Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 92: Mặt quá dầy rồi

Đại bạch hổ hiển nhiên khá quen thuộc từ trên xuống dưới con đường này, khoảng chừng mười phút sau, bọn họ đã đứng trên đỉnh núi Côn Lôn.

Đương nhiên cái đỉnh núi này cùng mấy cái đỉnh núi du ngoạn thông thường hoàn toàn bất đồng, chí ít dưới quan điểm của Mục Viêm Khiếu, người thường nhìn qua đỉnh núi Côn Lôn tuyệt đối sẽ không phải là mảnh đất bằng phẳng rộng lớn như thế, từ nơi đây nhìn qua hầu như không trông thấy điểm cuối. Phía cuối mờ ảo, dường như có chút tương tự thang lên trời, Mục Viêm Khiếu tuy rằng không biết đó là gì, nhưng cũng có thể khẳng định, nơi này không tầm thường.

“Nếu đi về hướng bên kia là lên thang trời Côn Lôn, cái đỉnh chúng ta đang đứng chỉ là bên ngoài đỉnh Côn Lôn thôi, đến bên kia mới là phía trong Côn Lôn.” Lâm U thấy Mục Viêm Khiếu vẫn nhìn về phía đông, vô cùng hiểu ý giải thích cho hắn.

Mục Viêm Khiếu gật đầu. Dù sao cũng không phải người địa phương.

“Ơ! Ai vậy ta! Việc này thật hiếm lạ đó nha! Kỳ tài Lâm gia vẫn nói không tu luyện làm sao lại chạy đến hội nghị Côn Lôn vậy kìa? Tiểu gia mày không phải từ đầu đã chướng mắt chuyện tu luyện sao? Thế nào bây giờ dĩ nhiên lại đổi ý rồi? Chậc chậc.”

Đang đi tới một thanh âm bỗng vang lên, Mục Viêm Khiếu nghe nội dung câu nói như thế xụ mặt tại chỗ. Một đôi mắt phiếm kim quang liền trừng về phía người kia. Nhưng thật ra không có hai đạo kim quang như trước nữa.

Lâm U nghe được thanh âm này hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Triệu Thắng em trai Triệu Thuyên, không thèm để ý chút nào nói: “Dù tiểu gia bây giờ đổi ý muốn tu luyện, cũng tốt hơn gấp trăm lần so với mấy người vẫn tu luyện nhưng sống chết không lên được kỳ kim đan. Cậu còn không biết xấu hổ đã chạy tới vứt mặt cho tôi, còn ngại người Triệu gia chưa mất hết sao?”

Sắc mặt Triệu Thắng tối sầm, tức giận cực kỳ: “Tiện nhân mày còn dám nói chuyện như vậy với tao! Mày vì một người bình thường mà để người trong nhà hại đại ca tao bị thương một tay, giảm tu vi, uổng cho một tấm chân tình của đại ca tao với mày!”

Lâm U kéo khóe miệng: “Tôi làm sao cho tới bây giờ cũng không biết đến tấm chân tình của đại ca cậu đối với tôi? Còn nữa, nói thì không nên nói lung tung, tôi để người trong nhà hại đại ca cậu? Tình cảnh khi đó có quang linh kính ghi lại, nếu như cậu cảm thấy không sợ đại ca mình mất mặt bản thân tôi có thể lấy ra đây cho mọi người xem, xem là người nhà của tôi hại đại ca cậu, hay là đại ca cậu không giữ lời hứa, lật lọng, cuối cùng tự mình chuốc lấy cực khổ, cái được không bù nổi cái mất.”

Lúc này bên cạnh ba người Lâm U đã vây thành không ít tu giả và đại yêu xem náo nhiệt, vừa nghe Lâm U nói thế cả đám đều e sợ thiên hạ không loạn hét lớn muốn xem quang linh kính, còn Triệu Thắng thì ngược lại sau khi nghe nói như thế thần sắc dao động, chuyện kia hắn nghe đại ca của mình nói, nguyên bản hắn dưới cơn nóng giận chuẩn bị đi tìm nhà họ Lâm nói rõ lí lẽ, lại bị ông nhà mình một tát vỗ trở về, khiến hắn không đi thêm phiền đồng thời còn nhốt đại ca sau núi. Nếu dựa theo hành vi của ông nội, ngược lại như là Triệu gia bọn hắn đuối lý. Đương nhiên, cũng có khả năng là ông nội thấy Lâm gia gia đại nghiệp đại mà dẹp chuyện cho yên thân, nhưng hiện tại Lâm U lưu manh nói có thể xem quang linh khính, Triệu Thắng nghĩ, không thể đáp ứng.

“Dù sao đại ca của tao cũng một lòng với mày, nhưng đến Lâm gia của mày lại bị thương giảm tu vi, nói thế nào mày cũng phải xin lỗi đại ca tao! Đại ca của tao ngay cả con nối dòng cũng không muốn, một lòng vì mày,”

Lần này lời của Triệu Thắng còn chưa nói hết, hắn liền cảm giác được bầu không khí xung quang không đúng lắm. Tựa hồ mấy người vừa rồi vây xem đều trực tiếp lui vài bước? Còn nữa, đây không phải là đỉnh núi Côn Lôn hay sao? Vì cái gì mà hắn đột nhiên cảm thấy nóng?!

Ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, khóe miệng Triệu Thắng co giật mãnh liệt, cái người đàn ông phía sau toàn thân bốc lửa là chuyện gì vậy?! Tu giả hệ hỏa nhà ai tẩu hỏa nhập ma sao? Hay là kiến thức hắn nông cạn không biết phương pháp tu luyện mới?!

“Phần lớn thời gian Lâm Lâm đều sinh hoạt tại thành phố A, tôi sao lại không gặp qua người nào tốt với em ấy như đại ca của cậu vậy? Chớ tự mình tâm tư xấu xa còn đem nước bẩn hắt lên người khác, tôi nghe người nhà họ Lâm nói qua, Lâm Lâm là Ngọc Linh thể đi? Bề ngoài xem ra song tu có thể sẽ tăng nhanh tu vi cho người khác. Tự mình vội vàng mặt dày mày dạn muốn đi đường tắt, còn làm bộ tình thánh không bằng, cậu không cảm thấy nói ra bẩn miệng hay sao?” Mục Viêm Khiếu lạnh lùng nhìn Triệu Thắng, chuyện lần trước Triệu Thuyên tranh vợ với hắn, hắn còn chưa quên đâu, trừ mình ra bảo bối trong lòng bị người khác dùng phương thức đối đãi như hàng hóa khiến hắn cực kỳ tức giận, người kia vốn đã nói rõ phong ấn linh lực cùng hắn đánh cuối cùng lật lọng định dùng nhất muội chân hỏa thiêu chết hắn, đây là thù sát thân. Đại thiếu vô cùng thát vọng chính mình lúc bạo phát không giết chết Triệu Thuyên.

Nhưng lão thái gia Lâm gia cũng có ý tốt, miễn cho Mục Viêm Khiếu còn chưa gia nhập Tu Chân giới, đã cùng thế gia bậc trung như Triệu gia kết thành thù hận.

Triệu Thắng bị lời nói Mục Viêm Khiếu làm cho bẽ mặt trong lòng sinh oán hận, Triệu gia hắn không sánh bằng Lâm gia, Lâm U lại là một thầy thuốc không thể đắc tội, nhưng người này chưa từng thấy qua, cái tên nhìn qua tu vi vẫn chưa tới kỳ ngưng mạch này là ai?! Tiểu lâu la từ đâu đến khiến người ta ghét như vậy!!! “Anh là ai? Bản thiếu gia ở đây nói chuyện đến phiên anh xen mồm vào sao? Gần đây lũ nhóc mới nhập môn càng ngày càng chẳng ra gì, xem anh này tu vi không tới kỳ ngưng mạch, cũng có thể tham gia hội nghị Côn Lôn?!”

Mục Viêm Khiếu híp híp mắt, đối Triệu Thắng trực tiếp phun ra một câu: “Cậu muốn đánh nhau sao?”

Triệu Thắng nghe nói như thế thiếu chút nữa tức quá bật cười, “Thiếu gia tôi tính ra không phải kỳ kim đan cũng là hậu kỳ ngưng mạch! Anh muốn cùng tối đánh nhau là muốn chết sao?!”

Lâm U ở bên cạnh giật giật khóe miệng, cậu thế nào lại cảm thấy Mục Viêm Khiếu tới cái chỗ này rồi trở nên hơi bị xúc động rồi? Nhưng đánh nhau gì gì đó hay là cứ từ bỏ đi, Mục Viêm Khiếu mới vừa thức tỉnh không bao lâu, cũng không phải sợ hắn bị bắt nạt, có người nói lũ tiểu tử huyết mạch thần thú trời sinh là luyện thể, Triệu Thắng là ngưng mạch cũng không đùa chết Mục Viêm Khiếu được, làm không tốt còn chẳng đánh bại được nữa là. Nhưng vấn đề ở chỗ Mục Viêm Khiếu không học qua tu chân a, tất cả theo bản năng nói không chừng một chiêu đại hỏa thiêu hội trường và vân vân — lửa của Chu Tước tính sao cũng không hề yếu, uy lực kia là thiên hạ chí cương chí dương, không dễ chơi đâu.

“Ai ô uy ~ Ai muốn chết còn chưa nói được đâu nha ~ Thằng nhóc Triệu gia mi ánh mắt sao lại kém vậy chứ? Coi như là mắt kém đầu óc cũng không thể kém theo chứ! Nên ta mới nói trẻ con tu chân gần đây một tốp không bằng một tốp a, nếu không phải ba đại môn phái và ba đại thế gia còn có mấy người có khả năng để xem, có thể dùng, không chừng lão đại liền để một mạch linh thú chúng tôi đảm đương rồi đó.”

Hai mắt Triệu Thắng nghiêm lại, liền thấy một người đàn ông... đầu năm màu xinh đẹp. Sau liếc mắt: “Con gà cảnh yêu năm màu này, đây là Côn Lôn, lúc nào lại đến phiên mi,”

Triệu Thắng còn chưa nói hết lời cả người đã bay ra xa mười thước, người đàn ông đầu năm màu ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Mục Viêm Khiếu, thẳng tay quăng một câu: “Lão đại! Tôi giúp ngài đánh bay cái chày gỗ này, xin ngài bớt giận!”

Mục Viêm Khiếu nhìn tên đàn em bỗng đâu xuất hiện không biết nói gì. Lâm U đang đứng cạnh khóe miệng khẽ giật, cậu nhớ rõ trước kia con gà cảnh năm màu này còn kêu Kim Bằng Tiểu Ngư là lão đại mà. Này sửa thật nhanh, không biết tên kia sau khi nghe nói như vậy sẽ có phản ứng gì đây.

Nhưng mà, vì con gà cảnh năm màu này gọi Mục Viêm Khiếu là lão đại, người vây xem chỉ cần không phải vô cùng bế tắc tin tức, trong phút chốc đã biết thân phận Mục Viêm Khiếu. Ánh mắt nhìn Mục Viêm Khiếu cũng từ đó mà thay đổi. Chậc chậc, huyết mạch tứ thánh thú độc nhất thế giới đó nha, phỏng chừng máu của hắn là đại bổ chăng? Còn nữa chu hỏa nhưng lại luyện khí, mồi lửa công kích tuyệt hảo, người này tương lai không chừng lại là một đại gia của Tu Chân giới đây.

Coi như bây giờ vì trở ngại thân phận không tốt cho việc kết thân tạo quan hệ, nhưng nói thế nào thì cũng không thể đắc tội. Hơn nữa, người này thoạt nhìn quả đúng như lời đồn đã nói, với tài hoa tuyệt thế Lâm gia kia đúng là chết mê chết mệt luôn.

Vừa nghĩ như thế không ít người tu chân liền có chút hâm mộ ghen tị hận, tiểu tài hoa Lâm gia này là một tay luyện đan chế dược – mát tay khỏi cần nói, đầu năm nay hội luyện đan còn có một môn phái đấy, chuyện này không là vấn đề. Vấn đề là cái tên tài hoa này rốt cuộc có vận khí gì chứ? Đầu tiên là trước cửa nhà nhặt được một con lai Kim Sí đại bàng cùng giao nhân Bồng Lai sắp chết đói, về sau đột nhiên lòi ra một con cháu Chu Tước và Trọng Minh điểu quấn quít chặt lấy cậu ta.

Bình thường bọn họ vì có thể kết giao cùng một đại linh thú hay là đại yêu thú, mỗi ngày đi dạo không ít núi, du dãng đến tận biển, kết quả bất luận thế nào đều không gặp hơn một con, còn có thể bị trả thù. Mà tiểu gia nhà họ Lâm ngay cả tu đạo cũng không vừa lòng, lại cứ liên tục hai lần bị đại yêu thú linh thú va vào, đây là thế nào? Đây là miêu tả tốt nhất cho việc người so với người tức chết người ấy mà! Thế nào mà họ không có loại vận khí này chứ?

Lâm U và Mục Viêm Khiếu bị một nhóm người nhìn đến cả người khó chịu, kéo ra khóe miệng, Lâm U nắm lấy Mục Viêm Khiếu rồi đi vào trong hội nghị. Lúc này hội nghị hẳn đã bắt đầu rồi, bọn họ lần này tới Côn Lôn không phải để bị người khác xem như khỉ, tuyệt đối không thể quên chính sự.

Quả nhiên, trên đài tuyết đính ngọc Côn Lôn, đại biểu cho tu giả ám giới hiện nay, đại yêu, quỷ tộc cũng đã ngồi trên đài tuyết đính ngọc, lúc này những người đó cãi nhau đến lợi hại, nhìn theo sắc mặt hình như hoàn toàn không phải việc nhỏ gì. Lâm U thậm chí trông thấy ông cố của mình, bây giờ ông ấy nước miếng tung bay nói gì đó, vẻ mặt đều là biểu tình ‘các người tại sao có thể ngu xuẩn như vậy’.

Mục Viêm Khiếu cũng nhìn thấy ông cố Lâm, lần thứ hai cảm nhận vợ mình có hậu thuẫn, nhà mẹ đẻ không dễ đối phó tí nào. Nhưng người này rõ ràng thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, lại đanh đá chỉ vào mũi mắng chửi thậm chí còn xắn tay áo in mấy chữ ‘đạo trưởng’ lên, lần nữa làm đại thiếu cảm thấy tam quan vỡ vụn.

Lâm U lôi kéo Mục Viêm Khiếu ở một bên tìm vị trí ngồi xuống, tiếp đó tùy tiện chọt chọt một tu giả bên cạnh, “Mấy ông cụ này vì cái gì mà bảy mồm tám mỏ chõ vào như thế vậy?”

Nam tu bị chọt tinh thần bát quái không thiếu, hết sức phấn khởi nói: “Ôi chao, không phải là vấn đề gần đây hàng rào kết giới giữa ám giới và ma giới đó sao, nghe đâu hình như kết giới sắp phá, cậu cũng biết nêu như chẳng may kết giới phá bên này của chúng ta lập tức vào giai đoạn chuẩn bị chiến tranh, lần này ma đầu không biết có tính cách gì nữa, vạn nhất đầu óc hắn không dùng được muốn đánh nhau, vậy đối với hai bên chúng ta đều không tốt. Nên Côn Lôn và Thái Bạch lúc này đang liên hợp phê bình Cửu Hoa đấy, ai bảo Cửu Hoa chống đỡ kết giới lớn nhất làm chi? Thủ lĩnh ba đại thế gia đã ở đây rồi, lần này phỏng chừng Cửu Hoa phải chảy nhiều máu rồi.”

Lâm U: “Anh cũng biết không ít chuyện nhỉ.”

Nam tu cười hắc hắc: “Khách khí khách khí, tại hạ là người núi Thái Bạch, đã sớm nhìn đám ngụy quân tử Cửu Hoa kia không vừa mắt. Vì để bọn họ phòng thủ kết giới, hàng năm chúng tôi cho bọn họ bao nhiêu thứ, kết quả họ phòng thành cái dạng này, chậc chậc! Cậu xem cậu xem, bà cố nội Lam gia đều muốn dùng gậy đánh người, ông cố Lâm gia cũng xắn tay áo rồi đó!”

Lâm U trầm mặc. Ông của cậu thật sự khí phách tận Côn Lôn.

Đợi sắp tới một canh giờ, người trên đài ngọc rốt cục thảo luận xong về việc kết giới hệ trọng, bọn họ đang định kéo dài thời gian thảo luận, Lâm U một bước lớn xông lên, đi đến trước đài ngọc nói: “Tôi muốn cáo trạng.”

Ông cố Lâm gia thấy chắt trai của mình hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã bị niềm vui sướng khi thấy chắt trai thay thế, thẳng tay xoa xoa đầu Lâm U: “Tiểu Lâm Tử đòi cáo trạng sao, kiện ai, hình dáng thế nào nói ông cố nghe, ông nhất định đòi lại công bằng cho con.”

Dưới đài đông đảo người xem không nói gì, ông trước mặt nhiều người như vậy cam đoan thế thật sự tốt chứ? Vạn nhất cháu trai ông kiện vớ vẩn thì sao?

Nhưng Lâm U lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp gật đầu một cái cáo trạng: “Tôi muốn kiện người An Định đường bỏ bê nhiệm vụ. Châu Âu có xuất hiện ma tu giết người, bọn họ vậy mà một chút phản ứng cũng không có.”

Lời này của Lâm U vừa ra bầu không khí trong cuộc vốn náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại. Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Đây là con cháu nhà tu quyết đấu hay sao?

Không riêng gì mấy người dưới đài vẻ mặt bắt đầu kích động chờ xem bát quái và náo nhiệt, trên đài Côn Lôn, lão đại Thái Bạch, Cửu Hoa và Vương gia, Lam gia đều nhìn về phía cậu.

“Không cần nhìn tôi, tìm người tính toán là biết. Có lẽ để phi cầm các người tự tính cũng được. Gia đình người bạn phàm nhân của tôi gặp nạn, căn cứ đầu mối ông ấy nói, người nọ hẳn là sử dụng phương pháp nhiếp hồn, nhưng chỉ nhằm vào phụ nữ.”

Phó trưởng An Định đường ngồi dưới ngọc đài cách đó không xa, sắc mặt bây giờ phải nói là muôn màu muôn vẻ, hắn chẳng thể ngờ tới thế mà có người lại đi kiện bọn họ, hơn nữa người này còn là tài hoa tuyệt thế Lâm gia kia. Hắn muốn nói mấy lời trào phúng hay phản bác, nhưng có thể làm đến lão nhị An Định đường, hắn có thể giữ gìn bình tĩnh hơn Triệu Thắng, nếu Lâm U dám trước mặt nhiều người như vậy kiện An Định đường, chỉ sợ bên châu Âu thật sự xảy ra vấn đề.

Tuy nói An Định đường bọn họ chịu trách nhiệm chủ yếu là khu vực Trung Quốc, nhưng bên châu Âu cũng có người trông, nếu xảy ra chuyện như vậy mà bọn họ đến phát hiện cũng chẳng có, cũng không phải là bận bịu, ngoài ý muốn, hay là có thể thoái thác gì gì đó, đây là bỏ bê nhiệm vụ thật sự. Đến lúc đó An Định đường ôm không nổi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ung Bá Nam nhìn về phía Lâm U Lâm U không thể nào tốt được, cậu nói cậu không có việc gì chạy đến đây kiện chúng tôi để làm chi? Nhàn rỗi đau trứng phải không? Thật sự có chuyện cậu bí mật nói với chúng tôi một tiếng không được sao? Như vậy chúng ta cũng tình cảm hơn rồi, kết quả cậu làm ngược lại, nói ra trước mặt mọi người, thật sự là, thật sự là!

Sau này An Định đường sẽ không tìm cậu mua thuốc nữa! Hừ!

Lúc này Ung Bá Nam còn chưa cảm thấy có gì đáng ngại cho lắm, nghĩ thầm chỉ là bỏ sót một yêu tinh nhiếp hồn mà thôi, nhưng đợi đến lúc bấm ngón tay và nhân lúc mấy linh cầm xem tình huống xong việc trở về, Ung Bá Nam xem sắc mặt của họ, đã cảm thấy hình như không tốt lắm.

“Ma khí mạnh mẽ.” Người đi dò xét vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Mấy người An Định đường bị chó ăn rồi sao?! Bên châu Âu đã sắp bị ma khí ăn mòn, bọn họ vậy mà đến bây giờ cái gì cũng không biết?!”

Người bấm đốt ngón tay cũng nhíu mày: “Việc này chuyện xấu quá nhiều, hơn nữa hình như có dính dáng đến ám tuyến không thấy. Một cái không tốt thì có thể nguy hại đến an ninh ám giới. An Định đường thất trách.”

Ung Bá Nam nghe được có phần há hốc mồm, sao lại nghiêm trọng như thế?

Không đợi hắn kịp phản ứng, chưởng môn Côn Lôn liền trực tiếp hạ lệnh: “Bá Nam, An Định đường các người lơ là chức trách về sau lại tính, ngay bây giờ nhanh chóng đi châu Âu xử lý việc này. Việc này nếu như chỉ là trời đất xảy ra chuyện không may thì thôi, nếu xử lý không tốt nguy hại đến Trung Quốc chúng ta, cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Ung Bá Nam trực tiếp nhảy lên, nhanh chóng cúi đầu đáp lời: “Chưởng môn yên tâm, tôi lập tức triệu hồi toàn bộ nhân thủ đi châu Âu.”

Ung Bá Nam xám xịt chạy đi, mục đích Lâm U cũng đạt được, cùng ông cố Lâm nói mấy lời này xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị ông cụ chưởng môn Thái Bạch vừa vặn bắt lại: “Đây là Tiểu Lâm Tử sao, quả thật thông minh lanh lợi, văn hoa thiên phú, chậc chậc, thế nào, nghe nói trước kia con không muốn học đạo, hiện bên người có con cháu Chu Tước và Trọng Minh điểu, con còn muốn nói không học sao? Ông vừa nhìn con là thích lắm, bây giờ nếu như con muốn bái ông làm thầy, ông tặng kèm cho con một phương pháp tu tập huyết mạch thần thú nhé? Hắc hắc, nếu như con cam tâm tình nguyện, cho thêm tụi con một bộ phương pháp song tu cũng có thể luôn ~”

Lâm U nghe vậy trong nháy mắt trừng lớn con ngươi của mình, đây là chưởng môn Thái Bạch tiên phong đạo cốt kia sao?! Đây cũng quá, lắm! Già không nên nết!!! Nhưng Mục đại thiếu thì thoáng cái có thật nhiều nhiều hảo cảm với ông cụ này, song tu gì gì đó, rất hợp khẩu vị của hắn.

Lúc này chưởng môn Côn Lôn, Cửu Hoa và mấy trưởng lão khác dưới đài: Mẹ kiếp! Có người không biết xấu hổ đoạt đồ đệ như ông sao?! Thế mà lại mơ tưởng đoạt một được hai?! Muốn đánh nhau rồi phải không!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương