Tiểu Dược Thê
-
Chương 134
Ân Tu Văn cẩn thận suy nghĩ lại, bên ngoài còn đang nhao nhao ầm ỹ, không lâu sau trong phòng lộ ra một chút ánh sáng. Có người bước tới nói với hắn, hắn nhìn có chút quen mắt, chính là Hổ Quyền. Hổ Quyền cởi bỏ dây thừng trên người hắn xuống: ” Lão gia yên tâm, Phạm tổng quản đã dẫn người tới rồi.”
Bên ngoài truyền tới thanh âm đao kiếm va chạm, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lăn qua lộn lại một chặp thẳng tới khi trời tối hắn mới an toàn về đến nhà. Lúc này hắn sớm đã không còn sức lực nữa, để mặc cho hạ nhân đưa hắn về phòng. A Ân vội vã chạy tới, lo lắng gọi “Cha’ một tiếng. Hắn nghe thấy thì gương mặt liền sầm xuống, xa cách.
Qua vài ngày sau, mặt của Ân Tu Văn cũng không còn xưng lên như vậy nữa, A Ân cùng Khương Tuyền vẫn luôn thỉnh an đầy đủ, đang lúc dùng điểm tâm có nhắc tới chuyện đưa Hạo Ca nhi cùng nhị phòng tam phòng tới, Ân Tu Văn dài mặt, nói: “Đón cái gì mà đón, bọn họ không có cái phúc khí này đâu.”
A Ân lại bày ra bộ dạng tiếc nuối.
Mà hắn thấy biểu cảm của nàng như vậy lại càng thêm khẳng định lòng dạ của nàng, quả thực là muốn đem toàn gia tới làm bia đỡ đạn đây mà. Hắn thấy vậy không khỏi tức giận tới mức ngứa cả răng, lại hết lần này đến lần khác đều là nhi nữ tự mình cứu hắn trở về, hắn cũng không thể nói gì được, chỉ có thể âm thầm sinh khí trong lòng.
Cả trạch để cho dù có lớn hơn nữa, nhưng hắn cảm thấy chính mình ở lại thêm có ngày cả đầu cũng không còn, kẻ thù của nữ nhi thật đáng sợ!
“Mau chóng cứu Lãng Ca nhi ra đi, ngươi đừng nghĩ Lãng Ca nhi ở lại chỗ này, hắn còn phải quay về Cung Thành cưới vợ.” Hắn vốn muốn còn lấy ít tiền, nhưng nhìn tới bộ dạng cười tới vân đạm phong khinh nhưng mơ hồ trong đó còn cả tia sát ý âm trầm của nhi nữ khiến không khỏi nhớ tới tên nam nhân mặt sẹo lúc trước, có thể trấn định mà giao thiệp cùng đám người như vậy, vậy nội tâm hẳn là sâu tới cỡ nào, vạn nhất nổi lên sát tâm, hắn chỉ có thể chết tha hương tha liễu mà thôi.
Nàng ngay cả chuyện mang toàn gia ra làm bia đỡ đạn cũng làm được, nghĩ đến chút nữa, chắc còn có thể giết cả người nữa đi!
Ân Tu Văn cảm thấy hắn không thể trêu tới đứa nhi nữ này, mặt lạnh lùng, nói: “Nói chung là sớm một chút chuộc nó ra đi thôi.”
Tần thị nhất nhất nghe theo trượng phu của mình, chuyện nhiều ngày qua cũng đã nhìn vào trong mắt, cảm thấy Vĩnh Bình này cuộc sống quá nguy hiểm, phú quý quả thật là đổi mệnh mà lấy, lại có thêm vài phần đau lòng cho nhi nữ. Nhưng nghĩ tới Hạo Ca nhi, còn có Lãng ca nhi vẫn đang ở trong ngục, chút đau lòng của bà cũng tan biến mất, hóa thành trầm mặc.
A Ân sau khi trở lại sân viện nhà mình, gọi Phạm Hảo Hạch tới.
“Cô nương xin yên tâm, mọi người đều là người của mình, không có bất kỳ sơ suất nào.”
Nàng cười nói: “Huynh là việc ta càng ngày càng yên tâm, tự nhiên liền tin tưởng. Minh Lãng ở trong ngục thế nào rồi?”
“Theo lời cô nương nói, hắn chịu khổ không ít đâu.” Dừng lại, hắn lại tiếp: “Có điều ta đã đả thông quan hệ, cô nương nếu muốn sớm cứu người từ trong ngục ra đều có thể. Với tâm tình hiện giờ của lão gia, chỉ sợ là ước gì mau chóng mang theo đại lang sớm ngày trở về.”
Nàng nói: “Chuyện của Minh Lãng không cần vội, để hắn ở trong ngục nếm thêm chút khổ cực đã, lần này để hắn nhớ cho kỹ, cha nương bên kia cũng vậy, lành sẹo rồi thì quên đau, trái lại lại khiến các huynh hao tổn một phen.”
Phạm Hảo Hạch vội vàng đáp: “Cô nương nghiêm trọng rồi, vì cô nương ta chút chuyện nhỏ nhặt này không đáng là gì.”
Như nhớ tới điều gì, nàng lại nói: “Chuyện tra ra chưa?”
“Bẩm cô nương, ta đã hỏi qua lão gia cùng phu nhân, phu nhân nói rằng lão gia lúc ở tửu lâu uống rượu vô tình nghe được tin tức. Lão gia dạo trước ở tửu quán có quen được một người bạn rượu, gọi là lão Trần, là người Vĩnh Bình, ngay cả chủ ý quỳ ngoài cửa cũng đều là do lão Trần đưa ra.”
Nàng run rẩy: “Đang ở Vĩnh Bình êm đẹp tự dưng chạy tới Cung Thành làm gì?”
“Cô nương phát giác ra kẻ nào sao?”
Người đầu tiên nàng nghi ngờ là hoàng đế, thế nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy không đúng lắm. Hắn nếu muốn giết chết nàng chăn bản không cần phải rắc rối ra tay từ người nhà nàng như vậy, làm vậy quá quanh co rồi, vả lại xem qua nhiều ngày rồi như vậy, chuyện này cũng không hẳn là chuyện lớn gì, chỉ là nàng không được cho phép mà thôi. Hay nói cách khác, hoàng đế dùng thủ đoạn này, quả thực có hơi quá.
Nàng phủ nhận là hoàng đế.
Nhưng vào lúc này một đạo thanh âm trầm thấp vang lên: “Lão Trần là tiểu nhị ở Thanh Lan phường Vĩnh Bình, quanh năm cung cấp rượu cho Lý gia. Mấy tháng trước có người bắt gặp Lý Dung cùng lão Trần nói chuyện, ngày thứ hai lão Trần liền nghỉ làm ở Thanh Lan phường chạy tới Cung Thanh.
Phạm Hảo Hạch phản ứng kịp, vội vàng thi lễ.
“Bái kiến hầu gia.”
Trầm Trường Đường dựa vào khung cửa, khoát tay: “Không cần đa lễ, tới điều tra trên người nhà Lý gia.”
Phạm Hảo Hạch liếc nhìn A Ân, cho tới khi thấy nàng gật đầu mới không tiếng động lùi ra. Hắn nói: “Hạ nhân của nàng đối với nàng rất trung tâm.”
Nàng gác lại chén trà trong tay, hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”
Giongj nói nhàn nhạt.
Hắn đi tới cầm tay nàng, nàng cũng không có thoát ra, chỉ hỏi: “Không cần thượng triều sao?”
“Bị bệnh.”
Nàng giương mắt nhìn hắn, đồng mâu đen nhánh, một chút bệnh tật cũng không nhìn thấy, miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn, cổ tay hơi thoát ra lại bị hắn nắm chặt lại, giọng nói phát ra như chuông đồng, bay tới bên tai nàng: “Bệnh tương tư.”
Sắc mắt nàng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Thấy nàng yên lặng, hắn lại nói: “Chuyện của cha nương nàng không cần lo lắng, lúc nàng ở Lan Hoa tự không để ý tới bản thân đang nhiễm phong hàn mà niệm kinh thay cha nương cầu phúc sớm đã có người biết được, hiếu tâm được trời đất chứng giám.”
“Tuy Châu Lan Hoa tự? Ta…”
“Nàng không có, ta biết. Nhưng biện pháp này là do mẫu thân ta nghĩ ra, nhưng nàng cứ nghe theo đi. Người đời đem chữ hiếu làm trọng, chúng ta đều là tục nhân, một chút biểu hiện bề ngoài không thể không làm.”
Nàng hơi động: “Đa tạ Trầm phu nhân.”
Lúc hắn rời đi, vẫn không nói một chữ liên quan tới hoàng đế. Nàng cũng không có chủ động nhắt tới, thấy bóng lưng hắn khuất dạng, trong lòng có vài phần phiền muộn. Hắn đi vào mật đạo, khóe môi liền không khỏi căng chặt.
Hắn không rõ hoàng đế vì sao lại không thích nàng, rõ ràng nàng ngay cả tức giận cũng dễ nhìn như vậy, từ sợ tóc tới lỗ chân lông cũng đều không tìm ra chút tì vết nào, thế nhưng hoàng đế lại cức một mực không thích nàng. Vì vậy hai người ngày hôm trước liền huyên náo một trận không vui.
Hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên đối với hoàng đế cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Rời khỏi mật đạo, Ngôn Thâm hạ giọng nói: “Hầu gia, Ngôn Mặc bên kia bẩm báo tới, thánh thượng tăng thêm nhân thủ, hắn sợ rằng không thể kéo dài thêm được nữa.”
Hắn hơi biến sắc mặt.
Ngôn Thâm lại tiếp: “Vì sao thánh thượng ngược lại đối với Gỉa Nguyên Công lại cố chấp như vậy chứ?”
Hắn nói: “Có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đấy, không còn kéo dài được nữa liền…” Nói rồi hắn ở trước cổ làm ra một động tác.
Ngôn Thâm liền hiểu.
Ân Tu Văn ở trong trạch để dưỡng thương, Tần thị đương nhiên là ở bên hầu hạ. Ân Tu Văn không dám đòi tiền trên người A Ân, không thể làm gì khác ngoài đánh chủ ý lên người Khương Tuyền. Hắn cho người gọi Khương Tuyền tới, nàng đã được A Ân dặn dò, thoái thác được một lần nhưng không thể thoái thác được mãi, cuối cùng tần thị đích thân tới cửa, nàng vô pháp cự tuyệt.
Ân Tu Văn nói: “Chờ sau khi Lãng ca nhi ra ngoài, chúng ta liền trở về, lộ phí đi đường còn chưa có kịp chuẩn bị, hạ nhân ở trạch để lại không biết tập quán của người Cung Thành chúng ta, mua gì cũng đều không hợp tâm ý ta, nhưng A Tuyền ngươi không giống, dù sao chúng ta cũng nuôi ngươi bao năm, sở thích của chúng ta ngươi rõ ràng nhất. Mấy ngày này thời tiết tốt, thích hợp ra ngoài mua đồ.”
Ân Tu Văn sau khi nói xong, Khương Tuyền da mặt mỏng, cũng chỉ dám đáp ứng.
A Ân ở Thanh Huy lâu, Phạm Hảo Hạch cũng ở Thanh Huy lâu, Khương Tuyền suy nghĩ một chút liền dẫn bảy, tám người cầm danh sách đồ Ân Tu Văn muốn mua ra ngoài đi mua.
A Ân giảng một canh giờ, cổ họng cũng đã khô, lúc vào nhã gian nghỉ mới rót một chén trà thấm cho nhuận giọng. Nàng vừa uống vừa suy nghĩ giải quyết chuyện bên Lý gia. Nói là Lý gia, còn không phải nói tới Lý Dung.
Có thể nghĩ đến dùng người nhà nàng gây ra phiền toái cho nàng như vậy, hẳn phải biết rất rõ tình huống trong nhà nàng, không nói tới đem đệ đệ quanh năm ở ngoài buôn bán của nàng ra, có thể được Lý Dung đối với nhà nàng ngược lại rõ như lòng bàn tay.
Thế nhưng Lý Dung tại sao muốn gây phiền phức cho nàng?
Bời vì Mục Dương hầu? Hay là nàng ta đã biết được gì? Không, Lý Dung nhất định là biết chuyện giữa nàng và Mục Dương hầu. Chỉ là thủ đoạn như vậy không thể là do Lý Dung nghĩ ra được. Nàng đã từng tiếp xúc với Lý Dung vài lần, lần đầu là ở Tạ phủ Cung Thành, nàng ta không vừa mắt nàng liền tìm tới tận cửa, không có tâm cơ giống như bây giờ.
Lúc này Phạm Hảo Hạch đi vào.
“Đại cô nương, ta tra ra được một chuyện, Lý dung từ Cung Thành quay về Vĩnh Bình có dẫn theo thêm một nha hoàn, có người nói là nàng ta cứu được người đó trên đường từ Thanh Châu tới Cung Thành, nhưng nha hoàn này chỉ luôn ở trong phòng, rất được Lý Dung tín nhiệm, người trong phủ đều gọi nàng ta là Trục Âm cô nương.”
Nàng nhạy cảm: “Lý Dung tự ban?”
“Nghe nói Lý Dung không có thói quen ban tên cho nha hoàn.”
Nàng chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, đều không phải nàng suy nghĩ nhiều, tên này chợt nghe liền cảm thấy oán khí rất nặng. Nàng cẩn thận nhớ lại những kẻ thù của mình, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra người nào có thể liên quan tới Lý Dung, Nguyệt Minh huyện chủ còn ở Vĩnh Châu, hiện tại lại có nghĩa phụ cùng các vị nghĩa huynh, Nguyệt Minh huyện chủ nếu muốn làm xằng bậy cũng phải cân nhắc suy tính một chút. Ngọc Thành công chúa gần đây còn đang bận tranh sủng cùng các vị công chúa khác, căn bản không có khả năng để ý tới Lý Dung.
Như vậy, còn có ai?
Nàng hỏi: “Trục Âm kia bộ dạng thế nào?”
“Rất kỳ quái, nha hoàn bên cạnh Lý Dung chỉ có Trục Âm người này rất ít khi lộ diện, người có thể gặp qua nàng cũng ít đếm trên đầu ngón tay, rất thần bí. Đúng rồi, có người nói năm đó là nàng ta từ trên vách đá ngã xuống, vừa vặn được Lý Dung cứu.”
“Vách núi? Huynh nói vách núi nào?”
Hắn đáp: “Từ Thanh Châu tới Cung Thành, cũng chỉ có bốn ngọn núi, ta nghe nói, lúc đó Lý Dung sợ bị phát hiện, cho nên đặc biệt chỉ đi theo sơn lộ, vừa chuẩn bị tới Cung Thành thì gặp phải sạt lở, vừa vặn có thể loại bỏ ra hai ngọn núi, nếu ta đoán không sai, chắc là từ vùng núi ngoại ô Tuy Châu té xuống, ở dưới lại có sông, có thể thuận tiện xuôi theo dòng.”
Nàng hơi trầm ngâm: “Ngoại ô Tuy Châu, như vậy thì là từ Tuy Châu ra ngoài.”
Cừu nhân của nàng ở Tuy Châu, ấn tượng khắc sâu nhất chỉ còn lại Lục Lam.
Hai chữ ‘Lục Lam’ này vừa lóe ra, sắc mặt nàng đại biến.
“Không xong rồi, nếu quả thực là Lục Lam, A Tuyền sẽ gặp nguy hiểm.”
Bên ngoài truyền tới thanh âm đao kiếm va chạm, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lăn qua lộn lại một chặp thẳng tới khi trời tối hắn mới an toàn về đến nhà. Lúc này hắn sớm đã không còn sức lực nữa, để mặc cho hạ nhân đưa hắn về phòng. A Ân vội vã chạy tới, lo lắng gọi “Cha’ một tiếng. Hắn nghe thấy thì gương mặt liền sầm xuống, xa cách.
Qua vài ngày sau, mặt của Ân Tu Văn cũng không còn xưng lên như vậy nữa, A Ân cùng Khương Tuyền vẫn luôn thỉnh an đầy đủ, đang lúc dùng điểm tâm có nhắc tới chuyện đưa Hạo Ca nhi cùng nhị phòng tam phòng tới, Ân Tu Văn dài mặt, nói: “Đón cái gì mà đón, bọn họ không có cái phúc khí này đâu.”
A Ân lại bày ra bộ dạng tiếc nuối.
Mà hắn thấy biểu cảm của nàng như vậy lại càng thêm khẳng định lòng dạ của nàng, quả thực là muốn đem toàn gia tới làm bia đỡ đạn đây mà. Hắn thấy vậy không khỏi tức giận tới mức ngứa cả răng, lại hết lần này đến lần khác đều là nhi nữ tự mình cứu hắn trở về, hắn cũng không thể nói gì được, chỉ có thể âm thầm sinh khí trong lòng.
Cả trạch để cho dù có lớn hơn nữa, nhưng hắn cảm thấy chính mình ở lại thêm có ngày cả đầu cũng không còn, kẻ thù của nữ nhi thật đáng sợ!
“Mau chóng cứu Lãng Ca nhi ra đi, ngươi đừng nghĩ Lãng Ca nhi ở lại chỗ này, hắn còn phải quay về Cung Thành cưới vợ.” Hắn vốn muốn còn lấy ít tiền, nhưng nhìn tới bộ dạng cười tới vân đạm phong khinh nhưng mơ hồ trong đó còn cả tia sát ý âm trầm của nhi nữ khiến không khỏi nhớ tới tên nam nhân mặt sẹo lúc trước, có thể trấn định mà giao thiệp cùng đám người như vậy, vậy nội tâm hẳn là sâu tới cỡ nào, vạn nhất nổi lên sát tâm, hắn chỉ có thể chết tha hương tha liễu mà thôi.
Nàng ngay cả chuyện mang toàn gia ra làm bia đỡ đạn cũng làm được, nghĩ đến chút nữa, chắc còn có thể giết cả người nữa đi!
Ân Tu Văn cảm thấy hắn không thể trêu tới đứa nhi nữ này, mặt lạnh lùng, nói: “Nói chung là sớm một chút chuộc nó ra đi thôi.”
Tần thị nhất nhất nghe theo trượng phu của mình, chuyện nhiều ngày qua cũng đã nhìn vào trong mắt, cảm thấy Vĩnh Bình này cuộc sống quá nguy hiểm, phú quý quả thật là đổi mệnh mà lấy, lại có thêm vài phần đau lòng cho nhi nữ. Nhưng nghĩ tới Hạo Ca nhi, còn có Lãng ca nhi vẫn đang ở trong ngục, chút đau lòng của bà cũng tan biến mất, hóa thành trầm mặc.
A Ân sau khi trở lại sân viện nhà mình, gọi Phạm Hảo Hạch tới.
“Cô nương xin yên tâm, mọi người đều là người của mình, không có bất kỳ sơ suất nào.”
Nàng cười nói: “Huynh là việc ta càng ngày càng yên tâm, tự nhiên liền tin tưởng. Minh Lãng ở trong ngục thế nào rồi?”
“Theo lời cô nương nói, hắn chịu khổ không ít đâu.” Dừng lại, hắn lại tiếp: “Có điều ta đã đả thông quan hệ, cô nương nếu muốn sớm cứu người từ trong ngục ra đều có thể. Với tâm tình hiện giờ của lão gia, chỉ sợ là ước gì mau chóng mang theo đại lang sớm ngày trở về.”
Nàng nói: “Chuyện của Minh Lãng không cần vội, để hắn ở trong ngục nếm thêm chút khổ cực đã, lần này để hắn nhớ cho kỹ, cha nương bên kia cũng vậy, lành sẹo rồi thì quên đau, trái lại lại khiến các huynh hao tổn một phen.”
Phạm Hảo Hạch vội vàng đáp: “Cô nương nghiêm trọng rồi, vì cô nương ta chút chuyện nhỏ nhặt này không đáng là gì.”
Như nhớ tới điều gì, nàng lại nói: “Chuyện tra ra chưa?”
“Bẩm cô nương, ta đã hỏi qua lão gia cùng phu nhân, phu nhân nói rằng lão gia lúc ở tửu lâu uống rượu vô tình nghe được tin tức. Lão gia dạo trước ở tửu quán có quen được một người bạn rượu, gọi là lão Trần, là người Vĩnh Bình, ngay cả chủ ý quỳ ngoài cửa cũng đều là do lão Trần đưa ra.”
Nàng run rẩy: “Đang ở Vĩnh Bình êm đẹp tự dưng chạy tới Cung Thành làm gì?”
“Cô nương phát giác ra kẻ nào sao?”
Người đầu tiên nàng nghi ngờ là hoàng đế, thế nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy không đúng lắm. Hắn nếu muốn giết chết nàng chăn bản không cần phải rắc rối ra tay từ người nhà nàng như vậy, làm vậy quá quanh co rồi, vả lại xem qua nhiều ngày rồi như vậy, chuyện này cũng không hẳn là chuyện lớn gì, chỉ là nàng không được cho phép mà thôi. Hay nói cách khác, hoàng đế dùng thủ đoạn này, quả thực có hơi quá.
Nàng phủ nhận là hoàng đế.
Nhưng vào lúc này một đạo thanh âm trầm thấp vang lên: “Lão Trần là tiểu nhị ở Thanh Lan phường Vĩnh Bình, quanh năm cung cấp rượu cho Lý gia. Mấy tháng trước có người bắt gặp Lý Dung cùng lão Trần nói chuyện, ngày thứ hai lão Trần liền nghỉ làm ở Thanh Lan phường chạy tới Cung Thanh.
Phạm Hảo Hạch phản ứng kịp, vội vàng thi lễ.
“Bái kiến hầu gia.”
Trầm Trường Đường dựa vào khung cửa, khoát tay: “Không cần đa lễ, tới điều tra trên người nhà Lý gia.”
Phạm Hảo Hạch liếc nhìn A Ân, cho tới khi thấy nàng gật đầu mới không tiếng động lùi ra. Hắn nói: “Hạ nhân của nàng đối với nàng rất trung tâm.”
Nàng gác lại chén trà trong tay, hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”
Giongj nói nhàn nhạt.
Hắn đi tới cầm tay nàng, nàng cũng không có thoát ra, chỉ hỏi: “Không cần thượng triều sao?”
“Bị bệnh.”
Nàng giương mắt nhìn hắn, đồng mâu đen nhánh, một chút bệnh tật cũng không nhìn thấy, miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn, cổ tay hơi thoát ra lại bị hắn nắm chặt lại, giọng nói phát ra như chuông đồng, bay tới bên tai nàng: “Bệnh tương tư.”
Sắc mắt nàng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Thấy nàng yên lặng, hắn lại nói: “Chuyện của cha nương nàng không cần lo lắng, lúc nàng ở Lan Hoa tự không để ý tới bản thân đang nhiễm phong hàn mà niệm kinh thay cha nương cầu phúc sớm đã có người biết được, hiếu tâm được trời đất chứng giám.”
“Tuy Châu Lan Hoa tự? Ta…”
“Nàng không có, ta biết. Nhưng biện pháp này là do mẫu thân ta nghĩ ra, nhưng nàng cứ nghe theo đi. Người đời đem chữ hiếu làm trọng, chúng ta đều là tục nhân, một chút biểu hiện bề ngoài không thể không làm.”
Nàng hơi động: “Đa tạ Trầm phu nhân.”
Lúc hắn rời đi, vẫn không nói một chữ liên quan tới hoàng đế. Nàng cũng không có chủ động nhắt tới, thấy bóng lưng hắn khuất dạng, trong lòng có vài phần phiền muộn. Hắn đi vào mật đạo, khóe môi liền không khỏi căng chặt.
Hắn không rõ hoàng đế vì sao lại không thích nàng, rõ ràng nàng ngay cả tức giận cũng dễ nhìn như vậy, từ sợ tóc tới lỗ chân lông cũng đều không tìm ra chút tì vết nào, thế nhưng hoàng đế lại cức một mực không thích nàng. Vì vậy hai người ngày hôm trước liền huyên náo một trận không vui.
Hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên đối với hoàng đế cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Rời khỏi mật đạo, Ngôn Thâm hạ giọng nói: “Hầu gia, Ngôn Mặc bên kia bẩm báo tới, thánh thượng tăng thêm nhân thủ, hắn sợ rằng không thể kéo dài thêm được nữa.”
Hắn hơi biến sắc mặt.
Ngôn Thâm lại tiếp: “Vì sao thánh thượng ngược lại đối với Gỉa Nguyên Công lại cố chấp như vậy chứ?”
Hắn nói: “Có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đấy, không còn kéo dài được nữa liền…” Nói rồi hắn ở trước cổ làm ra một động tác.
Ngôn Thâm liền hiểu.
Ân Tu Văn ở trong trạch để dưỡng thương, Tần thị đương nhiên là ở bên hầu hạ. Ân Tu Văn không dám đòi tiền trên người A Ân, không thể làm gì khác ngoài đánh chủ ý lên người Khương Tuyền. Hắn cho người gọi Khương Tuyền tới, nàng đã được A Ân dặn dò, thoái thác được một lần nhưng không thể thoái thác được mãi, cuối cùng tần thị đích thân tới cửa, nàng vô pháp cự tuyệt.
Ân Tu Văn nói: “Chờ sau khi Lãng ca nhi ra ngoài, chúng ta liền trở về, lộ phí đi đường còn chưa có kịp chuẩn bị, hạ nhân ở trạch để lại không biết tập quán của người Cung Thành chúng ta, mua gì cũng đều không hợp tâm ý ta, nhưng A Tuyền ngươi không giống, dù sao chúng ta cũng nuôi ngươi bao năm, sở thích của chúng ta ngươi rõ ràng nhất. Mấy ngày này thời tiết tốt, thích hợp ra ngoài mua đồ.”
Ân Tu Văn sau khi nói xong, Khương Tuyền da mặt mỏng, cũng chỉ dám đáp ứng.
A Ân ở Thanh Huy lâu, Phạm Hảo Hạch cũng ở Thanh Huy lâu, Khương Tuyền suy nghĩ một chút liền dẫn bảy, tám người cầm danh sách đồ Ân Tu Văn muốn mua ra ngoài đi mua.
A Ân giảng một canh giờ, cổ họng cũng đã khô, lúc vào nhã gian nghỉ mới rót một chén trà thấm cho nhuận giọng. Nàng vừa uống vừa suy nghĩ giải quyết chuyện bên Lý gia. Nói là Lý gia, còn không phải nói tới Lý Dung.
Có thể nghĩ đến dùng người nhà nàng gây ra phiền toái cho nàng như vậy, hẳn phải biết rất rõ tình huống trong nhà nàng, không nói tới đem đệ đệ quanh năm ở ngoài buôn bán của nàng ra, có thể được Lý Dung đối với nhà nàng ngược lại rõ như lòng bàn tay.
Thế nhưng Lý Dung tại sao muốn gây phiền phức cho nàng?
Bời vì Mục Dương hầu? Hay là nàng ta đã biết được gì? Không, Lý Dung nhất định là biết chuyện giữa nàng và Mục Dương hầu. Chỉ là thủ đoạn như vậy không thể là do Lý Dung nghĩ ra được. Nàng đã từng tiếp xúc với Lý Dung vài lần, lần đầu là ở Tạ phủ Cung Thành, nàng ta không vừa mắt nàng liền tìm tới tận cửa, không có tâm cơ giống như bây giờ.
Lúc này Phạm Hảo Hạch đi vào.
“Đại cô nương, ta tra ra được một chuyện, Lý dung từ Cung Thành quay về Vĩnh Bình có dẫn theo thêm một nha hoàn, có người nói là nàng ta cứu được người đó trên đường từ Thanh Châu tới Cung Thành, nhưng nha hoàn này chỉ luôn ở trong phòng, rất được Lý Dung tín nhiệm, người trong phủ đều gọi nàng ta là Trục Âm cô nương.”
Nàng nhạy cảm: “Lý Dung tự ban?”
“Nghe nói Lý Dung không có thói quen ban tên cho nha hoàn.”
Nàng chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, đều không phải nàng suy nghĩ nhiều, tên này chợt nghe liền cảm thấy oán khí rất nặng. Nàng cẩn thận nhớ lại những kẻ thù của mình, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra người nào có thể liên quan tới Lý Dung, Nguyệt Minh huyện chủ còn ở Vĩnh Châu, hiện tại lại có nghĩa phụ cùng các vị nghĩa huynh, Nguyệt Minh huyện chủ nếu muốn làm xằng bậy cũng phải cân nhắc suy tính một chút. Ngọc Thành công chúa gần đây còn đang bận tranh sủng cùng các vị công chúa khác, căn bản không có khả năng để ý tới Lý Dung.
Như vậy, còn có ai?
Nàng hỏi: “Trục Âm kia bộ dạng thế nào?”
“Rất kỳ quái, nha hoàn bên cạnh Lý Dung chỉ có Trục Âm người này rất ít khi lộ diện, người có thể gặp qua nàng cũng ít đếm trên đầu ngón tay, rất thần bí. Đúng rồi, có người nói năm đó là nàng ta từ trên vách đá ngã xuống, vừa vặn được Lý Dung cứu.”
“Vách núi? Huynh nói vách núi nào?”
Hắn đáp: “Từ Thanh Châu tới Cung Thành, cũng chỉ có bốn ngọn núi, ta nghe nói, lúc đó Lý Dung sợ bị phát hiện, cho nên đặc biệt chỉ đi theo sơn lộ, vừa chuẩn bị tới Cung Thành thì gặp phải sạt lở, vừa vặn có thể loại bỏ ra hai ngọn núi, nếu ta đoán không sai, chắc là từ vùng núi ngoại ô Tuy Châu té xuống, ở dưới lại có sông, có thể thuận tiện xuôi theo dòng.”
Nàng hơi trầm ngâm: “Ngoại ô Tuy Châu, như vậy thì là từ Tuy Châu ra ngoài.”
Cừu nhân của nàng ở Tuy Châu, ấn tượng khắc sâu nhất chỉ còn lại Lục Lam.
Hai chữ ‘Lục Lam’ này vừa lóe ra, sắc mặt nàng đại biến.
“Không xong rồi, nếu quả thực là Lục Lam, A Tuyền sẽ gặp nguy hiểm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook