Tiểu Hoàng Không Phải Tiên
-
Chương 11: Mặt mũi Ma thần
Mặt phấn mày ngài, mắt môi như cười, vẻ mặt diễm lệ, có loại hấp dẫn vô cùng, quần áo màu tối làm nổi bật da thịt tuyết trắng, phấn hồng, phía ngực hạ thấp làm cho bộ ngực mê người lúc ẩn lúc hiện, nhấc tay nhấc chân tỏa ra mùi thơm khiến cho người ta mơ màng, thanh âm mềm mà không yêu mị, làm cho xương cốt như tan ra.
Ngự tỷ thật làm cho người mất hồn! Điền Chân cười gượng.
Ngự tỷ không có hứng thú đối với nữ nhân, buông nàng ra, bàn tay xinh đẹp vỗ ở ngực Cửu Tử Thương: “Tử Thương, đêm nay tới giúp ta…”
“Cô nãi nãi” không đợi nàng nói xong, Cửu Tử Thương liền ôm ngực lộ vẻ mặt thống khổ “Ta đang còn trọng thương, lại một đêm cùng ngươi, ngày mai liệu còn cái mệnh này sao!”
Thân hình Ngự tỷ uốn éo, ép lên người hắn: “Mạng của ngươi, sao quan trọng so với ta?”
Cửu Tử Thương liên tục lắc đầu: “Tha ta đi, thật sự… có tâm nhưng không có lực, có tâm nhưng không có lực.”
Ngự tỷ cũng không thất vọng, chuyển hướng sang Ma Nghiệp Hộ pháp, mắt đẹp liếc tứ tung.
Ma nghiệp hộ pháp lui về phía sau: “Vị phu nhân nhà ta… Cô nãi nãi đã biết, tha ta đi.”
“Không ai đáng là nam nhân!” Ngự tỷ sâu kín thở dài, lắc lư bỏ đi.
Cửu Tử Thương nuốt nuốt nước miếng, giải thích với Điền Chân: “Đây là loạn phân Ngọc Dương Kiều, công phu tu luyện… Khụ khụ, nàng muốn quên đi bệ hạ nên …”
Hóa ra vị tỷ tỷ này mê một đêm tình! Muốn quyết tâm xóa tên Ma thần đại nhân, Điền Chân tỏ vẻ lý giải được, khảo nghiệm này quả thực rất sáng tạo: “Miệt mài thương thân, thương thân a.”
“Hơn một nửa nam giới ở Ma giới đều bị nàng ép buộc qua, nếu Thần tiên gặp gỡ nàng, đã có thể bỏ mệnh .”
…
.
Ở Ma giới, Ma thần đại nhân là cao nhất, tồn tại một cách cường quyền, Thiên vương Lộ Băng Hà là người duy nhất trước mắt có thể đối địch nổi với Chiến thần Thần Vô công, tiểu Tiên Vương Lộ Tiểu Tàn thì quỷ kế đa đoan, ở trước mặt cha con bọn họ, năng lực cho dù làm cho người khác khâm phục cũng sẽ mất tin tưởng, dần dần bị thoái hóa, bởi vì mất đi mục tiêu phấn đấu cho nên tạo nên một xã hội cua đồng.
May mắn là đối với loại người như Điền Chân mà nói, thoái hóa hay không tiến bộ thì đều không khác gì nhau.
Mỗi ngày đúng hạn đi làm việc quan trọng, tan tầm tụ tập cùng chúng ma đánh bạc uống rượu, thỉnh thoảng kết bạn đi ra ngoài gây rối, Điền Chân đối với sự hủ hóa sa đọa của mình thực vừa lòng, thỉnh thoảng tức giận lại nghĩ lại, lãnh đạo ôm Long nữ bỏ đi, nàng hiện tại có lãnh đạo còn cường đại hơn, lại còn có nhiều đồng bọn thân thiết tình cảm như vậy, quả thật quá sung sướng!
Đảo mắt, đã trải qua nửa tháng.
Điền Chân như mọi khi đến địa điểm tụ hội, phát hiện ra Cổ Thạch hộ pháp đã tới trước, điều khác biệt là toàn bộ mọi người đều cúi người vây quanh một chỗ, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Ma thần đại nhân hiếm khi đi lại, là ai đây? Điền Chân chen vào ngó xem, sợ tới mức lui lại mất mấy bước.
Chúng ma đối hai vị thiên vương gần như là kính sợ, gần bằng so với Ma thần. Nhất là vị tiểu ma đầu nổi danh này thì ai dám đắc tội? Lúc này mọi người vừa nịnh hót, vừa kể chuyện xảy ra gần đây cho hắn nghe.
Lộ tiểu Tàn để đôi tay nhỏ bé sau lưng, nghiêm trang lắng nghe, cuối cùng ngạc nhiên nói: “Phụ hoàng muốn phái ta đi đối phó Mộc Mị Cơ, vì sao?”
Sợ lời nói dối bị vạch trần, Cửu Tử Thương giành nói trước: “Mộc Mị Cơ bắt người của ta đi tu luyện, còn nói rất nhiều lời bất kính với bệ hạ.”
Đôi tròng mắt của Lộ Tiểu Tàn chuyển động: “Là ngươi bị nàng đánh đi?”
Bị hắn vạch trần, Cửu Tử Thương sợ tới mức thở dài: “Thuộc hạ tuyệt đối không dám lừa gạt tiểu thiên vương, quả thật là nàng nói năng lỗ mãng, thuộc hạ tức giận mới…”
“Ai dám mắng phụ hoàng ta, chắc là ngươi bịa!” Lộ tiểu tàn không chút khách khí nắm da mặt hắn “Hợp lý nhất! Chính ngươi đánh bại sợ phụ hoàng trách cứ, liền nói dối như thế, lại làm thêm chuyện phiền toái tới tay ta!”
“Ôi! Tiểu thiên vương tha mạng! Tha mạng!”
“Hừ!”
…
Tiểu tử Tà ác kia thông minh hơn so với lão bố không chỉ gấp đôi! Điền Chân đánh cái rùng mình, sờ sờ cổ tay, không ngờ vận khí không tốt, Cổ Thạch hộ pháp đứng bên cạnh phát hiện: “Nữ chim, mau tới gặp tiểu thiên vương!”
Tầm mắt tất cả mọi người đều bắn đến người Điền Chân.
“Ha, sao ngươi lại tới đây” Lộ tiểu Tàn nhận ra nàng, vui vẻ, “Phượng hoàng xấu xí, ta đang muốn tìm ngươi đâu!”
Phượng hoàng xấu xí, ngươi dùng quen mồm ghê? Điền Chân xấu hổ cười, đứng lui ra bên ngoài: “Ngươi đã trở lại a…”
Ánh sáng hồng vừa loáng, Lộ tiểu Tàn đã giữ chặt đôi cánh của nàng: “Này , máu của ngươi lại cho ta một chút.”
Điền Chân thật muốn khóc: “Lại có ai bị thương?”
“Ta nuôi trùng ti thảo bị chết, ngươi cứu nó đi.”
Mẹ nó, thật sự là một nhi đồng trân trọng cứu hoa hoa cỏ cỏ a! Điền Chân không nói hai lời hất đôi tay nhỏ bé kia ra, dùng cả chân và cánh, lao ra ngoài cửa.
.
Tẩm điện Ma thần giống như một khu vườn giữa không trung, có chín tầng lầu, xung quanh không có thủ vệ canh, thế nhưng không có ai dám tới gần, mọi người đều sợ bệ hạ nằm mơ mà thành vật hi sinh.
Tay phải của Ma thần đang đỡ trán, mắt phượng khép hờ, trầm tư ở trên tháp
“Hô —” gió lạnh từ ngoài cửa điện lùa vào, ngay sao đó nhào vào một nữ chim, ngã nhào trên mặt đất lại vội vã đứng lên: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Bị quấy rầy, Ma thần không khỏi hờn giận: “Nữ chim.”
Điền Chân vội chạy lên, nắm lấy vạt áo đen: “Bệ… Bệ hạ!”
Ma thần lên tiếng “Ân”, đứng thẳng dậy: “Dám xông vào tẩm điện, va chạm vào ta, chuyện gì làm ngươi kích động?”
“Ta…ta… ” Điền Chân nước mắt giàn giụa, “Tiểu thiên vương đến đây! Bệ hạ cứu mạng!”
“Không sao, con ta sẽ không hại ngươi.”
“Hắn muốn máu của ta!”
“Thì cho hắn.”
“…”
Khắp nơi đều là hoa hoa cỏ cỏ, lão nương có bao nhiêu máu để mà trường kỳ hiến đây? Điền Chân trầm mặc một lát, lại ai oán nhìn hắn: “Nhưng là, là như thế này… Bệ hạ, ta thích ngươi!”
…
Trước mặt thình lình xảy ra thổ lộ, khuôn mặt tuấn tú không có chút nào ngạc nhiên.
Thật không hổ là gặp tổ tiên cấp đại thần, chỉ dựa vào ngôn ngữ không đạt được hiệu quả, lá gan của Điền Chân bất đắc dĩ cũng lớn hơn, giơ móng vuốt, run run nâng bàn tay xinh đẹp thon dài kia lên, rơi lệ: “Ta đối với bệ hạ ái mộ đã lâu.”
“Phụ hoàng mạnh khỏe?” Ngoài điện vang lên tiếng nói cung kính
Con quả nhiên sợ bố, không dám tùy tiện xông vào, Điền Chân nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng hẹp dài.
Ma thần nhướn mày: “Con ta, tiến vào.”
.
Vào cửa sẽ chỉ thấy phụ hoàng đại nhân đang ngồi uy nghiêm ở trên tháp, dưới chân quỳ một nữ chim, đang cầm tay hắn vô cùng thân thiết, tiểu thiên vương hoàn toàn bị chấn động, nghi hoặc đánh giá hai người.
Ma thần mở miệng trước: “Con ta.”
Tiểu thiên vương hoàn hồn, chạy tiến lên quì một gối hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng.”
Phụ thân tuấn mỹ trẻ tuổi, con nhu thuận đáng yêu, nhìn qua thật mãn mắt! Điền Chân hâm mộ không thôi.
Ma thần ra tiếng “Ân”, ý bảo hắn đứng lên: “Nhiều ngày không về, lý do.”
Lộ tiểu Tàn không đáp, chỉ vào Điền Chân hỏi lại: “Phụ hoàng, nàng là ai vậy?”
Điền Chân chạy nhanh kéo áo choàng màu đen che lên người mình.
Ma thần không có nói sang chuyện khác: “Ta đang đợi giải thích của ngươi.”
Lộ tiểu Tàn đành phải thành thực đáp: “Ta khiêu chiến chim đại bàng.”
Ma thần vừa lòng: “Ngươi từng bại bởi hắn, còn dám tiến đến khiêu chiến, quả là dũng khí!”
Điền Chân ở phía sau áo nghe được liên tục lắc đầu, thế đấy, con đánh nhau, lão cha lại còn ủng hộ, nhi đồng hỏi sao không bất lương, hóa ra chính do được bồi dưỡng!
Ma thần hỏi: “Ngươi lại bị bại?”
Lộ tiểu Tàn kiêu ngạo mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Không có, ta đả bại hắn !”
Một đạo kình phong, thân thể nho nhỏ bay ra mấy trượng, ngã nhào ở cửa, máu tươi chảy từ trên khóe miệng xuống.
Rất nguy hiểm! Không ngờ tính hình nên biến sắc mặt! Điền Chân sợ tới mức nhanh chóng buông ngay vạt áo đen, lặng lẽ đứng lùi ra đằng sau.
“Năng lực của ngươi, không đủ để thắng hắn” Ma thần nghiêm khắc nói, “Ta đồng ý ngươi thắng hắn, là cho phép ngươi dùng thủ đoạn ti bỉ sao!”
Lộ tiểu Tàn đứng lên, một lần nữa quỳ xuống, không dám mở miệng.
Điền Chân ngạc nhiên nhìn Ma thần.
Nói ngươi thông minh, ngươi vẫn là ngốc đi! PK với đối thủ một mất một còn, cuối cùng thắng chính là kẻ mạnh, ngươi lại còn giảng nhân phẩm làm gì với bọn họ đâu? Nhớ ngày đó Đại Bàng Vương đối với con ngươi không có chút nào lưu tình, nay con ngươi vụng trộm chạy tới khiêu chiến, hiếm khi còn sống trở về, ngươi không a di đà phật là may mắn, lại còn ra tay nặng với hắn như vậy?
Cơn giận của Ma thần còn sót lại chưa tiêu, nâng tay: “Thắng Mộc Mị Cơ, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Lộ tiểu Tàn thấp giọng đáp ứng: “Ngày mai ta đi.”
“Bệ hạ, hắn còn nhỏ.” Điền Chân lại nổi lên tấm lòng thánh mẫu. Con còn bị thương đâu, ngươi còn bảo hắn đi đánh với Yêu vương? Cơ bản không coi tính mạng an nguy của con chút nào đi!
“Bại bởi chim đại bàng, là hắn tu luyện không chịu cố gắng, cũng giống như ngươi” Bộ dáng Ma thần thấy không phục tùng tỏ vẻ bất mãn”Nữ chim vô năng!”
Điền Chân trầm mặc.
Ma thần đại nhân chắc lại chịu rèn luyện văn học hàng ngày, một câu chỉ dùng mỗi từ, nữ chim vô sỉ, nữ chim ngu dốt, nữ chim vô năng…
… Nữ chim, ngươi cũng chậm chạp mà lấp chỗ trống đi…
.
Lộ Tiểu Tàn lui ra, trong điện chỉ còn hai người, im ắng , không khí có chút quỷ dị.
Ma thần đứng lên, khoanh tay nhìn nàng.
Muốn ngăn trở, chỉ có cách làm cho hắn không còn bất mãn với Mộc Mị cơ, Điền Chân cũng đứng lên, thử nói: “Bệ hạ, kỳ thật… Ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ Mộc Mị Cơ cũng không dám nói mạo phạm tới ngươi như vậy?”
“Tiểu vương Yêu giới, sao lại có đảm lượng coi rẻ ta” Ma thần nói, “Là do Cửu Tử Thương đánh không lại nàng.”
Ngươi rốt cuộc là ngu hay là thông minh đâu? Điền Chân tỉnh mộng : “Bệ hạ nếu biết, vì sao còn muốn phái tiểu thiên vương đi…”
“Mộc Mị Cơ mặc dù không dám mạo phạm ta, nhưng đánh trọng thương đại tướng Ma giới, đó là không nể mặt ta, yêu vương nho nhỏ mà dám đối nghịch cùng Ma giới, phải trả giá lớn.”
Hóa ra mặt mũi của Ma thần đại nhân là không thể động đậy, Điền Chân chảy nước mắt, nếu nhóm đồng chí vật hi sinh mà nghe được lời nói này, sẽ không hối hận mà tự sát? Khi làm việc cùng Ma thần thì phải chừa chút mặt mũi, ví dụ như nói “Ma thần V5″, có lẽ sẽ không gặp phải kết quả này.
Lại nói lại, ai coi Ma thần đại nhân là kẻ ngốc, người đó mới là kẻ ngốc.
Nàng không lên tiếng, Ma thần lại mở miệng: “Nữ chim, ngươi thích ta cái gì?”
Nhớ lại lời thổ lộ vừa này, Điền Chân chảy mồ hôi, nhưng nàng lại hiểu được rõ ràng, nếu giờ phút này không nói ra câu nói hữu dụng khẳng định sẽ làm cho hắn cảm thấy mất mặt, mà làm cho Ma thần đại nhân mất mặt, hậu quả thực nghiêm trọng.
Điền Chân lắp bắp : “Ta… Ta…”
Ma thần hơi nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi, khinh thị ta?”
“Ta không dám!” Điền Chân hoảng sợ vội ngẩng mặt nhìn lên, chợt tìm ra lý do”Ta thích khuôn mặt bệ hạ, bệ hạ rất đẹp!”
Tóc dài trên trán rủ xuống, che đậy vòng dây trên trán lấp lánh, lại nhìn ánh mắt xinh đẹp kia đôi môi mong manh… Không giống như ngày thường, mang theo hơi thở âm u giống như quỷ sa tăng, giờ thật sự là một mỹ nam Ma thần đại nhân!
Một nam nhân vừa đẹp lại vừa mạnh, sẽ làm cho mọi nữ nhân yêu thích, đáng tiếc vì thần này có khuyết điểm lớn là tính tình quá xấu, hơi tý lại dùng vũ lực giải quyết vấn đề vì thề những kẻ ngưỡng mộ đều bị dọa cho chạy mất dép, theo như nàng quan sát, ngay cả nổi tiếng nhất Ma giới là dục nữ Loạn phân Ngọc dương Kiều, ở trước mặt hắn cũng quy củ.
Nếu tính tình ngươi tốt một chút, đệ nhất mỹ nam sáu giới khẳng định sẽ không phải là Hoa lãnh đạo, Điền Chân nhìn hắn chăm chú, cái mũi nóng lên, suy nghĩ không ngừng mà đến.
Mà nói thật, ưu điểm của lão nhân gia cũng không ít, trừ bỏ cuồng vọng, tự phủ, sĩ diện, không lễ phép với người nào, lại động tí là thích chế tạo vật hi sinh chứ tư tưởng đạo đức đều đạt tới vĩ đại.
Ví dụ như, dạy con đánh nhau phải có võ đức…
Ví dụ như, giáo dục nhân dân Ma giới tương thân tương ái…
…
Nàng còn đang suy nghĩ kỳ quái, Ma thần đã thẳng thắn: “Đẹp đẽ, ngươi liền thích?”
“… Đúng.”
“Nữ chim nông cạn” Ma thần phất tay áo, “Lui ra.”
Lại thêm một từ để hình dung nàng, Điền Chân yên lặng đi ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Được rồi, ta quả thật nông cạn, chỉ có mỗi khuôn mặt này, nếu ngươi theo đuổi ta, ta sẽ vẫn suy nghĩ, thật sự là đẹp chảy nước miếng a…
.
Mới vừa đi ra không xa cửa điện, đầu đã bị một vật gì cứng đập vào, Điền Chân bị đau kêu oa oa, ngẩng mặt nhìn thấy Lộ tiểu Tàn ngồi ở trên núi đá, đang cười hì hì lấy trái cây trêu nàng.
Nhìn vết máu ở tay áo, Điền Chân cũng không còn cách nào khác , lại dâng lên lòng một chút thương hại, lần trước gặp ở hoàng cung Côn Bằng, khi hắn mang thương tích lại nói bị phụ thân đánh, nay xem ra đúng là thật sự, hắn thường xuyên bị đánh.
“Tiểu quỷ, ngươi sao lại không có chút quy củ?”
Chưa thấy ai dám dùng ngôn ngữ này nói với chính mình, Lộ tiểu Tàn quả thực ngừng tay, đánh giá nàng, trong đôi mắt to tràn đầy hoài nghi: “Ngươi như thế nào quen với phụ hoàng ta?”
Điền Chân lười nói nhiều: “Chuyện người lớn, tiểu hài tử đừng quan tâm.”
Thực rõ ràng, đây là câu nói mà tiểu hài tử ghét nhất, Lộ tiểu Tàn buông người từ trên tảng đá xuống, để bàn tay nhỏ sau lưng: “Này, đã biết ta là ai, sao ngươi còn có thái độ này đâu!”
Điền Chân cười phun: “A, A, xin chào tiểu thiên vương, tham kiến tiểu thiên vương.”
Đôi tròng mắt màu hồng của Lộ tiểu Tàn chuyển động, lộ ra vài phần giảo hoạt.
Chân tướng con thỏ! Điền Chân nhịn không được đưa tay lau máu còn dính trên khóe miệng hắn: “Phụ hoàng ngươi xuống tay thực nặng, có đau hay không? Chỗ ta có thuốc bôi.”
Một vẻ kinh ngạc thoáng hiện ra, Lộ tiểu Tàn nghiêng mặt tránh né: “Ngươi – thực buồn nôn.”
“Xem như bị đánh đi” Điền Chân không thèm để ý, giơ ngón tay cái lên, “Ngươi là đúng, đánh người khác không lại thì phải nghĩ biện pháp đối phó.”
Nghe được quan điểm bất đồng với phụ thân, Lộ tiểu Tàn vui vẻ nói: “Đúng, chim đại bàng quá lợi hại, không lừa hắn, hắn sẽ giết ta, ta làm sao tu luyện cũng không bằng ca ca, phụ hoàng thích ca ca, toàn mắng ta.”
Coi trọng vũ lực, khinh trí lực thật là không đúng, Điền Chân nghiêm túc nói: “Chỉ tu luyện vô dụng, phải động não mới là lợi hại nhất! Lần sau đừng để cho phụ hoàng ngươi biết là được.”
Lộ tiểu Tàn nói thầm: “Ta không lừa gạt phụ hoàng.”
Điền Chân sửng sốt, vuốt lên tóc hắn, thở dài: “Thật là một hài tử ngoan, nếu như vậy thì đứng đánh, nhỡ gặp kẻ lợi hai ngươi có thể chạy nhanh chút.”
Lộ tiểu Tàn cương mặt lên: “Phụ hoàng nói lúc lâm trận bỏ chạy là phế vật.”
Ma thần đại nhân chết vì sĩ diện, không được dùng kế, còn không được chạy, muốn cho con mình chịu chết sao? Điền Chân thầm mắng, lên giọng giáo huấn nói: “Ngu ngốc, câu nói kia là đối với người lớn, ngươi còn nhỏ, bảo trụ tính mạng quan trọng nhất, nhỡ đâu bị chim đại bàng hại, phụ hoàng ngươi sẽ bị thương tâm .”
Lộ Tiểu Tàn lập tức lộ ra biểu tình “buồn nôn”: “Chim đại bàng mới giết không được ta, ta còn đánh cho con hắn chỉ còn một hơi.”
Tiểu ma đầu tà ác, cả đầu toàn quỷ kế! Điền Chân cười khổ, Đại Bàng Vương Xá Thiên thật đáng thương, bố vừa bị thương nặng, con lại tiếp tục trọng thương. Nàng nghiêm túc giáo dục tiểu bằng hữu: “Đấy là ngươi không đúng, người khác không chủ động chọc giận ngươi, ngươi cũng không nên khi dễ bọn họ.”
Lộ tiểu Tàn quan sát nàng: “Ngươi thật sự là nương ta?”
Điền Chân nhịn xuống cảm giác nội thương: “Là đương nhiên, không phải nương ngươi, làm sao có thể lo lắng mà cứu ngươi, lại còn nói hộ ngươi?”
Lộ tiểu Tàn nhấp nháy mắt, vẻ mặt ủy khuất: “Nương, phụ hoàng đánh ta đau quá.”
Điền Chân cảnh giác lui về phía sau: “Tự đi mà tìm thuốc!”
“Thuốc này toàn là loại tồi” Lộ tiểu Tàn khinh thường, cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng, “Máu Nương mới hữu dụng nhất.” Nói xong chính là “Oa ô” một ngụm.
Đến đây! đến đây! Điền Chân giận quá đưa tay kia lên đánh.
“Ngươi không phải nương ta!” Lộ tiểu Tàn bay nhanh thoát ra, hóa thành một luồng ánh sáng hồng chạy đi, lưu lại một tiếng cười dài vang dội “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm cái chai đến.”
Lấy cái chai đến chích máu? Điền Chân lập tức trở về chạy.
.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
Ma Thần còn chưa ngồi vào chỗ của mình, lại thấy nữ chim vọt tiến vào, không khỏi phê bình nói: “Nữ chim Vô lễ!”
Điền Chân không ngại cách dùng từ, quỳ xuống thỉnh cầu: “Ta có cái nguyện vọng nho nhỏ, cầu bệ hạ thành toàn.”
“Nói.”
“Ta muốn ở cùng chỗ với bệ hạ.”
Chưa bao giờ có người dám đưa ra yêu cầu này, Ma thần ngạc nhiên, cự tuyệt: “Ta không thích.”
“Không sao” Điền Chân tha thiết nói, “Ta thích!”
…
Ma thần lại trực tiếp đả kích nàng: “Ta, không thích ngươi.”
Ma đế quý phái, đương nhiên chướng mắt nữ chim, kỳ thật ta cũng không dám thực sự thích ngươi, Điền Chân tự mình an ủi, lại cảm thấy bi thương, đấy, nhìn xem, dâng cho người ta người ta lại không cần.
Tình thế bắt buộc, nàng kiên trì đọc lời kịch phim truyền hình: “Bệ hạ là uy nghiêm như thế, cao cao tại thượng như thế, phượng hoàng nho nhỏ như ta sao dám trèo cao, làm sao dám yêu cầu bệ hạ yêu, ta chỉ hi vọng có thể được bên cạnh bệ hạ, mỗi ngày nhìn bệ hạ, chiếu cố bệ hạ, ta liền cảm thấy mỹ mãn .”
Lần đầu trong cuộc đời gặp được thông báo buồn nôn như vậy, Ma thần nhíu mày: “Nữ chim liều lĩnh, không được dây dưa ta, lui ra!”
Đi ra ngoài để làm kho máu trường kỳ, còn không bằng chết! Điền Chân vội vàng ghê gớm, quỳ lên ôm chân: “Cầu bệ hạ, thỏa mãn nguyện vọng hèn mọn này của ta đi!”
Không có thói quen bị người ôm, Ma thần giận dữ, theo bản năng muốn vận dụng lực hộ thể, nhưng nghĩ tới thấy nàng này tuy da mặt thì dày nhưng thể chất lại thật kém, nhỡ cái sẽ mất mạng, ái mộ bản thần lại không sai, nếu truyền ra không khỏi bị bộ hạ hiềm nghi là lạm sát, vì thế tự mình đưa tay đẩu nàng ra: “Nữ chim làm càn!”
Điền Chân thuận thế ôm lấy thắt lưng của hắn, rơi lệ: “Ta không đi!”
“Lui ra” Ma thần không khách khí, “Ta, không muốn nói hai lời.”
“Rời xa bệ hạ, ta sống không bằng chết, nếu bệ hạ không cho ta cùng, liền… liền giết ta đi!” Điền Chân đơn giản nhắm hai mắt, ai ai oán oán nói, “Ta cam tâm tình nguyện, tuyệt đối sẽ không trách bệ hạ !”
Ma thần là nam nhân, có phong độ của một nam nhân, đương nhiên không làm ra vật hi sinh khi đang trong hoàn cảnh ngưỡng mộ mình.
Thời gian ở yên lặng trôi qua, Điền Chân tim đập bang bang, hai chân phát run, một lọn tóc phất ở trên mặt nàng, lạnh lạnh, buồn buồn, qua tấm áo bào đen rộng thùng thình có thể cảm nhận được độ cứng của bộ ngực trước mặt…
Rốt cục —
“Cho phép ngươi.”
Thành công ! Điền Chân vui đến trợn tròn mắt, buông hắn ra: “Bệ hạ vạn vạn tuế!”
“Hoa ngôn xảo ngữ!”
…
.
Nửa đêm, hàn khí từ núi đá vạn dặm xung quanh thật mạnh, tẩm điện lại ở vị trí trên cao, gió từ ngoài cửa thổi vào, vô cùng lạnh lẽo.
Ma thần một mình ngồi ở tháp thượng, ngưởi trên hơi nghiêng, tay trái chống trán, tóc dài rủ xuống, đôi lông mi dài khép chặt, mắt đẹp khép hờ, nghiễm nhiên trầm tư giống như tạo hình điêu khắc.
Ánh sáng màu làm từ trên người hắn phát ra, chiếu rọi đại điện, xinh đẹp mông lung, có hương vị của thần thoại phương tây.
Ngủ cũng tạo hình như vậy, ngươi là người đầu tiên! Điền Chân hâm mộ, đồng thời bừng tỉnh đại ngộ — trách không được tẩm điện không có thiết bị chiếu sáng gì, hóa ra toàn thân Ma thần đại nhân có tác dụng chiếu sáng.
Lại một trận gió thổi vào, Điền Chân liên tục hắt xì, ôm bả vai phát run.
Lãnh đạo mới rõ ràng không biết hưởng thụ, nơi này tuy nói là tẩm điện nhưng ngay cả một tấm chăn chống lạnh gì đó đều không có, ngày mai phải làm thêm cái chăn đến…
“Nữ chim, ngươi quấy rầy ta.” Mắt phượng không biết đã mở ra khi nào.
Điền Chân vội vàng nói nhẹ: “Thực xin lỗi, bệ… Hắt xì!”
“Thấp hơn phàm thần, thể chất gầy yếu ” Ma thần thẳng thân, “Lại đây.”
Mệnh lệnh của Đại thần, Điền Chân nào dám không tuân, bay nhanh chạy vội tới trước mặt hắn: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Ma thần nâng tay.
“Bệ… Bệ hạ…” Điền Chân lắp bắp, trong lòng là tràn đầy khiếp sợ, ta thừa nhận ngươi có phong độ, nhưng là ta không lớn mật đến nỗi ngủ ở trong lòng lão nhân gia ngươi!
Ma thần không kiên nhẫn, một luồng ánh sáng bạc chợt lóe trên đầu ngón tay.
Mọi vật trước mắt nhanh chóng bị phóng to lên, Điền Chân ngạc nhiên cúi đầu đã nhìn thấy một đôi móng vuốt quen thuộc.
Lại biến trở về thành chim!
Ma thần đưa nàng bay vào trong tay áo, sau đó tiếp tục lại tạo hình trầm tư.
Ngự tỷ thật làm cho người mất hồn! Điền Chân cười gượng.
Ngự tỷ không có hứng thú đối với nữ nhân, buông nàng ra, bàn tay xinh đẹp vỗ ở ngực Cửu Tử Thương: “Tử Thương, đêm nay tới giúp ta…”
“Cô nãi nãi” không đợi nàng nói xong, Cửu Tử Thương liền ôm ngực lộ vẻ mặt thống khổ “Ta đang còn trọng thương, lại một đêm cùng ngươi, ngày mai liệu còn cái mệnh này sao!”
Thân hình Ngự tỷ uốn éo, ép lên người hắn: “Mạng của ngươi, sao quan trọng so với ta?”
Cửu Tử Thương liên tục lắc đầu: “Tha ta đi, thật sự… có tâm nhưng không có lực, có tâm nhưng không có lực.”
Ngự tỷ cũng không thất vọng, chuyển hướng sang Ma Nghiệp Hộ pháp, mắt đẹp liếc tứ tung.
Ma nghiệp hộ pháp lui về phía sau: “Vị phu nhân nhà ta… Cô nãi nãi đã biết, tha ta đi.”
“Không ai đáng là nam nhân!” Ngự tỷ sâu kín thở dài, lắc lư bỏ đi.
Cửu Tử Thương nuốt nuốt nước miếng, giải thích với Điền Chân: “Đây là loạn phân Ngọc Dương Kiều, công phu tu luyện… Khụ khụ, nàng muốn quên đi bệ hạ nên …”
Hóa ra vị tỷ tỷ này mê một đêm tình! Muốn quyết tâm xóa tên Ma thần đại nhân, Điền Chân tỏ vẻ lý giải được, khảo nghiệm này quả thực rất sáng tạo: “Miệt mài thương thân, thương thân a.”
“Hơn một nửa nam giới ở Ma giới đều bị nàng ép buộc qua, nếu Thần tiên gặp gỡ nàng, đã có thể bỏ mệnh .”
…
.
Ở Ma giới, Ma thần đại nhân là cao nhất, tồn tại một cách cường quyền, Thiên vương Lộ Băng Hà là người duy nhất trước mắt có thể đối địch nổi với Chiến thần Thần Vô công, tiểu Tiên Vương Lộ Tiểu Tàn thì quỷ kế đa đoan, ở trước mặt cha con bọn họ, năng lực cho dù làm cho người khác khâm phục cũng sẽ mất tin tưởng, dần dần bị thoái hóa, bởi vì mất đi mục tiêu phấn đấu cho nên tạo nên một xã hội cua đồng.
May mắn là đối với loại người như Điền Chân mà nói, thoái hóa hay không tiến bộ thì đều không khác gì nhau.
Mỗi ngày đúng hạn đi làm việc quan trọng, tan tầm tụ tập cùng chúng ma đánh bạc uống rượu, thỉnh thoảng kết bạn đi ra ngoài gây rối, Điền Chân đối với sự hủ hóa sa đọa của mình thực vừa lòng, thỉnh thoảng tức giận lại nghĩ lại, lãnh đạo ôm Long nữ bỏ đi, nàng hiện tại có lãnh đạo còn cường đại hơn, lại còn có nhiều đồng bọn thân thiết tình cảm như vậy, quả thật quá sung sướng!
Đảo mắt, đã trải qua nửa tháng.
Điền Chân như mọi khi đến địa điểm tụ hội, phát hiện ra Cổ Thạch hộ pháp đã tới trước, điều khác biệt là toàn bộ mọi người đều cúi người vây quanh một chỗ, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Ma thần đại nhân hiếm khi đi lại, là ai đây? Điền Chân chen vào ngó xem, sợ tới mức lui lại mất mấy bước.
Chúng ma đối hai vị thiên vương gần như là kính sợ, gần bằng so với Ma thần. Nhất là vị tiểu ma đầu nổi danh này thì ai dám đắc tội? Lúc này mọi người vừa nịnh hót, vừa kể chuyện xảy ra gần đây cho hắn nghe.
Lộ tiểu Tàn để đôi tay nhỏ bé sau lưng, nghiêm trang lắng nghe, cuối cùng ngạc nhiên nói: “Phụ hoàng muốn phái ta đi đối phó Mộc Mị Cơ, vì sao?”
Sợ lời nói dối bị vạch trần, Cửu Tử Thương giành nói trước: “Mộc Mị Cơ bắt người của ta đi tu luyện, còn nói rất nhiều lời bất kính với bệ hạ.”
Đôi tròng mắt của Lộ Tiểu Tàn chuyển động: “Là ngươi bị nàng đánh đi?”
Bị hắn vạch trần, Cửu Tử Thương sợ tới mức thở dài: “Thuộc hạ tuyệt đối không dám lừa gạt tiểu thiên vương, quả thật là nàng nói năng lỗ mãng, thuộc hạ tức giận mới…”
“Ai dám mắng phụ hoàng ta, chắc là ngươi bịa!” Lộ tiểu tàn không chút khách khí nắm da mặt hắn “Hợp lý nhất! Chính ngươi đánh bại sợ phụ hoàng trách cứ, liền nói dối như thế, lại làm thêm chuyện phiền toái tới tay ta!”
“Ôi! Tiểu thiên vương tha mạng! Tha mạng!”
“Hừ!”
…
Tiểu tử Tà ác kia thông minh hơn so với lão bố không chỉ gấp đôi! Điền Chân đánh cái rùng mình, sờ sờ cổ tay, không ngờ vận khí không tốt, Cổ Thạch hộ pháp đứng bên cạnh phát hiện: “Nữ chim, mau tới gặp tiểu thiên vương!”
Tầm mắt tất cả mọi người đều bắn đến người Điền Chân.
“Ha, sao ngươi lại tới đây” Lộ tiểu Tàn nhận ra nàng, vui vẻ, “Phượng hoàng xấu xí, ta đang muốn tìm ngươi đâu!”
Phượng hoàng xấu xí, ngươi dùng quen mồm ghê? Điền Chân xấu hổ cười, đứng lui ra bên ngoài: “Ngươi đã trở lại a…”
Ánh sáng hồng vừa loáng, Lộ tiểu Tàn đã giữ chặt đôi cánh của nàng: “Này , máu của ngươi lại cho ta một chút.”
Điền Chân thật muốn khóc: “Lại có ai bị thương?”
“Ta nuôi trùng ti thảo bị chết, ngươi cứu nó đi.”
Mẹ nó, thật sự là một nhi đồng trân trọng cứu hoa hoa cỏ cỏ a! Điền Chân không nói hai lời hất đôi tay nhỏ bé kia ra, dùng cả chân và cánh, lao ra ngoài cửa.
.
Tẩm điện Ma thần giống như một khu vườn giữa không trung, có chín tầng lầu, xung quanh không có thủ vệ canh, thế nhưng không có ai dám tới gần, mọi người đều sợ bệ hạ nằm mơ mà thành vật hi sinh.
Tay phải của Ma thần đang đỡ trán, mắt phượng khép hờ, trầm tư ở trên tháp
“Hô —” gió lạnh từ ngoài cửa điện lùa vào, ngay sao đó nhào vào một nữ chim, ngã nhào trên mặt đất lại vội vã đứng lên: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Bị quấy rầy, Ma thần không khỏi hờn giận: “Nữ chim.”
Điền Chân vội chạy lên, nắm lấy vạt áo đen: “Bệ… Bệ hạ!”
Ma thần lên tiếng “Ân”, đứng thẳng dậy: “Dám xông vào tẩm điện, va chạm vào ta, chuyện gì làm ngươi kích động?”
“Ta…ta… ” Điền Chân nước mắt giàn giụa, “Tiểu thiên vương đến đây! Bệ hạ cứu mạng!”
“Không sao, con ta sẽ không hại ngươi.”
“Hắn muốn máu của ta!”
“Thì cho hắn.”
“…”
Khắp nơi đều là hoa hoa cỏ cỏ, lão nương có bao nhiêu máu để mà trường kỳ hiến đây? Điền Chân trầm mặc một lát, lại ai oán nhìn hắn: “Nhưng là, là như thế này… Bệ hạ, ta thích ngươi!”
…
Trước mặt thình lình xảy ra thổ lộ, khuôn mặt tuấn tú không có chút nào ngạc nhiên.
Thật không hổ là gặp tổ tiên cấp đại thần, chỉ dựa vào ngôn ngữ không đạt được hiệu quả, lá gan của Điền Chân bất đắc dĩ cũng lớn hơn, giơ móng vuốt, run run nâng bàn tay xinh đẹp thon dài kia lên, rơi lệ: “Ta đối với bệ hạ ái mộ đã lâu.”
“Phụ hoàng mạnh khỏe?” Ngoài điện vang lên tiếng nói cung kính
Con quả nhiên sợ bố, không dám tùy tiện xông vào, Điền Chân nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng hẹp dài.
Ma thần nhướn mày: “Con ta, tiến vào.”
.
Vào cửa sẽ chỉ thấy phụ hoàng đại nhân đang ngồi uy nghiêm ở trên tháp, dưới chân quỳ một nữ chim, đang cầm tay hắn vô cùng thân thiết, tiểu thiên vương hoàn toàn bị chấn động, nghi hoặc đánh giá hai người.
Ma thần mở miệng trước: “Con ta.”
Tiểu thiên vương hoàn hồn, chạy tiến lên quì một gối hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng.”
Phụ thân tuấn mỹ trẻ tuổi, con nhu thuận đáng yêu, nhìn qua thật mãn mắt! Điền Chân hâm mộ không thôi.
Ma thần ra tiếng “Ân”, ý bảo hắn đứng lên: “Nhiều ngày không về, lý do.”
Lộ tiểu Tàn không đáp, chỉ vào Điền Chân hỏi lại: “Phụ hoàng, nàng là ai vậy?”
Điền Chân chạy nhanh kéo áo choàng màu đen che lên người mình.
Ma thần không có nói sang chuyện khác: “Ta đang đợi giải thích của ngươi.”
Lộ tiểu Tàn đành phải thành thực đáp: “Ta khiêu chiến chim đại bàng.”
Ma thần vừa lòng: “Ngươi từng bại bởi hắn, còn dám tiến đến khiêu chiến, quả là dũng khí!”
Điền Chân ở phía sau áo nghe được liên tục lắc đầu, thế đấy, con đánh nhau, lão cha lại còn ủng hộ, nhi đồng hỏi sao không bất lương, hóa ra chính do được bồi dưỡng!
Ma thần hỏi: “Ngươi lại bị bại?”
Lộ tiểu Tàn kiêu ngạo mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Không có, ta đả bại hắn !”
Một đạo kình phong, thân thể nho nhỏ bay ra mấy trượng, ngã nhào ở cửa, máu tươi chảy từ trên khóe miệng xuống.
Rất nguy hiểm! Không ngờ tính hình nên biến sắc mặt! Điền Chân sợ tới mức nhanh chóng buông ngay vạt áo đen, lặng lẽ đứng lùi ra đằng sau.
“Năng lực của ngươi, không đủ để thắng hắn” Ma thần nghiêm khắc nói, “Ta đồng ý ngươi thắng hắn, là cho phép ngươi dùng thủ đoạn ti bỉ sao!”
Lộ tiểu Tàn đứng lên, một lần nữa quỳ xuống, không dám mở miệng.
Điền Chân ngạc nhiên nhìn Ma thần.
Nói ngươi thông minh, ngươi vẫn là ngốc đi! PK với đối thủ một mất một còn, cuối cùng thắng chính là kẻ mạnh, ngươi lại còn giảng nhân phẩm làm gì với bọn họ đâu? Nhớ ngày đó Đại Bàng Vương đối với con ngươi không có chút nào lưu tình, nay con ngươi vụng trộm chạy tới khiêu chiến, hiếm khi còn sống trở về, ngươi không a di đà phật là may mắn, lại còn ra tay nặng với hắn như vậy?
Cơn giận của Ma thần còn sót lại chưa tiêu, nâng tay: “Thắng Mộc Mị Cơ, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Lộ tiểu Tàn thấp giọng đáp ứng: “Ngày mai ta đi.”
“Bệ hạ, hắn còn nhỏ.” Điền Chân lại nổi lên tấm lòng thánh mẫu. Con còn bị thương đâu, ngươi còn bảo hắn đi đánh với Yêu vương? Cơ bản không coi tính mạng an nguy của con chút nào đi!
“Bại bởi chim đại bàng, là hắn tu luyện không chịu cố gắng, cũng giống như ngươi” Bộ dáng Ma thần thấy không phục tùng tỏ vẻ bất mãn”Nữ chim vô năng!”
Điền Chân trầm mặc.
Ma thần đại nhân chắc lại chịu rèn luyện văn học hàng ngày, một câu chỉ dùng mỗi từ, nữ chim vô sỉ, nữ chim ngu dốt, nữ chim vô năng…
… Nữ chim, ngươi cũng chậm chạp mà lấp chỗ trống đi…
.
Lộ Tiểu Tàn lui ra, trong điện chỉ còn hai người, im ắng , không khí có chút quỷ dị.
Ma thần đứng lên, khoanh tay nhìn nàng.
Muốn ngăn trở, chỉ có cách làm cho hắn không còn bất mãn với Mộc Mị cơ, Điền Chân cũng đứng lên, thử nói: “Bệ hạ, kỳ thật… Ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ Mộc Mị Cơ cũng không dám nói mạo phạm tới ngươi như vậy?”
“Tiểu vương Yêu giới, sao lại có đảm lượng coi rẻ ta” Ma thần nói, “Là do Cửu Tử Thương đánh không lại nàng.”
Ngươi rốt cuộc là ngu hay là thông minh đâu? Điền Chân tỉnh mộng : “Bệ hạ nếu biết, vì sao còn muốn phái tiểu thiên vương đi…”
“Mộc Mị Cơ mặc dù không dám mạo phạm ta, nhưng đánh trọng thương đại tướng Ma giới, đó là không nể mặt ta, yêu vương nho nhỏ mà dám đối nghịch cùng Ma giới, phải trả giá lớn.”
Hóa ra mặt mũi của Ma thần đại nhân là không thể động đậy, Điền Chân chảy nước mắt, nếu nhóm đồng chí vật hi sinh mà nghe được lời nói này, sẽ không hối hận mà tự sát? Khi làm việc cùng Ma thần thì phải chừa chút mặt mũi, ví dụ như nói “Ma thần V5″, có lẽ sẽ không gặp phải kết quả này.
Lại nói lại, ai coi Ma thần đại nhân là kẻ ngốc, người đó mới là kẻ ngốc.
Nàng không lên tiếng, Ma thần lại mở miệng: “Nữ chim, ngươi thích ta cái gì?”
Nhớ lại lời thổ lộ vừa này, Điền Chân chảy mồ hôi, nhưng nàng lại hiểu được rõ ràng, nếu giờ phút này không nói ra câu nói hữu dụng khẳng định sẽ làm cho hắn cảm thấy mất mặt, mà làm cho Ma thần đại nhân mất mặt, hậu quả thực nghiêm trọng.
Điền Chân lắp bắp : “Ta… Ta…”
Ma thần hơi nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi, khinh thị ta?”
“Ta không dám!” Điền Chân hoảng sợ vội ngẩng mặt nhìn lên, chợt tìm ra lý do”Ta thích khuôn mặt bệ hạ, bệ hạ rất đẹp!”
Tóc dài trên trán rủ xuống, che đậy vòng dây trên trán lấp lánh, lại nhìn ánh mắt xinh đẹp kia đôi môi mong manh… Không giống như ngày thường, mang theo hơi thở âm u giống như quỷ sa tăng, giờ thật sự là một mỹ nam Ma thần đại nhân!
Một nam nhân vừa đẹp lại vừa mạnh, sẽ làm cho mọi nữ nhân yêu thích, đáng tiếc vì thần này có khuyết điểm lớn là tính tình quá xấu, hơi tý lại dùng vũ lực giải quyết vấn đề vì thề những kẻ ngưỡng mộ đều bị dọa cho chạy mất dép, theo như nàng quan sát, ngay cả nổi tiếng nhất Ma giới là dục nữ Loạn phân Ngọc dương Kiều, ở trước mặt hắn cũng quy củ.
Nếu tính tình ngươi tốt một chút, đệ nhất mỹ nam sáu giới khẳng định sẽ không phải là Hoa lãnh đạo, Điền Chân nhìn hắn chăm chú, cái mũi nóng lên, suy nghĩ không ngừng mà đến.
Mà nói thật, ưu điểm của lão nhân gia cũng không ít, trừ bỏ cuồng vọng, tự phủ, sĩ diện, không lễ phép với người nào, lại động tí là thích chế tạo vật hi sinh chứ tư tưởng đạo đức đều đạt tới vĩ đại.
Ví dụ như, dạy con đánh nhau phải có võ đức…
Ví dụ như, giáo dục nhân dân Ma giới tương thân tương ái…
…
Nàng còn đang suy nghĩ kỳ quái, Ma thần đã thẳng thắn: “Đẹp đẽ, ngươi liền thích?”
“… Đúng.”
“Nữ chim nông cạn” Ma thần phất tay áo, “Lui ra.”
Lại thêm một từ để hình dung nàng, Điền Chân yên lặng đi ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Được rồi, ta quả thật nông cạn, chỉ có mỗi khuôn mặt này, nếu ngươi theo đuổi ta, ta sẽ vẫn suy nghĩ, thật sự là đẹp chảy nước miếng a…
.
Mới vừa đi ra không xa cửa điện, đầu đã bị một vật gì cứng đập vào, Điền Chân bị đau kêu oa oa, ngẩng mặt nhìn thấy Lộ tiểu Tàn ngồi ở trên núi đá, đang cười hì hì lấy trái cây trêu nàng.
Nhìn vết máu ở tay áo, Điền Chân cũng không còn cách nào khác , lại dâng lên lòng một chút thương hại, lần trước gặp ở hoàng cung Côn Bằng, khi hắn mang thương tích lại nói bị phụ thân đánh, nay xem ra đúng là thật sự, hắn thường xuyên bị đánh.
“Tiểu quỷ, ngươi sao lại không có chút quy củ?”
Chưa thấy ai dám dùng ngôn ngữ này nói với chính mình, Lộ tiểu Tàn quả thực ngừng tay, đánh giá nàng, trong đôi mắt to tràn đầy hoài nghi: “Ngươi như thế nào quen với phụ hoàng ta?”
Điền Chân lười nói nhiều: “Chuyện người lớn, tiểu hài tử đừng quan tâm.”
Thực rõ ràng, đây là câu nói mà tiểu hài tử ghét nhất, Lộ tiểu Tàn buông người từ trên tảng đá xuống, để bàn tay nhỏ sau lưng: “Này, đã biết ta là ai, sao ngươi còn có thái độ này đâu!”
Điền Chân cười phun: “A, A, xin chào tiểu thiên vương, tham kiến tiểu thiên vương.”
Đôi tròng mắt màu hồng của Lộ tiểu Tàn chuyển động, lộ ra vài phần giảo hoạt.
Chân tướng con thỏ! Điền Chân nhịn không được đưa tay lau máu còn dính trên khóe miệng hắn: “Phụ hoàng ngươi xuống tay thực nặng, có đau hay không? Chỗ ta có thuốc bôi.”
Một vẻ kinh ngạc thoáng hiện ra, Lộ tiểu Tàn nghiêng mặt tránh né: “Ngươi – thực buồn nôn.”
“Xem như bị đánh đi” Điền Chân không thèm để ý, giơ ngón tay cái lên, “Ngươi là đúng, đánh người khác không lại thì phải nghĩ biện pháp đối phó.”
Nghe được quan điểm bất đồng với phụ thân, Lộ tiểu Tàn vui vẻ nói: “Đúng, chim đại bàng quá lợi hại, không lừa hắn, hắn sẽ giết ta, ta làm sao tu luyện cũng không bằng ca ca, phụ hoàng thích ca ca, toàn mắng ta.”
Coi trọng vũ lực, khinh trí lực thật là không đúng, Điền Chân nghiêm túc nói: “Chỉ tu luyện vô dụng, phải động não mới là lợi hại nhất! Lần sau đừng để cho phụ hoàng ngươi biết là được.”
Lộ tiểu Tàn nói thầm: “Ta không lừa gạt phụ hoàng.”
Điền Chân sửng sốt, vuốt lên tóc hắn, thở dài: “Thật là một hài tử ngoan, nếu như vậy thì đứng đánh, nhỡ gặp kẻ lợi hai ngươi có thể chạy nhanh chút.”
Lộ tiểu Tàn cương mặt lên: “Phụ hoàng nói lúc lâm trận bỏ chạy là phế vật.”
Ma thần đại nhân chết vì sĩ diện, không được dùng kế, còn không được chạy, muốn cho con mình chịu chết sao? Điền Chân thầm mắng, lên giọng giáo huấn nói: “Ngu ngốc, câu nói kia là đối với người lớn, ngươi còn nhỏ, bảo trụ tính mạng quan trọng nhất, nhỡ đâu bị chim đại bàng hại, phụ hoàng ngươi sẽ bị thương tâm .”
Lộ Tiểu Tàn lập tức lộ ra biểu tình “buồn nôn”: “Chim đại bàng mới giết không được ta, ta còn đánh cho con hắn chỉ còn một hơi.”
Tiểu ma đầu tà ác, cả đầu toàn quỷ kế! Điền Chân cười khổ, Đại Bàng Vương Xá Thiên thật đáng thương, bố vừa bị thương nặng, con lại tiếp tục trọng thương. Nàng nghiêm túc giáo dục tiểu bằng hữu: “Đấy là ngươi không đúng, người khác không chủ động chọc giận ngươi, ngươi cũng không nên khi dễ bọn họ.”
Lộ tiểu Tàn quan sát nàng: “Ngươi thật sự là nương ta?”
Điền Chân nhịn xuống cảm giác nội thương: “Là đương nhiên, không phải nương ngươi, làm sao có thể lo lắng mà cứu ngươi, lại còn nói hộ ngươi?”
Lộ tiểu Tàn nhấp nháy mắt, vẻ mặt ủy khuất: “Nương, phụ hoàng đánh ta đau quá.”
Điền Chân cảnh giác lui về phía sau: “Tự đi mà tìm thuốc!”
“Thuốc này toàn là loại tồi” Lộ tiểu Tàn khinh thường, cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng, “Máu Nương mới hữu dụng nhất.” Nói xong chính là “Oa ô” một ngụm.
Đến đây! đến đây! Điền Chân giận quá đưa tay kia lên đánh.
“Ngươi không phải nương ta!” Lộ tiểu Tàn bay nhanh thoát ra, hóa thành một luồng ánh sáng hồng chạy đi, lưu lại một tiếng cười dài vang dội “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm cái chai đến.”
Lấy cái chai đến chích máu? Điền Chân lập tức trở về chạy.
.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
Ma Thần còn chưa ngồi vào chỗ của mình, lại thấy nữ chim vọt tiến vào, không khỏi phê bình nói: “Nữ chim Vô lễ!”
Điền Chân không ngại cách dùng từ, quỳ xuống thỉnh cầu: “Ta có cái nguyện vọng nho nhỏ, cầu bệ hạ thành toàn.”
“Nói.”
“Ta muốn ở cùng chỗ với bệ hạ.”
Chưa bao giờ có người dám đưa ra yêu cầu này, Ma thần ngạc nhiên, cự tuyệt: “Ta không thích.”
“Không sao” Điền Chân tha thiết nói, “Ta thích!”
…
Ma thần lại trực tiếp đả kích nàng: “Ta, không thích ngươi.”
Ma đế quý phái, đương nhiên chướng mắt nữ chim, kỳ thật ta cũng không dám thực sự thích ngươi, Điền Chân tự mình an ủi, lại cảm thấy bi thương, đấy, nhìn xem, dâng cho người ta người ta lại không cần.
Tình thế bắt buộc, nàng kiên trì đọc lời kịch phim truyền hình: “Bệ hạ là uy nghiêm như thế, cao cao tại thượng như thế, phượng hoàng nho nhỏ như ta sao dám trèo cao, làm sao dám yêu cầu bệ hạ yêu, ta chỉ hi vọng có thể được bên cạnh bệ hạ, mỗi ngày nhìn bệ hạ, chiếu cố bệ hạ, ta liền cảm thấy mỹ mãn .”
Lần đầu trong cuộc đời gặp được thông báo buồn nôn như vậy, Ma thần nhíu mày: “Nữ chim liều lĩnh, không được dây dưa ta, lui ra!”
Đi ra ngoài để làm kho máu trường kỳ, còn không bằng chết! Điền Chân vội vàng ghê gớm, quỳ lên ôm chân: “Cầu bệ hạ, thỏa mãn nguyện vọng hèn mọn này của ta đi!”
Không có thói quen bị người ôm, Ma thần giận dữ, theo bản năng muốn vận dụng lực hộ thể, nhưng nghĩ tới thấy nàng này tuy da mặt thì dày nhưng thể chất lại thật kém, nhỡ cái sẽ mất mạng, ái mộ bản thần lại không sai, nếu truyền ra không khỏi bị bộ hạ hiềm nghi là lạm sát, vì thế tự mình đưa tay đẩu nàng ra: “Nữ chim làm càn!”
Điền Chân thuận thế ôm lấy thắt lưng của hắn, rơi lệ: “Ta không đi!”
“Lui ra” Ma thần không khách khí, “Ta, không muốn nói hai lời.”
“Rời xa bệ hạ, ta sống không bằng chết, nếu bệ hạ không cho ta cùng, liền… liền giết ta đi!” Điền Chân đơn giản nhắm hai mắt, ai ai oán oán nói, “Ta cam tâm tình nguyện, tuyệt đối sẽ không trách bệ hạ !”
Ma thần là nam nhân, có phong độ của một nam nhân, đương nhiên không làm ra vật hi sinh khi đang trong hoàn cảnh ngưỡng mộ mình.
Thời gian ở yên lặng trôi qua, Điền Chân tim đập bang bang, hai chân phát run, một lọn tóc phất ở trên mặt nàng, lạnh lạnh, buồn buồn, qua tấm áo bào đen rộng thùng thình có thể cảm nhận được độ cứng của bộ ngực trước mặt…
Rốt cục —
“Cho phép ngươi.”
Thành công ! Điền Chân vui đến trợn tròn mắt, buông hắn ra: “Bệ hạ vạn vạn tuế!”
“Hoa ngôn xảo ngữ!”
…
.
Nửa đêm, hàn khí từ núi đá vạn dặm xung quanh thật mạnh, tẩm điện lại ở vị trí trên cao, gió từ ngoài cửa thổi vào, vô cùng lạnh lẽo.
Ma thần một mình ngồi ở tháp thượng, ngưởi trên hơi nghiêng, tay trái chống trán, tóc dài rủ xuống, đôi lông mi dài khép chặt, mắt đẹp khép hờ, nghiễm nhiên trầm tư giống như tạo hình điêu khắc.
Ánh sáng màu làm từ trên người hắn phát ra, chiếu rọi đại điện, xinh đẹp mông lung, có hương vị của thần thoại phương tây.
Ngủ cũng tạo hình như vậy, ngươi là người đầu tiên! Điền Chân hâm mộ, đồng thời bừng tỉnh đại ngộ — trách không được tẩm điện không có thiết bị chiếu sáng gì, hóa ra toàn thân Ma thần đại nhân có tác dụng chiếu sáng.
Lại một trận gió thổi vào, Điền Chân liên tục hắt xì, ôm bả vai phát run.
Lãnh đạo mới rõ ràng không biết hưởng thụ, nơi này tuy nói là tẩm điện nhưng ngay cả một tấm chăn chống lạnh gì đó đều không có, ngày mai phải làm thêm cái chăn đến…
“Nữ chim, ngươi quấy rầy ta.” Mắt phượng không biết đã mở ra khi nào.
Điền Chân vội vàng nói nhẹ: “Thực xin lỗi, bệ… Hắt xì!”
“Thấp hơn phàm thần, thể chất gầy yếu ” Ma thần thẳng thân, “Lại đây.”
Mệnh lệnh của Đại thần, Điền Chân nào dám không tuân, bay nhanh chạy vội tới trước mặt hắn: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Ma thần nâng tay.
“Bệ… Bệ hạ…” Điền Chân lắp bắp, trong lòng là tràn đầy khiếp sợ, ta thừa nhận ngươi có phong độ, nhưng là ta không lớn mật đến nỗi ngủ ở trong lòng lão nhân gia ngươi!
Ma thần không kiên nhẫn, một luồng ánh sáng bạc chợt lóe trên đầu ngón tay.
Mọi vật trước mắt nhanh chóng bị phóng to lên, Điền Chân ngạc nhiên cúi đầu đã nhìn thấy một đôi móng vuốt quen thuộc.
Lại biến trở về thành chim!
Ma thần đưa nàng bay vào trong tay áo, sau đó tiếp tục lại tạo hình trầm tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook