Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
-
Chương 112: Gọi thiếu chủ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.
Không bao giờ gặp lại...... Tự giải quyết cho tốt.....
Vô Tà kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn, trong đầu liên tục lặp lại lời nói của hắn, giống như là muốn khảm thật sâu vào trong não nàng. Đâu chỉ có nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi vì phản ứng của Tần Yến Quy. Trong giây phút này, nàng đã không thể chuyển động, cũng đứng bất động, chỉ có thể sững sờ gật đầu một cái, thuận theo câu nói kia của hắn. Khi giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng Vô Tà, cũng khiến chính nàng sợ hết hồn: "Được......"
Gió đêm nay thổi quá mạnh, xen lẫn nước mưa, gió tuyết, thấm lạnh đến tận xương tủy, có chút lạnh......
Sự việc bỗng nhiên phát triển trở thành phương thức mọi người không ngờ tới, cho đến khi một câu “được” kia của Vô Tà, tràn ra từ giữa cổ họng, Tần Yến Quy mới chậm rãi nâng khóe miệng lên, gật đầu một cái, không còn nói gì nữa, cũng không bao giờ dặn dò nàng nên như thế nào, không nên như thế nào nữa, tựa như đối đãi với một người râu ria xa lạ, hắn thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ hơi gật đầu một cái, đại khái cũng chỉ là từ biệt, sau đó cất bước, trong bóng đêm lạnh lẽo ở nơi này, đi xa......
Chỉ có vạt tay áo rộng bị gió thổi qua tung bay sau lưng hắn. Trong lòng Vô Tà, có một nỗi kích động trong chớp mắt, muốn tiến lên níu lại nó, tựa như vô số lần nàng từng kéo tay áo của hắn, nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau hắn......
Nàng nhìn hắn lớn lên, hắn rất nghiêm nghị mà dạy bảo nàng, vừa như huynh trưởng vừa giống phụ thân, nhưng tính tình hắn luôn luôn nhạt nhẽo, nàng có rất ít cơ hội có thể nhìn thấy hắn thật sự tức giận nghiêm trị nàng. Cũng không phải là hắn đối xử không tốt với nàng. Ít nhất, ở trong mắt người khác, Tuyên vương ưu nhã, dịu dàng, lạnh nhạt như thế, hắn đối đãi nàng coi như là tốt. Lúc nhỏ tuổi, có lúc hắn sẽ ở trong mùa đông như vậy, đi ở phía trước của nàng, dưới lòng bàn chân kết băng, nàng đi rất chậm, hắn không quay đầu lại, nhưng sẽ thả chậm bước chân, để cho nàng vượt qua hắn. Thể chất của nàng lúc nhỏ cũng di,end.anl3qu,yd0n không tốt như vậy, quá lạnh, sẽ bị đông cứng, tay chân luôn lạnh như băng, có lúc thậm chí sẽ chết lặng, động tác liền trở nên có vẻ vụng về, tóm lại cũng theo không kịp hắn, hắn liền dắt tay của nàng, một lớn một nhỏ, chậm rãi đi. Ở trong mắt người khác, hắn thật sự là một lão sư tốt xứng chức, hết lòng dạy bảo nàng, cùng nàng lớn lên, đối xử với nàng cũng tính là cực tốt, nhưng chỉ có nàng biết, Tần Yến Quy giống như một trích tiên tẻ nhạt trên trời, hắn đối tốt với nàng, nhưng dù nàng nhắm mắt theo đuôi, đi sát bên cạnh hắn, hắn dắt tay của nàng, nàng cũng chưa từng có một lần cảm giác, mình từng đến gần hắn, hắn luôn luôn làm cho người ta cảm thấy xa xôi, vĩnh viễn không thể leo tới.
Vậy thì lần này, là thật xa, xa tới mức, tay chân của nàng lại cứng lại, cực lạnh, ngay cả tay áo hắn cũng không bắt được, mà rốt cuộc cũng không thể bắt được nữa......
Hành động của Tần Yến Quy, khiến Tần Thương cũng kinh ngạc, cứ như vậy...... để tiểu Vô Tà đi?
Tựa như nằm mơ, nhưng giấc mơ này, làm cho người ta càng đau đớn hơn, một đứa bé mà chính mình đã cùng lớn lên, giống như lần này, là thật sự muốn đi, cũng không trở về nữa... Câu "Không bao giờ gặp lại" kia của Tam ca, có lẽ đã là lời khuyến cuối cùng hắn cho Vô Tà, lần sau gặp nhau, Tam ca đối với nàng, nhất định không nương tay......
Tiểu Vô Tà từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, hắn thương nàng tất nhiên không cần phải nói, ngay cả Tam ca, cũng là tự mình bảo vệ đứa bé này lớn lên, hiện tại thật sự muốn cho nàng đi? Đi, Vô Tà có năng lực đi đâu đây? Tình thế hiện giờ căng thẳng như vậy, tình cảnh của Vô Tà càng thêm nguy hiểm, Tần Thương rất rõ ràng, Vô Tà vừa đi, Tam ca liền sẽ không bao giờ bảo vệ nàng, thương yêu nàng nữa. Lần này, Tam ca là thật sự, không bao giờ quản nàng nữa sao?
"Tam ca......" Tần Thương chỉ biết, không thể cứ để Vô Tà đi như vậy. Rõ ràng là đứa bé mình bảo vệ lớn lên, sao Tam ca sẽ nhẫn tâm, thật sự mặc kệ nàng? Mặc dù nàng tùy hứng hơn nữa, làm hắn thất vọng hơn nữa, nhưng Tam ca, cũng chưa bao giờ từng thật sự muốn vứt bỏ nàng......
Dưới chân của Tần Yến Quy dừng một chút, khẽ nghiêng đầu, đường cong lạnh nhạt nơi gò má này, hợp vào trong bóng đêm lạnh lẽo này, ngay cả nụ cười nhạt bên khóe môi, cũng gần như làm cho trái tim người nhìn băng giá.
"Tam ca, không thể để....."
"Lão tứ." Tần Yến Quy cắt đứt lời nói của Tần Thương, sau đó nhàn nhạt quét mắt nhìn những ám vệ còn có chút do dự không hề cử động kia: "Để nàng đi."
Lần này, không ai dám làm trái ý Tần Yến Quy nữa, chỉ vì bên trong giọng điệu tĩnh lặng như mặt nước kia, không còn dịu dàng, còn sót lại, chỉ có uy nghiêm vô cùng vô tận, không cho phép nghi ngờ......
Những người đang bao vây đám Vô Tà, trầm mặc lui ra, nhường một con đường cho bọn họ, ngay cả Dung Hề, cũng yên lặng lui sang một bên, hiển nhiên là không còn ý muốn d;đ1lllq/đ ngăn trở bọn họ. Vô Tà mím mím môi, nhưng sắc mặt, lại tái nhợt tới cực điểm, trong nháy mắt đó, nàng cũng không hiểu vì sao mình cười, có lẽ, không cần động thủ, là có thể rời đi, đối với nàng mà nói, quả thật là một chuyện đáng để vui vẻ?
Ý cười nơi khóe môi nàng, nhạt nhẽo lại trong suốt, nhưng Vô Tà lúc này, cũng đã không nhịn được nữa rồi, cứ như vậy hàm chứa ý cười chua sót mà ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ, nhắm mắt lại, hoàn toàn ngã nghiêng xuống, bất tỉnh nhân sự......
Vệ Địch trầm mặc ôm lấy Vô Tà cứng ngắc toàn thân, giống như con thú bảo vệ con mình, mặc dù cả người tàn bạo, ánh mắt khát máu, nhưng duy chỉ ở trước mặt Vô Tà, dịu ngoan lại thật cẩn thận, rửa sạch lệ khí toàn thân, chỉ canh giữ bên cạnh nàng cũng không rời một tấc, mang nàng đi, khỏi nơi làm nàng thương tích đầy người này.
......
Thanh Tùng cứng cỏi suốt bốn mùa, ngạo nghễ đấu tranh cùng màn tuyết đọng dày đặc, phóng tầm mắt nhìn ra, khắp cánh rừng, đều bao phủ trong làn áo bạc, hết sức xinh đẹp, bốn bề Thanh Sơn, tuyết trắng phau phau cũng đều dồn dập bao trùm lên, từ trời xuống đất, không có một chỗ nào không phải tuyết trắng. Trận bão tuyết này, đã rơi suốt cả một tháng rồi, cũng chính là hôm nay, mới thật không dễ dàng lộ ra một chút ánh mặt trời, ngừng gió tuyết.
Trên mặt tuyết, chú chim sẻ không hề sợ lạnh đạp trên nền tuyết, lưu lại những dấu vết tinh tế ở trên mặt tuyết, một con chim sẻ nhảy lên cành cây, mất thăng bằng, trở mình một cái rớt xuống, giống như quả cầu, lăn thật là xa, cũng khiến cành cây cong xuống, rung lên, rơi xuống một mảng tuyết đọng thật lớn, làm lộ ra vài vệt màu xanh lá ngoan cường của Thanh Tùng.
Cách khu rừng không xa, có cái hồ, ở trong nhứng dãy núi chắn quanh, mặt hồ đã sớm kết băng, trên bờ hồ có tòa nhà lá, rất đơn sơ, nóc nhà giống nhau bị tuyết trắng phau phau bao trùm, cả
Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.
Không bao giờ gặp lại...... Tự giải quyết cho tốt.....
Vô Tà kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn, trong đầu liên tục lặp lại lời nói của hắn, giống như là muốn khảm thật sâu vào trong não nàng. Đâu chỉ có nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi vì phản ứng của Tần Yến Quy. Trong giây phút này, nàng đã không thể chuyển động, cũng đứng bất động, chỉ có thể sững sờ gật đầu một cái, thuận theo câu nói kia của hắn. Khi giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng Vô Tà, cũng khiến chính nàng sợ hết hồn: "Được......"
Gió đêm nay thổi quá mạnh, xen lẫn nước mưa, gió tuyết, thấm lạnh đến tận xương tủy, có chút lạnh......
Sự việc bỗng nhiên phát triển trở thành phương thức mọi người không ngờ tới, cho đến khi một câu “được” kia của Vô Tà, tràn ra từ giữa cổ họng, Tần Yến Quy mới chậm rãi nâng khóe miệng lên, gật đầu một cái, không còn nói gì nữa, cũng không bao giờ dặn dò nàng nên như thế nào, không nên như thế nào nữa, tựa như đối đãi với một người râu ria xa lạ, hắn thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ hơi gật đầu một cái, đại khái cũng chỉ là từ biệt, sau đó cất bước, trong bóng đêm lạnh lẽo ở nơi này, đi xa......
Chỉ có vạt tay áo rộng bị gió thổi qua tung bay sau lưng hắn. Trong lòng Vô Tà, có một nỗi kích động trong chớp mắt, muốn tiến lên níu lại nó, tựa như vô số lần nàng từng kéo tay áo của hắn, nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau hắn......
Nàng nhìn hắn lớn lên, hắn rất nghiêm nghị mà dạy bảo nàng, vừa như huynh trưởng vừa giống phụ thân, nhưng tính tình hắn luôn luôn nhạt nhẽo, nàng có rất ít cơ hội có thể nhìn thấy hắn thật sự tức giận nghiêm trị nàng. Cũng không phải là hắn đối xử không tốt với nàng. Ít nhất, ở trong mắt người khác, Tuyên vương ưu nhã, dịu dàng, lạnh nhạt như thế, hắn đối đãi nàng coi như là tốt. Lúc nhỏ tuổi, có lúc hắn sẽ ở trong mùa đông như vậy, đi ở phía trước của nàng, dưới lòng bàn chân kết băng, nàng đi rất chậm, hắn không quay đầu lại, nhưng sẽ thả chậm bước chân, để cho nàng vượt qua hắn. Thể chất của nàng lúc nhỏ cũng di,end.anl3qu,yd0n không tốt như vậy, quá lạnh, sẽ bị đông cứng, tay chân luôn lạnh như băng, có lúc thậm chí sẽ chết lặng, động tác liền trở nên có vẻ vụng về, tóm lại cũng theo không kịp hắn, hắn liền dắt tay của nàng, một lớn một nhỏ, chậm rãi đi. Ở trong mắt người khác, hắn thật sự là một lão sư tốt xứng chức, hết lòng dạy bảo nàng, cùng nàng lớn lên, đối xử với nàng cũng tính là cực tốt, nhưng chỉ có nàng biết, Tần Yến Quy giống như một trích tiên tẻ nhạt trên trời, hắn đối tốt với nàng, nhưng dù nàng nhắm mắt theo đuôi, đi sát bên cạnh hắn, hắn dắt tay của nàng, nàng cũng chưa từng có một lần cảm giác, mình từng đến gần hắn, hắn luôn luôn làm cho người ta cảm thấy xa xôi, vĩnh viễn không thể leo tới.
Vậy thì lần này, là thật xa, xa tới mức, tay chân của nàng lại cứng lại, cực lạnh, ngay cả tay áo hắn cũng không bắt được, mà rốt cuộc cũng không thể bắt được nữa......
Hành động của Tần Yến Quy, khiến Tần Thương cũng kinh ngạc, cứ như vậy...... để tiểu Vô Tà đi?
Tựa như nằm mơ, nhưng giấc mơ này, làm cho người ta càng đau đớn hơn, một đứa bé mà chính mình đã cùng lớn lên, giống như lần này, là thật sự muốn đi, cũng không trở về nữa... Câu "Không bao giờ gặp lại" kia của Tam ca, có lẽ đã là lời khuyến cuối cùng hắn cho Vô Tà, lần sau gặp nhau, Tam ca đối với nàng, nhất định không nương tay......
Tiểu Vô Tà từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, hắn thương nàng tất nhiên không cần phải nói, ngay cả Tam ca, cũng là tự mình bảo vệ đứa bé này lớn lên, hiện tại thật sự muốn cho nàng đi? Đi, Vô Tà có năng lực đi đâu đây? Tình thế hiện giờ căng thẳng như vậy, tình cảnh của Vô Tà càng thêm nguy hiểm, Tần Thương rất rõ ràng, Vô Tà vừa đi, Tam ca liền sẽ không bao giờ bảo vệ nàng, thương yêu nàng nữa. Lần này, Tam ca là thật sự, không bao giờ quản nàng nữa sao?
"Tam ca......" Tần Thương chỉ biết, không thể cứ để Vô Tà đi như vậy. Rõ ràng là đứa bé mình bảo vệ lớn lên, sao Tam ca sẽ nhẫn tâm, thật sự mặc kệ nàng? Mặc dù nàng tùy hứng hơn nữa, làm hắn thất vọng hơn nữa, nhưng Tam ca, cũng chưa bao giờ từng thật sự muốn vứt bỏ nàng......
Dưới chân của Tần Yến Quy dừng một chút, khẽ nghiêng đầu, đường cong lạnh nhạt nơi gò má này, hợp vào trong bóng đêm lạnh lẽo này, ngay cả nụ cười nhạt bên khóe môi, cũng gần như làm cho trái tim người nhìn băng giá.
"Tam ca, không thể để....."
"Lão tứ." Tần Yến Quy cắt đứt lời nói của Tần Thương, sau đó nhàn nhạt quét mắt nhìn những ám vệ còn có chút do dự không hề cử động kia: "Để nàng đi."
Lần này, không ai dám làm trái ý Tần Yến Quy nữa, chỉ vì bên trong giọng điệu tĩnh lặng như mặt nước kia, không còn dịu dàng, còn sót lại, chỉ có uy nghiêm vô cùng vô tận, không cho phép nghi ngờ......
Những người đang bao vây đám Vô Tà, trầm mặc lui ra, nhường một con đường cho bọn họ, ngay cả Dung Hề, cũng yên lặng lui sang một bên, hiển nhiên là không còn ý muốn d;đ1lllq/đ ngăn trở bọn họ. Vô Tà mím mím môi, nhưng sắc mặt, lại tái nhợt tới cực điểm, trong nháy mắt đó, nàng cũng không hiểu vì sao mình cười, có lẽ, không cần động thủ, là có thể rời đi, đối với nàng mà nói, quả thật là một chuyện đáng để vui vẻ?
Ý cười nơi khóe môi nàng, nhạt nhẽo lại trong suốt, nhưng Vô Tà lúc này, cũng đã không nhịn được nữa rồi, cứ như vậy hàm chứa ý cười chua sót mà ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ, nhắm mắt lại, hoàn toàn ngã nghiêng xuống, bất tỉnh nhân sự......
Vệ Địch trầm mặc ôm lấy Vô Tà cứng ngắc toàn thân, giống như con thú bảo vệ con mình, mặc dù cả người tàn bạo, ánh mắt khát máu, nhưng duy chỉ ở trước mặt Vô Tà, dịu ngoan lại thật cẩn thận, rửa sạch lệ khí toàn thân, chỉ canh giữ bên cạnh nàng cũng không rời một tấc, mang nàng đi, khỏi nơi làm nàng thương tích đầy người này.
......
Thanh Tùng cứng cỏi suốt bốn mùa, ngạo nghễ đấu tranh cùng màn tuyết đọng dày đặc, phóng tầm mắt nhìn ra, khắp cánh rừng, đều bao phủ trong làn áo bạc, hết sức xinh đẹp, bốn bề Thanh Sơn, tuyết trắng phau phau cũng đều dồn dập bao trùm lên, từ trời xuống đất, không có một chỗ nào không phải tuyết trắng. Trận bão tuyết này, đã rơi suốt cả một tháng rồi, cũng chính là hôm nay, mới thật không dễ dàng lộ ra một chút ánh mặt trời, ngừng gió tuyết.
Trên mặt tuyết, chú chim sẻ không hề sợ lạnh đạp trên nền tuyết, lưu lại những dấu vết tinh tế ở trên mặt tuyết, một con chim sẻ nhảy lên cành cây, mất thăng bằng, trở mình một cái rớt xuống, giống như quả cầu, lăn thật là xa, cũng khiến cành cây cong xuống, rung lên, rơi xuống một mảng tuyết đọng thật lớn, làm lộ ra vài vệt màu xanh lá ngoan cường của Thanh Tùng.
Cách khu rừng không xa, có cái hồ, ở trong nhứng dãy núi chắn quanh, mặt hồ đã sớm kết băng, trên bờ hồ có tòa nhà lá, rất đơn sơ, nóc nhà giống nhau bị tuyết trắng phau phau bao trùm, cả
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook