Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
-
Chương 30
Trong phòng hội nghị tầng cao nhất của tập đoàn văn học Cá Heo, mọi người vẫn chưa nhìn thấy khói thuốc súng của chiến tranh đang lặng lẽ phát hỏa.
Có đôi khi, Bộ Na Na cảm thấy giới văn học bây giờ giống như giới giải trí, nói dễ nghe là “ganh đua để nổi trội”, nói trắng ra thì chính là “đấm đá nhau”, không có một ngày dừng lại.
Không giống nhà xuất bản và trang web văn học vì để nâng tầm một cách thấp hèn, làm giả lượng tiêu thụ, tự mình quét bảng báo cáo, mua chuộc người bình luận…đủ loại thủ đoạn, anh đè bẹp tôi, thì tôi cũng đè bẹp anh, nhất định phải tranh được thắng bại.
Bên trong ban biên tập cũng không tốt lành gì, biên tập giống như người đại diện, vừa châm biếm tác giả của mình để họ cố gắng sáng tác, vừa ở bên ngoài tranh giành tài nguyên tốt cho tác giả tỏa sáng.
Ai mà không muốn làm ra một tác phẩm tốt, ai mà không muốn tác giả của mình nổi tiếng? Nói toan tính cũng được, nói có chí mạnh mẽ cũng được, dưới sự lôi kéo của thị trường tư bản, bây giờ nhóm biên tập báo cáo tuyển chọn đề tài cũng không còn đơn giản, phải xem tác phẩm của mình có chất lượng ra sao, khắp nơi đều có thể nghênh đón hàng loạt vấn đề “thực tế” đổ ập xuống.
“Tác phẩm này có thể đăng nhiều kỳ lâu dài mang đến tiền lợi nhuận dài hạn không?” “Hoạt hình hóa có quá khó không?” “Khả năng được lên phim có nhiều không?” “Bản thân tác giả có nguồn tài nguyên sử dụng được hay không?”
Bộ Na Na cũng không biết là “Tư bản hóa” có cái gì không tốt, dù sao tư bản tiến vào càng nhiều, thì tác giả có thể đạt được tiền lợi nhuận kỳ sau càng lớn. Tác giả chỉ có ăn cơm no trước, mới có thể có tài chính vật chất đầy đủ và tinh thần dồi dào để tiến hành sáng tác tác phẩm kế tiếp.
Nhưng trong lòng cô ấy, còn có một ý nghĩ, cô hy vọng có thể cho những tiểu tác giả kia một bầu trời trong xanh, cho dù họ kiếm không nhiều tiền, cô ấy cũng có thể vì ước mơ của họ mà bảo vệ và hộ tống, dùng bút vẽ phác họa nên đủ loại hình dạng khác của thế giới này.
Chính vì ôm ý nghĩ như vậy, nên Bộ Na Na bước vào ngành nghề này. Mặc dù ở trong công ty khó tránh khỏi việc gặp tên đần độn, trong số tác giả cũng có mấy người bướng bỉnh đến đau đầu, nhưng nói chung thì cô ấy vẫn rất nhiệt tình với công việc này.
Hội nghị vào sáng sớm này là cuộc hội ý giữa hai bộ phận đại biên tập truyện tranh mạng Cá Heo và văn học Cá Heo, do Dưa Gia chủ trì, Cà Ca vẫn mang gương mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh dự thính như cũ.
Biên tập lần lượt báo cáo kết quả ghép đôi trong “tiệc che mặt thân cận” lần này, thật đáng tiếc là, chỉ có sáu tổ ghép đôi thành công.
Nhưng số lượng này không chênh lệch lắm so với dự đoán của Dưa Gia và Cà Ca, về phần tiếp theo là mở cuộc họp chọn đề tài xem còn thừa lại bao nhiêu.
Yến Kỳ Vũ rất xem trọng “Hiệp khách Miêu miêu” và “Nhân vật phản dạ đều là chó”, nhưng đều không ghép đôi thành công, tác giả trước chỉ đích danh muốn hợp tác với Loạn Mã Quân, mà tác giả sau quyết định lấy kịch bản gốc của mình về biên soạn thành tiểu thuyết.
Có thành tích vinh quang là một trong sáu tổ được ghép đôi thành công, Bộ Na Na ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trong ghế dựa, đắm chìm trong ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của biên tập khác.
Giữa hội nghị có 10 phút nghỉ ngơi, nhóm biên tập tụm năm tụm ba tản ra, người thì uống nước, người thì hút thuốc.
Bộ Na Na lấy ipad ra giải quyết công việc, còn chưa được 2 phút yên tĩnh, thì Đặng Diệu Hoa ưỡn ngực tiến tới gần.
Loại người này còn chưa tới, thì rắm đã tới trước, Bộ Na Na nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của anh ta, thì lạnh mặt đứng dậy rời khỏi.
“Na Na đi đâu thế?” Anh ta lưu luyến không dứt hỏi.
“Toilet, anh cũng muốn đi cùng sao?”
...
Bộ Na Na đến toilet đứng đợi một lát, đợi đến khi hội nghị sắp bắt đầu mới đi ra từ toilet. Cô ấy ho khan, suy nghĩ một chút, định quẹo sang phòng trà lấy một ly nước để uống.
Kết quả mới vừa đến gần, thì phát hiện mấy biên tập nhỏ đang khua môi múa mép nói thầm ở phòng trà, trong đó có hai người là tổ hai, một người khác thì không nhận ra, chắc là bên văn học mạng Cá Heo.
Liền nghe thấy bọn họ nói:
“Cô gái bên tổ ba kia… Tên là banana gì đấy, không phải dẫn dắt vẽ truyện tranh cơ giáp thôi sao, nhìn biểu cảm cô ấy đi, cái mũi cũng sắp phổng lên trời rồi.”
“Bây giờ cô ấy có thể khoe khoang thì khoe khoang, làm truyện tranh cơ giáp ở Trung Quốc? Tôi thấy chắc chắn không qua được cuộc họp chọn đề tài nửa tháng sau.”
“Không thể nào chuyển thể điện ảnh và truyền hình, chuyển thành hoạt hình thì khó khăn quá lớn, căn bản không có tiền lợi nhuận kế tiếp… đến lúc đó bị quăng ra đường hay bị cắt ngang, có lẽ cô ấy sẽ khóc đấy…”
Bộ Na Na cũng không phải là người tốt tính, người khác bắt nạt đến trên đầu cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không nhịn. Cô ấy đang định đá văng cửa lớn phòng trà và vào đấu 300 hiệp với mấy người tiểu biên tập nhỏ này, để bọn họ biết tại sao Chuối Tiêu lại cứng như thế, thì đột nhiên một giọng nam ớn lạnh truyền ra từ ngoài cửa lớn, cắt ngang hành động của cô ấy.
“Nói nhảm quá nhiều.”
Bốn chữ này giống như là dao găm ướt sũng nước đá, hung hăng đâm vào mấy tiểu biên tập đang tám chuyện.
Đám chim sẻ này bị đâm trúng, sợ tới mức bay loạn khắp phòng. Nâng mắt nhìn, bóng dáng cao lớn đứng sừng sững bên cạnh cửa, không phải là tổng biên Cà Ca của truyện tranh mạng Cá Heo sao?
Mọi người bị phát hoảng, nơm nớp lo sợ nhanh chóng lên tiếng chào hỏi, ai cũng đều biết vị “đại lão hắc lao” này người thì độc, nói thì không nhiều, rất chán ghét cảnh tranh đấu trong văn phòng.
Bọn họ bỗng nhiên trở nên “hiền lành”, từng người ngoan ngoãn, rút cổ chuồn đi trước mặt Cà Ca, ngay cả phát hiện nữ chính của cuộc bàn tán đứng sau lưng bọn họ, bọn họ cũng không dám dừng lại nhìn tiếp.
Khi vị biên tập cuối cùng rời khỏi phòng trà, rốt cuộc ánh mắt “hung ác” của Cà Ca cũng dời đến trên người Bộ Na Na.
Bộ Na Na kém tổng biên tận ba bậc, không tiếp xúc nhiều lắm, một tháng cũng không nói chuyện được một lần. Thấy anh nhìn về phía mình, cả người Bộ Na Na rùng mình, theo bản năng đứng thẳng.
“Tổng biên, cảm...”
“Cuộc họp chọn đề tài nửa tháng sau, nếu như “Giấc mộng không trung” không đạt được yêu cầu thử duyệt, thì tôi cũng sẽ không để cho nó pass.”
“... Ơ?”
Cà Ca nói xong một câu không hề có chút độ ấm, liền xoay người rời khỏi phòng trà.
Bộ Na Na đứng ở bên cạnh, nhìn bóng lưng vạm vỡ của anh dần dần biến mất trong tầm mắt, qua một lát, cô ấy chợt bừng tỉnh lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra đăng nhập vào QQ.
Chuối tiêu điện hạ: Tiểu!
Chuối tiêu điện hạ: Vũ!
Chuối tiêu điện hạ: Mao!
Tiểu Vũ Mao: Chị Na Na, em đây~
Chuối tiêu điện hạ: Cuộc họp chọn đề tài nửa tháng sau em nhất định phải chuẩn bị thật nghiêm túc, trước năm ngày chị muốn xem thiết kế người nhóm nhân vật chính và bố trí cơ giáp, tuần sau nhất định phải hoàn thành bản nháp phân cảnh một, hai, ba.
Tiểu Vũ Mao: Tuân lệnh!
Chuối tiêu điện hạ: Lượng công việc rất lớn, chị online 24 tiếng, nếu như muốn đề xuất ý kiến gì, thì có thể call chị bất cứ lúc nào.
Tiểu Vũ Mao: 【moa moa moa】
Tiểu Vũ Mao: Chị yên tâm, em đã thu thập tài liệu rồi.
Điền Dã: Tiểu Vũ Mao vất vả rồi.【 sờ đầu 】
Chuối tiêu điện hạ: @Điền Dã, tuần này cho tôi lời thoại của kịch bản gốc truyện tranh trước nhé, anh đã từng viết kịch bản gốc truyện tranh chưa?
Điền Dã: Không có, nhưng tôi đã từng viết kịch bản phim rồi.
Tiểu Vũ Mao: 【 kinh ngạc 】 thật là lợi hại!
Điền Dã: 【 sờ đầu 】 có cơ hội mời cô đi xem phim.
Tiểu Vũ Mao: 【 thẹn thùng 】【 thẹn thùng 】【 thẹn thùng 】
Chuối tiêu điện hạ: Từng viết kịch bản phim cũng được, nhưng mà kịch bản gốc của phim và truyện tranh vẫn có sự khác nhau. Lời thoại của hai phân đoạn khác nhau, truyện tranh không có phân đoạn như thế, hơn nữa hình thức thể hiện của truyện tranh sẽ càng thêm nhấn mạnh.
Chuối tiêu điện hạ: Anh cứ dựa vào thói quen của mình viết kịch bản gốc lời thoại trước, tôi sẽ sửa một lượt từ đầu đến cuối cho anh.
Chuối tiêu điện hạ: Lịch trình công việc sau này là như thế, anh viết kịch bản gốc xong thì đưa tôi xem qua một lần, sau đó sẽ giao cho Tiểu Vũ Mao vẽ phân cảnh.
Vu Quy Dã nhìn tin nhắn trên màn hình Bộ Na Na, trong lúc nhất thời vẫn chưa trả lời.
Làm một đại thần tác giả rất có chủ kiến, hơn nữa còn có danh tiếng, Vu Quy Dã vô cùng không quen để người khác cải biên tác phẩm của mình, cho dù đối phương là biên tập của anh. Anh có cách hành văn của anh, thói quen chuyển đoạn, cách miêu tả nhân vật, những thói quen sáng tác ăn sâu bén rễ này thấm đượm vào mỗi nét bút của anh, không chấp nhận được việc người khác khoa tay múa chân.
Anh ở dưới quyền Dưa Gia nhiều năm như vậy, trừ hai năm mới ra mắt Dưa Gia giúp anh sửa dàn ý truyện ra, thì thời điểm khác gần như Dưa Gia chỉ đưa ra đề xuất với anh, rất yên tâm để anh “tự do phát triển”.
Nhưng Bộ Na Na đã nói trắng như thế, sau khi Vu Quy Dã viết kịch bản gốc xong, cô ấy không chỉ “sửa” kịch bản gốc, mà còn có thể là “đại sửa”!
Chuyện này đã chạm đến điều tối kỵ của Vu Quy Dã.
Nếu anh là “Quân Tử Quy Dã”, đương nhiên có thể không để ý đến yêu cầu của biên tập, nhưng bây giờ anh là một người hoàn toàn mới với cái tên “Điền Dã”.
Quyết kiên trì giữ theo ý mình, hay là phải biểu hiện tốt với biên tập mới, để cô ấy “chỉ đạo” anh?...
Tay Vu Quy Dã đặt lên bàn phím, một dòng chữ sắp gõ ra, bỗng nhiên, trên màn hình cửa sổ QQ run lên, một cửa sổ trò chuyện riêng có ảnh đại diện là một lông chim bỗng nhiên hiện ra trước mặt anh.
Tiểu Vũ Mao: Điền Dã, anh còn online không?
Vu Quy Dã lập tức bỏ qua cuộc trò chuyện nhóm, chuyển trò chuyện riêng ra giữa.
Điền Dã: Còn.
Tiểu Vũ Mao: Tôi thấy anh không trả lời chị Na Na, nên nghĩ anh không thấy được.
Điền Dã: Thấy được.
Điền Dã: Chỉ là không biết trả lời thế nào.
Tiểu Vũ Mao: Chuyện đó...
Tiểu Vũ Mao: Có phải anh hơi khẩn trương không?
Vu Quy Dã sửng sốt, không biết tại sao cô gái này lại rút ra kết luận như vậy. Không đợi anh trả lời, thì Yến Kỳ Vũ ở bên kia màn hình đã gõ bàn phím.
Tiểu Vũ Mao: Lần đầu tiên viết kịch bản gốc chắc chắn sẽ rất khẩn trương, thoải mái lên đi!
Tiểu Vũ Mao: Tuy chị Na Na rất hung dữ, nhưng chị ấy thật sự rất chuyên nghiệp, cho dù anh viết không tốt thì cũng không cần sợ bị mắng, tất cả mọi người đều bị mắc kẹt ở trạm kiểm soát mà!
Tiểu Vũ Mao: 【 ôm ôm 】
Loại cảm giác “khẩn trương” này, đã lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của Vu Quy Dã, anh đã thành thạo điêu luyện với tất cả thách thức, và đắm chìm trong đó. Giống như sáng tác kịch bản gốc truyện tranh lần này, trong lòng anh chỉ tràn đầy chờ mong, chờ mong nghênh đón thách thức trong tương lai.
Nhưng mà tay anh như có ý thức của chính mình, rơi xuống trên bàn phím, nhanh chóng đánh ra một câu.
Điền Dã: Đúng vậy, vô cùng khẩn trương.
Điền Dã: Cô an ủi chỉ có 【 ôm ôm 】 sao?
Vu Quy Dã cúi đầu nhìn chằm chằm tay của mình, rơi vào trầm tư, tay của anh thật là tùy tiện, không có chút liên quan gì đến con người anh cả.
Tiểu Vũ Mao: 【 ôm ôm 】【 ôm ôm 】【 ôm ôm 】【 ôm ôm 】
Tiểu Vũ Mao: Nhiều cái 【 ôm ôm 】 vậy có đủ không?
Tay Vu Quy Dã lại tự tiện hành động, anh kiếm biểu cảm trong gói icon cả buổi trong máy tính, rốt cuộc cũng tìm được một biểu cảm lắc đầu, nói cho cô biết an ủi nhẹ nhàng như vậy căn bản không đủ.
Sau khi Vu Quy Dã gửi câu nói này đi, khung chat phía đối diện thật lâu cũng không có trả lời. Anh cho rằng mình quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến Yến Kỳ Vũ khó xử.
Tay trái của Vu Quy Dã đè tay phải lại, ngăn nó tự gửi một hình ảnh “Khoe vui vẻ phải ôm ôm”.
Vào lúc anh cân nhắc tìm bậc thềm để mình đi xuống, bỏ qua đoạn đối thoại lúng túng này, thì QQ lại run lên, một đóa hoa cúc nho nhỏ nhảy tới trên màn hình.
Đóa hoa cúc chuyển động tới, chuyển động lui, chợt, một hình ảnh hoàn chỉnh chậm rãi bật ra, hiện ra trước mặt Vu Quy Dã.
Đây là một bức truyện tranh vẽ tay thật đáng yêu, bối cảnh chủ đạo là bãi cỏ xanh um, gió thổi qua những đám cỏ thấp bé tí, hiện ra hai con động vật cùng dựa vào nhau giữa bụi cỏ.
Sói xám lớn có thân hình cao lớn nằm trên mặt đất, cuộn tròn người giống như một tấm thảm màu tro lông lá xù xì, rõ ràng là một dã thú hung ác, nhưng trên người nó chỉ có thể nhìn thấy hơi ấm và dịu dàng.
Hai chân trước của sói xám lớn ưu nhã gác chéo vào nhau, đầu của con sói lớn đặt dựa trên tay, hai mắt nửa khép nửa mở, nhìn qua lười nhác tùy ý.
Trước sói xám lớn, là một con thỏ trắng tròn vo nho nhỏ ngồi ở trước người nó, con thỏ như quả cầu tuyết có lỗ tai dài, đang nghiêng đầu nhìn sói xám lớn trước mặt.
Con thỏ nhỏ không hề sợ con thú lớn trước mặt, nó đưa một cái móng vuốt vừa ngắn vừa ú, gác lên mũi đen bóng của sói xám lớn.
Dáng của hai con động vật khác xa nhau, hơn nữa còn nằm trong chuỗi thức ăn hai đầu, nhưng trong tấm hình này, đập vào mắt người xem đều là dịu dàng và sáng rỡ.
Tiểu thỏ trắng an ủi sói xám lớn, sói xám lớn bảo vệ tiểu thỏ trắng.
Bên cạnh bức truyện tranh đáng yêu trẻ con này, còn có một hàng chữ màu hồng, bút pháp mượt mà, giống như cá tính của chính cô gái ấy, tràn ngập sức sống, “Thầy Điền Dã, cố lên!”
Tiểu Vũ Mao: Tôi vừa mới vẽ, hơi cẩu thả một xíu, hy vọng thầy Điền Dã không ghét bỏ. OWO
Điền Dã: Tôi rất thích.
Điền Dã: 【 ôm ôm 】
Đây là bức tranh đầu tiên mà Mao Mao tặng cho “Điền Dã”, sao anh có thể ghét bỏ chứ.
Có đôi khi, Bộ Na Na cảm thấy giới văn học bây giờ giống như giới giải trí, nói dễ nghe là “ganh đua để nổi trội”, nói trắng ra thì chính là “đấm đá nhau”, không có một ngày dừng lại.
Không giống nhà xuất bản và trang web văn học vì để nâng tầm một cách thấp hèn, làm giả lượng tiêu thụ, tự mình quét bảng báo cáo, mua chuộc người bình luận…đủ loại thủ đoạn, anh đè bẹp tôi, thì tôi cũng đè bẹp anh, nhất định phải tranh được thắng bại.
Bên trong ban biên tập cũng không tốt lành gì, biên tập giống như người đại diện, vừa châm biếm tác giả của mình để họ cố gắng sáng tác, vừa ở bên ngoài tranh giành tài nguyên tốt cho tác giả tỏa sáng.
Ai mà không muốn làm ra một tác phẩm tốt, ai mà không muốn tác giả của mình nổi tiếng? Nói toan tính cũng được, nói có chí mạnh mẽ cũng được, dưới sự lôi kéo của thị trường tư bản, bây giờ nhóm biên tập báo cáo tuyển chọn đề tài cũng không còn đơn giản, phải xem tác phẩm của mình có chất lượng ra sao, khắp nơi đều có thể nghênh đón hàng loạt vấn đề “thực tế” đổ ập xuống.
“Tác phẩm này có thể đăng nhiều kỳ lâu dài mang đến tiền lợi nhuận dài hạn không?” “Hoạt hình hóa có quá khó không?” “Khả năng được lên phim có nhiều không?” “Bản thân tác giả có nguồn tài nguyên sử dụng được hay không?”
Bộ Na Na cũng không biết là “Tư bản hóa” có cái gì không tốt, dù sao tư bản tiến vào càng nhiều, thì tác giả có thể đạt được tiền lợi nhuận kỳ sau càng lớn. Tác giả chỉ có ăn cơm no trước, mới có thể có tài chính vật chất đầy đủ và tinh thần dồi dào để tiến hành sáng tác tác phẩm kế tiếp.
Nhưng trong lòng cô ấy, còn có một ý nghĩ, cô hy vọng có thể cho những tiểu tác giả kia một bầu trời trong xanh, cho dù họ kiếm không nhiều tiền, cô ấy cũng có thể vì ước mơ của họ mà bảo vệ và hộ tống, dùng bút vẽ phác họa nên đủ loại hình dạng khác của thế giới này.
Chính vì ôm ý nghĩ như vậy, nên Bộ Na Na bước vào ngành nghề này. Mặc dù ở trong công ty khó tránh khỏi việc gặp tên đần độn, trong số tác giả cũng có mấy người bướng bỉnh đến đau đầu, nhưng nói chung thì cô ấy vẫn rất nhiệt tình với công việc này.
Hội nghị vào sáng sớm này là cuộc hội ý giữa hai bộ phận đại biên tập truyện tranh mạng Cá Heo và văn học Cá Heo, do Dưa Gia chủ trì, Cà Ca vẫn mang gương mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh dự thính như cũ.
Biên tập lần lượt báo cáo kết quả ghép đôi trong “tiệc che mặt thân cận” lần này, thật đáng tiếc là, chỉ có sáu tổ ghép đôi thành công.
Nhưng số lượng này không chênh lệch lắm so với dự đoán của Dưa Gia và Cà Ca, về phần tiếp theo là mở cuộc họp chọn đề tài xem còn thừa lại bao nhiêu.
Yến Kỳ Vũ rất xem trọng “Hiệp khách Miêu miêu” và “Nhân vật phản dạ đều là chó”, nhưng đều không ghép đôi thành công, tác giả trước chỉ đích danh muốn hợp tác với Loạn Mã Quân, mà tác giả sau quyết định lấy kịch bản gốc của mình về biên soạn thành tiểu thuyết.
Có thành tích vinh quang là một trong sáu tổ được ghép đôi thành công, Bộ Na Na ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trong ghế dựa, đắm chìm trong ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của biên tập khác.
Giữa hội nghị có 10 phút nghỉ ngơi, nhóm biên tập tụm năm tụm ba tản ra, người thì uống nước, người thì hút thuốc.
Bộ Na Na lấy ipad ra giải quyết công việc, còn chưa được 2 phút yên tĩnh, thì Đặng Diệu Hoa ưỡn ngực tiến tới gần.
Loại người này còn chưa tới, thì rắm đã tới trước, Bộ Na Na nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của anh ta, thì lạnh mặt đứng dậy rời khỏi.
“Na Na đi đâu thế?” Anh ta lưu luyến không dứt hỏi.
“Toilet, anh cũng muốn đi cùng sao?”
...
Bộ Na Na đến toilet đứng đợi một lát, đợi đến khi hội nghị sắp bắt đầu mới đi ra từ toilet. Cô ấy ho khan, suy nghĩ một chút, định quẹo sang phòng trà lấy một ly nước để uống.
Kết quả mới vừa đến gần, thì phát hiện mấy biên tập nhỏ đang khua môi múa mép nói thầm ở phòng trà, trong đó có hai người là tổ hai, một người khác thì không nhận ra, chắc là bên văn học mạng Cá Heo.
Liền nghe thấy bọn họ nói:
“Cô gái bên tổ ba kia… Tên là banana gì đấy, không phải dẫn dắt vẽ truyện tranh cơ giáp thôi sao, nhìn biểu cảm cô ấy đi, cái mũi cũng sắp phổng lên trời rồi.”
“Bây giờ cô ấy có thể khoe khoang thì khoe khoang, làm truyện tranh cơ giáp ở Trung Quốc? Tôi thấy chắc chắn không qua được cuộc họp chọn đề tài nửa tháng sau.”
“Không thể nào chuyển thể điện ảnh và truyền hình, chuyển thành hoạt hình thì khó khăn quá lớn, căn bản không có tiền lợi nhuận kế tiếp… đến lúc đó bị quăng ra đường hay bị cắt ngang, có lẽ cô ấy sẽ khóc đấy…”
Bộ Na Na cũng không phải là người tốt tính, người khác bắt nạt đến trên đầu cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không nhịn. Cô ấy đang định đá văng cửa lớn phòng trà và vào đấu 300 hiệp với mấy người tiểu biên tập nhỏ này, để bọn họ biết tại sao Chuối Tiêu lại cứng như thế, thì đột nhiên một giọng nam ớn lạnh truyền ra từ ngoài cửa lớn, cắt ngang hành động của cô ấy.
“Nói nhảm quá nhiều.”
Bốn chữ này giống như là dao găm ướt sũng nước đá, hung hăng đâm vào mấy tiểu biên tập đang tám chuyện.
Đám chim sẻ này bị đâm trúng, sợ tới mức bay loạn khắp phòng. Nâng mắt nhìn, bóng dáng cao lớn đứng sừng sững bên cạnh cửa, không phải là tổng biên Cà Ca của truyện tranh mạng Cá Heo sao?
Mọi người bị phát hoảng, nơm nớp lo sợ nhanh chóng lên tiếng chào hỏi, ai cũng đều biết vị “đại lão hắc lao” này người thì độc, nói thì không nhiều, rất chán ghét cảnh tranh đấu trong văn phòng.
Bọn họ bỗng nhiên trở nên “hiền lành”, từng người ngoan ngoãn, rút cổ chuồn đi trước mặt Cà Ca, ngay cả phát hiện nữ chính của cuộc bàn tán đứng sau lưng bọn họ, bọn họ cũng không dám dừng lại nhìn tiếp.
Khi vị biên tập cuối cùng rời khỏi phòng trà, rốt cuộc ánh mắt “hung ác” của Cà Ca cũng dời đến trên người Bộ Na Na.
Bộ Na Na kém tổng biên tận ba bậc, không tiếp xúc nhiều lắm, một tháng cũng không nói chuyện được một lần. Thấy anh nhìn về phía mình, cả người Bộ Na Na rùng mình, theo bản năng đứng thẳng.
“Tổng biên, cảm...”
“Cuộc họp chọn đề tài nửa tháng sau, nếu như “Giấc mộng không trung” không đạt được yêu cầu thử duyệt, thì tôi cũng sẽ không để cho nó pass.”
“... Ơ?”
Cà Ca nói xong một câu không hề có chút độ ấm, liền xoay người rời khỏi phòng trà.
Bộ Na Na đứng ở bên cạnh, nhìn bóng lưng vạm vỡ của anh dần dần biến mất trong tầm mắt, qua một lát, cô ấy chợt bừng tỉnh lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra đăng nhập vào QQ.
Chuối tiêu điện hạ: Tiểu!
Chuối tiêu điện hạ: Vũ!
Chuối tiêu điện hạ: Mao!
Tiểu Vũ Mao: Chị Na Na, em đây~
Chuối tiêu điện hạ: Cuộc họp chọn đề tài nửa tháng sau em nhất định phải chuẩn bị thật nghiêm túc, trước năm ngày chị muốn xem thiết kế người nhóm nhân vật chính và bố trí cơ giáp, tuần sau nhất định phải hoàn thành bản nháp phân cảnh một, hai, ba.
Tiểu Vũ Mao: Tuân lệnh!
Chuối tiêu điện hạ: Lượng công việc rất lớn, chị online 24 tiếng, nếu như muốn đề xuất ý kiến gì, thì có thể call chị bất cứ lúc nào.
Tiểu Vũ Mao: 【moa moa moa】
Tiểu Vũ Mao: Chị yên tâm, em đã thu thập tài liệu rồi.
Điền Dã: Tiểu Vũ Mao vất vả rồi.【 sờ đầu 】
Chuối tiêu điện hạ: @Điền Dã, tuần này cho tôi lời thoại của kịch bản gốc truyện tranh trước nhé, anh đã từng viết kịch bản gốc truyện tranh chưa?
Điền Dã: Không có, nhưng tôi đã từng viết kịch bản phim rồi.
Tiểu Vũ Mao: 【 kinh ngạc 】 thật là lợi hại!
Điền Dã: 【 sờ đầu 】 có cơ hội mời cô đi xem phim.
Tiểu Vũ Mao: 【 thẹn thùng 】【 thẹn thùng 】【 thẹn thùng 】
Chuối tiêu điện hạ: Từng viết kịch bản phim cũng được, nhưng mà kịch bản gốc của phim và truyện tranh vẫn có sự khác nhau. Lời thoại của hai phân đoạn khác nhau, truyện tranh không có phân đoạn như thế, hơn nữa hình thức thể hiện của truyện tranh sẽ càng thêm nhấn mạnh.
Chuối tiêu điện hạ: Anh cứ dựa vào thói quen của mình viết kịch bản gốc lời thoại trước, tôi sẽ sửa một lượt từ đầu đến cuối cho anh.
Chuối tiêu điện hạ: Lịch trình công việc sau này là như thế, anh viết kịch bản gốc xong thì đưa tôi xem qua một lần, sau đó sẽ giao cho Tiểu Vũ Mao vẽ phân cảnh.
Vu Quy Dã nhìn tin nhắn trên màn hình Bộ Na Na, trong lúc nhất thời vẫn chưa trả lời.
Làm một đại thần tác giả rất có chủ kiến, hơn nữa còn có danh tiếng, Vu Quy Dã vô cùng không quen để người khác cải biên tác phẩm của mình, cho dù đối phương là biên tập của anh. Anh có cách hành văn của anh, thói quen chuyển đoạn, cách miêu tả nhân vật, những thói quen sáng tác ăn sâu bén rễ này thấm đượm vào mỗi nét bút của anh, không chấp nhận được việc người khác khoa tay múa chân.
Anh ở dưới quyền Dưa Gia nhiều năm như vậy, trừ hai năm mới ra mắt Dưa Gia giúp anh sửa dàn ý truyện ra, thì thời điểm khác gần như Dưa Gia chỉ đưa ra đề xuất với anh, rất yên tâm để anh “tự do phát triển”.
Nhưng Bộ Na Na đã nói trắng như thế, sau khi Vu Quy Dã viết kịch bản gốc xong, cô ấy không chỉ “sửa” kịch bản gốc, mà còn có thể là “đại sửa”!
Chuyện này đã chạm đến điều tối kỵ của Vu Quy Dã.
Nếu anh là “Quân Tử Quy Dã”, đương nhiên có thể không để ý đến yêu cầu của biên tập, nhưng bây giờ anh là một người hoàn toàn mới với cái tên “Điền Dã”.
Quyết kiên trì giữ theo ý mình, hay là phải biểu hiện tốt với biên tập mới, để cô ấy “chỉ đạo” anh?...
Tay Vu Quy Dã đặt lên bàn phím, một dòng chữ sắp gõ ra, bỗng nhiên, trên màn hình cửa sổ QQ run lên, một cửa sổ trò chuyện riêng có ảnh đại diện là một lông chim bỗng nhiên hiện ra trước mặt anh.
Tiểu Vũ Mao: Điền Dã, anh còn online không?
Vu Quy Dã lập tức bỏ qua cuộc trò chuyện nhóm, chuyển trò chuyện riêng ra giữa.
Điền Dã: Còn.
Tiểu Vũ Mao: Tôi thấy anh không trả lời chị Na Na, nên nghĩ anh không thấy được.
Điền Dã: Thấy được.
Điền Dã: Chỉ là không biết trả lời thế nào.
Tiểu Vũ Mao: Chuyện đó...
Tiểu Vũ Mao: Có phải anh hơi khẩn trương không?
Vu Quy Dã sửng sốt, không biết tại sao cô gái này lại rút ra kết luận như vậy. Không đợi anh trả lời, thì Yến Kỳ Vũ ở bên kia màn hình đã gõ bàn phím.
Tiểu Vũ Mao: Lần đầu tiên viết kịch bản gốc chắc chắn sẽ rất khẩn trương, thoải mái lên đi!
Tiểu Vũ Mao: Tuy chị Na Na rất hung dữ, nhưng chị ấy thật sự rất chuyên nghiệp, cho dù anh viết không tốt thì cũng không cần sợ bị mắng, tất cả mọi người đều bị mắc kẹt ở trạm kiểm soát mà!
Tiểu Vũ Mao: 【 ôm ôm 】
Loại cảm giác “khẩn trương” này, đã lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của Vu Quy Dã, anh đã thành thạo điêu luyện với tất cả thách thức, và đắm chìm trong đó. Giống như sáng tác kịch bản gốc truyện tranh lần này, trong lòng anh chỉ tràn đầy chờ mong, chờ mong nghênh đón thách thức trong tương lai.
Nhưng mà tay anh như có ý thức của chính mình, rơi xuống trên bàn phím, nhanh chóng đánh ra một câu.
Điền Dã: Đúng vậy, vô cùng khẩn trương.
Điền Dã: Cô an ủi chỉ có 【 ôm ôm 】 sao?
Vu Quy Dã cúi đầu nhìn chằm chằm tay của mình, rơi vào trầm tư, tay của anh thật là tùy tiện, không có chút liên quan gì đến con người anh cả.
Tiểu Vũ Mao: 【 ôm ôm 】【 ôm ôm 】【 ôm ôm 】【 ôm ôm 】
Tiểu Vũ Mao: Nhiều cái 【 ôm ôm 】 vậy có đủ không?
Tay Vu Quy Dã lại tự tiện hành động, anh kiếm biểu cảm trong gói icon cả buổi trong máy tính, rốt cuộc cũng tìm được một biểu cảm lắc đầu, nói cho cô biết an ủi nhẹ nhàng như vậy căn bản không đủ.
Sau khi Vu Quy Dã gửi câu nói này đi, khung chat phía đối diện thật lâu cũng không có trả lời. Anh cho rằng mình quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến Yến Kỳ Vũ khó xử.
Tay trái của Vu Quy Dã đè tay phải lại, ngăn nó tự gửi một hình ảnh “Khoe vui vẻ phải ôm ôm”.
Vào lúc anh cân nhắc tìm bậc thềm để mình đi xuống, bỏ qua đoạn đối thoại lúng túng này, thì QQ lại run lên, một đóa hoa cúc nho nhỏ nhảy tới trên màn hình.
Đóa hoa cúc chuyển động tới, chuyển động lui, chợt, một hình ảnh hoàn chỉnh chậm rãi bật ra, hiện ra trước mặt Vu Quy Dã.
Đây là một bức truyện tranh vẽ tay thật đáng yêu, bối cảnh chủ đạo là bãi cỏ xanh um, gió thổi qua những đám cỏ thấp bé tí, hiện ra hai con động vật cùng dựa vào nhau giữa bụi cỏ.
Sói xám lớn có thân hình cao lớn nằm trên mặt đất, cuộn tròn người giống như một tấm thảm màu tro lông lá xù xì, rõ ràng là một dã thú hung ác, nhưng trên người nó chỉ có thể nhìn thấy hơi ấm và dịu dàng.
Hai chân trước của sói xám lớn ưu nhã gác chéo vào nhau, đầu của con sói lớn đặt dựa trên tay, hai mắt nửa khép nửa mở, nhìn qua lười nhác tùy ý.
Trước sói xám lớn, là một con thỏ trắng tròn vo nho nhỏ ngồi ở trước người nó, con thỏ như quả cầu tuyết có lỗ tai dài, đang nghiêng đầu nhìn sói xám lớn trước mặt.
Con thỏ nhỏ không hề sợ con thú lớn trước mặt, nó đưa một cái móng vuốt vừa ngắn vừa ú, gác lên mũi đen bóng của sói xám lớn.
Dáng của hai con động vật khác xa nhau, hơn nữa còn nằm trong chuỗi thức ăn hai đầu, nhưng trong tấm hình này, đập vào mắt người xem đều là dịu dàng và sáng rỡ.
Tiểu thỏ trắng an ủi sói xám lớn, sói xám lớn bảo vệ tiểu thỏ trắng.
Bên cạnh bức truyện tranh đáng yêu trẻ con này, còn có một hàng chữ màu hồng, bút pháp mượt mà, giống như cá tính của chính cô gái ấy, tràn ngập sức sống, “Thầy Điền Dã, cố lên!”
Tiểu Vũ Mao: Tôi vừa mới vẽ, hơi cẩu thả một xíu, hy vọng thầy Điền Dã không ghét bỏ. OWO
Điền Dã: Tôi rất thích.
Điền Dã: 【 ôm ôm 】
Đây là bức tranh đầu tiên mà Mao Mao tặng cho “Điền Dã”, sao anh có thể ghét bỏ chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook