Tiểu Dược Thê
Chương 130

A Ân do dự vài ngày, thủy chung vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết chuyện này. May là Trầm Trường Đường gần đây rất bận, cặn bản không có thời gian tới đây, mới để cho nàng có thời gian suy tính. Có điều dù có bận thì hắn vẫn viết thư sai Ngôn Thâm đưa tới.

Mà nàng xem xong thư cũng sẽ hồi âm lại, những hôm không muốn hồi âm liền nhận được ánh mắt ai oán của Ngôn Thâm, đành không thể làm gì ngoài nhấc bút lên viết.

Ngày thứ năm Ngôn Thâm lại tới, nhưng ngoài ý muốn hôm nay nàng không thấy hắn mang thư tới, vậy nên không khỏi rất ngạc nhiên. Nàng hỏi: “Minh Mục bận tới mức không có cả thời gian viết thư nữa sao?”

Hắn đáp: “Bẩm cô nương, hầu gia đã nhiều ngày vẫn ở trong cung, ngay cả Hầu phủ cũng không quay về.”

Nàng ngẩn ra, hỏi hắn: “Trong cung xảy ra chuyện gì sao?”

“Không dám gạt cô nương, hầu gia ở trong cung hầu bệnh.”

Nàng nghe thấy hai chữ ‘hầu bệnh’ thì khẽ nhướn mi: “Thánh thượng ngã bệnh ư?”

Ngôn Thâm gật đầu: “Cho nên nhiều ngày nay Hầu gia vẫn chưa hồi phủ.”

“Thánh thượng bệnh nặng lắm ư?”

“Thuộc hạ cũng không rõ lắm, có điều chắc là nặng. Hôm nay hầu gia sai thuộc hạ tới đây truyền lời, bảo ngày mai sẽ tới, để cô nương dời lịch tới Thanh Huy lâu một chút.”

Nàng gật đầu.

“Ta đã biết.”

Ngôn Thâm vừa rời đi nàng liền rơi vào trầm tư.

Năm ngày này hắn mỗi ngày đều gửi thư cho nàng, nàng biết hắn ở trong cung bận rộn, thế nhưng nếu không phải nàng thuận miệng hỏi Ngôn Thâm cũng không biết thì ra hắn ở trong cung hầu bệnh. Nàng xoa xoa đầu, trong lòng âu sầu.

Qủa thực hai người bọn họ trong thư không có dính dáng tới chuyện hoàng đế.

Trước đây nàng biết hắn là thân huynh đệ với hoàng thượng, hiện tại biết được chuyện kia lòng nàng càng cảm thấy vi diệu hơn. Nghĩ tới điểm này nội tâm nàng có chút phiền muộn. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Nàng vội vàng thu lại nét mặt phiền muội, hắng giọng: “Vào đi.”

Qủa nhiên, người đi vào là A Tuyền.

Nàng đưa tới một hộp thức ăn, cười khanh khách: “Tỷ, muội tới giám sát tỷ ăn điểm tâm.”

Nói rồi đưa hộp tới, mở nắp ra, bên trong là cháo sen nóng hổi cùng vài miếng bánh cuộn thịt.

Nàng gác lại chuyện đang nghĩ, chuyên tâm ăn điểm tâm.

Muội muội này của nàng, ở phương diện giám sát rất nghiêm túc, nàng nếu không nghe lời nó, nó mấy ngày đều ở bên tai nàng càm ràm tới phát điên thì thôi. Sau khi dùng xong điểm tâm nó tự giác thu dọn chén đũa.

Nàng đã nhiều lần nói với nó, trong nhà có nha hoàn rồi, không còn giống như trước nữa, những việc nặng nhọc này cứ để nha hoàn làm, nhưng Khương Tuyền lại rất chấp nhất muốn tự mình thu dọn, nói không muốn để người khác chen vào thời gian hai tỷ muội ở chung.

Mỗi lần nghe xong A Ân đều rất bất đắc dĩ.

Mà hiện tại nàng lại theo bản năng khuyên nhủ: “Để nha hoàn tới thu dọn đi, trời chuyển lạnh rồi, muội mấy ngày này quỳ thủy tới, đừng đụng vào nước lạnh.”

“Chỉ hai bộ chén đũa thôi mà, không có gì đáng ngại, tỷ tỷ sau này gả cho hầu gia rồi, thời gian ở chung với tỷ tỷ lại ít hơn.”

Nàng giật giật khóe môi: “Nha đầu ngốc, sao lại vậy được? Ta dù gả cho hầu gia, thì vẫn là tỷ tỷ của muội, chúng ta muốn gặp liền gặp.” Hơn nữa, chuyện gả cho hầu gia, còn không biết tới bao giờ?

Vốn dĩ trong lòng đã có phần xác định, nhưng hiện tại chuyện của hoàng đế, chuyện kinh động nàng vừa không cẩn thận nghe được, xác định là còn khuya.

Làm như nhớ tới gì, Khương Tuyền lại nói: “Tỷ, muội nghe nói tháng sau có hội chùa, muội muốn đi xem, tỷ muốn đi cùng muội không?”

Nàng tính toán thời gian một chút: “Được, để ta sắp xếp thời gian một chút.” Dừng lại, nàng lại nói: “Muội nếu muốn ra ngoài, nhất định phải mang theo người đi.”

Khương Tuyền cười hì hì: “Biết rồi, tỷ mỗi ngày đều dặn như thế, muội còn quên được sao?”

Nàng biết hôm sau hắn tới nên đem thời gian tới Thanh Huy lâu dời tới trưa. Sáu ngày không gặp, với cá tính của hắn, nàng hiễu rõ hắn vừa gặp sẽ làm cái chuyện gì đầu tiên. Nàng cũng không muốn vô lực mềm nhũn tới Thanh Huy lâu.

Vì vậy trời tối nàng liền đi ngủ, muốn ngày kế dậy sớm một chút chải tóc trang điểm.

Đây là cái gọi là nữ nhân làm đẹp vì người mình thương.

Nhưng mà hôm sau gà vừa gáy, trời vẫn còn ảm đạm hắn đã tới. Người hắn đầy phong trần mệt mỏi, hai tròng mắt cũng ánh lên vẻ tiều tụy.

Nàng vừa mở mắt, còn đang ngái ngủ, thấy hắn ở cạnh giường liền giật bắn mình.

Hắn không nói một lời bắt đầu hôn nàng, ép nàng ngày càng lùi về sau, cho tới khi gần chạm vào tường nàng mới che môi lại: “Ta còn chưa rửa mặt đâu.”

Hắn nắm cổ tay nàng: “Ta không để ý.”

Nàng trừng hắn: “Nhưng ta để ý.”

Nhưng mà để ý cũng vô dụng, hắn lấy lui làm tiến, hôn lên mười đầu ngón tay nàng, tê dại, khiến nàng không nhìn được mà thả xuống. Hắn lại nhanh chóng tiến công, khí thế mạnh mẽ, tia mệt mỏi trong mắt cũng không còn nữa.

Đến khi nàng ngã xuống giường, vô lực mở to mắt, nói: “Có chuyện gì vui hả?”

“Kiều thê thông minh quá.”

Hắn lại cúi đầu hôn nàng.

Nàng không tránh được, lại phát hiện hắn lúc này có chút hăng hái, liền để mặc hắn làm bậy. Cho tới khi cả hai người đều thở hổn hển, nàng lại chủ động hỏi: “Chuyện gì cao hứng thế?”

Hắn ôm nàng, năm ngón tay ôm trọn tay nàng: “Thánh thượng có xu hướng buông xuôi rồi.”

“Thánh thượng biết ta?”

“Hiện tại ở Vĩnh Bình ai mà không biết tới đông gia Thanh Huy lâu chứ? Trước có hạch điêu kỹ giả ở phố Tây Huyền, lại có thêm một vị Kim Thăng Đại Lý tự khanh làm chỗ dựa, lại có Nguyệt Minh huyện chủ làm hòn đá kê chân, bây giờ lại là Tô gia nghĩa nữa, những chuyện này có thể không truyền tới tai thánh thượng sao? Hiện tại người đối với nàng tán thưởng có thừa, đợi qua một thời gian nữa ta liền hướng người xin tứ hôn.”

Hắn cúi đầu thơm lên má nàng, cao hứng như một tiểu hài nhi.

“A Ân, Ân Ân, ta muốn thật nhanh chóng cưới nàng về, nàng có vui không?” Không đợi nàng trả lời, hắn lại tự trả lời: “Ta thật cao hứng.” Vừa vúi đầu đem mặt nàng hôn khắp một lần.

Nàng có chút ngoài ý muốn: “Lý gia bên kia thì sao?”

“Chưa từng đính hôn, lúc đó chỉ là lời nói đùa của thánh thượng, không cần coi là thật.”

Ngực nàng có mấy lời muốn nói, nhưng nhìn thấy bộ dạng cao hứng của hắn chung quy vẫn không thể thốt nên lời, do dự mấy ngày nay cũng đang chôn chặt trong lòng. Nàng sợ lộ ra kẽ hở nên chủ động dân nụ hôn, cuốn lấy khiến hắn mất hồn.

Lúc rời khỏi lại nghĩ tới một chuyện, hắn nói: “Cho người ở Thanh Huy lâu chú ý một chút, không được tham gia bất kỳ chuyện gì liên quan tới đổ cây, triều đình bắt đầu nghiêm trị rồi.”

Nàng gật đầu: “Được.”

Bởi vì hạch điêu thời này rất hưng thịnh, hạch đào cũng rất được săn đón, thường sẽ có người mua một gốc cây đào, đợi khi hỏa nở hoa tàn quả mọc, lại chọn lọc một chút, nếu có thể sinh ra hạt tốt hoặc hạt lạ, qua tay một chút liền có thể trở mình bán ra giá cao ngất ngưởng.

Loại hành vi này liền được gọi là ‘Đổ cây.’

Những năm gần đây một gốc cây đào bị đẩy giá lên cực cao, cũng chính là bởi vì hạch điêu hưng thịnh, nàng càng có nhiều nahf vườn trồng đào, loại khác cũng không được ưa thích lắm.

Nàng biết những hạch điêu kỹ giả trong tay nàng có mấy người quen thói đổ cây, mặc dù đối với loại hành vi trục lợi này nàng chướng mắt nhưng không ảnh hưởng tới đại cục nên nàng cũng không để ý.

Đợi khi hắn đi nàng liền gọi Phạm Hảo Hạch tới dặn dò, cấm người trong Thanh Huy lâu tham gia đổ cây, nếu để phát hiện ra sẽ trừng phạt nặng.

Thanh Huy lâu tuy có vài người bất mãn, nhưng vẫn nghe theo lời dặn của nàng. Nàng cũng hiểu bọn họ oán hận, nhưng đợi tới khi triều đình ban ra lệnh cấm, những oán hận này sẽ liền biến mất.

Nhưng nàng đợi mấy ngày, lệnh cấm không thấy đâu, lại đợi được một người tới cửa.

Đây là lần thứ hai nàng gặp thái giám trong cung, tên hắn là Hoán Tác Ti Đằng, nghe nói là nội thì bên người hoàng đế, tới đây truyền đòi A Ân tới cung diện thánh. Nàng kiềm chế nội tâm kinh ngạc, hỏi: “Ti cô công, dân nữa mặt mày không sạch sẽ, có thể cho phép dân nữ hồi phủ tắm rửa chải tóc một phen không?”

Ti Đằng quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Không cần, trực tiếp đi theo ta.”

Nàng ứng đáp.

Dọc đường đi lòng nàng rất thấp thỏm, Ti Đằng nhưng thật ra nói không ít, trong lời nói đều biểu đạt thánh thượng bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dời ra thời gian gặp nàng, đây là do tổ tiên nàng phù hộ. Thế nhưng tới nơi rồi, hắn đi vào bẩm báo, liền để nàng ở ngoài đợi nửa canh giờ.

Nửa canh giờ sau hắn trở ra, nói: “Theo ta tới.”

Nàng hỏi: “Chẳng hay công công muốn đưa ta đi đâu?”

“Thánh thượng hiện tại thân thể không khỏe, vừa mới đỡ, không thể gặp những thứ bụi bặm, ngươi theo ta đi đổi một bộ xiêm y, sửa soạn một phen, tránh để thánh thượng mất hứng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương