Tiểu Địa Chủ
-
Chương 8
"Đi ra ngoài thử xem, đứa nhỏ Cầu Cầu này còn có tay nghề này." Liễu Thanh Mai đứng ngồi không yên, đứng dậy bước đi ra ngoài phòng, Yến Bạch Sinh cũng đứng dậy đi theo.
Nha, khi họ vừa mới bước ra tới, liền nhìn thấy thân hình to lớn của nhi tử đứng bên kệ bếp, ra hình ra dáng nhồi bột mì.
Yến Bạch Tuyết bưng một chén đầy thịt, như hiến vật quý mang đến trước mặt Yến Bạch Sinh.
"Cha, nương các ngươi nếm thử, đây là ca ca vừa mới làm ra, rất thơm." Nói xong, tiểu cô nương còn liếm liếm khóe miệng.
Ngửi mùi thơm quá.
Yến Bạch Sinh cũng không có khách khí, cầm lấy đôi đũa, liền gắp một miếng, thịt lạc mỡ đan xen, thịt lạc cháy cạnh vàng ươm, thịt lạc thì săn lại, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Chỉ là khi miếng thịt sắp đưa tới miệng, đôi đũa liền chuyển hướng, đưa tới bên miệng Liễu Thanh Mai.
"Phu nhân, ngươi nếm thử, đây là Cầu Cầu làm, khẳng định ăn ngon." Đây là lần đầu tiên nhi tử nấu ăn a, hắn vui muốn chảy nước mắt.
Liễu Thanh Mai thụ sủng nhược kinh, nhấp miệng, trong lòng ấm áp, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Bạch Sinh, cõi lòng đầy kích động cắn một miếng.
Kỳ thật, mặc kệ hương vị như thế nào, chỉ cần là do nhi tử làm, dù món ăn có khó ăn như thế nào, hai vợ chồng đều cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ là, một miếng cắn xuống, không hề có cảm giác dầu mỡ như dĩ vãng, mùi hương của miếng thịt được hâm lại bùng nổ ở bên trong miệng, thơm ngon mười phần, Liễu Thanh Mai nhai mấy cái, không dám tin tưởng đây là đồ ăn do nhi tử ham ăn biếng làm làm ra.
Thấy Liễu Thanh Mai đã nuốt xuống, Yến Bạch Sinh gắp một miếng, đưa đến bên miệng Yến Bạch Tuyết đang mở tròn mắt lăng lăng mà nhìn.
"Ăn đi, để chén xuống bàn đi."
Yến Bạch Tuyết vui vẻ cắn một miếng, cũng rất kinh ngạc, ăn ngon tới mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
"Ăn ngon thật, ca ca ngươi làm món này so với món chiêu bài của Thiên Hương Lâu còn muốn ngon hơn, ta vẫn luôn cho rằng ca ca ngươi chỉ biết ăn, không nghĩ tới còn có một tay nghề như vậy."Yến Bạch Tuyết kích động không thôi, lớn tiếng nói ra nội tâm đang kích động.
Yến Bạch Sinh cũng nếm nếm, xác nhận hương vị không tồi, tuy rằng thiếu chút gì đó, nhưng hương vị này có thể theo kịp thức ăn trong tửu lầu.
Liễu Thanh Mai đi tới, nhìn nhi tử đang cán mỏng bột trên mặt thớt đá, bởi vì không có chày cán bột, liền trực tiếp dùng tay, tay nghề kia khiến nữ nhân là nàng nhìn đến không rời mắt.
"Cầu Cầu, ngươi khi nào học được tuyệt chiêu này a." Nàng làm mẹ rất là lo lắng, nhi tử này không phải bị yêu quái bám vào người đi.
Tính cách Cầu Cầu thay đổi quá lớn, chẳng những quậy bão nhà cữu cữu, bỏ đi một thân yếu đuối, giờ còn đứng nơi này xào rau.
Yến Bạch Thu đã sớm tìm lý do cho tình huống này, cho nên dưới ánh mắt nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu của Liễu Thanh Mai, cũng không có hoảng loạn, vẫn thong thả dùng tay làm thành cái chày cán bột.
"Nương, kỳ thật ta làm sao có được tay nghề như thế này ta cũng không rõ ràng lắm, cũng không phải là do bị kích thích, nhưng người giống như là tỉnh ngộ.
Ta vừa nhìn thấy thịt cùng bột mỳ, trong đầu đột nhiên hiện ra cách làm đồ ăn, ta liền thuận tay làm thành đồ ăn, đến bây giờ ta cũng không biết nó có hương vị như thế nào." Kỳ thật cái cớ này khi cậu nói ra, chính cậu cũng không thể tin được, nhưng những chuyện không đáng tin này, lại xuất hiện rất nhiều lần.
Trước đây cậu đã nghe qua, người xx kia gặp đả kích rất lớn, tính cách đại biến, không thông minh trở nên đặc biệt thông minh, học tra biến thành học bá, không xu dính túi biến thành đại gia.
Thực sự có chuyện không đáng tin như vậy sao?
Nhưng cố tình lại có rất nhiều người tin tưởng.
Yến Bạch Thu tự thôi miên chính mình, lời nói nói ra lại ra đâu ra đó:"Đem đồ ăn này xào chín, ngay cả chính ta cũng rất kinh ngạc, người như ta cư nhiên cũng có loại thiên phú như vậy...!"
Liễu Thanh Mai điểm điểm đầu Yến Bạch Thu, một bộ rèn sắt không thành thép.
"Cầu Cầu ngươi nói cái gì vậy, đây còn không phải là thiên phú của ngươi, chỉ là phát hiện có chút chậm mà thôi, Cầu Cầu nhà ta là lợi hại nhất." Liễu Thanh Mai sủng nhi tử nhất, cũng không muốn chửi bới.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhi tử của ta khẳng định không giống người thường." Yến Bạch Sinh đứng ở bên cạnh phụ họa, miệng liên tục hống.
Yến Bạch Tuyết: Nguyên lai ca ca không phải là phế vật a, chỉ là chưa có được kích phát...
Di, như thế nào cảm giác lời này có chút quái quái.
Thịt được hấp lại xác thật rất là thơm, đặc biệt là đối với người một thời gian dài không được ăn thịt, nhưng mọi người đều đã nếm qua, cũng không có động vào nữa, chờ Yến Bạch Thu làm xong lại cùng nhau ăn.
Bột mì chỉ có một ít, cán thành những miếng vỏ bánh mỏng, gấp đôi lại thành cái phiến lá, rồi nhấp hai bên lại.
Nước trong nồi đã sôi, nổi lên không ít bọt khí, Yến Bạch Thu đem từng cái phiến lá thả vào nồi, dùng chiếc đũa khua khua vài cái, miễn cho dính lại với nhau, rồi đạt lắp nồi lại.
Yến Bạch Thu vừa mới vội xong, quay người lại, nhìn thấy cha mẹ còn có muội muội đang vây quanh cái bếp đơn sơ, duỗi dài cái cổ, đối với phiến lá mỏng bên trong cái nồi rất là ngạc nhiên.
"Cha, nương các ngươi đi vào trước đi, chờ chín, ta liền mang lên." Cậu đẩy muội muội, ý bảo muội muội đi vào trước.
Liễu Thanh Mai âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
"Cầu Cầu, thật sự không cần chúng ta hỗ trợ hay sao?" Nhi tử sẽ nấu cơm gì đó, cứ có cảm giác không chân thật.
Rất muốn đứng ở bên cạnh, muốn nhìn xem nhi tử làm như thế nào.
Yến Bạch Thu lắc đầu, cười ha hả cự tuyệt.
"Không được, rất mau sẽ chín thôi." Đừng nhìn cậu ngoài mặt bình tĩnh như vậy, kỳ thật trong lòng đang rất khẩn trương.
Cậu kiếp trước sở dĩ lá gan lớn như vậy chủ yếu là bởi trên mặt có một vết bớt, làm cho khuôn mặt giống như gương mặt âm dương, ngoại hình xấu xí, dù có cố gắng khắc khổ như thế nào, vẫn luôn bị người khác xem thường cùng lạnh nhạt.
Dù hoàn thành tốt công việc cũng vẫn sẽ bị người ta soi mói, cha mẹ ghét bỏ, người chung quanh khinh thường khiến cậu trở nên cực kì mẫn cảm, xử lý công chuyện vạn lần cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố, cuối cùng ngay cả công việc cũng bị mất.
Giống như hôm nay, khi đi qua gặp gia đình nhà cữu cữu kia, Yến Bạch Thu phải lấy dũng khí rất lớn mới dám ra tay làm càn với gia đình nhà cữu cữu, lớn tiếng chất vấn và phản kích, hành động như vậy ở hiện đại là hành động Yến Bạch Thu mãi mãi không làm được.
Chính là, lúc ấy cậu bị bức tới nóng nảy, nhìn thấy Liễu Thanh Mai bị vuc nhục như vậy, đầu óc cậu như nóng lên.
Giống như câu nói mà người ta hay nói: Ngươi có thể mắng ta, nhưng không được mắng ba mẹ ta!
Yến Bạch Thu cũng là cái dạng này, ngươi có thể ức hiếp, khinh thường cũng có thể chửi bới vũ nhục, nhưng nếu dám chạm vào người thân của ta thì đó chính là điểm mấu chốt của ta.
Kỳ thật tình cảm cậu đối với Liễu Thanh Mai không có nhiều lắm, cậu vừa mới tới đây, dù có kích động cũng không đến mức phải xuất đầu lộ diện, nguyên nhân càng nhiều là do tình cảm của nguyên thân còn tàn lưu lại, lập tức bùng nổ, mới có một màn ngày hôm nay.
Phải biết rằng, ở đời trước, nếu cậu nói chuyện với một người xa lạ, sẽ sinh ra sự khủng hoảng cùng sợ hãi không tên.
Làm đồ ăn còn bị vây xem, đối với Yến Bạch Thu mà nói, giống như lão sư đang đứng bên cạnh trông thi.
Hơi hơi thở dài một hơi, Yến Bạch Thu nhìn lửa trong lòng bếp, thấy củi bên trong vẫn còn đủ, cũng không cho thêm củi nữa, mở nắp nồi ra, dùng chiếc đũa khuấy nhẹ, những phiến lá lộ ra trạng thái bán trong suốt, bởi vì trong nồi còn có mỡ heo nên rất thơm.
Múc một ít muối, gia vị đơn giản, một nồi hoành thánh liền ra đời.Hoành thánh lá vừa đủ một bát lớn, Yến Bạch Thu dùng giẻ lau bao lấy bên ngoài cái nồi liền bê vào trong nhà.
Cái bàn bên trong buồng chính là dùng cái ngăn tủ đã cũ bị vỡ, trên bàn đặt hai chén thịt hâm lại, nếu mun đoán không lầm món này là cái món làm từ thịt hun khói ấy, bạn nào hay xem ẩm thực trung hoa thì biết, mà không biết mun đoán đúng không nữa), một nồi hoành thánh lá.
Sau khi múc vào bát mỗi người, người một nhà uống canh, trong miệng cắn lát thịt, cảm giác đây là bữa cơm ăn ngon nhất trần đời.
Hoành thánh lá mỏng, kéo ra lại rất dai, chính tay mình cán bột thập phần có lực, ăn ở trong miệng rất có cảm giác.
Thở một ngụm khí, cắn tiếp miếng thịt, Yến Bạch Thu cảm giác thật là quá ngon, cha nương còn kẹp một đũa thịt để vào trong bát cậu cùng Yến Bạch Tuyết.
"Ăn nhiều một chút, cuộc sống này cũng quá khổ, xem các ngươi đã gầy thành cái dạng gì, ta và cha các ngươi đều đã đau lòng muốn chết." Liễu Thanh Mai nói với vẻ mặt hổ thẹn.
Yến Bạch Tuyết vô cùng cao hứng, gắp miếng thịt ở trong bát ăn.
Mà Yến Bạch Thu vừa mới ăn xong một miếng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Thân thể này của cậu hình như là nặng tới 300 cân.
Cậu hồi tưởng lại, nguyên nhân là do nguyên thân ham ăn biếng làm, miệng ăn suốt ngày không có dừng lại, đến sau này dù có uống nước cũng sẽ mập lên, mỡ béo quanh thân ngày một tăng chưa từng dừng lại.
Ngô, chính là thịt đã ở trong miệng không lẽ nhổ ra sao?
Hơn nữa, một tháng nay còn chưa có được ăn thịt, đã thèm muốn chết, vẫn là ăn trước rồi nói sau, nga không, vẫn còn bữa tối, ăn xong hai bữa này, Yến Bạch Thu ở trong lòng yên lặng thề:"Từ ngày mai bắt đầu, cậu phải giảm béo, trở thành một người gầy mỹ lệ."
Chỉ là nhìn nhìn nương, tuy diện mạo của nàng thuộc về diện mạo của nữ phụ độc ác, nhưng mọi người đều biết, nữ phụ thông thường đều có một khuôn mặt mê hoặc nhân tâm như hồ yêu a.
Đời trước xấu không thể gặp người, đời này lại béo đến dọa người, Yến Bạch Thu trong nội tâm cực kỳ khát vọng, chính mình cũng có một gương mặt không tồi.
Nhìn lại muội muội, tuy rằng cũng bụ bẫm, nhưng là bụ bẫm kiểu trẻ con, thể trọng không bằng một nửa của cậu, xem như thuộc loại đáng yêu.
Không giống cậu....
Nỗ lực giảm béo, cậu hẳn là sẽ không tồi đi...
Đáng tiếc, thân thể này giống như từ nhỏ đã vẫn luôn không gầy, vẫn luôn béo béo tròn tròn.
Nhai miếng thịt thơm nức, Yến Bạch Thu quyết định, chờ ăn xong chỗ thịt này, cậu liền bắt đầu đặt ra một kế hoạch giảm cân.
Yến Bạch Tuyết nhìn bộ dáng thống khổ của ca ca, lo lắng hỏi:"Ca, ngươi làm sao vậy? Không thể ăn sao?"
Yến Bạch Thu lắc đầu:"Không, ăn khá ngon."
Ăn ngon tới mức rớt nước mắt a.
Thật là nỗi đau vui sướng, biết rõ là không thể ăn, còn không quản được cái mồm.
"....! Chính là ca, ngươi thoạt nhìn rất thống khổ a, nếu không ta cũng không ăn, ta đều để lại cho ngươi.
Ca, ngươi ăn từ từ, không có người cùng ngươi đoạt, chúng ta đều biết ngươi thích ăn thịt." Yến Bạch Tuyết là một muội muội hiểu chuyện, định đem chén có thịt chuyển qua bát cho ca ca.
Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai cũng mới gắp mấy đũa, còn chưa có động qua.
Yến Bạch Thu cảm động rớt nước mắt.
Ở thời điểm trước, khi vẫn còn là nhi tử của địa chủ, mỗi ngày trải qua đều là như thế này a.
"Cầu Cầu a, còn rất nhiều thịt, ăn từ từ, tất cả đều là của ngươi."
Không có cố kỵ nào, Yến Bạch Thu ăn ăn thành một bộ mập mạp như hiện tại, ngay cả đôi mắt cũng híp lại.
Thịnh tình không thể từ chối a, nhìn một nhà bộ dáng như đương nhiên kia, Yến Bạch Thu đột nhiên cảm thấy, có loại hạnh phúc phiền não.
"Cha, nương!" Yến Bạch Thu lấy hết can đảm, hung hăng hạ quyết tâm:"Ta tính toán từ ngày mai bắt đầu giảm béo!"
Hai phu thê sợ tới mức rơi cả đũa.
"....!Cầu Cầu, ngươi nói gì, giảm, giảm, giảm béo? Ngươi lại không phải cô nương, giảm béo làm cái gì a?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook