Tiểu Dược Thê
-
Chương 125
‘Mục Dương hầu tới’, lời này vừa nói ra liền làm cho người ở đây đều rung động.
Tô tướng quân trước đây bởi vì liên quan tới muội muội mình nên đối với đứa cháu này cũng có chút xa cách, nhưng qua chuyện lần này nhờ có nó chu toàn mới không rơi vào cục diện bế tắc, bây giờ nghe thấy hắn tới trên mặt ông liền nhiều thêm vài phần ý cười.
Nguyệt Minh huyện chủ lại nghĩ hết cách chờ biểu ca tới nàng sẽ nghĩ hết biện pháp để biểu ca nàng cầu xin giúp nàng. Vừa rồi nàng vẫn thấy rõ, cô cô nói chuyện cùng phụ thân nhưng lại không có cầu xin giúp mình. Hiện tại chỉ có thể dựa vào biểu ca thôi! Nếu biểu ca chịu mở miệng, phụ thân nhất định sẽ cho huynh ấy vài phần mặt mũi.
Trầm phu nhân thì rất kinh ngạc. Đứa con trai này của bà vốn từ trước không thân lắm, mà đây là nhà mẹ đẻ của mà, số lần nó tơi đây cho tới bây giờ còn chưa vượt qua nổi một bàn tay.
A Ân lại hạ mắt, nâng chén trà nhẹ nhấp môi.
Vài ngày không gặp hắn, nàng quả thực có chút nhớ hắn rồi.
Người hầu dẫn Mục Dương hầu vào trong.
A Ân liền đứng dậy hành lễ.
Hắn thấy vậy chỉ khẽ gật đầu, rồi sau đó cũng không nhìn nàng thêm nữa, quay qua chào hỏi Tô tướng quân và mẫu thân mình, sau đó lại nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Nàng thấy vậy liền đứng dậy khom người, nói: “Tướng quân cùng hầu gia bàn chuyện, A Ân xin được cáo từ trước.”
Tô tướng quân khách khí đáp ứng.
Nhưng Nguyệt Minh huyện chủ đảo mắt, ôm chặt tay nàng: “Lần này là do ta không hiểu chuyện, còn mong Ân cô nương rộng lượng bỏ qua không cùng ta tính toán. Cô nương vừa tới đây không lâu, ta còn chưa từng hảo hảo tiếp đón cô nương nữa, hiện tại sao có thể rời đi nhanh như vậy được? Phụ thân, giờ cũng trưa rồi, vừa lúc biểu ca và cô mẫu cũng ở đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Nếu để Ân thị rời đi như nàng làm sao có thể biểu hiện đây? Lại làm sao mà mở miệng xin biểu ca giúp?
Tâm tư củ Nguyệt Minh huyện chủ đều viết hết lên mặt. Tô tướng quân thấy mà đau đầu.
Đúng lúc này hắn lại mở miệng: “Cũng được, ta bận rộn từ sáng cũng chưa được ăn cơm.”
Trầm phu nhân nghe thấy lời này thì cũng đồng ý: “Ca ca, cho người truyền thiện đi.”
Tình huống này, nàng cự tuyệt cũng không hay lắm, nhất là bên cạnh còn có một huyện chủ bám chặt lấy nàng.
Nha hoàn tôi tớ lục tục dâng đồ ăn lên, thức ăn bày biện đầy bàn, nàng được an bài ngồi cạnh Nguyệt Minh huyện chủ.
Trong bữa cơm, Tô tướng quân cùng Mục Dương hầu chăm chú đàm luận.
Nguyệt Minh huyện chủ hao phí tâm tư muốn chen vào nói, đáng tiếc hai người đó căn bản không cho nàng có cơ hội chen vào. Vài lần định mở miệng đều bị cha mình trừng mắt cản lại.
Nàng đàng cúi đầu ủ rũ ăn cơm.
Trầm phu nhân ngồi đối diện hai bên, tâm tư của bà hơn phân nửa đặt lên người con trai mình, khóe mắt lúc chuyển qua nhìn A Ân, thấy thời khắc này thần thái của Ân thị cùng Nguyệt Minh, không khỏi mang ra phân cao thấp một phen. Ân thị xuất thân bình thường, giờ khắc này ngồi ở đây chung quanh là quyền quý nhưng ngược lại không hề sợ hãi chút nào, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh thực sự là khiến cho bà phải ngạc nhiên. Mặc dù nàng có năng lực, ở Vĩnh Bình khơi lên được sóng gió đi nữa, ngồi cạnh nàng hiện tại đây là Mục Dương hầu danh tiếng lẫy lừng, với xuất thân của nàng theo lý mà nói, dù thế nào cũng có thể nhìn ra được chút dấu vết ngụy trang tỏ ra cứng rắn. Mà giờ khắc này Ân thị ngồi kia, nửa điểm dấu vết cũng nhìn không ra.
Vậy thì chỉ có thể chứng minh hai chuyện, hoặc là nàng giả bộ quá tốt, khiến bà đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng không nhìn ra được mánh khóe, hoặc là nàng ta thực sự có khí khái không sợ cường quyền.
Đương nhiên, Trầm phu nhân ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được cô nương bà tốn tâm tư phỏng đoán hiện tại lại là bảo bối trên đầu quả tim của con trai bà.
A Ân ăn đã có sáu phần no, lại nhận được cái nhìn nóng rực đang chiếu trên người mình, khóe mắt không khỏi nhẹ liếc lên, liền chạm phải ánh mắt hắn cách đó không xa cũng đang chiếu lại nàng, cánh mi run rẩy nhanh chóng cúi mắt.
Nàng nâng chén trà, nước trà xanh biếc phản chiếu con ngươi đen nhánh, lúc này chỉ có trời biết đất biết hắn biết nàng biết ý cười trong mắt đối phương.
Ở trước mặt mọi người ngụy trang vẻ rụt rè, nhưng trong lòng lại tràn ra cỗ vui sướng không biết từ đâu tới, khắp nơi ầm ĩ trong lòng nàng, lang quân ngồi ở kia, họ Trầm, danh Trường Đường, tự Minh Mục, phong hào Mục Dương, đang toàn tâm toàn ý quyến rũ nàng.
Đợi bữa cơm kết thúc, Nguyệt Minh huyện chủ cũng triệt để chết tâm.
Nàng ba lần bốn lượt mấp máy, người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra nàng có chuyện muốn nói, nhưng Mục Dương hầu lại dường như không phát hiện ra, cũng chưa từng hỏi tới. Nghĩ điểm này nội tâm nàng không khỏi uể oải, nhìn A Ân bên cạnh cũng càng thêm không thuận mắt.
Người hầu lần lượt dọn bát đĩa trên bàn, nàng cũng định đứng dậy cáo từ.
Nào ngờ vừa đứng lên dưới chân truyền đến một cỗ lực đạo khiến nàng lảo đảo suýt mất trọng tâm té xuốngđất, may là thân thể nàng dẻo dai có thể chống đỡ được.
Nàng không mặc không nhạt liếc nhìn Nguyệt Minh huyện chủ.
Cái nhìn này, người ở đây đều nhìn rõ tất cả.
Sắc mặt Tô tướng quân nóng như lửa đốt, gương mặt già nua của ông hôm nay triệt để thua sạch trên người nữ nhi của mình rồi. Ông nhanh chóng liếc nhìn muội muội nhà mình, lại không ngờ rằng lại bắt gặp được thần thái kỳ lạ trên mặt bà.
Mới vừa rồi lúc A Ân suýt ngã, bà vẫn đang chú ý tới cử chỉ của con trai mình, liền nhìn thấy một tia hoảng hốt trên gương mặt xưa nay ít tỏ thái độ của hắn, định đứng dậy, cho tới khi thấy Ân thị đứng ngã rồi, đôi tay siết chặt quả đấm mới từ từ giãn ra.
Trầm phu nhân lúc này lại đảo mắt lên người Ân thị, sinh ra vài phần cẩn thận dò xét.
A Ân rời khỏi Tô phủ liền ghé Thanh Huy lâu trước rồi mới về nhà mình. Lúc nàng về tới trạch để đã là buổi tối. Khương Tuyền lo lắng vô cùng, chỉ sợ nàng ở Tô phụ gặp phải ủy khuất gì, nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình về thì ngó trái ngó phải một phen xác định không có việc gì mới yên tâm, cùng A Ân nói chuyện mấy câu rồi mới để nàng trở về sân viện của mình.
Mới vừa bước vào cửa nàng liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang ngồi trước bàn sách của nàng, trên tay hắn cầm quyển dã sử mà nàng thường xem trước khi đi ngủ. Nhìn thấy nàng vào hắn cười: “Thích đọc sách chính sử sao?”
Nàng đóng cửa, chậm rãi đi tới trả lời hắn: “Chỉ là muốn biết thêm nhiều hơn một chút mà thôi.”
Ngươì vừa đứng vững, tay liền bị nắm lấy, hắn vuốt ve lòng bàn tay nàng, chậm rãi nói: “Thế sao không nói với ta? Ở hầu phủ có rất nhiều sách quý, cũng không thiếu sách dã sử. Có điều, chính sử chưa chắc đã đúng sự thật nhưng dã sử thì chắc chắn đúng. Chính sử xưa nay đều là do kẻ thắng cuộc viết lại.”
“Vậy chàng lần sau tới mang tới cho ta vài quyển nha.” Nói xong liền cúi xuống đặt lên má hắn một cái thơm. Ý cười trong mắt hắn lại càng sâu, “Chủ động như vậy, là vì bản hầu hôm nay làm gì sao?”
“Chàng lo lắng ta ở Tô phủ gặp ủy khuất.”
Năm ngón tay thon dài từ từ bò lên cánh tay, bả vai, lên tới gò má nàng: “Thật thông minh.”
Một tay kia nhẹ kéo nàng xuống ngồi vào lòng hắn, bàn tay dày rộng lại bắt đầu vuốt ve eo thon của nàng, khiến nàng cảm thấy có chút ngứa, vỗ vào tay hắn.
“Chàng kỳ thực còn lo lắng mẫu thân chàng làm khó ta đúng không?”
“Nàng thông minh như vậy, đối với tâm tư bản hầu đều bị nàng nhìn thấu hết rồi, nàng nói xem, bản hầu nên thưởng gì cho nàng đây?” Bàn tay đang xoa eo nàng chợt xoay người nàng lại, hôn thăm dò làn môi mềm mịn của nàng.
Hai người lại triền miên một phen, cho tới khi cả hai đều thở gấp mới thôi.
“Nàng lại đoán một chút xem.”
“Ừ?” Nàng cả người mềm nhũn dựa vào lòng hắn.
“Ta hiện tại đang nghĩ gì?”
Nàng ngước cổ lên, môi chạm vào cằm hắn, nói: “Đầu chàng chỉ nghĩ tới hai chuyện mà thôi, một là đùa giỡn lưu manh, hai là quốc gia đại sự. Ta đoán vậy đúng chưa? Hửm?”
Trầm Trường Đường đối với cô nương thông minh này thực sự là càng nhìn càng yêu, hắn vuốt cằm: “Nguyệt Minh là huyện chủ do hoàng gia sắc phong, đại biểu cho mặt mũi của hoàng gia. Trời có thể sụp, nhưng mặt mũi của hoàng gia thì không. Chuyện vạn dân thỉnh nguyện này, không phải là không thể được, nhưng dùng lúc này thì có chút quá khích, nếu dùng không khéo còn có thể phản tác dụng. Nàng suy nghĩ kĩ một chút xem, năm đó vạn dân thỉnh nguyện có thể kéo sủng phi rớt đài, nhiều quan viên bị phế bỏ, mặc dù là do hoàng đế quyết định, nhưng nội tâm hoàng đế sẽ suy nghĩ thế nào?”
Nàng tâm tư thông thấu, nhoáng cái liền hiểu được trọng điểm trong câu nói của hắn, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vẫn mềm nhĩn, đành chỉ có thể cọ cọ vào cổ hắn, đáp: “Sợ bị tổn hại thiên uy? Sợ gây nguy hiểm cho bản thân?”
Hắn gật đầu.
“Hôm nay vạn dân thỉnh nguyện quật ngã một sủng phi, vậy một ngày nào đó có kẻ lòng dạ bất chính dùng chuyện này muốn long ỷ của hoàng đế không chừng. Nói tích cực thì là vạn dân thỉnh nguyện, còn tiêu cực thì chính là…”
Nàng đáp tiếp: “Giương cờ khởi nghĩa?”
“Đúng.”
Nàng nghe mà phát sầu: “Vậy phải làm thế nào cho phải? Ta trước chỉ lo đạt được mục đích, hiện tại nghĩ tới mới thấy sợ.”
Trầm Trường Đường lại nói: “Có ta ở đây, nàng còn sợ gì?”
Nàng lại nháy mắt với hắn: “Chàng định làm gì?” Lúc này sức lực của nàng đã khôi phục lại một chút, ngồi thẳng dậy cùng hắn mặt đối mặt, nghiêm túc nhận thỉnh giáo.
“Nàng hiện tại chỉ là một hạch điêu kỹ giả, lại có thêm chút danh tiếng là đông gia trà quán, nhưng cũng chỉ là một cô nương, triều đình sẽ không nghĩ quá nhiều đâu. Ta cùng với Tô tướng quân đã thương lượng ổn thỏa, ngày mai ta lại vào cung thay nàng nói chuyện. Qua một đoạn thời gian nữa, sóng gió này rồi sẽ qua đi.” Hắn dừng lại, rồi tiếp: “Nguyệt Minh mấy ngày nữa sẽ được đưa tới thôn trang ở Vĩnh Châu, nàng ta quá mức hồ đồ tùy hứng, nhưng bây giờ chí ít nửa năm tới sẽ không xuất hiện ở Vĩnh Bình nữa.”
“Thì ra là chủ ý của chàng.”
“Ta chỉ là nhân tiện thôi, khiến nàng phiền lòng sao?”
“Đi một vị, còn có hai vị nữa. Vị hôn thê kia của chàng, chàng định giải quyết thế nào?”
Hắn há miệng cắn nhẹ lên môi nàng, đầu lưỡi tiến vào, quấy đảo đến mức hai mắt nàng ngập nước. Nàng buồn bực: “Sao nói đến vị hôn thê của chàng thì im lặng rồi?”
“Nàng không phải hỏi vị hôn thê của bản hầu sao?”
Nàng lúc này hiểu ra, tai đỏ lên.
“Ai là vị hôn thê của chàng!”
“Không phải ai, mà là họ Ân, danh là Ân cô nương.”
“Ai giảo văn tước tự với chàng chứ?”
“Vị hôn thê của ta.”
“Trầm hầu gia!”
Trầm Trường Đường cười thành tiếng, cũng không trêu chọc nàng nữa, nghiêm túc lại: “Ta Trầm Trường Đường đời này chỉ nhận định kiều thê Ân Ân, cho dù hoa thơm cỏ ngọt nơi nào, đều không có quan hệ với ta.”
Tô tướng quân trước đây bởi vì liên quan tới muội muội mình nên đối với đứa cháu này cũng có chút xa cách, nhưng qua chuyện lần này nhờ có nó chu toàn mới không rơi vào cục diện bế tắc, bây giờ nghe thấy hắn tới trên mặt ông liền nhiều thêm vài phần ý cười.
Nguyệt Minh huyện chủ lại nghĩ hết cách chờ biểu ca tới nàng sẽ nghĩ hết biện pháp để biểu ca nàng cầu xin giúp nàng. Vừa rồi nàng vẫn thấy rõ, cô cô nói chuyện cùng phụ thân nhưng lại không có cầu xin giúp mình. Hiện tại chỉ có thể dựa vào biểu ca thôi! Nếu biểu ca chịu mở miệng, phụ thân nhất định sẽ cho huynh ấy vài phần mặt mũi.
Trầm phu nhân thì rất kinh ngạc. Đứa con trai này của bà vốn từ trước không thân lắm, mà đây là nhà mẹ đẻ của mà, số lần nó tơi đây cho tới bây giờ còn chưa vượt qua nổi một bàn tay.
A Ân lại hạ mắt, nâng chén trà nhẹ nhấp môi.
Vài ngày không gặp hắn, nàng quả thực có chút nhớ hắn rồi.
Người hầu dẫn Mục Dương hầu vào trong.
A Ân liền đứng dậy hành lễ.
Hắn thấy vậy chỉ khẽ gật đầu, rồi sau đó cũng không nhìn nàng thêm nữa, quay qua chào hỏi Tô tướng quân và mẫu thân mình, sau đó lại nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Nàng thấy vậy liền đứng dậy khom người, nói: “Tướng quân cùng hầu gia bàn chuyện, A Ân xin được cáo từ trước.”
Tô tướng quân khách khí đáp ứng.
Nhưng Nguyệt Minh huyện chủ đảo mắt, ôm chặt tay nàng: “Lần này là do ta không hiểu chuyện, còn mong Ân cô nương rộng lượng bỏ qua không cùng ta tính toán. Cô nương vừa tới đây không lâu, ta còn chưa từng hảo hảo tiếp đón cô nương nữa, hiện tại sao có thể rời đi nhanh như vậy được? Phụ thân, giờ cũng trưa rồi, vừa lúc biểu ca và cô mẫu cũng ở đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Nếu để Ân thị rời đi như nàng làm sao có thể biểu hiện đây? Lại làm sao mà mở miệng xin biểu ca giúp?
Tâm tư củ Nguyệt Minh huyện chủ đều viết hết lên mặt. Tô tướng quân thấy mà đau đầu.
Đúng lúc này hắn lại mở miệng: “Cũng được, ta bận rộn từ sáng cũng chưa được ăn cơm.”
Trầm phu nhân nghe thấy lời này thì cũng đồng ý: “Ca ca, cho người truyền thiện đi.”
Tình huống này, nàng cự tuyệt cũng không hay lắm, nhất là bên cạnh còn có một huyện chủ bám chặt lấy nàng.
Nha hoàn tôi tớ lục tục dâng đồ ăn lên, thức ăn bày biện đầy bàn, nàng được an bài ngồi cạnh Nguyệt Minh huyện chủ.
Trong bữa cơm, Tô tướng quân cùng Mục Dương hầu chăm chú đàm luận.
Nguyệt Minh huyện chủ hao phí tâm tư muốn chen vào nói, đáng tiếc hai người đó căn bản không cho nàng có cơ hội chen vào. Vài lần định mở miệng đều bị cha mình trừng mắt cản lại.
Nàng đàng cúi đầu ủ rũ ăn cơm.
Trầm phu nhân ngồi đối diện hai bên, tâm tư của bà hơn phân nửa đặt lên người con trai mình, khóe mắt lúc chuyển qua nhìn A Ân, thấy thời khắc này thần thái của Ân thị cùng Nguyệt Minh, không khỏi mang ra phân cao thấp một phen. Ân thị xuất thân bình thường, giờ khắc này ngồi ở đây chung quanh là quyền quý nhưng ngược lại không hề sợ hãi chút nào, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh thực sự là khiến cho bà phải ngạc nhiên. Mặc dù nàng có năng lực, ở Vĩnh Bình khơi lên được sóng gió đi nữa, ngồi cạnh nàng hiện tại đây là Mục Dương hầu danh tiếng lẫy lừng, với xuất thân của nàng theo lý mà nói, dù thế nào cũng có thể nhìn ra được chút dấu vết ngụy trang tỏ ra cứng rắn. Mà giờ khắc này Ân thị ngồi kia, nửa điểm dấu vết cũng nhìn không ra.
Vậy thì chỉ có thể chứng minh hai chuyện, hoặc là nàng giả bộ quá tốt, khiến bà đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng không nhìn ra được mánh khóe, hoặc là nàng ta thực sự có khí khái không sợ cường quyền.
Đương nhiên, Trầm phu nhân ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được cô nương bà tốn tâm tư phỏng đoán hiện tại lại là bảo bối trên đầu quả tim của con trai bà.
A Ân ăn đã có sáu phần no, lại nhận được cái nhìn nóng rực đang chiếu trên người mình, khóe mắt không khỏi nhẹ liếc lên, liền chạm phải ánh mắt hắn cách đó không xa cũng đang chiếu lại nàng, cánh mi run rẩy nhanh chóng cúi mắt.
Nàng nâng chén trà, nước trà xanh biếc phản chiếu con ngươi đen nhánh, lúc này chỉ có trời biết đất biết hắn biết nàng biết ý cười trong mắt đối phương.
Ở trước mặt mọi người ngụy trang vẻ rụt rè, nhưng trong lòng lại tràn ra cỗ vui sướng không biết từ đâu tới, khắp nơi ầm ĩ trong lòng nàng, lang quân ngồi ở kia, họ Trầm, danh Trường Đường, tự Minh Mục, phong hào Mục Dương, đang toàn tâm toàn ý quyến rũ nàng.
Đợi bữa cơm kết thúc, Nguyệt Minh huyện chủ cũng triệt để chết tâm.
Nàng ba lần bốn lượt mấp máy, người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra nàng có chuyện muốn nói, nhưng Mục Dương hầu lại dường như không phát hiện ra, cũng chưa từng hỏi tới. Nghĩ điểm này nội tâm nàng không khỏi uể oải, nhìn A Ân bên cạnh cũng càng thêm không thuận mắt.
Người hầu lần lượt dọn bát đĩa trên bàn, nàng cũng định đứng dậy cáo từ.
Nào ngờ vừa đứng lên dưới chân truyền đến một cỗ lực đạo khiến nàng lảo đảo suýt mất trọng tâm té xuốngđất, may là thân thể nàng dẻo dai có thể chống đỡ được.
Nàng không mặc không nhạt liếc nhìn Nguyệt Minh huyện chủ.
Cái nhìn này, người ở đây đều nhìn rõ tất cả.
Sắc mặt Tô tướng quân nóng như lửa đốt, gương mặt già nua của ông hôm nay triệt để thua sạch trên người nữ nhi của mình rồi. Ông nhanh chóng liếc nhìn muội muội nhà mình, lại không ngờ rằng lại bắt gặp được thần thái kỳ lạ trên mặt bà.
Mới vừa rồi lúc A Ân suýt ngã, bà vẫn đang chú ý tới cử chỉ của con trai mình, liền nhìn thấy một tia hoảng hốt trên gương mặt xưa nay ít tỏ thái độ của hắn, định đứng dậy, cho tới khi thấy Ân thị đứng ngã rồi, đôi tay siết chặt quả đấm mới từ từ giãn ra.
Trầm phu nhân lúc này lại đảo mắt lên người Ân thị, sinh ra vài phần cẩn thận dò xét.
A Ân rời khỏi Tô phủ liền ghé Thanh Huy lâu trước rồi mới về nhà mình. Lúc nàng về tới trạch để đã là buổi tối. Khương Tuyền lo lắng vô cùng, chỉ sợ nàng ở Tô phụ gặp phải ủy khuất gì, nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình về thì ngó trái ngó phải một phen xác định không có việc gì mới yên tâm, cùng A Ân nói chuyện mấy câu rồi mới để nàng trở về sân viện của mình.
Mới vừa bước vào cửa nàng liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang ngồi trước bàn sách của nàng, trên tay hắn cầm quyển dã sử mà nàng thường xem trước khi đi ngủ. Nhìn thấy nàng vào hắn cười: “Thích đọc sách chính sử sao?”
Nàng đóng cửa, chậm rãi đi tới trả lời hắn: “Chỉ là muốn biết thêm nhiều hơn một chút mà thôi.”
Ngươì vừa đứng vững, tay liền bị nắm lấy, hắn vuốt ve lòng bàn tay nàng, chậm rãi nói: “Thế sao không nói với ta? Ở hầu phủ có rất nhiều sách quý, cũng không thiếu sách dã sử. Có điều, chính sử chưa chắc đã đúng sự thật nhưng dã sử thì chắc chắn đúng. Chính sử xưa nay đều là do kẻ thắng cuộc viết lại.”
“Vậy chàng lần sau tới mang tới cho ta vài quyển nha.” Nói xong liền cúi xuống đặt lên má hắn một cái thơm. Ý cười trong mắt hắn lại càng sâu, “Chủ động như vậy, là vì bản hầu hôm nay làm gì sao?”
“Chàng lo lắng ta ở Tô phủ gặp ủy khuất.”
Năm ngón tay thon dài từ từ bò lên cánh tay, bả vai, lên tới gò má nàng: “Thật thông minh.”
Một tay kia nhẹ kéo nàng xuống ngồi vào lòng hắn, bàn tay dày rộng lại bắt đầu vuốt ve eo thon của nàng, khiến nàng cảm thấy có chút ngứa, vỗ vào tay hắn.
“Chàng kỳ thực còn lo lắng mẫu thân chàng làm khó ta đúng không?”
“Nàng thông minh như vậy, đối với tâm tư bản hầu đều bị nàng nhìn thấu hết rồi, nàng nói xem, bản hầu nên thưởng gì cho nàng đây?” Bàn tay đang xoa eo nàng chợt xoay người nàng lại, hôn thăm dò làn môi mềm mịn của nàng.
Hai người lại triền miên một phen, cho tới khi cả hai đều thở gấp mới thôi.
“Nàng lại đoán một chút xem.”
“Ừ?” Nàng cả người mềm nhũn dựa vào lòng hắn.
“Ta hiện tại đang nghĩ gì?”
Nàng ngước cổ lên, môi chạm vào cằm hắn, nói: “Đầu chàng chỉ nghĩ tới hai chuyện mà thôi, một là đùa giỡn lưu manh, hai là quốc gia đại sự. Ta đoán vậy đúng chưa? Hửm?”
Trầm Trường Đường đối với cô nương thông minh này thực sự là càng nhìn càng yêu, hắn vuốt cằm: “Nguyệt Minh là huyện chủ do hoàng gia sắc phong, đại biểu cho mặt mũi của hoàng gia. Trời có thể sụp, nhưng mặt mũi của hoàng gia thì không. Chuyện vạn dân thỉnh nguyện này, không phải là không thể được, nhưng dùng lúc này thì có chút quá khích, nếu dùng không khéo còn có thể phản tác dụng. Nàng suy nghĩ kĩ một chút xem, năm đó vạn dân thỉnh nguyện có thể kéo sủng phi rớt đài, nhiều quan viên bị phế bỏ, mặc dù là do hoàng đế quyết định, nhưng nội tâm hoàng đế sẽ suy nghĩ thế nào?”
Nàng tâm tư thông thấu, nhoáng cái liền hiểu được trọng điểm trong câu nói của hắn, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vẫn mềm nhĩn, đành chỉ có thể cọ cọ vào cổ hắn, đáp: “Sợ bị tổn hại thiên uy? Sợ gây nguy hiểm cho bản thân?”
Hắn gật đầu.
“Hôm nay vạn dân thỉnh nguyện quật ngã một sủng phi, vậy một ngày nào đó có kẻ lòng dạ bất chính dùng chuyện này muốn long ỷ của hoàng đế không chừng. Nói tích cực thì là vạn dân thỉnh nguyện, còn tiêu cực thì chính là…”
Nàng đáp tiếp: “Giương cờ khởi nghĩa?”
“Đúng.”
Nàng nghe mà phát sầu: “Vậy phải làm thế nào cho phải? Ta trước chỉ lo đạt được mục đích, hiện tại nghĩ tới mới thấy sợ.”
Trầm Trường Đường lại nói: “Có ta ở đây, nàng còn sợ gì?”
Nàng lại nháy mắt với hắn: “Chàng định làm gì?” Lúc này sức lực của nàng đã khôi phục lại một chút, ngồi thẳng dậy cùng hắn mặt đối mặt, nghiêm túc nhận thỉnh giáo.
“Nàng hiện tại chỉ là một hạch điêu kỹ giả, lại có thêm chút danh tiếng là đông gia trà quán, nhưng cũng chỉ là một cô nương, triều đình sẽ không nghĩ quá nhiều đâu. Ta cùng với Tô tướng quân đã thương lượng ổn thỏa, ngày mai ta lại vào cung thay nàng nói chuyện. Qua một đoạn thời gian nữa, sóng gió này rồi sẽ qua đi.” Hắn dừng lại, rồi tiếp: “Nguyệt Minh mấy ngày nữa sẽ được đưa tới thôn trang ở Vĩnh Châu, nàng ta quá mức hồ đồ tùy hứng, nhưng bây giờ chí ít nửa năm tới sẽ không xuất hiện ở Vĩnh Bình nữa.”
“Thì ra là chủ ý của chàng.”
“Ta chỉ là nhân tiện thôi, khiến nàng phiền lòng sao?”
“Đi một vị, còn có hai vị nữa. Vị hôn thê kia của chàng, chàng định giải quyết thế nào?”
Hắn há miệng cắn nhẹ lên môi nàng, đầu lưỡi tiến vào, quấy đảo đến mức hai mắt nàng ngập nước. Nàng buồn bực: “Sao nói đến vị hôn thê của chàng thì im lặng rồi?”
“Nàng không phải hỏi vị hôn thê của bản hầu sao?”
Nàng lúc này hiểu ra, tai đỏ lên.
“Ai là vị hôn thê của chàng!”
“Không phải ai, mà là họ Ân, danh là Ân cô nương.”
“Ai giảo văn tước tự với chàng chứ?”
“Vị hôn thê của ta.”
“Trầm hầu gia!”
Trầm Trường Đường cười thành tiếng, cũng không trêu chọc nàng nữa, nghiêm túc lại: “Ta Trầm Trường Đường đời này chỉ nhận định kiều thê Ân Ân, cho dù hoa thơm cỏ ngọt nơi nào, đều không có quan hệ với ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook