Tiểu Địa Chủ
-
5: Tiệm Cầm Đồ
Cái đĩa kia vừa lúc dừng lại trên mặt Liễu Thanh Tùng, theo một tiếng hét thảm vang lên, cái đĩa chầm chậm rơi xuống, leng keng một tiếng, rơi trên mặt đất, vỡ thành năm, bảy mảnh.
Nhóm nữ quyến đang đứng bên cạnh xem trò hay tức khắc phát ngốc, ở thời điểm Yến Bạch Thu phản công, các ả theo bản năng bảo vệ mặt, cho đến khi cái đĩa kia dừng lại trên mặt phu quân của bọn ả, tất cả đều bùng nổ.
Một vòng nữ quyến vây quanh nam nhân mình xem sét.
"Chúng ta đi thôi.
Kệ gã ở đó cậy già lên mặt." Yến Bạch Thu lôi kéo Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết còn đang sững sờ mau chóng rút lui, thừa dịp những người này đang hoảng loạn mà chạy nhanh rời đi.
Liễu Thanh Tùng bị thương không nhẹ, những nội quyến của gã không dảnh để ý tới Yến Bạch Thu, đang cực lực vây quanh gã, Yến Bạch Thu lôi kéo nương cùng muội muội chạy ra ngoài, chạy tới đường phố đông đúc trên thị trấn thì dừng lại chạy hổn hển.
Yến Bạch Tuyết so với đại ca mình tốt hơn một chút, chạy ra khỏi Liễu trạch, trong lòng vẫn rất hoảng loạn, luôn theo bản năng quay đầu, sợ có người đuổi theo.
"Ca, ngươi vừa nãy sao lại lấy đĩa ném cữu cữu a? Nếu gã tìm ngươi gây phiền toái thì lmf sao bây giờ?"
"Hơn nữa cữu cữu là trưởng bối....!" Việc này nếu truyền ra ngoài, nói đại ca đánh trưởng bối, còn không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, khua môi múa mép.
"Là trưởng bối thì sao? Bọn họ thé nhưng hoàn toàn không coi chúng ta là người nhà a, đều là thân thích, coi nương giống như ăn mày, còn cố ý khó xử? Đó là hành động con người có thể làm ra sao? Ta chính là không chịu nổi phải nhìn nương đối với bọn họ ăn nói khép nép như vậy....!"
Yến Bạch Thu còn chưa có nói xong, Liễu Thanh Mai vãn luôn không hề hé răng phát ra vài tiếng hừ hừ khinh thường, bộ dáng miệt thị treo đầy trên khuôn mặt.
Khuôn mặt Liễu Thanh Mai thuộc diện khôn khéo, chua ngoa, khi lộ ra bộ dáng khinh miệt này khiến khuôn mặt trở nên âm nhu, đem Yến Bạch Thu sợ tới mức run lên một cái.
Liễu Thanh Mai đi tới nhà ca ca, khom lưng uốn gối, hạ thấp bản thân đi vay tiền, vì nhi tử trong nhà, nàng chịu buông bỏ tôn nghiêm, bị người cười nhạo châm chọc nàng cũng không để bụng.
Yến Bạch Thu vân luôn vâng vâng dạ dạ, yếu đuối nhát gan lại sợ phiền phức, ham ăn biếng làm không nói, Liễu Thanh Mai chưa từng có ý định nhờ cậy vò nhi tử có tiền đồ gì, chỉ cần không gây sự là được.
Hôm nay, lại ở trước mặt đông đảo mọi người vì nàng ra mặt chống lưng, vì nàng nhặt lên tôn nghiêm cùng thể diện, Liễu Thanh Mai thật sự cảm động.
Nàng cảm giác nhi tử thật sự trưởng thành hiểu chuyện.
Dù ứng phó có chút vụng về, nhưng trong tâm Liễu Thanh Mai lại vui tới nở hoa.
Nhi tử rốt cuộc biết yêu thương mẫu thân.
Kỳ thật, nàng đã sớm không chịu nổi cả nhà ca ca này, nhưng cũng không có cách nào, nhi tử nháo lên như vậy, nàng cũng dứt khoát từ bỏ, đồng thời âm thầm cao hứng.
"Đánh rất hay! Thiên hạ có loại cữu cữu không biết xấu hổ như vậy sao?! Loại cữu cữu này chúng ta không nhận, nếu không phải Cầu Cầu phản ứng mau, đại ca ngươi đã bị đánh vỡ đầu!" Liễu Thanh Mai tức giận, vừa nhắc tới liền nổi giận lôi đình.
"Gã thích lấy đồ ném người, còn không cho Cầu Cầu phản kháng a?!" Liễu Thanh Mai rống giận.
Yến Bạch Tuyết không hé răng, yên lặng cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:"Ta chính là lo cho ca ca, sợ bọn họ tìm ca ca gây phiền toái."
Liễu Thanh Mai một bộ không sao cả, tâm trạng nàng còn rất tốt, nhìn thân hình trắng trẻo,mập mạp của nhi tử, thấy thế nào cũng đáng yêu.
"Tiền không mượn được cũng không sao, nương còn có biện pháp, đi, chúng ta tới hiệu cầm đồ." tâm tình Liễu Thanh Mai thật tốt, đem tay vói vào trong ngực, dưới ánh mắt của hai huynh muội, lôi ra một cái bọc nhỏ.
Xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Yến Bạch Thu ở trong lòng nói thầm.
Liễu Thanh Mai cười mỉa, có chút không được tự nhiên, nàng mở bọc kia ra, gỡ một tầng lại một tầng vải bố quấn quanh mở ra, lộ ra một góc, để hai huynh muội nhìn thoáng qua rồi gấp lại, lại một lần nữa nhét vào trong ngực.
Chỉ liếc mắt một cái, Yến Bạch Thu đã nhìn thấy rõ, là vàng.
Nhìn ra nghi hoặc của hai huynh muội, Liễu Thanh Mai xoa xoa tóc đen trên trán, cảm thán nói:"Ta đã nghĩ tới khả năng lần này không mượn được tiền, chỉ mang tâm tư muốn thử một lần."
Thật đúng là một văn tiền cũng không có mượn được.
Tình nghĩa thân thích cũng coi như đặt dấu chấm hết.
Nàng nhìn hai đứa nhỏ, miễn cưỡng cười cười"Đi, đi theo nương tới hiệu cầm đồ, đổi chút ngân lượng trở về, cùng cải thiện sinh hoạt."
Hai huynh muội đi theo bước chân nhẹ nhàng của Liễu Thanh Mai, Yến Bạch Tuyết tuổi còn nhỏ, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, vừa nghe Liễu Thanh Mai nói, u ám trên mặt lập tức tan đi, giống như một con chim nhỏ vui sướng, tiến lên kéo cánh tay Liễu Thanh Mai đang đi đằng trước.
"Nương, thật sự a, nguyên lai nhà chúng ta có tiền như vậy, thật sự tốt quá, nói như vậy liền không cần nhìn ánh mắt người khác." Yến Bạch Tuyết vui mừng không thôi.
Yến Bạch Thu có chút buồn bực, trong trí nhớ, sau khi của cải bị niêm phong, vàng bạc trong nhà đều bị người ta đào rỗng, ngay cả những đồ trang sức đeo trên người Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết đều bị người ta lấy đi, có thể nói là đuổi tận giết tuyệt.
Cậu thật đúng là không có nhớ rõ trên người Liễu Thanh Mai có vàng, hẳn là một loại trang sức, có thể lưu tới bước này, khẳng định cực kỳ quan trọng.
Yến Bạch Thu có chút không đành lòng, nhưng trong nhà thực sự nghèo tới mức không có nổi một xu dính túi, ngay cả bánh bột bắp cũng sắp hết, thời điểm này dù cậu có không đành lòng cũng phải chịu.
Trên thị trấn có hai nhà cầm đồ, Liễu Thanh Mai đến nhà có mặt tiền lớn hơn nhà kia một chút, đổi được tám mươi lượng bạc, vẫn là Liễu Thanh Mai phải tốn không ít mồm mép mới được cái giá đó.
Tám mươi lượng bạc kia, Liễu Thanh Mai so với mạng mình còn quan trọng hơn.
"Trâm vàng kia là lúc trước đặt người ta làm, hết một trăm lượng bạc trắng, càng không cần nói đến bộ vòng tay kia, thật đúng là không đáng giá tiền a....." Liễu Thanh Mai liên tục thở dài, có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Kim trâm được nạm ngọc điệp trân quý, trâm cài khắc hình hạc trắng cùng hoa cỏ, mỗi thứ đều rất tinh xảo, tùy tiện một kiện cũng trên mười mấy lượng bạc.
Yên lặng thở dài, Liễu Thanh Mai cũng thở phào, có bạc trong tay cũng yên tâm không ít.
"Tiểu Tuyết, ta trước đưa đại ca ngươi đi xem đại phu, chờ xem xong sẽ đưa ngươi đi ăn đồ ngon." Tâm tư Liễu Thanh Mai xoay chuyển cũng nhanh, nhìn thật cao hứng, một tay kéo tay nữ nhi, một tay kéo tay nhi tử, những người quen biết với họ trước kia, tựa hồ đang dùng ánh mắt đánh giá toàn gia nhà bọn họ.
Liễu Thanh Mai coi như không nhìn thấy.
Có tiền, Liễu Thanh Mai cũng có tự tin, tự nhiên là tìm một y quán tương đối nổi danh trên thị trấn, đại phu kia nghe mô tả xong, liền bắt mạch, vạch mí mắt, xem lưỡi, xác định không có chuyện gì, kê một chút dược đơn giản rồi để bọn họ về.
"Đại phu, nhi tử ta thật sự không có chuyện gì sao?" Liễu Thanh Mai không có nói ra chuyện chết đi sống lại kia, loại chuyện này quá quỷ dị, nói ra, người ngoài không tin, còn tưởng rằng là quỷ nhập tràng.
"Chính là sau đầu hắn nổi một cục u làm sao bây giờ?" Sợ ngày sau không có tiêu, còn đau, Liễu Thanh Mai lo lắng muốn bệnh.
Đại phu kia hòa ái cười, hảo tâm trấn an nói:"Thật không có việc gì, ta kê chính là dược tiêu ứ, uống xong ba thang là khối u liền tan."
Liễu Thanh Mai lúc này mới yên tâm, liên tục nói lời cảm tạ.
"Thật sự cảm ơn ngươi, đại phu, đây là tiền khám bệnh của ngươi." Bỏ xuống một lượng bạc, lại tới quầy thuốc lấy thuốc trả tiền, xách theo hai bao dược, Liễu Thanh Mai cảm thấy thời tiết hôm nay phá lệ tốt, tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Lão đại phu có gương mặt hiền từ kia thu bạc, cất vào ống tay áo, gọi người bệnh tiếp theo vào chẩn bệnh, vị tiểu đồ đệ phụ trách bốc thuốc phía trước có vẻ rầu rĩ không vui, bĩu môi, có vẻ tức giận bất bình nói:"Sư phó, ngươi vì sao lại xem bệnh cho loại người này? Cả nhà bọn họ đều xấu, cắt xén tiền công, tăng thuế, khiến bá tánh chịu khổ.
Sư phó còn giúp bọn họ xem bệnh, bọn họ có cái gì tốt, nên để cho bọn họ bị nhiễm bệnh, nãy người khai đều là mấy loại dược tốt, ta thấy quần áo bọn họ mặc cũng không tốt, phỏng chừng lúc này đang sống nghèo khổ." Tiểu đồ đệ có vẻ bằng tuổi với Yến Bạch Tuyết, tầm mười mấy tuổi, đang ở tuổi phản nghịch, khi nghĩ cái gì, đầu óc liền sung huyết, kích động dị thường.
Lão đại phu nhàn nhạt nhìn lướt qua, tiểu đồ đệ lập tức im miệng.
Nhưng chờ tới khi đại phu khám xong một người bệnh nữa, tiểu đồ đệ lại chạy tới.
"Sư phó!"
"Ai, Ngươi quản việc này làm gì? Có người địa chủ nào trong thị trấn mà không tham, loại đi được một người thì đâu phải không còn nữa?" Lão đại phu thở dài, ý bảo tiểu đồ đệ chớ kích động, đừng tức giận.
"Lại nói người phạm tội là cha hắn, cùng tiểu mập mạp này có quan hệ gì."
"Y đường này được mở ra để xem bệnh cho người ta, ngươi gặp người mình không thích liền không xem bệnh, như vậy tâm có bao nhiêu đen? Người học y phải nhân từ, phải biết khoan dung độ lượng."
Tiểu đò đệ không hé răng, nhìn cả nhà kia đang vây quanh một cái bàn ăn bánh bao, gặm loại bánh bao thịt bình thường nhất, một nhà cười đến hạnh phúc, thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy lời sư phó nói thật có lý.
Chính là cái tên béo chết tiệt kia, hắn còn nhớ rõ, trước đây hắn mua bánh bao ăn, tên kia ngồi ở bên cạnh, miệng phi thường tiện là bẩm nói bánh bao khó ăn, thật không phải là đồ dành cho người, còn không bằng cho chó.
Sau đó tên mập chết tiệt kia, ở ngay trước mặt hắn, đút cho một con chó ăn.
Từ một khắc kia, hắn liền chán ghét tên mập đó.
Người quái di!
Tên béo chết tiệt!
Tiểu đồ đệ mắng ở trong lòng.
Lúc trước không phải nói đồ ăn đó không phải dành cho người sao, hiện tại ăn đến vui vẻ như vậy là xảy ra chuyện gì?
Yến Bạch Thu cũng không biết mình đã đắc tội người, chính là ăn bánh bao nhân thịt tới ngấu nghiến, cậu cảm giác bên trong dạ dày như có cái lỗ đen, dù ăn như thế nào cũng không thấy đủ.
Bánh bao ba văn tiền một cái, một cái to như một cái bát ăn cơm, nhân đầy đủ, hương vị phi thường tốt.
Một hơi ăn năm cái, cậu còn có chút chưa đã thèm.
Thật sự một chút cũng không có ăn no, chính là nương ăn có hai cái đã đánh nấc, còn muội muội, cũng giống như cậu, một hơi ăn luôn năm cái, cuối cùng mắt còn trông mong mà nhìn cậu.
Rất có hàm xúc, ca ca, ngươi ăn nữa đi, ta cũng muốn ăn thêm một cái...!
"Dừng lại thôi, đã không sai biệt lắm, ta đã no rồi." Yến Bạch Thu nói lời nói trái lương tâm.
Hiện tại trong nhà thực túng quẫn, vẫn là nên tiết kiệm một chút.
Ánh mắt Yến Bạch Tuyết u ám, không tiếng động mà lên án, nàng còn chưa có ăn no, ca ca khẳng định cũng chưa có ăn no.
Liễu Thanh Mai thấy hai hài tử đã ăn không sai biệt lắm, liền rời khỏi tiệm bánh bao, mang theo bọn họ hướng tới chợ rau.
"Nương, chúng ta đi đâu vậy?" Yến Bạch Thu nhìn bốn phía đều có âm thanh hét to, phi thường khó hiểu.
Liễu Thanh Mai thương tiếc vuốt ve gương mặt mập mạp không nhìn thấy ngũ quan của Yến Bạch Thu, sầu tới mày cũng nhíu thành một đoàn.
"Ai, mấy ngày nay quá khổ, nhìn xem, người đều đã gầy thành cái dạng gì, ta muốn mua chút thịt cho ngươi cùng muội muội ngươi bồi bổ, dưỡng trở về." Liễu Thanh Mai đau lòng, rơi nước mắt.
Nàng cảm thấy nhi tử đều ốm tới xanh xao, ánh mắt đều là sương mù, khẳng định là thiếu ăn, nữ nhi cũng vậy, chính là thật đáng lo a.
Yến Bạch Tuyết vỗ tay hoan hô, cao hứng phấn chấn, vừa nói đến ăn thịt, đôi mắt kia giống như sói thấy được dê con, đôi mắt phiếm lục quang, nước miếng đều muốn chảy ra ngoài.
Trước mắt Yến Bạch Thu tối sầm:"........!"
Cậu gầy?
Khó trách trước kia cậu béo như vậy, đều là do nương quá nuông chiều a.
"Nương, có thể hay không không ăn thịt a?" Yến Bạch Thu thật sự không muốn tiếp tục béo lên nữa.
Nếu tiếp tục béo lên, phỏng chừng đều không có nhìn thấy mặt đất, quả thực là chuyện thương tâm a.
Liễu Thanh Mai nhướng mày, mãnh liệt phản đối, một chút cũng không cho đường lui:"Không được, không được! Không ăn thịt sao có thể mập lên, như thế nào có thể dưỡng tốt thân thể, nghe nương nói, nương sẽ không hại ngươi."
".........!"
"Nương, chúng ta có thể đứng đi sao? Đội ngũ này thoạt nhìn còn rất dài a." Yến Bạch Thu buồn bực, đội ngũ này, phải tới ba mươi người đi.
Rốt cuộc là bán thịt gì vậy, như thế nào hỏa bạo như vậy, đáng giá để nhiều người nhón chân mong chờ, chờ đợi.
Liễu Thanh Mai cười cười, nụ cười kia đặc biệt kỳ quái:"Nha, cũng không có gì, nghe nói người này đặc biệt bản lĩnh, đem thịt heo của toàn bộ thị trấn nhận thầu, toàn bộ thị trấn muốn ăn thịt heo, nhất định phải đến sạp nhà y mua."
Nga, nguyên lai là nhận thầu toàn bộ thịt heo của cả trấn a.
Thật trâu bò!
__________
15:34"
5/1/2022.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook