Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
-
Chương 83
Editor: Tường An
Bàn tay nam nhân cầm quen đao kiếm, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Đó là bàn tay của một hầu môn kiêu tử được bảo dưỡng tốt, cũng là bàn tay chinh chiến sa trường.
Đôi tay này ẩn chứa lực đạo và độ ấm thế nào, A La đã từng cảm thụ rồi, chính là hôm đó, đôi tay này từng ôm chặt eo nàng, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi. Vô số đêm khuya sau đó nàng không ngừng mơ thấy đôi tay kia, lực đạo và độ ấm kia, cũng vì vậy mà sinh ra biết bao nhiêu xao động trong lòng.
Nàng cho rằng chỉ cần mình không tiếp xúc với người này nữa thì tất cả sẽ dần chìm vào quên lãng, qua một vài năm nữa, cha mẹ sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, nàng gả làm vợ người ta, từ đó về sau chậm rãi quên đi đôi tay đã từng mang đến những cảm xúc khác thường cho nàng.
Nhưng vào lúc này, giữa ban ngày ban mặt, dưới hàng liễu xanh mướt lay động trong nắng xuân, trong khóm tiểu thương lan mềm mại xinh xắn, nàng nhìn thấy cái gì, nhìn thấy đôi tay xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của mình, nhặt lên một mảnh vải hồng.
Mảnh vải hồng kia là một cặp với một mảnh khác, mà một mảnh khác đó lại đang mặc ở chỗ nàng khó có thể nói ra miệng.
Khoảnh khắc này, toàn thân A La khô nóng, xấu hổ như đứng trong lò lửa, không thể lên tiếng, càng không thể ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay nam nhân cầm đồ vật tư mật của mình.
"Thất thúc, sao vậy?" Diệp Thanh Xuyên căn bản không nhìn thấy, nhưng cũng cảm giác được dường như Tiêu Kính Viễn phát hiện cái gì đó, khom lưng nhặt lên.
Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn mảnh vải hồng mềm mại trong tay, ánh mắt sâu thẳm, sâu đến mức người khác nhìn không hiểu, nghe Diệp Thanh Xuyên hỏi lại bình thản, ung dung nói: "Không có gì, ta thấy bên này có nhành liễu cho nên nhớ tới có thể dùng nó làm thành vòng liễu."
Mắt Diệp Thanh Xuyên không thể nhìn thấy, tất nhiên tin là thật, cười nói: "Đúng vậy, cành liễu vào thời điểm này là mềm dẻo nhất, rất thích hợp làm vòng liễu."
"Thế điệt (cháu, gọi TKV là thế thúc) dường như rất có kinh nghiệm."
"Để Thất thúc chê cười, thật sự là lúc xá muội còn bé..."
Hai người thế mà đứng chỗ này nói về chuyện chơi vòng liễu khi còn niên thiếu, còn nói đến vui vẻ, hợp ý như vậy.
Đáng thương A La phải nấp sau cây liễu, vừa sợ ca ca và Tiêu Kính Viễn phát hiện, vừa sợ đứng đây lâu sẽ bị người khác đi ngang qua nhìn thấy, lại sợ phía dưới ẩm ướt lỡ thấm ra quần áo thì mất mặt xấu hổ, huống chi trốn trốn tránh tránh ở chỗ này thật sự rất nghẹn khuất, khó chịu không thôi.
Mà khiến nàng thẹn nhất chính là trong tay Tiêu Kính Viễn còn cầm mảnh vải kia a... A La cơ hồ muốn bụm mặt khóc.
A La bị vây trong tâm trạng xấu hổ cực độ như vậy không biết bao lâu, rốt cuộc Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên chuyển sang nói những chuyện khác, ta nhường ngươi, ngươi nhường ta, đi hướng ngoài cửa.
Lúc này hai chân A La đã tê rần, hông đau bụng đau, vịn bờ tường, run rẩy muốn đi vào phòng.
Nào ngờ, tiểu nha hoàn kia đúng lúc tỉnh lại, vừa ra cửa thì thấy A La liền hoảng sợ hô lên: "Cô nương, nô tỳ đang muốn đi tìm ngài đấy, vừa chợp mắt một lát đã không thấy bóng dáng ngài đâu."
A La chịu đựng cảm giác ướt át khó chịu phía dưới, tay chống lên cạnh cửa, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt tiểu nha hoàn: "Nguơi cũng quá lười biếng, trở về ta sẽ nói với Lỗ ma ma!"
Tiểu nha hoàn sợ hãi, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
A La cũng không có tâm tình quản nàng ta, đi thẳng vào phòng.
Kỳ thật, xưa nay nàng không phải một chủ tử hay xoi mói, hôm nay thật sự quá nghẹn khuất cho nên mới phát tiết với tiểu nha hoàn này.
Vào phòng, A La xụi lơ ngã lên giường, đưa tay sờ váy cũng đã ướt, thật quá chật vật!
A La bất đắc dĩ kêu tiểu nha hoàn vào giúp mình thay y phục và băng nguyệt sự.
Bởi vì toàn bộ miếng băng đều bị thấm ướt hết nên hạ nhân dọn dẹp xong liền muốn mang đi giặt sạch, khổ nỗi A La nhìn mảnh vải hồng kia liền nhớ tới một mảnh khác bị Tiêu Kính Viễn nắm trong tay, lập tức xấu hổ mặt mũi đỏ lựng, căm hận nói: "Ném, còn không mau ném đi, giữ lại làm cái gì!"
A La nằm trên giường nửa ngày thì thấy Lỗ ma ma và bọn nha hoàn đều trở lại, hỏi mới biết thì ra hôm nay làm tiệc chiêu đãi Tiêu Kính Viễn nên bị Ninh thị điều động qua hỗ trợ.
Về phần A La bất ngờ đến nguyệt sự, không thể ra ngoài cho nên tây sương phòng mới chỉ còn lại một tiểu nha hoàn như vậy.
A La nhớ tới chuyện nhục nhã hôm nay càng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện nói với người khác, dứt khoát rầu rĩ vùi đầu nằm trên giường, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Đến buổi trưa mệt mỏi mới dùng chút nước canh, ăn vài miếng điểm tâm ngày thường thích ăn. Lỗ ma ma nhìn nàng như vậy, sợ nàng bị bệnh, nói buổi tối muốn ngủ cùng để trông chừng nhưng A La cứ cảm thấy không được tự nhiên nên bảo Lỗ ma ma về phòng mình ngủ, chỉ để lại một nha hoàn ở lại gian phòng ngoài.
Thế nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thỏm, suy nghĩ miên man, Tiêu Kính Viễn cầm băng nguyệt sự của mình đi như vậy, rốt cuộc có biết đó là cái gì hay không? Hắn còn chưa từng cưới vợ, chắc là không biết đâu? Nếu vậy, có khi nào hắn cứ tùy ý cầm theo bên người, để hạ nhân bên dưới nhìn thấy chẳng phải rất xấu hổ sao!
Nhưng nghĩ lại, hắn tuổi không nhỏ, cũng là nam nhân 26, 27 tuổi rồi, lại lăn lộn trong quân doanh, bên cạnh sao có thể không có người hầu hạ? Nếu thật sự có, làm sao không biết mấy chuyện riêng tư của nữ tử này?
Huống hồ, hắn rõ ràng đã nhặt băng nguyệt sự của mình, lại cố ý che giấu ca ca, có thể thấy hắn cũng biết vật đó là gì.
A La nghĩ tới đây liền tức giận đến phát run, nói vậy, là hắn cố ý?
Cố ý nhặt băng nguyệt sự, cố ý đứng đó nói chuyện với ca ca một hồi! Thật ra hắn đã biết lúc ấy mình trốn bên cạnh?
A La suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, hận muốn ngất đi, nghiến răng nghiến lợi.
Đang trằn trọc, lăn qua lộn lại trong chăn như con mèo bị chọc nóng nảy, xung quanh vạn vật đều chìm trong màn đêm yên tĩnh, A La đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ truyền đến.
Nàng sửng sốt, vội vàng ngừng lại, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.
Ánh trăng tràn qua cửa sổ, phác họa bóng dáng song cửa khắc hoa tinh xảo, bên ngoài liễu rũ phất phơ theo làn gió, vốn là thời điểm vạn vật ngủ yên trong màn đêm tĩnh mịch, lại có tiếng ngón tay gõ nhẹ vào song cửa sổ.
Như hoa như sương, như tỉnh như mộng, A La chỉ cảm thấy tiếng gõ kia hết sức quen tai, lực đạo đó, tiết tấu đó, phảng phất như vài năm trước, người kia từng hứa hẹn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nàng.
Lắng nghe nửa ngày, A La rốt cuộc đứng dậy, nhìn nha hoàn đang ngủ ở gian ngoài, nàng lặng lẽ đi qua mở cửa sổ ra.
Ngoài song cửa sổ, dưới ánh trăng, quả nhiên có một người đang đứng đó, bóng dáng thanh lãnh, cứng rắn như một ngọn núi.
A La thật sự không ngờ đến, nhưng cũng mơ hồ dự liệu được.
Nàng cắn môi, mặt nóng như phát sốt, muốn đóng cửa sổ lại.
Tuổi nàng cũng không nhỏ, qua mấy tháng nữa sẽ cập kê rồi, sao có thể giống như khi còn nhỏ, khuê phòng dễ dàng bị người khác tiếp cận!
Nhưng cửa sổ còn chưa đóng, đã có một đôi tay chặn lại, ngăn cản động tác của nàng.
Nàng cắn môi, oán hận liếc hắn, thấp giọng nói: "Tiêu Thất gia, dám hỏi ngài được gia phụ mời hay là gia huynh thỉnh? Để tiểu nữ đi qua bẩm báo phụ huynh, hảo hảo chiêu đãi khách quý."
Những lời này hiển nhiên là nàng cố ý nói.
Tiêu Kính Viễn đêm khuya tới chơi, rõ ràng là hành vi cực kỳ càn rỡ, nếu để người trong nhà biết, hiển nhiên là đại sự khó lường, nàng cố ý hỏi như vậy là muốn nhục nhã hắn một phen.
Đường đường Định Bắc Hầu, đại tướng quân uy danh hiển hách, trọng thần triều đình, ban ngày còn đến làm khách chỗ phụ thân người ta, ban đêm lại chạy đến khuê phòng nữ nhi nhà họ, chuyện này mà truyền đi, hắn tất nhiên thanh danh quét rác!
Đáng tiếc, Tiêu Kính Viễn không hề động, trên khuôn mặt kiên cường kia không nhìn ra chút thần sắc nào, chỉ có ánh mắt nóng rực nhìn A La chằm chằm.
A La thấy vậy, khẽ cắn môi, dứt khoát muốn đóng cửa sổ lại.
Nhưng người ta khí lực lớn, nàng dĩ nhiên không đóng được.
Lập tức xấu hổ biến thành tức giận, căm hận nói: "Ngươi muốn làm cái gì? Cẩn thận bị người khác nhìn thấy, muốn hại ta thanh danh quét rác sao?"
Nào ngờ, nàng không nói gì còn đỡ, vừa nói ra lời này, ánh mắt nam nhân như dao phóng lại, lạnh đến mức nàng sợ hãi ngậm miệng lại.
"Ngươi, ngươi... ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."
Nói đến khí lực, địa vị, nàng đều không thể so với hắn, nếu hắn thật sự muốn làm gì nàng thì ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
"Ngươi cũng biết sợ?" Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng cũng nói ra câu nói đầu tiên đêm nay.
Thanh âm khàn khàn, trầm thấp giống như đã rất lâu chưa nói chuyện. Trong đó còn ẩn chứa một tia bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc A La căn bản không chú ý đến điểm đó.
"Phải, ta sợ." nàng hơi dỗi, cố ý nói: "Ngài đường đường là Định Bắc Hầu, khách quý của cha mẹ ta, ta có thể không sợ sao?"
Bàn tay nam nhân cầm quen đao kiếm, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Đó là bàn tay của một hầu môn kiêu tử được bảo dưỡng tốt, cũng là bàn tay chinh chiến sa trường.
Đôi tay này ẩn chứa lực đạo và độ ấm thế nào, A La đã từng cảm thụ rồi, chính là hôm đó, đôi tay này từng ôm chặt eo nàng, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi. Vô số đêm khuya sau đó nàng không ngừng mơ thấy đôi tay kia, lực đạo và độ ấm kia, cũng vì vậy mà sinh ra biết bao nhiêu xao động trong lòng.
Nàng cho rằng chỉ cần mình không tiếp xúc với người này nữa thì tất cả sẽ dần chìm vào quên lãng, qua một vài năm nữa, cha mẹ sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, nàng gả làm vợ người ta, từ đó về sau chậm rãi quên đi đôi tay đã từng mang đến những cảm xúc khác thường cho nàng.
Nhưng vào lúc này, giữa ban ngày ban mặt, dưới hàng liễu xanh mướt lay động trong nắng xuân, trong khóm tiểu thương lan mềm mại xinh xắn, nàng nhìn thấy cái gì, nhìn thấy đôi tay xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của mình, nhặt lên một mảnh vải hồng.
Mảnh vải hồng kia là một cặp với một mảnh khác, mà một mảnh khác đó lại đang mặc ở chỗ nàng khó có thể nói ra miệng.
Khoảnh khắc này, toàn thân A La khô nóng, xấu hổ như đứng trong lò lửa, không thể lên tiếng, càng không thể ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay nam nhân cầm đồ vật tư mật của mình.
"Thất thúc, sao vậy?" Diệp Thanh Xuyên căn bản không nhìn thấy, nhưng cũng cảm giác được dường như Tiêu Kính Viễn phát hiện cái gì đó, khom lưng nhặt lên.
Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn mảnh vải hồng mềm mại trong tay, ánh mắt sâu thẳm, sâu đến mức người khác nhìn không hiểu, nghe Diệp Thanh Xuyên hỏi lại bình thản, ung dung nói: "Không có gì, ta thấy bên này có nhành liễu cho nên nhớ tới có thể dùng nó làm thành vòng liễu."
Mắt Diệp Thanh Xuyên không thể nhìn thấy, tất nhiên tin là thật, cười nói: "Đúng vậy, cành liễu vào thời điểm này là mềm dẻo nhất, rất thích hợp làm vòng liễu."
"Thế điệt (cháu, gọi TKV là thế thúc) dường như rất có kinh nghiệm."
"Để Thất thúc chê cười, thật sự là lúc xá muội còn bé..."
Hai người thế mà đứng chỗ này nói về chuyện chơi vòng liễu khi còn niên thiếu, còn nói đến vui vẻ, hợp ý như vậy.
Đáng thương A La phải nấp sau cây liễu, vừa sợ ca ca và Tiêu Kính Viễn phát hiện, vừa sợ đứng đây lâu sẽ bị người khác đi ngang qua nhìn thấy, lại sợ phía dưới ẩm ướt lỡ thấm ra quần áo thì mất mặt xấu hổ, huống chi trốn trốn tránh tránh ở chỗ này thật sự rất nghẹn khuất, khó chịu không thôi.
Mà khiến nàng thẹn nhất chính là trong tay Tiêu Kính Viễn còn cầm mảnh vải kia a... A La cơ hồ muốn bụm mặt khóc.
A La bị vây trong tâm trạng xấu hổ cực độ như vậy không biết bao lâu, rốt cuộc Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên chuyển sang nói những chuyện khác, ta nhường ngươi, ngươi nhường ta, đi hướng ngoài cửa.
Lúc này hai chân A La đã tê rần, hông đau bụng đau, vịn bờ tường, run rẩy muốn đi vào phòng.
Nào ngờ, tiểu nha hoàn kia đúng lúc tỉnh lại, vừa ra cửa thì thấy A La liền hoảng sợ hô lên: "Cô nương, nô tỳ đang muốn đi tìm ngài đấy, vừa chợp mắt một lát đã không thấy bóng dáng ngài đâu."
A La chịu đựng cảm giác ướt át khó chịu phía dưới, tay chống lên cạnh cửa, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt tiểu nha hoàn: "Nguơi cũng quá lười biếng, trở về ta sẽ nói với Lỗ ma ma!"
Tiểu nha hoàn sợ hãi, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
A La cũng không có tâm tình quản nàng ta, đi thẳng vào phòng.
Kỳ thật, xưa nay nàng không phải một chủ tử hay xoi mói, hôm nay thật sự quá nghẹn khuất cho nên mới phát tiết với tiểu nha hoàn này.
Vào phòng, A La xụi lơ ngã lên giường, đưa tay sờ váy cũng đã ướt, thật quá chật vật!
A La bất đắc dĩ kêu tiểu nha hoàn vào giúp mình thay y phục và băng nguyệt sự.
Bởi vì toàn bộ miếng băng đều bị thấm ướt hết nên hạ nhân dọn dẹp xong liền muốn mang đi giặt sạch, khổ nỗi A La nhìn mảnh vải hồng kia liền nhớ tới một mảnh khác bị Tiêu Kính Viễn nắm trong tay, lập tức xấu hổ mặt mũi đỏ lựng, căm hận nói: "Ném, còn không mau ném đi, giữ lại làm cái gì!"
A La nằm trên giường nửa ngày thì thấy Lỗ ma ma và bọn nha hoàn đều trở lại, hỏi mới biết thì ra hôm nay làm tiệc chiêu đãi Tiêu Kính Viễn nên bị Ninh thị điều động qua hỗ trợ.
Về phần A La bất ngờ đến nguyệt sự, không thể ra ngoài cho nên tây sương phòng mới chỉ còn lại một tiểu nha hoàn như vậy.
A La nhớ tới chuyện nhục nhã hôm nay càng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện nói với người khác, dứt khoát rầu rĩ vùi đầu nằm trên giường, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Đến buổi trưa mệt mỏi mới dùng chút nước canh, ăn vài miếng điểm tâm ngày thường thích ăn. Lỗ ma ma nhìn nàng như vậy, sợ nàng bị bệnh, nói buổi tối muốn ngủ cùng để trông chừng nhưng A La cứ cảm thấy không được tự nhiên nên bảo Lỗ ma ma về phòng mình ngủ, chỉ để lại một nha hoàn ở lại gian phòng ngoài.
Thế nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thỏm, suy nghĩ miên man, Tiêu Kính Viễn cầm băng nguyệt sự của mình đi như vậy, rốt cuộc có biết đó là cái gì hay không? Hắn còn chưa từng cưới vợ, chắc là không biết đâu? Nếu vậy, có khi nào hắn cứ tùy ý cầm theo bên người, để hạ nhân bên dưới nhìn thấy chẳng phải rất xấu hổ sao!
Nhưng nghĩ lại, hắn tuổi không nhỏ, cũng là nam nhân 26, 27 tuổi rồi, lại lăn lộn trong quân doanh, bên cạnh sao có thể không có người hầu hạ? Nếu thật sự có, làm sao không biết mấy chuyện riêng tư của nữ tử này?
Huống hồ, hắn rõ ràng đã nhặt băng nguyệt sự của mình, lại cố ý che giấu ca ca, có thể thấy hắn cũng biết vật đó là gì.
A La nghĩ tới đây liền tức giận đến phát run, nói vậy, là hắn cố ý?
Cố ý nhặt băng nguyệt sự, cố ý đứng đó nói chuyện với ca ca một hồi! Thật ra hắn đã biết lúc ấy mình trốn bên cạnh?
A La suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, hận muốn ngất đi, nghiến răng nghiến lợi.
Đang trằn trọc, lăn qua lộn lại trong chăn như con mèo bị chọc nóng nảy, xung quanh vạn vật đều chìm trong màn đêm yên tĩnh, A La đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ truyền đến.
Nàng sửng sốt, vội vàng ngừng lại, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.
Ánh trăng tràn qua cửa sổ, phác họa bóng dáng song cửa khắc hoa tinh xảo, bên ngoài liễu rũ phất phơ theo làn gió, vốn là thời điểm vạn vật ngủ yên trong màn đêm tĩnh mịch, lại có tiếng ngón tay gõ nhẹ vào song cửa sổ.
Như hoa như sương, như tỉnh như mộng, A La chỉ cảm thấy tiếng gõ kia hết sức quen tai, lực đạo đó, tiết tấu đó, phảng phất như vài năm trước, người kia từng hứa hẹn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nàng.
Lắng nghe nửa ngày, A La rốt cuộc đứng dậy, nhìn nha hoàn đang ngủ ở gian ngoài, nàng lặng lẽ đi qua mở cửa sổ ra.
Ngoài song cửa sổ, dưới ánh trăng, quả nhiên có một người đang đứng đó, bóng dáng thanh lãnh, cứng rắn như một ngọn núi.
A La thật sự không ngờ đến, nhưng cũng mơ hồ dự liệu được.
Nàng cắn môi, mặt nóng như phát sốt, muốn đóng cửa sổ lại.
Tuổi nàng cũng không nhỏ, qua mấy tháng nữa sẽ cập kê rồi, sao có thể giống như khi còn nhỏ, khuê phòng dễ dàng bị người khác tiếp cận!
Nhưng cửa sổ còn chưa đóng, đã có một đôi tay chặn lại, ngăn cản động tác của nàng.
Nàng cắn môi, oán hận liếc hắn, thấp giọng nói: "Tiêu Thất gia, dám hỏi ngài được gia phụ mời hay là gia huynh thỉnh? Để tiểu nữ đi qua bẩm báo phụ huynh, hảo hảo chiêu đãi khách quý."
Những lời này hiển nhiên là nàng cố ý nói.
Tiêu Kính Viễn đêm khuya tới chơi, rõ ràng là hành vi cực kỳ càn rỡ, nếu để người trong nhà biết, hiển nhiên là đại sự khó lường, nàng cố ý hỏi như vậy là muốn nhục nhã hắn một phen.
Đường đường Định Bắc Hầu, đại tướng quân uy danh hiển hách, trọng thần triều đình, ban ngày còn đến làm khách chỗ phụ thân người ta, ban đêm lại chạy đến khuê phòng nữ nhi nhà họ, chuyện này mà truyền đi, hắn tất nhiên thanh danh quét rác!
Đáng tiếc, Tiêu Kính Viễn không hề động, trên khuôn mặt kiên cường kia không nhìn ra chút thần sắc nào, chỉ có ánh mắt nóng rực nhìn A La chằm chằm.
A La thấy vậy, khẽ cắn môi, dứt khoát muốn đóng cửa sổ lại.
Nhưng người ta khí lực lớn, nàng dĩ nhiên không đóng được.
Lập tức xấu hổ biến thành tức giận, căm hận nói: "Ngươi muốn làm cái gì? Cẩn thận bị người khác nhìn thấy, muốn hại ta thanh danh quét rác sao?"
Nào ngờ, nàng không nói gì còn đỡ, vừa nói ra lời này, ánh mắt nam nhân như dao phóng lại, lạnh đến mức nàng sợ hãi ngậm miệng lại.
"Ngươi, ngươi... ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."
Nói đến khí lực, địa vị, nàng đều không thể so với hắn, nếu hắn thật sự muốn làm gì nàng thì ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
"Ngươi cũng biết sợ?" Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng cũng nói ra câu nói đầu tiên đêm nay.
Thanh âm khàn khàn, trầm thấp giống như đã rất lâu chưa nói chuyện. Trong đó còn ẩn chứa một tia bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc A La căn bản không chú ý đến điểm đó.
"Phải, ta sợ." nàng hơi dỗi, cố ý nói: "Ngài đường đường là Định Bắc Hầu, khách quý của cha mẹ ta, ta có thể không sợ sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook