Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
-
Chương 140: Phiên ngoại Kha Dung
Editor: Tường An
Ta là nữ nhi Kha gia, lại là một chi nhỏ không đáng chú ý nhất trong Kha gia.
Ta thích đọc sách, ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi có thể cầm bút, năm tuổi biết làm thơ, các trưởng bối đều khen ta còn xuất sắc hơn rất nhiều nam nhi trong tộc, chỉ tiếc là thân nữ nhi.
Khi đó ta còn không hiểu, ngây ngốc hỏi phụ thân, là nữ nhi thì làm sao, dù thân nữ nhi ta cũng nhất định đọc sách biết chữ. Ta dùng bàn tay nhỏ mập mạp của mình, cầm bút biết cho phụ thân xem.
Phụ thân cười cười, sờ đầu ta, không nói gì.
Năm tháng cứ như vậy trôi qua, ta từ từ lớn lên, vẫn như cũ ham mê đọc sách, khát khao được chu du thiên hạ, thưởng thức phong cảnh khắp thế gian. Khi đó ta cho rằng đời này ta sẽ sống cuộc sống như vậy, nhưng đời người chung quy có rất nhiều biến cố, ta tuổi còn nhỏ căn bản không thể đoán trước.
Phụ thân bệnh nặng, buông tay nhân gian, sau đó mẫu thân cũng triền miên trên giường bệnh, không gượng dậy nổi.
Một mình ta chăm sóc mẫu thân bệnh nặng, không thể thường xuyên đọc sách, nhưng khi đêm khuya thanh vắng ta vẫn sẽ cố dành chút thời gian xem lại những cuốn sách đã từng ghi chép.
Một ngày nọ, đại phu nói, bệnh của mẫu thân không dễ gì chữa khỏi, có điều hắn nhớ trong một cuốn sách tên là "Thiên La Tán ký" có ghi chép về một thiên phương, nghe nói có thể chữa được loại bệnh này.
Ta vui mừng vô cùng, vội vàng hỏi "Thiên La Tán ký" này ở nơi nào, đại phu nói ở Thiên Dật thư lâu.
Thiên Dật thư lâu? Ta nghe xong liền sửng sốt.
Đó là Tàng Thư Các của Kha gia, nơi đó không phải người bình thường có thể vào được.
Theo quy củ của Thiên Dật thư lâu, chỉ có nam tử trong tộc mới vào được, còn nữ tử thì không thể. Các vị đích tử, trưởng tử, đích tôn, trưởng tôn có thể đến đó mỗi ngày, còn những nam tử khác thì ba ngày mới được vào một lần, mà mỗi lần ra vào đều phải đăng ký thời gian rõ ràng, không thể rối loạn thứ tự.
Thiên Dật thư lâu là tòa lầu các cao nhất Kha gia, đi lại trong trạch viện ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thư lâu, nhưng đối với đại đa số người Kha gia mà nói, đây là một nơi rất thần bí, thần bí đến mức có người cả đời không có khả năng bước vào cửa Thiên Dật thư lâu.
Ta hiện tại chỉ muốn nghĩ cách mượn được quyển sách này, hoặc tự mình vào thư lâu để tìm.
Ta tới thỉnh cầu tông trưởng Kha gia, thị nữ nói ta chờ một lát, nàng đi vào bẩm báo.
Ta nghe, trong lòng vui vẻ, cảm thấy ít nhất cũng có hi vọng, chỉ cần gặp được tông trưởng, ta nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin hắn cho ta vào thư lâu, chỉ cần cho ta xem quyển sách kia một chút là tốt rồi.
Nếu ta thật sự không thể đi vào thì cũng có thể cầu một người có tư cách vào thư lâu xem giúp ta, có phải trong thư lâu có một quyển sách tên "Thiên La Tán ký" hay không, có phải trong sách có phương thuốc chữa khỏi bệnh cho mẫu thân ta hay không.
Nước trà ở chỗ tông trưởng không biết là trà gì, dùng nước gì để pha, đó là tư vị mà đời này ta chưa từng được nhấm nháp, rất dễ uống, cực kỳ dễ uống.
Ta uống một chén trà, lại một chén, một chén nữa, nhưng tông trưởng vẫn không phái người đi ra.
Ta bắt đầu sốt ruột, trà ngon vào miệng cũng thành lạnh lẽo, đắng chát.
Ngẫu nhiên có thị nữ, hạ nhân đi ngang qua sảnh, ánh mắt bọn họ nhìn về phía ta giống như nhìn tro bụi, thật giống như ta hoàn toàn không tồn tại.
Ta nghĩ, một nữ nhi thuộc một chi nhỏ như ta, lại mất phụ thân, cô nhi quả phụ trong mắt bọn họ còn chẳng bằng hạt bụi.
Kha gia là đại gia tộc, là gia tộc đời đời thư hương, nhưng Kha gia quá lớn, con cháu Kha gia cũng quá nhiều, có huyết thống thư hương môn đệ thì thế nào, rất nhiều người trong Kha gia đều bình phàm, bần cùng cả đời.
Ta cứ như vậy ngây ngốc ngồi chờ, các thị nữ và hạ nhân ngẫu nhiên đi ngang qua cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, ta vẫn mắt điếc tai ngơ mà chờ, chờ đến khi sắc trời dần tối, chờ đến khi mặt trời lặn, chờ đến khi bụng đói kêu vang, đến khi ấm trà khô cạn.
Ta đứng dậy đi ra khỏi sảnh, lúc đi ngang qua sân thì nghe thấy người khác bàn luận xôn xao.
"Tiểu cô nương này sao lại ngồi trong sảnh lâu như vậy?"
"Suỵt, cũng không biết là nha đầu phòng nào, nói là muốn tiến vào Thiên Dật thư lâu."
"Thiên Dật thư lâu? Một nha đầu như nàng? Suy nghĩ của nàng cũng quá kỳ lạ rồi, nhìn y phục nàng mặc, ta còn tưởng là nha hoàn phòng nào đấy!"
"Đúng vậy, Thiên Dật thư lâu không phải người bình thường có thể vào, đừng nói một nha đầu bàng chi, ngay cả đích tôn Tam thiếu gia nói muốn xem một quyển sách trong đó, cầu xin mãi nửa ngày còn chưa được đi vào đâu!"
"Vốn dĩ chỉ là một nha đầu bàng chi, không hiểu quy cũ mà thôi."
"Đúng đó, đúng đó!"
Có lẽ bởi vì ta mặc váy xanh, đúng lúc đứng bên cạnh cây trúc nên bọn họ không nhìn thấy ta, thoải mái bàn tán như vậy.
Ta nghe những lời này, chỉ ngơ ngác đứng đó, lại giống như bọn họ đang nói về một người khác.
Không dừng lại lâu, ta rời khỏi trạch viện của tông trưởng, dọc theo con đường lát gạch đỏ đi thẳng về phía trước, xuyên qua một đoạn hàng lang gấp khúc, qua một cái cửa hình trăng non, ta đi đến bên cạnh Thiên Dật thư lâu.
Thiên Dật thư lâu này chẳng những là thánh địa Kha gia, cũng là thánh địa của những người đọc sách trong phạm vi hai trăm dặm quanh đây, thậm chí là thánh địa của người đọc sách trong thiên hạ.
Thánh địa này ở Kha gia, ta là người Kha gia, có điều ta là nữ tử, ta vĩnh viễn không có tư cách bước vào Thiên Dật thư lâu thuộc về Kha gia.
Ta lẳng lặng đứng đó hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi, tính toán trở về.
Đã đến giờ mẫu thân uống thuốc rồi, ta phải về hầu hạ bà uống thuốc.
Nào ngờ, ngay lúc ta xoay người thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chuẩn bị đi vào Thiên Dật thư lâu.
Đó chính là đường ca Tam phòng.
Vị đường ca kia chính là một người không học vấn không nghề nghiệp, ngày thường bất luận là đọc sách hay viết thơ đều kém hơn ta rất nhiều.
Hắn... vậy mà có tư cách bước vào Thiên Dật thư lâu.
Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên trì đi tới trước mặt đường ca.
"Lục đường ca."
"Ngươi là... A Dung? Sao ngươi lại chạy đến chỗ này, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!" Lục đường ca lắp bắp kinh hãi.
"Lục đường ca, ta có chuyện muốn cầu ngươi giúp đỡ."
"Chuyện gì, ngươi nói nghe một chút."
"Nương ta bị bệnh, đại phu nói trong Thiên Dật thư lâu có một quyển sách tên là "Thiên La Tán ký" ghi lại một phương thuốc có thể trị bệnh cho nương ta, ngươi có thể vào đó xem rồi ghi lại pjhương thuốc giúp ta được không?"
Lục đường ca nghe vậy, lắc đầu nói: "A Dung a, ý nghĩ của ngươi thật kỳ lạ, sách trong Thiên Dật thư lâu làm sao có thể tùy tiện sao chép được?"
"Lục đường ca, ngươi giúp ta một chút đi, nương ta..."
Ta còn chưa nói hết, Lục đường ca đã ngắt lời: "A Dung, không được đâu, nếu ta vi phạm quy củ, sợ là cả đời này ta sẽ không thể bước vào Thiên Dật thư lâu nữa!"
Ta nhất thời ngây ngẩn, không nói nên lời.
Ai cũng biết, là một nam nhi Kha gia mà cả đời không thể bước vào Thiên Dật thư lâu, điều đó có ý nghĩa thế nào.
Không biết từ lúc nào, Lục đường ca đã đi vào Thiên Dật thư lâu, ta đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng hắn, nhìn hắn bước vào thánh địa mà đời này ta không có khả năng đặt chân đến.
Ta xoay người, chậm rãi trở về nhà.
Nương ta còn đang bệnh, ta phải về nấu thuốc cho bà, mặc dù ta biết nấu thuốc cũng không tác dụng gì.
- ------
Nương ta chết, trước khi chết bà giao cho ta một phong thư và một khối ngọc.
Đó là một khối ngọc hình rồng, ta chưa bao giờ thấy mẫu thân lấy nó ra.
Sau khi đọc hết phong thư, ta mới biết được cha mẹ ta cất giấu bí mật động trời như vậy.
Tổ tiên Hoàng đế từng bố trí một cái kho ở Tiêu gia cất giấu một bảo tàng đủ để đảo điên một quốc gia, lưu lại cho con cháu đời sau, nếu lưu lạc đến tuyệt cảnh thì có thể lấy ra để đảm bảo an toàn xã tắc.
Bí mật này một nửa lưu truyền ở Tiêu gia, một nửa lưu lại ở Kha gia.
Tiêu gia bảo vệ bảo tàng, còn Kha gia khống chế một lực lượng thần bí và bản đồ địa hình thủy lao.
Chẳng qua người biết bí mật này quá ít, đời đời tương truyền, âm kém dương sai lưu lạc đến tay một bàng chi nhỏ của Kha gia. Đến thế hệ phụ thân, bí mật này suýt nữa bị chôn vùi, biến mất khỏi thế gian.
Ta cũng không phải nữ nhi ruột của phụ thân.
Phụ thân có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn không có ý định truyền lại bí mật này cho ta.
Trong thư, mẫu thân có nhắc tới, cha ruột ta từng là một khách nhân của đích tôn Kha gia. Đương nhiên, sau này ta mới biết, người này thật ra cũng có quan hệ máu mủ với Kha gia.
Sau khi giải thích hết bí mật, mẫu thân có dặn dò ta, bí mật này từ đời tổ tông của phụ thân, đã tương truyền rất nhiều năm.
Lưu lạc tới một bàng chi nhỏ bé, không đáng chú ý của Kha gia, không có ai xuất chúng, thậm chí là bần cùng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ vận dụng bí mật này. Bởi vì bọn họ biết rõ, bí mật này một khi xuất thế sẽ khiến quốc gia oanh động, dân chúng lầm than.
Mẫu thân giao bí mật này cho ta là vì sợ ta một mình cô độc, bị người khác khi dễ.
Mẫu thân hi vọng thế hệ của ta sẽ không vận dụng bí mật này.
Kỳ thật ta cũng hi vọng cả đời này ta sẽ không đụng đến nó.
Có điều... là bọn họ ép ta, bức ta vận dụng một lực lượng thần bí, cường đại để đòi lại công đạo!
Ta cầm khối ngọc rồng, bắt đầu trở thành người thừa kế lực lượng thần bí kia.
Bọn họ đã kéo dài mấy trăm năm chỉ vì có thể đợi đến khi người thừa kế dùng long ngọc hiệu lệnh bọn họ.
Mà ta, hiệu lệnh đầu tiên phát ra chính là: thiêu hủy Thiên Dật thư lâu.
Mẫu thân đã mất, ta không cần tìm cách bước vào Thiên Dật thư lâu nữa, càng không cần phương thuốc kia.
Chẳng qua, ta không vào được Thiên Dật thư lâu, không nhìn thấy phương thuốc kia, thì khắp thiên hạ này cũng không ai có thể nhìn thấy nó.
Ta đứng trên tháo cao đằng xa nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nghe tiếng thét chói tai tuyệt vọng của người Kha gia, những người phí công phí sức cứu hỏa, nhịn không được cười lớn.
Đây là thiên hạ chí bảo trong truyền thuyết, ta muốn hủy hoại nó, khiến các ngươi thống khổ, khiến các ngươi hối hận, để các ngươi vĩnh viễn nhìn mảnh tro tàn kia, chìm trong nuối tiếc vô tận.
Ta lẳng lặng rời khỏi Kha gia, đến Yến Kinh tìm Tiêu gia nương tựa.
Dường như vận mệnh đã định trước, thật trùng hợp, dì của ta gả vào Tiêu gia, là Đại phu nhân Tiêu gia.
Nhưng ta không có dã tâm gì, càng không có hứng thú với bảo tàng kia, cũng không quan tâm đến đảo điên quốc gia cái gì.
Ta chỉ muốn sống thật tốt, giống như cha mẹ ta, giống tổ phụ, bình yên mà sống.
Về phần lực lượng bí mật kia, đời này kiếp này, ta nghĩ ta sẽ không bao giờ cần đến nữa.
Thời điểm ta lần đầu bước chân vào Tiêu gia, ta đã gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình.
Hắn tên Tiêu Vĩnh Hãn, là biểu ca của ta.
Thân hình cao ráo, da trắng như sứ, bạch y như tuyết, tóc đen như mực, tuấn mỹ tuyệt luân, vẻ mặt có chút kiêu căng, phảng phất như thần tiên hạ phàm. Thời điểm gặp mặt, hắn đã nở nụ cười với ta.
Nụ cười của hắn khiến ta như nghe thấy thanh âm hoa nở.
Trên đời này chưa từng có ai cười với ta, một nụ cười đẹp như thế.
Sau khi đến nhà dì, liên tiếp mấy ngày ta không thể ngủ yên, nhắm mắt lại đều là nụ cười của hắn, giữa đầy trời bông tuyết, hắn cười với ta.
Nhưng điều ta không nghĩ đến chính là, hắn và nữ nhi Diệp gia Diệp Thanh La có quan hệ rất tốt, cực kỳ tốt.
Mọi người đều nói, trong mắt trong lòng hắn chỉ có một nữ tử là A La.
Ta không tin.
Người khác nói, tương lai hắn sẽ cưới A La làm vợ.
Ta vẫn không tin.
Người khác nói, A La là nữ tử xinh đẹp nhất Yến Kinh.
Ta đương nhiên càng không tin.
Người khác còn nói, tướng mạo A La và ta có chút tương tự.
Ta tin.
Vì thế, khi ta gặp A La trong lời đồn, nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng ấy, ta khẽ nhíu mày.
Trong lòng Vĩnh Hãn biểu ca hẳn là có ta, lần đầu tiên gặp hắn đã cười với ta đẹp như vậy, vì sao hắn không cưới ta mà lại là A La kia?
Vì sao... sau này hắn cũng không dám nhìn ta nữa?
Ta kiềm nén nghi ngờ trong lòng, nhu thuận lưu lại Tiêu gia, ở lại bên cạnh dì, làm một bé gái mồ côi được người ta thương tiếc chăm sóc, cũng bị người ta thở dài thương xót.
Trong mắt người khác, ta thật hèn mọn.
Ta nghĩ, ta quả thật hèn mọn, trước mặt Tiêu Vĩnh Hãn, ta hèn mọn đến cực điểm.
Ta cứ như vậy đau khổ lưu lại Tiêu gia, chỉ hi vọng hắn có thể liếc mắt nhìn ta, không phải là Diệp Thanh La kia.
Nhưng ta không ngờ ta đau khổ chờ đợi như vậy, kết quả chính là tin tức hắn muốn cưới Diệp Thanh La.
Đêm hắn tân hôn, ta mua thuộc ma ma, dùng kế mời hắn ra ngoài.
Ta hỏi hắn, có nguyện ý cùng ta bỏ trốn hay không.
Chỉ cần hắn nguyện ý, ta có thể cho hắn tất cả, bao gồm bí mật về bảo tàng ở Tiêu gia.
Thế nhưng hắn lại dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn ta, giống như ta là một trò cười.
Ta khóc, khóc thỉnh cầu hắn.
Ta đời này chỉ là một bé gái mồ côi nhu nhược, ta không cầu gì nhiều.
Thời niên thiếu ta cầu Thiên Dật thư lâu, bây giờ, ta cầu hắn.
Ta chỉ cầu thế gian này đừng bức ta đến đường cùng, ta chỉ cầu hắn có thể lại cho ta một nụ cười như vậy.
Nhưng những lời hắn nói cơ hồ giẫm nát hi vọng cùng tự tôn của ta dưới lòng bàn chân.
Ta không thể ngờ tới, thiếu niên đã từng cười ấm áp với ta, có một ngày lại có thể nói với ta những lời tàn nhẫn đến thế.
Đêm đó, hắn cưới Diệp Thanh La.
Về sau, ta chết.
Ta muốn chết, ta muốn đi vào 18 tầng địa ngục.
Bởi vì chỉ khi ta bước chân vào 18 tầng địa ngục ta mới có thể kéo các ngươi xuống, cùng trầm luân.
Các ngươi khinh bỉ ta, thương xót ta, bỏ qua ta, các ngươi lén nói dung mạo ta và Diệp Thanh La tương tự nhưng Diệp Thanh La xinh đẹp hơn ta, ác ngươi chỉ cho rằng ta là bé gái mồ côi nhu nhược, bất lực, các ngươi cho rằng có thể tùy tiện bị giẫm đạp.
Vậy ta liền muốn các ngươi cùng ta thống khổ.
Ta có thể khiến Thiên Dật thư lâu hóa thành tro tàn chỉ trong một đêm thì ta cũng có thể khiến Tiêu Vĩnh Hãn ngươi thống khổ cả đời.
Ta muốn ngươi chịu nỗi đau bị phản bội, làm thê tử ngươi sinh hạ hài tử của thúc thúc ngươi.
Ta muốn Diệp Thanh La vĩnh viễn bị giam trong thủy lao, muốn cho nàng ta nghe ngươi tự tay đàn khúc Hầu La Hương cho ta.
Ta nhắm mắt lại, cười nhìn tất cả.
Vĩnh Hãn, thời điểm ngươi tươi cười dịu dàng đeo trâm cài tóc cho ta, ngươi có biết ta là ai?
Ta là nữ nhi Kha gia, lại là một chi nhỏ không đáng chú ý nhất trong Kha gia.
Ta thích đọc sách, ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi có thể cầm bút, năm tuổi biết làm thơ, các trưởng bối đều khen ta còn xuất sắc hơn rất nhiều nam nhi trong tộc, chỉ tiếc là thân nữ nhi.
Khi đó ta còn không hiểu, ngây ngốc hỏi phụ thân, là nữ nhi thì làm sao, dù thân nữ nhi ta cũng nhất định đọc sách biết chữ. Ta dùng bàn tay nhỏ mập mạp của mình, cầm bút biết cho phụ thân xem.
Phụ thân cười cười, sờ đầu ta, không nói gì.
Năm tháng cứ như vậy trôi qua, ta từ từ lớn lên, vẫn như cũ ham mê đọc sách, khát khao được chu du thiên hạ, thưởng thức phong cảnh khắp thế gian. Khi đó ta cho rằng đời này ta sẽ sống cuộc sống như vậy, nhưng đời người chung quy có rất nhiều biến cố, ta tuổi còn nhỏ căn bản không thể đoán trước.
Phụ thân bệnh nặng, buông tay nhân gian, sau đó mẫu thân cũng triền miên trên giường bệnh, không gượng dậy nổi.
Một mình ta chăm sóc mẫu thân bệnh nặng, không thể thường xuyên đọc sách, nhưng khi đêm khuya thanh vắng ta vẫn sẽ cố dành chút thời gian xem lại những cuốn sách đã từng ghi chép.
Một ngày nọ, đại phu nói, bệnh của mẫu thân không dễ gì chữa khỏi, có điều hắn nhớ trong một cuốn sách tên là "Thiên La Tán ký" có ghi chép về một thiên phương, nghe nói có thể chữa được loại bệnh này.
Ta vui mừng vô cùng, vội vàng hỏi "Thiên La Tán ký" này ở nơi nào, đại phu nói ở Thiên Dật thư lâu.
Thiên Dật thư lâu? Ta nghe xong liền sửng sốt.
Đó là Tàng Thư Các của Kha gia, nơi đó không phải người bình thường có thể vào được.
Theo quy củ của Thiên Dật thư lâu, chỉ có nam tử trong tộc mới vào được, còn nữ tử thì không thể. Các vị đích tử, trưởng tử, đích tôn, trưởng tôn có thể đến đó mỗi ngày, còn những nam tử khác thì ba ngày mới được vào một lần, mà mỗi lần ra vào đều phải đăng ký thời gian rõ ràng, không thể rối loạn thứ tự.
Thiên Dật thư lâu là tòa lầu các cao nhất Kha gia, đi lại trong trạch viện ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thư lâu, nhưng đối với đại đa số người Kha gia mà nói, đây là một nơi rất thần bí, thần bí đến mức có người cả đời không có khả năng bước vào cửa Thiên Dật thư lâu.
Ta hiện tại chỉ muốn nghĩ cách mượn được quyển sách này, hoặc tự mình vào thư lâu để tìm.
Ta tới thỉnh cầu tông trưởng Kha gia, thị nữ nói ta chờ một lát, nàng đi vào bẩm báo.
Ta nghe, trong lòng vui vẻ, cảm thấy ít nhất cũng có hi vọng, chỉ cần gặp được tông trưởng, ta nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin hắn cho ta vào thư lâu, chỉ cần cho ta xem quyển sách kia một chút là tốt rồi.
Nếu ta thật sự không thể đi vào thì cũng có thể cầu một người có tư cách vào thư lâu xem giúp ta, có phải trong thư lâu có một quyển sách tên "Thiên La Tán ký" hay không, có phải trong sách có phương thuốc chữa khỏi bệnh cho mẫu thân ta hay không.
Nước trà ở chỗ tông trưởng không biết là trà gì, dùng nước gì để pha, đó là tư vị mà đời này ta chưa từng được nhấm nháp, rất dễ uống, cực kỳ dễ uống.
Ta uống một chén trà, lại một chén, một chén nữa, nhưng tông trưởng vẫn không phái người đi ra.
Ta bắt đầu sốt ruột, trà ngon vào miệng cũng thành lạnh lẽo, đắng chát.
Ngẫu nhiên có thị nữ, hạ nhân đi ngang qua sảnh, ánh mắt bọn họ nhìn về phía ta giống như nhìn tro bụi, thật giống như ta hoàn toàn không tồn tại.
Ta nghĩ, một nữ nhi thuộc một chi nhỏ như ta, lại mất phụ thân, cô nhi quả phụ trong mắt bọn họ còn chẳng bằng hạt bụi.
Kha gia là đại gia tộc, là gia tộc đời đời thư hương, nhưng Kha gia quá lớn, con cháu Kha gia cũng quá nhiều, có huyết thống thư hương môn đệ thì thế nào, rất nhiều người trong Kha gia đều bình phàm, bần cùng cả đời.
Ta cứ như vậy ngây ngốc ngồi chờ, các thị nữ và hạ nhân ngẫu nhiên đi ngang qua cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, ta vẫn mắt điếc tai ngơ mà chờ, chờ đến khi sắc trời dần tối, chờ đến khi mặt trời lặn, chờ đến khi bụng đói kêu vang, đến khi ấm trà khô cạn.
Ta đứng dậy đi ra khỏi sảnh, lúc đi ngang qua sân thì nghe thấy người khác bàn luận xôn xao.
"Tiểu cô nương này sao lại ngồi trong sảnh lâu như vậy?"
"Suỵt, cũng không biết là nha đầu phòng nào, nói là muốn tiến vào Thiên Dật thư lâu."
"Thiên Dật thư lâu? Một nha đầu như nàng? Suy nghĩ của nàng cũng quá kỳ lạ rồi, nhìn y phục nàng mặc, ta còn tưởng là nha hoàn phòng nào đấy!"
"Đúng vậy, Thiên Dật thư lâu không phải người bình thường có thể vào, đừng nói một nha đầu bàng chi, ngay cả đích tôn Tam thiếu gia nói muốn xem một quyển sách trong đó, cầu xin mãi nửa ngày còn chưa được đi vào đâu!"
"Vốn dĩ chỉ là một nha đầu bàng chi, không hiểu quy cũ mà thôi."
"Đúng đó, đúng đó!"
Có lẽ bởi vì ta mặc váy xanh, đúng lúc đứng bên cạnh cây trúc nên bọn họ không nhìn thấy ta, thoải mái bàn tán như vậy.
Ta nghe những lời này, chỉ ngơ ngác đứng đó, lại giống như bọn họ đang nói về một người khác.
Không dừng lại lâu, ta rời khỏi trạch viện của tông trưởng, dọc theo con đường lát gạch đỏ đi thẳng về phía trước, xuyên qua một đoạn hàng lang gấp khúc, qua một cái cửa hình trăng non, ta đi đến bên cạnh Thiên Dật thư lâu.
Thiên Dật thư lâu này chẳng những là thánh địa Kha gia, cũng là thánh địa của những người đọc sách trong phạm vi hai trăm dặm quanh đây, thậm chí là thánh địa của người đọc sách trong thiên hạ.
Thánh địa này ở Kha gia, ta là người Kha gia, có điều ta là nữ tử, ta vĩnh viễn không có tư cách bước vào Thiên Dật thư lâu thuộc về Kha gia.
Ta lẳng lặng đứng đó hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi, tính toán trở về.
Đã đến giờ mẫu thân uống thuốc rồi, ta phải về hầu hạ bà uống thuốc.
Nào ngờ, ngay lúc ta xoay người thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chuẩn bị đi vào Thiên Dật thư lâu.
Đó chính là đường ca Tam phòng.
Vị đường ca kia chính là một người không học vấn không nghề nghiệp, ngày thường bất luận là đọc sách hay viết thơ đều kém hơn ta rất nhiều.
Hắn... vậy mà có tư cách bước vào Thiên Dật thư lâu.
Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên trì đi tới trước mặt đường ca.
"Lục đường ca."
"Ngươi là... A Dung? Sao ngươi lại chạy đến chỗ này, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!" Lục đường ca lắp bắp kinh hãi.
"Lục đường ca, ta có chuyện muốn cầu ngươi giúp đỡ."
"Chuyện gì, ngươi nói nghe một chút."
"Nương ta bị bệnh, đại phu nói trong Thiên Dật thư lâu có một quyển sách tên là "Thiên La Tán ký" ghi lại một phương thuốc có thể trị bệnh cho nương ta, ngươi có thể vào đó xem rồi ghi lại pjhương thuốc giúp ta được không?"
Lục đường ca nghe vậy, lắc đầu nói: "A Dung a, ý nghĩ của ngươi thật kỳ lạ, sách trong Thiên Dật thư lâu làm sao có thể tùy tiện sao chép được?"
"Lục đường ca, ngươi giúp ta một chút đi, nương ta..."
Ta còn chưa nói hết, Lục đường ca đã ngắt lời: "A Dung, không được đâu, nếu ta vi phạm quy củ, sợ là cả đời này ta sẽ không thể bước vào Thiên Dật thư lâu nữa!"
Ta nhất thời ngây ngẩn, không nói nên lời.
Ai cũng biết, là một nam nhi Kha gia mà cả đời không thể bước vào Thiên Dật thư lâu, điều đó có ý nghĩa thế nào.
Không biết từ lúc nào, Lục đường ca đã đi vào Thiên Dật thư lâu, ta đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng hắn, nhìn hắn bước vào thánh địa mà đời này ta không có khả năng đặt chân đến.
Ta xoay người, chậm rãi trở về nhà.
Nương ta còn đang bệnh, ta phải về nấu thuốc cho bà, mặc dù ta biết nấu thuốc cũng không tác dụng gì.
- ------
Nương ta chết, trước khi chết bà giao cho ta một phong thư và một khối ngọc.
Đó là một khối ngọc hình rồng, ta chưa bao giờ thấy mẫu thân lấy nó ra.
Sau khi đọc hết phong thư, ta mới biết được cha mẹ ta cất giấu bí mật động trời như vậy.
Tổ tiên Hoàng đế từng bố trí một cái kho ở Tiêu gia cất giấu một bảo tàng đủ để đảo điên một quốc gia, lưu lại cho con cháu đời sau, nếu lưu lạc đến tuyệt cảnh thì có thể lấy ra để đảm bảo an toàn xã tắc.
Bí mật này một nửa lưu truyền ở Tiêu gia, một nửa lưu lại ở Kha gia.
Tiêu gia bảo vệ bảo tàng, còn Kha gia khống chế một lực lượng thần bí và bản đồ địa hình thủy lao.
Chẳng qua người biết bí mật này quá ít, đời đời tương truyền, âm kém dương sai lưu lạc đến tay một bàng chi nhỏ của Kha gia. Đến thế hệ phụ thân, bí mật này suýt nữa bị chôn vùi, biến mất khỏi thế gian.
Ta cũng không phải nữ nhi ruột của phụ thân.
Phụ thân có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn không có ý định truyền lại bí mật này cho ta.
Trong thư, mẫu thân có nhắc tới, cha ruột ta từng là một khách nhân của đích tôn Kha gia. Đương nhiên, sau này ta mới biết, người này thật ra cũng có quan hệ máu mủ với Kha gia.
Sau khi giải thích hết bí mật, mẫu thân có dặn dò ta, bí mật này từ đời tổ tông của phụ thân, đã tương truyền rất nhiều năm.
Lưu lạc tới một bàng chi nhỏ bé, không đáng chú ý của Kha gia, không có ai xuất chúng, thậm chí là bần cùng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ vận dụng bí mật này. Bởi vì bọn họ biết rõ, bí mật này một khi xuất thế sẽ khiến quốc gia oanh động, dân chúng lầm than.
Mẫu thân giao bí mật này cho ta là vì sợ ta một mình cô độc, bị người khác khi dễ.
Mẫu thân hi vọng thế hệ của ta sẽ không vận dụng bí mật này.
Kỳ thật ta cũng hi vọng cả đời này ta sẽ không đụng đến nó.
Có điều... là bọn họ ép ta, bức ta vận dụng một lực lượng thần bí, cường đại để đòi lại công đạo!
Ta cầm khối ngọc rồng, bắt đầu trở thành người thừa kế lực lượng thần bí kia.
Bọn họ đã kéo dài mấy trăm năm chỉ vì có thể đợi đến khi người thừa kế dùng long ngọc hiệu lệnh bọn họ.
Mà ta, hiệu lệnh đầu tiên phát ra chính là: thiêu hủy Thiên Dật thư lâu.
Mẫu thân đã mất, ta không cần tìm cách bước vào Thiên Dật thư lâu nữa, càng không cần phương thuốc kia.
Chẳng qua, ta không vào được Thiên Dật thư lâu, không nhìn thấy phương thuốc kia, thì khắp thiên hạ này cũng không ai có thể nhìn thấy nó.
Ta đứng trên tháo cao đằng xa nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nghe tiếng thét chói tai tuyệt vọng của người Kha gia, những người phí công phí sức cứu hỏa, nhịn không được cười lớn.
Đây là thiên hạ chí bảo trong truyền thuyết, ta muốn hủy hoại nó, khiến các ngươi thống khổ, khiến các ngươi hối hận, để các ngươi vĩnh viễn nhìn mảnh tro tàn kia, chìm trong nuối tiếc vô tận.
Ta lẳng lặng rời khỏi Kha gia, đến Yến Kinh tìm Tiêu gia nương tựa.
Dường như vận mệnh đã định trước, thật trùng hợp, dì của ta gả vào Tiêu gia, là Đại phu nhân Tiêu gia.
Nhưng ta không có dã tâm gì, càng không có hứng thú với bảo tàng kia, cũng không quan tâm đến đảo điên quốc gia cái gì.
Ta chỉ muốn sống thật tốt, giống như cha mẹ ta, giống tổ phụ, bình yên mà sống.
Về phần lực lượng bí mật kia, đời này kiếp này, ta nghĩ ta sẽ không bao giờ cần đến nữa.
Thời điểm ta lần đầu bước chân vào Tiêu gia, ta đã gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình.
Hắn tên Tiêu Vĩnh Hãn, là biểu ca của ta.
Thân hình cao ráo, da trắng như sứ, bạch y như tuyết, tóc đen như mực, tuấn mỹ tuyệt luân, vẻ mặt có chút kiêu căng, phảng phất như thần tiên hạ phàm. Thời điểm gặp mặt, hắn đã nở nụ cười với ta.
Nụ cười của hắn khiến ta như nghe thấy thanh âm hoa nở.
Trên đời này chưa từng có ai cười với ta, một nụ cười đẹp như thế.
Sau khi đến nhà dì, liên tiếp mấy ngày ta không thể ngủ yên, nhắm mắt lại đều là nụ cười của hắn, giữa đầy trời bông tuyết, hắn cười với ta.
Nhưng điều ta không nghĩ đến chính là, hắn và nữ nhi Diệp gia Diệp Thanh La có quan hệ rất tốt, cực kỳ tốt.
Mọi người đều nói, trong mắt trong lòng hắn chỉ có một nữ tử là A La.
Ta không tin.
Người khác nói, tương lai hắn sẽ cưới A La làm vợ.
Ta vẫn không tin.
Người khác nói, A La là nữ tử xinh đẹp nhất Yến Kinh.
Ta đương nhiên càng không tin.
Người khác còn nói, tướng mạo A La và ta có chút tương tự.
Ta tin.
Vì thế, khi ta gặp A La trong lời đồn, nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng ấy, ta khẽ nhíu mày.
Trong lòng Vĩnh Hãn biểu ca hẳn là có ta, lần đầu tiên gặp hắn đã cười với ta đẹp như vậy, vì sao hắn không cưới ta mà lại là A La kia?
Vì sao... sau này hắn cũng không dám nhìn ta nữa?
Ta kiềm nén nghi ngờ trong lòng, nhu thuận lưu lại Tiêu gia, ở lại bên cạnh dì, làm một bé gái mồ côi được người ta thương tiếc chăm sóc, cũng bị người ta thở dài thương xót.
Trong mắt người khác, ta thật hèn mọn.
Ta nghĩ, ta quả thật hèn mọn, trước mặt Tiêu Vĩnh Hãn, ta hèn mọn đến cực điểm.
Ta cứ như vậy đau khổ lưu lại Tiêu gia, chỉ hi vọng hắn có thể liếc mắt nhìn ta, không phải là Diệp Thanh La kia.
Nhưng ta không ngờ ta đau khổ chờ đợi như vậy, kết quả chính là tin tức hắn muốn cưới Diệp Thanh La.
Đêm hắn tân hôn, ta mua thuộc ma ma, dùng kế mời hắn ra ngoài.
Ta hỏi hắn, có nguyện ý cùng ta bỏ trốn hay không.
Chỉ cần hắn nguyện ý, ta có thể cho hắn tất cả, bao gồm bí mật về bảo tàng ở Tiêu gia.
Thế nhưng hắn lại dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn ta, giống như ta là một trò cười.
Ta khóc, khóc thỉnh cầu hắn.
Ta đời này chỉ là một bé gái mồ côi nhu nhược, ta không cầu gì nhiều.
Thời niên thiếu ta cầu Thiên Dật thư lâu, bây giờ, ta cầu hắn.
Ta chỉ cầu thế gian này đừng bức ta đến đường cùng, ta chỉ cầu hắn có thể lại cho ta một nụ cười như vậy.
Nhưng những lời hắn nói cơ hồ giẫm nát hi vọng cùng tự tôn của ta dưới lòng bàn chân.
Ta không thể ngờ tới, thiếu niên đã từng cười ấm áp với ta, có một ngày lại có thể nói với ta những lời tàn nhẫn đến thế.
Đêm đó, hắn cưới Diệp Thanh La.
Về sau, ta chết.
Ta muốn chết, ta muốn đi vào 18 tầng địa ngục.
Bởi vì chỉ khi ta bước chân vào 18 tầng địa ngục ta mới có thể kéo các ngươi xuống, cùng trầm luân.
Các ngươi khinh bỉ ta, thương xót ta, bỏ qua ta, các ngươi lén nói dung mạo ta và Diệp Thanh La tương tự nhưng Diệp Thanh La xinh đẹp hơn ta, ác ngươi chỉ cho rằng ta là bé gái mồ côi nhu nhược, bất lực, các ngươi cho rằng có thể tùy tiện bị giẫm đạp.
Vậy ta liền muốn các ngươi cùng ta thống khổ.
Ta có thể khiến Thiên Dật thư lâu hóa thành tro tàn chỉ trong một đêm thì ta cũng có thể khiến Tiêu Vĩnh Hãn ngươi thống khổ cả đời.
Ta muốn ngươi chịu nỗi đau bị phản bội, làm thê tử ngươi sinh hạ hài tử của thúc thúc ngươi.
Ta muốn Diệp Thanh La vĩnh viễn bị giam trong thủy lao, muốn cho nàng ta nghe ngươi tự tay đàn khúc Hầu La Hương cho ta.
Ta nhắm mắt lại, cười nhìn tất cả.
Vĩnh Hãn, thời điểm ngươi tươi cười dịu dàng đeo trâm cài tóc cho ta, ngươi có biết ta là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook