Chẳng bao lâu sau, tin tức này đã được lan truyền khắp kinh thành, có rất nhiều bách tính tò mò, nhao nhao chạy ra hóng hớt.
Chẳng qua không chờ bọn họ nhìn thấy người, Thái Thượng Hoàng đã đưa Tiểu Miên Miên về đến Hoàng cung.
Trên đường đi, cô bé rất tò mò với mọi thứ xung quanh, chẳng qua không muốn gây thêm phiền phức cho Hoàng huynh, nên cô bé mới ngoan ngoãn theo về hoàng cung.

Chờ sau này có thời gian rảnh, cô bé sẽ xuất cung chơi tận hứng mới thôi.
Mà trong mắt rùa lớn chỉ có cái đùi gà kia, nhưng mãi đến khi về đến Hoàng cung, nó mới được ăn đùi gà theo ý nguyện.

Sau khi ăn hết cái đùi gà, rùa lớn lại khôi phục dáng vẻ lười biếng, được Thái Thượng Hoàng sắp xếp thị vệ khiêng đến cái ao trong ngự hoa viên.

“Hoàng huynh, rùa lớn thích ăn phao câu gà lắm.” Tiểu Miên Miên không quá quan tâm đến con rùa sẽ đi đâu, vì dù có đi đâu cũng chẳng ai hại được nó, cô bé không nhiều lời, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu.
“Hả? Không phải nó thích ăn đùi gà ư?” Thái Thượng Hoàng nghi ngờ, thích ăn phao câu gà á? Chứ không phải đùi gà à? Thế ban nãy nó đuổi theo nhanh như vậy làm gì?
Tiểu Miên Miên để lộ vẻ mặt tràn ngập ý cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa đáng yêu.

Cô bé nói: “Giữa cà rốt và đùi gà, tất nhiên rùa lớn càng thích đùi gà hơn, cũng giống như Miên Miên vậy.”
“Được, được, được, huynh biết rồi, muội đừng lo nhé.

Huynh sẽ phái người chuyên hầu hạ nó, chờ sau khi sắp xếp xong sân viện cho muội, huynh sẽ sai người khiêng nó về chỗ muội.” Thái Thượng Hoàng biết cô gái nhỏ ít nhiều cũng có chút lo lắng, vì dù sao đó cũng là người bạn nhỏ của cô bé, nên ông phải chăm sóc tốt mới được.

“Vâng ạ, Hoàng huynh tốt quá.” Dứt lời, Tiểu Miên Miên chủ động nắm tay Thái Thượng Hoàng, ngửa cái đầu nhỏ lên, khen: “Cha ta nói không sai, hoàng huynh quả nhiên là người hiền hòa.”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé liên tục tuôn ra lời khen, ngọt ngào không thôi, khiến cho Thái Thượng Hoàng lâng lâng như đang trên mây.
Thái Thượng Hoàng đang lâng lâng đắc ý nghĩ: Nếu ta có thể có một đứa con gái hoặc cháu gái mềm mại đáng yêu thế này thì tốt quá, sao toàn sinh ra con trai thế cơ chứ? Đúng là xui xẻo mà.
“Cô út, cô có yêu cầu gì về chỗ ở không ạ? Trong hậu cung chúng ta có rất nhiều sân viện, tùy cô chọn, cô nhìn trúng chỗ nào thì chuyển vào chỗ đó.”
Hoàng Đế bày ra dáng vẻ lấy lòng, thậm chí còn dùng cả kính ngữ.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của y chẳng có chút uy nghiêm gì của Hoàng Đế cả.
Nực cười, trước mặt cô út bày ra dáng vẻ uy nghiên làm gì? Làm thế thì có lợi gì không?
Nhưng lấy lòng cô út thì lại khác, chắc chắn cô út còn rất nhiều đồ tốt, đoán chừng dỗ dành cô út vui vẻ, cô út lập tức đưa cho mình thêm mấy cây sâm nghìn năm tuổi nữa thì sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương