Tiểu Hồ Ly Tôi Đổ Gục Rồi
-
C30: Quyến rũ cô ấy
Trong khi bước đi dọc bờ sông, ánh mắt của Bùi Tây Trì dường như không thể rời khỏi Quý Thanh Lê. Cô ấy cảm thấy tim mình đập nhanh khi nhìn thấy anh ta ngắm nhìn mình một cách sâu lắng.
Những giây phút đó, với vẻ đẹp của một người con gái bị mê hoặc bởi ánh nhìn nồng nàn của một người đàn ông, không ai có thể giữ bình tĩnh. Khi Quý Thanh Lê quay đầu lại, cô nhận ra ánh mắt mê mẩn của anh.
Điều đó khắc sâu trong tâm trí của Bùi Tây Trì. Hình ảnh của một cô gái quay đầu lại, thật sự là quá đẹp và quyến rũ. Anh bước gần cô, ôm lấy eo cô một cách vô ý thức.
Tuy cảnh quan tuyệt đẹp, nhưng ngay sau đó, Quý Thanh Lê đạp mạnh vào đôi chân của anh.
“Làm gì thế?”
Anh ta làm những điều làm người ta phát bực. Mặc dù đau, nhưng anh vẫn không muốn buông tay cô.
“Không tự chủ được.”
Quý Thanh Lê chưa bao giờ gặp một người đàn ông như Bùi Tây Trì. Thực tế thì với gương mặt này của mình, cô không bao giờ thiếu người đàn ông theo đuổi. Nhưng không có ai như anh ta, kiên trì đến như vậy. Mặc dù cô đã từ chối anh ta rõ ràng, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc. Họ chỉ là đã ngủ chung một lần thôi, anh ta cũng nhớ mãi không quên như vậy sao?
Quý Thanh Lê vòng tay qua cổ anh. Thấy cô chủ động, nhịp tim của Bùi Tây Trì bắt đầu tăng lên. Cô ấy định hôn anh sao?
Thực sự, bầu không khí bây giờ rất thích hợp để hôn, cảnh đêm ở Giang Thành rất đẹp. Trước mặt lại là cô gái quyến rũ.
Tuy nhiên, cô ấy không hôn anh. Mà lại ghé sát tai anh ta thì thầm: “Bùi Tây Trì, có phải chỉ cần tôi ngủ với anh một lần, anh sẽ biến đi không?”
Anh ta đang không ngừng nghĩ về cơ thể cô? Hay là vì cô đã đâm anh ta một nhát, anh ta muốn trả thù?
Bùi Tây Trì là người đàn ông không thể thiếu phụ nữ, rốt cuộc anh ta muốn có được gì từ cô? Hay là anh ta đã biết được thân phận thực sự của cô? Ngọn lửa trong người như bị dội một gái nước lạnh.
“Quý Thanh Lê, cô bé này sao lại không biết hưởng thụ như vậy chứ!”
Bùi Tây Trì rất thất vọng.
“Chẳng lẽ tôi không thể đơn thuần chỉ là thích em được sao?”
“Nói thì nghe hay lắm.”
Chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, đàn ông luôn biết cách tô vẽ cho ham muốn của mình nghe thật đẹp đẽ.
“Tôi không phủ nhận tôi thích cơ thể của em.” - Bùi Tây Trì rất thành thật.
Quý Thanh Lê hừ lạnh.
“Đừng hừ, em cũng không phải là không có cảm giác với tôi phải không? Muốn không?”
Chỉ là một lần, cũng đủ làm người ta muốn thêm. Anh ta đang quyến rũ cô. Người đàn ông này thật quá đáng! Cơ thể cô, vì sự quyến rũ của anh ta mà lại phản ứng một cách đáng xấu hổ. Anh ta khiến cô khó chịu, cô sao có thể để anh ta dễ chịu được. Cô đáp lại anh ta bằng đôi tay táo bạo.
Tay cô mềm mại, dù cách một lớp vải, vẫn có thể làm anh ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Muốn thêm không?”
Giọng nói của cô mê hoặc lòng người.
Bùi Tây Trì ôm cô quay một hướng khác, dùng thân hình cao lớn của mình che đi thân hình nhỏ bé tuyệt đẹp của cô. Cô gái nhỏ này rất táo bạo nhưng lại rất làm anh vừa ý.
“Muốn.”
Chỉ cần cô dám, anh sẽ đi cùng cô bất cứ lúc nào.
Quý Thanh Lê hận không thể nghiền nát anh ta. Bùi Tây Trì muốn hôn cô nhưng cô lại tàn nhẫn đẩy anh ra.
Nhưng tôi không muốn nữa."
“…”
Quả nhiên, cô bé này là cố ý chọc tức anh. Lần đầu tiên Bùi Tây Trì cảm thấy bất lực trước một cô bé. Khi họ lên xe, Bùi Tây Trì đưa cho cô một chiếc khăn giấy ướt. Quý Thanh Lê cẩn thận lau tay.
“Anh cho rằng tôi bẩn thỉu à?” Quý Thanh Lê không để ý tới anh ta.
Sau khi cô lau xong, anh nắm lấy tay cô và hôn.
“Tôi không nghĩ em bẩn thỉu.”
“…”
Pei Xichi đưa cô đến nhà họ Quý.
“Tôi sống ở cạnh nhà, em có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”
Bùi Tây Trì chỉ tay vào biệt thự cạnh nhà cô.
“Tôi tìm anh để làm gì?”
Cô đâu rảnh rỗi đến mức đó?
“Em muốn làm gì cũng được, tôi đều có thể đáp ứng.”
Quý Thanh Lê không để ý đến anh ta, đẩy cửa xe xuống xe. Bùi Tây Trì không rời đi, anh ta lấy từ hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, châm lửa rồi hít một hơi mạnh.
Nicotin cũng không thể chế ngự được khát vọng của anh ta đối với cô. Quý Thanh Nguyệt từ viện nghiên cứu Giang Thành về liền thấy Bùi Tây Trì ngồi trong xe thể thao hút thuốc.
Chỉ nhìn thoáng qua, tim Quý Thanh Nguyệt không tự giác mà đập nhanh hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đỗ xe cạnh xe của Bùi Tây Trì, đẩy cửa xe xuống rồi bước về phía anh ta.
“Anh còn nhớ tôi không?”
Bùi Tây Trì quay đầu nhìn cô một cái.
“Cô là ai?”
Quý Thanh Nguyệt hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, bọn họ đã gặp nhau mấy lần rồi mà phải không? Sao anh ta có thể không nhớ mình chứ?
“Tôi là em của Thanh Lê.”
Quý Thanh Nguyệt nén lại cơn giận trong lòng. - “Tôi không biết Thanh Lê đã nói gì về tôi với anh, nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là chị gái của tôi. Tôi thật lòng hy vọng chị ấy có thể sống tốt.”
Bùi Tây Trì cắn điếu thuốc, nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Vậy thì sao?”
“Nhà họ Tạ ở Giang Thành có địa vị thế nào chắc không cần tôi nói anh cũng biết. Nếu anh thực sự thích chị ấy, hãy đưa chị ấy rời khỏi Giang Thành đi! Thật sự không cần phải cuốn vào những chuyện rắc rối này đâu.”
Quý Thanh Nguyệt không hề thích Quý Thanh Lê ở lại Giang Thành. Chỉ cần Quý Thanh Lê còn ở đây, mọi người sẽ so sánh cô với Quý Thanh Lê. Người kiêu ngạo như cô, cô không muốn bị so sánh với một người con gái mắc bệnh tâm thần.
“Cô sợ Quý Thanh Lê đến thế sao?”
Quý Thanh Nguyệt cau mày, sợ? Cô có gì phải sợ chứ!
“Nếu không sợ, sao cô lại tìm mọi cách để Quý Thanh Lê rời đi!”
“Tôi nói nhiều như vậy cũng là vì tốt cho anh thôi. Năm năm trước Thanh Lê đã rất thích Tư Nam, lần này trở về cũng là vì không cam lòng mà thôi.”
“Anh đừng để bị người khác lợi dụng rồi còn…”
“Tôi cam tâm tình nguyện bị cô ấy lợi dụng, cô có thể cút đi được rồi.”
Bùi Tây Trì hoàn toàn không muốn nghe những lời lảm nhảm của cô ta nữa.
Quý Thanh Nguyệt, loại phụ nữ này, trong lòng bẩn thỉu, lại còn muốn giả vờ làm người tốt, anh thậm chí lười nhìn cô thêm một cái.
Xe của Bùi Tây Trì lướt qua bên cạnh Quý Thanh Nguyệt. Nhìn chiếc Cullinan rời đi, trong lòng Quý Thanh Nguyệt càng thêm khó chịu.
Quý Thanh Lê rốt cuộc có gì tốt? Tại sao người đàn ông này lại trung thành với cô ta đến vậy?
Chỉ tiếc người đàn ông này không có xuất thân rõ ràng gì. Nếu không, ngay cả cô cũng sẽ bị người đàn ông như thế mê hoặc. Dù sao, khuôn mặt đó và lượng hormone bùng nổ trên người anh ta đã là một sự cám dỗ tột cùng đối với phụ nữ.
Quản gia thấy Quý Thanh Lê đã về, lập tức muốn trốn đi. Bây giờ Quý Thanh Lê thật sự rất đáng sợ, cô ta đánh người thật sự rất đau. Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa kịp trốn thì…
“Quản gia, lại đây một chút.”
Quý Thanh Lê đã thay dép, lúc này, cô đang thoải mái dựa lưng vào ghế sofa.
“Đại… đại tiểu thư.”
Cô rõ ràng không làm gì, nhưng quản gia lại cảm thấy như ác quỷ đang gọi mình.
Thấy ông ta đứng xa như vậy, Quý Thanh Lê không khỏi nhíu mày.
“Tôi bảo ông lại đây, ông không nghe thấy sao?”
Giọng Quý Thanh Lê trong trẻo, lạnh lùng, âm lượng không hề cao. Tuy nhiên, quản gia vẫn không khỏi run rẩy.
Ông tiến lại gần, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Quý Thanh Lê, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Đại tiểu thư, xin cô tha cho tôi! Cô xem tôi đã nửa bước chân vào quan tài rồi, không chịu nổi dày vò nữa đâu!”
Những giây phút đó, với vẻ đẹp của một người con gái bị mê hoặc bởi ánh nhìn nồng nàn của một người đàn ông, không ai có thể giữ bình tĩnh. Khi Quý Thanh Lê quay đầu lại, cô nhận ra ánh mắt mê mẩn của anh.
Điều đó khắc sâu trong tâm trí của Bùi Tây Trì. Hình ảnh của một cô gái quay đầu lại, thật sự là quá đẹp và quyến rũ. Anh bước gần cô, ôm lấy eo cô một cách vô ý thức.
Tuy cảnh quan tuyệt đẹp, nhưng ngay sau đó, Quý Thanh Lê đạp mạnh vào đôi chân của anh.
“Làm gì thế?”
Anh ta làm những điều làm người ta phát bực. Mặc dù đau, nhưng anh vẫn không muốn buông tay cô.
“Không tự chủ được.”
Quý Thanh Lê chưa bao giờ gặp một người đàn ông như Bùi Tây Trì. Thực tế thì với gương mặt này của mình, cô không bao giờ thiếu người đàn ông theo đuổi. Nhưng không có ai như anh ta, kiên trì đến như vậy. Mặc dù cô đã từ chối anh ta rõ ràng, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc. Họ chỉ là đã ngủ chung một lần thôi, anh ta cũng nhớ mãi không quên như vậy sao?
Quý Thanh Lê vòng tay qua cổ anh. Thấy cô chủ động, nhịp tim của Bùi Tây Trì bắt đầu tăng lên. Cô ấy định hôn anh sao?
Thực sự, bầu không khí bây giờ rất thích hợp để hôn, cảnh đêm ở Giang Thành rất đẹp. Trước mặt lại là cô gái quyến rũ.
Tuy nhiên, cô ấy không hôn anh. Mà lại ghé sát tai anh ta thì thầm: “Bùi Tây Trì, có phải chỉ cần tôi ngủ với anh một lần, anh sẽ biến đi không?”
Anh ta đang không ngừng nghĩ về cơ thể cô? Hay là vì cô đã đâm anh ta một nhát, anh ta muốn trả thù?
Bùi Tây Trì là người đàn ông không thể thiếu phụ nữ, rốt cuộc anh ta muốn có được gì từ cô? Hay là anh ta đã biết được thân phận thực sự của cô? Ngọn lửa trong người như bị dội một gái nước lạnh.
“Quý Thanh Lê, cô bé này sao lại không biết hưởng thụ như vậy chứ!”
Bùi Tây Trì rất thất vọng.
“Chẳng lẽ tôi không thể đơn thuần chỉ là thích em được sao?”
“Nói thì nghe hay lắm.”
Chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, đàn ông luôn biết cách tô vẽ cho ham muốn của mình nghe thật đẹp đẽ.
“Tôi không phủ nhận tôi thích cơ thể của em.” - Bùi Tây Trì rất thành thật.
Quý Thanh Lê hừ lạnh.
“Đừng hừ, em cũng không phải là không có cảm giác với tôi phải không? Muốn không?”
Chỉ là một lần, cũng đủ làm người ta muốn thêm. Anh ta đang quyến rũ cô. Người đàn ông này thật quá đáng! Cơ thể cô, vì sự quyến rũ của anh ta mà lại phản ứng một cách đáng xấu hổ. Anh ta khiến cô khó chịu, cô sao có thể để anh ta dễ chịu được. Cô đáp lại anh ta bằng đôi tay táo bạo.
Tay cô mềm mại, dù cách một lớp vải, vẫn có thể làm anh ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Muốn thêm không?”
Giọng nói của cô mê hoặc lòng người.
Bùi Tây Trì ôm cô quay một hướng khác, dùng thân hình cao lớn của mình che đi thân hình nhỏ bé tuyệt đẹp của cô. Cô gái nhỏ này rất táo bạo nhưng lại rất làm anh vừa ý.
“Muốn.”
Chỉ cần cô dám, anh sẽ đi cùng cô bất cứ lúc nào.
Quý Thanh Lê hận không thể nghiền nát anh ta. Bùi Tây Trì muốn hôn cô nhưng cô lại tàn nhẫn đẩy anh ra.
Nhưng tôi không muốn nữa."
“…”
Quả nhiên, cô bé này là cố ý chọc tức anh. Lần đầu tiên Bùi Tây Trì cảm thấy bất lực trước một cô bé. Khi họ lên xe, Bùi Tây Trì đưa cho cô một chiếc khăn giấy ướt. Quý Thanh Lê cẩn thận lau tay.
“Anh cho rằng tôi bẩn thỉu à?” Quý Thanh Lê không để ý tới anh ta.
Sau khi cô lau xong, anh nắm lấy tay cô và hôn.
“Tôi không nghĩ em bẩn thỉu.”
“…”
Pei Xichi đưa cô đến nhà họ Quý.
“Tôi sống ở cạnh nhà, em có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”
Bùi Tây Trì chỉ tay vào biệt thự cạnh nhà cô.
“Tôi tìm anh để làm gì?”
Cô đâu rảnh rỗi đến mức đó?
“Em muốn làm gì cũng được, tôi đều có thể đáp ứng.”
Quý Thanh Lê không để ý đến anh ta, đẩy cửa xe xuống xe. Bùi Tây Trì không rời đi, anh ta lấy từ hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, châm lửa rồi hít một hơi mạnh.
Nicotin cũng không thể chế ngự được khát vọng của anh ta đối với cô. Quý Thanh Nguyệt từ viện nghiên cứu Giang Thành về liền thấy Bùi Tây Trì ngồi trong xe thể thao hút thuốc.
Chỉ nhìn thoáng qua, tim Quý Thanh Nguyệt không tự giác mà đập nhanh hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đỗ xe cạnh xe của Bùi Tây Trì, đẩy cửa xe xuống rồi bước về phía anh ta.
“Anh còn nhớ tôi không?”
Bùi Tây Trì quay đầu nhìn cô một cái.
“Cô là ai?”
Quý Thanh Nguyệt hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, bọn họ đã gặp nhau mấy lần rồi mà phải không? Sao anh ta có thể không nhớ mình chứ?
“Tôi là em của Thanh Lê.”
Quý Thanh Nguyệt nén lại cơn giận trong lòng. - “Tôi không biết Thanh Lê đã nói gì về tôi với anh, nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là chị gái của tôi. Tôi thật lòng hy vọng chị ấy có thể sống tốt.”
Bùi Tây Trì cắn điếu thuốc, nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Vậy thì sao?”
“Nhà họ Tạ ở Giang Thành có địa vị thế nào chắc không cần tôi nói anh cũng biết. Nếu anh thực sự thích chị ấy, hãy đưa chị ấy rời khỏi Giang Thành đi! Thật sự không cần phải cuốn vào những chuyện rắc rối này đâu.”
Quý Thanh Nguyệt không hề thích Quý Thanh Lê ở lại Giang Thành. Chỉ cần Quý Thanh Lê còn ở đây, mọi người sẽ so sánh cô với Quý Thanh Lê. Người kiêu ngạo như cô, cô không muốn bị so sánh với một người con gái mắc bệnh tâm thần.
“Cô sợ Quý Thanh Lê đến thế sao?”
Quý Thanh Nguyệt cau mày, sợ? Cô có gì phải sợ chứ!
“Nếu không sợ, sao cô lại tìm mọi cách để Quý Thanh Lê rời đi!”
“Tôi nói nhiều như vậy cũng là vì tốt cho anh thôi. Năm năm trước Thanh Lê đã rất thích Tư Nam, lần này trở về cũng là vì không cam lòng mà thôi.”
“Anh đừng để bị người khác lợi dụng rồi còn…”
“Tôi cam tâm tình nguyện bị cô ấy lợi dụng, cô có thể cút đi được rồi.”
Bùi Tây Trì hoàn toàn không muốn nghe những lời lảm nhảm của cô ta nữa.
Quý Thanh Nguyệt, loại phụ nữ này, trong lòng bẩn thỉu, lại còn muốn giả vờ làm người tốt, anh thậm chí lười nhìn cô thêm một cái.
Xe của Bùi Tây Trì lướt qua bên cạnh Quý Thanh Nguyệt. Nhìn chiếc Cullinan rời đi, trong lòng Quý Thanh Nguyệt càng thêm khó chịu.
Quý Thanh Lê rốt cuộc có gì tốt? Tại sao người đàn ông này lại trung thành với cô ta đến vậy?
Chỉ tiếc người đàn ông này không có xuất thân rõ ràng gì. Nếu không, ngay cả cô cũng sẽ bị người đàn ông như thế mê hoặc. Dù sao, khuôn mặt đó và lượng hormone bùng nổ trên người anh ta đã là một sự cám dỗ tột cùng đối với phụ nữ.
Quản gia thấy Quý Thanh Lê đã về, lập tức muốn trốn đi. Bây giờ Quý Thanh Lê thật sự rất đáng sợ, cô ta đánh người thật sự rất đau. Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa kịp trốn thì…
“Quản gia, lại đây một chút.”
Quý Thanh Lê đã thay dép, lúc này, cô đang thoải mái dựa lưng vào ghế sofa.
“Đại… đại tiểu thư.”
Cô rõ ràng không làm gì, nhưng quản gia lại cảm thấy như ác quỷ đang gọi mình.
Thấy ông ta đứng xa như vậy, Quý Thanh Lê không khỏi nhíu mày.
“Tôi bảo ông lại đây, ông không nghe thấy sao?”
Giọng Quý Thanh Lê trong trẻo, lạnh lùng, âm lượng không hề cao. Tuy nhiên, quản gia vẫn không khỏi run rẩy.
Ông tiến lại gần, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Quý Thanh Lê, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Đại tiểu thư, xin cô tha cho tôi! Cô xem tôi đã nửa bước chân vào quan tài rồi, không chịu nổi dày vò nữa đâu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook