Tiểu Gia, Cười Một Tiếng Đi!!!
-
Chương 16: Mổ bụng sinh con
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết – DST Team
Tóm tắt nội dung quan trọng trong chương trước: Cuối cùng án kiện Dương Phụng Mỹ đã kết thúc, trong lòng Tiết Dĩ An lại có sự khó chịu không nói nên lời. Mặt khác, Lan Nhan yêu cầu Tiết Dĩ giúp mình mổ bụng.
Tiết Dĩ An hiểu rõ tường tận lời nói của Lan Nhan, rất lâu sau, nàng mới chớp mắt và nói cà lăm:
"Mổ, mổ bụng? Tỷ điên rồi!”
Lan Nhan cười khổ: "Ta không điên."
Thật ra trước đó, nàng ta sớm đã nhờ người bạn khuê phòng là Ngạo Tuyết giúp mình xem thử, Ngạo Tuyết nói mông của thai nhi hướng xuống dưới, vị trí của thai không đúng, nếu không mổ bụng, nói không chừng mẫu tử đều gặp nguy hiểm.
Lan Nhan nói rất êm tai, Tiết Dĩ An nghe vậy thì do dự một lát rồi mới vuốt cằm, vẻ mặt đường hoàng nghiêm chỉnh và nói:
"Thật không biết Nhai Tí gieo giống ra sao, rõ ràng vừa méo vừa dài.”
"..."
Lan Nhan xấu hổ nhìn thẳng Tiết Dĩ An, cho dù nàng ta là nữ nhân xuyên không từ hiện đại tới đây, đôi khi cũng không tài nào chấp nhận được lời nói trắng trợn của An An, nghĩ một hồi, trưởng tẩu như mẫu (mẹ), vẫn cất tiếng ho khan, lời nói thấm thía:
"An An, muội cũng sắp thành thân rồi, đôi khi nói chuyện đừng có...”
"Sao chứ?” Tiết Dĩ An của cổ đại sáng hết cả mắt, chống nạnh, cắt lời Lan Nhan: “Muội đã rất súc tích đấy được không? Muội chưa nói ca ấy bắn chệch nhé.”
"Phụt - -" Lan Nhan còn đang uống trà bỗng phun ra, xem ra quả là Trường Giang sóng trước đè sóng sau*, sóng sau chết trên bờ cát, nàng ta già rồi, không cản nổi dòng thủy triều nữa rồi.
*Ý nói người cổ đại hơn cả người hiện đại
Tiết Dĩ An thấy Lan Nhan ngượng ngùng, lại hiểu sai, cười méo mó rồi nói nhỏ:
"Chẳng lẽ... không phải Nhai Tí ca bắn chệch, mà là tư thế của người bên dưới không chính xác nên dẫn tới như vậy?”
"Nói bậy!" Lan Nhan hoàn toàn từ bỏ việc nói lời dạy dỗ với Tiết Dĩ An, không nể mặt và nói: “Chúng ta có thể đừng bàn về đề tài không bổ dưỡng nữa được không?”
Nghe xong lời này, Tiết Dĩ An mới thu mình lại ba phần, nói:
"Được, tiếp tục nói chuyện mổ bụng, tỷ thật sự nghĩ kỹ chứ?” Tuy rằng nàng cực kỳ yên tâm về việc mình sẽ mở ngực phá bụng, chẳng qua thường ngày nàng chỉ cắt bụng người chết, người sống thì...
Lan Nhan sờ bụng mình, vẻ mặt bình tĩnh và nói:
"Tới tìm muội thương lượng, đương nhiên đã lo lắng chu toàn, muội chỉ để ý tới việc cắt là được rồi. Nhưng mà bây giờ vẫn còn thiếu một thứ.”
Tiết Dĩ An nháy mắt mấy cái: “Thứ gì vậy?”
"Cỏ Tầm Ma.” Lan Nhan trầm ngâm trong chốt lát, ngó ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Một thứ có thể khiến người ta tạm thời bị tê liệt, thảo dược làm cho không có cảm giác đau đớn, nhưng ta không biết trong không gian này có hay không.”
"Cỏ Tầm Ma...” Tiết Dĩ An chống cằm trầm tư, trong chốc lát, nàng đập bàn đứng dậy nói: “Muội đã từng thấy thảo dược này, tóm lại là hồi năm kia, lúc phá án trên đường tới núi Mộ Vân, sư phụ và ta từng thấy, khi ấy sư phụ còn hái rất nhiều để mang theo bên người, nói rằng thảo dược này có hiệu quả, tạm thời gây tê liệt thần kinh của con người, hẳn là tỷ đang nói đến thứ này.”
Nghe vậy, khóe miệng Lan Nhan giương lên: “Vậy đành làm phiền muội muội rồi.”
Tiết Dĩ An cũng nhếch miệng cười với Lan Nhan, vỗ ngực nói:
"Tỷ yên tâm đi, muội biết núi Mộ Vân cách đây không xa, ngày mai muội sẽ gọi Tất An đi theo giúp muội hái.”
Lan Nhan mỉm cười, sẵng giọng:
"Hồi mới đến khách điếm, không phải muội hận Tứ đệ tận xương ư? Sao mấy ngày nay hễ đi đến đâu muội đều dẫn Bệ Ngạn theo?”
Khuôn mặt Tiết Dĩ An ửng đỏ vì cười, phản bác lại: “Không phải đâu, chẳng qua tên đần đó ở bên cạnh muội thì muội có người giúp đỡ, có thể đưa lưng ra cuốc giúp muội cái gì đó.”
Lan Nhan bật cười, lại lắc đầu nói:
"Có khả năng lần này phải phiền An An tự đưa lưng mình ra cuốc rồi.”
"Tỷ có ý gì thế?”
Lan Nhan nói: "Nếu nói mổ bụng, với tính cách “ruột thẳng tới đáy” như Nhai Tí và Bệ Ngạn, muội nghĩ bọn họ sẽ đồng ý à?”
Tiết Dĩ An trợn mắt to, che cái miệng to và nói:
"Chẳng lẽ chuyện lớn như vậy mà tỷ định giấu tướng công?”
Ánh mắt Lan Nhan lóe lên, nói:
"Ít nhất bây giờ không thể nói cho chàng biết, bằng không ngay cả cơ hội đến núi Mộ Vân của muội cũng sẽ bị cướp mất. An An, chúng ta chỉ có thời gian một tháng, muội hiểu không?”
Tuy rằng ngày xưa Tiết Dĩ An mơ mơ hồ hồ mấy chuyện phạm vào tình ái, nhưng liên quan đến mạng người, nàng cũng tự biết không thể qua loa, trịnh trọng gật đầu với chuyện riêng này và nói:
"Đêm nay đợi Tất tiểu tử ngủ rồi, muội sẽ ra ngoài, hái thuốc trở về còn cần thời gian thí nghiệm, nhất định phải mau mới được."
Nghe vậy, Lan Nhan cảm kích một hồi.
Nhìn tiểu nữ tử trước mắt, rõ ràng là một tiểu thư thanh thuần (thanh sạch và đơn thuần) hợp lòng người, sao về mặt tình dục lại như thế...
Nghĩ đến đây, Lan Nhan nhịn không được, nhíu mày hỏi:
"An An, muội đừng chê ta nhiều chuyện, bồi dưỡng nên tính cách bây giờ của muội, rốt cuộc hồi nhỏ muội đã trải qua những gì?”
"Hả?" Tiết Dĩ An nhướng mày, thế này mới không gọi là xua tay, nàng nói: “Thật ra cũng không có gì, muội chị nhớ lúc còn nhỏ, hình như trong già gặp khó khăn, phụ thân vội dẫn tám huynh muội lên đường, trăn trở mới đến đế đô. Từ khi xuất phát ở Lam quốc, chúng ta vừa làm tơ lụa để buôn bán vừa đi về phía cánh đồn. Sau này bạc trong nhà nhiều đến mức đoàn xe vận chuyển không được, cho nên đại ca mới nói đến việc định cư ở đế đô, lấy tất cả bạc ra để lo liệu ổn định sản nghiệp, cũng bắt đầu từ lúc đó, trong nhà có thước trang*, khách điếm, đổ phường*, hiệu cầm đồ vân vân...”
*Thước trang – cánh đồng sản xuất gạo; đổ phường – phường đánh bạc
"Trong nhà có nhiều bạc đến mức đoàn xe bị bất động luôn hả?”
Ánh mắt Lan Nhan trở nên lấp lánh, trời ạ, nhiều bạc như vậy, cho dù bị đập chết cũng được ấy!
Tiết Dĩ An thấy vẻ mặt Lan Nhan hoảng hốt, nàng nghiêng đầu nhìn rồi kêu lên:
"Tẩu tẩu, tẩu tẩu không sao chứ?” Ánh mắt khát khao thế này, có khác gì sùng kính khi trông thấy nữ thần đâu?
"Ặc... Không có việc gì, không có việc gì, muội cứ tiếp tục."
Lan Nhan lấy lại tinh thần, Tiết Dĩ An cũng gật đầu, tiếp tục nói:
"Dù sao đi nữa thì chuyện là thế này, khi ấy phụ thân và mấy lão ca ca vội lo buôn bán, không có ai chăm sóc muội nên mới tìm một ma ma tới, ai ngờ đâu ma ma này lại là tú bà của thanh lâu đã sụp đổ, bởi vì việc làm ăn xoay vòng (vốn) không tốt, thanh lâu phải đóng cửa, bà ấy đành ra ngoài kiếm thêm thu nhập. Sau này phụ thân biết chuyện, sợ muội học cái xấu nên dùng bạc lệnh cho bà ấy đi, kết quả không ngờ tú bà dùng số bạc đó mở kỹ viện mới, muội thường tới tìm bà ấy chơi, tự nhiên nên cứ vậy mà mưa dầm thấm đất thôi. Khà khà!”
Suốt buổi nói chuyện, Lan Nhan nghe mà đầu gật mạnh xuống hệt như gà con mổ thóc.
Hóa ra Mạnh mẫu (mẹ của Mạnh Tử) dời nhà ba lần là điều cực kỳ cần thiết, sau này sinh cục cưng ra, nhất định phải cách xa cái miệng đầy dâm – nói xa một chút thì là thẩm thẩm ấy. (tức là nói nó cách xa thẩm thẩm ấy, mà không tiện nói trực tiếp là “con hãy cách xa cái miệng... đó đó”)
Ban đêm, Tiết Dĩ An cố chống lại cơn ham ngủ, đôi mắt to nhìn thẳng vào người nằm bên cạnh.
Hơi thở của Bệ Ngạn vững vàng, miệng hơi vểnh lên, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp, dáng vẻ này... Hẳn là đang ngủ nhỉ?
Tiết Dĩ An thử chạm vào người hắn, không ngờ trong mộng mà Bệ Ngạn lại nỉ nọn một câu, cánh tay thô cứ vung lên như thế rồi ôm lấy nàng, làm cho cả hai mặt đối mặt với nhau thân mật lạ thường, hơi nóng “rành mạch phân minh” của Bệ Ngạn cũng phun sạch lên mặt Tiết Dĩ An.
Tiết Dĩ An nói lời oán than, nhìn về phía Bệ Ngan, lại phát hiện hắn không chỉ ngủ say sưa, gương mặt tuấn tú cũng hơi ửng đỏ, mặc dù ánh mắt đã bị mí che đậy, không thể nhìn thấy đồng tử thanh sạch như suối kia, nhưng khóe mắt lại hơi nhướng lên, lông mi cực dài hạ xuống dịu ngoan, chiếc mũi anh tuấn khiến Tiết Dĩ An cực kỳ ham muốn thổi một cái.
Tình cảnh này, Tiết Dĩ Nhan nhìn xem, đột nhiên hơi ngẩn người, không biết vì sao... cảm thấy sau khi trải qua đêm đó, Bệ Ngạn càng trở nên động tình, quả nhiên... bản thân nàng là sắc nữ sao?
Tiếng ho khan của Tiết Dĩ An bắt buộc nàng phải chôn sâu ánh mắt nhìn chằm chằm người ta, thậm chí còn nhịn không được mà nhỏ giọng phun ra câu:
"Trông dài khỏe như vậy mà không ép tôi phạm sai lầm sao?”
Dứt lời, nàng liền dè dặt cẩn trọng, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhưng phần eo bỗng bị ghì xuống, cánh tay Bệ Ngạn đặt trên eo nhỏ của Tiết Dĩ An cứ kéo nàng trở về ổ chăn như thế.
"A - -" Tiết Dĩ An la lên, lại ngẩng đầu, chỉ thấy Bệ Ngạn hé mở đôi mắt lóe sáng, thiếu đi phần trong suốt, thêm một chút quỷ dị thâm thúy.
"Ngươi đi làm gì vậy?" Giọng nói của Bệ Ngạn khàn khàn, dường như còn chưa tỉnh ngủ.
Tiết Dĩ An nhức đầu, tùy tiện nói dối:
"Ta muốn đi nhà xí."
"Ngươi nói bậy." Môi Bệ Ngạn hơi vểnh lên: “Ta và ngươi chung giường nhiều ngày, ngươi thức dậy vào ban đêm hồi nào?”
"Hả?" Tên khốn kiếp này còn rất cẩn thận, Tiết Dĩ An ngẩng mí mắt, lướt qua đôi môi mỏng đẹp của Bệ Ngạn, ngăn chặn việc chảy máu mũi vì xúc động, xoay người sang chỗ khác.
"Sao hả?”
"Không có gì." Chẳng qua đang cố gắng khắc chế sự xúc động với ngươi thôi, nhất định là đêm người tham ăn hơn.
Tiết Dĩ An hung hăng hít mấy hơi thật sâu rồi mới nói:
"Sao ngươi cũng tỉnh?"
Vừa bị hỏi, Bệ Ngạn bỗng trở nên xấu hổ.
"Làm gì?" Tiết Dĩ An cảm giác được có ánh mắt nóng cháy truyền đến sau lưng mình, nàng vội xoay người nhìn lại.
Bệ Ngạn nhíu mày, nói ấp a ấp úng:
"Ta... Giống như độc không được giải sạch sẽ."
!!!
Tiết Dĩ An mở to hai mắt nói không ra lời, độc không được giải sạch sẽ? Có ý gì?!
Bệ Ngạn thấy thế, nhưng lại nắm lấy tay Tiết An như kiểu “thần không biết quỷ không hay”, làm nũng nói:
"Là ngươi làm hại, phải phụ trách.”
Tiết Dĩ An tìm lại được tiếng nói của mình, hất tay Bệ Ngạn ra, cả kinh và nói:
"Ta, ta phụ trách gì chứ? Cũng đâu phải là ta bảo ngươi uống thuốc đó.”
"Nhưng ngươi để ta làm người thử nghiệm thuốc - - "
Ánh mắt ướt át của Bệ Ngạn nhìn thẳng vào Tiết Dĩ An, nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đầy ánh chớp đá lửa.
Tiết Dĩ An trợn trắng mắt, nàng đê tiện như vậy sao? Một lần dùng tay giúp ngươi thăng thiên cũng không quá tệ, còn muốn chiếm chỗ tốt khoe mã à?!
"Ta, ta thật sự muốn đi nhà xí, ta đi đây!”
Dứt lời, ngay cả áo ngoài cũng không lấy, Tiết Dĩ An lập tức chạy vội ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Bệ Ngạn im lặng nằm trên giường. Không thấy bóng dáng Tiết Dĩ An nữa, mỹ nam trên giường mới mỉm cười, đã trốn thoát sao?
À há, không sao, cơ hội còn nhiều mà.
PS – Lời tác giả: Tôi biết có rất nhiều thân nhóm (nhóm người thân/bạn thân) đọc đến đây đều rất nghi ngờ, cọ cọ mọi người, xin đừng hoài nghi bạn nhỏ Bệ Ngạn của chúng ta ~.~
Hắn vẫn ngây thơ đáng yêu như trước, tiểu ngu ngốc khờ khạo, chương sau sẽ tiết lộ. Oa hu...
Tóm tắt nội dung quan trọng trong chương trước: Cuối cùng án kiện Dương Phụng Mỹ đã kết thúc, trong lòng Tiết Dĩ An lại có sự khó chịu không nói nên lời. Mặt khác, Lan Nhan yêu cầu Tiết Dĩ giúp mình mổ bụng.
Tiết Dĩ An hiểu rõ tường tận lời nói của Lan Nhan, rất lâu sau, nàng mới chớp mắt và nói cà lăm:
"Mổ, mổ bụng? Tỷ điên rồi!”
Lan Nhan cười khổ: "Ta không điên."
Thật ra trước đó, nàng ta sớm đã nhờ người bạn khuê phòng là Ngạo Tuyết giúp mình xem thử, Ngạo Tuyết nói mông của thai nhi hướng xuống dưới, vị trí của thai không đúng, nếu không mổ bụng, nói không chừng mẫu tử đều gặp nguy hiểm.
Lan Nhan nói rất êm tai, Tiết Dĩ An nghe vậy thì do dự một lát rồi mới vuốt cằm, vẻ mặt đường hoàng nghiêm chỉnh và nói:
"Thật không biết Nhai Tí gieo giống ra sao, rõ ràng vừa méo vừa dài.”
"..."
Lan Nhan xấu hổ nhìn thẳng Tiết Dĩ An, cho dù nàng ta là nữ nhân xuyên không từ hiện đại tới đây, đôi khi cũng không tài nào chấp nhận được lời nói trắng trợn của An An, nghĩ một hồi, trưởng tẩu như mẫu (mẹ), vẫn cất tiếng ho khan, lời nói thấm thía:
"An An, muội cũng sắp thành thân rồi, đôi khi nói chuyện đừng có...”
"Sao chứ?” Tiết Dĩ An của cổ đại sáng hết cả mắt, chống nạnh, cắt lời Lan Nhan: “Muội đã rất súc tích đấy được không? Muội chưa nói ca ấy bắn chệch nhé.”
"Phụt - -" Lan Nhan còn đang uống trà bỗng phun ra, xem ra quả là Trường Giang sóng trước đè sóng sau*, sóng sau chết trên bờ cát, nàng ta già rồi, không cản nổi dòng thủy triều nữa rồi.
*Ý nói người cổ đại hơn cả người hiện đại
Tiết Dĩ An thấy Lan Nhan ngượng ngùng, lại hiểu sai, cười méo mó rồi nói nhỏ:
"Chẳng lẽ... không phải Nhai Tí ca bắn chệch, mà là tư thế của người bên dưới không chính xác nên dẫn tới như vậy?”
"Nói bậy!" Lan Nhan hoàn toàn từ bỏ việc nói lời dạy dỗ với Tiết Dĩ An, không nể mặt và nói: “Chúng ta có thể đừng bàn về đề tài không bổ dưỡng nữa được không?”
Nghe xong lời này, Tiết Dĩ An mới thu mình lại ba phần, nói:
"Được, tiếp tục nói chuyện mổ bụng, tỷ thật sự nghĩ kỹ chứ?” Tuy rằng nàng cực kỳ yên tâm về việc mình sẽ mở ngực phá bụng, chẳng qua thường ngày nàng chỉ cắt bụng người chết, người sống thì...
Lan Nhan sờ bụng mình, vẻ mặt bình tĩnh và nói:
"Tới tìm muội thương lượng, đương nhiên đã lo lắng chu toàn, muội chỉ để ý tới việc cắt là được rồi. Nhưng mà bây giờ vẫn còn thiếu một thứ.”
Tiết Dĩ An nháy mắt mấy cái: “Thứ gì vậy?”
"Cỏ Tầm Ma.” Lan Nhan trầm ngâm trong chốt lát, ngó ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Một thứ có thể khiến người ta tạm thời bị tê liệt, thảo dược làm cho không có cảm giác đau đớn, nhưng ta không biết trong không gian này có hay không.”
"Cỏ Tầm Ma...” Tiết Dĩ An chống cằm trầm tư, trong chốc lát, nàng đập bàn đứng dậy nói: “Muội đã từng thấy thảo dược này, tóm lại là hồi năm kia, lúc phá án trên đường tới núi Mộ Vân, sư phụ và ta từng thấy, khi ấy sư phụ còn hái rất nhiều để mang theo bên người, nói rằng thảo dược này có hiệu quả, tạm thời gây tê liệt thần kinh của con người, hẳn là tỷ đang nói đến thứ này.”
Nghe vậy, khóe miệng Lan Nhan giương lên: “Vậy đành làm phiền muội muội rồi.”
Tiết Dĩ An cũng nhếch miệng cười với Lan Nhan, vỗ ngực nói:
"Tỷ yên tâm đi, muội biết núi Mộ Vân cách đây không xa, ngày mai muội sẽ gọi Tất An đi theo giúp muội hái.”
Lan Nhan mỉm cười, sẵng giọng:
"Hồi mới đến khách điếm, không phải muội hận Tứ đệ tận xương ư? Sao mấy ngày nay hễ đi đến đâu muội đều dẫn Bệ Ngạn theo?”
Khuôn mặt Tiết Dĩ An ửng đỏ vì cười, phản bác lại: “Không phải đâu, chẳng qua tên đần đó ở bên cạnh muội thì muội có người giúp đỡ, có thể đưa lưng ra cuốc giúp muội cái gì đó.”
Lan Nhan bật cười, lại lắc đầu nói:
"Có khả năng lần này phải phiền An An tự đưa lưng mình ra cuốc rồi.”
"Tỷ có ý gì thế?”
Lan Nhan nói: "Nếu nói mổ bụng, với tính cách “ruột thẳng tới đáy” như Nhai Tí và Bệ Ngạn, muội nghĩ bọn họ sẽ đồng ý à?”
Tiết Dĩ An trợn mắt to, che cái miệng to và nói:
"Chẳng lẽ chuyện lớn như vậy mà tỷ định giấu tướng công?”
Ánh mắt Lan Nhan lóe lên, nói:
"Ít nhất bây giờ không thể nói cho chàng biết, bằng không ngay cả cơ hội đến núi Mộ Vân của muội cũng sẽ bị cướp mất. An An, chúng ta chỉ có thời gian một tháng, muội hiểu không?”
Tuy rằng ngày xưa Tiết Dĩ An mơ mơ hồ hồ mấy chuyện phạm vào tình ái, nhưng liên quan đến mạng người, nàng cũng tự biết không thể qua loa, trịnh trọng gật đầu với chuyện riêng này và nói:
"Đêm nay đợi Tất tiểu tử ngủ rồi, muội sẽ ra ngoài, hái thuốc trở về còn cần thời gian thí nghiệm, nhất định phải mau mới được."
Nghe vậy, Lan Nhan cảm kích một hồi.
Nhìn tiểu nữ tử trước mắt, rõ ràng là một tiểu thư thanh thuần (thanh sạch và đơn thuần) hợp lòng người, sao về mặt tình dục lại như thế...
Nghĩ đến đây, Lan Nhan nhịn không được, nhíu mày hỏi:
"An An, muội đừng chê ta nhiều chuyện, bồi dưỡng nên tính cách bây giờ của muội, rốt cuộc hồi nhỏ muội đã trải qua những gì?”
"Hả?" Tiết Dĩ An nhướng mày, thế này mới không gọi là xua tay, nàng nói: “Thật ra cũng không có gì, muội chị nhớ lúc còn nhỏ, hình như trong già gặp khó khăn, phụ thân vội dẫn tám huynh muội lên đường, trăn trở mới đến đế đô. Từ khi xuất phát ở Lam quốc, chúng ta vừa làm tơ lụa để buôn bán vừa đi về phía cánh đồn. Sau này bạc trong nhà nhiều đến mức đoàn xe vận chuyển không được, cho nên đại ca mới nói đến việc định cư ở đế đô, lấy tất cả bạc ra để lo liệu ổn định sản nghiệp, cũng bắt đầu từ lúc đó, trong nhà có thước trang*, khách điếm, đổ phường*, hiệu cầm đồ vân vân...”
*Thước trang – cánh đồng sản xuất gạo; đổ phường – phường đánh bạc
"Trong nhà có nhiều bạc đến mức đoàn xe bị bất động luôn hả?”
Ánh mắt Lan Nhan trở nên lấp lánh, trời ạ, nhiều bạc như vậy, cho dù bị đập chết cũng được ấy!
Tiết Dĩ An thấy vẻ mặt Lan Nhan hoảng hốt, nàng nghiêng đầu nhìn rồi kêu lên:
"Tẩu tẩu, tẩu tẩu không sao chứ?” Ánh mắt khát khao thế này, có khác gì sùng kính khi trông thấy nữ thần đâu?
"Ặc... Không có việc gì, không có việc gì, muội cứ tiếp tục."
Lan Nhan lấy lại tinh thần, Tiết Dĩ An cũng gật đầu, tiếp tục nói:
"Dù sao đi nữa thì chuyện là thế này, khi ấy phụ thân và mấy lão ca ca vội lo buôn bán, không có ai chăm sóc muội nên mới tìm một ma ma tới, ai ngờ đâu ma ma này lại là tú bà của thanh lâu đã sụp đổ, bởi vì việc làm ăn xoay vòng (vốn) không tốt, thanh lâu phải đóng cửa, bà ấy đành ra ngoài kiếm thêm thu nhập. Sau này phụ thân biết chuyện, sợ muội học cái xấu nên dùng bạc lệnh cho bà ấy đi, kết quả không ngờ tú bà dùng số bạc đó mở kỹ viện mới, muội thường tới tìm bà ấy chơi, tự nhiên nên cứ vậy mà mưa dầm thấm đất thôi. Khà khà!”
Suốt buổi nói chuyện, Lan Nhan nghe mà đầu gật mạnh xuống hệt như gà con mổ thóc.
Hóa ra Mạnh mẫu (mẹ của Mạnh Tử) dời nhà ba lần là điều cực kỳ cần thiết, sau này sinh cục cưng ra, nhất định phải cách xa cái miệng đầy dâm – nói xa một chút thì là thẩm thẩm ấy. (tức là nói nó cách xa thẩm thẩm ấy, mà không tiện nói trực tiếp là “con hãy cách xa cái miệng... đó đó”)
Ban đêm, Tiết Dĩ An cố chống lại cơn ham ngủ, đôi mắt to nhìn thẳng vào người nằm bên cạnh.
Hơi thở của Bệ Ngạn vững vàng, miệng hơi vểnh lên, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp, dáng vẻ này... Hẳn là đang ngủ nhỉ?
Tiết Dĩ An thử chạm vào người hắn, không ngờ trong mộng mà Bệ Ngạn lại nỉ nọn một câu, cánh tay thô cứ vung lên như thế rồi ôm lấy nàng, làm cho cả hai mặt đối mặt với nhau thân mật lạ thường, hơi nóng “rành mạch phân minh” của Bệ Ngạn cũng phun sạch lên mặt Tiết Dĩ An.
Tiết Dĩ An nói lời oán than, nhìn về phía Bệ Ngan, lại phát hiện hắn không chỉ ngủ say sưa, gương mặt tuấn tú cũng hơi ửng đỏ, mặc dù ánh mắt đã bị mí che đậy, không thể nhìn thấy đồng tử thanh sạch như suối kia, nhưng khóe mắt lại hơi nhướng lên, lông mi cực dài hạ xuống dịu ngoan, chiếc mũi anh tuấn khiến Tiết Dĩ An cực kỳ ham muốn thổi một cái.
Tình cảnh này, Tiết Dĩ Nhan nhìn xem, đột nhiên hơi ngẩn người, không biết vì sao... cảm thấy sau khi trải qua đêm đó, Bệ Ngạn càng trở nên động tình, quả nhiên... bản thân nàng là sắc nữ sao?
Tiếng ho khan của Tiết Dĩ An bắt buộc nàng phải chôn sâu ánh mắt nhìn chằm chằm người ta, thậm chí còn nhịn không được mà nhỏ giọng phun ra câu:
"Trông dài khỏe như vậy mà không ép tôi phạm sai lầm sao?”
Dứt lời, nàng liền dè dặt cẩn trọng, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhưng phần eo bỗng bị ghì xuống, cánh tay Bệ Ngạn đặt trên eo nhỏ của Tiết Dĩ An cứ kéo nàng trở về ổ chăn như thế.
"A - -" Tiết Dĩ An la lên, lại ngẩng đầu, chỉ thấy Bệ Ngạn hé mở đôi mắt lóe sáng, thiếu đi phần trong suốt, thêm một chút quỷ dị thâm thúy.
"Ngươi đi làm gì vậy?" Giọng nói của Bệ Ngạn khàn khàn, dường như còn chưa tỉnh ngủ.
Tiết Dĩ An nhức đầu, tùy tiện nói dối:
"Ta muốn đi nhà xí."
"Ngươi nói bậy." Môi Bệ Ngạn hơi vểnh lên: “Ta và ngươi chung giường nhiều ngày, ngươi thức dậy vào ban đêm hồi nào?”
"Hả?" Tên khốn kiếp này còn rất cẩn thận, Tiết Dĩ An ngẩng mí mắt, lướt qua đôi môi mỏng đẹp của Bệ Ngạn, ngăn chặn việc chảy máu mũi vì xúc động, xoay người sang chỗ khác.
"Sao hả?”
"Không có gì." Chẳng qua đang cố gắng khắc chế sự xúc động với ngươi thôi, nhất định là đêm người tham ăn hơn.
Tiết Dĩ An hung hăng hít mấy hơi thật sâu rồi mới nói:
"Sao ngươi cũng tỉnh?"
Vừa bị hỏi, Bệ Ngạn bỗng trở nên xấu hổ.
"Làm gì?" Tiết Dĩ An cảm giác được có ánh mắt nóng cháy truyền đến sau lưng mình, nàng vội xoay người nhìn lại.
Bệ Ngạn nhíu mày, nói ấp a ấp úng:
"Ta... Giống như độc không được giải sạch sẽ."
!!!
Tiết Dĩ An mở to hai mắt nói không ra lời, độc không được giải sạch sẽ? Có ý gì?!
Bệ Ngạn thấy thế, nhưng lại nắm lấy tay Tiết An như kiểu “thần không biết quỷ không hay”, làm nũng nói:
"Là ngươi làm hại, phải phụ trách.”
Tiết Dĩ An tìm lại được tiếng nói của mình, hất tay Bệ Ngạn ra, cả kinh và nói:
"Ta, ta phụ trách gì chứ? Cũng đâu phải là ta bảo ngươi uống thuốc đó.”
"Nhưng ngươi để ta làm người thử nghiệm thuốc - - "
Ánh mắt ướt át của Bệ Ngạn nhìn thẳng vào Tiết Dĩ An, nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đầy ánh chớp đá lửa.
Tiết Dĩ An trợn trắng mắt, nàng đê tiện như vậy sao? Một lần dùng tay giúp ngươi thăng thiên cũng không quá tệ, còn muốn chiếm chỗ tốt khoe mã à?!
"Ta, ta thật sự muốn đi nhà xí, ta đi đây!”
Dứt lời, ngay cả áo ngoài cũng không lấy, Tiết Dĩ An lập tức chạy vội ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Bệ Ngạn im lặng nằm trên giường. Không thấy bóng dáng Tiết Dĩ An nữa, mỹ nam trên giường mới mỉm cười, đã trốn thoát sao?
À há, không sao, cơ hội còn nhiều mà.
PS – Lời tác giả: Tôi biết có rất nhiều thân nhóm (nhóm người thân/bạn thân) đọc đến đây đều rất nghi ngờ, cọ cọ mọi người, xin đừng hoài nghi bạn nhỏ Bệ Ngạn của chúng ta ~.~
Hắn vẫn ngây thơ đáng yêu như trước, tiểu ngu ngốc khờ khạo, chương sau sẽ tiết lộ. Oa hu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook