Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 131: Bí mật Tiêu gia

Editor: Tường An

Theo cách nói của Diệp Thanh Xuyên, đời trước Kha Dung biết vị trí thủy lao Tiêu gia, đời này cũng biết, mà cả hai đời, khoảng thời gian trước năm bảy tám tuổi trải qua hoàn toàn khác nhau.

Như vậy chứng tỏ chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà có liên quan đến thân thế của Kha Dung, chính xác là từ năm bảy tám tuổi trở về trước khiến nàng ta nhất định có thể biết bí mật này.

Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên lật xem gia phả Tiêu gia và tộc chí trong tổ miếu, sau đó nghiên cứu tình huống cha mẹ Kha Dung, điều tra phân tích từng chút một về lai lịch của Kha Dung.

Thì ra năm đó phủ đệ Tiêu gia được công tượng ngự dụng xây dựng theo bản vẽ thiết kế của đại tượng ngự dụng đương triều Kha Nam Hải. Sau khi Tiêu phủ xây xong, nghe nói bản vẽ kia đã bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn.

*Đại tượng/ công tượng ngự dụng: Kiến trúc sư/ Thợ xây chuyên làm việc cho vua.

Vì thế, ngay cả người Tiêu gia cũng được không tận mắt nhìn thấy bản vẽ năm đó.

"Nhưng trên thực tế, trận hỏa hoạn kia chẳng qua để che giấu tai mắt người khác mà thôi, Kha Nam Hải đã cầm bản vẽ đi, lưu giữ tại Kha gia. Bản vẽ này cơ mật như thế, tất nhiên không phải toàn bộ người Kha gia đều biết về nó, mỗi đời chỉ có một phòng được bảo quản, qua thời gian, bản vẽ lưu truyền đến tay phụ thân của Kha Dung."

Mặc dù phụ thân của Kha Dung chỉ là một chi nhỏ không đáng kể của Kha gia, nhưng có lẽ hắn cùng tông với Kha Nam Hải cho nên mới có được bản vẽ này.

"Về phần Tiêu gia các ngươi" thời điểm Diệp Thanh Xuyên nhắc tới chữ "Tiêu", ngữ khí có chút xem thường, "Có lẽ ban đầu, bí mật về thủy lao được bí mật truyền miệng cho con cháu, nhưng qua nhiều đời, cũng có thể vị lão tổ tông nào đó của các ngươi trước khi chết chưa kịp nói, bí mật không được truyền lại cho nên cứ như vậy biến mất tại Tiêu gia."

Tiêu Kính Viễn gật đầu: "Phải. Chẳng qua, Tiêu gia còn Tị Thủy châu năm đó Hoàng thượng ban thưởng, vẫn luôn ở Tiêu gia, đời đời tương truyền."

Chỉ tiếc, không ai biết công dụng của Tị Thủy châu, càng không biết nó có liên quan đến bí mật thủy lao Tiêu gia.

Diệp Thanh Xuyên khẽ nheo mắt: "Thật ra còn có một chuyện, Kha Dung mặc dù chỉ là một chi nhỏ của Kha gia, cũng không có địa vị gì ở Kha gia, nhưng bởi vì có bản thiết kế này cho nên vẫn luôn có một bang phái thần bí ở phía sau giúp đỡ nàng ta."

Kiếp trước, sau khi muội muội chết, hắn trước tiên xử lý Kha Dung, sau đó chậm rãi khiến bang phái đứng sau nàng ta sụp đổ, cuối cùng bắt đầu đấu với Tiêu gia.

Quá trình đó có bao nhiêu gian khổ, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.

"Năm đó Thái Tông hoàng đế cho xây dựng Tiêu phủ có thể là vì giữ lại đường lui cho mình, chỉ tiếc bí mật này thất truyền tại Tiêu gia, bản thiết kế cũng lưu lạc đến tay một chi nhỏ của Kha gia, mà Thái Tông hoàng đế... cũng không thể lưu lại bí mật này."

Không nói đến các đời hoàng đế trước có mấy vị không phải là thừa kế ngôi vị hoàng đế từ phụ thân, chỉ nói hoàng đế đương triều, chẳng phải là thúc thúc kéo cháu xuống ngựa để lên làm hoàng đế sao. Trong hoàng thất, loại chuyện này rất bình thường, bí mật của Thái Tông hoàng đế làm sao có thể hoàn chỉnh lưu truyền được đến nay chứ.

"Ta vốn đã âm thầm trù tính muốn làm tan rã lực lượng sau lưng nàng, chỉ tiếc bọn họ như rết trăm chân, bên cạnh nàng ta vẫn còn sót lại một số nhân lực, mà những người này cũng đủ để hiệp trợ Tiêu Vĩnh Hãn uy hiếp A La."

Tiêu Kính Viễn nheo mắt, im lặng một lát, nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta đã sai người phân công hành động, một nhóm trước tiên rút hết nước hồ Song Nguyệt đi, một nhóm khác tìm kiếm Tiêu Vĩnh Hãn."

Diệp Thanh Xuyên liếc Tiêu Kính Viễn một cái, gật đầu: "Tốt."

- --------

Hai bên tiến triển rất thuận lợi. Rất nhanh đã tìm được Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, mời bao nhiêu thái y cũng không có biện pháp.

"Đây là dư nghiệt bên cạnh Kha Dung làm." Diệp Thanh Xuyên hiểu rất rõ người của Kha Dung, "Đứa cháu kia của ngươi đúng là quá ngu dốt, chẳng qua bị người khác lợi dụng mà thôi."

Đối phương lợi dụng hắn xong liền đả thương hắn, cướp A La đi, giam A La vào thủy lao.

"Thật ra ta vẫn không hiểu một điều" Tiêu Kính Viễn hỏi Diệp Thanh Xuyên "Bên cạnh Kha Dung đã có lực lượng thần bí như vậy, vì sao nàng ta còn muốn ăn nhờ ở đậu Tiêu gia, lấy thân phận một nữ tử yếu đuổi ở lại Tiêu gia?"

Kha Dung từ khi bảy tuổi đã ở lại Tiêu gia, nhiều năm như vậy mà không có ai nhìn ra sơ hở.

Diệp Thanh Xuyên lắc đầu: "Ta cũng không biết, kỳ thật..." hắn ngừng lại một chút, nhìn Tiêu Kính Viễn: "Ta vẫn cho là Tiêu gia các ngươi trợ trụ vi ngược*."

*Trợ trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm điều ác, nối giáo cho giặc.

Cho nên đời trước, sau khi tiêu diệt xong nhân mã của Kha Dung, hắn liền dốc hết sức đối đầu với Tiêu gia, cuối cùng đem thiên hạ Đại Minh này quấy đến người ngã ngựa đổ!

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, trầm tư một lát, lẩm bẩm: "Đi xem tình hình bên hồ Song Nguyệt trước đi."

Nhưng chờ đến khi nước trong hồ Song Nguyệt bị rút hết, lộ ra đáy hồ toàn nước bùn, mọi người triệt để thất vọng rồi. Đây chỉ là một cái hồ bình thường, đáy hồ cũng giống như bao đáy hồ khác, chỉ có nước bùn, lá cây héo úa, tàn cây, nào có thủy lao gì đâu!

Hiện tại cách thời điểm A La mất tích đã ba ngày, sắc mặt Tiêu Kính Viễn càng thêm khó coi, đã mấy ngày nay hắn không ăn không ngủ.

Chuyện này ban đầu còn gạt được lão tổ tông, về sau không biết thế nào để lọt chút tiếng gió, lão tổ tông ngất tại chỗ. Gia môn bất hạnh, thật không ngờ Tiêu gia còn nuôi mầm tai họa như vậy.

Nhân mã của Diệp Thanh Xuyên cơ hồ đào ba thước đất tìm kiếm dư nghiệt của Kha Dung, nhưng lục soát khắp trong ngoài thành Yến Kinh cũng không có chút manh mối nào. Cuối cùng, dời ánh mắt về phía Tiêu gia.

Tiêu Kính Viễn lúc này sắc mặt âm trầm, cả người giống như cành cây khô.

"Ta đã lục soát toàn bộ Tiêu gia một lần, không bỏ sót ngóc ngách nào, nhưng không hề có người nào khả nghi."

Con cháu Tiêu gia hiển nhiên không có khả năng làm tay sai cho Kha Dung, huống hồ tính thời gian cũng không có khả năng này, bối cảnh lai lịch của đám tức phụ Tiêu gia cũng đã điều tra một lượt, tuyệt đối không có khả năng. Về phần nô bộc Tiêu gia, cơ bản đều là nô tài gia dưỡng (đời đời làm nô cho Tiêu gia), thân thế trong sạch, cũng không có khả năng có quan hệ gì với Kha Dung.

Nhưng Diệp Thanh Xuyên lại nheo mắt: "Không đúng, không đúng.... Năm đó Thái Tông hoàng đế sai người xây Tiêu phủ, đặt Tị Thủy châu tại Tiêu gia, để bản vẽ thiết kế lại cho Kha Nam Hải, lại cho hắn một lực lượng thần bí, như vậy..."

Tiêu Kính Viễn nghe lời này, đột nhiên nghĩ đến: "Lực lượng thần bí kia, thật ra giấu ở Tiêu gia?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được ý tứ trong mắt đối phương.

Người Tiêu gia tất nhiên có vấn đề.

Diệp Thanh Xuyên khẽ cắn môi: "Đúng vậy, không sai, cho nên... ta cũng từng bị che mắt, cho rằng..."

Cho rằng người Tiêu gia mới là mầm tai họa hại muội muội mình.

Hai người đã có suy đoán, việc này không nên chậm trễ, vội vàng mang danh sách nhân khẩu Tiêu gia tới, nghiên cứu từng người, cuối cùng, ánh mắt hoài nghi tập trung vào bảy người.

Mọi người phân công hành động, rốt cuộc có một ngày, Tiêu đại quản gia Tiêu Quải bỏ trốn trong đêm.

Tiêu Kính Viễn đã sớm bố trí mai phục, tất nhiên sẽ không để hắn chạy thoát, sau một phen huyết chiến, Tiêu Quải sa lưới, Diệp Thanh Xuyên thi triển thủ đoạn bức cung, Tiêu Quải cắn lưỡi tự sát, còn Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên chỉ lấy được một bản vẽ cổ xưa, mơ hồ.

Trên bản vẽ đánh dấu vị trí thủy lao là ngay bên dưới tông miếu Tiêu gia.

Có hai con đường thông đến thủy lao, một cái đã bị người khác bít lại, chỉ còn một con đường khác, Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên lập tức chạy đến, đáng tiếc, lúc đến mới phát hiện, ngọn núi kia đã bị nổ tung.

Núi đã bị hủy, không còn đường đi.

Giờ phút này, Tiêu Kính Viễn cơ hồ tuyệt vọng.

Hắn phát hiện hắn và Diệp Thanh Xuyên phí hết khí lực, từng bước bắt được độc thủ sau màn, nhưng vẫn như cũ không tìm được đường vào thủy lao.

Trước mắt giống như có một thế lực khổng lồ âm thầm khống chế tất cả.

Theo như lời A La và Diệp Thanh Xuyên, đời trước hắn chưa kịp cứu A La, đời này cũng không thể sao?

Diệp Thanh Xuyên sắp hỏng mất, hắn không thể chấp nhận mình trù tính nhiều năm mà vẫn là kết cục như vậy.

"Tiêu Kính Viễn, ngươi bây giờ có hai lựa chọn, thứ nhất, kêu cháu ngươi tỉnh dậy, nếu hắn đã làm sai chuyện thì không cần nằm đó giả chết! Cho dù hắn hồn phi phách tán, ngươi cũng phải bắt được âm hồn của hắn, khiến hắn nói ra lối vào thủy lao ở nơi nào! Thứ hai..."

Diệp Thanh Xuyên tức đỏ mắt: "Hủy tông miếu nhà các ngươi!"

Tính tới hiện tại Tiêu Kính Viễn đã bốn ngày chưa từng chợp mắt, hai mắt đều là tơ máu, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Xuyên, im lặng nửa ngày mới cắn răng nói: "Diệp Thanh Xuyên, so với ngươi, ta càng hi vọng A La còn sống, nàng là thê tử của ta, trong bụng nàng mang hài tử của ta, so với ngươi... ta càng hi vọng nàng sống sót."

Nói tới đây, giọng nói hắn cơ hồ có chút nghẹn ngào.

"Nếu có thể, ta nguyện ý dùng mạng mình đổi lấy mạng sống cho nàng."

Diệp Thanh Xuyên nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nhất thời im lặng, hắn biết, Tiêu Kính Viễn nói thật.

Nhưng nói thật thì sao, muội muội của hắn đâu? Muội muội của hắn đang ở đâu? Ở nơi nào!

Tiêu Kính Viễn nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt thanh lãnh gầy gò: "Nhưng mà, 100 cái mạng của Tiêu Kính Viễn cũng không chống lại được với tông miếu Tiêu gia. Ta không có khả năng vì thể tử của mình mà phá hủy tông miếu Tiêu gia."

Hơi thở Diệp Thanh Xuyên nặng nề, áp lực mà tuyệt vọng.

Thật ra hắn cũng hiểu, một gia tộc như Tiêu gia, chỉ cần còn có một người sống thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể phá tông miếu của bọn họ.

Cho dù là ngôi cửu ngũ, cho dù là tội lớn xét nhà diệt tộc cũng sẽ không động đến tông miếu người khác.

Lúc này nếu hắn bức bách phá hủy tông miếu Tiêu gia, hắn sẽ không có cơ hội bước vào Tiêu gia nửa bước, càng không thể tìm được muội muội.

Tiêu Kính Viễn mở to mắt, gằn từng chữ: "Bây giờ chúng ta bắt đầu đào từ đáy hồ, đào ba thước."

A La từng nói, lúc ở trong thủy lao nàng có nghe tiếng nước, như vậy thủy lao nhất định thông với nguồn nước.

Đáy hồ Song Nguyệt rất có khả năng sẽ tìm được manh mối.

Diệp Thanh Xuyên gật đầu: "Hiện tại cũng chỉ còn cách này."

Đúng lúc này, có một hạ nhân thở hồng hộc chạy tới: "Tỉnh! Tỉnh!"

Diệp Thanh Xuyên và Tiêu Kính Viễn đồng thời nhìn qua.

"Tam thiếu gia tỉnh!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương