Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
-
Chương 54
“Tiên sinh” này không phải là “tiên sinh” kia.
Ám chỉ ngụ ý trong lời nói của Vu Quy Dã gần như đã chỉ rất rõ.
Nhưng anh gặp phải con thỏ ngốc Yến Kỳ Vũ, dây anten trên đỉnh đầu của cô vốn dĩ không bắt được tần số của Vu Quy Dã, nên ngơ ngác trả lời, “Hả? Không phải tôi vẫn luôn gọi anh là “Vu tiên sinh” sao...”
Vu Quy Dã: “..”
Người khác đều nhận được “thẻ người tốt” còn anh lại nhận được “thẻ tiên sinh”.
Vu Quy Dã nghĩ nếu như anh là nhân vật trong truyện tranh thì lúc này nhất định sẽ có ba đường hắc tuyến trên đỉnh đầu, bên cạnh còn có một mũi tên lớn xuyên qua tim anh, viết rằng “tìm bạn đời thất bại”.
Kỳ quái thật, khi bọn họ trao đổi công việc trên mạng thì là “cao sơn lưu thủy tìm tri âm”, nhưng sao thoát khỏi internet thì lại như “đàn gảy tai trâu” rồi nhỉ?
Thôi, chuyện này không gấp được. Nếu như tiểu bạch thỏ không hiểu, vậy anh sẽ làm thợ săn kiên nhẫn đợi con mồi ló đầu ra từ trong bụi cỏ, sau đó sẽ nhào lên ăn thịt.
...
Sau khi kết thúc bữa ăn, hai người cười nói đi vào rạp chiếu phim trên tầng trên cùng.
Trong khu thương mại vào ngày nghỉ tết khắp nơi đều là người. Có gia đình đi chơi với nhau, cũng có người yêu ngọt ngào nắm tay nhau, Yến Kỳ Vũ nhìn lén người ở bên mình, Vu Quy Dã đang giúp cô ngăn dòng người đông đúc.
Đối diện là một cặp tình nhân nhỏ đang đi tới, nói bọn họ “nhỏ” là vì với khuôn mặt này, hai người nhất định còn đang học cấp hai! Trên mặt nam sinh không giống như Yến Kỳ Vũ, nổi hai cục mụn to đùng, còn cô gái có dáng người nhỏ nhắn, trong ngực ôm chú gấu teddy khổng lổ, sắp dìm chết cả em ấy luôn rồi.
Nữ sinh bước đi nhanh nhẹn, trong miệng vui vẻ nói “Ông xã ông xã, anh thật lợi hại! Giúp em gắp được một con gấu bông lớn như vậy!”
“Chứ sao!” Nam sinh đắc ý vỗ ngực, “Cũng không nhìn thử xem ông xã em là ai!”
Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã nhìn nhau, chỉ nhìn vào mắt đối phương là đã hiểu ý cười của nhau. Ánh mắt vừa chạm vào nhau thì bọn họ nhanh chóng cúi đầu, nén ý cười sắp phun trào vào trong họng.
Đợi đến khi cặp tình nhân nhỏ này lướt qua bọn họ, hai người mới nhanh chóng bước vào trong tiệm bánh ngọt bên cạnh, dựa vào cửa bật cười thành tiếng.
“Mấy đứa trẻ bây giờ đáng yêu quá!” Cô cười, “Còn nhỏ như vậy mà đã gọi là “ông xã”, “bà xã” rồi sao?”
Nhà Vu Quy Dã có một tên nhóc ranh, rất quen với chuyện thả thính này: “Daniel cũng không khác gì mấy, từ sau khi Rachel từ chối thằng bé, nó bắt đầu lấy danh nghĩa “chữa thương” quen mấy bà xã, từ thứ hai đến thứ sáu đều xếp kín hết, bảo mấy bà xã khác nhau cùng ăn cơm trưa với thằng bé.”
Đối với việc người trẻ yêu đường mà nói, ông xã bà xã thật ra chính là từ thay thế của bạn trai bạn gái, chỉ là những từ này được nói ra từ trong miệng mấy đứa nhỏ chưa thành niên, hiển nhiên sẽ mang theo một loại đáng yêu trẻ con.
“Ông xã, ông xã...” Yến Kỳ Vũ càng nhẩm lại mấy từ này, càng thấy rất thú vị. Sau 0 giờ đều có đối tượng hết rồi, nhưng chỉ còn có cô là độc thân... “Hửm?”
Cô sợ hãi bật thành tiếng, rồi vội vàng che miệng, không biết có phải trên tay dùng sức quá mức hay không, mà khuôn mặt trắng nõn chợt nhiễm một màu đỏ xinh đẹp.
Vu Quy Dã khó hiểu, “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô vội vàng phủ nhận lắc đầu, nhưng tốc độ lắc đầu quá nhanh, hận không thể giấu đi bốn chữ “giấu đầu hở đuôi” ở trên người.
Cô, sao cô có thể thừa nhận được, mãi đến một giây trước cô mới phản ứng kịp, rốt cuộc câu “tiên sinh” của Vu Quy Dã ở trên bàn ăn là có ý gì!
Trên đời này sẽ không có ai chậm tiêu bằng Yến Kỳ Vũ, câu nói đùa vào hai tiếng trước của Vu tiên sinh, hai tiếng sau cô mới ý thức được là anh đang “crush” cô...
Bây giờ giả vờ thẹn thùng còn kịp không nhỉ?
...
Yến Kỳ Vũ chán chường đi theo Vu Quy Dã vào rạp chiếu phim, dọc đường đi cô đều cúi đầu nhìn bàn chân mình, cảm thấy đường nhân duyên của mình sẽ ngắn đi một đoạn.
Bỏ đi, nói không chừng vốn dĩ Vu tiên sinh không có ý chọc ghẹo cô đâu.
Bộ hoạt hình điện ảnh bọn họ muốn xem là đề tài gia đình, được ra mắt vào năm mới, Yến Kỳ Vũ vốn đang lo lắng có mua được vị trí tốt hay không, thì không ngờ Vu Quy Dã lại móc hai tấm vé từ trong túi đã được lấy từ sớm, chỗ ngồi là vị trí đắc địa ở chính giữa nhất!
Yến Kỳ Vũ vừa mừng vừa sợ: “Sao anh mua được thế?”
Vu Quy Dã khẽ cười không nói chuyện: Khi anh đang lập kế hoạch hẹn hò vào năm mới, bởi vì không chắc Yến Kỳ Vũ rảnh bữa nào, vì thế đã sớm mua trước vé xem phim ba ngày vào tối.
Vu Quy Dã đã follow weibo của Yến Kỳ Vũ, đương nhiên là lấy thân phận của “Điền Dã”, nên anh biết phim hoạt hình Am Anh Đào trong nước vừa mới PR, là cô đã trông ngóng chờ đợi đến ngày nó chiếu rồi.
Thật ra không riêng gì cô, tất cả nhóm tác giả trong giới truyện tranh đều đang nín thở chờ mong bộ tác phẩm này lên màn ảnh lớn.
20, 30 năm gần đây, trào lưu hoạt hình Nhật Bản du nhập vào cuộc sống của mọi người, càng ngày càng có nhiều người phát hiện, thì ra hoạt hình anime không chỉ dành cho bạn nhỏ xem, mà người trưởng thành cũng có thể thông qua nó để quan sát muôn màu muôn vẻ trong xã hội. Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, sự phát triển của hoạt hình trong nước luôn ngưng trệ bất động, nó vẫn luôn giậm chân tại chỗ, dừng lại trong giai đoạn lấy lòng khán giả trẻ em, không thể nào làm ra tác phẩm hướng về toàn bộ giới trẻ giống như nước ngoài.
Cũng may trong mấy năm gần đây, sản phẩm truyện tranh trong nước vùng dậy, càng có nhiều người trẻ tuổi bắt đầu quay lại theo đuổi tác phẩm của các tác giả xuất sắc trong nước.
Độc giả càng nhiều thì thị trường càng lớn, nhóm cá sấu tư bản liền xuất trận.
Phí cải biên bản quyền tác phẩm truyện tranh vẫn luôn leo lên cao, giống bản quyền điện ảnh và truyền hình Bạo Liệt Thần Quyền của Tri Bất Đạo Tiên Nhân cách đây không lâu, rốt cuộc đã bước được vào cánh cửa “ngàn vạn”! Cấp bậc của bản quyền này là Vàng, Vu Quy Dã nhắm mắt lại cũng có thể xuất bản bằng mấy chục tác giả, nhưng đối với tác giả truyện tranh mà nói, số tiền này cũng là con số mà rất nhiều tiền bối mong muốn mà không có.
Năm ngoái hoạt hình Bạo Liệt Thần Quyền lên sóng, nhưng không phải điện ảnh hoạt hình, mà là “hoạt hình nhiều tập” tính bằng “season”. Nhưng nhóm IP hot này vẫn không nhận được bất kỳ sự cho phép lên hình nào của đài truyền hình, cuối cùng chỉ phát video trên mạng. Cũng may nhóm fan rất ủng hộ, tập 1 mùa 1 phát trên mạng 24 tiếng đã phá được kỷ lục một trăm triệu người xem, sau khi kết thúc tập 20 mùa 1 thì lượng phát sóng đã đạt được một con số đáng kinh ngạc. Trong lúc đang thực hiện mùa 2, nghe nói lần này phải là hội viên mới có thể xem được, hơn nữa nói rõ thêm một chút, thì chính là công ty hoạt hình muốn thử nghiệm “khả năng trả tiền” của khán giả.
Dù sao tư bản đều là trục lợi, nếu như không kiếm được tiền thì bọn họ còn mua bản quyền gì nữa?
Mà lần này phim hoạt hình điện ảnh Am Anh Đào chiếu vào dịp Tết, còn là một thí nghiệm dũng cảm hơn nữa, sự yêu thích của người xem, rốt cuộc có đáng giá bằng một tấm vé xem phim hay không?
Đối với diễn viên mà nói, thách thức trên màn ảnh lớn lớn hơn màn ảnh nhỏ. Đối với tác phẩm hoạt hình mà nói nó càng lớn hơn thế, cải biên kịch bản không giống, độ chính xác của tranh vẽ khác nhau, thời gian tô vẽ hậu kỳ cũng khác. Đủ loại khác nhau cộng lại, khiến độ khó của hoạt hình cao hơn vô số lần hoạt hình trên mạng, mà mức độ đốt tiền cũng cao hơn vô số lần.
Không có công ty nào dám làm người đầu tiên ăn cua, bọn họ mua quyền cải biên truyện tranh là muốn có nhiều tiền, không phải để lỗ vốn! Không có họa sĩ truyện tranh nào dám vỗ ngực cam đoan với công ty, tác phẩm của mình sau khi chuyển lên màn ảnh rộng sẽ có thể lấy được tiền của người xem.
Nhưng cuối cùng cũng có người phải tiến bước đầu tiên rồi. DiennDannnLEeeQuyyDon~#
Họa sĩ truyện tranh sáng tác ra Am Anh Đào là “Độc Câu Hàn”, là một trong những hoa sĩ truyện tranh đỉnh cao trong giới, rất nhiều độc giả đã từng gặp qua anh ấy ở hội ký sách, họ đều khen anh ấy phong độ, nho nhã, cẩn thận tỉ mỉ. Mà chính vì anh ấy như thế, nên mới một tay kéo tác phẩm truyện tranh trong nước lên màn ảnh rộng.
Yến Kỳ Vũ đã từng làm trợ lý hậu kỳ cho Độc Câu Hàn, cũng biết rất nhiều bí mật mà người ngoài không biết.
Cô nhìn Vu Quy Dã ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh: “Vu tiên sinh, anh đoán thử xem, quyền cải biên của bộ tác phẩm truyện tranh Am Anh Đào này bán được bao nhiêu tiền?”
Vu Quy Dã vì để tiến vào giới truyện tranh nên đã tham khảo thêm rất nhiều tài liệu, đương nhiên biết Độc Câu Hàn nổi tiếng ra sao, Am Anh Đào nhận được vô số giải thưởng trong nước. Có thêm ánh hào quang này, cho dù bộ tác phẩm này bán được hơn một nghìn vạn cũng đáng giá, nhưng nhớ lại bản quyền rẻ bèo của các tác phẩm truyện tranh cấp Vàng trong nước vào mấy năm trước...
Ở nơi công cộng mà thảo luận về vấn đề bản quyền cấp Vàng thì cũng không thích hợp lắm, anh nghĩ một chút, dứt khoát kéo một tay Yến Kỳ Vũ qua, mở năm ngón tay như búp măng của cô ra.
Yến Kỳ Vũ lắc đầu, bảo anh đoán thêm lần nữa.
Vu Quy Dã liền khép một ngón tay cô lại, chỉ để lộ bốn ngón tay bên ngoài.
Yến Kỳ Vũ cười khanh khách, nghịch ngợm giật bốn ngón tay, vẫn lắc đầu.
Vu Quy Dã liền thu từng ngón tay lại, đợi đến khi chỉ còn một ngón tay lẻ loi, Yến Kỳ Vũ mới khẽ gật đầu, cong đầu ngón tay lại.
“Một trăm vạn?” Vu Quy Dã nhíu màu, “Với danh tiếng của anh ấy thì thấp rồi.”
“Vu tiên sinh, anh đoán sai rồi.”
Vu Quy Dã yên lặng: “... Sẽ không phải là mười vạn chứ?”
Cô gái nghiêm mặt, nói khẽ: “Một đồng tiền.” Cô lặp lại, “Am Anh Đào của Độc Câu Hàn chỉ bán có một đồng tiền.”
“...”
“Anh ấy vì muốn hấp dẫn công ty hoạt hình phê duyệt bộ tác phẩm này, thà rằng tự hạ giá trị xuống, chỉ cần tìm được một công ty thật sự muốn làm tốt hoạt hình. Trong hợp đồng có những nội dung cứng nhắc, bao gồm bộ tác phẩm này phải mời những thành viên chế tác cấp bậc gì đó, phải phủ sóng bao nhiêu rạp, phải chiếu trong vòng ba năm... Thầy ấy là người có tính tình rất hòa thuận, nhưng lại vô cùng cứng rắn trong điều khoản hợp đồng.”
Vu Quy Dã có thể hiểu được ý nghĩ này của Độc Câu Hàn, có nhiều lúc tác giả bán bản quyền chẳng phải chỉ xem ai ra giá cao, mà là muốn xem nhà chế tác nào có đủ thành ý làm tác phẩm của mình. Ví dụ như có một lần, có một công ty điện ảnh ra giá hai nghìn vạn cho bản quyền bậc Vàng, nhưng nam nữ chính phải dùng lưu lượng giả dưới công ty họ, Vu Quy Dã thật sự không dám khen tặng kỹ thuật diễn của hai vị này, dứt khoát rút lui tìm phương án khác thấp hơn, tìm một nhà bản quyền xém cấp Vàng, nhưng kế hoạch phát triển điện ảnh cũng chỉ có thành ý cỡ công ty hạng vừa.
Chỉ là Vu Quy Dã thật không ngờ, vị Độc Câu Hàn này, lại có thể lùi đến bước này.
Lông mi Yến Kỳ Vũ khẽ run: “Thầy ấy nói, hy vọng duy nhất của thầy ấy chính là toàn tâm toàn ý tạo ra một nơi bán vé tốt. Cứ như vậy, sẽ có nhiều công ty mua bản quyền của họa sĩ truyện tranh, chỉ có họa sĩ truyện tranh dựa vào bút vẽ trong tay mình kiếm được tiền thì mới hấp dẫn càng nhiều giới trẻ tiến vào ngành này.”
Vu Quy Dã ngẩn ra, trong ngực dấy lên nỗi kích động thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành bốn chữ: “Lệnh người kính trọng.”
“Đúng vậy.” Yến Kỳ Vũ nhìn tờ vé trong tay, “Thầy ấy nói, khi thầy ấy vừa mới vào nghề, đã gặp qua rất nhiều kinh tài tuyệt diễm, nhưng với thời đại này, 90% họa sĩ truyện tranh ăn không đủ no, rất nhiều người bị ép đổi nghề, có người đi làm game, có người ra nước ngoài, có người không chạm vào bút vẽ nữa... Nếu như truyện tranh trong nước có thể phát triển phồn thịnh, nói không chừng họ có thể sẽ trở lại.”
Cô ngẩng đầu nhìn trailer phát triển màn hình lớn ngoài rạp chiếu phim, cánh hoa nhỏ bay lất phất đập vào mắt, trong chốc lát lại nhuộm thành một màu hồng khiến người khác phải kinh ngạc, chiếm hết tầm mắt của mọi người. Cô nghe thấy không ít người xem cũng đang thảo luận, nói bộ điện ảnh hoạt hình này vẽ rất tinh tế, nội dung cũng hay.
Tuy rằng cô không có tham gia vào sáng tác truyện tranh Am Anh Đào, nhưng nghe thấy mọi người khen ngợi tác phẩm của thầy, cô vẫn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Cô thu ánh mắt lại, rơi vào trên người bên cạnh: “Đúng rồi, Vu tiên sinh, tiền cơm lúc nãy là anh bao, vậy vé xem phim lần này cũng không thể để anh mời nữa rồi! Bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại anh!”
“Không cần.” Vu Quy Dã cũng giống như cô, ngửa đầu nhìn màn hình trên cao. Anh nói, “Lần này tôi xuất tiền, đợi sau này Giấc mộng không trung được lên màn ảnh rộng, tôi sẽ để cô mời tôi xem.”
Ai mà không thích cảm giác được người ta tin tưởng chứ? Tâm tình Yến Kỳ Vũ lâng lâng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: “Vậy đã định rồi nhé, chờ truyện tranh của tôi được cải biên, anh nhất định phải là người đầu tiên xem.”
Tuy rằng cho đến bây giờ, truyện tranh của cô chỉ login tập đầu tiên, nhưng không sao cả, trở về bàn bạc thử với thầy Điền Dã hỏi anh có thể thêm mấy kịch bản gốc không, cô muốn tăng tốc chạy bản thảo để sớm vượt qua Hiệp sĩ Mèo kia!
... Nhưng kỳ quái quá, sao Vu tiên sinh biết tác phẩm của cô tên Giấc mộng không trung?
Ám chỉ ngụ ý trong lời nói của Vu Quy Dã gần như đã chỉ rất rõ.
Nhưng anh gặp phải con thỏ ngốc Yến Kỳ Vũ, dây anten trên đỉnh đầu của cô vốn dĩ không bắt được tần số của Vu Quy Dã, nên ngơ ngác trả lời, “Hả? Không phải tôi vẫn luôn gọi anh là “Vu tiên sinh” sao...”
Vu Quy Dã: “..”
Người khác đều nhận được “thẻ người tốt” còn anh lại nhận được “thẻ tiên sinh”.
Vu Quy Dã nghĩ nếu như anh là nhân vật trong truyện tranh thì lúc này nhất định sẽ có ba đường hắc tuyến trên đỉnh đầu, bên cạnh còn có một mũi tên lớn xuyên qua tim anh, viết rằng “tìm bạn đời thất bại”.
Kỳ quái thật, khi bọn họ trao đổi công việc trên mạng thì là “cao sơn lưu thủy tìm tri âm”, nhưng sao thoát khỏi internet thì lại như “đàn gảy tai trâu” rồi nhỉ?
Thôi, chuyện này không gấp được. Nếu như tiểu bạch thỏ không hiểu, vậy anh sẽ làm thợ săn kiên nhẫn đợi con mồi ló đầu ra từ trong bụi cỏ, sau đó sẽ nhào lên ăn thịt.
...
Sau khi kết thúc bữa ăn, hai người cười nói đi vào rạp chiếu phim trên tầng trên cùng.
Trong khu thương mại vào ngày nghỉ tết khắp nơi đều là người. Có gia đình đi chơi với nhau, cũng có người yêu ngọt ngào nắm tay nhau, Yến Kỳ Vũ nhìn lén người ở bên mình, Vu Quy Dã đang giúp cô ngăn dòng người đông đúc.
Đối diện là một cặp tình nhân nhỏ đang đi tới, nói bọn họ “nhỏ” là vì với khuôn mặt này, hai người nhất định còn đang học cấp hai! Trên mặt nam sinh không giống như Yến Kỳ Vũ, nổi hai cục mụn to đùng, còn cô gái có dáng người nhỏ nhắn, trong ngực ôm chú gấu teddy khổng lổ, sắp dìm chết cả em ấy luôn rồi.
Nữ sinh bước đi nhanh nhẹn, trong miệng vui vẻ nói “Ông xã ông xã, anh thật lợi hại! Giúp em gắp được một con gấu bông lớn như vậy!”
“Chứ sao!” Nam sinh đắc ý vỗ ngực, “Cũng không nhìn thử xem ông xã em là ai!”
Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã nhìn nhau, chỉ nhìn vào mắt đối phương là đã hiểu ý cười của nhau. Ánh mắt vừa chạm vào nhau thì bọn họ nhanh chóng cúi đầu, nén ý cười sắp phun trào vào trong họng.
Đợi đến khi cặp tình nhân nhỏ này lướt qua bọn họ, hai người mới nhanh chóng bước vào trong tiệm bánh ngọt bên cạnh, dựa vào cửa bật cười thành tiếng.
“Mấy đứa trẻ bây giờ đáng yêu quá!” Cô cười, “Còn nhỏ như vậy mà đã gọi là “ông xã”, “bà xã” rồi sao?”
Nhà Vu Quy Dã có một tên nhóc ranh, rất quen với chuyện thả thính này: “Daniel cũng không khác gì mấy, từ sau khi Rachel từ chối thằng bé, nó bắt đầu lấy danh nghĩa “chữa thương” quen mấy bà xã, từ thứ hai đến thứ sáu đều xếp kín hết, bảo mấy bà xã khác nhau cùng ăn cơm trưa với thằng bé.”
Đối với việc người trẻ yêu đường mà nói, ông xã bà xã thật ra chính là từ thay thế của bạn trai bạn gái, chỉ là những từ này được nói ra từ trong miệng mấy đứa nhỏ chưa thành niên, hiển nhiên sẽ mang theo một loại đáng yêu trẻ con.
“Ông xã, ông xã...” Yến Kỳ Vũ càng nhẩm lại mấy từ này, càng thấy rất thú vị. Sau 0 giờ đều có đối tượng hết rồi, nhưng chỉ còn có cô là độc thân... “Hửm?”
Cô sợ hãi bật thành tiếng, rồi vội vàng che miệng, không biết có phải trên tay dùng sức quá mức hay không, mà khuôn mặt trắng nõn chợt nhiễm một màu đỏ xinh đẹp.
Vu Quy Dã khó hiểu, “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô vội vàng phủ nhận lắc đầu, nhưng tốc độ lắc đầu quá nhanh, hận không thể giấu đi bốn chữ “giấu đầu hở đuôi” ở trên người.
Cô, sao cô có thể thừa nhận được, mãi đến một giây trước cô mới phản ứng kịp, rốt cuộc câu “tiên sinh” của Vu Quy Dã ở trên bàn ăn là có ý gì!
Trên đời này sẽ không có ai chậm tiêu bằng Yến Kỳ Vũ, câu nói đùa vào hai tiếng trước của Vu tiên sinh, hai tiếng sau cô mới ý thức được là anh đang “crush” cô...
Bây giờ giả vờ thẹn thùng còn kịp không nhỉ?
...
Yến Kỳ Vũ chán chường đi theo Vu Quy Dã vào rạp chiếu phim, dọc đường đi cô đều cúi đầu nhìn bàn chân mình, cảm thấy đường nhân duyên của mình sẽ ngắn đi một đoạn.
Bỏ đi, nói không chừng vốn dĩ Vu tiên sinh không có ý chọc ghẹo cô đâu.
Bộ hoạt hình điện ảnh bọn họ muốn xem là đề tài gia đình, được ra mắt vào năm mới, Yến Kỳ Vũ vốn đang lo lắng có mua được vị trí tốt hay không, thì không ngờ Vu Quy Dã lại móc hai tấm vé từ trong túi đã được lấy từ sớm, chỗ ngồi là vị trí đắc địa ở chính giữa nhất!
Yến Kỳ Vũ vừa mừng vừa sợ: “Sao anh mua được thế?”
Vu Quy Dã khẽ cười không nói chuyện: Khi anh đang lập kế hoạch hẹn hò vào năm mới, bởi vì không chắc Yến Kỳ Vũ rảnh bữa nào, vì thế đã sớm mua trước vé xem phim ba ngày vào tối.
Vu Quy Dã đã follow weibo của Yến Kỳ Vũ, đương nhiên là lấy thân phận của “Điền Dã”, nên anh biết phim hoạt hình Am Anh Đào trong nước vừa mới PR, là cô đã trông ngóng chờ đợi đến ngày nó chiếu rồi.
Thật ra không riêng gì cô, tất cả nhóm tác giả trong giới truyện tranh đều đang nín thở chờ mong bộ tác phẩm này lên màn ảnh lớn.
20, 30 năm gần đây, trào lưu hoạt hình Nhật Bản du nhập vào cuộc sống của mọi người, càng ngày càng có nhiều người phát hiện, thì ra hoạt hình anime không chỉ dành cho bạn nhỏ xem, mà người trưởng thành cũng có thể thông qua nó để quan sát muôn màu muôn vẻ trong xã hội. Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, sự phát triển của hoạt hình trong nước luôn ngưng trệ bất động, nó vẫn luôn giậm chân tại chỗ, dừng lại trong giai đoạn lấy lòng khán giả trẻ em, không thể nào làm ra tác phẩm hướng về toàn bộ giới trẻ giống như nước ngoài.
Cũng may trong mấy năm gần đây, sản phẩm truyện tranh trong nước vùng dậy, càng có nhiều người trẻ tuổi bắt đầu quay lại theo đuổi tác phẩm của các tác giả xuất sắc trong nước.
Độc giả càng nhiều thì thị trường càng lớn, nhóm cá sấu tư bản liền xuất trận.
Phí cải biên bản quyền tác phẩm truyện tranh vẫn luôn leo lên cao, giống bản quyền điện ảnh và truyền hình Bạo Liệt Thần Quyền của Tri Bất Đạo Tiên Nhân cách đây không lâu, rốt cuộc đã bước được vào cánh cửa “ngàn vạn”! Cấp bậc của bản quyền này là Vàng, Vu Quy Dã nhắm mắt lại cũng có thể xuất bản bằng mấy chục tác giả, nhưng đối với tác giả truyện tranh mà nói, số tiền này cũng là con số mà rất nhiều tiền bối mong muốn mà không có.
Năm ngoái hoạt hình Bạo Liệt Thần Quyền lên sóng, nhưng không phải điện ảnh hoạt hình, mà là “hoạt hình nhiều tập” tính bằng “season”. Nhưng nhóm IP hot này vẫn không nhận được bất kỳ sự cho phép lên hình nào của đài truyền hình, cuối cùng chỉ phát video trên mạng. Cũng may nhóm fan rất ủng hộ, tập 1 mùa 1 phát trên mạng 24 tiếng đã phá được kỷ lục một trăm triệu người xem, sau khi kết thúc tập 20 mùa 1 thì lượng phát sóng đã đạt được một con số đáng kinh ngạc. Trong lúc đang thực hiện mùa 2, nghe nói lần này phải là hội viên mới có thể xem được, hơn nữa nói rõ thêm một chút, thì chính là công ty hoạt hình muốn thử nghiệm “khả năng trả tiền” của khán giả.
Dù sao tư bản đều là trục lợi, nếu như không kiếm được tiền thì bọn họ còn mua bản quyền gì nữa?
Mà lần này phim hoạt hình điện ảnh Am Anh Đào chiếu vào dịp Tết, còn là một thí nghiệm dũng cảm hơn nữa, sự yêu thích của người xem, rốt cuộc có đáng giá bằng một tấm vé xem phim hay không?
Đối với diễn viên mà nói, thách thức trên màn ảnh lớn lớn hơn màn ảnh nhỏ. Đối với tác phẩm hoạt hình mà nói nó càng lớn hơn thế, cải biên kịch bản không giống, độ chính xác của tranh vẽ khác nhau, thời gian tô vẽ hậu kỳ cũng khác. Đủ loại khác nhau cộng lại, khiến độ khó của hoạt hình cao hơn vô số lần hoạt hình trên mạng, mà mức độ đốt tiền cũng cao hơn vô số lần.
Không có công ty nào dám làm người đầu tiên ăn cua, bọn họ mua quyền cải biên truyện tranh là muốn có nhiều tiền, không phải để lỗ vốn! Không có họa sĩ truyện tranh nào dám vỗ ngực cam đoan với công ty, tác phẩm của mình sau khi chuyển lên màn ảnh rộng sẽ có thể lấy được tiền của người xem.
Nhưng cuối cùng cũng có người phải tiến bước đầu tiên rồi. DiennDannnLEeeQuyyDon~#
Họa sĩ truyện tranh sáng tác ra Am Anh Đào là “Độc Câu Hàn”, là một trong những hoa sĩ truyện tranh đỉnh cao trong giới, rất nhiều độc giả đã từng gặp qua anh ấy ở hội ký sách, họ đều khen anh ấy phong độ, nho nhã, cẩn thận tỉ mỉ. Mà chính vì anh ấy như thế, nên mới một tay kéo tác phẩm truyện tranh trong nước lên màn ảnh rộng.
Yến Kỳ Vũ đã từng làm trợ lý hậu kỳ cho Độc Câu Hàn, cũng biết rất nhiều bí mật mà người ngoài không biết.
Cô nhìn Vu Quy Dã ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh: “Vu tiên sinh, anh đoán thử xem, quyền cải biên của bộ tác phẩm truyện tranh Am Anh Đào này bán được bao nhiêu tiền?”
Vu Quy Dã vì để tiến vào giới truyện tranh nên đã tham khảo thêm rất nhiều tài liệu, đương nhiên biết Độc Câu Hàn nổi tiếng ra sao, Am Anh Đào nhận được vô số giải thưởng trong nước. Có thêm ánh hào quang này, cho dù bộ tác phẩm này bán được hơn một nghìn vạn cũng đáng giá, nhưng nhớ lại bản quyền rẻ bèo của các tác phẩm truyện tranh cấp Vàng trong nước vào mấy năm trước...
Ở nơi công cộng mà thảo luận về vấn đề bản quyền cấp Vàng thì cũng không thích hợp lắm, anh nghĩ một chút, dứt khoát kéo một tay Yến Kỳ Vũ qua, mở năm ngón tay như búp măng của cô ra.
Yến Kỳ Vũ lắc đầu, bảo anh đoán thêm lần nữa.
Vu Quy Dã liền khép một ngón tay cô lại, chỉ để lộ bốn ngón tay bên ngoài.
Yến Kỳ Vũ cười khanh khách, nghịch ngợm giật bốn ngón tay, vẫn lắc đầu.
Vu Quy Dã liền thu từng ngón tay lại, đợi đến khi chỉ còn một ngón tay lẻ loi, Yến Kỳ Vũ mới khẽ gật đầu, cong đầu ngón tay lại.
“Một trăm vạn?” Vu Quy Dã nhíu màu, “Với danh tiếng của anh ấy thì thấp rồi.”
“Vu tiên sinh, anh đoán sai rồi.”
Vu Quy Dã yên lặng: “... Sẽ không phải là mười vạn chứ?”
Cô gái nghiêm mặt, nói khẽ: “Một đồng tiền.” Cô lặp lại, “Am Anh Đào của Độc Câu Hàn chỉ bán có một đồng tiền.”
“...”
“Anh ấy vì muốn hấp dẫn công ty hoạt hình phê duyệt bộ tác phẩm này, thà rằng tự hạ giá trị xuống, chỉ cần tìm được một công ty thật sự muốn làm tốt hoạt hình. Trong hợp đồng có những nội dung cứng nhắc, bao gồm bộ tác phẩm này phải mời những thành viên chế tác cấp bậc gì đó, phải phủ sóng bao nhiêu rạp, phải chiếu trong vòng ba năm... Thầy ấy là người có tính tình rất hòa thuận, nhưng lại vô cùng cứng rắn trong điều khoản hợp đồng.”
Vu Quy Dã có thể hiểu được ý nghĩ này của Độc Câu Hàn, có nhiều lúc tác giả bán bản quyền chẳng phải chỉ xem ai ra giá cao, mà là muốn xem nhà chế tác nào có đủ thành ý làm tác phẩm của mình. Ví dụ như có một lần, có một công ty điện ảnh ra giá hai nghìn vạn cho bản quyền bậc Vàng, nhưng nam nữ chính phải dùng lưu lượng giả dưới công ty họ, Vu Quy Dã thật sự không dám khen tặng kỹ thuật diễn của hai vị này, dứt khoát rút lui tìm phương án khác thấp hơn, tìm một nhà bản quyền xém cấp Vàng, nhưng kế hoạch phát triển điện ảnh cũng chỉ có thành ý cỡ công ty hạng vừa.
Chỉ là Vu Quy Dã thật không ngờ, vị Độc Câu Hàn này, lại có thể lùi đến bước này.
Lông mi Yến Kỳ Vũ khẽ run: “Thầy ấy nói, hy vọng duy nhất của thầy ấy chính là toàn tâm toàn ý tạo ra một nơi bán vé tốt. Cứ như vậy, sẽ có nhiều công ty mua bản quyền của họa sĩ truyện tranh, chỉ có họa sĩ truyện tranh dựa vào bút vẽ trong tay mình kiếm được tiền thì mới hấp dẫn càng nhiều giới trẻ tiến vào ngành này.”
Vu Quy Dã ngẩn ra, trong ngực dấy lên nỗi kích động thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành bốn chữ: “Lệnh người kính trọng.”
“Đúng vậy.” Yến Kỳ Vũ nhìn tờ vé trong tay, “Thầy ấy nói, khi thầy ấy vừa mới vào nghề, đã gặp qua rất nhiều kinh tài tuyệt diễm, nhưng với thời đại này, 90% họa sĩ truyện tranh ăn không đủ no, rất nhiều người bị ép đổi nghề, có người đi làm game, có người ra nước ngoài, có người không chạm vào bút vẽ nữa... Nếu như truyện tranh trong nước có thể phát triển phồn thịnh, nói không chừng họ có thể sẽ trở lại.”
Cô ngẩng đầu nhìn trailer phát triển màn hình lớn ngoài rạp chiếu phim, cánh hoa nhỏ bay lất phất đập vào mắt, trong chốc lát lại nhuộm thành một màu hồng khiến người khác phải kinh ngạc, chiếm hết tầm mắt của mọi người. Cô nghe thấy không ít người xem cũng đang thảo luận, nói bộ điện ảnh hoạt hình này vẽ rất tinh tế, nội dung cũng hay.
Tuy rằng cô không có tham gia vào sáng tác truyện tranh Am Anh Đào, nhưng nghe thấy mọi người khen ngợi tác phẩm của thầy, cô vẫn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Cô thu ánh mắt lại, rơi vào trên người bên cạnh: “Đúng rồi, Vu tiên sinh, tiền cơm lúc nãy là anh bao, vậy vé xem phim lần này cũng không thể để anh mời nữa rồi! Bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại anh!”
“Không cần.” Vu Quy Dã cũng giống như cô, ngửa đầu nhìn màn hình trên cao. Anh nói, “Lần này tôi xuất tiền, đợi sau này Giấc mộng không trung được lên màn ảnh rộng, tôi sẽ để cô mời tôi xem.”
Ai mà không thích cảm giác được người ta tin tưởng chứ? Tâm tình Yến Kỳ Vũ lâng lâng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: “Vậy đã định rồi nhé, chờ truyện tranh của tôi được cải biên, anh nhất định phải là người đầu tiên xem.”
Tuy rằng cho đến bây giờ, truyện tranh của cô chỉ login tập đầu tiên, nhưng không sao cả, trở về bàn bạc thử với thầy Điền Dã hỏi anh có thể thêm mấy kịch bản gốc không, cô muốn tăng tốc chạy bản thảo để sớm vượt qua Hiệp sĩ Mèo kia!
... Nhưng kỳ quái quá, sao Vu tiên sinh biết tác phẩm của cô tên Giấc mộng không trung?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook