cũng thật sự không cần tiếp tục lãng phí thể lực ở chỗ này. Sau khi ngươi đi ra ngoài có thể nói ta mơ ước ngôi vị hoàng đế, muốn trộm Đế Vương kiếm nhưng đã tử vong trong động, chết chưa hết tội, như vậy ngươi liền sẽ không có bất kỳ liên lụy nào, ngươi đi ra ngoài đi, không cần chống đỡ cùng ta nữa."
Hắn không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, có lẽ đây là hắc ám cực hạn, làm hắn quên che giấu vẻ lạnh lùng trước sau như một, giờ phút trong ánh mắt sâu thẳm kia chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Đó là cảm xúc giãy giụa cùng mệt mỏi, cũng là sự dịu dàng mà Vô Tà cơ hồ chưa từng thấy. Đúng vậy, rõ ràng là người ám trầm như vậy, nhìn nàng lại giống như một người vô cùng trong sáng, ngây thơ, cảm giác kia, chân thật như vậy, thấu xương như vậy.
Sự dịu dàng này giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào xương tủy, lấy nó lột những điều che giấu phía trên, lộ ra sự thật bất ngờ.
Thì ra là có ít thứ muốn lộ ra lại phải trải qua quá trình thảm thiết cùng đau đớn như vậy.
Vô Tà nheo mắt lại, vẻ non nớt trên gò má đã mơ hồ biến mất, lộ ra vẻ thiếu nữ sáng rỡ. Nàng nhếch khóe miệng, bởi vì lây dính máu, đôi môi đỏ mọng giống như ngọn lửa, vô cùng quyến rũ, giống như là một thiếu nữ hắn chưa từng gặp qua.
Lười biếng cùng bất kham của Vô Tà làm cho người ta nghĩ tới con thú bị bắt nhốt trong cũi sắt, hình thái tuyệt đẹp, không có bất kỳ sợ hãi nào, ngược lại trở nên lửa nóng lớn mật. Nàng nhô đầu ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của Tần Yến Quy, khuôn mặt tuấn mỹ như vậy lại vô cùng lạnh nhạt, hình như đây là lần đầu tiên nàng không chút kiêng kỵ mà lấy tay đụng vào. Vô Tà nghiêng đầu , sau đó tiến tới, giống như đùa dai, lè lưỡi liếm lên môi bạc môi lạnh lẽo một cái. Thân thể Tần Yến Quy cứng đờ, cũng không dùng lực đẩy Vô Tà ra, cùng Yoruichi dạng, nàng giảo hoạt lại lớn gan, giống như tức giận, căn bản không sợ sẽ chọc giận hắn.
"Khó trách phụ vương nói, có thể tin ngươi, nhưng không thể tin hết." Mặt Vô Tà cách mặt của hắn rất gần, hô hấp cực nóng hô hấp phun ở trên mặt nhau, nụ cười trên mặt nàng cũng rất rực rỡ, chợt nổi tính trẻ con mà mở trừng hai mắt: "Bởi vì, ngươi chưa bao giờ nói ra lời thật lòng."
Trong con ngươi đen nhánh của Tần Yến Quy bỗng nhiên co lại, bờ môi còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt trên miệng nàng, hắn không nói chuyện cũng là điều Vô Tà đã đoán ra ngay từ đầu.
"Thật ra thì ta có thật nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi, sống mà không hiểu rõ chuyện gì khiến cho ta có chút thất bại." Vô Tà thở dài, vẻ mặt hoảng hốt: "Đối với các ngươi, ta rốt cuộc là cái gì..."
Từ nhỏ liền bị lợi dụng, bị không chút lưu tình ném vào trong vòng âm mưu tranh đoạt quyền lợi, không có lúc nào là không có ai không muốn nàng chết, người hi vọng nàng sống lại giấu giếm nàng, lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, nàng với người trên thế gian này, rốt cuộc là cái gì...
"Vô Tà, ngươi đối với ta, là một chuyện ngoài ý muốn."
Một tiếng đáp lại thật thấp kia làm cả người Vô Tà ngẩn ra, nguyên cả khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn cũng không thể tin được mà ngây dại. Hắn lạnh nhạt như vậy, tỉnh táo, thong dong, không chút cử động, nhưng một cái cúi đầu mang theo âm thanh mệt mỏi nhẹ nhàng rơi xuống đất, cũng rơi vào đáy lòng của nàng, làm trạng nàng rối loạn nhún nhảy theo tiết tấu...
Là tư vị mừng rỡ, nơi trái tim giống như là có thứ gì đó lặng lẽ nở rộ. Sau khi giật mình đi qua, đáy mắt nàng tràn lên nụ cười, càng thêm trở nên không chút kiêng kỵ, tựa như lấy được Miễn Tử Kim Bài người, vừa tựa như đoán chừng rồi, hắn sẽ dung túng. . . . . .
"Trước khi chết, ngươi có thể nói cho ta biết ta rốt cuộc là ai hay không? Còn ngươi rốt cuộc là người nào? Cuối cùng thì ta phải đối mặt với cái gì?"
Nàng quá nhạy cảm, cảm giác chính xác như vậy.
Không nói không có nghĩa là nàng không để ở trong lòng. Nàng vẫn luôn rất muốn hiểu rõ vì sao năm đó hắn ban tên cho nàng, sau lại lại che chở cho nàng, có phải là muốn bồi dưỡng nàng thành một con cờ có ích hay không? Rất nhiều chuyện đã phá vỡ những nhận thức của nàng trong dĩ vãng. Nàng không biết, mình là cái gì đối với phụ vương, tại sao ở trong lòng phụ vương, hắn thà bỏ nàng, coi nàng là một con cờ đưa cho Tần Yến Quy, vậy mà hôm nay Tần Yến Quy lại vì nàng mà thay đổi những chuyện mà hắn vốn đã có quyết định?
Vì sao chủ nhân lệnh bài đầu chim ưng đồng vốn phải là hắn? Vì sao "hoạt thi" nơi này lại sợ hắn như vậy? Tại sao hắn lại nói chuyện cùng Yến Vô Cực kia?
"Ngươi thật sự muốn biết?" Hắn có chút bất đắc dĩ, mặc dù dung túng nàng không chút kiêng kỵ, nhưng lại không muốn thỏa mãn tâm nguyện của Vô Tà: "Vô Tà, không có bất kỳ ai làm dâng thứ ngươi muốn lên trước mặt ngươi, bao gồm cả ta."
Vô Tà cảm thấy có chút không thú vị, suy sụp hạ mặt, không còn một chút nào là vẻ mặt tiểu nhân đắc chí cùng thần thái phấn khởi, Tần Yến Quy lại nhàn nhạt giương khóe miệng lên, lẳng lặng nhìn nàng chôn ở trong lồng ngực mình, không nói gì.
Một hồi lâu, Vô Tà lại nói: "Ta muốn biết, tự sẽ có biện pháp."
"Ừ." Hắn không có đả kích nàng.
Vô Tà mím môi một cái, rời khỏi lồng ngực ấm áp kia, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta..."
"Ngươi biết ngươi giống như thứ gì không?"
Vô Tà sững sờ, hắn cực ít khi chủ động nói cùng đề tài với nàng, liền theo bản năng dò hỏi: "Như cái gì?"
"Tảng đá."
Mặt Vô Tà mờ mịt: "Tại sao?"
"Bởi vì tảng đá sẽ không nói chuyện."
Vô Tà ngớ ngẩn, sau đó đã không thể thốt nên lời rồi...
Hình như Tần Yến Quy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể hơi giật giật: "Không khác biệt lắm."
"Cái gì không khác biệt lắm?"
Nhưng nàng vẫn chưa chết, giống như kỳ tích vậy. Toàn bộ phía dưới cung điện đã thành một vùng phế tích, hoàn toàn bị chôn vùi, nàng lại ở trong địa ngục này, được không gian thu hẹp cứu, cả mặt tường đá gãy lìa nghiêng ngả sau đó sụp đổ xuống phía dưới, nhưng cũng thu hẹp lại không gian sinh tồn cho bọn họ, sự chấn động trên đất đã sớm khôi phục yên tĩnh, tất cả đều kèm theo toàn bộ sự huỷ diệt dưới cung điện mà trở về yên tĩnh.
Nếu nói là lúc trước ở cung điện dưới đất còn có thể có đủ không khí cung cấp cho bọn họ, như vậy giờ phút này đối với bọn hắn mà nói, không khí còn quý giá hơn hoàng kim. Theo thời gian, từng giọt từng giọt quá khứ, không khí lưu lại ở dưới phế tích ở dưới kia cũng không nhiều, lại từ từ trở nên càng mỏng manh .
Đỉnh đầu là tiếng thở dốc thật trầm của hắn, không gian này thu hẹp, thế nhưng tường đá toàn bộ lật nghiêng áp đảo ở trên lưng của Tần Yến Quy. Hắn lấy thân thể máu thịt của hắn, chống đỡ vì lấy không gian sinh tồn cho nàng. Trong bóng tối, Vô Tà không cách nào thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy, khoảng cách giữa bọn họ chưa bao giờ gần gũi giống như bây giờ.
"Ngươi buông tay đi." Cái cảm giác tịch mịch trong trầm mặc, Vô Tà mở miệng, lại phát giác âm thanh của mình khàn đến cực hạn, lúc nói chuyện, giữa cổ họng khô khốc có mùi máu tươi sộc thẳng vào khí quản, nàng đã như vậy, huống chi Tần Yến Quy còn phải che chở nàng?
Tần Yến Quy có cường hãn hơn nữa thì rốt cuộc cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, mặt tường đá này nặng bao nhiêu, Tần Yến Quy vừa lấy nghị lực đáng sợ như thế nào để chống đỡ, nàng khó có thể tưởng tượng, nhưng nàng biết, như vậy chỉ có thể làm hao hết thể lực của Tần Yến Quy. Nếu hắn là một người bình thường thì điều nên nghĩ là biện pháp để rời khỏi nơi này.
Ở trong bóng tối này, vừa lâu dài tịch mịch, hắn không có đáp lại nàng, nhưng lại coi thường giờ phút này, Vô Tà xem ra, hắn cũng là cực kỳ có nhân tính mà trả lời một lần, hắn lại như cũ để thân thể chính mình đứng vững nhờ người nàng, không để ý đến nàng.
Vô Tà trợn to hai mắt, ở nơi tối đen như mực này, dù có mở mắt lớn hơn nữa, cũng rõ ràng là cũng không thấy được cái gì. Mặc dù nàng biết hắn dựa vào phía trên nàng, lồng ngực bọn họ dán vào nhau, sợi tóc rơi xuống dưới của hắn quét qua gương mặt của nàng, trong hô hấp của nàng đều là hơi thở của hắn, lỗ tai của nàng có thể nghe được tiếng tim đập làm người ta an lòng cùng tiếng thở dốc của hắn.
Ánh mắt của Vô Tà mở thật to, giống như nàng thật sự có thể thấy bộ dáng của hắn, nàng cơ hồ không có đủ không gian để nhúc nhích, ngay cả tay chân đều cứng ngắc, nhưng là an toàn, mặt tường đá này cơ hồ không có chạm được nàng.
Hồi lâu, Vô Tà chợt nhẹ nhàng dán mặt hướng lên lồng ngực ấm áp của hắn, ở trong không gian hữu hạn này, hai tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy hông của Tần Yến Quy, chưa bao giờ có động tác thân mật, lớn mật tới cực điểm, nhưng trên lưng hắn cơ hồ liền dán vào tường đá lạnh lẽo cứng rắn, không có một khe hở.
Động tác của Vô Tà làm thân thể hắn khẽ cứng lại, ngay sau đó, đỉnh đầu của nàng liền vang lên một tiếng than nhẹ của hắn: "Vô Tà, chớ hồ đồ."
Nàng rõ ràng cảm thấy tay chân Tần Yến Quy có chút mất lực, mặt tường đá lung lay, cơ hồ muốn nứt vỡ vụn ra, bên ngoài lại vang lên âm thanh đất cát chảy xuống. Tần Yến Quy nhất thời cau mày, lại một lần nữa ổn định thân hình của mình.
Vô Tà ngớ ngẩn, sau đó khéo léo gật đầu một cái, nhưng hai bàn tay nhỏ bé nâng bên hông hắn lại không có buông ra, cái đầu chôn ở ngực hắn cũng không có ý tứ rút lui: "Ngươi đừng sợ, ở loại địa phương này, ta sẽ không quấy rối."
Tần Yến Quy có chút dở khóc dở cười, nhưng không có đáp lại nàng.
Sắc mặt Vô Tà căng thẳng, ý nghĩ có chút lộn xộn, lăng đế vương này chợt sụp xuống rồi, vậy nghĩa là...
Nhưng bằng bản lĩnh của Yến Vô Cực, sao có thể gặp chuyện không may chứ? Trong lòng Vô Tà quá thực là cũng không hy vọng Yến Vô Cực cứ như vậy chết ở lăng đế vương. Khuôn mặt mười bảy mười tám tuổi của thiếu niên này vĩnh viễn mang theo nụ cười mỉm dịu dàng lại từ bi, mỗi lần nhìn đến hắn cười, đều sẽ không lý do làm người ta cảm thấy bận tâm.
Hắc ám cùng tử vong vĩnh viễn không ngừng này thậm chí làm hắn mù hai mắt, Vô Tà biết rõ đó là loại cảm giác gì, hắc ám với nàng đã từng cũng không phải là thứ xa lạ gì.
Nhưng người như hắn, mỗi một câu nói cũng sẽ làm cho lòng người cam tình nguyện tin phục, bao gồm hắn đã nói hắn sẽ còn sống để rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ, hắn không phải là nuốt lời rồi hả?
"Yến Vô Cực có phải lừa ta hay không?" Nàng theo bản năng mở miệng hỏi Tần Yến Quy.
Tần Yến Quy dừng một chút, vốn cho là hắn không có trả lời nàng, nhưng một hồi lâu, Vô Tà vẫn là nghe được hắn nhàn nhạt đáp lại: "Yến Vô Cực không phải người bình thường."
Hắn có lẽ sẽ chết đi, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.
Mặc dù Tần Yến Quy không nói thêm gì, thế nhưng bình tĩnh trong miệng lại thật giống như đang nói.. người kia, không dễ dàng chết như vậy, lời của hắn luôn có thể tự dưng làm Vô Tà tin phục.
"Tần Yến Quy..." Một hồi lâu, Vô Tà nhẹ giọng mở miệng, đây là Vô Tà lần đầu tiên kêu tên của hắn, mà không phải "Tuyên vương", giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy, mình rốt cuộc có phải là một con cờ bị phụ vương cùng Tần Yến Quy bỏ qua hay không, tất cả đều không quan trọng. Coi như nàng thật sự là một con cờ hữu dụng đối với hắn, chỉ cần hắn nói, nàng liền dám làm.
Thân thể của nàng dính sát hắn, thậm chí có thể cảm nhận được sự bó buộc chặt chẽ ở ngực nàng, cùng với nhịp tim nhanh giống như thỏ nhảy lên bên trong lồng ngực.
"Vô Tà." Tần Yến Quy cau mày, giờ phút này hắn không có dư thừa tay để ra đẩy nàng ra, nếu là hắn có, hắn nhất định sẽ làm như vậy.
"Tần Yến Quy, có nặng hay không?" Không phải là lời nàng sẽ nói theo dự liệu, Vô Tà có lúc có những hành động thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tần Yến Quy hơi ngạc nhiên, không ngờ Vô Tà lại thình lình nói ra những lời này, một hồi lâu, hắn nhàn nhạt nhếch môi, trên mặt vẫn không có biến hóa cảm xúc gì quá lớn như cũ, giọng nói vẫn là lành lạnh lạnh nhạt như vậy, bình tĩnh mà không chút để ý: "Hoàn hảo."
Hoàn hảo? Thế gian này chỉ sợ chỉ có hắn mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy trong khi phải đối mặt với tường đá một mặt lật nghiêng xuống như vậy mà nói một câu "Hoàn hảo" đi?
Đối với câu trả lời của hắn, Vô Tà rõ ràng không tin. Nàng cũng không phải kẻ ngu, không thể vĩnh viễn để hắn qua loa. Giờ phút này, cái đầu đang chôn ở trong ngực Tần Yến Quy chợt rút lui, Vô Tà khéo léo nằm trở về, ít nhất như vậy, không cần cho hắn gánh nặng quá lớn, dưới tình huống này Vô Tà còn có thể tỉnh táo suy tư nói chuyện, việc này rất khó được: "Tần Yến Quy, nơi này còn có không khí, nói rõ bên ngoài cũng không có bị phá hỏng, lăng mộ ở dưới đất năm trăm năm, dù sao cũng không thể không chịu nổi một kích như vậy, nếu như ngươi buông tha chống đỡ nơi này, vậy phải có biện pháp tìm được cách đi ra ngoài chứ?"
"Ừ, chờ một chút."
Câu trả lời của hắn vẫn là lời ít mà ý nhiều như vậy, ngụ ý, hắn vẫn cần một chút thời gian khôi phục hơi sức, mới có thể nỗ lực phá bức tường đá này mà cứu nàng ra ngoài.
Vô Tà biết ý tứ của hắn, nhưng nàng lại không có suy nghĩ đó. Lắc đầu một cái, khóe miệng Vô Tà nhẹ nhàng cong lên, không có chút nào sợ hãi cùng sợ chết: "Ý của ta là, ta tới thay ngươi chống nó, ngươi đi ra ngoài."
Hắn yên lặng, sau đó một câu nói trầm thấp chậm rãi tràn ra từ nơi cổ họng, còn có ý vị giễu cợt: "Ngươi?"
Khóe miệng của hắn giương thẳng lên trên, Vô Tà không thấy được, lại có thể tưởng tượng ra được, nhất định là nụ cười này sẽ không chút để ý mà mang theo tính cười nhạo, tựa như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Vô Tà cũng không giận, bị hắn châm chọc cùng miệt thị, cũng không phải là lần đầu tiên: "Tần Yến Quy, ngươi có tâm địa sắt đá, đối đãi ta cũng không tốt, ta lại chịu làm như vậy, có phải thật bất ngờ hay không?"
Thế gian này, cho dù có nữ tử yêu hắn giống nàng, cũng sẽ không hi vọng dạng người lạnh lùng tuyệt tình giống hắn cứ như vậy một mình còn sống mà rời đi, để lại chính mình một người cô độc mà nằm ở nơi này, chịu đựng cảm giác âm lãnh cùng tịch mịch dưới lòng đất này, để cho hắn cô độc, dễ dàng thoát khỏi chính mình, thậm chí một lần cũng sẽ không nhớ tới mình. Mặc kệ là ai, cũng sẽ thà hi vọng lôi kéo hắn cùng chết ở chỗ này, ít nhất một người không sợ tối, không sợ lạnh, còn có thể vây hắn ở bên cạnh mình, không phải sao?
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đến vậy." Trong mắt hắn, nàng quả thật là rất ngu xuẩn, thậm chí không phải một con cờ có ích, có khi còn không đủ tư cách để làm một con cờ, càng mềm yếu thì càng không có tác dụng, cho nên hắn bỏ nàng.
Hắn đã dạy nàng, chỉ có khi trên thế gian này không còn có bất kỳ vật gì có thể ràng buộc nàng, nàng mới không phải chết sớm. Lời cự tuyệt tình cảm buồn cười này trở nên không quả quyết, làm ra quyết định ngu xuẩn bậc này, là nàng đã quên hắn đến tột cùng là ai có phải hay không? Ngay cả Tần Tĩnh cũng rất rõ ràng tính tình của hắn, từng nhắc nhở nàng, thế gian này...người nên kiêng kỵ nhất không phải ai khác, mà chỉ có hắn, nhưng nàng lại quên hết những lời này.
"Nhưng ngươi đang làm chuyện ngu xuẩn bậc này." Vô Tà yên lặng nhìn hắn, giống như thật sự có thể nhìn thấu ánh mắt của hắn: "Tại sao ngươi lại muốn tới nơi này? Ngươi vốn có thể làm Tuyên vương tiếng tăm lừng lẫy của mình, bao nhiêu đại thần trong triều đều vụng trộm tôn ngươi làm chủ, ngươi đường đường Tuyên vương, cần gì phải tới đây địa phương quỷ quái ăn này khổ? Ta vốn cho là, ngươi tới là vì ta cùng Đế Vương kiếm, nhưng ngươi không phải, cho nên ngươi tới nơi này, đừng nói với ta là bởi vì ngươi không muốn ta chết ở chỗ này."
Đừng nói cho nàng, là bởi vì không muốn nàng chết ở chỗ này?
Lông mày tuấn tú của Tần Yến Quy cau lại, trong con ngươi thâm thúy là suy nghĩ mà ngay cả chính hắn đều nhìn không hiểu. Chần chờ, trầm ngâm hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt khôi phục sự yên tĩnh cùng lạnh lùng, nhưng lại có vẻ cố ý: "Vô Tà, ngươi rất thông minh. Nhưng cũng rất ngây thơ."
Một câu cuối cùng của hắn tràn ngập chê cười.
Vô Tà ngẩn người, cắn môi: "Nhưng ngươi đã nói, sẽ không xen vào chuyện sống chết, thành hay bại của ta, nếu như ngươi không phải tự vả mồm mình, vì sao lại xuất hiện tại trước mặt ta? Trước mắt tại sao phải cứu ta?"
"Vô Tà, hình như ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi. Cũng không có nghĩ tới muốn cứu ngươi."
Vô Tà dừng lại, đúng vậy, hắn không có xuất hiện trước mặt nàng, là nàng chạy về nên mới thấy được hắn: "Đối với Tuyên vương ngươi mà nói, có phải hay không thừa nhận mình biến thành mình không nhất mảnh trở thành người, rất đáng xấu hổ, cho nên thẹn với thừa nhận?"
Vô Tà giọng điệu có chút cay nghiệt, tràn đầy đùa cợt.
Hắn hình như có chút nhức đầu, âm thanh cũng dần dần lạnh xuống: "Không nên càn quấy rồi."
Hắn có lúc, thật hy vọng nàng là cá ngu xuẩn đứa bé, cũng hi vọng, nàng vẫn như ngày trước như vậy kiêng kỵ hắn, nhưng ít ra cũng là nghe lời, sợ hãi hắn, sẽ không có nhiều như vậy vấn đề, cũng sẽ không giống hiện tại như vậy làm hắn nhức đầu.
"Được rồi, ta không hồ đồ." Vô Tà cũng sa sầm mặt xuống: "Tần Yến Quy, ta rất nghiêm túc, ngươi không phải là sắt thép, cũng là người bằng xương bằng thịt, không chống đỡ được quá lâu, ta đối ngươi mà nói, là một sủng vật cứng đầu cứng cổ, là con cờ không làm theo ý nguyện của ngươi, cũng là tác phẩm thất bại nhất ngươi đào tạo. Ngươi xem, ta tự tiện xông lăng đế vương, thật ra thì cũng cho ngươi thêm phiền toái đúng không? Ta không biết đến tột cùng ngươi và phụ vương ta có ước định như thế nào, cũng không biết nguyện vọng của ngươi khi che chở, bảo hộ lúc ban đầu là bởi vì phụ vương ta an bài cùng ngươi như thế nào, nhưng hôm nay ngươi có thể mạo hiểm vì ta liền đủ rồi, chuyện này, vốn là sau khi chúng ta đi ra tiếp tục truy cứu, nhưng trước mắt xem ra, ta có thể là không ra được, coi như có thể đi ra ngoài, ngươi còn phải giải quyết rất nhiều phiền toái vì ta. Nếu như ngươi đã quyết tâm buông tha việc lợi dụng ta, cũng không phải là là không bỏ được ta, tỉnh táo cơ trí như Tuyên vương ngươi, cũng thật sự không cần tiếp tục lãng phí thể lực ở chỗ này. Sau khi ngươi đi ra ngoài có thể nói ta mơ ước ngôi vị hoàng đế, muốn trộm Đế Vương kiếm nhưng đã tử vong trong động, chết chưa hết tội, như vậy ngươi liền sẽ không có bất kỳ liên lụy nào, ngươi đi ra ngoài đi, không cần chống đỡ cùng ta nữa."
Hắn không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, có lẽ đây là hắc ám cực hạn, làm hắn quên che giấu vẻ lạnh lùng trước sau như một, giờ phút trong ánh mắt sâu thẳm kia chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Đó là cảm xúc giãy giụa cùng mệt mỏi, cũng là sự dịu dàng mà Vô Tà cơ hồ chưa từng thấy. Đúng vậy, rõ ràng là người ám trầm như vậy, nhìn nàng lại giống như một người vô cùng trong sáng, ngây thơ, cảm giác kia, chân thật như vậy, thấu xương như vậy.
Sự dịu dàng này giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào xương tủy, lấy nó lột những điều che giấu phía trên, lộ ra sự thật bất ngờ.
Thì ra là có ít thứ muốn lộ ra lại phải trải qua quá trình thảm thiết cùng đau đớn như vậy.
Vô Tà nheo mắt lại, vẻ non nớt trên gò má đã mơ hồ biến mất, lộ ra vẻ thiếu nữ sáng rỡ. Nàng nhếch khóe miệng, bởi vì lây dính máu, đôi môi đỏ mọng giống như ngọn lửa, vô cùng quyến rũ, giống như là một thiếu nữ hắn chưa từng gặp qua.
Lười biếng cùng bất kham của Vô Tà làm cho người ta nghĩ tới con thú bị bắt nhốt trong cũi sắt, hình thái tuyệt đẹp, không có bất kỳ sợ hãi nào, ngược lại trở nên lửa nóng lớn mật. Nàng nhô đầu ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của Tần Yến Quy, khuôn mặt tuấn mỹ như vậy lại vô cùng lạnh nhạt, hình như đây là lần đầu tiên nàng không chút kiêng kỵ mà lấy tay đụng vào. Vô Tà nghiêng đầu , sau đó tiến tới, giống như đùa dai, lè lưỡi liếm lên môi bạc môi lạnh lẽo một cái. Thân thể Tần Yến Quy cứng đờ, cũng không dùng lực đẩy Vô Tà ra, cùng Yoruichi dạng, nàng giảo hoạt lại lớn gan, giống như tức giận, căn bản không sợ sẽ chọc giận hắn.
"Khó trách phụ vương nói, có thể tin ngươi, nhưng không thể tin hết." Mặt Vô Tà cách mặt của hắn rất gần, hô hấp cực nóng hô hấp phun ở trên mặt nhau, nụ cười trên mặt nàng cũng rất rực rỡ, chợt nổi tính trẻ con mà mở trừng hai mắt: "Bởi vì, ngươi chưa bao giờ nói ra lời thật lòng."
Trong con ngươi đen nhánh của Tần Yến Quy bỗng nhiên co lại, bờ môi còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt trên miệng nàng, hắn không nói chuyện cũng là điều Vô Tà đã đoán ra ngay từ đầu.
"Thật ra thì ta có thật nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi, sống mà không hiểu rõ chuyện gì khiến cho ta có chút thất bại." Vô Tà thở dài, vẻ mặt hoảng hốt: "Đối với các ngươi, ta rốt cuộc là cái gì..."
Từ nhỏ liền bị lợi dụng, bị không chút lưu tình ném vào trong vòng âm mưu tranh đoạt quyền lợi, không có lúc nào là không có ai không muốn nàng chết, người hi vọng nàng sống lại giấu giếm nàng, lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, nàng với người trên thế gian này, rốt cuộc là cái gì...
"Vô Tà, ngươi đối với ta, là một chuyện ngoài ý muốn."
Một tiếng đáp lại thật thấp kia làm cả người Vô Tà ngẩn ra, nguyên cả khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn cũng không thể tin được mà ngây dại. Hắn lạnh nhạt như vậy, tỉnh táo, thong dong, không chút cử động, nhưng một cái cúi đầu mang theo âm thanh mệt mỏi nhẹ nhàng rơi xuống đất, cũng rơi vào đáy lòng của nàng, làm trạng nàng rối loạn nhún nhảy theo tiết tấu...
Là tư vị mừng rỡ, nơi trái tim giống như là có thứ gì đó lặng lẽ nở rộ. Sau khi giật mình đi qua, đáy mắt nàng tràn lên nụ cười, càng thêm trở nên không chút kiêng kỵ, tựa như lấy được Miễn Tử Kim Bài người, vừa tựa như đoán chừng rồi, hắn sẽ dung túng. . . . . .
"Trước khi chết, ngươi có thể nói cho ta biết ta rốt cuộc là ai hay không? Còn ngươi rốt cuộc là người nào? Cuối cùng thì ta phải đối mặt với cái gì?"
Nàng quá nhạy cảm, cảm giác chính xác như vậy.
Không nói không có nghĩa là nàng không để ở trong lòng. Nàng vẫn luôn rất muốn hiểu rõ vì sao năm đó hắn ban tên cho nàng, sau lại lại che chở cho nàng, có phải là muốn bồi dưỡng nàng thành một con cờ có ích hay không? Rất nhiều chuyện đã phá vỡ những nhận thức của nàng trong dĩ vãng. Nàng không biết, mình là cái gì đối với phụ vương, tại sao ở trong lòng phụ vương, hắn thà bỏ nàng, coi nàng là một con cờ đưa cho Tần Yến Quy, vậy mà hôm nay Tần Yến Quy lại vì nàng mà thay đổi những chuyện mà hắn vốn đã có quyết định?
Vì sao chủ nhân lệnh bài đầu chim ưng đồng vốn phải là hắn? Vì sao "hoạt thi" nơi này lại sợ hắn như vậy? Tại sao hắn lại nói chuyện cùng Yến Vô Cực kia?
"Ngươi thật sự muốn biết?" Hắn có chút bất đắc dĩ, mặc dù dung túng nàng không chút kiêng kỵ, nhưng lại không muốn thỏa mãn tâm nguyện của Vô Tà: "Vô Tà, không có bất kỳ ai làm dâng thứ ngươi muốn lên trước mặt ngươi, bao gồm cả ta."
Vô Tà cảm thấy có chút không thú vị, suy sụp hạ mặt, không còn một chút nào là vẻ mặt tiểu nhân đắc chí cùng thần thái phấn khởi, Tần Yến Quy lại nhàn nhạt giương khóe miệng lên, lẳng lặng nhìn nàng chôn ở trong lồng ngực mình, không nói gì.
Một hồi lâu, Vô Tà lại nói: "Ta muốn biết, tự sẽ có biện pháp."
"Ừ." Hắn không có đả kích nàng.
Vô Tà mím môi một cái, rời khỏi lồng ngực ấm áp kia, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta..."
"Ngươi biết ngươi giống như thứ gì không?"
Vô Tà sững sờ, hắn cực ít khi chủ động nói cùng đề tài với nàng, liền theo bản năng dò hỏi: "Như cái gì?"
"Tảng đá."
Mặt Vô Tà mờ mịt: "Tại sao?"
"Bởi vì tảng đá sẽ không nói chuyện."
Vô Tà ngớ ngẩn, sau đó đã không thể thốt nên lời rồi...
Hình như Tần Yến Quy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể hơi giật giật: "Không khác biệt lắm."
"Cái gì không khác biệt lắm?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook