Tiểu Đệ
-
Chương 49: Phiên ngoại 2: Thỏ Con gặp phải lừa đảo
Sử Kiến Nghiệp chẳng hiểu sao mình lại xui đến vậy nữa? Đi tham gia họp lớp với đám bạn sơ trung, ngồi cùng bàn với bạn nữ mình từng thầm mến, đã lập gia đình với người bạn cũng cùng lớp tên là Lâu Tiết, nghe nói hai vợ chồng mở một quán cơm tự làm chủ, mua được một chiếc JEEP mang khoe với mọi người.
Bạn học tới đủ, mọi người sau khi ăn xong thì đi về, ông chủ nhỏ sảng khoái nói: “Tôi lái xe đưa cậu về.”
Sử Kiến Nghiệp nói: “Không cần, tôi có chạy xe tới.”
Lái xe ra khỏi bãi, sắc mặt ông chủ nhỏ xanh lét, chiếc JEEP nhỏ của hắn với BMW của Sử Kiến Nghiệp sao mà bì kịp?
Sử Kiến Nghiệp thề là cậu không có cố ý khoe khoang tiền bạc quyền lực này nọ, chiếc xe này là do Cư Ứng Phong tặng cho cậu, ngay cả tiền xăng cũng không phải do cậu chi trả.
Vừa khéo, sau chuyện đó ba ngày, ông chủ nhỏ xuống xe đi vào một nhà hàng mời cơm đối tác, y đi vòng qua phía sau thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, tới bãi đỗ xe tầng dưới thì thấy hai người đứng bên cạnh chiếc MERCEDES hôn nhau. Lại đúng ngay hai người Cư Ứng Phong cùng Sử Kiến Nghiệp.
Sử Kiến Nghiệp lách khỏi người lão đại.
“Dễ thương thế, cậu tính làm tôi nghẹn chết à?”
“Nghẹn chết anh, tôi muốn anh chết đấy, nhưng mà muốn chết thì cũng phải để tôi chết trước, để anh tức chết.”
Sử Kiến Nghiệp cười xấu xa.
Lôi, Lệ, Phong, Hành đứng canh chừng xung quanh, đúng lúc nhắc nhở.
“Cư tổng, ngài mau nhanh lên, mấy lão già kia còn đứng ngoài cửa chờ ngài đó.”
Cư Ứng Phong xoay người muốn đi, sờ sờ túi, không có xì gà, tiện tay lấy bóp da đưa cho Sử Kiến Nghiệp.
“Giúp tôi mua một gói xì gà đi.”
“Cần gấp không?”
Sử Kiến Nghiệp từng thấy hắn hút thuốc, nhưng gần đây lại hình thành một tật xấu, sau khi cùng cậu lên giường xong thì sẽ ngồi tựa lên đầu giường hút một điếu xì gà.
“Không gấp, tối về đưa tôi cũng được, cậu cũng đi sớm rồi về chơi với con chó đi.”
Lâu Tiết nghe thấy tiếng của Sử Kiến Nghiệp nên đặc biệt chú ý tới bên này, nhìn thấy một màn kia thêm những lời nói này càng khiến hắn suy nghĩ lung tung. Thằng nhãi con này dám ở trước mặt vợ y khoe của hóa ra là làm ‘gà’, lại còn bám theo một ông chủ lớn. Lục điện thoại di động tìm số gọi cho Sử Kiến Nghiệp. (gà là từ lóng chỉ nghề money boy – trai bao đó)
Sử Kiến Nghiệp nghe điện thoại kêu, nhấn nút nghe.
“Cậu muốn một trăm vạn, nói cho truyền thông? Cái đó tôi khuyên cậu không nên nói cho Cư Ứng Phong biết, vì muốn tốt cho cậu thôi, này này!”
Sử Kiến Nghiệp còn muốn khuyên thêm vài câu, bên kia đã úp máy.
Đồ xảo trá! Biết cậu không có gì, ba mẹ đã sớm qua đời. Lâu Tiết dĩ nhiên nói, cậu không quan tâm đến danh dự nhưng sếp Cư chắc chắn quan tâm, muốn y ngậm miệng thì phải giao cho y phí bịt miệng một trăm vạn, nếu không sẽ đem chuyện của bọn họ nói cho giới truyền thông.
Sử Kiến Nghiệp lo lắng nha, mà cậu không phải lo lắng cho Cư Ứng Phong, chính là đang lo cho Lâu Tiết, phải biết rằng muốn Cư Ứng Phong làm cho y câm miệng, có rất là nhiều cách. Y ngu ngốc cứ chạy ào ào đi tìm hắn, ngay cả cậu cũng không cứu được y.
Biết Cư Ứng Phong đang họp, cậu vốn định Lâu Tiết ở giữa cuộc họp gọi tìm Cư Ứng Phong sẽ không được tiếp nhận, thế là Sử Kiến Nghiệp chạy tới quán cơm của Lâu Tiết.
Sử Kiến Nghiệp lại gọi điện cho y muốn khuyên nhủ, Lâu Tiết không bắt máy. Buổi chiều điện thoại kết nối lại, lại là người khác nghe máy.
“Anh là ai? Lâu Tiết đâu?”
“Lâu Tiết?”
Bên cạnh có người nhắc nhở, là thằng nhóc bên trong.
“Oh, nó hả, miệng thúi đang đánh răng.”
Vừa nghe được lời này Sử Kiến Nghiệp biết mình chậm rồi, y đã tìm được Cư Ứng Phong, hơn nữa đã bị trừng phạt.
Sử Kiến Nghiệp ngồi vào trong xe đóng cửa.
“Người anh em chừa cho tôi chút mặt mũi nha, tôi là Thỏ Con, chắc anh có nghe qua, anh đem Lâu Tiết thả ra đi.”
“Không dễ lắm, ý của ông chủ là muốn tên này câm miệng.”
Sử Kiến Nghiệp vội vàng lấy điện thoại khác gọi cho Cư Ứng Phong, kéo dài giọng nói.
“Lão ~ đạiii ~ ~ ~…”
“Mua xì gà cho tôi chưa?”
“Lão đại, người kia làm sao bây giờ.”
“Nhốt rồi, tôi đang họp thì hắn uy hiếp bên ngoài, hắn nói hắn là bạn của cậu, tôi mới cho hắn mặt mũi mà tiếp điện thoại, đầu tiên thì hắn đòi của tôi một trăm vạn, nói chung hắn đòi cũng không nhiều lắm, thế nhưng giúp hắn câm miệng thì đâu cần giá cao như vậy.”
“Lão đại, anh xem…, chừa cho tôi chút mặt mũi mới vợ hắn mà thả hắn được không.”
“Cậu tìm lý do lạ nhỉ, để tôi thả hắn cũng được, cậu đi nói với hắn, ‘quản lý cho tốt cái mồm của mày, chuyện ngày hôm nay dám nói ra một chữ tao sẽ đem mày ném ra giữa đường quốc lộ cho xe cán nát đầu.’
Cư Ứng Phong nói xong thì cúp điện thoại, Sử Kiến Nghiệp lại nghe được tiếng thét thảm thiết ghê rợn trong cái điện thoại đang gọi cho máy của Lâu Tiết. Sử Kiến Nghiệp nhắm mắt đem lời của Cư Ứng Phong máy móc nhắc lại.
Sử Kiến Nghiệp nói xong, đầu dây bên kia có người hỏi.
“Vậy lão đại có ý gì?”
“Thả người! Chờ một chút, cậu ta hiện tại làm sao rồi?”
“Không có gì quan trọng, chỉ là mất hết răng rồi.”
“A!”
Sử Kiến Nghiệp cuối cùng cũng không dám nhìn người nọ hiện tại có bộ dạng gì, chỉ từ người khác biết được, Lâu Tiết hôm đó toàn thân đều là mùi rượu được người ta phát hiện trong bụi cỏ, cả người toàn là máu, răng cũng gãy hết, chiếc JEEP thì đâm vào cây cũng tiêu tùng, cảnh sát nhận định đây là tai nạn do say rượu rồi lái xe gây ra. Tài xế bị thương nhẹ, những người biết được đều nói: “Thật khó tin.”
Đúng vậy, thật khó tin, Sử Kiến Nghiệp biết mình có thể vào một đêm nào đó, nói không chừng cũng như Lâu Tiết bị thương, bị thương nhẹ sửa thành bị thương nặng, bị thương nặng sửa thành tử vong.
Cho nên mới nói con người không nên làm chuyện xấu, làm chuyện xảo trá cũng phải lựa người nha.
Nhưng mà trải qua chuyện này, Sử Kiến Nghiệp thế mà lại học được cách uy hiếp người ta, tuy rằng những lời nói đó của lão đại mình chỉ nhắc lại, máy móc gào to lên mà hai mắt nhắm chặt đi nữa thì cũng xem như là cậu nói ra uy hiếp rồi.
Lắc đầu, Sử Kiến Nghiệp không nói gì nhìn trời xanh, tự cảm thán mình dạo này cũng học được một ít bộ dáng của hắc đạo rồi nha. Không phải không thừa nhận nhưng mà, câu cậu gào lên『quản lý cho tốt cái mồm của mày, chuyện ngày hôm nay dám nói ra một chữ tao sẽ đem mày ném ra giữa đường quốc lộ cho xe cán nát đầu. 』,Cậu thấy mình thật uy phong, sảng khoái.
──《 Phiên ngoại 2: Hoàn 》
Bạn học tới đủ, mọi người sau khi ăn xong thì đi về, ông chủ nhỏ sảng khoái nói: “Tôi lái xe đưa cậu về.”
Sử Kiến Nghiệp nói: “Không cần, tôi có chạy xe tới.”
Lái xe ra khỏi bãi, sắc mặt ông chủ nhỏ xanh lét, chiếc JEEP nhỏ của hắn với BMW của Sử Kiến Nghiệp sao mà bì kịp?
Sử Kiến Nghiệp thề là cậu không có cố ý khoe khoang tiền bạc quyền lực này nọ, chiếc xe này là do Cư Ứng Phong tặng cho cậu, ngay cả tiền xăng cũng không phải do cậu chi trả.
Vừa khéo, sau chuyện đó ba ngày, ông chủ nhỏ xuống xe đi vào một nhà hàng mời cơm đối tác, y đi vòng qua phía sau thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, tới bãi đỗ xe tầng dưới thì thấy hai người đứng bên cạnh chiếc MERCEDES hôn nhau. Lại đúng ngay hai người Cư Ứng Phong cùng Sử Kiến Nghiệp.
Sử Kiến Nghiệp lách khỏi người lão đại.
“Dễ thương thế, cậu tính làm tôi nghẹn chết à?”
“Nghẹn chết anh, tôi muốn anh chết đấy, nhưng mà muốn chết thì cũng phải để tôi chết trước, để anh tức chết.”
Sử Kiến Nghiệp cười xấu xa.
Lôi, Lệ, Phong, Hành đứng canh chừng xung quanh, đúng lúc nhắc nhở.
“Cư tổng, ngài mau nhanh lên, mấy lão già kia còn đứng ngoài cửa chờ ngài đó.”
Cư Ứng Phong xoay người muốn đi, sờ sờ túi, không có xì gà, tiện tay lấy bóp da đưa cho Sử Kiến Nghiệp.
“Giúp tôi mua một gói xì gà đi.”
“Cần gấp không?”
Sử Kiến Nghiệp từng thấy hắn hút thuốc, nhưng gần đây lại hình thành một tật xấu, sau khi cùng cậu lên giường xong thì sẽ ngồi tựa lên đầu giường hút một điếu xì gà.
“Không gấp, tối về đưa tôi cũng được, cậu cũng đi sớm rồi về chơi với con chó đi.”
Lâu Tiết nghe thấy tiếng của Sử Kiến Nghiệp nên đặc biệt chú ý tới bên này, nhìn thấy một màn kia thêm những lời nói này càng khiến hắn suy nghĩ lung tung. Thằng nhãi con này dám ở trước mặt vợ y khoe của hóa ra là làm ‘gà’, lại còn bám theo một ông chủ lớn. Lục điện thoại di động tìm số gọi cho Sử Kiến Nghiệp. (gà là từ lóng chỉ nghề money boy – trai bao đó)
Sử Kiến Nghiệp nghe điện thoại kêu, nhấn nút nghe.
“Cậu muốn một trăm vạn, nói cho truyền thông? Cái đó tôi khuyên cậu không nên nói cho Cư Ứng Phong biết, vì muốn tốt cho cậu thôi, này này!”
Sử Kiến Nghiệp còn muốn khuyên thêm vài câu, bên kia đã úp máy.
Đồ xảo trá! Biết cậu không có gì, ba mẹ đã sớm qua đời. Lâu Tiết dĩ nhiên nói, cậu không quan tâm đến danh dự nhưng sếp Cư chắc chắn quan tâm, muốn y ngậm miệng thì phải giao cho y phí bịt miệng một trăm vạn, nếu không sẽ đem chuyện của bọn họ nói cho giới truyền thông.
Sử Kiến Nghiệp lo lắng nha, mà cậu không phải lo lắng cho Cư Ứng Phong, chính là đang lo cho Lâu Tiết, phải biết rằng muốn Cư Ứng Phong làm cho y câm miệng, có rất là nhiều cách. Y ngu ngốc cứ chạy ào ào đi tìm hắn, ngay cả cậu cũng không cứu được y.
Biết Cư Ứng Phong đang họp, cậu vốn định Lâu Tiết ở giữa cuộc họp gọi tìm Cư Ứng Phong sẽ không được tiếp nhận, thế là Sử Kiến Nghiệp chạy tới quán cơm của Lâu Tiết.
Sử Kiến Nghiệp lại gọi điện cho y muốn khuyên nhủ, Lâu Tiết không bắt máy. Buổi chiều điện thoại kết nối lại, lại là người khác nghe máy.
“Anh là ai? Lâu Tiết đâu?”
“Lâu Tiết?”
Bên cạnh có người nhắc nhở, là thằng nhóc bên trong.
“Oh, nó hả, miệng thúi đang đánh răng.”
Vừa nghe được lời này Sử Kiến Nghiệp biết mình chậm rồi, y đã tìm được Cư Ứng Phong, hơn nữa đã bị trừng phạt.
Sử Kiến Nghiệp ngồi vào trong xe đóng cửa.
“Người anh em chừa cho tôi chút mặt mũi nha, tôi là Thỏ Con, chắc anh có nghe qua, anh đem Lâu Tiết thả ra đi.”
“Không dễ lắm, ý của ông chủ là muốn tên này câm miệng.”
Sử Kiến Nghiệp vội vàng lấy điện thoại khác gọi cho Cư Ứng Phong, kéo dài giọng nói.
“Lão ~ đạiii ~ ~ ~…”
“Mua xì gà cho tôi chưa?”
“Lão đại, người kia làm sao bây giờ.”
“Nhốt rồi, tôi đang họp thì hắn uy hiếp bên ngoài, hắn nói hắn là bạn của cậu, tôi mới cho hắn mặt mũi mà tiếp điện thoại, đầu tiên thì hắn đòi của tôi một trăm vạn, nói chung hắn đòi cũng không nhiều lắm, thế nhưng giúp hắn câm miệng thì đâu cần giá cao như vậy.”
“Lão đại, anh xem…, chừa cho tôi chút mặt mũi mới vợ hắn mà thả hắn được không.”
“Cậu tìm lý do lạ nhỉ, để tôi thả hắn cũng được, cậu đi nói với hắn, ‘quản lý cho tốt cái mồm của mày, chuyện ngày hôm nay dám nói ra một chữ tao sẽ đem mày ném ra giữa đường quốc lộ cho xe cán nát đầu.’
Cư Ứng Phong nói xong thì cúp điện thoại, Sử Kiến Nghiệp lại nghe được tiếng thét thảm thiết ghê rợn trong cái điện thoại đang gọi cho máy của Lâu Tiết. Sử Kiến Nghiệp nhắm mắt đem lời của Cư Ứng Phong máy móc nhắc lại.
Sử Kiến Nghiệp nói xong, đầu dây bên kia có người hỏi.
“Vậy lão đại có ý gì?”
“Thả người! Chờ một chút, cậu ta hiện tại làm sao rồi?”
“Không có gì quan trọng, chỉ là mất hết răng rồi.”
“A!”
Sử Kiến Nghiệp cuối cùng cũng không dám nhìn người nọ hiện tại có bộ dạng gì, chỉ từ người khác biết được, Lâu Tiết hôm đó toàn thân đều là mùi rượu được người ta phát hiện trong bụi cỏ, cả người toàn là máu, răng cũng gãy hết, chiếc JEEP thì đâm vào cây cũng tiêu tùng, cảnh sát nhận định đây là tai nạn do say rượu rồi lái xe gây ra. Tài xế bị thương nhẹ, những người biết được đều nói: “Thật khó tin.”
Đúng vậy, thật khó tin, Sử Kiến Nghiệp biết mình có thể vào một đêm nào đó, nói không chừng cũng như Lâu Tiết bị thương, bị thương nhẹ sửa thành bị thương nặng, bị thương nặng sửa thành tử vong.
Cho nên mới nói con người không nên làm chuyện xấu, làm chuyện xảo trá cũng phải lựa người nha.
Nhưng mà trải qua chuyện này, Sử Kiến Nghiệp thế mà lại học được cách uy hiếp người ta, tuy rằng những lời nói đó của lão đại mình chỉ nhắc lại, máy móc gào to lên mà hai mắt nhắm chặt đi nữa thì cũng xem như là cậu nói ra uy hiếp rồi.
Lắc đầu, Sử Kiến Nghiệp không nói gì nhìn trời xanh, tự cảm thán mình dạo này cũng học được một ít bộ dáng của hắc đạo rồi nha. Không phải không thừa nhận nhưng mà, câu cậu gào lên『quản lý cho tốt cái mồm của mày, chuyện ngày hôm nay dám nói ra một chữ tao sẽ đem mày ném ra giữa đường quốc lộ cho xe cán nát đầu. 』,Cậu thấy mình thật uy phong, sảng khoái.
──《 Phiên ngoại 2: Hoàn 》
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook