Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
Chương 76: Vô tà nổi giận

Đối với phản ứng lần này của Vô Tà, Hiên Viên Nam Lăng đều đã suy nghĩ và dự đoán được. Hắn cũng không gấp, người mà cả việc nhiệt tình bám lấy người không thèm để ý tới mình cũng đã làm thì chuyện bị người ta hiểu lầm lòng tốt thành lòng lang dạ thú cũng không không phải là chuyện gì quá to tát cả.

Quả nhiên, sau tất cả phản ứng của Vô Tà theo như dự liệu của Hiên Viên Nam Lăng, nàng cầm lá thư trong tay vỗ bộp một tiếng lên mặt bàn bên tay phải, ly trà trên bàn cũng chao đảo qua lại, trà nóng thiếu chút nữa đã bị đổ ra ngoài.

Hiên Viên Nam Lăng không nói chuyện, giống như không có nhìn thấy động tác kia của Vô Tà, cười híp mắt nhìn nàng.

Phải biết là đồ vật hắn cho nàng chính là thứ mà hoàng đế Biện quốc cầu cũng không được, cho dù ai thấy sẽ xem nó thành vật vô cùng quý giá, mà Tần Vô Tà nàng lại coi bức mật hàm thành một đống giấy vụn.

Vô Tà ngước mắt, ánh mắt có chút sắc bén, dường như muốn nhìn thấu nam nhân đang cười híp mắt ở phía đối diện này.

Phong mật hàm Hiên Viên Nam Lăng cho nàng kia... Là địa đồ của lăng mộ cổ. Đây là lăng mộ của hoàng đế khai quốc của Biện quốc, vô luận là tiên đế cũng tốt, hoặc là Kiến đế hôm nay cũng được, từ xưa tới nay chưa từng có ai buông tha việc tìm kiếm lăng mộ thái tổ, nhưng rốt cuộc là thái tổ chôn ở nơi nào vẫn luôn là một điều bí ẩn. Các triều đại đổi thay, không thiếu kẻ đào trộm mộ cũng muốn tham gia tìm kiếm bát cơm này, người tìm lăng mộ nhiều đếm không xuể, đừng nói là Kiến đế, chính là con cháu đời đời của thái tổ cũng không hề biết gì về việc này. Vậy thì tấm bản đồ lăng mộ này tại sao lại ở trong tay Hiên Viên Nam Lăng?

Ánh mắt Vô Tà nhìn Hiên Viên Nam Lăng rất là hoài nghi, hiển nhiên là không tin đồ vật trong tay của hắn là thật, càng không tin thứ Hiên Viên Nam Lăng hắn đem cho nàng nhìn sẽ mang theo bất cứ một ý đồ tốt đẹp nào.

Hiên Viên Nam Lăng đối với ánh mắt không tin tưởng này của Vô Tà cũng không có phản ứng quá lớn, không thể làm gì khác hơn là nén giận mà cười nói: “Ngươi hoài nghi ta cũng là bình thường. Thứ nhất, ngươi là người của hoàng thất Biện quốc, ta là Sở vương của Bắc Tề, thoạt nhìn giữa ngươi và ta hình như không có chung lập trường. Thứ hai, vị trí lăng mộ thái tổ Biện quốc cùng bản đồ bí mật về cấu tạo lăng mộ đã sớm mất được mấy trăm năm rồi, chính là trong tay hoàng đế Biện quốc của các ngươi cũng không có vật này, ta đây lấy ra nhất định ngươi sẽ không tin. Thứ ba, thứ ta cho ngươi hoàn toàn không phải là thứ mà tên Đinh Dương giả thần giả quỷ năm đó lưu lại, đi ra khỏi nhà còn là mang một thứ đồ đề phòng tương đối làm cho người ta yên tâm.”

Mặc dù Hiên Viên Nam Lăng đã nói đạo lý rõ ràng nhưng Vô Tà tự nhận là giao tình của hắn với nàng còn chưa sâu đến mức có thể mang vật này cho nàng. Dừng một chút, bờ môi của nàng chợt hiện lên một nụ cười lạnh, đáy mắt vẫn là một mảnh sắc bén lành lạnh: “Coi như nó là bản đồ thật, ngươi cho ta làm cái gì? Ta lại không có hứng thú. Nói thế nào hắn cũng là tổ tông của ta, chẳng lẽ ta còn đi đào mộ phần của tổ tong mình hay sao? Ta còn chưa chán sống, vẫn là không muốn nghiệp chướng nặng nề, đời sau làm quỷ hồn lang thang. Không bằng ta trình nó lên cho hoàng huynh của ta? Nếu vật này của ngươi là thật, có lẽ ta hoàng huynh sẽ thật vui mừng mà thưởng cho ngươi nhiều thứ.”

Lần này, Hiên Viên Nam Lăng đối với phản ứng của Vô Tà liền có vẻ rất khinh thường, cũng không biết tiểu tử oan gia này là ngu thật hay là giả ngu: “Tần Vô Tà, ngươi không phải là muốn trêu chọc ta chứ?”

Vô Tà đương nhiên biết Hiên Viên Nam Lăng sâu không lường được, đừng nói là Kiến đế, có lẽ cả Biện quốc này cũng chưa từng được hắn để ở trong mắt. Những thứ đồ mà ngay cả hoàng gia Biện quốc cũng không có được này hắn lại có thể lấy được dễ dàng thì đừng nói là nàng, chính là kẻ ngu cũng sẽ không tin tưởng người đàn ông trước mắt này thật sự là Sở vương cà lơ phất phơ không chịu làm việc đàng hoàng của Bắc Tề!

Cũng là do nàng vẫn đánh giá hắn quá thấp. Thủ đoạn của người đàn ông này rất cao thâm, có lẽ với người Bắc Tề mà nói, hắn chính là một quả bom hẹn giờ.

Chỉ là Vô Tà không hiểu, hắn đưa vật này cho nàng là muốn tính toán chuyện gì? Nàng suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra, coi như nàng biết bí mật của thái tổ, vậy hắn sẽ có được lợi ích gì?

Hiên Viên Nam Lăng giỏi nhịn đến đâu thì ở trước mặt Vô Tà cũng có chút không nhịn được, tức giận nói: “Ngươi thật không biết hoàng đế này, cũng có được quyền lực của Đế Vương rồi, vì sao còn phải ở với những tên trộm mộ ngu ngốc kia như nhớ thương một người chết? Cũng chỉ có ngươi sẽ xem lòng tốt của ta thành lòng lang dạ thú, ngươi có tin hay không, hiện tại ngươi ném vật này ra ngoài có thể khiến cho Biện quốc của ngươi rối như canh hẹ?”

Vô Tà phản ứng vẫn là như vậy chẳng hề để ý, thậm chí ngay cả này phong bị nàng ném ở một bên mật hàm cũng không nhìn nhiều: “Ta là cái gì phải biết?”

Hiên Viên Nam Lăng vịn trán của mình, có lẽ là chưa từng có gặp qua tình huống như thế, hắn Hà Tăng mắt ba này đem dạng quan trọng đồ vật đưa đến người khác trong phủ rồi, đổi lấy hay là người khác ái lý bất lý bộ dáng?

”Các ngươi biện nước vị kia hoàng đế chết toi, thời điểm chết dẫn theo một thanh Đế Vương Kiếm vào trong quan tài, người khác không biết, các ngươi biện nước mỗi một vị Hoàng đế cũng đều là biết, phải Đế Vương Kiếm, nhưng bức vua thoái vị, cầm Tân Đế. Nghĩ đến, xây đế lão hồ ly kia phải là biết, nếu không nhiều năm như vậy, hắn cũng sẽ không chưa bao giờ tử tâm tìm kiếm Thái Tổ Hoàng Lăng, cả ngày lo lắng có người sẽ cầm này Đế Vương Kiếm bức vua thoái vị tự lập, ngay cả ngồi này long y cũng ngồi không yên, ai ngươi nói, thứ người như thế mỗi ngày buồn này buồn kia đích, không phải nên anh niên tảo thệ sao? Hắn trả như nào đây có thể sống đến hiện tại......”

Vô Tà vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười quét Hiên Viên Nam Lăng một cái, Hiên Viên Nam Lăng tự biết là lại kéo xa, không khỏi ho nhẹ hai tiếng, lần nữa nói: “Ta đoán, phụ vương của ngươi khi còn sống, các ngươi biện nước tiên đế vậy cũng từng từng lưu lại cái gì mật chiếu cho hắn, nếu Hoàng thất chánh thống có con cháu, nhưng bức vua thoái vị?”

Câu hỏi này của Hiên Viên Nam Lăng là hỏi Vô Tà. Sau khi nghe xong, Vô Tà dần dần nhíu lông mày, không có nói ra bất kỳ câu nào.

Trên thực tế, phụ vương chưa bao giờ nói với nàng chuyện có liên qua đến Đế Vương Kiếm, nhưng theo lời Hiên Viên Nam Lăng theo lời thì chắc là sự thật, dù sao... Từ xưa không có hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ chuyện hoàng quyền bị người khác nắm giữ.

Hiên Viên Nam Lăng không biết trong lòng Vô Tà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có rất nhiều suy nghĩ, chỉ nghĩ là nàng phòng bị hắn khắp nơi, không chịu nói chuyện cùng hắn. Vốn dĩ Hiên Viên Nam Lăng cũng không có hứng thú quá lớn đối với vấn đề này, tự nhiên là dù Vô Tà có trả lời hay không cũng không phải là chuyện hắn quá quan tâm.

Rốt cuộc, Vô Tà đứng lên, lại như cũ không nhìn mật hàm một cái: “Chuyện này ngược lại không có gì cả, chẳng qua ta vẫn nói câu nói kia, ta không có ý định đi đào mộ phần của tổ tiên, đối với Đế Vương Kiếm kia... không có nhiều hứng thú cho lắm.”

Dáng vẻ Hiên Viên Nam Lăng làm như nhức đầu, mắt thấy tay Vô Tà lại muốn vỗ lên bàn, phá hủy bức mật hàm này, Hiên Viên Nam Lăng dở khóc dở cười, dù là đánh nát cũng không khiến nàng bận tâm chút nào. Thừa dịp Vô Tà trước khi động thủ, Hiên Viên Nam Lăng vội đoạt lại, cẩn thận dửa lại từng li từng tí, sau đó lại cất phong thư mật vào trong người: “Cái tên này...”

Hắn đều giận đến nói không ra lời.

Vô Tà cười như không cười nhìn hắn một cái, Hiên Viên Nam Lăng than thở, lại từ từ nói: “Ý của lá thư này, nếu rơi vào tay vị hoàng đế kia của các ngươi, hoặc là vào tay người khác, đối với ngươi có thể có chỗ tốt nào? Đế Vương Kiếm này chỉ có ở trong tay ngươi, mới là vũ khí sắc bén nhất của ngươi. Coi như ngươi không muốn lấy nó giết người, vậy cũng không thể bảo đảm người khác không nghĩ muốn mạng nhỏ của ngươi, có nó, ít nhất có thể bảo đảm, chỉ có ngươi có thể động tới người khác, người khác không thể trêu chọc tới ngươi.”

Tiểu tử oan gia này thật là khiến hắn tức chết mới thôi. Dù sao thì nàng ngược lại cũng cầu mong gì khác ngoài việc đòi lại vật này?

"Sở Vương Điện hạ, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" Vô Tà hé mắt, cũng không làm ra hành động gì. Hắn nói Kiến đế giảo hoạt, sao nàng lại có cảm giác Hiên Viên Nam Lăng này càng không thể tin?

Lời của Vô Tà vừa dứt, Hiên Viên Nam Lăng đang lảm nhảm bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt kia, trong khoảnh khắc trở nên tĩnh mịch lên. Một hồi lâu, hắn mới ý vị sâu xa nói giương môi cười một tiếng, không giống với bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, cặp mắt đào hoa kia nhất thời xuất hiện khả năng đầu độc không thể diễn tả: "Tiểu oan gia, ta hi vọng ngươi làm Hoàng đế. Nếu ngươi là hoàng đế Biện quốc... Có lẽ ngày sau ta sẽ đối đãi với con dân của Biện quốc các ngươi dịu dàng chút, tuy không bỏ được quá nhiều phiền toái cho ngươi. . . . . . Ít nhất, với Biện quốc và dân chúng Bắc Tề, đều là một chuyện tốt."

Vô Tà sững sờ, nàng ngược lại không nghĩ tới Hiên Viên Nam Lăng sẽ nói ra trắng trợn như vậy… Phải biết rằng những lời nói này của hắn, mặc kệ ở Biện quốc cũng tốt, ở Bắc Tề cũng được, cũng là đại nghịch bất đạo, đều là… dã tâm bừng bừng như vậy…

"Ngươi muốn làm Hoàng đế?" Vô Tà rũ rèm mắt xuống, một thoáng kia, chõ sâu nhất trong con ngươi đen nhánh đã nổi lên sóng gió như ảo ảnh, không thể nhìn rõ.

Hiên Viên Nam Lăng lấy tay chống cằm, cười khanh khách nhìn sang, hai mắt hẹp dài hếch lên, sáng chói như sao: "Lời nói cũng không phải chỉ là như vậy, coi như không phải là của ta, ngươi cho rằng người Bắc Tề chúng ta thật sự cam nguyện thần phục dưới chân hoàng đế Biện quốc của ngươi mấy trăm ngàn năm? Lấy sự thong minh của ngươi đương nhiên sẽ biết được Bắc Tề hôm nay đã sớm không phải Bắc Tề của ngày xưa. Từ xưa người Biện quốc đã muốn thống nam bắc, cũng không phải là nói rằng tương lai Bắc Tề sẽ không có người dã tâm này. Coi như tương lai ta không phải người đứng đầu Bắc Tề, cho ngươi ở Biện quốc, cuối cùng ta không bỏ được mà quá mức làm khó dễ ngươi?"

Vô Tà cau mày, lời nói này của Hiên Viên Nam Lăng quá mức mập mờ. Lúc ở Hoa Mãn lâu nàng cũng từng thấy hai thiếu niên Bắc Tề đi theo sau lưng Hiên Viên Nam Lăng. Bàn về tướng mạo, về thần vận, quả thật là giống nàng đến mấy phần, còn nghe nói, trong Sở vương không chỉ có hai thiếu niên…

Vô Tà không hề đổi sắc lui về phía sau hai bước, quay lưng đi: "Đáng tiếc, tiểu vương coi trọng nhất chính là vinh hoa phú quý, một đời không phải lo nghĩ. Hôm nay ta đã có những thứ này, vì sao còn phải tự mình chuốc lấy cực khổ, đi nhớ thương những thứ hoàng quyền không có ý kia?"

Hiên Viên Nam Lăng giống như nhìn thấu lí do Vô Tà lui về phía sau hai bước, trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, cuối cùng là liên tục cười khổ. Sở vương là nam nhân đồng tính, hình như đã là chuyện mà người trong thiên hạ biết rõ rồi, tiểu tử oan gia này từ khi còn nhỏ thật sự đã là người đồng tính?

Mặc dù như thế, Hiên Viên Nam Lăng cũng không nói ra, chỉ thong thả ung dung hí mắt cười nói: "Ngươi cũng không quan tâm tới con dân trăm họ sao?"

"Con dân trăm họ?" Vô Tà nhếch môi, nụ cười vào giờ khắc này còn mang theo ý tứ khinh miệt kiêu ngạo, thật là có chút giống Tần Yến Quy: "Sở vương điện hạ, hiện tại ngươi khắp nơi giật dây tiểu vương kiêu ngạo làm ra chuyện giết vua đoạt vị cũng không phải là chủ ý gì tốt. Nếu không làm được, vương tước của tiểu vương liền mất đi, đầu người khó giữ được."

"Đầu người khó giữ được, không như lai ta Bắc Tề làm phú ông quý trụ? Dù sao danh tiếng của Sở vương ta vốn đã không tốt, nhiều hơn một tội danh dung túng ngươi ỷ thế hiếp người, vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân cũng không tồi." Hiên Viên Nam Lăng cũng đi theo lười biếng nói hươu nói vượn.

Vô Tà lắc đầu một cái, hạ lệnh đuổi khách: "Sở vương điện hạ vẫn nên rời đi, chuyện ngày hôm nay, tiểu vương sẽ làm hư không có nghe thấy, cũng hạn chế cho người ta nhìn thấy. Ngươi đường đường Sở vương lại đợi trong tiểu vương phủ lâu như vậy, người khác sẽ hoài nghi tiểu vương cấu kết với người Bắc Tề các ngươi mất."

Sớm biết Vô Tà muốn hạ lệnh đuổi khách, da mặt của Hiên Viên Nam Lăng lại dày hơn vài tầng, cười híp mắt nói: "Ngươi không có hứng thú? Vậy coi như xong, ta cũng vậy không muốn làm khó người, chỉ coi như ta giao nhầm trái tim đi..."

Khóe miệng Vô Tà run rẩy, trên mặt vẻ mặt cũng có chút âm u, Hiên Viên Nam Lăng lại vui vẻ nói: "Chỉ tiếc là giao trái tim không đúng chỗ, còn không phải chỉ có một mình ta, nha đầu Vân Nhiễm cùng vị hoàng huynh này của nàng quả thực là đồng bệnh tương liên."

Vân Nhiễm?

Vô Tà cau mày, Hiên Viên Nam Lăng cười nói: "Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, nha đầu Vân Nhiễm là muội muội ruột của ta, ta đương nhiên sẽ không hại nàng, chỉ tiếc..." Hiên Viên Nam Lăng khẽ thở dài, giống như thật sự có chút nhức đầu: "Ta nghe nói nha đầu Vân Nhiễm kia có quan hệ tốt với ngươi từ trước tới nay, hiện D$Đ!L&Q)Đ tại xem ra đúng là sự thật. Nha đầu này nghe nói ta tới đây, chạy từ trong cung ra ngoài, ngươi đã biết nha đầu này là cô nương lớn lên ở Bắc Tề chúng ta, khác với người Biện quốc các ngươi, chỉ cần là nàng chuyện muốn làm, núi đao biển lửa cũng không tính là gì, huống chi đó chỉ là một tòa thành cung? Nhiều năm chưa từng thấy nàng, ta lại cũng nhất thời khinh thường, khiến nha đầu này bị chuốc say, nha đầu này nghe chuyện kiếm của đế vương..."

Câu nói kế tiếp, không cần Hiên Viên Nam Lăng nói, trong lòng hai người họ cũng đã biết rõ.

Hiên Viên Vân Nhiễm nhất định là biết được, chuyện Đế Vương Kiếm với người khác thì dễ nói, nhưng thân phận Vô Tà đặc biệt, nếu Đế Vương Kiếm rơi vào tay nàng, nhất định là sẽ tạo nên một cuộc sóng gió giữa phủ Tĩnh vương cùng hoàng gia. Từ xưa, trên đường hoàng quyền máu chảy thành sông, thương vong vô số. Người thắng làm vua, người thua làm giặc, nàng coi Vô Tà là tri kỷ bạn tốt, hai người tình cảm thân thiết, nàng đương nhiên không hy vọng Vô Tà suy tàn, khó giữ được tính mạng. Nhưng vô luận là nàng từng tâm tâm niệm niệm yêu thương Tuyên vương Tần Yến Quy, còn thái tử Tần Xuyên, bọn họ đều là con trai của Kiến đế. Hiên Viên Vân Nhiễm cũng không hi vọng Vô Tà suy tàn, cũng không hi vọng trượng phu của mình cùng tri kỉ mà mình quý trọng nhất đấu tới ngươi chết ta sống.

Với tính tình của Hiên Viên Vân Nhiễm... Chỉ sợ là muốn cướp rồi phá hủy vật này, không cho ai chiếm được mới phải!

"Nàng đi khi nào?"

"Có lẽ là sau khi ta say vào đêm qua?" Hiên Viên Nam Lăng cũng cau mày: "Nhưng nha đầu này cũng không có mang tấm bản đồ của lăng tẩm đi."

"Tần Xuyên có biết?"

"Nghĩ lại thì có lẽ là không biết."

Hiên Viên Vân Nhiễm dĩ nhiên sẽ không nói việc này cho Tần Xuyên, chỉ là đường đường thái tử phi vô cớ mất tích, tin tức này thật đúng là có thể lừa gạt được Tần Xuyên hay sao? Coi như Tần Xuyên không biết nguyên nhân Hiên Viên Vân Nhiễm mất tích nhưng thái tử phi mất tích, hắn cũng không thể ngồi nhìn không.

"Hồ đồ!" Lúc này Vô Tà giận tái mặt, mộ cổ của đế vương đâu phải là nơi Hiên Viên Vân Nhiễm có thể đi vào! Coi như nàng tiến vào, cũng đừng hòng sống sót ra ngoài!

Vô Tà thật sự tức giận. Hiên Viên Nam Lăng còn chưa thấy qua bộ dạng tứ giận này của Vô Tà. Nói thật... Khí thế kia, thật là có chút khiếp người...

Hiên Viên Nam Lăng biết lần này Vô Tà không muốn đi cũng phải đi. Quả thật, nếu Hiên Viên Nam Lăng hắn không muốn cho người chuốc say, thế gian này thật đúng là chưa chắc đã có người có thể dễ dàng chuốc say hắn, nếu hắn không muốn cho Vân Nhuộm phát hiện, Vân Nhiễm cũng tuyệt đối không có bản lĩnh phát hiện ra...

Vô Tà trầm mặt, xoay người rời đi, Hiên Viên Nam Lăng vội vàng đuổi theo: "Ngươi cũng quá lo lắng. Lúc này chúng ta chạy tới cũng có thể chặn lại nha đầu kia ở trên đường. Coi như Vân Nhiễm thật sự tiến vào, cũng đi không xa, trong tay ta và ngươi có bản đồ, coi như cơ quan lợi hại, phía trước là núi đao biển lửa, cũng chưa chắc có cái gì đáng sợ. Huống chi... Nếu như ngươi không yên lòng, muốn chết tự nhiên cũng có ta làm đệm lưng cho ngươi."

Hôm nay Hiên Viên Nam Lăng cũng không lo lắng Vô Tà sẽ hoài nghi hắn, cho dù muốn gây bất lợi cho nàng, hắn vẫn là không có ngu đến nỗi lấy hai mạng của người hoàng thất Bắc Tề để đổi một cái mạng của nàng.

Vô Tà không để ý tới hắn, Hiên Viên Nam Lăng dừng một chút, chợt ý vị sâu xa nói: "Nếu như ngươi muốn ta cho người thông báo với Tần Yến Quy một tiếng..."

Hắn đương nhiên biết quan hệ bên trong của Tần Vô Tà cùng Tuyên vương Tần Yến Quy. Tiểu tử oan gia này chỉ sợ sẽ không có chuyện gì muốn gạt Tần Yến Quy, trừ... lần ở miệng hang động đó.

Đáy mắt Hiên Viên Nam Lăng tĩnh mịch, hình như là cố ý tạo nên, mang theo một chút ý vị thăm dò.

Quả nhiên, vừa nhắc tới Tần Yến Quy, khuôn mặt liệt của Vô Tà rốt cuộc cũng có chút phản ứng, dưới chân của nàng hơi ngừng lại, trên mặt cũng hơi chậm lại, nhưng rất nhanh liền làm như không có việc gì mà cụp mắt xuống, bước chân cũng trở lại như thường: "Không cần. Chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Thông báo cho Tần Yến Quy? Khóe miệng Vô Tà nhẹ nhàng nhếch lên, không phải là không dựa vào hắn thì nàng không thể làm được chuyện gì, huống chi... Nhưng lời đã nói cùng hắn vào hôm nay, nàng còn chưa quên.

Đối với đáp án của Vô Tà, hình như Hiên Viên Nam Lăng rốt cuộc cũng có một tia cảm giác ngoài ý muốn, hí mắt cười nói: "Thật sự? Cũng đúng, lấy tính cách cẩn thận của ngươi, dù là Tần Yến Quy, cũng không quá mức tin tưởng hắn. Chuyện như vậy, đúng là có càng ít người biết càng tốt. Ít nhất thì lúc ta còn ở đây thì chắc chắn di#end @anle^quyd0on sẽ không để ngươi cùng nha đầu Vân Nhiễm bị chôn vùi rồi chết trong hoàng lăng. Bất quá phải nói lại, tiểu oan gia, ngươi đã chịu tin tưởng ta rồi hả ? Dù sao so với ta, ngươi nên hơn tin tưởng Tần Yến Quy hơn một chút. Ít nhất là đối với Tần Yến Quy, thế gian này, thật giống như không có gì có thể làm khó hắn..."

Vô Tà không để ý đến Hiên Viên Nam Lăng đang liến thoắng không ngừng, một pho tượng mộ cộ nàng thật sự chưa chắc sẽ để ở trong mắt, huống chi lần này trong tay Hiên Viên Nam Lăng còn nắm tấm bản đồ kia. Mặc dù chưa bao giờ trải qua những chuyện này... Chính nàng cũng có chút quên, mình kiếp trước, đến tột cùng là làm việc gì...

Tần tiên sinh ngày xưa...

Nàng lắc đầu cười khổ, mộ cổ của đế vương là chỗ cho người chết ở, người sống đi vào, dĩ nhiên cũng phải cần biến thành chết người. Vị đã tạo nên lăng mộ vào mấy trăm năm trước kia quả thật là thông minh tuyệt đỉnh. Hắn bày ra cơ quan trận pháp, thứ nào cũng là cơ quan vô cùng tuyệt diệu, so với Tần tiên sinh của ngày xưa thì cũng được tính là nghề ban đầu rồi. Sự khác biệt duy nhất là trận pháp bảo vệ của hắn có thể gây chết người. Giết người cũng là vì bảo vệ một người chết, mà nàng, giết người không chớp mắt, không biết làm bao nhiêu quân Nhật trúng mai phục, quay đầu lại ngay cả chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn bảo vệ thì cũng phải là người sống.

Lý luận suông, Tần tiên sinh diệt địch từ ngoài ngàn dặm, thật ra thì nói đi nói lại, là một lão hồ ly như vậy, những việc nàng làm cũng là cùng một loại mánh khóe. Cũng có lẽ, lần này đại khái coi như là nàng sống chết một lần cùng lão tiền bối chứ?

Những chuyện này đương nhiên không phải là việc mà Hiên Viên Nam Lăng có thể biết tới. Mặc dù thủ hạ của hắn có năng lực tình báo lợi hại, khiến người ta không khỏi sợ hãi than thở, ngay cả chuyện mà người Biện quốc chưa hẳn đã biết mà hắn đã có thể dễ dàng nắm trong tay, nhưng đối với Vô Tà, hắn còn rất xa lạ. Đương nhiên là hắn đã điều tra qua về Vô Tà , nhưng bây giờ xem ra, tiểu tử oan gia này hình như không hề giống như trong lời nói của mọi người. Nhìn kĩ lại, tiểu tử này coi như là cùng một loại người với hắn, lừa dối che mắt mọi người bằng tiếng xấu, nhưng cũng, làm cho người ta vui mừng không thôi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương