Tiểu Hầu Gia
-
Chương 142
Trong Đế kinh, tin tức Thái tử đã chết như bệnh dịch lây lan khắp toàn thành, có người nói là Kỳ vương Văn Nhân Chử có đến phủ đệ của Nhu Tĩnh quận chúa một lần, chỉ là lúc ra ngoài rồi lại là sắc mặt khó coi, nhìn qua giống như chia tay Quận chúa trong không vui, trong lòng mọi người đều là lo sợ.
Lục hoàng tử Văn Nhân Thư đối diện với cơn bão này rồi lại cực kỳ trấn định. Trong cung lại là sóng to mãnh liệt, Tiết tần không nhịn được, cũng lén lút gọi Văn Nhân Thư đến trước mặt chuẩn bị chỉnh một phen, chẳng qua chỉ vừa nói được mấy câu, lại bị Văn Nhân Thư nhàn nhạt đẩy về.
“Hiện tại trong Hoàng thành còn có Kỳ vương Văn Nhân Chử chiến công hiển hách cùng với phía sau Thất hoàng tử Văn Nhân An có Trịnh Quốc Công phủ, mẫu phi cho rằng bằng vào năng lực của Tiết gia, chúng ta có thể tranh giành với người ta?”
Tiết tần nuốt không trôi cục tức này, tuy rằng cảm thấy Văn Nhân Thư nói có lý, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Nhưng tình huống hiện tại, cũng không phải là —— “
Nói được nửa câu, rồi lại trước tầm mắt của Văn Nhân Thư mà ngừng lại. Đứa con trai này của nàng xưa nay thông minh thấu triệt (*Thông suốt hết, biết rất rõ.), văn chương nổi bật, tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng*, chẳng qua là cho dù nàng nói thế nào, người kia cũng chưa từng có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, điều này thật sự khiến nàng tức giận vô cùng.
(*Nguyên văn 惊才绝艳 kinh tài tuyệt diễm.)
Văn Nhân Thư nhìn Tiết tần, liền hiểu rõ trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, thầm thở dài một hơi, dịu giọng cẩn thận nói với nàng: “Có phải mẫu phi oán con chưa bao giờ tranh giành hay không?”
Tiết tần liếc nhìn y, ngồi xuống, cả giận nói: “Con trời sinh chính là không có chí hướng!”
Văn Nhân Thư pha một ly trà đưa đến trước mặt Tiết tần: “Cũng không phải nhi tử không có chí hướng, mà nhi tử biết rõ, có nhiều thứ của người nào liền của người ấy. Cho dù có tranh giành, cái kia ngộ nhỡ rơi vào tay nhi tử, những phúc khí đó nhi tử cũng không thể chịu nổi a.”
Tiết tần nghe thấy Văn Nhân Thư nói chỉ cảm thấy đau đầu, nàng nhận chung trà kia, cúi đầu nhấp một ngụm, mỉa mai hỏi: “Vậy con cảm thấy phúc khí này nên là của người nào? Thất hoàng tử hay là Kỳ vương?”
Văn Nhân Thư cười nhẹ một tiếng đáp: “Mẫu phi chớ nói bậy, di chiếu của tiên đế viết đến rõ ràng rành mạch. Tân hoàng của Đại Càn này, là Thái tử điện hạ.”
Tay Tiết tần có chut run rẩy, nàng chần chờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Nhân Thư, ngạc nhiên hỏi: “Không phải nói Thái tử đã chết ở Cam Châu? lúc này Hiên vương cũng đang đưa linh cữu của Thái tử vào Đế kinh!”
Trên mặt Văn Nhân Thư vẫn mang theo ý cười lúc trước, lắc đầu, ý tứ sâu xa nói: “Mấy chuyện này liệu ai đoán trước được?”
Tiết tần bị lời này của Văn Nhân Thư khiến cho có chút hoảng hốt, vừa muốn nói gì, chợt nghe bên kia nói tiếp: “Chỉ là cho dù thế nào, đồ vật không phải của mình mẫu phi liền ngàn vạn lần đừng nên cưỡng cầu. Khoảng thời gian này nhi tử vẫn phải sắp xếp bên dưới một chút, chỉ đừng để Tiết gia làm ra chuyện gì không nên làm ngược lại rước họa vào thân là được.”
Tiết tần giật mình, nhìn vào đôi mắt như muốn nhìn thấu nàng của Văn Nhân Thư, gượng cười nói: “Dĩ nhiên là vậy.”
Văn Nhân Thư thấy Tiết thị đáp ứng rồi, cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ liền rời khỏi cung điện của Tiết tần. Chẳng qua chỉ mới đi vài bước, rồi lại chạm mặt một thiếu niên. Thiếu niên kia ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặc y bào của Hoàng tử, trên khuôn mặt non nớt rồi lại mang theo chút hăng hái không giấu được.
Văn Nhân Thư cũng không muốn đối mặt với y, chẳng qua là đã đụng phải, nên cũng ngừng bước chân, đợi đến khi bên kia tới gần, liền nghe thấy một tiếng giòn giã.
“Lục ca.”
Văn Nhân Thư gật đầu, coi như đáp lại: “Thất điện hạ.”
Chính là Thất hoàng tử Văn Nhân An.
Văn Nhân An chính là nhi tử của Hoàng hậu, dựa theo quy củ mà nói không nhất định phải tới gọi y. Chỉ là không biết vì cái gì, trong cung người trước người sau, y rồi lại gọi đến thân thiết.
Văn Nhân An nghe thấy cách gọi xa lạ của Văn Nhân Thư ngược lại cũng không để ý, cười đứng trước mặt y hỏi: “Vào cung thăm mẫu phi của ca sao?”
Văn Nhân Thư gật đầu đáp: “Mấy ngày này mẫu phi cảm thấy không khỏe, ta tới thăm, lúc này liền muốn đi.”
Văn Nhân An cười hì hì nói: “Vài ngày không thấy Lục ca rồi, mấy ngày trước đệ còn thầm nghĩ nếu như Lục ca rảnh, muốn mời Lục ca đến trong cung của đệ ngồi một chút.”
Văn Nhân Thư cong môi: “Nếu như có thời gian rảnh nhất định đi, chẳng qua hôm nay trong tay vẫn còn một số việc không thể kéo dài, chỉ sợ không thể đáp ứng lời mời rồi.”
“Nghe nói Lục ca tại dân gian xây lên một vài Thái học, còn mời tiên sinh đến dạy những hài tử phố phường kia? Này cũng thật sự bận rộn.” Văn Nhân An nhìn thẳng vào Văn Nhân Thư, bỗng nhiên hỏi: Chỉ là không biết, mấy ngày này Lục ca ở bên ngoài, có từng nghe một ít lời đồn đại trên phố?”
Văn Nhân Thư nâng mắt, chậm rãi đápi: “Chưa từng nghe.”
Văn Nhân An liền cong môi cười rộ lên, hạ mi khẽ nói: “Không nghe được thì thôi vậy.” Lại nói: “Lúc trước nhận được sớ gấp của Đại ca, nói bởi vì chuyện quan trọng muốn đích thân lên kinh thỉnh tội… lại không biết là chuyện gì có thể làm cho Đại ca rời Cam Châu. Lục ca, ca nói đi?”
Văn Nhân Thư vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Vậy liền chờ Hiên vương lên kinh tự mình nói rõ ràng a.”
Văn Nhân An không tìm được sơ hở chỗ Văn Nhân Thư, y vuốt ống tay áo của mình, nhẹ nhàng nói: “Lại nói, Đại ca cũng thật đáng thương. Lúc trước Hiền phi bị ban chết, Lưu gia rơi đài, mấy quan viên phía dưới Lưu gia cũng bị chèn ép đến lợi hại.. Ài, tóm lại một bước sai từng bước sai, này vừa đứng sai phía, liền ném đi nửa cái mạng. Lục ca, ca nói có đúng không?”
Văn Nhân Thư liền nở nụ cười: “Lời này của Thất điện hạ nói rất đúng.” Nhìn sắc trời, gật đầu nói: “Chỉ lúc này không còn sớm, không tiện trò chuyện. Ngày sau có rảnh, ta nhất định tự mình đến Thanh Lưu Điện của Thất điện hạ.”
Văn Nhân An nhìn y thật sâu, nói: “Ta đây tất nhiên bày sẵn rượu ngon món ngon chờ Lục ca đến a.”
Nói xong, hai bên tạm biệt, lúc này mới song song rời đi. Chẳng qua vừa quay lưng, ý cười trên mặt Văn Nhân Thư liền chậm rãi thu về, hơi nâng đầu, nhìn về phương xa, trong con ngươi trong suốt lướt qua một tia gì đó, sau đó liền biến mất, hạ mắt ra khỏi cổng cung.
Bên kia, Hiên vương dẫn theo nhân mã dùng tốc độ nhanh nhất tiến về Đế kinh.
Văn Nhân Cửu từ sau cái ngày rơi xuống nước vẫn luôn phát sốt, liên tục bảy tám ngày, mấy ngày này mắt thấy rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp. Trên đường đi, cả đội nhân mã cũng gặp mấy lần tập kích, nhưng may mắn Văn Nhân Cửu đã sớm chuẩn bị đầy đủ, mặc dù có chút tổn thất, ngược lại cũng không cho đầu kia chiếm được tiện nghi gì.
Xe ngựa lắc lư một đường, sắc thu cũng dần đậm. Bản thân Lạc Kiêu không cảm thấy gì, chẳng qua là lúc nào cũng lo sợ Văn Nhân Cửu lúc trước bị bệnh vừa vặn lúc này lại nhiễm hàn, vốn đã không rời y nửa bước, lúc này lại càng ở sát bên trông nom, thoạt nhìn rất có một phen hương vị keo son.
Văn Nhân Cửu ở một bên nhìn, chỉ cho là Lạc Kiêu sợ bản thân vì chuyện ‘trọng thương bất tỉnh, an dưỡng ở Hiên vương phủ tại Cam Châu” bại lộ cho nên cẩn thận từng ly từng tí, ngược lại cũng không nghĩ tới cái gì, phái tâm phúc của mình qua bên kia, hộ tống hai người.
Trong xe ngựa, Lạc Kiêu ôm Văn Nhân Cửu, che chở y đến cực kỳ chặt chẽ, vừa nghĩ biện pháp dỗ người trong ngực ăn nhiều thêm hai phần cơm, vừa hỏi: “Quận chúa nói Kỳ vương làm sao?”
Văn Nhân Cửu nằm trong lòng y, vẻ mặt có chút lười biếng, chẳng qua là đôi mắt vẫn sáng như ánh sao, y ăn miếng cơm Lạc Kiêu đút qua, chậm rãi đáp: “Kỳ vương hỏi nàng, Cô rốt cuộc là chết hay chưa.”
Lạc Kiêu nhíu mày, lại gắp một miếng ngó sen đến bên môi Văn Nhân Cửu, nói: “Quận chúa chắc chắn sẽ không trả lời.”
Văn Nhân Cửu cau mày nhìn ngó sen, rốt cuộc vẫn ăn hết: “Kỳ vương vốn cũng không trông chờ hỏi được cái gì từ Quận chúa, vì vậy liền hỏi một chuyện khác….”
Lạc Kiêu biết rõ bộ dạng này của Văn Nhân Cửu chính là ăn không vô nữa, cười cười: “Cầu thân sao?” Buông đũa xuống, cầm khăn lau khóe môi cho y, “Những năm này, phàm là Kỳ vương lên Kinh, nhất định phải đến quý phủ của Quận chúa cầu thân một lần, này cũng là lần thứ ba rồi đi? Quận chúa nói thế nào?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt, thản nhiên đáp: “Quận chúa nói y vào lúc này cầu thân, lòng muông dạ thú, dụng tâm hiểm ác* —— cùng với thị vệ, tự mình đánh người ra.”
(*Nguyên văn 其心可诛 kỳ tâm khả tru.)
Lạc Kiêu sững sờ, lập tức cười to: “Kỳ vương rồi lại thật sự đáng thương.”
Khóe môi Văn Nhân Cửu cong lên một độ cung nhỏ đến mức không thể nhận ra: “So với ngươi còn có thể đáng thương hơn sao?”
Lạc Kiêu nghe vậy khóe môi nhếch lên, đưa tay nâng cằm Văn Nhân Cửu cúi người hạ xuống một nụ hôn sâu, chỉ thấy bên kia biến thành một vũng nước xuân, lúc này mới ghé vào tai y thầm thì: “Ta có cái gì đáng thương? A Cửu cũng đã là của ta.”
Văn Nhân Cửu bị một nụ hôn này hôn đến không còn khí lực, ngửa mặt nguýt hắn một cái, nhìn qua lại giống như hờn dỗi, chọc cho người kia thân thể khô nóng bưng mặt lại là một trận hôn.
“A Cửu, A Cửu…” Lạc Kiêu ngậm lấy môi Văn Nhân Cửu, gọi y bằng chất giọng khàn khàn, “Ta thực muốn làm ngươi ngay tại chỗ này.”
Văn Nhân Cửu nâng mắt, cười như không cười nhìn hắn: “Vậy ngươi… liền làm đi.”
Đôi mắt Lạc Kiêu bỗng nhiên đỏ lên, hắn hơi ngửa đầu lên, yết hầu không ngừng lên xuống, hai tay bóp chặt eo Văn Nhân Cửu, hô hấp vừa thô vừa nặng, nhìn bộ dạng kia lại có chút thống khổ.
Văn Nhân Cửu ở trong lồng ngực hắn, dĩ nhiên có thể cảm giác được độ cứng cùng nhiệt độ bất thường kia, nhưng y dường như một chút cũng không sợ, chỉ yếu ớt nâng tay vòng qua người hắn, dùng đầu lưỡi như có như không lướt qua bờ môi nóng hổi của Lạc Kiêu.
“…. Ngươi chính là ỷ vào ta thích ngươi.” Qua hồi lâu, Lạc Kiêu rốt cuộc mở miệng, giọng nói hắn khàn đến lợi hại, như là cổ họng bị cái gì thiêu cháy. Văn Nhân Cửu không nói lời nào, chỉ nâng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt trắng nõn nhuộm thành màu đỏ, thực xứng với một câu “Sắc nhược xuân hiểu*”, cho dù không cười cũng đã hấp dẫn kinh người. Khô nóng Lạc Kiêu vừa mới kiềm chế lập tức bốc cháy, hắn gần như oán hận mà hung hăng cắn lên bờ môi kia, nhưng vừa cắn đến liền thả nhẹ lực độ, “Chờ, chờ đến khi trở về Đế kinh, ngươi cho dù khóc đến khàn giọng, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”
(*色若春晓 dung mạo xinh đẹp như xuân sớm, xuân hiểu: xuân sớm, lúc vừa tờ mờ sáng.)
Trong mắt Văn Nhân Cửu lướt qua ý cười không dễ thấy, sau đó liền hạ mắt, đưa tay kéo vạt áo Lạc Kiêu, đưa môi lên.
Lục hoàng tử Văn Nhân Thư đối diện với cơn bão này rồi lại cực kỳ trấn định. Trong cung lại là sóng to mãnh liệt, Tiết tần không nhịn được, cũng lén lút gọi Văn Nhân Thư đến trước mặt chuẩn bị chỉnh một phen, chẳng qua chỉ vừa nói được mấy câu, lại bị Văn Nhân Thư nhàn nhạt đẩy về.
“Hiện tại trong Hoàng thành còn có Kỳ vương Văn Nhân Chử chiến công hiển hách cùng với phía sau Thất hoàng tử Văn Nhân An có Trịnh Quốc Công phủ, mẫu phi cho rằng bằng vào năng lực của Tiết gia, chúng ta có thể tranh giành với người ta?”
Tiết tần nuốt không trôi cục tức này, tuy rằng cảm thấy Văn Nhân Thư nói có lý, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Nhưng tình huống hiện tại, cũng không phải là —— “
Nói được nửa câu, rồi lại trước tầm mắt của Văn Nhân Thư mà ngừng lại. Đứa con trai này của nàng xưa nay thông minh thấu triệt (*Thông suốt hết, biết rất rõ.), văn chương nổi bật, tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng*, chẳng qua là cho dù nàng nói thế nào, người kia cũng chưa từng có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, điều này thật sự khiến nàng tức giận vô cùng.
(*Nguyên văn 惊才绝艳 kinh tài tuyệt diễm.)
Văn Nhân Thư nhìn Tiết tần, liền hiểu rõ trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, thầm thở dài một hơi, dịu giọng cẩn thận nói với nàng: “Có phải mẫu phi oán con chưa bao giờ tranh giành hay không?”
Tiết tần liếc nhìn y, ngồi xuống, cả giận nói: “Con trời sinh chính là không có chí hướng!”
Văn Nhân Thư pha một ly trà đưa đến trước mặt Tiết tần: “Cũng không phải nhi tử không có chí hướng, mà nhi tử biết rõ, có nhiều thứ của người nào liền của người ấy. Cho dù có tranh giành, cái kia ngộ nhỡ rơi vào tay nhi tử, những phúc khí đó nhi tử cũng không thể chịu nổi a.”
Tiết tần nghe thấy Văn Nhân Thư nói chỉ cảm thấy đau đầu, nàng nhận chung trà kia, cúi đầu nhấp một ngụm, mỉa mai hỏi: “Vậy con cảm thấy phúc khí này nên là của người nào? Thất hoàng tử hay là Kỳ vương?”
Văn Nhân Thư cười nhẹ một tiếng đáp: “Mẫu phi chớ nói bậy, di chiếu của tiên đế viết đến rõ ràng rành mạch. Tân hoàng của Đại Càn này, là Thái tử điện hạ.”
Tay Tiết tần có chut run rẩy, nàng chần chờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Nhân Thư, ngạc nhiên hỏi: “Không phải nói Thái tử đã chết ở Cam Châu? lúc này Hiên vương cũng đang đưa linh cữu của Thái tử vào Đế kinh!”
Trên mặt Văn Nhân Thư vẫn mang theo ý cười lúc trước, lắc đầu, ý tứ sâu xa nói: “Mấy chuyện này liệu ai đoán trước được?”
Tiết tần bị lời này của Văn Nhân Thư khiến cho có chút hoảng hốt, vừa muốn nói gì, chợt nghe bên kia nói tiếp: “Chỉ là cho dù thế nào, đồ vật không phải của mình mẫu phi liền ngàn vạn lần đừng nên cưỡng cầu. Khoảng thời gian này nhi tử vẫn phải sắp xếp bên dưới một chút, chỉ đừng để Tiết gia làm ra chuyện gì không nên làm ngược lại rước họa vào thân là được.”
Tiết tần giật mình, nhìn vào đôi mắt như muốn nhìn thấu nàng của Văn Nhân Thư, gượng cười nói: “Dĩ nhiên là vậy.”
Văn Nhân Thư thấy Tiết thị đáp ứng rồi, cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ liền rời khỏi cung điện của Tiết tần. Chẳng qua chỉ mới đi vài bước, rồi lại chạm mặt một thiếu niên. Thiếu niên kia ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặc y bào của Hoàng tử, trên khuôn mặt non nớt rồi lại mang theo chút hăng hái không giấu được.
Văn Nhân Thư cũng không muốn đối mặt với y, chẳng qua là đã đụng phải, nên cũng ngừng bước chân, đợi đến khi bên kia tới gần, liền nghe thấy một tiếng giòn giã.
“Lục ca.”
Văn Nhân Thư gật đầu, coi như đáp lại: “Thất điện hạ.”
Chính là Thất hoàng tử Văn Nhân An.
Văn Nhân An chính là nhi tử của Hoàng hậu, dựa theo quy củ mà nói không nhất định phải tới gọi y. Chỉ là không biết vì cái gì, trong cung người trước người sau, y rồi lại gọi đến thân thiết.
Văn Nhân An nghe thấy cách gọi xa lạ của Văn Nhân Thư ngược lại cũng không để ý, cười đứng trước mặt y hỏi: “Vào cung thăm mẫu phi của ca sao?”
Văn Nhân Thư gật đầu đáp: “Mấy ngày này mẫu phi cảm thấy không khỏe, ta tới thăm, lúc này liền muốn đi.”
Văn Nhân An cười hì hì nói: “Vài ngày không thấy Lục ca rồi, mấy ngày trước đệ còn thầm nghĩ nếu như Lục ca rảnh, muốn mời Lục ca đến trong cung của đệ ngồi một chút.”
Văn Nhân Thư cong môi: “Nếu như có thời gian rảnh nhất định đi, chẳng qua hôm nay trong tay vẫn còn một số việc không thể kéo dài, chỉ sợ không thể đáp ứng lời mời rồi.”
“Nghe nói Lục ca tại dân gian xây lên một vài Thái học, còn mời tiên sinh đến dạy những hài tử phố phường kia? Này cũng thật sự bận rộn.” Văn Nhân An nhìn thẳng vào Văn Nhân Thư, bỗng nhiên hỏi: Chỉ là không biết, mấy ngày này Lục ca ở bên ngoài, có từng nghe một ít lời đồn đại trên phố?”
Văn Nhân Thư nâng mắt, chậm rãi đápi: “Chưa từng nghe.”
Văn Nhân An liền cong môi cười rộ lên, hạ mi khẽ nói: “Không nghe được thì thôi vậy.” Lại nói: “Lúc trước nhận được sớ gấp của Đại ca, nói bởi vì chuyện quan trọng muốn đích thân lên kinh thỉnh tội… lại không biết là chuyện gì có thể làm cho Đại ca rời Cam Châu. Lục ca, ca nói đi?”
Văn Nhân Thư vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Vậy liền chờ Hiên vương lên kinh tự mình nói rõ ràng a.”
Văn Nhân An không tìm được sơ hở chỗ Văn Nhân Thư, y vuốt ống tay áo của mình, nhẹ nhàng nói: “Lại nói, Đại ca cũng thật đáng thương. Lúc trước Hiền phi bị ban chết, Lưu gia rơi đài, mấy quan viên phía dưới Lưu gia cũng bị chèn ép đến lợi hại.. Ài, tóm lại một bước sai từng bước sai, này vừa đứng sai phía, liền ném đi nửa cái mạng. Lục ca, ca nói có đúng không?”
Văn Nhân Thư liền nở nụ cười: “Lời này của Thất điện hạ nói rất đúng.” Nhìn sắc trời, gật đầu nói: “Chỉ lúc này không còn sớm, không tiện trò chuyện. Ngày sau có rảnh, ta nhất định tự mình đến Thanh Lưu Điện của Thất điện hạ.”
Văn Nhân An nhìn y thật sâu, nói: “Ta đây tất nhiên bày sẵn rượu ngon món ngon chờ Lục ca đến a.”
Nói xong, hai bên tạm biệt, lúc này mới song song rời đi. Chẳng qua vừa quay lưng, ý cười trên mặt Văn Nhân Thư liền chậm rãi thu về, hơi nâng đầu, nhìn về phương xa, trong con ngươi trong suốt lướt qua một tia gì đó, sau đó liền biến mất, hạ mắt ra khỏi cổng cung.
Bên kia, Hiên vương dẫn theo nhân mã dùng tốc độ nhanh nhất tiến về Đế kinh.
Văn Nhân Cửu từ sau cái ngày rơi xuống nước vẫn luôn phát sốt, liên tục bảy tám ngày, mấy ngày này mắt thấy rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp. Trên đường đi, cả đội nhân mã cũng gặp mấy lần tập kích, nhưng may mắn Văn Nhân Cửu đã sớm chuẩn bị đầy đủ, mặc dù có chút tổn thất, ngược lại cũng không cho đầu kia chiếm được tiện nghi gì.
Xe ngựa lắc lư một đường, sắc thu cũng dần đậm. Bản thân Lạc Kiêu không cảm thấy gì, chẳng qua là lúc nào cũng lo sợ Văn Nhân Cửu lúc trước bị bệnh vừa vặn lúc này lại nhiễm hàn, vốn đã không rời y nửa bước, lúc này lại càng ở sát bên trông nom, thoạt nhìn rất có một phen hương vị keo son.
Văn Nhân Cửu ở một bên nhìn, chỉ cho là Lạc Kiêu sợ bản thân vì chuyện ‘trọng thương bất tỉnh, an dưỡng ở Hiên vương phủ tại Cam Châu” bại lộ cho nên cẩn thận từng ly từng tí, ngược lại cũng không nghĩ tới cái gì, phái tâm phúc của mình qua bên kia, hộ tống hai người.
Trong xe ngựa, Lạc Kiêu ôm Văn Nhân Cửu, che chở y đến cực kỳ chặt chẽ, vừa nghĩ biện pháp dỗ người trong ngực ăn nhiều thêm hai phần cơm, vừa hỏi: “Quận chúa nói Kỳ vương làm sao?”
Văn Nhân Cửu nằm trong lòng y, vẻ mặt có chút lười biếng, chẳng qua là đôi mắt vẫn sáng như ánh sao, y ăn miếng cơm Lạc Kiêu đút qua, chậm rãi đáp: “Kỳ vương hỏi nàng, Cô rốt cuộc là chết hay chưa.”
Lạc Kiêu nhíu mày, lại gắp một miếng ngó sen đến bên môi Văn Nhân Cửu, nói: “Quận chúa chắc chắn sẽ không trả lời.”
Văn Nhân Cửu cau mày nhìn ngó sen, rốt cuộc vẫn ăn hết: “Kỳ vương vốn cũng không trông chờ hỏi được cái gì từ Quận chúa, vì vậy liền hỏi một chuyện khác….”
Lạc Kiêu biết rõ bộ dạng này của Văn Nhân Cửu chính là ăn không vô nữa, cười cười: “Cầu thân sao?” Buông đũa xuống, cầm khăn lau khóe môi cho y, “Những năm này, phàm là Kỳ vương lên Kinh, nhất định phải đến quý phủ của Quận chúa cầu thân một lần, này cũng là lần thứ ba rồi đi? Quận chúa nói thế nào?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt, thản nhiên đáp: “Quận chúa nói y vào lúc này cầu thân, lòng muông dạ thú, dụng tâm hiểm ác* —— cùng với thị vệ, tự mình đánh người ra.”
(*Nguyên văn 其心可诛 kỳ tâm khả tru.)
Lạc Kiêu sững sờ, lập tức cười to: “Kỳ vương rồi lại thật sự đáng thương.”
Khóe môi Văn Nhân Cửu cong lên một độ cung nhỏ đến mức không thể nhận ra: “So với ngươi còn có thể đáng thương hơn sao?”
Lạc Kiêu nghe vậy khóe môi nhếch lên, đưa tay nâng cằm Văn Nhân Cửu cúi người hạ xuống một nụ hôn sâu, chỉ thấy bên kia biến thành một vũng nước xuân, lúc này mới ghé vào tai y thầm thì: “Ta có cái gì đáng thương? A Cửu cũng đã là của ta.”
Văn Nhân Cửu bị một nụ hôn này hôn đến không còn khí lực, ngửa mặt nguýt hắn một cái, nhìn qua lại giống như hờn dỗi, chọc cho người kia thân thể khô nóng bưng mặt lại là một trận hôn.
“A Cửu, A Cửu…” Lạc Kiêu ngậm lấy môi Văn Nhân Cửu, gọi y bằng chất giọng khàn khàn, “Ta thực muốn làm ngươi ngay tại chỗ này.”
Văn Nhân Cửu nâng mắt, cười như không cười nhìn hắn: “Vậy ngươi… liền làm đi.”
Đôi mắt Lạc Kiêu bỗng nhiên đỏ lên, hắn hơi ngửa đầu lên, yết hầu không ngừng lên xuống, hai tay bóp chặt eo Văn Nhân Cửu, hô hấp vừa thô vừa nặng, nhìn bộ dạng kia lại có chút thống khổ.
Văn Nhân Cửu ở trong lồng ngực hắn, dĩ nhiên có thể cảm giác được độ cứng cùng nhiệt độ bất thường kia, nhưng y dường như một chút cũng không sợ, chỉ yếu ớt nâng tay vòng qua người hắn, dùng đầu lưỡi như có như không lướt qua bờ môi nóng hổi của Lạc Kiêu.
“…. Ngươi chính là ỷ vào ta thích ngươi.” Qua hồi lâu, Lạc Kiêu rốt cuộc mở miệng, giọng nói hắn khàn đến lợi hại, như là cổ họng bị cái gì thiêu cháy. Văn Nhân Cửu không nói lời nào, chỉ nâng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt trắng nõn nhuộm thành màu đỏ, thực xứng với một câu “Sắc nhược xuân hiểu*”, cho dù không cười cũng đã hấp dẫn kinh người. Khô nóng Lạc Kiêu vừa mới kiềm chế lập tức bốc cháy, hắn gần như oán hận mà hung hăng cắn lên bờ môi kia, nhưng vừa cắn đến liền thả nhẹ lực độ, “Chờ, chờ đến khi trở về Đế kinh, ngươi cho dù khóc đến khàn giọng, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”
(*色若春晓 dung mạo xinh đẹp như xuân sớm, xuân hiểu: xuân sớm, lúc vừa tờ mờ sáng.)
Trong mắt Văn Nhân Cửu lướt qua ý cười không dễ thấy, sau đó liền hạ mắt, đưa tay kéo vạt áo Lạc Kiêu, đưa môi lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook