Tiểu Hoa Yêu
-
Chương 47
Te he.... Tui trở lại rồi nè. ^^
__________________
Đêm nay những người tránh mưa ở khu vực Cẩn Sơ từng che chắn đều phải ăn khổ rồi.
Sau khi Cẩn Sơ rời đi, mùi hương của cậu rất nhanh đã bị mưa to cọ rửa hết. Dã thú vốn chiếm cứ tại đây liền ào ào quay về. Nơi này có hang động của chúng, là địa bàn của chúng, thời tiết ở đây rất ác liệt, nên tất nhiên chúng càng muốn trở lại nơi quen thuộc.
Rồi phát hiện nhiều thú hai chân đang ở đó, dã thú bản địa không tức giận mới là lạ. Lúc trước cảm giác cực kỳ nghẹn khuất khi bị Cẩn Sơ “đuổi đi” như thế nào, hiện tại tất nhiên phải đuổi con người thấy nghẹn khuất giống chúng lúc trước, chạy loạn khắp nơi như thế đó.
Đánh nhau loạn hết lên, nên sẽ có đội chịu đựng không nổi, phải cầu viện.
Trong đêm mưa nghĩ cách cứu viện cũng hoàn toàn không dễ dàng, quân doanh rất bận, Diệp Duệ Thăng cũng không thể an ổn bình yên ngồi ngay ngắn phía sau được, chờ đến khi anh được nhàn rỗi đã sau nửa đêm.
Anh lo lắng cho Cẩn Sơ, bước nhanh trở lại phòng, lại phát hiện trên giường không có một bóng người, chỉ còn lại chăn đệm lộn xộn.
Cậu ấy đi rồi? Phản ứng đầu tiên của Diệp Duệ Thăng chính là liên hệ cho cậu, nhưng ngay sau đó tiếng “tinh tinh tinh” lại vang lên trong phòng, cúi đầu nhìn, ở trên bàn bên cạnh cửa sổ, thấy cái vòng tay của Cẩn Sơ, sau khi nhập học thì đổi lại thành bản nâng cấp theo phong cách quân đội để làm đồng phục, ở đó chợt lóe lên.
Diệp Duệ Thăng trầm mặc, nhặt nó lên. Cả quang não cũng bỏ ư?
Vậy là…… đi luôn rồi sao?
Có thân thể con người thật, không sợ bị vạch trần, lại học xong cách lái phi thuyền, cũng có thể đi rồi.
Trong không khí còn vương lại hương cỏ cây thanh khiết độc đáo, Diệp Duệ Thăng hít nhẹ một hơi, lại im lặng từ từ thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng chợt trống rỗng. Nhưng dư quang nơi khóe mắt đột nhiên phát hiện gì đó, anh liền bước qua, thấy trên bàn có một cái bồn hoa nhỏ. Vốn trồng xương rồng trong chậu cây, giờ lại bị ném sang bên cạnh một cách thê thảm, cạnh đó có một ít đất vụn rơi vãi, mà trong bồn hoa, lại xuất hiện một thứ vốn không nên xuất hiện ở đó…… Cỏ dại?
Diệp Duệ Thăng thấy cái cây đó thật nhỏ, phiến lá dài mảnh, so với cỏ dại mọc khắp nơi ngoài kia không khác gì nhau.
Bồn hoa từng được tưới nước, ấm nước cạnh đó từng bị di chuyển, nước bên trong cũng ít đi. Hiển nhiên người tưới nước có chút sơ ý hoặc có thể nói là rất vội vàng, rơi hết ra bên ngoài.
Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá một chút. Đây là cậu ấy giữ lại đưa cho mình?
Đưa một gốc cỏ dại là có ý gì chứ?
Ngẫu nhiên anh phát hiện một điều, lúc rời đi chính anh đã khóa trái cửa sổ rồi, vừa rồi anh mở cửa từ bên ngoài hiển nhiên cũng không thấy ai động vào, trừ cái cửa này ra phòng này không có cửa ra vào khác.
Ánh mắt anh bỗng dưng lại rơi xuống cây “cỏ dại” đó, ánh mắt lộ ra một chút kích động, lại hơi không quá dám tin tưởng. Anh thử lên tiếng hỏi: “Cẩn Sơ?”
Không phản ứng.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nhìn bộ dáng này cũng không giống. Hai chiếc lá Cẩn Sơ cho anh hoàn toàn không dài như vậy. Hơn nữa Diệp Duệ Thăng cũng thật sự không thể đánh đồng một thiếu niên thuần khiết và có chút tinh ranh, với một cây cỏ khô quắt tầm thường.
Diệp Duệ Thăng khe khẽ thở dài. Dựa vào bản lĩnh của cậu ấy, không trèo qua cửa sổ mà rời đi được có lẽ cũng không khó nhỉ?
Diệp tổng đốc vì nghĩ quá nhiều nên đã hoàn mỹ bỏ lỡ chân tướng. Anh nhìn cây cỏ khô quắt bình thường nhưng lại do thiếu niên cố ý để lại, ánh mắt cũng hiền hòa đi nhiều. Anh sờ sờ phiến lá lạnh lẽo: “Nếu là cậu ấy đưa, vậy mày sinh trưởng ở đây thật tốt đi.”
Cây xương rồng kia đáng thương vô cùng, nghĩ chắc là bị chính tay thiếu niên đào ra, Diệp Duệ Thăng cũng có chút không ném đi được. Anh tìm cái chén nhỏ, đào ra từ chậu cỏ một chút đất, miễn cưỡng trồng xương rồng trong chén, sau đó đặt hai loại cây cạnh nhau.
Buồn bực trong lòng cuối cùng cũng bay đi một ít.
Cẩn Sơ đang ngủ ngon giấc, cảm thấy có người cứ sờ soạng trên người cậu. Cậu hơi bực, lại hơi ngứa, rất muốn nhảy dựng lên ngăn cái tay làm bậy kia lại, nhưng cậu ngủ quá say, thế nào cũng vẫn chưa tỉnh. Dần dần sau đó, ngoài ngứa ra lại có cảm giác gì đó quái quái, cậu cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy trong thân thể hơi khô khốc, giống như đang thiếu nước mà lại bị mặt trời thiêu đốt mấy ngày vậy.
Nhưng không đợi cậu cảm nhận kỹ cảm giác đó, tay trên người cậu đã bỏ ra.
Cẩn Sơ thấy buồn bực kinh khủng, nhưng dù cậu có buồn bực đến đâu, thì vẫn không tỉnh lại được.
Thời gian nhoáng lên đã trôi qua hai ngày, mưa to đã ngừng. Đêm đó đội ngũ bị buộc phải cầu viện đã được cho cơ hội thứ hai, lại lần nữa xuất phát để hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn trong một tháng của bọn họ. Chỉ là điểm khảo sát của những người này cuối cùng chắc chắn sẽ thấp hơn so với người không cầu viện.
Hai ngày này còn đã xảy ra một chuyện, tên Lưu Đại Hải thừa dịp đoạt đi một chiếc chiến đấu cơ loại nhỏ, thừa lúc bóng đêm còn mênh mang, rời W1 tinh.
Nhưng hắn không biết, đấy là một tuồng kịch được thiết kế cho hắn. Cái Diệp Duệ Thăng muốn chính là hắn đào tẩu được, như vậy anh mới có thể dò theo máy phát tín hiệu trong thân thể hắn, một đường tìm được tổ chức “con kiến nhỏ” gì kia.
Kế hoạch tiến hành được một bước quan trọng, nhưng Diệp Duệ Thăng lại chưa cảm thấy vui vẻ.
Cái người chịu ảnh hưởng nhiều nhất trong vụ nghiên cứu gen mà anh lo lắng nhất này đã rời đi, nên độ coi trọng của anh đối với việc trên cũng không cao lắm.
Anh lại tưới nước cho cây cỏ bên cạnh cửa sổ, còn không phải tưới nước thường, mà là nước toàn dinh dưỡng rất tốt đối với thực vật.
Nhưng mà cây cỏ khô quắt vẫn “sừng sững” đứng đó mà cũng không có một chút dấu hiệu phát triển nào.
Ngón tay thon dài của Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng khảy phiến lá: “Mày nói xem, người tặng mày cho tao rốt cuộc đi đâu rồi?”
Anh lo lắng Cẩn Sơ nhưng cậu vừa đi thì tất nhiên không muốn lại bị người khác tìm thấy, nên cũng không đi tìm. Giáo viên dẫn đội khoa điều khiển phi thuyền hỏi, anh cũng chỉ có thể ứng phó là bị anh sai khiến làm nhiệm vụ bí mật.
Đúng lúc này Cẩn Sơ tỉnh lại. Ngủ hơn hai ngày, xương cốt cũng muốn giòn hết cả, chỉ là cậu còn chưa kịp lười nhác vươn vai, cơ thể lại bị một ngón tay khều lấy. Chính là ngón tay đó, cực kỳ làm phiền giấc mơ ngọt ngào của Hoa Hoa! Cậu đang muốn lên tiếng, liền nghe được một câu có thể nói là dùng từ kinh khủng nhất.
Cái gì mà bảo “Tặng mày cho tao”? Ai tặng tôi cho anh? Nói cái quái gì vậy?
Cẩn Sơ giận, trừng mắt với Diệp Duệ Thăng, phiến lá quật quật thật mạnh.
Đúng lúc có một trận gió từ ngoài cửa sổ đang mở bên cạnh thổi vào, Cẩn Sơ tự đong đưa nên vì thế mà thành như bị gió thổi.
Ít nhất Diệp Duệ Thăng không phát hiện khác thường.
Anh ngồi cạnh bàn, tay cầm một cái vòng tay quang não. Ánh hoàng hôn phía tây từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, khiến cả người anh như toả ra một vầng sáng vàng ấm áp.
Cẩn Sơ ngẩn ngơ, nhìn gương mặt đang cúi gần mình, lông mi thật dài thật dài thật dài buông xuống!
Sau đó môi người ấy run run, ánh mắt Cẩn Sơ lại rơi xuống theo đôi môi được hoàng hôn chiếu đến, rất, rất…… ừm, rất mềm, thoạt nhìn môi rất ngon miệng.
“Cẩn Sơ.”
Thanh âm trầm thấp dễ nghe, hơi hơi khàn khàn như nói không nên lời truyền khắp phòng, hình như còn khẽ thở dài.
“Vâng!” Cẩn Sơ theo bản năng đáp lời, sau đó mới phát hiện mình nói khi đang là hình thái thực vật thì người ta nghe không được. Cậu lại nhìn đôi mắt Diệp Duệ Thăng, phát hiện hóa ra anh không nhìn mình, mà là nhìn vòng tay đang cầm.
Gì? Này không phải mình sao?
Kêu tên mình với quang não của mình, có phải bị ngu không?
Hành động kế tiếp càng khiến cậu như ngốc đi, chỉ thấy Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay quang não, hơi rũ mắt lộ ra một cảm giác như quyến luyến, cô đơn và tiếc nuối.
Đừng hỏi Cẩn Sơ làm sao nhìn ra, chỉ là cậu cảm thấy ánh mắt này cực kỳ thảm, giống như đang sống sờ sờ mà bị vứt bỏ.
Vì anh ta làm chuyện đó với quang não của mình, lúc trước còn kêu tên mình một tiếng, Cẩn Sơ quả thực cảm thấy kẻ vứt bỏ anh chính là mình.
Cẩn Sơ:……
Cũng may Diệp Duệ Thăng không tiếp tục bất bình thường nữa, anh bỏ quang não xuống, đứng dậy, sau đó bắt đầu… cởi quần áo!
Cẩn Sơ kinh hãi, cả cái cây cũng cứng hết lại.
Động tác Diệp Duệ Thăng rất nhanh, hai ba cái đã cởi hết quần áo, vào phòng tắm, sau đó bên trong liền truyền ra tiếng xả nước.
Thì ra là đi tắm, trong lòng Cẩn Sơ chửi bậy. Nếu đi tắm, vì sao không vào phòng tắm rồi cởi quần áo luôn đi? Nhưng nhìn căn phòng này quả thật hơi nhỏ, phòng tắm còn nhỏ hơn, cởi đồ trong đó hình như không thoải mái lắm.
Nhưng khi hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi kia, trong lúc đó, cậu cảm thấy thân thể mình lại trở nên kỳ quặc, có chút xao động, có chút muốn bùng nổ, còn hơi nóng nực, lại cảm thấy ngượng ngùng, rồi giống như khát vọng điều gì đó.
Quái thật, không phải sớm đã nhìn thấy rồi sao? Vậy mà cậu đây ngượng ngùng gì chứ?
Cẩn Sơ rút mình từ trong bồn ra, xoay người nhảy xuống, lúc chạm đất đã biến thành hình người. Cậu đi qua đi lại hai lần, sờ sờ mặt, thật nóng, sờ sờ vị trí trái tim, hiện tại trái tim hăng hái như một con trâu, chẳng cần cậu cố ý khống chế, mà tự nó đập “thình thịch” thật sung sướng thật vui, chỉ là có hơi vui mừng quá mức rồi ấy.
Còn cả khi cậu mở miệng, cậu hóa thành hình người lâu như vậy, cũng chưa cảm nhận được vị giác. Mà toàn thân cậu vốn thiếu nước, nhưng hiện tại, cổ họng lại thấy hơi khô khốc, rất muốn uống nước. Cậu liền cầm lấy quai ấm nước, tự rót một ly, “róc rách” rót xuống.
A, đây là cảm giác con người uống nước đây mà, thật là thoải mái!
Cũng không biết là động tác nào của cậu gây ra tiếng động, trong phòng tắm vang lên một tiếng “lạch cạch”, đó là tiếng tay vặn nắm cửa, còn cực nhanh nữa. Cẩn Sơ thiếu chút nữa phun nước ra ngoài, không nói hai lời đã ném ấm nước và cái ly, bùm một cái lại chui vào bồn hoa, ờm, lại biến thành một gốc cỏ.
Như đồng thời, Diệp Duệ Thăng vọt ra từ trong phòng tắm, cảnh giác nhìn bốn phía: “Ai?” Chờ đến khi nhìn thấy ấm nước và cái ly trên bàn, ánh mắt ngưng lại.
Anh đã tắm xong, toàn thân đều bị ướt, đi ra vội vàng, tiện tay với lấy chiếc khăn lông, vừa đi vừa nhanh chóng vây quanh hông.
Động tác có thể nói là cực nhanh, nhưng……
“!!!” Cẩn Sơ: Ưm, hình như thấy rồi!
A a a, cái này không phải do tôi muốn nhìn đâu, tôi vô tội!
Cọng cỏ chỉ có ba chiếc lá cuốn lên, xấu hổ che~~
Từ từ, sao phản ứng đầu tiên của mình là ngượng ngùng nhắm mắt, mà không phải nắm chặt cơ hội mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng? Rõ là mấy tháng trước còn rất muốn nhìn nhưng mà người ta không cho xem, sau đó thật thất vọng. Chẳng lẽ mình có thân thể người, cảm xúc và suy nghĩ gì đó cũng đã chịu ảnh hưởng?
Cẩn Sơ còn chưa nghĩ kỹ, một làn hơi nước mát lạnh nhẹ bay lại đây, là Diệp Duệ Thăng cúi người nhìn chằm chằm cậu, còn dùng ngón tay khảy khảy lá: “Sao lại cuốn lên rồi?”
Cẩn Sơ không nhịn được bỏ lá che mắt xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt. Thật nhiều bọt nước trong suốt lấp lánh dọc theo khuôn ngực rắn chắc chảy xuống, chảy tiếp, chảy qua cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, chảy tiếp nữa, chảy thấm vào khăn lông.
Cẩn Sơ cảm thấy cả người mình như muốn hỏng hết rồi!
Sau đó Diệp Duệ Thăng thấy cái cây trước mắt, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhiễm nhàn nhạt sắc đỏ.
__________________
Đêm nay những người tránh mưa ở khu vực Cẩn Sơ từng che chắn đều phải ăn khổ rồi.
Sau khi Cẩn Sơ rời đi, mùi hương của cậu rất nhanh đã bị mưa to cọ rửa hết. Dã thú vốn chiếm cứ tại đây liền ào ào quay về. Nơi này có hang động của chúng, là địa bàn của chúng, thời tiết ở đây rất ác liệt, nên tất nhiên chúng càng muốn trở lại nơi quen thuộc.
Rồi phát hiện nhiều thú hai chân đang ở đó, dã thú bản địa không tức giận mới là lạ. Lúc trước cảm giác cực kỳ nghẹn khuất khi bị Cẩn Sơ “đuổi đi” như thế nào, hiện tại tất nhiên phải đuổi con người thấy nghẹn khuất giống chúng lúc trước, chạy loạn khắp nơi như thế đó.
Đánh nhau loạn hết lên, nên sẽ có đội chịu đựng không nổi, phải cầu viện.
Trong đêm mưa nghĩ cách cứu viện cũng hoàn toàn không dễ dàng, quân doanh rất bận, Diệp Duệ Thăng cũng không thể an ổn bình yên ngồi ngay ngắn phía sau được, chờ đến khi anh được nhàn rỗi đã sau nửa đêm.
Anh lo lắng cho Cẩn Sơ, bước nhanh trở lại phòng, lại phát hiện trên giường không có một bóng người, chỉ còn lại chăn đệm lộn xộn.
Cậu ấy đi rồi? Phản ứng đầu tiên của Diệp Duệ Thăng chính là liên hệ cho cậu, nhưng ngay sau đó tiếng “tinh tinh tinh” lại vang lên trong phòng, cúi đầu nhìn, ở trên bàn bên cạnh cửa sổ, thấy cái vòng tay của Cẩn Sơ, sau khi nhập học thì đổi lại thành bản nâng cấp theo phong cách quân đội để làm đồng phục, ở đó chợt lóe lên.
Diệp Duệ Thăng trầm mặc, nhặt nó lên. Cả quang não cũng bỏ ư?
Vậy là…… đi luôn rồi sao?
Có thân thể con người thật, không sợ bị vạch trần, lại học xong cách lái phi thuyền, cũng có thể đi rồi.
Trong không khí còn vương lại hương cỏ cây thanh khiết độc đáo, Diệp Duệ Thăng hít nhẹ một hơi, lại im lặng từ từ thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng chợt trống rỗng. Nhưng dư quang nơi khóe mắt đột nhiên phát hiện gì đó, anh liền bước qua, thấy trên bàn có một cái bồn hoa nhỏ. Vốn trồng xương rồng trong chậu cây, giờ lại bị ném sang bên cạnh một cách thê thảm, cạnh đó có một ít đất vụn rơi vãi, mà trong bồn hoa, lại xuất hiện một thứ vốn không nên xuất hiện ở đó…… Cỏ dại?
Diệp Duệ Thăng thấy cái cây đó thật nhỏ, phiến lá dài mảnh, so với cỏ dại mọc khắp nơi ngoài kia không khác gì nhau.
Bồn hoa từng được tưới nước, ấm nước cạnh đó từng bị di chuyển, nước bên trong cũng ít đi. Hiển nhiên người tưới nước có chút sơ ý hoặc có thể nói là rất vội vàng, rơi hết ra bên ngoài.
Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá một chút. Đây là cậu ấy giữ lại đưa cho mình?
Đưa một gốc cỏ dại là có ý gì chứ?
Ngẫu nhiên anh phát hiện một điều, lúc rời đi chính anh đã khóa trái cửa sổ rồi, vừa rồi anh mở cửa từ bên ngoài hiển nhiên cũng không thấy ai động vào, trừ cái cửa này ra phòng này không có cửa ra vào khác.
Ánh mắt anh bỗng dưng lại rơi xuống cây “cỏ dại” đó, ánh mắt lộ ra một chút kích động, lại hơi không quá dám tin tưởng. Anh thử lên tiếng hỏi: “Cẩn Sơ?”
Không phản ứng.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nhìn bộ dáng này cũng không giống. Hai chiếc lá Cẩn Sơ cho anh hoàn toàn không dài như vậy. Hơn nữa Diệp Duệ Thăng cũng thật sự không thể đánh đồng một thiếu niên thuần khiết và có chút tinh ranh, với một cây cỏ khô quắt tầm thường.
Diệp Duệ Thăng khe khẽ thở dài. Dựa vào bản lĩnh của cậu ấy, không trèo qua cửa sổ mà rời đi được có lẽ cũng không khó nhỉ?
Diệp tổng đốc vì nghĩ quá nhiều nên đã hoàn mỹ bỏ lỡ chân tướng. Anh nhìn cây cỏ khô quắt bình thường nhưng lại do thiếu niên cố ý để lại, ánh mắt cũng hiền hòa đi nhiều. Anh sờ sờ phiến lá lạnh lẽo: “Nếu là cậu ấy đưa, vậy mày sinh trưởng ở đây thật tốt đi.”
Cây xương rồng kia đáng thương vô cùng, nghĩ chắc là bị chính tay thiếu niên đào ra, Diệp Duệ Thăng cũng có chút không ném đi được. Anh tìm cái chén nhỏ, đào ra từ chậu cỏ một chút đất, miễn cưỡng trồng xương rồng trong chén, sau đó đặt hai loại cây cạnh nhau.
Buồn bực trong lòng cuối cùng cũng bay đi một ít.
Cẩn Sơ đang ngủ ngon giấc, cảm thấy có người cứ sờ soạng trên người cậu. Cậu hơi bực, lại hơi ngứa, rất muốn nhảy dựng lên ngăn cái tay làm bậy kia lại, nhưng cậu ngủ quá say, thế nào cũng vẫn chưa tỉnh. Dần dần sau đó, ngoài ngứa ra lại có cảm giác gì đó quái quái, cậu cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy trong thân thể hơi khô khốc, giống như đang thiếu nước mà lại bị mặt trời thiêu đốt mấy ngày vậy.
Nhưng không đợi cậu cảm nhận kỹ cảm giác đó, tay trên người cậu đã bỏ ra.
Cẩn Sơ thấy buồn bực kinh khủng, nhưng dù cậu có buồn bực đến đâu, thì vẫn không tỉnh lại được.
Thời gian nhoáng lên đã trôi qua hai ngày, mưa to đã ngừng. Đêm đó đội ngũ bị buộc phải cầu viện đã được cho cơ hội thứ hai, lại lần nữa xuất phát để hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn trong một tháng của bọn họ. Chỉ là điểm khảo sát của những người này cuối cùng chắc chắn sẽ thấp hơn so với người không cầu viện.
Hai ngày này còn đã xảy ra một chuyện, tên Lưu Đại Hải thừa dịp đoạt đi một chiếc chiến đấu cơ loại nhỏ, thừa lúc bóng đêm còn mênh mang, rời W1 tinh.
Nhưng hắn không biết, đấy là một tuồng kịch được thiết kế cho hắn. Cái Diệp Duệ Thăng muốn chính là hắn đào tẩu được, như vậy anh mới có thể dò theo máy phát tín hiệu trong thân thể hắn, một đường tìm được tổ chức “con kiến nhỏ” gì kia.
Kế hoạch tiến hành được một bước quan trọng, nhưng Diệp Duệ Thăng lại chưa cảm thấy vui vẻ.
Cái người chịu ảnh hưởng nhiều nhất trong vụ nghiên cứu gen mà anh lo lắng nhất này đã rời đi, nên độ coi trọng của anh đối với việc trên cũng không cao lắm.
Anh lại tưới nước cho cây cỏ bên cạnh cửa sổ, còn không phải tưới nước thường, mà là nước toàn dinh dưỡng rất tốt đối với thực vật.
Nhưng mà cây cỏ khô quắt vẫn “sừng sững” đứng đó mà cũng không có một chút dấu hiệu phát triển nào.
Ngón tay thon dài của Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng khảy phiến lá: “Mày nói xem, người tặng mày cho tao rốt cuộc đi đâu rồi?”
Anh lo lắng Cẩn Sơ nhưng cậu vừa đi thì tất nhiên không muốn lại bị người khác tìm thấy, nên cũng không đi tìm. Giáo viên dẫn đội khoa điều khiển phi thuyền hỏi, anh cũng chỉ có thể ứng phó là bị anh sai khiến làm nhiệm vụ bí mật.
Đúng lúc này Cẩn Sơ tỉnh lại. Ngủ hơn hai ngày, xương cốt cũng muốn giòn hết cả, chỉ là cậu còn chưa kịp lười nhác vươn vai, cơ thể lại bị một ngón tay khều lấy. Chính là ngón tay đó, cực kỳ làm phiền giấc mơ ngọt ngào của Hoa Hoa! Cậu đang muốn lên tiếng, liền nghe được một câu có thể nói là dùng từ kinh khủng nhất.
Cái gì mà bảo “Tặng mày cho tao”? Ai tặng tôi cho anh? Nói cái quái gì vậy?
Cẩn Sơ giận, trừng mắt với Diệp Duệ Thăng, phiến lá quật quật thật mạnh.
Đúng lúc có một trận gió từ ngoài cửa sổ đang mở bên cạnh thổi vào, Cẩn Sơ tự đong đưa nên vì thế mà thành như bị gió thổi.
Ít nhất Diệp Duệ Thăng không phát hiện khác thường.
Anh ngồi cạnh bàn, tay cầm một cái vòng tay quang não. Ánh hoàng hôn phía tây từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, khiến cả người anh như toả ra một vầng sáng vàng ấm áp.
Cẩn Sơ ngẩn ngơ, nhìn gương mặt đang cúi gần mình, lông mi thật dài thật dài thật dài buông xuống!
Sau đó môi người ấy run run, ánh mắt Cẩn Sơ lại rơi xuống theo đôi môi được hoàng hôn chiếu đến, rất, rất…… ừm, rất mềm, thoạt nhìn môi rất ngon miệng.
“Cẩn Sơ.”
Thanh âm trầm thấp dễ nghe, hơi hơi khàn khàn như nói không nên lời truyền khắp phòng, hình như còn khẽ thở dài.
“Vâng!” Cẩn Sơ theo bản năng đáp lời, sau đó mới phát hiện mình nói khi đang là hình thái thực vật thì người ta nghe không được. Cậu lại nhìn đôi mắt Diệp Duệ Thăng, phát hiện hóa ra anh không nhìn mình, mà là nhìn vòng tay đang cầm.
Gì? Này không phải mình sao?
Kêu tên mình với quang não của mình, có phải bị ngu không?
Hành động kế tiếp càng khiến cậu như ngốc đi, chỉ thấy Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay quang não, hơi rũ mắt lộ ra một cảm giác như quyến luyến, cô đơn và tiếc nuối.
Đừng hỏi Cẩn Sơ làm sao nhìn ra, chỉ là cậu cảm thấy ánh mắt này cực kỳ thảm, giống như đang sống sờ sờ mà bị vứt bỏ.
Vì anh ta làm chuyện đó với quang não của mình, lúc trước còn kêu tên mình một tiếng, Cẩn Sơ quả thực cảm thấy kẻ vứt bỏ anh chính là mình.
Cẩn Sơ:……
Cũng may Diệp Duệ Thăng không tiếp tục bất bình thường nữa, anh bỏ quang não xuống, đứng dậy, sau đó bắt đầu… cởi quần áo!
Cẩn Sơ kinh hãi, cả cái cây cũng cứng hết lại.
Động tác Diệp Duệ Thăng rất nhanh, hai ba cái đã cởi hết quần áo, vào phòng tắm, sau đó bên trong liền truyền ra tiếng xả nước.
Thì ra là đi tắm, trong lòng Cẩn Sơ chửi bậy. Nếu đi tắm, vì sao không vào phòng tắm rồi cởi quần áo luôn đi? Nhưng nhìn căn phòng này quả thật hơi nhỏ, phòng tắm còn nhỏ hơn, cởi đồ trong đó hình như không thoải mái lắm.
Nhưng khi hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi kia, trong lúc đó, cậu cảm thấy thân thể mình lại trở nên kỳ quặc, có chút xao động, có chút muốn bùng nổ, còn hơi nóng nực, lại cảm thấy ngượng ngùng, rồi giống như khát vọng điều gì đó.
Quái thật, không phải sớm đã nhìn thấy rồi sao? Vậy mà cậu đây ngượng ngùng gì chứ?
Cẩn Sơ rút mình từ trong bồn ra, xoay người nhảy xuống, lúc chạm đất đã biến thành hình người. Cậu đi qua đi lại hai lần, sờ sờ mặt, thật nóng, sờ sờ vị trí trái tim, hiện tại trái tim hăng hái như một con trâu, chẳng cần cậu cố ý khống chế, mà tự nó đập “thình thịch” thật sung sướng thật vui, chỉ là có hơi vui mừng quá mức rồi ấy.
Còn cả khi cậu mở miệng, cậu hóa thành hình người lâu như vậy, cũng chưa cảm nhận được vị giác. Mà toàn thân cậu vốn thiếu nước, nhưng hiện tại, cổ họng lại thấy hơi khô khốc, rất muốn uống nước. Cậu liền cầm lấy quai ấm nước, tự rót một ly, “róc rách” rót xuống.
A, đây là cảm giác con người uống nước đây mà, thật là thoải mái!
Cũng không biết là động tác nào của cậu gây ra tiếng động, trong phòng tắm vang lên một tiếng “lạch cạch”, đó là tiếng tay vặn nắm cửa, còn cực nhanh nữa. Cẩn Sơ thiếu chút nữa phun nước ra ngoài, không nói hai lời đã ném ấm nước và cái ly, bùm một cái lại chui vào bồn hoa, ờm, lại biến thành một gốc cỏ.
Như đồng thời, Diệp Duệ Thăng vọt ra từ trong phòng tắm, cảnh giác nhìn bốn phía: “Ai?” Chờ đến khi nhìn thấy ấm nước và cái ly trên bàn, ánh mắt ngưng lại.
Anh đã tắm xong, toàn thân đều bị ướt, đi ra vội vàng, tiện tay với lấy chiếc khăn lông, vừa đi vừa nhanh chóng vây quanh hông.
Động tác có thể nói là cực nhanh, nhưng……
“!!!” Cẩn Sơ: Ưm, hình như thấy rồi!
A a a, cái này không phải do tôi muốn nhìn đâu, tôi vô tội!
Cọng cỏ chỉ có ba chiếc lá cuốn lên, xấu hổ che~~
Từ từ, sao phản ứng đầu tiên của mình là ngượng ngùng nhắm mắt, mà không phải nắm chặt cơ hội mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng? Rõ là mấy tháng trước còn rất muốn nhìn nhưng mà người ta không cho xem, sau đó thật thất vọng. Chẳng lẽ mình có thân thể người, cảm xúc và suy nghĩ gì đó cũng đã chịu ảnh hưởng?
Cẩn Sơ còn chưa nghĩ kỹ, một làn hơi nước mát lạnh nhẹ bay lại đây, là Diệp Duệ Thăng cúi người nhìn chằm chằm cậu, còn dùng ngón tay khảy khảy lá: “Sao lại cuốn lên rồi?”
Cẩn Sơ không nhịn được bỏ lá che mắt xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt. Thật nhiều bọt nước trong suốt lấp lánh dọc theo khuôn ngực rắn chắc chảy xuống, chảy tiếp, chảy qua cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, chảy tiếp nữa, chảy thấm vào khăn lông.
Cẩn Sơ cảm thấy cả người mình như muốn hỏng hết rồi!
Sau đó Diệp Duệ Thăng thấy cái cây trước mắt, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhiễm nhàn nhạt sắc đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook