Khương công công bước vội về bên cạnh Phượng đế. Thu nhi cẩn thận dặn dò thị vệ đặt chiếc giương xuống giữa phòng, rồi nhanh chân bước tới hầu cạnh Vận Phụng. Nghe thấy một tiếng “ ầm “, Vận Phụng liền biết giương đã được đặt xuống, liền phất tay áo cho thị vệ mở nắp rồi cho lui. Những con mắt hiếu kỳ lại tập trung về phía chiếc giương to ấy, đáy mắt xẹt qua một tia quang mang… Nàng thật sự sẽ tặng chúng sao?

Thu nhi thấy thị vệ đã lui ra, liền quay sang lên tiếng cung kính đối Vận Phụng:

-“ Công chúa, nắp giương cũng được mở rồi, ngài cần tìm thứ gì thì để Thu nhi tìm hộ ngài… “

Vận Phụng có chút suy tư đôi lát mới lên tiếng:

-“ Vậy đi, ở đây chỉ có Mỵ nhi công chúa là nữ nhi cũng là nhỏ nhất, vậy thì để nàng ta chọn trước đi! Thu nhi, mang Huyết Lệ chi phúc, Ngũ sắc dạ minh châu ra để cho Mỵ nhi công chúa chọn lựa! “ – Vận Phụng hào phóng ra lệnh.

Thu nhi không hề có chút kinh ngạc, chỉ răm rắp nghe theo, tìm được hai món đồ liền bê tới trước mặt Thượng Quan Mỵ, không siểm nịnh nói:

-“ Công chúa, mời người chọn. “

Thượng Quan Mỵ khẽ liếc hai món đồ trước mặt lại liếc vào trong chiếc giương kia, hừ lạnh một tiếng thật to, quảnh mặt qua đối Vận Phụng lớn tiếng xét hỏi:

-“ Hoàng cô, ngươi cũng thật keo kiệt đi! Hừ, rõ ràng hai món đồ này rõ ràng là không có giá trị bằng mấy món đồ của Tiên hậu trong giương kia. Ngươi đây là không nỡ tặng ta món đồ đắt giá như vậy hay là do bản công chúa ta không xứng với chúng? “ – Thượng Quan Mỵ ghen ghét, không tha lấy một cơ hội nào sỉ nhục nàng.

Hừ, ngươi chắc chắn là không xứng rồi. 

Vận Phụng nghe lời này thì có chút chán ngán. Cái vị công chúa này một hai là muốn cùng nàng xuống bùn mới chịu đây? Nhưng nàng thật sự chẳng muốn so đo, nàng lười phải động não qua mà… Chậc! Tự thán trong lòng xong, Vận Phụng mới nhẹ nhàng lên tiếng:

-“ Mỵ Nhi công chúa nghĩ nhiều rồi, hoàng cô ta thực sự không có tiếc gì với một hoàng chất như ngươi nha. Chỉ là trước đây khi phụ hoàng tặng ta những món đồ đó có dặn dò rất kĩ lưỡng nha. 

Khi tặng áo choàng lông huyết hồ, ta không may làm cháy mất một ít lông ở góc áo. Một món đồ không hoàn hảo, ta nào dám tặng lại cho ngươi đây? Nó đã không còn đủ xứng với ngươi đi.

Còn khi tặng bộ kim quang Tiên Nữ Tán Sắc, phụ hoàng cũng đã nói, đó là món quà để ta dùng vào ngày xuất giá, về sau này sẽ được truyền lại cho nữ nhi của ta. Ta là không thể tặng ngươi nha.

Còn chiếc vòng tay lưu ly ngũ sắc, phụ hoàng dặn rằng đó là quà cho thê tử của thế tử Trấn Lạc vương đây. Về sau sẽ được lưu truyền cho nữ nhi của Nam Cung gia. Ta là muốn tuyên thủ lời dặn của phụ hoàng nên thật sự là không thể mang ra tặng cho Mỵ nhi công chúa ngươi đây… “ – Ngừng một chút, hít nhẹ một hơi, Vận Phụng lại tiếp lời – “ Nếu ngươi chưa vừa lòng với món đồ này thì cứ tùy ý tới trong giương chọn những món khác, có đoản sáo lục ngọc, bạch ngọc bảo tiên phiến, huyền ngọc tử linh trâm, kim ty y. Cứ tùy ý! “ 

Thượng Quan Mỵ nghe vậy có chút tức tối trong lòng, sắc mặt cũng đỏ rân lên, nhưng vẫn cố lên giọng tra hỏi ngược lại nàng:

-“ Hừ, nếu ta nhớ không nhầm thì còn một đoản kiếm vô tự cùng lệnh bài miễn tử đi? “

-“ Ân! Lệnh bài miễn tử ta đã đưa cho A Minh, còn đoản kiếm Vô Tự ta giữ lại để phòng thân. “ – vận Phụng hòa ái đáp.

-“ Đúng, Lệnh bài miễn tử trẫm đang cầm đây, Mỵ nhi, ngươi vẫn nên chọn lễ vật nhanh nhanh đi … “

Thượng Quan Mỵ nghe tới Phượng đế thì cứng họng. Nuốt ngược tức tối vào sau trong bụng dạ, đi lướt qua, tùy ý nhặt lên chiếc huyền ngịc tử linh trâm, lại quay lại đối Vận Phụng, cung cung kính kính “ tạ ơn hoàng cô “. Rồi vội vã xin được cáo lui trở về thăm hỏi Phượng hậu. Phượng đế chấp thuận, cho nàng ta lui. 

Thượng Quan Mỵ vừa dời đi, Vận Phụng cũng nhanh nhẹn lên tiếng thúc giục những hoàng chất còn lại:

-“ Được rồi, còn đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử cùng thế tử Trấn Lac mau lại chọn lễ vật đi! Ta có chút đói rồi nha… “ – Vận Phụng xoa xoa cái bụng rõ tuếch than thở.

Thượng Quan Mạc khẽ nở nụ cười thích thú, Thượng Quan Mộ thì không câu nệ mà cười sảng “ ha ha “. Vị hoàng cô này thực thú vị quá mức đi! Phong phạm lễ nghi của hoàng thất này cũng phải quỳ dưới chân nàng 8 thước nhaa. Trong khi hai kẻ cười thì lại có hai kẻ im lặng, Thượng Quan Miên cùng Nam Cung Vũ Họa đồng dạng yên lặng, khẽ liếc mắt về phía nàng vài cái. Trầm mặc chờ đợi.

Thượng Quan Mộ nhanh nhảu lên trước, không cần suy nghĩ liền cướp luôn chiếc Kim ty y trước mắt Thượng Quan Mạc. Y đầy cao hứng đối Vận Phụng:

-“ Hoàng cô, Mộ nhi rất hợp ý với chiếc Kim ty y này nha! “

-“ Ân, tam hoàng tử thích liền dùng đi, ta thấy nó cũng rất hợp với ngươi nha … “ – Vận Phụng trêu nghẹo đáp.

-“ Uể? Hợp với chất nhi thật sao? “ – Thượng Quan Mộ nghi hoặc to đùng trước giọng điệu của nàng.

-“ Ân! Rất hợp! Kim ty y này đao thương bất nhập, dao kéo cắt không đứt, răng nanh cắn không nát nha. Ngươi ý nha. Ngày ngày đều trêu hoa ghẹo nguyệt, dùng Kim ty y này phòng thân là đúng rồi đi! Phòng một ngày có bông hoa nào báo thù đây!! Haha ~ “ – Vận Phụng cao hứng đáp.

-“ ….. “ – Thượng Quan Mộ ngớ người.

Nàng đây la đang rủ hắn bị báo ứng đi! 

-“ hahahah! Hoàng cô thật tốt, suy nghĩ cho chất nhi quá tốt! hahahah ~ “ – Thượng Quan Mộ bỗng chốc trở nên càng sảng khoái cười.

Nhìn một màn trước mắt, có kẻ tức nổi phổi, thì cũng có kẻ tức nổ mắt… Nàng mới đây mà đã thân thiết với Thượng Quan Mộ như vậy?! 

Thượng Quan Mộ chọn được món ưng ý, liền biết ý trở về chỗ ngồi, mân mê chiếc Kim ty y trong tay, lại đánh mắt về phía Nam Cung Vũ Họa đầy trêu tức, ý tứ rằng: bổn hoàng tử đã có đồ tốt rồi đây. Hahah! 

Nhìn kẻ vừa cướp đồ tốt khỏi tay mình, Thượng Quan mạc nuốt ngược sự tức giận vào trong, mắt lại đưa qua tìm một món lễ vật khác. Rất nhanh, y đã cầm lên chiếc bạch ngọc tiên phiến. Vỗ vỗ vài cái lại mở ra mở vào vài cái. Cũng là đồ tốt, y có chút hứng khởi trở lại, cũng đối Vận Phụng cung kính:

-“ Hoàng cô, Mạc nhi thấy hợp ý chiếc bạch ngọc tiên phiến này đây. “

-“ Ân, Nhị hoàng tử thích cũng liền cầm đi. Sự thanh nhã của nó cũng rất hợp với ngươi đi. “ – Vận Phụng ko hề keo kiệt mà khen ngợi.

-“ Tạ hoàng cô đã khen ngợi! “

Chọn xong, Thượng Quan Mạc cũng ý tứ trở về chỗ ngồi. Y rất vừa lòng với chiếc phiến này, cũng như với lời khen cảu Vận Phụng. Trong đôi mắt y không khỏi toát lên một trời hoa đào lướt qua.

Thấy hai vị hoàng đệ chính mình đã chọn xong, Thượng Quan Miên không nhanh không chậm cũng tiến tới, cầm lên chiếc đoản sáo lục ngọc. Ngắm nghía thưởng thức một hồi mới cung kính đối Vận Phụng:

-“ Hoàng cô, Miên nhi hợp ý với chiếc sáo ngọc này đây. “

-“ ÂN, đại hoàng tử biết thổi sáo sao? “ – Vận Phụng không hề che giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói.

-“ Chất nhi chỉ biết chút ít, khiến hoàng cô chê cười rồi… “ – Thượng Quan Miên khiêm tốn đáp.

-“ Ân, vậy khi nào rảnh rỗi, đại hoàng tử cứ qua Lộ An cung thổi sáo cho ta nghe đi! Ta có mấy khúc nhạc muốn được nghe! “ – nàng hào hứng đề nghị.

-“ Tạ hoàng cô coi trọng! “ 

Nói rồi, Thượng Quan Miên lại từ tốn trở lại ghế ngồi. Chỉ còn lại Nam Cung Vũ Họa, vẫn lặng lẽ không nói, âm thầ quan sát tất thẩy. Đáy lòng có chút gì đó không mấy vui vẻ khi nhìn thấy nàng niềm nở với những “ hoàng chất “ khác kia. Thấy hắn im lặng như vậy, Thượng Quan Mộ cao giọng giục dã:

-“ A Họa, tới huynh kìa. Còn không mau qua chọn đi! Không là hoàng cô sẽ chết đói vì huynh đây!! “

-“ A Họa, ngươi mau chọn đi! “ – Phượng đế đồng dạng thúc giục.

Nam Cung Vũ Họa nghe thấy tiếng Thượng Quan Mộ thì khẽ liêc mắt nhìn y rồi lại liếc nhìn những đồ vật còn lại trong giương. Lại thêm một khoảng lặng yên, những con mắt lại tập trug lên người hắn. Ngay cả tâm Vận Phụng giờ này cũng là đặt lên người hắn đây. Không biết hắn sẽ chọn lễ vật nào đây? Liệu hắn có thích lễ vật đó không? Nếu hắn không thích thì nàng phải làm sao đây? Khoảng lặng qua đi, Nam Cung Vũ Họa lãnh đạm lên tiếng:

-“ Mấy món đồ này ……… bản thế tử đều có! Không phiền Khuynh Thiên công chúa phải mất công tặng. Công chúa cứ giữ lại đi. “

-“ Thế tử là không thích chúng sao? “ – Vận Phụng có chút đau lòng lên tiếng.

Hắn là ghét nàng tới nỗi, không muốn nhận cả quà mà nàng tặng ư? Nhưng thật tâm Nam Cung Vũ Họa thì hắn cái gì chẳng có đi, cần gì một món lễ vật nhỏ nhoi như vậy!

-“ Thật sự thì bản thế tử đều có cả rồi. Huyết lệ chi phục cùng Ngũ sắc dạ minh châu, bản thế tử chẳng thiếu thứ gì đây.. “ – đây là hắn đang giải thích sao?

Nghe vậy, Vận Phụng có chút ngẩn người. Nghĩ lại thì quả thực là chỉ còn lại hai món đồ đó, thật có chút kém giá trị đối với hắn. Nàng phải làm sao bây giờ? Nghĩ nghĩ nghĩ, não bộ xoay chuyển nhanh chóng, nàng có gì để tặng hắn bây giờ? 

Có rồi, nàng lôi trong cổ áo ra một chiếc vòng. Mặt vòng là một chiếc vi cá thất sắc quang lung linh. Chiếc vi chỉ nhỏ như một đốt ngón tay. Xuyên qua bằng một sợi bạc mỏng manh, nếu không nhìn kĩ, quả thưc không thể thấy được nha. Phượng đế ngồi bên cạnh cũng có giật mình, y không biết nàng có đeo vòng cổ đâu. Miên/Mạc/Mộ đồng dạng nhìn chằm chằm vật nhỏ được đem ra, sự tò mò càng dâng cao. Chỉ nhìn qua thôi liền biết nó không phải thứ gì đơn giản đâu!

Cầm chiếc vòng cổ trong tay, Vận Phụng nhẹ nhàng lên tiếng:

-“ Hai món đồ kia quả thực không hề xứng với thế tử. Nay chỗ ta có một chiếc vi cá của Cẩm Lý Quy! Ta liền đem nó tặng cho thế tử đây… “

-“ Cẩm Lý Quy? Có phải là loài cá chép mang lại may mắn không? Nghe nói loài cá này rất linh thiêng, chỉ cần tới cầu nó thì mọi điều đều thành hiện thực thì phải! Thiên aa~, dù chỉ là một chiếc vi của nó cũng rất đáng giá nha. Nếu có được một chiếc vi đem về thờ, ngày ngày được nó phù hộ rồi nha~ “ – Thượng Quan Mộ cao hứng giải thích. 

Sao? Nàng vậy mà không tiếc thứ vô giá như vậy với Nam Cung Vũ Họa đi? Nàng là thật sự yêu thương hắn vô vàn sao? Không nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ cứ chằm chằm trên người nàng, Vận Phụng đáp:

-“ Ân, là loài cá chép may mắn đấy đây! Năm đó, ta ở trên Tiên Lĩnh Sơn, có cứu được một con Cẩm Lý Quy, nó trả ơn ta bằng một chiếc vi này nha... Ta vì thấy nó đẹp nên mới giữ lại làm vòng cổ đeo chơi nhaa! “ – Vận Phụng cao hứng kể lại.

-“ Hoàng cô thật rộng lượng nha! Món đồ quý giá như vậy, cũng có thể đem ra tặng cho thế tử biểu huynh đây? “ – Thượng Quan Mạc lên tiếng có chút mất hứng.

-“ ÂN, không sao! Chỉ cần thế tử Trấn Lạc thích, ta liền tặng hắn! “ – Vận Phụng rộng lượng đáp.

-“ Khuynh Thiên công chúa nói rồi sẽ không hối hận chứ? “ – Nam Cung Vũ Họa nghe ngữ điệu nàng sang sảng thì có chút nghi hoặc.

Nàng thật sự sẽ tặng thứ quý giá đó cho hắn sao? 

-“ Ân, chỉ cần ngươi thích là được! “ – Vận Phụng đáp chắc chắn.

-“ Vậy… bản thế tử … cung kính không bằng tuân mệnh! “ 

Như vậy là hắn thích nó? Hắn muốn nhận nó đi? Tâm Vận Phụng như được đặc ân thả lỏng. Đưa chiếc vòng cho Thu nhi, ý tứ rằng bảo nàng ta đưa xuống cho Nam Cung Vũ Họa. Hiểu ý, Thu nhi nhanh nhẹn đi xuống, trao lễ vật cho hắn, rồi trở lại ngay.

Cầm chiếc vi cá nhỏ nhắn mà vô giá trong lòng bàn tay, hắn phảng phất như cảm nhận được hơi thở của nàng… Mền mại, ngòn ngọt, rất ấm áp!

#Airen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương