Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 111: Chuyện Tiêu Vĩnh Hãn

Editor: Tường An

"Sao vậy?" Tiêu Kính Viễn tất nhiên nhìn ra nàng có tâm sự, hắn dừng bước, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ôn nhu hỏi.

A La ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt bao dung che chở của nam nhân trước mắt, trong lòng ấm áp.

Thầm nghĩ, kiếp này gả cho hắn, hắn chính là người mình ỷ lại cả đời, hắn cũng tuyệt đối không phải người yếu đuối như Tiêu Vĩnh Hãn, mình có gì mà không thể tin tưởng hắn chứ?

Nàng khẽ mím môi: "Thất thúc, ta có rất nhiều lời muốn nói với chàng."

Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền cười, nâng tay xoa đầu nàng: "Ta vẫn cảm thấy, trong cái đầu nhỏ này của nàng ẩn giấu không biết bao nhiêu chuyện."

A La chỉ cảm thấy dưới bàn tay to lớn của hắn, mình giống như con chó nhỏ bị vuốt ve, lập tức yêu kiều hừ một tiếng: "Ta nghiêm túc đó, vốn dĩ không muốn nói, nhưng sau khi nghe chuyện về Tị thủy châu này, trong lòng ta luôn bất ổn."

"Có liên quan đến Tị thủy châu?"

"Ân." A La gật đầu: "Thất thúc, chàng còn nhớ ta đã từng nói, ở trong mộng, ta chết tại Tiêu gia, ở một nơi âm u ẩm ướt."

"Nhớ rõ."

"Ta chính là chết dưới hồ Song Nguyệt, chỗ đó có một thủy lao." A La khẽ cúi đầu, nàng chợt nhớ ra, chuyện mình đời trước gả cho Tiêu Vĩnh Hãn thật sự không tiện nói với Tiêu Kính Viễn.

Nếu hắn biết mình từng là cháu dâu hắn, chỉ sợ trong lòng sẽ có ngăn cách, như vậy không tốt.

Vì thế, nàng giấu đi đoạn gả cưới sinh con, chỉ nói: "Trong giấc mộng kia, ta mơ mơ màng màng, cũng không biết vì sao bị giam dưới hồ Song Nguyệt, nhưng trong lòng lại biết rõ, đó chính là hồ Song Nguyệt của Tiêu gia."

A La cố ý giấu diếm chuyện Tiêu Vĩnh Hãn, khó tránh khỏi có chút chột dạ, khẽ rũ mắt, cúi đầu.

Tiêu Kính Viễn nghe nàng nói, cũng không phát hiện A La chột dạ, chỉ cau mày, vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ chuyện hồ Song Nguyệt và Tị thủy châu.

Hắn vốn không tin mấy chuyện thần tiên quỷ quái, thậm chí ngay cả lời Khâm Thiên Giám Đàm đại nhân nói về Tị thủy châu cũng không tin. Nhưng A La từng tiên đoán hắn khắc thê, hơn nữa còn có chuyện Kha thần y, khiến trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tin tưởng.

Lời A La nói, hắn không thể không tin.

A La thấy vẻ mặt hắn trầm tư, nhớ tới Phùng Khải Nguyệt, nàng do dự một chút cuối cùng vẫn nói ra: "Còn người hại tính mạng ta, có bộ dáng và khuôn mặt tương tự ta, trong lòng ta đoán, chỉ sợ không phải Phùng Khải Nguyệt thì chính là Kha Dung."

Tiêu Kính Viễn rũ mắt nhìn A La, thấy trên mặt nàng có một tia sợ hãi, cầm lấy tay nàng, quả nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ khẽ run rẩy.

Chuyện trong giấc mộng này hẳn là đã từng tra tấn nàng một thời gian dài, cho nên bây giờ nhắc tới, nàng vẫn còn sợ hãi.

"Đừng sợ, đó đều là mơ thôi." Tiêu Kính Viễn bao bàn tay nhỏ run rẩy của nàng lại, trấn an nói: "Ta đương nhiên sẽ che chở nàng, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại nàng."

Dứt lời, hắn thuận thế ôm nàng vào lòng.

Mặt A La dán lên lồng ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập vững vàng của hắn, nghe hắn an ủi, có điều nhớ tới rất nhiều chuyện, trong lòng nàng vẫn là một mảnh mê mang.

Nghĩ đêm hôm đó vốn muốn nhờ hắn điều tra thân thế Phùng Khải Nguyệt, kết quả hắn lại xảy ra chuyện, đợi đến khi cứu được hắn trở về, nàng căn bản không có cơ hội hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào. Đêm qua thật vất vả mới gặp nhau, lại là đêm động phòng hoa chúc, bận rộn trên giường liền quên mất chuyện muốn hỏi.

Nàng khẽ nhếch môi muốn hỏi, ai ngờ đúng lúc này nghe thấy một loạt tiếng bước chân, nha hoàn đứng canh bên cạnh cũng vội vàng ngăn người nọ lại.

Nàng mau chóng từ trong lòng Tiêu Kính Viễn đứng thẳng người, nhẹ nhàng chỉnh trang tóc tai, miễn bị người khác nhìn chê cười.

Người tới là quản gia Tiêu gia, lúc trước hắn từng theo lão thái gia ra chiến trường, bị thương ở chân, tuy nói không nhìn kỹ sẽ không phát hiện nhưng từ đó lại có biệt danh là Tiêu Quải nhi. Cái biệt danh này cứ như thế truyền xuống, cho nên dù bây giờ hắn đã là đại quản gia Tiêu gia, người Tiêu gia vẫn gọi hắn là Tiêu Quải, cấp dưới thì gọi hắn là Tiêu Quải gia.

Tiêu Quải từ xa liền nhìn thấy Tiêu Thất gia đang ôm tiểu kiều thê mới cưới, nhỏ giọng trấn an, hắn liền vội vàng xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không thấy.

Tiêu Kính Viễn tất nhiên cũng phát hiện Tiêu Quải đến, ho khẽ một tiếng.

Tiêu Quải hiểu ý, hơi cúi đầu xuống rồi tiến lên bẩm báo: "Thất gia, vừa rồi ở tiền thính có người phủ Thái tử đến, nói là tìm Tiêu Thất gia có việc muốn bẩm báo."

Tiêu Kính Viễn gật đầu, ý bảo Tiêu Quải đi trước.

Tiêu Quải từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu, lúc này nhận thấy ý tứ của Thất gia, lập tức cúi đầu, xoay người rời đi.

Tiêu Kính Viễn nhìn kiều thê nhà mình, thấy nàng cúi thấp đầu, mặt hồng hồng, nhất thời nhớ tới đủ loại thần thái của nàng đêm qua, trong ngực liền dào dạt nhu tình.

Có điều, dù luyến tiếc, hắn cũng phải đi tiền thính một chuyến, giọng khàn khàn nói: "Nàng trở về trước đi, trở về phòng..."

A La chỉ nghe Tiêu Kính Viễn hơi ngừng lại một lát, ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, mới nói tiếp bằng thanh âm chỉ có hai người họ nghe được: "Chờ ta."

Ba chữ "chờ ta" này thật sự là ý vị thâm trường, thế nên chỉ đơn giản ba chữ lại khiến A La mặt đỏ tim đập thình thịch. (trong tiếng Trung là ba chữ nhé)

"Ai muốn chờ chàng!"

Nàng liếc hắn một cái, không thèm để ý tới hắn nữa, nhấc chân vội vàng trở về.

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng bước đi, làn váy vàng nhạt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, lắc lắc lư lư chọc người mơ màng, thậm chí khiến hắn nhớ tới cảm xúc mềm mại tinh tế tối qua nắm trong tay.

Hắn nhìn một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất chỗ ngã rẽ vườn hoa phía trước, hắn mới cất bước đi tiền thính.

- ----------

Sau khi vội vàng rơi đi, trên mặt A La vẫn nóng bừng, trong lòng suy nghĩ thân phận mình hôm nay đã khác trước kia, là thê tử của Tiêu Kính Viễn, nên đoan trang hữu lễ, về sau ra ngoài xã giao phải cẩn thận, không thể để người khác bắt được nhược điểm.

Vừa đi vừa nghĩ, chợt nghe thấy tiếng đàn từ phía trước truyền đến, đứt quãng như có như không, giống như người nọ đang chỉnh âm.

Nếu là người khác có lẽ không nghe ra, nhưng A La lại biết, đây chính là khúc Hầu La Hương, Tiêu Vĩnh Hãn đang đàn Hầu La Hương.

Ngước mắt nhìn qua, phía sau mảnh rèm thấp thoáng là một khoảng sân. Nàng đương nhiên biết, đó là chỗ Tiêu Vĩnh Hãn ở, đời trước, Tiêu Vĩnh Hãn thường xuyên đến tùng bách lâm này, đàn cho nàng nghe.

"Ngày xưa ta kiêng kị hắn, nhưng hôm nay ta đã gả cho Tiêu Kính Viễn, đã là thẩm thẩm của hắn, bối phận có khác, giờ đây cũng không có gì phải kiêng kị, không cần phải tránh mặt."

Nàng nhớ ánh mắt hắn lúc đứng ngoài tân phòng tối qua, trong lòng cứ cảm thấy đã bỏ sót điều gì đó, cho nên cũng có ý muốn xem thử.

Trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn theo tiếng đàn đi qua, đến nơi liền nhìn thấy Tiêu Vĩnh Hãn một thân bạch y, quả nhiên đang đứng dưới một bóng cây, cúi đầu nhíu mày trầm tư, hai tay đặt trên đàn cổ, khi thì khảy đàn, khi thì tạm dừng.

A La đứng sau đại thụ nhìn hắn, do dự không biết có nên ra ngoài nói chuyện với hắn hay không, nếu ra đó thì nên nói cái gì.

Đang nghĩ thì thấy Tiêu Vĩnh Hãn ngẩng mặt lên, tựa đầu vào thân cây, lẩm bẩm: "Ta rốt cuộc muốn tìm nữ tử thế nào... rốt cuộc là nữ tử nào... rốt cuộc là ai..."

Trong lòng A La nghi hoặc, lại nhìn đôi mắt mê mang thống khổ của Tiêu Vĩnh Hãn, quyết định tiến lên, nhàn nhạt nói: "Tam công tử muốn tìm người?"

Nàng vừa dứt lời, Tiêu Vĩnh Hãn liền quay đầu nhìn về hướng này.

Trong khoảng khắc đó, nàng cơ hồ cho rằng Tiêu Vĩnh Hãn nhận ra nàng, nhưng không, ánh mắt Tiêu Vĩnh Hãn đăm đăm, lướt qua người nàng, sau đó lẩm bẩm: "Không phải, ta không phải muốn tìm người, ta chỉ không biết nên cưới người nào... những cô nương mẫu thân giới thiệu cho ta, không có người ta nên cưới a..."

A La nghe lời này, mơ hồ có cảm giác, trong lòng vừa động, liền cố ý nói: "Người ngươi thích không phải là Kha Dung sao?"

"Kha Dung? Kha Dung..." Tiêu Vĩnh Hãn nhíu chặt mày, lần nữa tựa đầu vào thân cây, miệng liên tục lẩm bẩm hai chữ "Kha Dung".

A La thấy hắn mờ mịt kêu tên Kha Dung, cuống quýt xoay người rời đi.

Đợi đến khi cách thật xa, nàng mới dùng lại che ngực, há miệng thở dốc.

Có lẽ lúc trước còn muôn vàn nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vừa rồi nàng đã xác nhận được, Tiêu Vĩnh Hãn có lẽ còn sót lại ký ức đời trước, hắn còn nhớ nàng!

Khả năng là không nhớ rõ, nhưng ít nhiều vẫn biết hắn muốn tìm một người.

Nàng nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng đàn Hầu La Hương, chẳng qua, tiếng đàn thong thả, trầm bổng, hàm chứa ưu thương, bồi hồi.

Đáy lòng nàng thầm thở dài, nghe tiếng đàn, lại nghĩ tới đời trước, thời điểm ở dưới thủy lao không thấy ánh mặt trời, đã từng rất nhiều lần nghe thấy tiếng đàn xuyên qua hồ nước truyền đến.

Chỉ là nàng chung quy đã sớm không đoán ra được, người đàn có tâm tình gì.

Có đôi khi cũng suy đoán, có lẽ hắn vẫn luôn nhớ mong mình, có lẽ hắn cũng phát hiện người bên gối không đúng chăng? Nhưng dù có thế nào, cuối cùng hắn vẫn cùng người giả mạo mình ân ái một đời, cuối cùng không thể thực hiện đúng lời thề, cả đời che chở mình.

Về phần kiếp này, hắn cưới Kha Dung cũng tốt, cưới người khác cũng tốt, dù sao cũng không có quan hệ gì với mình.

Lập tức nhớ tới Tiêu Kính Viễn, nhớ lại tối qua, trong lòng từng trận ấm áp, đem cảm giác ưu thương mà Tiêu Vĩnh Hãn mang đến ném ra sau đầu.

Kiếp này nàng gả cho Tiêu Kính Viễn, một nam nhân đỉnh đạc, chính trực, hết lòng bao dung, che chở nàng.

Chỉ cần ở bên hắn, bất luận bao nhiêu bồi hồi, bất lực phảng phất như đều sẽ bị đôi tay to lớn hữu lực kia trấn an.

Nghĩ như vậy, nàng cất bước trở về Tiểu Vân Tạ, chỗ ở của Tiêu Kính Viễn.

Trong trí nhớ của nàng, Tiểu Vân Tạ này là một nơi nghiêm túc, lãnh lệ, bình thường Tiêu Vĩnh Hãn và Tiêu Vĩnh Trạch bị giáo huấn, trách phạt mới có thể bước vào.

Mà Tiểu Vân Tạ cũng không phải một tức phụ của vãn bối như nàng có thể bước vào.

Chưa từng nghĩ, bây giờ nơi này đã trở thành nhà của nàng.

Nàng đứng trước cửa, nhìn cặp liễn đối "Trong sách kiền khôn đại, kiếm thượng thiên địa trưởng", thật sự là tràn đầy khí thế, tràn đầy đại khí.

Nhớ tới sắc mặt bình tĩnh, nghiêm nghị không đổi của nam nhân kia, nàng không khỏi bật cười, nghĩ nội dung trên cặp liễn này không giống hắn lắm.

Hắn xưa nay hàm súc, nội liễm, dù có nhiều công huân cũng chưa bao giờ đề cập, dù quyền thế lớn vẫn một thân đạm mạc.

"Đứng chỗ này cười ngây ngô cái gì?"

Bên tai truyền đến một giọng nói, A La chợt quay đầu lại nhìn, liền thấy Tiêu Kính Viễn đang vén trường bào bước về phía này.

Quả nhiên là một thân thong dong, thanh nhã.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương