Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương
-
Chương 26
Tuy nói hoàng cung Đại Khánh đã thay đổi chủ nhân, có điều bố cục đại thể vẫn không thay đổi, Vĩnh Hi đế vào Thiệu An tự trong thiên điện tùy tay gõ lên mấy khối tượng Phật, sau đó mọi người liền theo sát đi xuống dưới mật đạo.
Khi Tân Cửu lần đầu tiên đi vào mật đạo, trong lòng còn hoang mang, chỉ sợ sau khi biết được bí mật này, Vĩnh Hi đế sẽ đem nàng tiền dâm hậu sát rồi vứt thi thể nơi hoang dã, có điều may là giữa đường đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vấn đề tính mạng nàng tuyệt đối không cần phải lo lắng quá nhiều, chung quy Vĩnh Hi đế sẽ không đến mức ra tay với ân nhân của mình chứ? Ở chung trong thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy Vĩnh Hi đế còn là một thiếu niên khá thiện lương a.
Vị Hoàng Đế thí phụ sát huynh một tay ôm lấy Tân Cửu, một tay chắp sau lưng, chân dừng bước, đột nhiên cười "xùy" một tiếng: "Trước đừng vội trở về tẩm điện, cùng trẫm đi gặp Hoàng Đế của Đại Khánh chúng ta, có phải đúng như lời đồn ở bên ngoài là phong lưu tuấn tú không?"
Tân Cửu thoáng cái đỏ mặt giùm hắn, nhìn đám cấp dưới là ám vệ mặc hắc y, Ngụy công công và Thống lĩnh cấm vệ quân đang giữ im lặng ở xung quanh, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người này so với người kia đều thuần lương, không khỏi thở dài trong lòng, sống dưới cường quyền không dám cười nói a...Mấu chốt chính là đâu có Hoàng Đế nào khoa trương về chính mình như vậy chứ?
Lúc này, bản thân Hoàng Đế giả đang ở Hồi Phong Các của Tiêu Chiêu Nghi. Tiêu Chiêu Nghi là tiểu nữ nhi của Tiêu gia, ngày đó cũng nằm trong nhóm tuyển tú, từ lúc Ninh gia muốn lập mưu chiếm hoàng vị, người cần lôi kéo đầu tiên chính là thế gia đại tộc hiển quý mà không phải là một đám thanh lưu đương triều, dù sao nhân mạch của thế gia đại tộc cũng không phải đám tài tử như loại trạng nguyên lang, thám hoa xuất thân từ thương nhân bách tính có thể so bì được. Hoàng Đế giả thân bất do kỷ, tất nhiên sẽ theo như sắp xếp cùng Tiêu Chiêu Nghi thân mật, để nhằm có được sự ủng hộ từ Tiêu gia.
Vào lúc nhóm người Tân Cửu đi dọc theo địa đạo xuất hiện ở Hồi Phong Các, giường lớn khắc hoa lụa mỏng phiêu dật, ván giường lắc lư, nữ nhân yêu kiều thấp giọng rên rỉ. Thanh ngâm không dứt bên tai, thậm chí còn có tiếng cầu xin tha thứ nhỏ nhẹ: "Hoàng Thượng, đừng giày vò nữa...Nô tì sắp không được rồi..."
"Ái phi ngoan, trẫm chính là yêu dáng vẻ này của ngươi..." Hoàng Đế giả dường như càng thêm động tình, ngay cả giọng nói cũng đã có chút biến đổi rồi, vốn là bắt chước theo Vĩnh Hi đế toàn diện nên ngữ khí cũng lộ ra cái vẻ chân ngựa.
Tân Cửu vuốt đi da gà nổi trên người, trộm nhìn Vĩnh Hi đế, chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, giống như không hề bởi vì thanh âm này mà bị ảnh hưởng gì.
Hơi nóng trong phòng dâng cao, Vĩnh Hi đế xoay lưng ra lệnh cho thuộc hạ: "Chém đứt rèm xuống, để trẫm chiêm ngưỡng phong thái trên giường của Hoàng Đế bệ hạ một chút."
Tân Cửu cảm thấy hiểu được, tuy nói trên mặt Vĩnh Hi đế không nhìn ra vẻ phẫn nộ gì, song một kẻ Hoàng Đế giả lớn lên có khuôn mặt giống mình như đúc, dùng thân phận của mình, còn ngủ với nữ nhân của mình, đổi lại ai cũng sẽ khó chịu thôi? Dù sao cái chuyện đội nón xanh ( cắm sừng) này, người bình thường đã chịu không được, chứ đừng nói chi là một Hoàng Đế cao cao tại thượng.
"Vâng." Sau lưng, một ám vệ lên tiếng bước đến, soạt soạt hai tiếng chém đứt cột giường và mạn giường.
Thanh âm của hai người trên giường đột ngột dừng lại, sặc sụa leo ra từ dưới cái giường đổ nát, Tân Cửu chỉ thấy da thịt lướt qua trước mắt, sau một khắc liền bị Vĩnh Hi đế kéo vào trong lòng, ôm đầu tựa lên ngực che lại, không nhìn thấy gì nữa.
"Hoàng Thượng..." Tiêu Chiêu Nghi xem ra làm phi tử cũng thực tận tâm, vội vàng nâng Hoàng đế giả dậy, vừa nhấc mắt nhìn thấy thủ phạm hãm hại mình, nhất thời hai mắt trợn trừng: "...!!" Lại ngó nhìn người mà mình nâng dậy, rồi lại nhìn người đối diện...Trên đời này sao lại có hai người lớn lên giống nhau như đúc thế kia?!
Vậy rốt cuộc thì ai là Hoàng Thượng?
Nghĩ đến trong mười mấy năm qua, Tiêu Chiêu nghi còn chưa thấy tình cảnh nào kinh tâm động phách như này đâu.
Hoàng Đế giả ngược lại xem ra thì bình tĩnh hơn so với Tiêu Chiêu Nghi, hai người mặc thêm quần áo, Hoàng Đế giả khẽ cười một tiếng, giống như thở dài lại như bất đắc dĩ: "Ngươi quả nhiên trở về rồi."
"Ai cho ngươi cả gan, dám giả dạng trẫm?" Vĩnh Hi đế im lặng quan sát hắn, mãi qua hồi lâu mới lên tiếng: "Chắc hẳn không phải Ninh gia nhỉ. Ninh gia chỉ là tìm được người, mà trẫm nhận thấy, những ghi chép về ngươi trước hai mươi tuổi đều là giả tạo, yên bình đạm nhạt như thế, không giống với tính cách của ngươi."
Thần sắc của Hoàng Đế giả hơi hoảng hốt: "Ta chẳng qua chỉ là một thôn phu nơi sơn dã, trên lưng còn có vết thương bị củi quẹt xước. Có điều người Ninh gia có thể tìm đến ta, cũng là vì động rỗng thì gió lùa*. Hoàng Thượng... ngươi không nhận ra hai người chúng ta lớn lên rất giống nhau sao." Lúc này, khẩu khí của hắn lại không có khí thế khi nói câu "Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ", mà là giọng điệu rất nhẹ, dường như mang theo lòng tràn đầy phẫn uất.
*động rỗng thì gió lùa (空穴来风): nguyên văn "không huyệt lai phong", thành ngữ chỉ lời đồn xảy ra không phải là không có nguyên nhân. Trong truyện, Hoàng Đế giả muốn ám chỉ Ninh gia tìm tới mình không phải là không có lí do. - TheoBaike.com.
"Ý của ngươi là...anh em song sinh?" Vĩnh Hi đế cười giễu một tiếng: "Từ khi nào con trai của Thành vương cũng dám xưng huynh gọi đệ với trẫm vậy? Người nhận nuôi ngươi không có nói rõ ràng thân thế của ngươi sao? Thành vương phi và mẫu phi của ta chính là tỷ muội song sinh, ngươi và trẫm giống nhau cũng không phải là không thể. Nhưng hai mươi năm trước, Thành vương dấy binh làm loạn sớm đã đền tội. Ngươi, bất quá chỉ là một kẻ loạn thần tặc tử mà thôi."
Còn một câu hắn vẫn chưa nói: cho dù có thật là huynh đệ song sinh của hắn...thì có thể thoát khỏi cái chết sao? Thân tình, hắn từ trước đến nay đều không có, ngày đó lúc chính tay hắn đem Tiên đế chết chìm, chưa từng có nửa phần bi thương, bởi vì tại nơi hoàng cung này, chưa từng có người nào cho hắn thứ này cả.
"Không có khả năng..." Hoàng Đế giả trước đó còn muốn thoát ly tổ chức, hoàn thành mộng phong Vương, không nghĩ tới tất cả đều là giả dối, hắn bày ra khuôn mặt giống Vĩnh Hi đế mà vặn vẹo lên, rút ra trường kiếm rồi phi thân đánh tới: "Cẩu Hoàng Đế! Ngươi đang gạt ta!"
Võ công của Hoàng Đế giả cũng không cao, bằng không thì cũng không có khả năng bị mấy gã tiểu thái giám mà Ninh gia phái tới quản chế.
Vĩnh Hi đế cũng không động thủ, ám vệ ở phía sau đã một cước đạp bay trường kiếm trên tay hắn ta, nắm cổ áo Hoàng Đế giả xách lên như xách gà con, một thân huyền bào cũng nhiễm bụi đất.
"Nhốt vào thiên lao, im lặng quan sát kỳ biến." Vĩnh Hi đế nhàn nhạt phân phó, giương mắt quét tới Tiêu Chiêu Nghi đã ngẩn ra, nhếch môi cười: "Về phần nàng ta...đã biết nhiều bí mật như vậy, chỉ có thể giết."
Tiêu Chiêu Nghi phong tình vạn chủng bị người ta một kiếm xuyên tim, Tân Cửu không vui vẻ gì mím môi, cả đường đều trầm mặc.
Hai người trở lại Ngự Long điện, ở đây giường chiếu bàn ghế đều đã được đổi mới, Tân Cửu cởi quần áo ra cong người nằm trên giường, Vĩnh Hi đế vung tay áo tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen, hắn đi về phía giường, trong lòng một bề tĩnh lặng.
"Cửu nhi?" Hắn sờ lên chăn gấm, bên trên gồ lên như cái lều, còn mang theo hơi ấm từ da thịt.
Người trên giường trở mình, giọng nói có chút ảm đạm: "Hoàng Thượng, đã từng có ai nói với ngươi, thật sự là lý trí như yêu ma chưa."
"Ngươi là người đầu tiên." Vĩnh Hi đế thoáng trầm mặc, ngồi ở bên giường, dường như cảm nhận được điều gì. Hắn vỗ vỗ lưng Tân Cửu, giữa hai đầu mày hơi giãn ra: "Mỗi người đều có quá khứ, trẫm cũng vậy. Cửu nhi, trước kia trẫm đã từng nói, sẽ không hoài nghi ngươi, cho nên dù trên người ngươi có quá nhiều điều không hợp lý, trẫm cũng sẽ không truy cứu, ngươi đang sợ cái gì?" Bé thỏ đang sợ hãi, biết rõ bản thân phải ấn nấp rồi? Nhưng hắn càng muốn đem nàng trói chặt ở bên người.
Đã yêu thích, cần chi phải lo quá nhiều.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn cố chấp với ngôi vị Hoàng Đế, nhưng lại không biết rằng năm đó hắn bất quá chỉ cảm thấy đây là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân, chẳng qua thuận tiện đoạt lấy để chơi đùa mà thôi, bởi vậy mặc dù hiện tại bị người khác chiếm lấy ngôi vị Hoàng Đế, hắn cũng chưa từng cảm thấy tức giận, thậm chí khi Hoàng Đế giả chiếm đoạt không ít phi tử, hắn cũng không phẫn nộ gì, đơn giản là vì không để trong lòng mà thôi.
Hiện tại thật không dễ có được một người một người để trong lòng, sao có thể chỉ vì một chút nguyên nhân kỳ quái gì đó mà buông tay?
Bé thỏ con của hắn ngốc như vậy, động một tí là lộ sơ hở, thực sự khiến hắn yêu sâu vào tim.
Tân Cửu lăn người ở trên giường, chui vào làm ổ trong ngực Vĩnh Hi đế. Nói thật, vừa nghe nam nhân nói như thế vẫn rất cảm động đấy...Nhưng điều này không thay đổi được quyết tâm đã định của nàng. Tân Cửu nắm chặt nắm đấm cố gắng bảo vệ nội tâm của mình, sau đó nhắc nhở chính mình rằng trước mặt là nam ngựa giống đứng đầu Đại Khánh, mà không phải ai khác!
Tuy nhiên, bây giờ nhìn hắn lại rất thuần khiết...
"A..."
Tân Cửu giật mình, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại của nam nhân ở trên mặt mình, thỏa mãn mà lướt đến khóe miệng, rồi sau đó xâm nhập, đôi tay cũng theo đó mà lưu loát cởi bỏ tiết y, chuyển xuống bụng dưới khẽ vuốt, trong phút chốc, nơi vuốt ve ở dưới thân trở nên nóng bỏng.
Vĩnh Hi đế nhìn Tân Cửu chăm chú, đưa tay nâng cằm của nàng, nhìn thấy bên trong vòm miệng là hai hàm răng trắng sáng, đầu lưỡi xinh xắn và má trong mềm mại, kiềm không được mà nhớ đến cảnh tượng kiều diễm ở dưới vách núi ngày trước.
Đôi mắt hắn tĩnh mịch, ánh nhìn tối tăm, thấy đôi má mềm mịn đỏ hồng của Tân Cửu, kiềm không đặng mà hôn từng chút từng chút một, chỉ cảm thấy ngọt đến trong lòng, khó mà nén cảm giác muốn nàng. Ý niệm điên cuồng ở trong đầu cũng không kéo dài bao lâu, hắn trực tiếp kéo người nhét vào trong chăn, bản thân thì nằm lên chăn, như dã thú chiếm được thức ăn, cúi người cẩn thận hôn lên cái trán trơn bóng, và cả...đôi môi vô cùng mềm mại, thậm chí cả hơi thở ngọt ngào cũng khiến hắn muốn ngừng mà không thể.
Hắn vuốt ve tiểu huynh đệ cương cứng của mình, nhẫn nhịn thật vất vả.
Lần đầu tiên, thật không dễ dàng tìm đúng chỗ vào phút cuối, nơi đó lại chảy máu như muốn mất mạng. Lần thứ hai cũng không chắc chắn có thể trở nên kinh nghiệm đầy mình, chủ yếu là...ách...sẽ không bị chảy máu nữa chứ?
Vĩnh Hi đế dò xét đưa tay vào trong chăn, vuốt ve vòng eo trắn nõn mịn màng, Tân Cửu vô ý thức lui về phía sau một thoáng, bị hôn đến trời đất tối tăm, sau đó có chút bối rối, hôm nay cho dù chỉ là đụng chạm một chút cũng khiến hai chân rã rời. Hầu kết của Vĩnh Hi đế di chuyển cao thấp, vén chăn lên, nâng tiểu huynh đệ từ phía sau tiến vào.
Cảm giác thân thể được lấp đầy vô cùng rõ ràng truyền khắp toàn thân, huyết dịch dường như cũng muốn chảy ngược.
Đôi chân dài của hắn quấn lấy bắp chân của Tân Cửu, từng chút từng chút tiến vào, vươn đầu lưỡi hôn liếm bờ vai mảnh mai, sau đó chuyển qua khuôn mặt nàng, cùng đầu lưỡi nàng tương giao, lúc trước không có kinh nghiệm hôn, bất quá đối với việc này, hắn cũng vô sự tự thông (không biết cũng tự hiểu được).
Còn nhớ thời điểm ở trong cung lúc còn thiếu niên, sau một buổi yến hội, Uyển Nghi của Tiên đế nửa đêm hẹn thanh mai trúc mã là một tài tuấn trong triều làm chuyện bừa bãi, ngày đó hắn lặng lẽ theo sau nhìn được, cảm thấy hai người kia chẳng biết phân biệt hoàn cảnh, thật sự là không thấy xấu hổ, nhưng hôm nay ở trên người mình mới biết được, chuyện động tình này, không phải có thể khống chế là được.
Đương nhiên, hắn hiện giờ là làm với Cửu nhi của mình, cũng không có gì để cảm thấy xấu hổ cả, dù sao tình càng sâu thì càng đậm, Tiên đế hay Uyển Nghi cùng với tài tuấn thanh mai trúc mã của nàng ta vô môi cẩu hợp* gì đó, đâu thể so với hắn và Cửu nhi danh chính ngôn thuận?
*vô môi cẩu hợp (无媒苟合): thành ngữ chỉ chuyện kết hôn nhưng không có minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng)"tam trà lục lễ" (明媒正娶 - 三茶六礼). Tam trà lục lễ bao gồm: Tam trà - "Hạ trà" tức đính hôn, "Định trà" tức kết hôn, "Hợp trà" tức động phòng; Lục lễ (chỉ toàn bộ quá trình từ lúc cầu hôn đến kết hôn) - nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tam trà lục lễ là tập tục lễ nghi hôn nhân truyền thống để vợ chồng khi kết hôn có được sự tán thành từ tổ tiên thần linh cũng như đảm nhiệm và thực hiện quyền lợi nghĩa vụ đối với cha mẹ và thân quyến. Tại cổ đại, nam nữ nếu không hoàn thành quá trình tam trà lục lễ, việc hôn nhân sẽ không được thừa nhận là "minh môi chính thú". Theo BaikeBaidu.
Vĩnh Hi đế thả chậm tốc độ, đợi Tân Cửu thích ứng chính mình, vuốt ve sợi tóc của nàng, hạnh phúc thở dài.
❀❀❀❀❀❀
"Aiz..." Ngụy Đức Hải vừa thay đổi trang phục thái giám, vô cùng buồn chán đứng ở cửa điện, nghe âm thanh truyền ra từ bên trong, thậm chí có thể cảm giác được sóng nhiệt bốc lên xung quanh, hắn yên lặng mà thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng cũng trưởng thành rồi..." Trước kia, lúc Hoàng Thượng đi ngủ, cũng đâu có loại âm thanh này chứ.
Thân là một thái giám, vốn dĩ không mấy nhiệt tình đối với chuyện nam nữ, nhưng mà hắn hiếu kỳ a! Ngụy Đức Hải cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt muốn đâm cái lỗ để nhìn vào trong, chỉ là Vĩnh Hi đế giữ vững uy nghiêm quá sâu, hắn tuyệt đối không dám làm thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Đức Hải mở lớn đôi mắt mờ sương quan sát sắc trời: "Aiz..."
Khi Tân Cửu lần đầu tiên đi vào mật đạo, trong lòng còn hoang mang, chỉ sợ sau khi biết được bí mật này, Vĩnh Hi đế sẽ đem nàng tiền dâm hậu sát rồi vứt thi thể nơi hoang dã, có điều may là giữa đường đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vấn đề tính mạng nàng tuyệt đối không cần phải lo lắng quá nhiều, chung quy Vĩnh Hi đế sẽ không đến mức ra tay với ân nhân của mình chứ? Ở chung trong thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy Vĩnh Hi đế còn là một thiếu niên khá thiện lương a.
Vị Hoàng Đế thí phụ sát huynh một tay ôm lấy Tân Cửu, một tay chắp sau lưng, chân dừng bước, đột nhiên cười "xùy" một tiếng: "Trước đừng vội trở về tẩm điện, cùng trẫm đi gặp Hoàng Đế của Đại Khánh chúng ta, có phải đúng như lời đồn ở bên ngoài là phong lưu tuấn tú không?"
Tân Cửu thoáng cái đỏ mặt giùm hắn, nhìn đám cấp dưới là ám vệ mặc hắc y, Ngụy công công và Thống lĩnh cấm vệ quân đang giữ im lặng ở xung quanh, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người này so với người kia đều thuần lương, không khỏi thở dài trong lòng, sống dưới cường quyền không dám cười nói a...Mấu chốt chính là đâu có Hoàng Đế nào khoa trương về chính mình như vậy chứ?
Lúc này, bản thân Hoàng Đế giả đang ở Hồi Phong Các của Tiêu Chiêu Nghi. Tiêu Chiêu Nghi là tiểu nữ nhi của Tiêu gia, ngày đó cũng nằm trong nhóm tuyển tú, từ lúc Ninh gia muốn lập mưu chiếm hoàng vị, người cần lôi kéo đầu tiên chính là thế gia đại tộc hiển quý mà không phải là một đám thanh lưu đương triều, dù sao nhân mạch của thế gia đại tộc cũng không phải đám tài tử như loại trạng nguyên lang, thám hoa xuất thân từ thương nhân bách tính có thể so bì được. Hoàng Đế giả thân bất do kỷ, tất nhiên sẽ theo như sắp xếp cùng Tiêu Chiêu Nghi thân mật, để nhằm có được sự ủng hộ từ Tiêu gia.
Vào lúc nhóm người Tân Cửu đi dọc theo địa đạo xuất hiện ở Hồi Phong Các, giường lớn khắc hoa lụa mỏng phiêu dật, ván giường lắc lư, nữ nhân yêu kiều thấp giọng rên rỉ. Thanh ngâm không dứt bên tai, thậm chí còn có tiếng cầu xin tha thứ nhỏ nhẹ: "Hoàng Thượng, đừng giày vò nữa...Nô tì sắp không được rồi..."
"Ái phi ngoan, trẫm chính là yêu dáng vẻ này của ngươi..." Hoàng Đế giả dường như càng thêm động tình, ngay cả giọng nói cũng đã có chút biến đổi rồi, vốn là bắt chước theo Vĩnh Hi đế toàn diện nên ngữ khí cũng lộ ra cái vẻ chân ngựa.
Tân Cửu vuốt đi da gà nổi trên người, trộm nhìn Vĩnh Hi đế, chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, giống như không hề bởi vì thanh âm này mà bị ảnh hưởng gì.
Hơi nóng trong phòng dâng cao, Vĩnh Hi đế xoay lưng ra lệnh cho thuộc hạ: "Chém đứt rèm xuống, để trẫm chiêm ngưỡng phong thái trên giường của Hoàng Đế bệ hạ một chút."
Tân Cửu cảm thấy hiểu được, tuy nói trên mặt Vĩnh Hi đế không nhìn ra vẻ phẫn nộ gì, song một kẻ Hoàng Đế giả lớn lên có khuôn mặt giống mình như đúc, dùng thân phận của mình, còn ngủ với nữ nhân của mình, đổi lại ai cũng sẽ khó chịu thôi? Dù sao cái chuyện đội nón xanh ( cắm sừng) này, người bình thường đã chịu không được, chứ đừng nói chi là một Hoàng Đế cao cao tại thượng.
"Vâng." Sau lưng, một ám vệ lên tiếng bước đến, soạt soạt hai tiếng chém đứt cột giường và mạn giường.
Thanh âm của hai người trên giường đột ngột dừng lại, sặc sụa leo ra từ dưới cái giường đổ nát, Tân Cửu chỉ thấy da thịt lướt qua trước mắt, sau một khắc liền bị Vĩnh Hi đế kéo vào trong lòng, ôm đầu tựa lên ngực che lại, không nhìn thấy gì nữa.
"Hoàng Thượng..." Tiêu Chiêu Nghi xem ra làm phi tử cũng thực tận tâm, vội vàng nâng Hoàng đế giả dậy, vừa nhấc mắt nhìn thấy thủ phạm hãm hại mình, nhất thời hai mắt trợn trừng: "...!!" Lại ngó nhìn người mà mình nâng dậy, rồi lại nhìn người đối diện...Trên đời này sao lại có hai người lớn lên giống nhau như đúc thế kia?!
Vậy rốt cuộc thì ai là Hoàng Thượng?
Nghĩ đến trong mười mấy năm qua, Tiêu Chiêu nghi còn chưa thấy tình cảnh nào kinh tâm động phách như này đâu.
Hoàng Đế giả ngược lại xem ra thì bình tĩnh hơn so với Tiêu Chiêu Nghi, hai người mặc thêm quần áo, Hoàng Đế giả khẽ cười một tiếng, giống như thở dài lại như bất đắc dĩ: "Ngươi quả nhiên trở về rồi."
"Ai cho ngươi cả gan, dám giả dạng trẫm?" Vĩnh Hi đế im lặng quan sát hắn, mãi qua hồi lâu mới lên tiếng: "Chắc hẳn không phải Ninh gia nhỉ. Ninh gia chỉ là tìm được người, mà trẫm nhận thấy, những ghi chép về ngươi trước hai mươi tuổi đều là giả tạo, yên bình đạm nhạt như thế, không giống với tính cách của ngươi."
Thần sắc của Hoàng Đế giả hơi hoảng hốt: "Ta chẳng qua chỉ là một thôn phu nơi sơn dã, trên lưng còn có vết thương bị củi quẹt xước. Có điều người Ninh gia có thể tìm đến ta, cũng là vì động rỗng thì gió lùa*. Hoàng Thượng... ngươi không nhận ra hai người chúng ta lớn lên rất giống nhau sao." Lúc này, khẩu khí của hắn lại không có khí thế khi nói câu "Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ", mà là giọng điệu rất nhẹ, dường như mang theo lòng tràn đầy phẫn uất.
*động rỗng thì gió lùa (空穴来风): nguyên văn "không huyệt lai phong", thành ngữ chỉ lời đồn xảy ra không phải là không có nguyên nhân. Trong truyện, Hoàng Đế giả muốn ám chỉ Ninh gia tìm tới mình không phải là không có lí do. - TheoBaike.com.
"Ý của ngươi là...anh em song sinh?" Vĩnh Hi đế cười giễu một tiếng: "Từ khi nào con trai của Thành vương cũng dám xưng huynh gọi đệ với trẫm vậy? Người nhận nuôi ngươi không có nói rõ ràng thân thế của ngươi sao? Thành vương phi và mẫu phi của ta chính là tỷ muội song sinh, ngươi và trẫm giống nhau cũng không phải là không thể. Nhưng hai mươi năm trước, Thành vương dấy binh làm loạn sớm đã đền tội. Ngươi, bất quá chỉ là một kẻ loạn thần tặc tử mà thôi."
Còn một câu hắn vẫn chưa nói: cho dù có thật là huynh đệ song sinh của hắn...thì có thể thoát khỏi cái chết sao? Thân tình, hắn từ trước đến nay đều không có, ngày đó lúc chính tay hắn đem Tiên đế chết chìm, chưa từng có nửa phần bi thương, bởi vì tại nơi hoàng cung này, chưa từng có người nào cho hắn thứ này cả.
"Không có khả năng..." Hoàng Đế giả trước đó còn muốn thoát ly tổ chức, hoàn thành mộng phong Vương, không nghĩ tới tất cả đều là giả dối, hắn bày ra khuôn mặt giống Vĩnh Hi đế mà vặn vẹo lên, rút ra trường kiếm rồi phi thân đánh tới: "Cẩu Hoàng Đế! Ngươi đang gạt ta!"
Võ công của Hoàng Đế giả cũng không cao, bằng không thì cũng không có khả năng bị mấy gã tiểu thái giám mà Ninh gia phái tới quản chế.
Vĩnh Hi đế cũng không động thủ, ám vệ ở phía sau đã một cước đạp bay trường kiếm trên tay hắn ta, nắm cổ áo Hoàng Đế giả xách lên như xách gà con, một thân huyền bào cũng nhiễm bụi đất.
"Nhốt vào thiên lao, im lặng quan sát kỳ biến." Vĩnh Hi đế nhàn nhạt phân phó, giương mắt quét tới Tiêu Chiêu Nghi đã ngẩn ra, nhếch môi cười: "Về phần nàng ta...đã biết nhiều bí mật như vậy, chỉ có thể giết."
Tiêu Chiêu Nghi phong tình vạn chủng bị người ta một kiếm xuyên tim, Tân Cửu không vui vẻ gì mím môi, cả đường đều trầm mặc.
Hai người trở lại Ngự Long điện, ở đây giường chiếu bàn ghế đều đã được đổi mới, Tân Cửu cởi quần áo ra cong người nằm trên giường, Vĩnh Hi đế vung tay áo tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen, hắn đi về phía giường, trong lòng một bề tĩnh lặng.
"Cửu nhi?" Hắn sờ lên chăn gấm, bên trên gồ lên như cái lều, còn mang theo hơi ấm từ da thịt.
Người trên giường trở mình, giọng nói có chút ảm đạm: "Hoàng Thượng, đã từng có ai nói với ngươi, thật sự là lý trí như yêu ma chưa."
"Ngươi là người đầu tiên." Vĩnh Hi đế thoáng trầm mặc, ngồi ở bên giường, dường như cảm nhận được điều gì. Hắn vỗ vỗ lưng Tân Cửu, giữa hai đầu mày hơi giãn ra: "Mỗi người đều có quá khứ, trẫm cũng vậy. Cửu nhi, trước kia trẫm đã từng nói, sẽ không hoài nghi ngươi, cho nên dù trên người ngươi có quá nhiều điều không hợp lý, trẫm cũng sẽ không truy cứu, ngươi đang sợ cái gì?" Bé thỏ đang sợ hãi, biết rõ bản thân phải ấn nấp rồi? Nhưng hắn càng muốn đem nàng trói chặt ở bên người.
Đã yêu thích, cần chi phải lo quá nhiều.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn cố chấp với ngôi vị Hoàng Đế, nhưng lại không biết rằng năm đó hắn bất quá chỉ cảm thấy đây là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân, chẳng qua thuận tiện đoạt lấy để chơi đùa mà thôi, bởi vậy mặc dù hiện tại bị người khác chiếm lấy ngôi vị Hoàng Đế, hắn cũng chưa từng cảm thấy tức giận, thậm chí khi Hoàng Đế giả chiếm đoạt không ít phi tử, hắn cũng không phẫn nộ gì, đơn giản là vì không để trong lòng mà thôi.
Hiện tại thật không dễ có được một người một người để trong lòng, sao có thể chỉ vì một chút nguyên nhân kỳ quái gì đó mà buông tay?
Bé thỏ con của hắn ngốc như vậy, động một tí là lộ sơ hở, thực sự khiến hắn yêu sâu vào tim.
Tân Cửu lăn người ở trên giường, chui vào làm ổ trong ngực Vĩnh Hi đế. Nói thật, vừa nghe nam nhân nói như thế vẫn rất cảm động đấy...Nhưng điều này không thay đổi được quyết tâm đã định của nàng. Tân Cửu nắm chặt nắm đấm cố gắng bảo vệ nội tâm của mình, sau đó nhắc nhở chính mình rằng trước mặt là nam ngựa giống đứng đầu Đại Khánh, mà không phải ai khác!
Tuy nhiên, bây giờ nhìn hắn lại rất thuần khiết...
"A..."
Tân Cửu giật mình, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại của nam nhân ở trên mặt mình, thỏa mãn mà lướt đến khóe miệng, rồi sau đó xâm nhập, đôi tay cũng theo đó mà lưu loát cởi bỏ tiết y, chuyển xuống bụng dưới khẽ vuốt, trong phút chốc, nơi vuốt ve ở dưới thân trở nên nóng bỏng.
Vĩnh Hi đế nhìn Tân Cửu chăm chú, đưa tay nâng cằm của nàng, nhìn thấy bên trong vòm miệng là hai hàm răng trắng sáng, đầu lưỡi xinh xắn và má trong mềm mại, kiềm không được mà nhớ đến cảnh tượng kiều diễm ở dưới vách núi ngày trước.
Đôi mắt hắn tĩnh mịch, ánh nhìn tối tăm, thấy đôi má mềm mịn đỏ hồng của Tân Cửu, kiềm không đặng mà hôn từng chút từng chút một, chỉ cảm thấy ngọt đến trong lòng, khó mà nén cảm giác muốn nàng. Ý niệm điên cuồng ở trong đầu cũng không kéo dài bao lâu, hắn trực tiếp kéo người nhét vào trong chăn, bản thân thì nằm lên chăn, như dã thú chiếm được thức ăn, cúi người cẩn thận hôn lên cái trán trơn bóng, và cả...đôi môi vô cùng mềm mại, thậm chí cả hơi thở ngọt ngào cũng khiến hắn muốn ngừng mà không thể.
Hắn vuốt ve tiểu huynh đệ cương cứng của mình, nhẫn nhịn thật vất vả.
Lần đầu tiên, thật không dễ dàng tìm đúng chỗ vào phút cuối, nơi đó lại chảy máu như muốn mất mạng. Lần thứ hai cũng không chắc chắn có thể trở nên kinh nghiệm đầy mình, chủ yếu là...ách...sẽ không bị chảy máu nữa chứ?
Vĩnh Hi đế dò xét đưa tay vào trong chăn, vuốt ve vòng eo trắn nõn mịn màng, Tân Cửu vô ý thức lui về phía sau một thoáng, bị hôn đến trời đất tối tăm, sau đó có chút bối rối, hôm nay cho dù chỉ là đụng chạm một chút cũng khiến hai chân rã rời. Hầu kết của Vĩnh Hi đế di chuyển cao thấp, vén chăn lên, nâng tiểu huynh đệ từ phía sau tiến vào.
Cảm giác thân thể được lấp đầy vô cùng rõ ràng truyền khắp toàn thân, huyết dịch dường như cũng muốn chảy ngược.
Đôi chân dài của hắn quấn lấy bắp chân của Tân Cửu, từng chút từng chút tiến vào, vươn đầu lưỡi hôn liếm bờ vai mảnh mai, sau đó chuyển qua khuôn mặt nàng, cùng đầu lưỡi nàng tương giao, lúc trước không có kinh nghiệm hôn, bất quá đối với việc này, hắn cũng vô sự tự thông (không biết cũng tự hiểu được).
Còn nhớ thời điểm ở trong cung lúc còn thiếu niên, sau một buổi yến hội, Uyển Nghi của Tiên đế nửa đêm hẹn thanh mai trúc mã là một tài tuấn trong triều làm chuyện bừa bãi, ngày đó hắn lặng lẽ theo sau nhìn được, cảm thấy hai người kia chẳng biết phân biệt hoàn cảnh, thật sự là không thấy xấu hổ, nhưng hôm nay ở trên người mình mới biết được, chuyện động tình này, không phải có thể khống chế là được.
Đương nhiên, hắn hiện giờ là làm với Cửu nhi của mình, cũng không có gì để cảm thấy xấu hổ cả, dù sao tình càng sâu thì càng đậm, Tiên đế hay Uyển Nghi cùng với tài tuấn thanh mai trúc mã của nàng ta vô môi cẩu hợp* gì đó, đâu thể so với hắn và Cửu nhi danh chính ngôn thuận?
*vô môi cẩu hợp (无媒苟合): thành ngữ chỉ chuyện kết hôn nhưng không có minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng)"tam trà lục lễ" (明媒正娶 - 三茶六礼). Tam trà lục lễ bao gồm: Tam trà - "Hạ trà" tức đính hôn, "Định trà" tức kết hôn, "Hợp trà" tức động phòng; Lục lễ (chỉ toàn bộ quá trình từ lúc cầu hôn đến kết hôn) - nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tam trà lục lễ là tập tục lễ nghi hôn nhân truyền thống để vợ chồng khi kết hôn có được sự tán thành từ tổ tiên thần linh cũng như đảm nhiệm và thực hiện quyền lợi nghĩa vụ đối với cha mẹ và thân quyến. Tại cổ đại, nam nữ nếu không hoàn thành quá trình tam trà lục lễ, việc hôn nhân sẽ không được thừa nhận là "minh môi chính thú". Theo BaikeBaidu.
Vĩnh Hi đế thả chậm tốc độ, đợi Tân Cửu thích ứng chính mình, vuốt ve sợi tóc của nàng, hạnh phúc thở dài.
❀❀❀❀❀❀
"Aiz..." Ngụy Đức Hải vừa thay đổi trang phục thái giám, vô cùng buồn chán đứng ở cửa điện, nghe âm thanh truyền ra từ bên trong, thậm chí có thể cảm giác được sóng nhiệt bốc lên xung quanh, hắn yên lặng mà thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng cũng trưởng thành rồi..." Trước kia, lúc Hoàng Thượng đi ngủ, cũng đâu có loại âm thanh này chứ.
Thân là một thái giám, vốn dĩ không mấy nhiệt tình đối với chuyện nam nữ, nhưng mà hắn hiếu kỳ a! Ngụy Đức Hải cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt muốn đâm cái lỗ để nhìn vào trong, chỉ là Vĩnh Hi đế giữ vững uy nghiêm quá sâu, hắn tuyệt đối không dám làm thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Đức Hải mở lớn đôi mắt mờ sương quan sát sắc trời: "Aiz..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook