Khi Yến Kỳ Vũ đang xếp hàng lấy vé xem phim thì nhận được điện thoại của Vu tiên sinh.

“Yến tiểu thư, Giáng sinh vui vẻ.” Giọng người đàn ông nhẹ nhàng trầm thấp như ngày đông nắng ấm, xuyên qua tầng tầng mây mù, chiếu rọi vào trong lòng Yến Kỳ Vũ.

“Vu tiên sinh, anh cũng vậy nhé.” Yến Kỳ Vũ biết mình đang cười, cũng biết A Lâm đang nhìn chằm chằm cô, nhưng cô không giấu được biểu cảm của mình, khóe môi cong lên cũng đủ treo hai cái chuông nhỏ rồi.

Vu Quy Dã ngừng lại, anh vốn định theo trình tự tiếp cận đề tài trọng tâm, nhưng chị gái cứ nhéo cánh tay anh, bắt buộc anh đừng kéo dài thời gian, tốc chiến tốc thắng thu phục cải xanh.

Vì thế anh hỏi: “... Tối nay cô có sắp xếp gì chưa?” Đi thẳng vào vấn đề, không để lại chút đường sống cho đối phương.

Tiếc rằng Yến Kỳ Vũ là một cô gái ngốc nghếch, không nghe ra ý vị sâu xa của anh, trái lại còn vui mừng kể về lộ trình ngày hôm nay cho người đàn ông nghe.

“Có á!” Cô nói, “Tôi và bạn đã hẹn nhau đi xem phim, bây giờ đang ở rạp chiếu phim, buổi tối chúng tôi đi trung tâm thương mại ăn bữa cơm hai người, ăn xong còn phải nhanh về nhà chờ truyện tranh login...” Cô hậu tri hậu giác hỏi, “Sao thế?”

Vu Quy Dã yên lặng vài giây. Đây là cuộc điện thoại mà chị gái “bắt buộc” anh gọi, Yến Kỳ Vũ không thể nào tới được, theo lý thuyết anh hẳn phải cảm thấy vui mừng, nhưng lúc này chỉ có một nỗi tiếc nuối đậm sâu.

Anh chỉ có thể cười trừ: “Không có gì, nghĩ tới cô gần đây đuổi bản thảo rất vất vả, ngày lễ này trải qua một mình có hơi cô đơn, nên tôi định gọi cô tới nhà của tôi ăn lễ.” Anh giấu đầu lồi đuôi bồi thêm một câu, “.. Daniel cũng ở đây, cậu bé nhớ cô rồi.”

Vu Kinh Hồng nghe lén ở bên cạnh dùng khẩu hình miệng quở trách anh: Con chị toàn tâm toàn ý nhào vào món sườn xào chua ngọt, một câu cũng không đề cấp đến chị Tiểu Kê Mao, em lại đen trò đùa của mình quăng lên đầu thằng bé!

Yến Kỳ Vũ “à” một tiếng, nghe giọng nói có hơi trầm xuống.

“Tôi cũng nhớ... Daniel rồi.” Cô nói úp úp mở mở.

Về phần rốt cuộc người cô nhớ là ai, vậy thì không cần phải nói.

Vu Quy Dã an ủi cô: “Không sao đâu, hôm nay trách tôi không hẹn cô trước. Tết Dương lịch có rảnh không? Tôi có đồ muốn đưa cô.”

“Hửm?”

“Không phải quà tặng đắt tiền gì đâu, chỉ là một món quà nhỏ thôi.” Anh liếc mắt nhìn máy tính bảng vẽ tay kỹ thuật số 27 tấc có giá trị hơn ba vạn, “Rút thăm trúng thưởng ở tiệc cuối năm, hình như là bảng chuyên dùng cho vẽ, tôi không cần, đồ second hand bán cũng không được mấy đồng. Nghĩ đến việc cô cần nên tặng luôn cho cô.”

Trong hai ba câu đó, Vu Quy Dã đã thành công chụp mũ món quà một cách chính đáng. Yến Kỳ Vũ bị anh lừa, thật sự cho rằng món quà nhỏ trong miệng anh là bảng vẽ mấy trăm đồng lúc mới vào nghề, cô vô cùng vui vẻ đồng ý, quyết định năm mới nhất định phải dành ra một ngày, cùng Vu tiên sinh hẹn hò... Khụ, là đi ra ngoài trò chuyện, ăn cơm, xem phim, châm cứu.

“Vậy thì năm mới gặp nhé.” Cô nói.

“Tiểu họa sĩ, vậy thì năm mới gặp.” Anh nói.

Yến Kỳ Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm trang web trò chuyện kết thúc, trong lòng có niềm vui không nói thành lời. Qua mấy ngày nữa đã có thể gặp Vu tiên sinh, cách lần gặp mặt trước sắp một tháng rồi, cũng không biết anh có thay đổi gì.

Ngẫm đi ngẫm lại, cô chợt cười ngơ ngác, mấy ngày cuối cùng của năm, nhất định phải qua nhanh lên một chút.

Khi A Lâm lấy vé xem phim trở về xong, thì thấy bạn thân của mình đang nhìn điện thoại cười ngây ngô.

Kỳ quái, chẳng lẽ gió mát ở rạp chiếu phim quá mạnh sao, cho nên mới làm gò má Yến Kỳ Vũ ửng đỏ?

...

Cách giờ mở đầu chiếu phim còn tới hơn một tiếng, A Lâm kéo Yến Kỳ Vũ đi dạo cửa hàng bách hóa. Cửa hàng này gần đây vừa mới khai trương, có không ít nhãn hàng quốc tế du nhập vào. Nhìn quanh, tất cả người ra vào trong cửa hàng đều là những cô gái thời thượng xinh đẹp, khuỷu tay khoác LV, dưới chân mang Hermes, ngay cả dây thắt lưng cũng là của Gucci.

Nhìn các cô gái làm việc mỗi phút đều khép nép đứng sát vào nhau, cũng không sắm một sợi dây chuyện trên cổ cho mình như người ta.

Yến Kỳ Vũ đeo túi vải buồm nhuộm màu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng có tiến vào...”

Lá gan A Lâm lớn hơn cô nhiều: “Không sao cả, nhìn thôi chứ đâu tiêu tiền.”

Tuy lời đã được nói xong, nhưng giọng của A Lâm cũng run run, đánh bạo nắm cánh tay Yến Kỳ Vũ, lúc này mới run rẩy rảo bước vào trong cửa hàng xa xỉ.

Đêm trước Giáng sinh, trong cửa hàng kín người chật chỗ, ngay cả đồ xa xỉ cũng chật ních người, mỗi quầy đều có đầy người vây quanh, giống như là UNIQLO thanh lý hàng hóa, cái gì cũng không cần tiền.

Hai người lúc đầu vẫn còn đứng yên tại chỗ, tất cả lỗ chân lông mình để lộ ra vẻ bần cùng làm dơ tấm thảm đắt tiền. Nhưng đi dạo một vòng, lá gan các cô ấy cũng tăng lên, dù sao các cô cũng không mua nổi đồ trong cửa hàng này, chỉ nhìn xem thôi.

Yến Kỳ Vũ chỉ vào một chiếc túi da dưới ánh đèn pha: “Cậu xem kìa.”

“Xấu thật.” A Lâm soi mói nói, “Chỉ là PU mà thôi, ngay cả lớp chò nâu nhẵn bóng cũng không có, màu trắng nhạt nhẽo, như đeo một cái túi vải ra ngoài.”

“... Nó gần ba vạn đấy.”

“... Tớ nhìn kỹ một lát, thì cảm thấy tạo hình của nó súc tích mà không đơn giản, lịch sự tao nhã tinh tế, lớp da ngoài cùng tăng độ bền cho nó, nhà thiết kế có tài thật đấy.”

Yến Kỳ Vũ liếc cô ấy.

A Lâm tỏ vẻ vô tội: “Túi hàng hiệu, rất đáng xem đấy! Mới nhìn lần đầu thì thấy bình thường, càng nhìn thì càng thấy đẹp!” Giọng cô ấy mang theo vẻ khao khát, “Tớ phải ghi nhớ nó vào trong danh sách ước nguyện của tớ, trước ngày thọ chung nhất định phải nằm chung với một mình nó!”

Yến Kỳ Vũ châm chọc: “Rõ ràng mấy hôm trước còn nói ước nguyện cả đời của cậu chính là mua máy tính vẽ kỹ thuật số 27 tấc, cuối cùng cậu muốn túi xách hay là máy tính?”

“...” A Lâm khó khăn lựa chọn một phen, “Hay là máy tính đi, đó là hoàng cung, túi xách này cũng được xem là Tiểu Tam Nhi.”

Yến Kỳ Vũ thở dài: “Rốt cuộc khi nào tớ mới có thể mua được máy tính...”

“Rất nhanh thôi!” A Lâm an ủi cô, “Lão Thiết, tớ cảm thấy Giấc mộng không trung có tiềm năng sẽ hot, cậu rất nhanh sẽ trở thành một người cực nổi tiếng rồi!”

“Mượn lời chúc của lão Thiết!” Yến Kỳ Vũ chắp tay, “Thật ra toàn bộ đều dựa vào kịch bản của thầy Điền Dã viết tốt!” Cô nói, “Nếu không phải quen biết với biên tập hiện giờ, tớ làm gì có cơ hội hợp tác với người xuất sắc thế này... Đúng rồi, cậu đã biết làm việc ở Tri Bất Đạo Tiên Nhân không được như ý, vậy cậu có nghĩ tới việc trực tiếp ký hợp đồng với truyện tranh Cá Heo không?”

Nhắc đến vấn đề này, A Lâm hơi lưỡng lự: “Nghĩ cũng đã từng nghĩ tới rồi, nhưng đầu vào để ký với truyện tranh Cá Heo rất cao, nếu như sau khi tớ vào ký được hợp đồng cấp Đồng, thật sự không cần. Tớ thà như bây giờ, vừa làm trợ lý, vừa thử gửi bản thảo. Ông chủ Tiên Nhân này không đáng tin, nhưng ông ta không bạc đãi tiền bạc với trợ lý.”

Cô ấy nhỏ giọng nòi; “Tiểu Vũ Mao, nói ra cậu đừng cười tớ, thật ra tớ vẫn muốn sáng tác độc lập. Tớ biết, có thể hợp tác với tác giả tiểu thuyết thuần thục có thể “song thắng”, nhưng tớ vẫn thích câu chuyện mình kể hơn, tuy rằng đến bây giờ nữ thần linh cảm vẫn chưa chiếu cố tớ, nhưng tớ nghĩ cô ấy sẽ tới rất nhanh thôi.”

Yến Kỳ Vũ nắm chặt tay cô ấy, như là võ lâm cao thủ truyền công, truyền năng lượng cả người mình cho cô ấy. Bởi vì các cô bất chấp hoàn cảnh nguyện làm bạn bè với nhau, cho dù là ai thành danh trước, thì sau khi lên như diều gặp gió vẫn để lại một đám mây cho đối phương cưỡi.

Hai người đang “nắm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ”, thì quầy hàng cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao.

Các cô ấy theo tiếng người nhìn sang, thì thấy có một cô gái từ sợi tóc đến móng tay đều sáng long lanh đang ngồi trước quầy kính, bên cạnh có hai chàng trai hướng dẫn mua hàng, đang niềm nỡ PR những món hàng đắt tiền.

Bàn tay trắng nõn của cô ta khẽ chỉ, nhỏ nhẹ sai khiến: “Món này, cái này, món này... toàn bộ túi này.”

Thật có tiền mà.

Yến Kỳ Vũ thầm nghĩ, nếu như là cô, thì sẽ là “Món này, món này, món này... toàn bộ mua không nổi.”

“F*ck, sao lại là cô ta!” A Lâm như con chuột thấy mèo, lùi về sau Yến Kỳ Vũ, muốn dùng cơ thể nhỏ nhắn của Yến kỳ Vũ để che đi cơ thể cao lớn của mình.

“Cậu quen cô ta à?” Yến Kỳ Vũ hỏi.

“Vóc người thấp, ngực lại to, dáng người không hợp tỷ lệ như thế có hóa thành tro tớ cũng không quên được!” Cô ấy nói, “Cậu có nhớ khoảng thời gian trước cháu gái của Tri Bất Đạo Tiên Nhân đến tìm ông ta không?”

“Người dạy cậu vẽ ngực đấy hả?” Cô lại nhìn cô gái này, “Cái gì mà “ngực lớn”, người ta rõ ràng là “đồng nhân” mà.”

A Lâm tức giận dùng cánh tay chọt cô.

Yến Kỳ Vũ bị chọt đau, nhỏ giọng nói: “Cô ta rất có tiền sao, mua mấy món đó cộng lại khoảng mấy vạn đó.”

“Cô ta kiếm được rất nhiều.” A Lâm gật đầu, “Có lần Tiên Nhân lỡ miệng nói, nói cô cháu gái này là người trong giới đồng nhân, xuất bản có thể kiếm được mấy chục vạn, nhưng ID là gì thì tớ không rõ lắm.”

“Nhiều như vậy à?”

“Này mà nhiều à? Mấy ngày hôm trước Tiên Nhân ký bản quyền Bạo Liệt Thần Quyền cho điện ảnh và hoạt hình, một ngàn vạn đó, sau khi trừ thuế má ra thì trong tay cũng còn trăm vạn, sau khi tài chính đã ổn định, mấy ngày nữa thì phòng làm việc sẽ chuyển đi.”

Yến Kỳ Vũ khó tin mở to hai mắt.

Khi cô ở Trục Mộng Đường, tiền lương một tháng chỉ có hai ngàn năm, trong đó 1500 là tiền “tính theo sản phẩm” khi làm trợ lý, còn 1000 là thù lao đảm nhiệm chức vụ. Cô đã thấy tiền lương của Tri Bất Đạo Tiên Nhân, một tháng là khoảng một vạn, làm việc ngày đêm cũng chỉ tới hai vạn, chuyện này đối với cô mà nói là mong muốn không thể thành được.

A Lâm vỗ trán cô, ý vị sâu xa nói: “Tuy rằng tớ không thích nhân phẩm của Tri Bất Đạo Tiên Nhân, nhưng tùy việc mà xét thì ông ta là họa sĩ truyện tranh cấp cao trong giới, nếu như ông ta không kiếm được tiền, thì không phải giới này sẽ sụp đổ sao?”

Một ngành nghề có thể phát triển được hay không, có quan hệ mật thiết với thu hoạch của nhân viên. Nếu như ai cũng làm bằng tình yêu, thì chỉ kiếm được một chút tiền lương ít ỏi, vậy sẽ khiến nhân tài trong ngành này càng xói mòn.

Chỉ có người đứng đầu phá vỡ núi băng này trước, mới có bước chân của bầy dê con đi theo nó, khai thác càng nhiều bãi cỏ.

Đạo lý kia rất dễ hiểu, nhưng rất nhiều người lại không nhìn thấu. Nếu như cứ đi ghen tị nhóm đại thần có thể kiếm được tiền lời cao, mà xem nhẹ sự thay đổi của ngành nghề, thì họa sĩ truyện tranh mãi mãi chỉ có thể bị loại bỏ khỏi thị trường.

Nhưng dã tâm của Yến Kỳ Vũ cũng không lớn như vậy, cô không yêu cầu Giấc Mộng Không Trung sẽ bạo hồng, để cô mỗi ngày đều giàu có, chỉ cần độc giả thích câu chuyện này, thì cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Cô nhìn cô gái trẻ đang mua hàng xa xỉ trước quầy, đáy lòng cảm thán: “Xem ra thiên phú vẽ tranh cũng sẽ di truyền, Tri Bất Đạo Tiên Nhân lợi hại như vậy, cháu gái của ông ta cũng thế.”

A Lâm nhớ đến cô gái cao cao tại thượng chỉ điểm ngày hôm đó, cô ấy hừ hừ: “Kỹ năng vẽ có thể di truyền hay không thì tớ không biết, nhưng cái tính duy ngã độc tôn trên trời dưới đất đó thì chắc là cô ta được thừa hưởng rồi...”

Thật trùng hợp là, khi cô ấy nói chuyện thì trong tiệm đột nhiên yên tĩnh, tiếng bàn tán này cũng không lớn lại xui xẻo truyền ra ngoài.

Cô gái bị kéo vào trọng tâm câu chuyện ngừng động tác lại, rõ ràng cô ta nghe rất rõ, nhưng không để bị ảnh hưởng bảo nhân viên gói lại đồ cô ta muốn, sau đó nhẹ nhàng xoay người, dựa vào ghế da cao, ánh mắt bễ nghễ nhìn sang.

Đôi mặt đẹp lại lộ ra vẻ sắc bén. Hai chân cô ta đan chéo nhau, ngồi ổn định trên ghế, vô cùng khí chất.

A Lâm sợ, mang theo cái đuôi tránh về sao Yến Kỳ Vũ: “Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu Vũ Mao, cô ta cô ta cô ta có phải đang trừng chúng ta không?”

Yến Kỳ Vũ bối rối ôm cô ấy: “Hình hình hình như là thế.”

Dáng vẻ hai người bị dọa sợ chọc cô gái cười rộ lên, bàn tay trắng nõn của cô ta nâng lên chỉ về phía hai người.

A Lâm hít sâu than khóc: “Ngày chó gì thế này...”

Chỉ nghe cô gái lười nhác hỏi: “Nhân viên, túi vải màu trắng sau lưng hai cô ấy bao nhiêu tiền thế?”

Yến Kỳ Vũ: “... Ơ?”

Nhân viên: “... Cô Mã, đó không phải là túi vải, đó là túi xách thời trang do thiết kế người Pháp sáng tạo, khu vực đại lục Trung Quốc chỉ có ba cái, sáng hôm nay vừa mới lên kệ...”

“Tôi hỏi anh bao nhiêu tiền.”

“Ba vạn hai ngàn tám.”

Cô gái trẻ nhíu mày, động tác khinh thường như thế được cô ta làm quá dễ. Tầm mắt cô ấy xẹt qua trên người Yến Kỳ Vũ và A Lâm, trong miệng căn dặn nhân viên: “Tôi muốn túi này.”

Yến Kỳ Vũ và A Lâm: “...”

Đợi đến khi cô gái mua thỏa thích, mua đủ xong, hai nhân viên mang túi lớn, túi nhỏ, túi vải, đứng phía sau cô ta tính tiền.

Nhìn bóng lưng cô ta nhanh nhẹn rời đi, Yến Kỳ Vũ thở ra, vỗ ngực.

“Tốt quá A Lâm, hình như cô ta không nhận ra cậu.” Cô vui mừng nói.

“Sao có thể chứ!” A Lâm cả giận nói, “Tớ nhận ra cô ta, sao cô ta có thể không nhận ra tớ chứ? Đây là cô ta cố tình khinh thường tớ đấy!”

“... Cậu cũng thật giống mấy nữ phụ nham hiểm cầu xin người ta chú ý trong tiểu thuyết ngôn tình.”

“Ngưng, im miệng!”

Hai người chọc giỡn nhau, phim cũng đã sắp chiếu. Trước khi đi, A Lâm còn kéo Yến Kỳ Vũ đến quầy trang sức để “nâng cao kiến thức”, muốn xem rốt cuộc lúc nãy cô gái kia mua món gì.

Quầy trang sức xa xỉ tráng lệ, dưới ánh đèn bày trí công phu, tất cả trang sức đều lấp lánh tỏa sáng, từng món đồ tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, mà tác phẩm nghệ thuật này, mỗi một cái đều có giá trị rất xa xỉ.

Một bóp tiền, 8800. Một móc chìa khóc, 2400. Một đồ buộc tóc, 1300...

Hai cô gái khu lao động này nắm tay nhau vào đại quan viên, hít hơi lạnh liên tiếp.

Mà ở vị trí trung tâm nhất của quầy hàng, một chiếc kẹp cà vạt kiểu nam vừa lên kệ nằm lẳng lặng trên tấm vải nhung, tản ra ánh sáng ôn nhu và tinh tế. Nó trơn bóng, tạo hình bằng phẳng, thiết kế đơn giản, chỉ có phần đuôi đính thêm kim cương nho nhỏ làm nổi bật lên nét chính, khiến nó trong nháy mắt trở nên không tầm thường.

Tầm mắt Yến Kỳ Vũ sau khi dừng trên đó, thì không dời ra nữa.

A Lâm nhìn sang, ngạc nhiên nói thầm: “Đây là cướp tiền sao? Còn chưa đính kim cương lớn mà đã 6000 rồi?” Cô ấy kéo Yến Kỳ Vũ tránh khỏi động ma quỷ đáng sợ này, kéo một hồi, lại không kéo đi được.

Ngăn cách bởi lớp thủy tinh thật dày, ngón tay Yến Kỳ Vũ nhẹ nhàng đặt lên kẹp cà vạt.

Cô nhìn nhân viên, ấp úng mở miệng: “Cô có thể cầm nó ra để tôi xem thử được không, cảm ơn.”

...

Sau khi ăn xong bữa tiệc Giáng sinh, lúc về đền nhà, đồng hồ đã chậm rãi hướng đến mười giờ.

Qua hai tiếng nữa, Giấc mộng không trung sẽ chính thức login rồi.

Đến bây giờ, lượng sưu tầm đã đột phá lên hơn năm vạn, đợi đến khi truyện tranh chính thức bắt đầu đăng nhiều kỳ, lượng sưu tầm sẽ tăng gấp đôi rất nhanh.

Truyện tranh mạng Cá Heo bây giờ là nền tảng truyện tranh được chào đón nhất, các tác phẩm đứng đầu như Bạo Liệt Thần Quyền có khoảng hai trăm vạn sưu tầm, toàn bộ lượt xem trang mạng cao hơn trăm triệu. Tác phẩm sưu tầm một triệu có gần 50 bộ, mỗi bộ đều nghe nhiều nên rất quen thuộc.

Yến Kỳ Vũ biết, khoảng cách giữa mình và nó có tồn tại khách quan, chênh lệch như rãnh trời, một số tác phẩm nhỏ đăng nhiều kỳ cũng không có tuổi thọ vượt qua nó, nhưng khoảng cách này có thể được xem là tiểu kênh rạch, chỉ cần ổn định gió Đông, thì sẽ dễ dàng leo lên cung điện một triệu.

Yến Kỳ Vũ chưa bao giờ là một người an tâm chờ đợi gió Đông, cô quyết định mình phải làm người góp gió.

Cô mở máy tính ra, quyết định nắm chắc cơ hội cuối cùng, livestream vẽ tranh hai tiếng.

Tiểu Vũ Mao bay bổng V: Chúc các bạn Giáng Sinh vui vẻ! Giấc mộng không trung cách giờ login chỉ còn hai tiếng nữa, mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Một lát tôi sẽ livestream chia sẻ cách sử dụng bộ bút lông Giáng sinh mới nhất, bút lông Nguyệt Lạu, bút lông Tinh Tinh, bút lông dải lụa màu, bút lông bóng đèn, sau khi tổ hợp có thể vẽ ra một cây thông tuyết rơi vô cùng mộng ảo, hoan nghênh mọi người đến xem. [Chia sẻ livestream. Một cây bút lông vũ].

Trước đêm Giáng sinh, Yến Kỳ Vũ không định chạy bản thảo, mà vốn định vẽ ảnh chúc mừng Giáng Sinh.

Cô kết nối với phần mềm livestream, kéo bản thảo vào trong phần mềm. Trên màn hình, một cây thông Noel trụi lủi chỉ có nhánh cây khô đứng sừng sững trong chậu hoa, trên ngọn cây treo đủ loại vật trang trí nhỏ, tất cả đều là cơ giáp bản Q sẽ xuất hiện trong Giấc mộng không trung, mà trên ngọn cây, nữ chính đang điều khiển cơ giáp hậu cần hình cầu thay thế cho ngôi sao, ngốc nghếch ngây ngô ngồi ở kia.

Rất nhanh, trong phòng phát trực tiếp đã tụ họp không ít người xem.

Yến Kỳ Vũ mở mic chào mọi người: “Hi, không nghĩ tới lễ Giáng sinh cũng có nhiều người như vậy, tôi nghĩ mọi người đều đi ăn lễ hết rồi, còn lo lắng không có ai đến xem.”

Trên màn hình nháy mắt bay qua vô số màn đạn hài hước, “Thành viên vẻ vang của đoàn FFF!”, “Tôi là chó độc thân, tôi tự hào, tôi ăn cẩu lương vì quốc gia”, vân vân.

Cùng lúc đó, QQ nhảy ra, thể hiện cảm giác tồn tại của mình.

Điền Dã: Mao mao, cô không ra ngoài chơi sao, lễ Giáng sinh mà còn livestream, vất cả cho cô rồi.”

Tiểu Vũ Mao: Tôi đã đi chơi với bạn rồi! ^q^

Tiểu Vụ Mao: Đi ăn, đi xem phim, rồi đi mua đồ, thật sự quá phong phú rồi!

Tiểu Vũ Mao; Thầy Điền Dã thì sao ạ?

Điền Dã: Tôi ăn lễ Giáng sinh cùng với người nhà, định tặng quà cho cô ấy mà cô ấy không tới được.

Tiểu Vũ Mao: Cô ấy?

Tiểu Vũ Mao: Bạn gái của thầy Điền Dã à?

Sau khi Yến Kỳ Vũ hỏi ra những lời này, khung đối thoại thật lâu cũng không có phản hồi: khung “đang nhập văn bản” cứ lấp lóe rất lâu, lâu đến mức Yến Kỳ Vũ nghĩ thầy Điền Dã bị rớt mạng, thì mới nhận được câu trả lời của đối phương.

Điền Dã: Không phải là bạn gái.

Một lát sau, vị tiểu thuyết gia trầm tĩnh này bổ sung thêm:

Điền Dã: Tạm thời, vẫn chưa là bạn gái.

Yến Kỳ Vũ vui vẻ.

Tiểu Vũ Mao: Oa~~~~

Tiểu Vũ Mao: Vậy thì chúc thầy Điền Dã có thể nhanh chóng tặng quà được, để cô ấy trở thành bạn gái mình!

Tiểu Vũ Mao: [cố lên][cố lên][cố lên]

Điền Dã: Được, vậy thì mượn lời chúc của cô, chúc tôi có thể sớm ngày đạt được ước muốn.

Hai người trò chuyện thêm vài phút, số người trong phòng phát trực tiếp liên tiếp tăng lên, rất nhanh đã gần tới hơn hai vạn. Yến Kỳ Vũ vốn đang lo loại livestream đột ngột này sẽ không có người xem, không ngờ sự quan tâm còn cao hơn lúc bình thường.

Một mặt là chó độc thân quá nhiều thật, mặt khác là gần đây danh tiếng của tiểu thần tiên càng ngày càng vang dội, cho dù là họa sĩ hay là người xem, đều muốn tìm tòi nghiên cứu, nhìn xem kỹ xảo bút lông của vị thần tiên này.

Đúng 11 giờ, Yến Kỳ Vũ chính thức bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Người xem đều đổ mồ hôi lạnh dùm cô, bức vẽ này chỉ mới hoàn thành lên màu bản thảo và cơ giáp bản Q, phần lớn đều trống không, cô thật sự có thể hoàn thành bức vẽ này trong vòng một tiếng sao?

Nhưng rất nhanh, Yến Kỳ Vũ đã dùng kỹ năng xuất quỷ nhập thần, trình diễn màn ảo thuật thần bí của cô.

Toàn bộ quá trình cô đều mở mic, vừa giải thích, vừa nhanh chóng cut đủ loại bút lông vẽ bối cảnh. Tay trái đè nút tắt, thêm layer mask, thay độ tự do, điều chỉnh màu... Còn tay phải hạ bút hữu thần, không hề có một nét bút dư thừa, theo từng động tác của đầu ngón tay, từng bút lông đều phát huy 200% hiệu quả, bảng vẽ nhận được mệnh lệnh của bút cảm ứng, thay đổi chúng thành vô số đường cong duyên dáng.

Bút lông lá thông dọc theo ngọn cây phát tán ra phía ngoài, màu sắc từ nhạt đến đậm, từng tầng phô ra dáng vẻ cây tùng xanh um, xanh ngắt ẩm ướt, rất sống động.

Bút lông dải băng xoay xung quanh thân cây, màu sắc bóng đẹp, nơ bướm to tràn đầy cảm xúc tung xỏa, giương cánh muốn bay cao.

Nhìn tiếp, bút lông bóng đèn đủ màu sắc từ đỉnh cây tùng đến dưới đất, mang đến hơi thở nóng hừng hực của ngày lễ.

Còn có tuyết rơi, trăng rơi ngọn cây, hàng vạn ánh sáng tô điểm...

Tổng cộng chỉ tốn có hai mươi mấy phút thôi!

Khi Yến Kỳ Vũ điều chỉnh hiệu ứng ánh sáng cuối cùng xong, sau khi kết thúc một cách hoàn mỹ, toàn phòng phát trực tiếp đã được vô số lời ca ngợi bao phủ.

“Tốc độ tay thật kinh người!”

“Đây là thần tiên biết hóa phép sao!”

“Tôi cần đôi móng heo này để làm gì nữa TTATT.”

“Xin giúp đỡ, có người chụp màn hình lai5i không, mới bước đi có mấy bước mà đã không biết gì rồi...”

“Hy vọng sau này tiểu thần tiên sẽ mở nhiều livestream giải thích hơn, hơn nữa tốt nhất nên có thêm camera quay cảnh tay, lần trước nhìn thấy tốc độ tay kinh người như đang xem trực tiếp Pubg.”

"+1, vẽ tranh mà cứ tưởng như đang đấu game!"

Càng về sau, bình luận khen ngợi đã không khống chế nổi, càng về sau càng lệch hướng. Yến Kỳ Vũ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chọn mấy câu hỏi trên màn hình, nhẫn nại giải thích từng câu, gặp câu hỏi có yêu cầu cao, cô còn có thể biểu diễn một lần nữa, thực hiện phụng sự một cách tốt nhất.

Năm phút cuối, Yến Kỳ Vũ hắng giọng, tiến gần đến mic.

Giọng nói của cô gái mang theo sự chờ mong tốt đẹp và chúc lễ mọi người.

“Còn có 5 phút nữa thôi là Giấc mộng không trung sẽ login, bộ truyện tranh này do tôi và thầy Điền Dã hợp tác sáng tác, độc quyền trên truyện tranh mạng Cá Heo. Nó là một bộ truyện tranh cơ giáp viễn tưởng, và cũng là một quyển nhật ký của tất cả thiếu nữ viết ra. Hi vọng mọi người có thể thích bộ truyện tranh này, cùng nhân vật chính “An Khiết Lỵ Na” trưởng thành, cùng thực hiện mục tiêu của mình.”

“Cho dù bạn đang ở trong nghịch cảnh, cho dù tất cả mọi người nói bạn không thể, cho dù đoạn đường này đã định trước là gian nan... Nhưng cứ yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn, cùng bạn tiến về trước.”

Những lời này nói cho khán giả nghe, cũng như nói với bản thân Yến Kỳ Vũ.

Thật ra cô vẫn luôn ngại thừa nhận với thầy Điền Dã, ngoài lý do cô thích bộ tác phẩm này ra, còn vì nội dung hấp dẫn cô, hơn thế nữa cô tìm thấy bóng dáng của mình trên người nữ chính. Mỗi lần đặt bút, cô và “cô ấy” đều hòa vào một, cô hiểu nỗi bất đắc dĩ của “cô ấy”, cũng hiểu tất cả đắng cay của “cô ấy”.

“Chỉ còn lại năm phút cuối cùng, tôi sẽ đóng livestream, hi vọng mọi người có thể trải qua thời khắc quan trọng này cùng với người trong lòng, đếm ngược đợi lễ Giáng sinh đã đến.”

“Còn tôi ấy hả... Tôi không có người bên cạnh rồi.” Cô tránh cứ nói, “Tôi định tắt máy tính, đắp mặt nạ, ôm gấu bông thoải mái nằm trên giường, chờ đợi đến 0 giờ, rất nhanh sẽ đến thôi."

“Cứ vậy nhé, ngủ ngon.”

Giọng nói của cô trong trẻo dịu dàng, bởi vì nói chuyện trong thời gian dài, nên có hơi khàn khàn. Nhóm fan tri kỷ bảo cô nên uống nhiều nước, lịch sự chào tạm biệt cô.

Cô còn chưa rời khỏi livestream, bức vẽ vừa mới thiết kế xong còn đặt trên bàn.

Trong màn hình, lửa bừng bừng cháy, cây thông chất đầy quà tặng, khiến người xem cảm thấy trong lòng ấm áp. Ngoài màn hình, Yến Kỳ Vũ ôm chân ngồi trước máy tính, cầm một ly sữa bò chocolate nóng hổi uống, trên môi còn dính vệt “râu mép sữa”, mà cô vẫn hồn nhiên không biết.

Trong nhà cho thuê nhóm, nhà nhà đều rất náo nhiệt, hai vợ chồng trẻ ở phòng ngủ chính đang ăn lẩu, nữ sinh đại học ở phòng phụ không quan tâm đến ca-lo, đêm khuya còn gọi mấy chục xâu nướng, vừa ăn vừa xem phim Hàn...

Mà ở nhà đối diện bọn họ, Daniel đang nằm trong lòng mẹ, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm cây thông Noel, trong mắt đầy vẻ buồn ngủ, mí mắt trên dưới suýt chút nữa dính vào nhau.

Vu Kinh Hồng vỗ cậu bé: “Trở về giường ngủ nhé?”

“Không...” Cậu bé gian nan thoát khỏi lời triệu hồi của ma mộng, mơ màng túm chặt cổ áo mẹ, “... Con muốn chờ ông... già Noel... Con phải... tóm được...”

Nói còn chưa dứt lời, đầu cậu bé lệch đi, đã ngủ mất.

Tô Hòa đón lấy cậu bé mập mạp đè nặng trên tay trong lòng vợ, nhẹ nhàng đưa đến phòng ngủ phụ. Hình bóng một nhà ba người biến mất sau cảnh cửa, tiếng thì thầm mơ hồ xuyên qua khe cửa truyền đến.

Tình yêu của hai vợ chồng họ dài hơn mười năm, hai học bá từ thời trung học đã yêu nhau vang danh khắp trường. Vu Quy Dã từ nhỏ đã nhìn chị gái và anh rể thân mật ân ái, đã sớm vô cảm từ lâu, nhưng mà hôm nay, trong lòng anh lại dâng lên một niềm hâm mộ nhàn nhạt. 

Đến khi nào, anh mới có thể ôm bảo bối của mình.

... Sắp rồi.

Anh nghĩ, nhất định sắp tới rồi.

Tiếng chuông lễ Giáng sinh sắp gõ vang, anh ngồi trước máy tính, inbox cho cô gái ở màn hình bên kia.

Điền Dã: Mao Mao, livestream vất vả rồi.

Tiểu Vũ Mao: Không vất vả! Tôi rất thích vẽ tranh mà.

Tiểu Vũ Mao: Còn mấy phút cuối cùng, thầy Điền Dã không ở bên bạn gái sao?

Điền Dã: Đã nói rồi, cô ấy vẫn chưa là bạn gái của tôi.

Tiểu Vũ Mao: 0w0 Sắp phải rồi!

Điền Dã: Ừm, tôi định biến cô ấy thành ý nguyện của tôi trong lễ Giáng sinh.

Điền Dã: Tốt nhất là ngày mai sau khi tỉnh dậy, sẽ thấy ông già Noel mang cô ấy đã trang điểm xinh đẹp đến dưới cây thông Noel trong nhà tôi.

Tiểu Vũ Mao: Oa! Trong nhà thầy Điền Dã có cây thông Noel sao?

Điền Dã: Ừm, rất lớn.

Điền Dã: Cây thông Noel càng lớn, cầu nguyện càng linh nghiệm.

Điền Dã: Mao Mao, cô có ước nguyện gì, tôi có thể thay cô nói cho ông già Noel nghe.

Tiểu Vũ Mao: Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là hi vọng Giấc mộng không trung có thể hot! Có thể có rất nhiều người sẽ thích!

Điền Dã: Nhất định sẽ thế.

Điền Dã: Sắp đến giờ rồi, chúng ta cùng đếm ngược đi.

Tiểu Vũ Mao: Được!

Điền Dã: Năm

Tiểu Vũ Mao: 444444!

Điền Dã: Ba

Tiểu Vũ Mao: 222222!

Điền Dã: 1

Tiểu Vũ Mao: Giáng sinh vui vẻ!!!

Vào lúc nhấn xuống nút Enter, ngoài cửa sổ chợt có pháo hoa bay lên bầu trời, khi bay lên đỉnh cao nhất thì nổ “bùm” một tiếng, nhen nhóm trong tiết mùa đông chẳng rét lạnh này.

Một đóa, hai đóa, ba đóa... Pháo hoa lần lượt phô bày vẻ đẹp của mình trong bầu trời đêm, chúng xinh đẹp rực rỡ, kéo ra một cái đuôi dài xẹt qua mắt của mỗi người đang dự lễ, trong lòng mọi người đều in đậm một màu sắc xán lạn rực rỡ.

Yến Kỳ Vũ vui mừng đến trước cửa sổ, hai tay chống má, thưởng thức nhiều loại pháo hoa họp lại trong đêm tối. Chúng đẹp như thế, đẹp đến bất ngờ, người đứng dưới pháo hoa, lại trở thành chứng nhân cho sinh mệnh ngắn ngủi của chúng.

“Thật đẹp...”

Tiếng nổ đinh tai vang vọng đất trời, lễ Giáng sinh này nhất định sẽ xảy ra vô số chuyện không biết trước được.

Trên tủ đầu giường, điện thoại màu hồng đang sạc chợt run lên, có bốn tin nhắn bật ra trong vòng một phút.

Đến từ QQ.

Điền Dã: Mao Mao, chỗ cô có pháo hoa không?

Đến từ weixin.

Vu tiên sinh: Yến tiểu thư, Merry Christmas.

Đến từ weibo.

[Đã thiết lập nhắc nhở vô cùng quan trọng] Quân Tử Quy Dã: Lễ Giáng sinh này, hi vọng ước nguyện của mọi người đều có thể thực hiện được.

Đến từ app truyện tranh mạng Cá Heo.

Độc giả kính mến, truyện tranh sưu tầm Giấc mộng không trung của ngài đã đăng tập đầu tiên vào lúc 0 giờ 0 phút ngày 25 tháng 12, mau mau đến đọc nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương