Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
-
Chương 1-2
Vừa rồi tổng biên tập Đặng dùng ngón tay đâm mạnh vào màn hình máy tính, trong lòng cô gào khóc rỉ máu, thật sợ máy tính mình bị chú già đâm nát.
Trên mu bàn tay cô còn dán tờ giấy dành cho khách hàng in hình anime cá heo, một con cá heo nhỏ bản Q tròn xoa vung đuôi, làm tóe lên bọt nước, bọt nước hợp thành một hàng chữ nhỏ “Cá heo anime, để giấc mơ mang theo bút vẽ giăng buồm lên.”
Nhưng giấc mơ của cô khi nào có thể giăng buồm lên đây?
Yến Kỳ Vũ đeo ba lô lên, như là con ốc sên vác theo căn nhà của mình, ủ rũ đi ra ngoài phòng họp.
Kết quả vừa đẩy cửa phòng họp ra, cô liền đụng vào một chị gái hùng hổ chạy vào trong phòng.
Chị gái đẩy cửa vào nhìn qua chắc lớn hơn Yến Kỳ Vũ mấy tuổi, mặt mũi lanh lợi. Cô ấy cắt tóc ngắn còn chưa qua lỗ tai, vành tai đeo khuyên tai hình dạng rất khoa trương, vòng cổ, vòng tay đều là nguyên bộ, dưới ánh đèn của phòng khách mà phát sáng lên, cô ấy mặc quần short jeans và áo sơ mi sọc, nhìn vừa già gặn vừa gợi cảm.
Oa ——
Yến Kỳ Vũ dụi mắt, cảm giác này giống như nhìn thấy “ngự tỷ” đi ra truyện tranh vào thế giới 3D, rõ ràng xuất hiện trước mặt cô.
“Ngại quá để em đợi lâu.” Chị gái khẽ nhếch môi đỏ lên, nện một cái giỏ lên nói, “Một lát chị còn có cuộc tuyển chọn, chỉ có thể giành ra 20 phút tâm sự cùng em, truyện tranh của em đâu? Là để ở trong USB hay là in ra rồi?”
Yến Kỳ Vũ bị cô ấy hỏi đến đầu óc choáng váng, mơ màng nói: “Ở... Ở trong máy tính em.”
“Có mang theo máy tính không?”
“Có mang, có mang theo.” Yến Kỳ Vũ vội vàng gật đầu.
“Vậy còn chờ gì nữa?” Vị ngự tỷ biên tập này mạnh mẽ vang dội ngồi vào ghế xoay, bắt chéo hai chân, “Mau lấy ra cho chị xem.”
Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, không phải cô đã bị knock out rồi sao, sao lại còn mơ hồ tiến vào thi đấu nữa?
Cô không có thời gian nghĩ lại, cơ hội rơi xuống trước mặt cô thì phải chạy nhanh bắt lấy, cô vội vàng lấy máy tính ra chỉnh vào tài liệu tranh ảnh, đẩy tới trước mặt ngự tỷ biên tập.
Ngự tỷ biên tập không nói lời vô ích, một tay chống má, một tay chạm vào màn hình click click, tập trung tinh thần xem tác phẩm trên màn hình.
Truyện tranh này Yến Kỳ Vũ và Đặng Tuyết đã chuẩn bị suốt hai tháng, vì để cảnh tượng mới vào có tính chất đánh sâu vào tâm lý, không ngừng sửa lại mấy bản, vào tuần trước mới sửa xong 20 trang bản thảo đầu tiên, bởi vì thời gian không đủ, hai lời thoại mặt sau cô chỉ vẽ bản nháp hai phân cảnh đối thoại, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra nhân vật, ngay cả “Tinh Thảo” đều không có.
Nữ biên tập xem vô cùng nghiêm túc, Yến Kỳ Vũ ở bên cạnh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ba tháng nay cô đã xem truyện tranh trên màn hình vô số lần, mặc kệ là lời thoại hay là nội dung, các cô thuật lại một chữ cũng không sai. Yến Kỳ Vũ đứng ngồi không yên, nhìn màn hình hai giây, lại khẩn trương nhìn sườn mặt của biên tập, muốn nhìn ra chút gì đó từ biểu cảm của cô ấy.
Đáng tiếc vị biên tập này có gương mặt tiên chuẩn của poker, không biểu hiện ra hỉ nộ. Đợi đến khi xem xong 50 trang bản thảo, cô ấy mở tài liệu phác thảo lấy ra từ trong cặp hồ sơ, bắt đầu kiểm tra phác thảo và thiết kế nhân vật, từ đầu đến cuối, trên mặt cô ấy không thấy được chút nụ cười.
Đóa hoa nhỏ trong lòng Yến Kỳ Vũ lại héo rũ: Rốt cuộc mình đang mong chờ cái gì? Rõ ràng lúc nãy tổng biên tập Đặng đã phê bình kỹ thuật vẽ tranh của cô không thích hợp…
—— “Kỹ thuật vẽ không tệ, nhưng mà…” Nữ biên tập ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Kịch bản là do cô làm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có thiên phú biên kịch, câu chuyện này thật sự quá nát. Nhưng mà cô yên tâm, văn học mạng Cá Heo có rất nhiều tác giả không tệ, có thể hợp tác vẽ tay đăng lên truyện tranh trên mạng của Cá Heo.”
“...???” Yến Kỳ Vũ sửng sốt.
“Trước kia cô có vẽ tranh truyện tranh gì chưa? Có liên kết với trang web nào không? Hiệp ước đã kết thúc chưa? Truyện tranh trên mạng của Cá Heo yêu cầu mỗi tuần đều phải cập nhật liên tiếp, nếu như cô chưa hoàn thành công việc trước, có lẽ rất khó chu toàn mọi việc.” Nói tới đây, nữ biên tập bỗng nhiên vươn tay ra, “Đúng rồi, đã quên giới thiệu, tôi là Bội Na Na, sau khi ký hợp đồng tôi sẽ chịu trách nhiệm biên tập cho cô.”
Yến Kỳ Vũ bị sự phát triển kỳ diệu này làm đầu đầy dấu chấm hỏi, cô theo bản năng trả lời: “Bây giờ tôi là người tự do, trước kia có làm trợ lý ở Trục Mộng Đường… A, không, đợi chút! Đợi chút!” Yến Kỳ Vũ vội nói, “Trình độ của tôi như vậy có thể ký hợp đồng sao?”
Từ năm trước Trục Mộng Đường gây ra tai tiếng, họa sĩ và trợ lý dưới trướng nhao nhao hủy bỏ hợp đồng, cô cũng thất nghiệp, ngây ngô dại dột đến trang web khác tự đề cử đăng truyện tranh nhiều kỳ, đáng tiếc bởi vì một số nguyên nhân nhác, truyện tranh chịu khổ bị chèn ép.
Từ nhỏ Yến Kỳ Vũ đã ôm giấc mơ trở thành họa sĩ truyện tranh, trên đường theo đuổi giấc mơ lại vấp phải trắc trở liên tiếp, hôm nay biên tập Đặng phê bình cô tồi tệ, cô vốn chuẩn bị về nhà khóc một trận, sao lại nghĩ đến ngay lúc quanh co khúc khuỷu, lại có một biên tập khác nói muốn ký hợp đồng với cô?
Yến Kỳ Vũ lắc lắc đầu, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.
“Trình độ của cô? Trình độ của cô tốt lắm mà.” Bộ Na Na chắc chắn nói, “Tính ăn khớp phác thảo của cô vô cùng tốt, thần thái nhân vật rất tuyệt, lên màu cũng không tệ.”
“... Nhưng lúc nãy biên tập Đặng nói kỹ thuật vẽ của em không phù hợp.”
“Biên tập Đặng? Sao em liên lạc với anh ta?” Bộ Na Na nghi ngờ nhìn cô, trong mắt lướt qua sự khinh bỉ, “Anh ta không hiểu truyện tranh, chỉ biết bán thịt. Em yên tâm, em không cùng tổ với anh ta, con gà con dưới cánh của chị, cánh của anh ta có dài cũng đừng nghĩ đụng đến một sợi lông của em.”
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng mà, rốt cuộc em có muốn vẽ truyện tranh không, có muốn trở thành họa sĩ truyện tranh không?” Một câu nói đơn giản của Bộ Na Na, liền chọc trúng chỗ yếu của Yến Kỳ Vũ.
Cô không cần suy nghĩ, lập tức lớn tiếng trả lời: “Muốn! Vẫn luôn muốn!”
Cuối cùng Bộ Na Na lộ ra một nụ cười rồi chợt biến mất, “Vậy tốt rồi.” Đã bao lâu rồi, cô ấy chưa từng gặp người trẻ tuổi bốc đồng như thế?
Có thể ký tên với người mới ưu tú như vậy, có tiềm lực thành họa sĩ truyện tranh, Bộ Na Na vô cùng hài lòng với thu hoạch hôm nay.
“Đúng rồi, cô phải đổi bút danh đi, hiện tại rất không hài hòa.” Trước khi đi ra phòng khách, Bộ Na Na nhắc nhở Yến Kỳ Vũ, “Trang web của chúng tôi không cho phép xuất hiện cái tên “Một cây súng bạc chọc thủng trời”.”
Yến Kỳ Vũ: “...???”
“Sao vậy?”
“Cái kia... Em không phải là “Một cây súng bạc chọc thủng trời”.”
Bộ Na Na: “...!!!”
“Thật sự.” Yến Kỳ Vũ nhanh chóng giơ cao hai tay bày tỏ sự trong sạch, “Chị biên tập, chị xem toàn thân em đi, nơi nào tàng trữ cây súng bạc chứ.”
...
“Truyện tranh Cá Heo” cùng “Văn học Cá Heo” là cặp bài trùng dưới trướng tập đoàn Cá Heo được quan tâm nhất, ngay cả địa chỉ phòng làm việc đều chọn một chỗ, một cái ở dưới một cái ở trên, phân chia đồng đều ký túc xá.
Trong phòng khách dưới lầu, Yến Kỳ Vũ nỗ lực giải thích thân phận của mình với Bộ Na Na.
Mà trong cùng một thời gian, một người đàn ông khí chất chín chắn, cao lớn anh tuấn bước vào phòng làm việc tổng biên tập trên lầu Văn học Cá Heo.
Tổng biên đã sớm biết vị đại thần này sẽ đến, đặc biệt giành ra hai tiếng định bàn kỹ với anh. Cũng không chờ tổng biên khách sáo hai câu, người đàn ông vừa ngồi xuống đã tung một quả bom hạng nặng xuống.
—— “Tôi muốn làm truyện tranh.”
Tổng biên: “... Quy Dã, anh đang đùa ư?”
Vu Quy Dã lắc đầu, thái độ thản nhiên: “Đương nhiên không phải. Viết tiểu thuyết, viết kịch bản đối với tôi mà nói đã không có khiêu chiến gì, tôi định chuyển kịch bản gốc sáng tác thành truyện tranh.”
Tổng biên cũng đã quen Vu Quy Dã nhiều năm, sớm đã biết trong đầu vị đại thần này có bao nhiêu suy nghĩ thần kỳ.
Trừ khi học trung học, Vu Quy Dã đã mê sáng tác truyện, mười mấy năm qua viết lách kiếm sống không ngừng, sáng tác một bộ lại thêm một bộ tác phẩm xuất sắc. Cách hành văn của anh sâu xa ý nghĩa, nội dung rung động tâm can, rất có nét riêng. Anh có sức sáng tạo mạnh mẽ, hơn nữa rất thích thách thức với các đề tài khác nhau, từ trinh thám đến thần tiên ma quái kỳ dị, từ đề tài tôn giáo đến lãng mạn, từ Ai Cập đến thời dân quốc… Mỗi tác phẩm đưa ra thị trường đều có thể mê hoặc rất nhiều người, sách cũng nằm trong top ba trong bảng sách bán chạy.
Tuy rằng tuổi không đến ba mươi, nhưng anh đã lấy được hai giải thưởng văn học lớn, tác phẩm chuyển thể thành phim cũng đạt được vài giải thưởng rất có trọng lượng.
Mà một vị đại thần như vậy lại nói muốn chuyển kịch bản gốc thành truyện tranh?... Phải biết rằng ở trong nước, sản nghiệp truyện tranh vẫn cứ bị vây trong giai đoạn đang lăn bánh, xung quanh đồng bộ sản nghiệp cũng không hoàn thiện, tiền lời của truyện tranh kém rất xa so với tiểu thuyết, kịch bản, phần lớn truyện tranh cải biên thành hoạt hình đều đang bị thâm hụt tiền.
Thấy mặt tổng biên tập lộ vẻ do dự, Vu Quy Dã lại không nhanh không chậm quăng thêm cái ngư lôi thứ hai: “Còn có, lần này tôi sẽ không dùng ID “Quân Tử Quy Dã” tham gia sáng tác.”
“Cái gì?”
Vu Quy Dã nhẹ giọng nở nụ cười: “Ngẫm lại xem, đổi thân phận đầu tư một lĩnh vực mới, chuyện này chắc rất thú vị.”
Trên mu bàn tay cô còn dán tờ giấy dành cho khách hàng in hình anime cá heo, một con cá heo nhỏ bản Q tròn xoa vung đuôi, làm tóe lên bọt nước, bọt nước hợp thành một hàng chữ nhỏ “Cá heo anime, để giấc mơ mang theo bút vẽ giăng buồm lên.”
Nhưng giấc mơ của cô khi nào có thể giăng buồm lên đây?
Yến Kỳ Vũ đeo ba lô lên, như là con ốc sên vác theo căn nhà của mình, ủ rũ đi ra ngoài phòng họp.
Kết quả vừa đẩy cửa phòng họp ra, cô liền đụng vào một chị gái hùng hổ chạy vào trong phòng.
Chị gái đẩy cửa vào nhìn qua chắc lớn hơn Yến Kỳ Vũ mấy tuổi, mặt mũi lanh lợi. Cô ấy cắt tóc ngắn còn chưa qua lỗ tai, vành tai đeo khuyên tai hình dạng rất khoa trương, vòng cổ, vòng tay đều là nguyên bộ, dưới ánh đèn của phòng khách mà phát sáng lên, cô ấy mặc quần short jeans và áo sơ mi sọc, nhìn vừa già gặn vừa gợi cảm.
Oa ——
Yến Kỳ Vũ dụi mắt, cảm giác này giống như nhìn thấy “ngự tỷ” đi ra truyện tranh vào thế giới 3D, rõ ràng xuất hiện trước mặt cô.
“Ngại quá để em đợi lâu.” Chị gái khẽ nhếch môi đỏ lên, nện một cái giỏ lên nói, “Một lát chị còn có cuộc tuyển chọn, chỉ có thể giành ra 20 phút tâm sự cùng em, truyện tranh của em đâu? Là để ở trong USB hay là in ra rồi?”
Yến Kỳ Vũ bị cô ấy hỏi đến đầu óc choáng váng, mơ màng nói: “Ở... Ở trong máy tính em.”
“Có mang theo máy tính không?”
“Có mang, có mang theo.” Yến Kỳ Vũ vội vàng gật đầu.
“Vậy còn chờ gì nữa?” Vị ngự tỷ biên tập này mạnh mẽ vang dội ngồi vào ghế xoay, bắt chéo hai chân, “Mau lấy ra cho chị xem.”
Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, không phải cô đã bị knock out rồi sao, sao lại còn mơ hồ tiến vào thi đấu nữa?
Cô không có thời gian nghĩ lại, cơ hội rơi xuống trước mặt cô thì phải chạy nhanh bắt lấy, cô vội vàng lấy máy tính ra chỉnh vào tài liệu tranh ảnh, đẩy tới trước mặt ngự tỷ biên tập.
Ngự tỷ biên tập không nói lời vô ích, một tay chống má, một tay chạm vào màn hình click click, tập trung tinh thần xem tác phẩm trên màn hình.
Truyện tranh này Yến Kỳ Vũ và Đặng Tuyết đã chuẩn bị suốt hai tháng, vì để cảnh tượng mới vào có tính chất đánh sâu vào tâm lý, không ngừng sửa lại mấy bản, vào tuần trước mới sửa xong 20 trang bản thảo đầu tiên, bởi vì thời gian không đủ, hai lời thoại mặt sau cô chỉ vẽ bản nháp hai phân cảnh đối thoại, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra nhân vật, ngay cả “Tinh Thảo” đều không có.
Nữ biên tập xem vô cùng nghiêm túc, Yến Kỳ Vũ ở bên cạnh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ba tháng nay cô đã xem truyện tranh trên màn hình vô số lần, mặc kệ là lời thoại hay là nội dung, các cô thuật lại một chữ cũng không sai. Yến Kỳ Vũ đứng ngồi không yên, nhìn màn hình hai giây, lại khẩn trương nhìn sườn mặt của biên tập, muốn nhìn ra chút gì đó từ biểu cảm của cô ấy.
Đáng tiếc vị biên tập này có gương mặt tiên chuẩn của poker, không biểu hiện ra hỉ nộ. Đợi đến khi xem xong 50 trang bản thảo, cô ấy mở tài liệu phác thảo lấy ra từ trong cặp hồ sơ, bắt đầu kiểm tra phác thảo và thiết kế nhân vật, từ đầu đến cuối, trên mặt cô ấy không thấy được chút nụ cười.
Đóa hoa nhỏ trong lòng Yến Kỳ Vũ lại héo rũ: Rốt cuộc mình đang mong chờ cái gì? Rõ ràng lúc nãy tổng biên tập Đặng đã phê bình kỹ thuật vẽ tranh của cô không thích hợp…
—— “Kỹ thuật vẽ không tệ, nhưng mà…” Nữ biên tập ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Kịch bản là do cô làm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có thiên phú biên kịch, câu chuyện này thật sự quá nát. Nhưng mà cô yên tâm, văn học mạng Cá Heo có rất nhiều tác giả không tệ, có thể hợp tác vẽ tay đăng lên truyện tranh trên mạng của Cá Heo.”
“...???” Yến Kỳ Vũ sửng sốt.
“Trước kia cô có vẽ tranh truyện tranh gì chưa? Có liên kết với trang web nào không? Hiệp ước đã kết thúc chưa? Truyện tranh trên mạng của Cá Heo yêu cầu mỗi tuần đều phải cập nhật liên tiếp, nếu như cô chưa hoàn thành công việc trước, có lẽ rất khó chu toàn mọi việc.” Nói tới đây, nữ biên tập bỗng nhiên vươn tay ra, “Đúng rồi, đã quên giới thiệu, tôi là Bội Na Na, sau khi ký hợp đồng tôi sẽ chịu trách nhiệm biên tập cho cô.”
Yến Kỳ Vũ bị sự phát triển kỳ diệu này làm đầu đầy dấu chấm hỏi, cô theo bản năng trả lời: “Bây giờ tôi là người tự do, trước kia có làm trợ lý ở Trục Mộng Đường… A, không, đợi chút! Đợi chút!” Yến Kỳ Vũ vội nói, “Trình độ của tôi như vậy có thể ký hợp đồng sao?”
Từ năm trước Trục Mộng Đường gây ra tai tiếng, họa sĩ và trợ lý dưới trướng nhao nhao hủy bỏ hợp đồng, cô cũng thất nghiệp, ngây ngô dại dột đến trang web khác tự đề cử đăng truyện tranh nhiều kỳ, đáng tiếc bởi vì một số nguyên nhân nhác, truyện tranh chịu khổ bị chèn ép.
Từ nhỏ Yến Kỳ Vũ đã ôm giấc mơ trở thành họa sĩ truyện tranh, trên đường theo đuổi giấc mơ lại vấp phải trắc trở liên tiếp, hôm nay biên tập Đặng phê bình cô tồi tệ, cô vốn chuẩn bị về nhà khóc một trận, sao lại nghĩ đến ngay lúc quanh co khúc khuỷu, lại có một biên tập khác nói muốn ký hợp đồng với cô?
Yến Kỳ Vũ lắc lắc đầu, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.
“Trình độ của cô? Trình độ của cô tốt lắm mà.” Bộ Na Na chắc chắn nói, “Tính ăn khớp phác thảo của cô vô cùng tốt, thần thái nhân vật rất tuyệt, lên màu cũng không tệ.”
“... Nhưng lúc nãy biên tập Đặng nói kỹ thuật vẽ của em không phù hợp.”
“Biên tập Đặng? Sao em liên lạc với anh ta?” Bộ Na Na nghi ngờ nhìn cô, trong mắt lướt qua sự khinh bỉ, “Anh ta không hiểu truyện tranh, chỉ biết bán thịt. Em yên tâm, em không cùng tổ với anh ta, con gà con dưới cánh của chị, cánh của anh ta có dài cũng đừng nghĩ đụng đến một sợi lông của em.”
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng mà, rốt cuộc em có muốn vẽ truyện tranh không, có muốn trở thành họa sĩ truyện tranh không?” Một câu nói đơn giản của Bộ Na Na, liền chọc trúng chỗ yếu của Yến Kỳ Vũ.
Cô không cần suy nghĩ, lập tức lớn tiếng trả lời: “Muốn! Vẫn luôn muốn!”
Cuối cùng Bộ Na Na lộ ra một nụ cười rồi chợt biến mất, “Vậy tốt rồi.” Đã bao lâu rồi, cô ấy chưa từng gặp người trẻ tuổi bốc đồng như thế?
Có thể ký tên với người mới ưu tú như vậy, có tiềm lực thành họa sĩ truyện tranh, Bộ Na Na vô cùng hài lòng với thu hoạch hôm nay.
“Đúng rồi, cô phải đổi bút danh đi, hiện tại rất không hài hòa.” Trước khi đi ra phòng khách, Bộ Na Na nhắc nhở Yến Kỳ Vũ, “Trang web của chúng tôi không cho phép xuất hiện cái tên “Một cây súng bạc chọc thủng trời”.”
Yến Kỳ Vũ: “...???”
“Sao vậy?”
“Cái kia... Em không phải là “Một cây súng bạc chọc thủng trời”.”
Bộ Na Na: “...!!!”
“Thật sự.” Yến Kỳ Vũ nhanh chóng giơ cao hai tay bày tỏ sự trong sạch, “Chị biên tập, chị xem toàn thân em đi, nơi nào tàng trữ cây súng bạc chứ.”
...
“Truyện tranh Cá Heo” cùng “Văn học Cá Heo” là cặp bài trùng dưới trướng tập đoàn Cá Heo được quan tâm nhất, ngay cả địa chỉ phòng làm việc đều chọn một chỗ, một cái ở dưới một cái ở trên, phân chia đồng đều ký túc xá.
Trong phòng khách dưới lầu, Yến Kỳ Vũ nỗ lực giải thích thân phận của mình với Bộ Na Na.
Mà trong cùng một thời gian, một người đàn ông khí chất chín chắn, cao lớn anh tuấn bước vào phòng làm việc tổng biên tập trên lầu Văn học Cá Heo.
Tổng biên đã sớm biết vị đại thần này sẽ đến, đặc biệt giành ra hai tiếng định bàn kỹ với anh. Cũng không chờ tổng biên khách sáo hai câu, người đàn ông vừa ngồi xuống đã tung một quả bom hạng nặng xuống.
—— “Tôi muốn làm truyện tranh.”
Tổng biên: “... Quy Dã, anh đang đùa ư?”
Vu Quy Dã lắc đầu, thái độ thản nhiên: “Đương nhiên không phải. Viết tiểu thuyết, viết kịch bản đối với tôi mà nói đã không có khiêu chiến gì, tôi định chuyển kịch bản gốc sáng tác thành truyện tranh.”
Tổng biên cũng đã quen Vu Quy Dã nhiều năm, sớm đã biết trong đầu vị đại thần này có bao nhiêu suy nghĩ thần kỳ.
Trừ khi học trung học, Vu Quy Dã đã mê sáng tác truyện, mười mấy năm qua viết lách kiếm sống không ngừng, sáng tác một bộ lại thêm một bộ tác phẩm xuất sắc. Cách hành văn của anh sâu xa ý nghĩa, nội dung rung động tâm can, rất có nét riêng. Anh có sức sáng tạo mạnh mẽ, hơn nữa rất thích thách thức với các đề tài khác nhau, từ trinh thám đến thần tiên ma quái kỳ dị, từ đề tài tôn giáo đến lãng mạn, từ Ai Cập đến thời dân quốc… Mỗi tác phẩm đưa ra thị trường đều có thể mê hoặc rất nhiều người, sách cũng nằm trong top ba trong bảng sách bán chạy.
Tuy rằng tuổi không đến ba mươi, nhưng anh đã lấy được hai giải thưởng văn học lớn, tác phẩm chuyển thể thành phim cũng đạt được vài giải thưởng rất có trọng lượng.
Mà một vị đại thần như vậy lại nói muốn chuyển kịch bản gốc thành truyện tranh?... Phải biết rằng ở trong nước, sản nghiệp truyện tranh vẫn cứ bị vây trong giai đoạn đang lăn bánh, xung quanh đồng bộ sản nghiệp cũng không hoàn thiện, tiền lời của truyện tranh kém rất xa so với tiểu thuyết, kịch bản, phần lớn truyện tranh cải biên thành hoạt hình đều đang bị thâm hụt tiền.
Thấy mặt tổng biên tập lộ vẻ do dự, Vu Quy Dã lại không nhanh không chậm quăng thêm cái ngư lôi thứ hai: “Còn có, lần này tôi sẽ không dùng ID “Quân Tử Quy Dã” tham gia sáng tác.”
“Cái gì?”
Vu Quy Dã nhẹ giọng nở nụ cười: “Ngẫm lại xem, đổi thân phận đầu tư một lĩnh vực mới, chuyện này chắc rất thú vị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook