Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
Chương 74: Tứ tọa ao ước kinh sợ

Tháng chín ở Biện Kinh, đã bắt đầu chuyển giao từ mùa hạ sang mùa thu có chút gió lạnh, mà giờ phút này tại kinh đô, lại giống như mùa hạ nóng vô cùng, mùa thu này ở Biện kinh có hai việc lớn, thứ nhất, tiểu Tĩnh Vương chọn phi, hoàng tộc Bắc Tề đến thăm.

Hai chuyện này, vốn chỉ cần chuyện thứ nhất thôi, liền làm cho dân chúng Biện kinh trong lòng dậy sóng, náo nhiệt vô cùng, không được yên ổn, hai chuyện này lại vừa vặn đến một lượt.

Định Bắc hầu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, Vô Tà mở miệng nói một tiếng Hoa Mãn Lâu, Định Bắc Hầu liền vung tay xuống, có lẽ lúc còn trẻ chỉ huy thiên binh vạn mã một cái quyết đoán cùng phóng khoáng, trực tiếp chuyển Hoa Mãn Lâu đến bờ sông Biện giang, Mãn hoa lâu này so với Mãn hoa lâu kia to hơn lộng lẫy hơn rất nhiều, Lâm Giang đơn độc, mái nhà được chạm khắc, cao thêm mấy trượng, mành châu mộ cuốn, rường cột chạm trổ, so với Mãn hoa lâu trong kinh thành hoành tráng hùng vĩ hơn không ít, hành lang quanh co, mái nhà hình chim trác, ngược lại không tục tăng lỗ mãng, mà làm cho người ta cảm thấy khí phách kinh người, một mặt làm cho người ta phải cảm thán đồ vật của tiểu Vương gia thật phô trương.

Từ kinh thành đến Hoa mãn lâu trên bờ sông Biện giang, cũng chỉ mất nửa ngày, vẫn chưa Lạc Hà trên sông thuyền nhỏ đếm không hết, trên bờ sông xe ngựa xa hoa của con nhà quyền quý qua lại không ngớt, còn có không ít văn sĩ đến tham gia náo nhiệt, dân chúng rộn ràng nhốn nháo, rất náo nhiệt, từ trên cao nhìn xuống, thoáng chốc giống như Kim Lăng Tần Hoài đến, dân chúng khắp nơi trên đường, rất khó khăn khi tìm được một chỗ đất trống.

Bên trong Hoa mãn lâu, thánh chỉ đến, bên trong tiểu thư con nhà quyền quý trong danh sách đã sớm ngồi trong xe ngựa, khăn che mặt đã sớm được phủ xuống, được an bài nghỉ ngơi trong gian phòng chỉ vẻn vẹn hai cánh tay, chưa từng được lộ diện, mặc dù dân Biện quốc nhã nhặn lịch sự, ngày thường, cũng hay xảy ra mấy việc như thi đấu thơ văn, hay võ nghệ, nhưng hôm nay náo nhiệt thì náo nhiệt, dù sao cũng là ngày tiểu vương gia chọn chánh phi, cũng không thể để những tiểu thư con nhà quyền quý kia so sánh với thiếu nữ phong trần được.

Sự kiện lớn ngày hôm nay, đúng là làm cho người ta thập phần mong đợi, những trà lâu quanh đó, các căn phòng thượng hạng, tùy ý liếc mắt một cái, không phải vương tôn hoàng tử, thì cũng chính là con nhà quyền quý, đã nói Kiến đế nghe Vô Tà nói mà ra chiếu chỉ làm thẻ lệnh, tổ chức việc này sao cho chấn động một thời, không khỏi tự mình cải trang đi đến một gian phòng thượng hạng trong Hoa mãn lâu.

Đến đây ngày hôm nay, không phải là Vương tôn hoàng tử, chính là con cháu quyền quý, ngồi ở vị trí kia, mọi người không khỏi có chút cẩn trọng, trong khoảng thời gian ngắn, trong Hoa mãn lâu này, dáng vẻ tân khách khá nghiêm túc, nhưng trong lâu đèn lồng màu đỏ treo đầy bốn phía, một mảnh rực rỡ lộng lẫy, hai kẻ ở giữa, lại có chút không thích hợp lắm.

Kiến đế cải trang xuất cung, bên mình cũng không mang nhiều người, cũng là hai người thái tử cùng Tần Dung, mặc dù hai người giả dạng thành công tử con nhà bình thường, nhưng vẫn mang trong mình khí chất hoàng gia, dù thế nào đi chăng nữa, cũng khó có thể làm người ta khinh thường, thêm nữa dung mạo Tần Dung ngày thường so với nữ nhân còn đẹp hơn, trong lúc nhất thời giống như là muốn ác đi vẻ đẹp của những tiểu thư khuê các kia.

Ánh mắt Kiến đế chậm rãi dò xét mọi nơi, tùy ý hỏi một câu: “Sao không thấy Tà nhi đâu?”

Tần Dung vừa nghe đến Tần Vô Tà cả người ngay lập tức không được tự nhiên, tất nhiên sẽ không lên tiếng, Tần Xuyên cũng như có như không quét mắt một vòng, đúng là không thấy bóng dáng tiểu quỷ kia đâu, hơi mỉm cười nói: “Sợ là trốn ở nào nào để nhìn cho kỹ rồi.”

Lần này Vô Tà có chút phô trương, có thể so với khi hoàng đế Tuyển phi rồi.

Kiến đế gật đầu, còn đang định nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng nhạc vui mừng nổi lên, nha hoàn cầm một cái lồng đèn chậm rãi đứng trước nhã gian, không vén màn lên, chỉ như vậy đứng đó, ngay sau đó, cách mảnh màn mỏng, liền vang lên tiếng hát, tựa như chuông rung, nhàn nhạt vang lên, kèm theo cả tiếng nhạc đồng thời vang lên, nhất thời chấn động lòng người.

Tiếng hát này quả nhiên hiếm thấy, ai cùng An Bình vương phủ quen biết tất nhiên sẽ biết được ai là chủ nhân của giọng hát này, giọng hát thanh thúy, nhiễu lương tam nhật, làm say lòng người nổi danh là tài nữ chính là Tiểu quận chúa của Vương phủ.

Quận chúa kim chi ngọc diệp, tất nhiên không thể lộ diện một cách dễ dàng, thế nhưng sau một khúc ngâm kia, liền làm cho người ta không nhịn được mà tập trung lắng nghe.

Khuê nữ ở Biện quốc, quả thật tài hoa hơn người, An Bình quận chúa năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, lại có giọng hát hay như vậy, người thứ nhất vừa bắt đầu, đã làm cho người ta kinh sợ không thôi, xem ra hôm nay tiểu thư khuê các ở Biện kinh đều hội tụ đủ.

Lại không thể nói đến các nàng không phải vì Tiểu vương gia phóng đãng kia mà tận lực biểu diễn, chỉ vì thanh danh của các nàng cùng gia đình mình, nó đủ để họ phải liều cả mạng sống của mình, không ai nguyện ý để mình thua người khác một bậc, chẳng khác nào hạ thấp thanh danh của mình. Huống chi hôm nay trong Mãn hoa lâu người đến không chỉ một nhà Tĩnh Vương phủ, cho dù không thể thu hút được người đứng đầu, nếu tài mạo (tài hoa, dung mạo) hơn người, sẽ được dân Biện quốc ca tụng một thời gian, tài nữ xinh đẹp cùng với tài năng được mọi người kính mộ, các tiểu thư khó có được lòng chống cự với những thứ này hấp dẫn.

Đa số dân Biện quốc nhã nhặn lại còn lịch thiệp, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhi vẫn phải có chút rụt rè, ít khi có cơ hội lên đài thi đấu, trong lầu đều là vương gia hoàng tử, con nhà quyền quý, thử hỏi trên thế gian này, có mấy lần trong đời được cơ hội chọn chồng tốt như vậy?

Sau khi vị An Bình quận chúa kia hát xong, nha đầu cầm đèn chậm rãi nhất chiếc lồng đèn đến trước mạc nhã gian, ưu nhã khom người quỳ xuống, chiếc màn kia từ từ được vén lên, ngay sau đó, mọi người ngay lập tức thấy được một bóng dáng thon gầy từ từ bước ra, che mặt bằng vải sa mỏng, chỉ loáng thoáng thấy được một đôi mắt sáng như sao trăng trên trời mi cong vút, một phen thanh cao kiêu ngạo, chờ nàng đi ra ngoài, liền ngay lập tức làm cho người ta nhịn không được mà cảm thán, nhẹ nhàng thướt tha, như chim yến tái thế, quả nhiên có tư chất thanh cao!

Đồng nhất hai người này, thân phận đều là tiểu thư khuê tú không chút nào tầm thường, mọi người cũng mang lên bàn đặt cược, nhưng trong đó cũng không thiếu các tiểu thư nhà giàu khác, mỗi người một vẻ, một phong thái khác nhau.

Nói là chọn hoa khôi, nhưng đại gia khuê tú kia tự nhiên cũng bất đồng so với những nữ tử phong trần kia, bên dưới lại có hoàng đế tọa trấn, xem xét những nữ tử tài hoa này, những Vương tôn quý tộc cũng không dám bộc lộ tâm tư, ngồi một cách nghiêm chỉnh, lúc này lại có chút không thú vị.

Cho đến khi Kiến đế nói một tiếng “Hay”, mọi người dường như cũng cảm thấy không khí trầm lắng không phù hợp, liền rối rít phụ họa, trong lúc nhất thời, cả Hoa mãn lâu trở nên náo nhiệt hẳn lên, tiếng nói hay cùng với âm thanh vỗ tay nổi lên bốn phía, cũng không ít tú tài làm thơ, khen nàng phong nhã tài hoa, kinh tài ra mắt, trở thành một giai thoại cho mọi người ca tụng.

Bên trong Hoa mãn lâu, phía đông không đốt đèn lung linh trang nhã giống như phía trước, chỉ là một mảnh tối mịt, lại ở nơi hẻo lánh, đích thực là rất ít người chú ý đến trong góc này, nơi này phong hoa tuyết nguyệt xa hoa lấp lánh, chỉ có một bóng dáng lẳng lặng đứng đó, phong thái thanh nhã tài hoa, khí phách còn là thong dong đạm bạc, bạch y thắng tuyết, trên mặt như có như không nở nụ cười nhạt, phảng phất như không để ý sự việc trước mắt cho lắm, rồi lại lẳng lặng nhìn, chưa từng rời đi.

Tần Thương đứng bên người hắn có vẻ như không nhịn được, những thứ tà âm ê a này, ngay cả khiêu vũ cũng yếu như cành liễu, ngay cả người xem cũng phải mệt mỏi theo, những nữ tài tử Biện quốc kia, nhìn thế nào cũng không giống như trong quá khứ nữa, Tần Thương thật sự rất thất vọng:“Tam ca, những oán phụ khuê phòng này, hát tới hát lui còn không phải chỉ là những chuyện tình tình ái ái kia sao, muốn ta nói, đừng nói là chọn nương tử cho tiểu Vô Tà, ngay cả cho ta, ta cũng không cần đây!”

Xem ra Tần Thương, chỉ cần liên quan đến Vô Tà hiển nhiên cái gì cũng tốt, những cô nương này làm sao có thể kết duyên với Vô Tà, trong tâm của hắn, trên thế gian này giống như không có một cô gái nào có thể xứng đôi với Vô Tà, Vô Tà là hắn nhìn mà lớn lên, tự nhiên mọi thứ đều tốt hết, mà những cô nương này, ở trong mắt hắn chỉ có một chữ, tục!

Tần Yến Quy nhàn nhạt nâng môi, cũng không nói gì thêm, xem ra đối với lời nói của Tần Thương, hắn cũng không phản đối.

Thấy Tam ca chấp nhận lời nói của mình, Tần Thương liền hăng say mà nói tiếp tục: “Tam ca, ta thấy chúng ta đợi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa gì, tiểu tử Tiểu Vô Tà kia, cũng không biết đã chạy đi đâu, ta vốn còn muốn, tiểu Vô Tà nếu ở nơi này, cũng sẽ không nhàm chán đến vậy, nhưng tên tiểu tử hư hỏng này cũng thật thông minh, sớm biết những thứ nữ nhân y y ê a này không chút thú vị, một mình trốn mất, chúng ta cũng không cần thiết ở lại xem, không bằng đi về.”

”Cũng tốt, đi thôi.” Tần Yến Quy phất tay đứng dậy, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẩm, nhất thời làm cho người ta không thể nhìn thấu được bên trong.

Tần Yến Quy vừa dứt lời liền xoay người rời đi, Tần Thương lập tức dự định đuổi theo, nhưng vào lúc này, trong lầu không biết tiểu thư nhà nào đang tấu trường cầm chợt ong một tiếng đứt dây đàn, một cọng dây bị đứt, thật sự là quá chói tai, nàng kia hiển nhiên cũng không cuống lên hay bối rối, vào thời khắc này, chợt vang lên tiếng đàn, phảng phất như trên trời bay xuống, chỉ một thoáng như thể được rột rửa, thấm chiếu cuốn, lực lượng này, tràn đầy rung động, làm cho tâm trí người ta nhất thời thẫn thờ....

Dưới chân Tần Thương dừng lại, chỉ cảm thấy nội tâm rung lên, tiếng đàn giống như là một tiếng lại một tiếng, dẫn theo một cỗ năng lực không gì sánh nổi, phảng phất cho tâm hồn người khiếp sợ, tri âm tri kỷ kia, mênh mông xa xăm đến vô cùng, than nhẹ một tiếng cười yếu ớt, rồi lại xúc động lôi cuốn, mang đến một lực hút thần bí....

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng đàn này không biết từ nơi nào truyền tới.

Mọi người cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sau đó là khó có thể tin, lại có người tản ra nội lực ở trong tiếng đàn, ngân sắc khó có thể thấy được, rồi lại giống như thủy triều thu vào trong tai của mọi người, muốn lãng quên cũng không được.

Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn, tiếng cầm vang lên, âm thanh cao thấp uyển chuyển, xông thẳng lên cao, thỉnh thoảng lại hạ thất nỉ non, tiếng hát kia, có chút thờ ơ, rồi lại bỗng nhiên bất chợt giam giữ lòng người, làm cho hô hấp mọi người trở nên căng thẳng, không biết mình sẽ đến nơi nào đi hướng nào, thanh âm của thiếu nữ kia, làm cho người ta đoán không ra.

Tiếng đàn này, tiếng hát này, đã làm cho hô hấp mọi người kìm nén lại, đến mức lay động cực hạn cùng với kính sợ, an tĩnh hồi lâu, hiển nhiên mọi người thất thần run sợ, nhưng rất nhanh bọn họ liền xôn xao, rối rít cố gắng tìm kiếm chủ nhân của tiếng đàn, cảm giác này quá mức kích thích, thanh âm kia chỉ nghe, không thấy người, chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm sao?

Càng làm cho người ta vui mừng đó là, tiếng đàn chợt nổi lên, chuyển động vòng vo, ngoài bầu trời truyền đến sắt âm, cầm sắt cùng tiếng hát, hẳn là tiếng cầm cùng tiếng hát...

Phục Hy chế tạo cầm sắt. đàn này từ sắt cùng gỗ cây ngô đồng mà chế thành, chứa khoang rỗng,

dây đàn bằng tơ tằm, cầm sơ có bảy dây, sắt hai mươi lăm huyền, hai thứ cùng hợp lại, tạo ra một cảm giác thật tuyệt vời.

Thật tuyệt vời, quá tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời!

Âm sắc trống rỗng mà vào, cũng không mạo muội hay đột ngột, thoáng một cái, cảm giác cường đạị áp bách từ trên trời rơi xuống, âm sắt kia, cũng không phải ở bên trong Mãn hoa lâu này, người cầm sắt, cũng là dùng nội lực vào trong tiếng đàn, chuyển động trong lòng người như vừa rồi, đó là cảnh giới trong âm sắt, làm cho người ta theo không kịp.

Khi âm sắc đó vang lên một cách chớp nhoáng chủ nhân của tiếng đàn kia rõ ràng là đã dừng lại, có lẽ do vang lên đột ngột nên làm người ta thấy kinh ngạc, lần này dừng lại, cũng nhéo lòng người ta một cái. Nhưng rất nhanh, tiếng đàn này tiếp tục, hai người cùng đàn, lại phối hợp một cách rất ăn ý, như ở cạnh trăm ngàn năm,, vĩnh hằng mà say mê.

Một khúc ca này, vừa đàn vừa hát, tài nghệ điều cao siêu, tấu một khúc “Phượng Cầu Hoàng“.

Có mỹ nhân hề, thấy chi không quên, một ngày không thấy hề, tư chi như điên.

Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân hề, không có ở đây đông tường.

Đem cầm thay mặt ngữ hề, tán gẫu viết tâm sự. Gì ngày một rõ cho phép hề, an ủi ta bên cạnh hoàng.

Nguyện nói xứng đức hề, cặp tay cùng đem. Không phải vu phi hề, khiến cho ta tiêu vong. (Khúc này ca từ, ta cũng bó tay >+<).

Tần Thương tất nhiên cũng bị sự việc này làm cho chấn kinh mà đứng đó, thậm chí ngay cả chân cũng không nhấc lên được, chờ hắn hồi phục tinh thần lại, Tam ca hắn đã đi cách xa một khoảng, Tần Thương vội vàng bước nhanh đuổi theo, đi đến bên cạnh kéo tay áo Tần Yến Quy, lời nói có chút không mạch lạc: "Tam..Tam ca..."

Thật sự là hắn đã giật mình, tư vị trong lòng cũng có chút cổ quái, nếu có cô gái như vậy, có phải sẽ làm cho tiểu Vô Tà sinh lòng hướng về nàng? Dù sao nàng cũng bất đồng so với những oán phụ khuê phòng chỉ biết y y ê a kia, cũng có phần thần bí, ngay cả khi hắn nghe, trong lòng không khỏi rung động.

Tần Yến Quy nghe thấy vậy mới dừng lại, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Như thế nào?"

Mặt Tần Thương có chút ửng đỏ, mới vừa rồi bảo đi cũng là hắn, bây giờ rung động không nỡ đi cũng chính là hắn, nhưng dù thế nào đi nữa, Tần Thương cũng gượng cười một cái: "Tam ca, dù sao chúng ta đã đến đây, không bằng đợi thêm chút nữa hẳn đi?"

Chẳng lẽ Tam ca không muốn nhìn xem chủ nhân tiếng cầm sắt kia là ai sao?

Vừa rồi khi hắn nghe thấy cũng ngẩn người, duy chỉ có Tam ca của hắn, nghe thấy tiếng đàn thế này một chút phản ứng cũng không có, trong lòng Tần Thương không khỏi nói thầm, nếu bàn về nhã nhạc, không người nào có thể so với Tam ca, nhưng Tam ca sớm đã không đụng đến âm luật kia mấy năm rồi, hôm nay khi nghe tiếng đàn cùng giọng hát mê người kia, trong lòng  hắn vui sướng, chớp mắt một cái lại cảm thấy chỉ có tiếng đàn của cô gái này mới có thể cùng Tam ca phân cao thấp, nhưng âm sắt lại hòa hợp, hai người nếu như cùng phối hợp, không biết ra sao, Tần Thương lại có chút thất vọng, thật sự tiếng đàn kia rất giống tiếng đàn năm xưa của Tam ca.

Tần Yến Quy cười như không cười nâng môi lên, thật giống như mọi chuyện xảy ra quanh mình không chút nào để ý.

Khúc âm kia nếu như bỏ qua, âm sắt kia cũng dần nhỏ đi, chớ nói mọi người trong sảnh đường ngẩn người ngay cả lời nói cũng không thốt ra được, ngay cả người đánh đàn cũng có chút thất thần.

Vô Tà đứng trên lầu cao nhất, dõi mắt nhìn xuống, con sông rộng lớn, nàng đứng sừng sững ở nơi đỉnh lầu cao ấy, dưới chân chỉ chừng một tấc vuông, nàng ở phía trên, lại giống như đứng trên mặt đất bằng phẳng, quần áo cứ phất phới, tóc đen rơi xuống mặt bị gió thổi bay lên như đang nhảy múa, lại nhẹ nhàng rơi xuống, đứng đó mà đón gió, tựa như hoa sen mới nở, mang theo sa mặt mỏng, chỉ chừa lại đôi mắt như sao cùng đôi mi cong vút, càng thêm lóa mắt.

Đến tột cùng là cô gái như thế nào a? Một đầu thẳng đen như mực, giữa lông mày, giống như ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ, có kinh ngạc, chốc lát lại thất thần, sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười...

Xa xa trên chiếc thường trên mặt sông kia, đầu tóc trắng xóa cùng hồng bào chói lọi, từ từ trở nên ngày càng nhỏ, người trên đàn kia,  phảng phất như ôm trong người một cây cầm sắt, hắn giống như thấy được cô gái đứng trên đỉnh đầu, lại giống như không nhìn thấy, cũng giống như lúc đến, thuyền lắc lư mà rời đi, xa xa có thể thấy được, hắn đặt cổ cầm xuống, tiêu soái cười một tiếng, giơ cái vò rượu lên, hướng về phía nàng kia kính một kính, sau đó liền ngã đầu ra nằm ngủ, dường như vô câu vô thúc, quay về như nhàn vân nhã hạc, tự tại nhàn nhã.

Một khúc "Phượng Cầu Hoàng" kia, tấu lên một cách ngẫu hứng, nhưng so với "Phượng cầu hoàng" của người khác có điểm bất đồng, khúc giữa xa xăm trống trải ý cảnh, đại khí lại phóng khoáng, sớm đã không lưu luyến với tình yêu thế tục hỗn loạn kia, say mê truy đuổi giai nhân nữa, ngược lại giống như vẻ đẹp nơi bát ngát thanh sơn lục thủy, bầu trời xanh thẳm vô biên vô hạn, bạch lộc thanh nhai kia đang lúc, vô cầu vô thúc, thấm vào trong trăng gió, làm cho lòng người hướng về tự nhiên.

Đợi chiếc thuyền nhỏ kia trôi đi xa, Vô Tà mới rộng rãi cười một tiếng, không thể ngờ đến Lâm Uyên huynh lại tài hoa hơn người như vậy, cầm sắt cùng hợp, thiên y vô phùng, tri âm tri kỷ, như một phần lễ vật tri ân, so với hai vò rượu kia còn quý hơn nhiều.

Khi thuyền nhỏ đi thật xa, không còn nhìn thấy được bóng dáng đâu nữa, Vô Tà mới xuống dưới Hoa mãn lâu, không coi ai ra gì, tự nhiên đi qua.

Một khúc "Phượng hoàng cầm" kia đã sớm qua lâu, nhưng bên trong cả Hoa mãn lâu, vẫn như cũ vô cùng yên tĩnh, Vô Tà bước qua hành lang dài, vốn muốn rời đi, không biết người nào không hiểu chuyện chợt kêu lên: "Là nàng!"

Dưới chân Vô Tà dừng lại, nghiêng người đi tới, chỉ thoáng chốc, vừa rồi cả Hoa mãn lâu yên lặng, một thân bạch y đập vào mắt mọi người, ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi xuống phía dưới, không lý do làm người ta nhớ tới tuyết tan ở giang nam. Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người sáng lên, giống như kinh sợ, nàng kia mang khăn che trên mặt, làm cho người ta nhìn không ra được bộ dáng, mọi người thầm than sợ hãi, tuyệt không phải bởi vì sự xinh đẹp, mà vì sự cô độc kia, phảng phất cùng tề huy phong hoa, làm cho người ta cảm thấy ly kỳ, cô gái này nhìn mềm yếu như vậy, nhưng khí chất lại thong dong, không chút suy nhược. Cùng nàng kia xuất trần tiếng hát cùng tiếng đàn hòa làm một, nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người, toát ra sự tự tin, làm cho người ta cảm nhận được sự cao quý không sao bỏ qua được.

Lãnh diễm cùng cao quý như vậy, cùng bộ dáng không chút phù hợp của nàng, nhưng người ta không thể sao lãnh được, kì quái, thật sự kì quái.

Xa xa ở phía đông, Tần Thương thấy thế cũng ngẩn ra, chỉ cảm thấy dường như là đang nằm mơ, giống như đã từng quen biết với nàng, nhưng hắn dám thề, hắn tuyệt đối không quen, thế gian này nàng là tốt đẹp nhất! Làm người ta chú ý hơn hết là đôi mắt trong trẻo, giống như được bao phủ bởi màn sương nơi đáy mắt, khiến cho cả người nàng bao quanh một vẻ thần bí.

Vô Tà không biết ý định của mọi người, thành thật mà nói, mục đích của nàng đã đạt được, mười mấy năm mặc nam trang, một thân y phục kia, bây giờ cả người nàng cảm thấy không thích hợp cho lắm, cũng không nghĩ nữa mà tiếp tục đi.

Vô Tà vốn là muốn đi, ánh mắt trong lúc lơ đảng gặp phải cặp mắt đen láy mà thâm thúy, ánh mắt dịu dàng mà yên tĩnh, như tính tình của hắn, lạnh nhạt thong dong, không chút gợn sóng hay sợ hãi, trong lòng Vô Tà giật mình, ảm thấy cả người không được tự nhiên, phảng phất trên người không phải là váy áo của cô nương, mà giống như không mặc bất cứ thứ gì.

Tần Yến Quy lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, mặc dù người khác nhìn không ra, nhưng chính hắn lại biết, trong phút chốc kia, quả thật hắn có chút thất thần. Mặc trên người đứa bé kia, tất nhiên là hắn cho người làm váy Cửu Trọng Lưu Tiên, giờ phút này nàng vẫn là nàng, thậm chí khuôn mặt phía bên trong chiếc khăn che kia không thay đổi lắm, hết thảy đều giống như lúc trước, nhưng cảm giác làm cho người ta cảm thấy nàng bước ra từ một đóa hoa, như được mài gọt, như đánh bóng, sinh động sáng lên.

Có lẽ thật sự quá lâu rồi hắn không có quan tâm đến nàng, đứa nhỏ này, kinh diễm thế tục.

Đứa bé sao? 

Tần Yến Quy nâng môi cười một cái, ngược lại hắn đã coi nhẹ nàng.

...

Váy Cửu Trọng Lưu Tiên...Người nhận biết được váy này, vốn là rất kinh ngạc, lại vừa cả kinh, quả thật cô gái này không phải là người thường, vừa rồi trải qua một khúc "Phượng Cầu Hoàng", nếu như có người nói nàng là tiên nữ hạ phàm, sợ là cũng có người tin.

Vô Tà chậm rãi lấy lại tinh thần, nhấc chân muốn đi, bên trong lầu, chợt vang lên một tiếng cười thật thấp thật khẽ, thanh âm kia lười biếng nhưng lại dễ nghe, tựa như tình nhân đang nỉ non, lại tràn đầy dụ hoặc: "Cô nương cần gì đi một cách vội vả như vậy, có một mỹ nhân như vậy, đã gặp khó quên, một ngày không gặp, suy tư điên dại. Không uổng phí ta ngàn dặm xa xôi đến đây một chuyến, quả nhiên mở rộng tầm mắt."

Vô Tà khi nghe được thanh âm này, chân mày nhất thời nhíu lại, người này, đừng nói là thanh âm của hắn, dù hắn có hóa thành tro bụi nàng cũng có thể nhận ra được!

Mọi người cũng theo tiếng nói kia nhìn lại, chỉ thấy trong lối vào Hoa mãn lâu, bóng dáng một nam tử chậm rãi mà đi vào, quần áo hắn gọn gàng, tơ lụa trong vắt, bên hông mang ngọc bội Lưu Tô, một đôi mắt hoa đào hẹp dài biết cười, bộ dáng kia, chính xác là đào hoa xinh đẹp, tuấn tú không gì tả được, bộ dáng giơ tay nhấc chân đều toát ra một thân lười biếng cùng xa hoa.

Đang ngồi đều vương công quý tộc của Biện quốc, tự nhiên không ít người nhận ra hắn là ai. Không biết hắn là ai, cũng thôi vậy, người biết trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, rất là đặc sắc.

Đây không phải là Sở vườn gia Hiên Viên Nam Lăng  nổi tiếng phong lưu ở Bắc Tề hay sao!

Đã sớm nghe nói Hoàng thất ở Bắc Tề theo như quốc thư trình lên thì ít nhất mười ngày nữa mới đến, nhưng  Hiên Viên Nam Lăng không theo lẽ thường lại xuất hiện ở đây, hắn là khờ thật hay là giả ngu đây? Nếu không phải ai ai cũng biết vị Sở vương gia này trừ phong lưu ra, vẫn là phong lưu, đừng nói là dã tâm, ngay cả chức vị Vương gia của hắn cũng không làm việc một cách đàng hoàng, vả lại hôm nay Biện quốc cùng Bắc Tề qua lại thân thiết, thái tử phi Hiên Viên Vân Nhiễm là trưởng nữ mà vua Bắc tề sủng ái nhất, nếu không tiểu tử xuất hiện ở đây ngay lúc này một cách hoang đường như vậy sẽ bị Kiến đế nghi ngờ, gây họa đến Bắc Tề rồi.

Hắn cà lơ phất phơ quần áo chỉnh tề, cùng tên phá của Tiểu Tĩnh Vương Tần Vô Tà ở Biện quốc kia đúng là không thua kém.

Nói hắn phóng đãng, thật đúng là không oan uổng cho hắn, nghe nói vị Sở Vương gia này, lúc ở Bắc Tề trong vương phủ của hắn nuôi không biết nuôi bao nhiêu là nam sủng, những nam sủng này ngày thường tuấn mỹ, hôm nay tới đây, bên người hắn cũng có hai người thiếu niên, bộ dáng tuấn tú kia, chắc chắn chính là nam sủng nuôi trong nhà của hắn.

Mọi người nhìn như vậy, sắc mặt có chút cổ quái, hai nam sủng kia, làm sao càng nhìn, lại càng thấy có chút giống... Vị tiểu Vương gia Tần Vô Tà  phóng đãng ở Biện quốc của họ?

Hoặc giống, hoặc dường như, chẳng lẽ, chẳng lẽ là...

Hiên Viên Nam Lăng  tới đây, chính xác muốn nhìn Tiểu Vô Tà mà tới, nghe nói tên tiểu oan gia kia ở chỗ này chọn phi,  tên này cũng thật nhàn nhã thoải mái, cũng thật biết hưởng thụ, nhưng lại làm một cách phô trương to lớn như vậy, nhưng nhìn khắp mọi nơi, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của tên tiểu tử kia, vì thế  Hiên Viên Nam Lăng thật sự không biết tâm tình của mình như thế nào.

Không nhìn thấy Tiểu Hỗn Cầu đáng chém ngàn đao kia, hắn thật có chút thất vọng, nhưng tên tiểu hỗn cầu kia căn bản không ở chỗ này, tâm tình lại khá hơn một chút.

Hắn thật muốn nhìn một chút, nữ nhân Biện quốc cuối cùng là tài hoa hơn người, xinh đẹp đến đâu, mà có thể cho tiểu tử kia coi trọng. Nhìn cả một đêm, chính xác là thiếu đi hăng hái, đang muốn rời đi, lại xuất hiện một cô gái làm cho người ta kinh diễm như vậy, cho dù là hắn, cũng có chút thất thần đây...

Mang nàng kia so sánh với những nữ nhân tối nay, ngược lại có vẻ ảm đạm không chút ánh sáng rồi, nhưng trong thâm tâm của hắn, cũng không hi vọng thấy tên tiểu oan gia ôm tiểu mỹ nhân về với dáng vẻ đắc ý.

Cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, Vô Tà vừa gặp được hắn,  liền không tự chủ mà nhíu mày lại, cũng không muốn dây dưa cùng người này, người này âm hiểm như vậy, nàng không biết, nhưng thiếu chút nữa nàng đã đánh gãy gân tay gân chân của hắn là thật, chỉ sợ thừa cơ hội này mà trả thù nàng.

Hiên Viên Nam Lăng đích thực là không theo lẽ thường mà hành động, hắn không nói lời nào mà phi thân lướt lên, hướng Vô Tà đi tới, chẳng qua người sáng suốt có thể nhìn ra, khinh công thật sự sức sẹo...

Qủa nhiên chân của hắn vừa sàn nhà lầu ba, giọng nói còn chưa thốt lên, sắc mặt liền lập tức thay đổi, không chút phong độ nào mà kinh ngạc kêu lên, Vô Tà vốn dĩ đã đi, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, cũng không khỏi ngừng lại hướng mắt nhìn.

Nhưng vào lúc này đây, sở vương  Hiên Viên Nam Lăng  đột ngột nhúc nhích một cái, lấy khinh công sức sẹo của mình mà hướng đến bên người Vô Tà, dưới chân lại tiếp tục vấp ngã, âm thanh thảm thiết vang lên, ngã về phía trước, toàn bộ mọi người đang xem đều choáng váng...

Càng làm cho người ta giật mình, Sở vương gia này, cũng không biết có phải là cố ý hay không, phương hướng ngã xuống lại vừa đúng lên người nữ tử bạch y kia, nhã một dạng, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được, tiên nữ có thể nào bị liên lụy mà cùng té xuống hay không, cảnh tượng sẽ như thế nào...

Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, mọi người chỉ cảm thấy Sở vương gia  Hiên Viên Nam Lăng ngã một cách chật vật trên mặt đất không thể nhìn, một đạo bóng trắng nhẹ nhàng xoay người, cũng không nhìn rõ là nàng kia di chuyển như thế nào mà tránh được  Hiên Viên Nam Lăng, rời đi một cách nhanh chóng.

Hiên Viên Nam Lăng vốn định chạm vào cô gái kia, ai ngờ thủ pháp lại rất linh hoạt, trong lòng hắn thở dài một cái, lại tiếp tục khinh thường, lại bị tiểu nha đầu này lừa đảo đi, nhưng ngay sau đó, miệng hắn nở một nụ cười bí hiểm, trong tay tỏa lên mùi hương thơm thoang thoảng từ chiếc khăn che mặt, cũng không phải coi như không thu hoạch được gì nha...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương