Editor: Tường An

Tiêu Kính Viễn phải viễn chinh Nam La, A La làm hiền thê bắt đầu chuẩn bị quần áo và vật dụng cần thiết cho hắn.

Lỗ ma ma theo bên cạnh lẩm bẩm: "Phu nhân đừng mệt nhọc, để ta kêu vài nha hoàn chuẩn bị không được sao? Ngài vẫn nên nhàn rỗi dưỡng thai thôi."

Thân thể phu nhân mới dưỡng tốt lên một chút, bà không đành lòng nhìn phu nhân bận rộn, mệt mỏi.

A La lại cười nói: "Dù sao ta cũng không có việc gì làm, có thể làm cái gì thì làm cái đó đi."

Kỳ thật, bọn họ thành thân không lâu thì nàng bị bệnh nặng một hồi, tiếp đến là chuyện Tiêu Vĩnh Hãn, có thể nói là giằng co long trời lở đất, bây giờ mới an ổn được vài ngày, hắn lại phải viễn chinh Nam Cương.

A La hiện tại không mong muốn gì khác, chỉ hi vọng hắn có thể bình an trở về, đứa bé trong bụng nàng có thể thuận lợi sinh ra, từ nay về sau một nhà ba người trải qua ngày tháng vô ưu vô lo.

Nàng thật sự rất mệt mỏi, vài ngày chịu tai ương thủy lao còn giày vò, thống khổ hơn mười bảy năm đời trước.

Đoạn nhân duyên này không dễ gì có được, trong lòng nàng vô cùng quý trọng nó.

Đang thu xếp hành trang thì Tiêu Kính Viễn đi vào.

Nàng vội vàng nghênh đón: "Thất thúc."

Nhưng khi đến trước mặt hắn, nàng lại cảm thấy thần sắc hắn có chút khác thường.

Trong lòng nàng thất kinh: "Thất thúc, làm sao vậy?"

Tiêu Kính Viễn chăm chú nhìn nàng nửa ngày, sau đó dời mắt xuống nhìn bụng nàng.

"Có còn nôn nghén không?" mấy ngày trước nàng nôn nghén khổ sở, uống hết vài thang thuốc đại phu kê đơn mới xem như tốt hơn một chút.

"Không có, hôm nay không buồn nôn." nàng cười nói: "Thật ra qua ba tháng đầu thì sẽ không nôn nghén nữa."

Nói tới đây, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, không nói nữa.

Tiêu Kính Viễn lại hiểu.

Đời trước nàng cũng từng mang thai mười tháng, đó là cốt nhục của hắn.

Hắn không biết năm đó mình dùng tâm tình gì nhìn nữ nhân mình yêu mến gả cho cháu ruột mình, càng không biết mình ôm ý nghĩ gì rời xa Yến Kinh, khổ sở, cô độc phòng thủ biên quan xa xôi suốt mười bảy năm.

Nàng từng sinh một đứa nhỏ cho hắn.

Tiêu Kính Viễn tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.

"Thất thúc..." A La hơi khó hiểu, thần sắc hắn hôm nay thật sự khác thường.

Ngón tay có vết chai mỏng của Tiêu Kính Viễn dịu dàng vuốt ve môi nàng: "Đừng gọi ta là Thất thúc."

"Ân?" A La càng nghi hoặc.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng đều gọi hắn như vậy, mặc dù hiện tại đã gả cho hắn nhưng cũng không đổi xưng hô khác, cứ tùy ý gọi như thế.

"Vậy... phải gọi thế nào?" A La chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn phu quân mình.

"Gọi tên ta đi." Tiêu Kính Viễn cười khẽ, ôn nhu nói.

"Được." A La gật đầu.

"Nào, gọi một tiếng ta nghe xem?"

"A... Được."

Kỳ thật, lúc đối mặt với Tiêu Kính Viễn, A La luôn cảm thấy hắn thật cường đại, không gì không làm được, một người cao cao tại thượng như thế, nếu nàng gọi thẳng tên hắn thì cảm thấy không được tự nhiên.

Cảm giác này giống như gọi thẳng tên thần linh trên cửu trùng thiên vậy!

Mặc dù bây giờ hắn đã là phu quân nàng, nhưng ấn tượng trước kia thật sự khắc quá sâu, cho nên nàng không gọi cái tên khiến nàng có cảm giác mạo phạm hắn được.

"Ân?" Tiêu Kính Viễn thấy nàng không gọi, nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt chờ mong.

Nàng lấy hết dũng khí, gọi lên cái tên đã từng là cấm kỵ đối với nàng: "Kính Viễn."

Kính Viễn, đây là tên của hắn, tên của phu quân nàng.

Tiêu Kính Viễn nghe nàng dùng ngữ điệu yêu kiều mềm mại gọi tên mình như vậy, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, nhu tình như tràn ra khỏi lồng ngực, hắn nhịn không được ôm nàng vào lòng.

"Kính Viễn?" Nàng càng thêm khó hiểu, hôm nay hắn làm sao vậy?

Tiêu Kính Viễn vẫn không biết đủ, hắn ôm nàng, lại nói: "Nào, gọi ta một tiếng Kính Viễn ca ca."

A La nhất thời trợn tròn mắt, khẽ đẩy ngực hắn ra, nghiêng đầu đánh giá hắn một phen.

"Sao vậy, nàng nhìn cái gì?"

A La lắc đầu, cảm thán: "Ta nhìn xem có phải là chàng bị người khác tráo đổi rồi không."

Nếu không, sao tính tình bỗng dưng thay đổi như thế?

Tiêu Kính Viễn nghe nàng nói vậy, cười cười, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo gò má mềm mại của nàng.

"Ta chỉ nghĩ, ngày mai phải đi rồi, không biết khi nào mới có thể trở về." hắn dừng lại một chút, bất đắc dĩ cười nói: "Chờ đến lúc ta trở về, có phải bụng nàng sẽ lớn lên nhiều hay không?"

A La ngẫm cũng đúng, nhân tiện nói: "Đúng vậy, bụng sẽ lớn lên, mập, khó coi."

Tiêu Kính Viễn nắm tay nàng đi đến trước cửa sổ, nhìn liễu xanh đung đưa bên ngoài: "Không sao, béo một chút, mập cũng rất tốt."

Nói xong, hắn chỉ vào cây liễu trong viện: "Nàng xem, hiện tại chính là thời điểm hoa liễu tung bay, khoảng 5 tháng nữa nàng cũng sắp sinh rồi, khi ấy vừa mới vào thu, lá trên cây lại bắt đầu rụng."

"Phải." A La gật đầu: "Chờ qua Trung Thu, liền đến ngày sinh rồi."

Đôi tay hữu lực của Tiêu Kính Viễn ôm chặt eo nàng: "Vậy chúng ta liền lấy mùa lá rụng làm hạn định, đợi đến mùa lá rụng, ta trở về, cùng nàng. Ta muốn đích thân bồi nàng trải qua nỗi khổ sinh nở, nhìn nàng hạ sinh hài tử của chúng ta."

A La ngẩng đầu nhìn phu quân mình: "Được, vậy ta chờ chàng, chờ chàng bình an trở về."

Tiêu Kính Viễn cười nói: "Yên tâm đi, ta có hà bao nàng tự tay làm cho ta, thời điểm lá bắt đầu rụng, ta nhất định có thể trở về."

"Hà bao?" A La chớp mắt, trong lòng không khỏi thẹn thùng, nghĩ tới cái hà bao kia, điểm duy nhất nàng có thể tự tay làm chỉ có mắt cá.

"Ừ, chính là cái hồi tết nàng làm."

A La hơi cúi đầu, tròng mắt chuyển động, thầm nghĩ có nên nói thật cho hắn biết hay không?

Nhưng hiện tại đang tình nồng mật ý, khanh khanh ta ta, thật sự quá ngọt ngào, nếu nói ra có phải rất sát phong cảnh không?

Nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng quyết định không nói.

Hay là đợi đến lúc hắn bình an trở về rồi nói cho hắn biết đi.

Phu nhân của hắn căn bản không biết làm nữ công, nếu nói hiền lành chăm chỉ thì cũng chỉ có thể làm bộ làm dáng thôi.

Kỳ thật... không phải hắn cũng biết, nàng từ nhỏ chính là một tên không học vấn không nghề nghiệp sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương