*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thu dọn đồ đạc rời đi là chuyện cần làm trước tiên, tuy là Tư Không Dịch sống ở đây suốt mười tám năm, nhưng đồ đạc cậu có thể mang đi thật sự rất ít, nếu nhất định phải dùng một câu để miêu tả tình trạng hiện tại của Tư Không Dịch, vậy thì mấy chữ “Nhà chỉ có bốn bức tường” là chính xác nhất, càng đơn giản hơn chính là câu mà thím cậu thường xuyên mắng, “Nghèo rớt mồng tơi.”

Vì thế, hừng đông năm giờ sáng, Tư Không Dịch đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, năm giờ mười đã thu dọn xong… Nhìn cái ba lô to màu đen cha cậu để lại cũng không có đầy nổi, Tư Không Dịch cảm thấy trong lòng buồn bực, tuy rằng cậu nghĩ con người không thể chỉ nhìn vào tiền tài, nhưng cậu thế này cũng quá nghèo rồi đúng không? Nhất định phải xem lại lần nữa.

Một số đồ đạc trong nhà đã sớm cũ nát không ra cái dạng gì, bán không được mang đi cũng không được. Một bộ đồ ăn sứt mẻ, nặng nề không nói còn không đẹp đẽ gì. Cuối cùng ánh mắt Tư Không Dịch dừng lại trên bàn học của cậu, thấy một đống sách luyện tập và cuốn *ngũ niên cao khảo tam niên.

*Là bộ sách được trường đại học sư phạm Bắc Kinh và nhà xuất bản khoa học giáo dục cùng xuất bản. Gồm nhiều quyển về các môn, hỗ trợ học sinh thi vào các trường đại học.



Tư Không Dịch: “…” Ba lô trống không thì trống không, cậu không muốn mang mấy thứ này lên đại học chút nào!

Vậy nên cuối cùng Tư Không Dịch vẫn như cũ chỉ có một cái ba lô màu đen, quê mùa, không biết làm bằng chất liệu gì, bên trong có giấy chứng minh, hộ khẩu và thư thông báo trúng tuyển đại học, cùng một vạn tệ, không còn thứ gì khác. Còn chuyện mùa đông cậu sẽ mặc áo bông gì gì đó, nhưng thứ đó đều là quần áo của cha cậu sửa lại, hiện tại đã hết tuổi thọ và chết ở nhà rồi.

“Haiz, tao phất tay áo đi *không mang theo đám mây nào.” Tư Không Dịch nhìn cái ba lô lẻ loi của cậu, cảm thán nói.

*Bất đái tẩu nhất phiến vân thải (不带走一片云彩): mây vốn là không thể mang đi, câu thơ có một mục đích nhấn mạnh một sự thực tự nhiên, thoải mái, nhẹ nhàng như nó vốn có. Ý nhấn mạnh một sự việc, hành động trước đó. Ở đây nhấn mạnh việc bạn Dịch bỏ đi tay không.

Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch và Tiểu Văn bên cạnh cũng nhìn cái ba lô đen, tự hỏi chúng nó có nên chui vào, làm cái ba lô phồng ra thể hiện tiểu chủ nhân thật giàu có không? Nhưng Đại Hoàng và Đại Hoa nhanh chóng từ bỏ ý định, dù cái ba lô đó rất to, nhưng cũng không thể chứa nổi thân chó cao bằng nửa người thường của Đại Hoàng, còn cả Đại Hoa mập mạp kia nữa. Ngược lại là Tiểu Bạch, con hamster nhỏ chủ động chui vào túi trong trên ba lô, cảm thấy thật thoải mái.

Nó ngóc cái đầu bóng loáng và cặp mắt nho nhỏ phát sáng nhìn Tư Không Dịch, cậu lập tức nở nụ cười, “Mày rất thích hợp, vậy ngốc ở đó đi, dù sao mày với Tiểu Văn quá nhỏ, mặc dù mày không giống mấy con vật khác, nhưng chạy xa quá cũng rất mệt.”

Tiểu Bạch cực kỳ vui vẻ chít chít hai tiếng, sau đó Tiểu Văn bình tĩnh đứng trên đầu Tiểu Bạch.

“Đi, chúng ta đi tìm Hổ Tử mượn xe điện, còn phải chuẩn bị cái loa lớn.”

Tư Không Dịch hít sâu một hơi đeo ba lô lên lưng, dẫn theo bốn tên đàn em, *nghĩa vô phản cố đẩy cánh cửa ra khỏi căn nhà cậu sắp rời xa.

* Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

Tiểu Hổ là người bạn duy nhất trong thôn không ghét mà còn rất bội phục Tư Không Dịch, chủ yếu là do Tư Không Dịch đã từng cứu hắn ba lần, Tiểu Hổ nghĩ Lưu Bị đi ba lần rốt cuộc mời được Gia Cát Lượng, Tư Không Dịch cứu hắn ba lần, dù thế nào hắn cũng nên báo đáp người này, mặc dù trong miệng cha mẹ hắn người này chính là “yêu quái.” Mà nói thật, chơi với nhau suốt mười năm, Tiểu Hổ cho là dù Tư Không Dịch có như thế nào đi nữa cũng chỉ là một người bình thường, mặc dù Tư Không Dịch lớn lên đẹp trai và thông minh, nhưng không thể vì thế mà nói người ta không phải là người! Vì vậy Tiểu Hổ rất thông cảm với Tư Không Dịch.

Lần này Tư Không Dịch trèo tường đến dưới cửa sổ phòng Tiểu Hổ, kể cho hắn nghe chuyện chú thím định bán cậu và quyết định của cậu, nhất thời vẻ mặt Tiểu Hổ tràn đầy căm phẫn tỏ vẻ nhất định sẽ giúp Tư Không Dịch, vì thế vào lúc năm giờ năm mươi sáng, Tư Không Dịch lái xe ba bánh chạy điện, còn có cái loa ghi âm lớn Tiểu Hổ tiện tay tìm được.

Tư Không Dịch vui vẻ nhìn cái loa kia, giơ hai tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Hổ, sau đó đưa cho Tiểu Hổ một trăm tệ, “Nếu cậu không nhận tiền này là không xem tôi là anh em, với lại chắc chắn ba cậu sẽ đánh cậu, cứ coi như là tôi đưa tiền thuốc men đi.”

Tiểu Hổ nghĩ một trăm tệ này có thể mua được rất nhiều chân gà, nghĩ nghĩ một lát liền nhận, sau đó nói thêm: “Cậu định làm gì với cái loa đó thế?”

Cặp mắt hoa đào của Tư Không Dịch nheo lại, cười nói, “Có chuyện cần dùng. Lát nữa cậu có thể xem kịch vui. Đây chính là quà từ biệt tôi đưa cho mấy người trong thôn.”

Tiểu Hổ: “?” Cảm thấy có chuyện gì đó không đúng sắp xảy ra, hắn có nên ra ngoài trốn không?

Không đợi Tiểu Hổ hỏi được rốt cuộc Tư Không Dịch tặng quà tạm biệt gì cho người trong thôn, Tư Không Dịch đã lái xe điện ba bánh mang theo ba con thú cưng rời đi, người trong thôn Hồ Lô ai cũng biết Tư Không Dịch nuôi chó, mèo, hamster ba con thú cưng, nhưng không ai biết đến sự tồn tại của cao thủ nghe trộm Tiểu Văn. Ừm, cũng bình thường thôi.

Sáu giờ rưỡi sáng.

Đa số người trong thôn Hồ Lô đều đang trong trạng thái nửa tỉnh nữa mê, xoắn xuýt xem có nên thức dậy hay không, nhưng bọn họ nhanh chóng bị cái loa lớn rất ít khi dùng, chỉ dùng khi có trường hợp khẩn cấp đánh thức. Thực sự là tiếng loa quá lớn, lại ở giữa thôn, bọn họ muốn không nghe cũng khó.

Ngay lúc người trong thôn ôm đầu rời giường, tức giận mắng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ bỗng mở to hai mắt, sau đó dùng một lực mơ hồ có thể vặn gãy cổ quay đầu nhìn về hướng cái loa, vẻ mặt ngơ ngác.

[Khụ khụ, du côn họ Lý ở cửa thôn dây dưa với quả phụ Trương từ ba năm trước, ông và bà ta dây dưa cũng không có gì, nhưng ông trộm tiền học của thằng nhỏ muốn đến trường nhà ông để đưa cho quả phụ Trương là không đúng.]

[Mỗi lần thợ một họ Lý làm đồ đạc cho người ta đều lấy gỗ hỏng thay thế gỗ tốt người ta đưa, chắc bây giờ trong nhà đã để dành được rất nhiều tiền rồi.]

[A, Chu Ngang mày là thằng du côn vô lại, ở trong trường thì đánh nhau mỗi ngày, tán gái còn giật tiền, về nhà dám nói mày thi đứng nhất lớp, cũng chỉ có cha mẹ ngây thơ của mày mới tin, mày lớn hơn tao một tuổi mà tao đã đậu đại học rồi, chắc là nhà mày còn chưa biết chuyện mày đã bị đuổi học phải không? Mày toàn lấy tiền học phí đi theo đuổi Lý Hoa đúng không?]

[Bà thầy bói họ Tống là tên lừa đảo, mỗi lần gặp ai cũng nói mấy câu giống nhau, bà có mệt không vậy? Cô Trương ở phía đông không có con bởi vì trong mạng thiếu kim, cho bà tiền bổ sung kim, thím Triệu phía tây không có con cũng vì trong mạng thiếu kim, cũng đưa bà tiền bổ sung kim, bà lấy tiền của họ còn cho bọn họ uống nhọ nồi nhà bà, bà không thấy áy náy sao? Bà tin và thờ phụng đại tiên như vậy sao bà không may miệng lại đi?]



[Cuối cùng, chú thím, dù sao cha mẹ tôi đã giao căn nhà cho chú thím, tôi còn ba ngày nữa mới đến mười tám tuổi, vậy mà chú thím muốn bán tôi cho lão Trương làm con rể nuôi từ bé? Chuyện này tôi nhịn không nổi nên bỏ đi trước rồi, tiền riêng của chú ngay trong ổ chó ngoài phòng, tiền riêng của thím để ở đáy nồi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, trọng điểm là thằng nhóc Tư Không Hữu kia yêu sớm, nó trộm hai trăm tệ đi theo đuổi Lý Hoa!]

[Mọi người, từ nay về sau núi sông không phạm, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa, cha mẹ tôi đang ở trên trời nhìn xuống, họ đã làm thần tiên rồi, tôi không phải là yêu quái, tôi là người!]

Lúc người trong thôn vô cùng lo lắng chạy đến trước cái loa ở giữa thôn, nhìn thấy phía dưới cái loa là một cái ghi âm nhỏ đang lặp lại mấy lời của Tư Không Dịch, bát quái của Tư Không Dịch trải rộng toàn bộ mấy nhà trong thôn, cũng may đa số chỉ là trộm giấu tiền riêng, tuy rằng họ phẫn nộ tâm đau nhưng vẫn nhịn xuống không ra tay, nhưng mấy nhà bị lật tẩy quả thật là tức đến điên luôn.

Trong đó tức giận nhất chính là bà thầy bói họ Tống, Chu Ngang, và một nhà chú thím của Tư Không Dịch, bà thầy bói xông lên đầu tiên trực tiếp xô ngã cái máy nhỏ, rống to: “Mọi người đừng nghe nó nói bậy! Nó bỏ chạy còn muốn làm người trong thôn chúng ta khó chịu! Cha mẹ nó là yêu quái bị sét đánh chết, thằng nhóc kia chắc chắn cũng là yêu quái tà thuyết mê hoặc người khác! Ai nghe nó nói mới bị trời phạt, sẽ bị sét đánh!”

Ầm! Lúc này, trên bầu trời trong thôn Hồ Lô có một đám mây đen kéo đến không biết từ lúc nào, ngay lúc bà thầy bói họ Tống vừa nói xong, trên trời vang lên một tiếng sấm rền, ngay sau đó là một tia sét thẳng tắp đánh xuống ngay trước mũi chân của bà ta, bà thầy bói sợ đến nỗi suýt ngất đi.

Toàn bộ người trong thôn: “…” Thật đáng sợ! Thế mà lại có sét, nhưng sao lần này sét không đánh yêu quái, ngược lại là đánh bà thầy bói họ Tống?!

Bà thầy bói thấy người trong thôn bắt đầu lộ ra ánh mắt hoài nghi, trong lòng quýnh lên: “Chuyện này chỉ là ngẫu nhiên! Vừa rồi do tôi suýt tiết lộ thiên cơ mà thôi, thằng nhóc Tư Không Dịch kia chính là, a….”

Không đợi bà thầy bói họ Tống nói xong, tia sét thứ hai đánh thẳng lên người bà ta, trực tiếp cháy sém, nhất thời người trong thôn không dám nói gì thêm nữa. Sau đó dưới sự chứng kiến của bọn họ, lần thứ hai cũng là lần cuối cùng bọn họ thấy được “Thần sét”, lần đầu tiên là sét đánh cha mẹ Tư Không Dịch không thấy xác, mà lần thứ hai này, thần sét đánh căn nhà của Tư Không Dịch không còn cái gì.

Lúc căn nhà của Tư Không Dịch bị sét đánh không còn gì, chú thím của Tư Không Dịch quả thật muốn phát điên. Đây là căn nhà có giá ít nhất là mười vạn! Căn nhà a! Thím của Tư Không Dịch bắt đầu mắng cả nhà cậu, kết quả, bà ta cũng y như bà thầy bói, bị sét đánh cháy sém.

Thế là, ngày mà Tư Không Dịch mười tám tuổi rời khỏi thôn Hồ Lô, nhận thức suốt mười năm qua người trong thôn bị đánh tan nát, bọn họ không thèm để ý đến mâu thuẫn gia đình nữa, gần như là đang ôm đầu nhớ lại: Cha mẹ Tư Không Dịch rốt cuộc là thần tiên trên trời hay là yêu quái dưới đất, nếu là thần tiên, vậy có phải bọn họ đã đắc tội thằng bé rất nhiều năm? Mà nếu không phải là thần tiên, vậy thần sét kỳ quái kia là sao?

“Hửm? Hình như trong thôn bị sét đánh?” Tư Không Dịch lái xe điện ba bánh, hơi để ý quay đầu ra sau. Kết quả bị Đại Hoàng duỗi móng vuốt đè đầu lại.

Gâu gâu. [Trời mưa có sét là chuyện bình thường mà, lái xe không thất thần, thất thần không lái xe.]

Tư Không Dịch phụt một tiếng, tinh thần phấn chấn tiếp tục lái xe chạy đi. Mà Đại Hoàng và Đại Hoa cùng nằm phơi nắng liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hoài niệm trong mắt đối phương.

Thật sự đã lâu không có cảm nhận được linh thuật của chủ nhân trước, lần này cuối cùng tiểu chủ nhân cũng rời đi, nghĩ lại chủ nhân trước chắc là có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Nhưng không biết hai vị kia rốt cuộc còn sống hay đã chết? Mặc kệ thế nào, chỉ cần có bốn đứa tụi nó bên cạnh tiểu chủ nhân ; sẽ không có kẻ nào bắt nạt được tiểu chủ nhân, có thể tiểu chủ nhân còn chưa rõ, nhưng chúng nó tự biết rõ chúng nó rốt cuộc là cái gì, chúng nó khác với mấy con vật khác rất nhiều.

“A! Nhìn thấy thị trấn phía trước rồi! Tao nghĩ tao cần ăn một tô mì thịt bò!” Giọng nói khoan khái của Tư Không Dịch vang lên.

____________________



Xe ba bánh chạy điện. Nhiều loại xe quá tui không biết chắc là cái nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương