Tiểu Đệ
-
Chương 26
Sử Kiến Nghiệp đối với chuyện Cư Ứng Phong ngụy trang thành bộ dạng gì thì cũng không quan tâm, Cư Ứng Phong dẫn cậu đi xem sản nghiệp của hắn không biết là có ý gì, cậu cũng không muốn biết, đi qua vài nơi, Cư Ứng Phong hướng cậu giới thiệu cậu cũng là nghe câu được câu mất.
Sử Kiến Nghiệp đang cố tìm cơ hội bỏ trốn.
Bọn họ đi tới một cửa hàng rất rất lớn, quản lí thấy Cư Ứng Phong tới liền dẫn hắn vào văn phòng của quản lý, Cư Ứng Phong đi vào văn phòng không biết cùng vị quản lí kia nói cái gì, Phong cùng Hành ngồi ở bên ngoài phòng tiếp khách với cậu, Sử Kiến Nghiệp đột nhiên đứng lên.
“Tôi đi WC chút.”
Phong cùng Hành nhìn nhìn cửa văn phòng, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Cư Ứng Phong, lão đại còn ở bên trong bàn công chuyện, theo đạo lý bọn họ làm vệ sĩ thì không thể đi. Vì thế bọn họ không lên tiếng, Sử Kiến Nghiệp cố gắng ra vẻ tự nhiên đứng lên, làm như không có việc gì thong thả đi ra ngoài, đóng cửa.
Ra khỏi cửa Sử Kiến Nghiệp chạy nhanh tới cửa sau của cửa hàng, thuê xe ngay lập tức tới chỗ ở của Điền Vân.
Điền Vân ở nhà, nghe tiếng chuông đi ra cửa mở cửa, nhìn thấy cậu thì rất kinh ngạc.
“Anh sao có thể ra ngoài?”
“Có người nộp tiền bảo lãnh cho anh.”
Điền Vân đưa cậu vào trong, hỏi.
“Về sau anh tính làm gì?”
“Nhà anh bị tòa án bán đấu giá trả nợ rồi. Anh có thể ở chỗ em một thời gian không?”.
“Không tiện đâu, anh không cần hiểu lầm, chúng ta còn chưa có kết hôn, khiến hàng xóm nhìn thấy thì không tốt lắm.”
“Chuyện này anh cũng biết, anh cũng muốn sớm cùng em kết hôn, nhưng mà anh còn một năm án treo, em sẽ chờ anh đúng không?”
Ánh mắt Điền Vân lưỡng lự một chút.
“Đúng vậy, em sẽ chờ anh.”
“Anh họ của em dạo này có tin tức gì không? Có lẽ nếu anh ấy đứng ra, có thể giúp anh gỡ bỏ án oan.”
Sử Kiến Nghiệp đối với việc gỡ bỏ án oan vẫn còn ôm hy vọng.
“Không có, anh cũng biết, trong đó cũng có năm vạn nhân dân tệ của em mà.”.
Lúc bọn họ thành lập công ty, Điền Vân cũng tham gia năm vạn nhân dân tệ.
“Quên đi, một năm này anh vẫn là nên trở về cùng anh chị mình thương lượng một chút là được.”
Sử Kiến Nghiệp ra khỏi nhà Điền Vân, nhanh chóng đi tìm anh chị mình, hy vọng tìm được chỗ ở.
Ở nhà Sử Kiến Nghiệp là nhỏ nhất, người anh Sử Kiến Công lớn hơn cậu năm tuổi, người chị Sử Kiến Lệ lớn hơn cậu ba tuổi, đều đã lập gia đình.
Tình cảm của Sử Kiến Nghiệp cùng anh chị không sâu nặng lắm, có lẽ là do cậu và anh chị là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ cậu cùng ba tái giá, sau đó ba mẹ cậu có cậu, tự nhiên sẽ tương đối thiên vị với cậu, sau khi ba mẹ qua đời đã để lại căn nhà cho cậu, cậu lại khiến nó bị bán đi.
Có thể suy ra, sắc mặc anh chị khi gặp cậu sẽ không tốt lắm.
Sử Kiến Nghiệp tìm được anh của cậu, vừa mới muốn nói đến chuyện ở nhờ, chị dâu ở dưới bếp đã bắt đầu phang nồi ném chảo phát ra âm thanh rất to.
Sử Kiến Nghiệp biết ý chị dâu, cậu cũng không muốn anh trai khó xử, ăn cơm, chuyện ở nhờ cũng chưa kịp nói, liền đi về.
Sử Kiến Nghiệp lại tìm đến chị mình, người chị cũng khó xử nhưng vẫn đồng ý cho cậu ở lại. Nhà có hai phòng ngủ, chị cậu và anh rể ở một phòng, cháu trai cậu ở một phòng, cậu đến đây chỉ có thể ở chung với cháu trai, may mắn, đứa cháu trai nhỏ bé rất thích cậu.
Sử Kiến Nghiệp tạm thời cuối cùng cũng có chỗ ở.
Ngày hôm sau Sử Kiến Nghiệp bắt đầu ra khỏi nhà tích cực đi tìm công việc. Chuyện dư thừa cậu không nghĩ tới, cậu chỉ hi vọng nhanh chóng vượt qua thời hạn một năm tù treo này, sau đó ‘Đông Sơn tái khởi’.
*Đông Sơn tái khởi: hiểu nghĩ bóng thì tương tự như câu thua keo này bày keo khác; đợi thời trở lại; trở lại ngày xưa. Nó vốn là thành ngữ Trung Quốc. Thời Đông Tấn, Tạ An từ quan về quê ở ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau Tây An lại xuất chính, làm quan đến chức tư đồ. Do đó, thành ngữ ‘Đông Sơn tái khởi’ được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
Lại nói tới Sử Kiến Nghiệp từ bên cạnh Cư Ứng Phong bỏ trốn, Cư Ứng Phong thế nhưng không tức giận, dường như việc cậu bỏ trốn đã nằm trong dự liệu của hắn.
Cư Ứng Phong lệnh cho nội bộ cửa hàng mang đến băng ghi hình, tra xem cậu lên xe taxi nào, đương nhiên đến giữa trưa đã tra ra cậu đang đi đâu làm gì. Bất quá cũng không làm gì cậu.
Phong cùng Hành tự cảm thấy bản thân thất trách muốn đi tìm cậu. Cư Ứng Phong cười cười.
“Thỏ con chạy không thoát được, chớ quên, mỗi tháng cậu ta đều phải tìm người nộp tiền bảo lãnh cho cậu ta để xin chữ kí. Báo cho Hình Hiếu An một tiếng, Thỏ con bỏ chạy, tìm ai đó đi theo cậu ta.”
Hết thảy đều ở trong không chế của Cư Ứng Phong. Bất quá món đồ chơi nhỏ của hắn dám bỏ trốn không báo với hắn một tiếng, việc này không dễ gì bỏ qua được.
Sử Kiến Nghiệp đang cố tìm cơ hội bỏ trốn.
Bọn họ đi tới một cửa hàng rất rất lớn, quản lí thấy Cư Ứng Phong tới liền dẫn hắn vào văn phòng của quản lý, Cư Ứng Phong đi vào văn phòng không biết cùng vị quản lí kia nói cái gì, Phong cùng Hành ngồi ở bên ngoài phòng tiếp khách với cậu, Sử Kiến Nghiệp đột nhiên đứng lên.
“Tôi đi WC chút.”
Phong cùng Hành nhìn nhìn cửa văn phòng, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Cư Ứng Phong, lão đại còn ở bên trong bàn công chuyện, theo đạo lý bọn họ làm vệ sĩ thì không thể đi. Vì thế bọn họ không lên tiếng, Sử Kiến Nghiệp cố gắng ra vẻ tự nhiên đứng lên, làm như không có việc gì thong thả đi ra ngoài, đóng cửa.
Ra khỏi cửa Sử Kiến Nghiệp chạy nhanh tới cửa sau của cửa hàng, thuê xe ngay lập tức tới chỗ ở của Điền Vân.
Điền Vân ở nhà, nghe tiếng chuông đi ra cửa mở cửa, nhìn thấy cậu thì rất kinh ngạc.
“Anh sao có thể ra ngoài?”
“Có người nộp tiền bảo lãnh cho anh.”
Điền Vân đưa cậu vào trong, hỏi.
“Về sau anh tính làm gì?”
“Nhà anh bị tòa án bán đấu giá trả nợ rồi. Anh có thể ở chỗ em một thời gian không?”.
“Không tiện đâu, anh không cần hiểu lầm, chúng ta còn chưa có kết hôn, khiến hàng xóm nhìn thấy thì không tốt lắm.”
“Chuyện này anh cũng biết, anh cũng muốn sớm cùng em kết hôn, nhưng mà anh còn một năm án treo, em sẽ chờ anh đúng không?”
Ánh mắt Điền Vân lưỡng lự một chút.
“Đúng vậy, em sẽ chờ anh.”
“Anh họ của em dạo này có tin tức gì không? Có lẽ nếu anh ấy đứng ra, có thể giúp anh gỡ bỏ án oan.”
Sử Kiến Nghiệp đối với việc gỡ bỏ án oan vẫn còn ôm hy vọng.
“Không có, anh cũng biết, trong đó cũng có năm vạn nhân dân tệ của em mà.”.
Lúc bọn họ thành lập công ty, Điền Vân cũng tham gia năm vạn nhân dân tệ.
“Quên đi, một năm này anh vẫn là nên trở về cùng anh chị mình thương lượng một chút là được.”
Sử Kiến Nghiệp ra khỏi nhà Điền Vân, nhanh chóng đi tìm anh chị mình, hy vọng tìm được chỗ ở.
Ở nhà Sử Kiến Nghiệp là nhỏ nhất, người anh Sử Kiến Công lớn hơn cậu năm tuổi, người chị Sử Kiến Lệ lớn hơn cậu ba tuổi, đều đã lập gia đình.
Tình cảm của Sử Kiến Nghiệp cùng anh chị không sâu nặng lắm, có lẽ là do cậu và anh chị là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ cậu cùng ba tái giá, sau đó ba mẹ cậu có cậu, tự nhiên sẽ tương đối thiên vị với cậu, sau khi ba mẹ qua đời đã để lại căn nhà cho cậu, cậu lại khiến nó bị bán đi.
Có thể suy ra, sắc mặc anh chị khi gặp cậu sẽ không tốt lắm.
Sử Kiến Nghiệp tìm được anh của cậu, vừa mới muốn nói đến chuyện ở nhờ, chị dâu ở dưới bếp đã bắt đầu phang nồi ném chảo phát ra âm thanh rất to.
Sử Kiến Nghiệp biết ý chị dâu, cậu cũng không muốn anh trai khó xử, ăn cơm, chuyện ở nhờ cũng chưa kịp nói, liền đi về.
Sử Kiến Nghiệp lại tìm đến chị mình, người chị cũng khó xử nhưng vẫn đồng ý cho cậu ở lại. Nhà có hai phòng ngủ, chị cậu và anh rể ở một phòng, cháu trai cậu ở một phòng, cậu đến đây chỉ có thể ở chung với cháu trai, may mắn, đứa cháu trai nhỏ bé rất thích cậu.
Sử Kiến Nghiệp tạm thời cuối cùng cũng có chỗ ở.
Ngày hôm sau Sử Kiến Nghiệp bắt đầu ra khỏi nhà tích cực đi tìm công việc. Chuyện dư thừa cậu không nghĩ tới, cậu chỉ hi vọng nhanh chóng vượt qua thời hạn một năm tù treo này, sau đó ‘Đông Sơn tái khởi’.
*Đông Sơn tái khởi: hiểu nghĩ bóng thì tương tự như câu thua keo này bày keo khác; đợi thời trở lại; trở lại ngày xưa. Nó vốn là thành ngữ Trung Quốc. Thời Đông Tấn, Tạ An từ quan về quê ở ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau Tây An lại xuất chính, làm quan đến chức tư đồ. Do đó, thành ngữ ‘Đông Sơn tái khởi’ được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
Lại nói tới Sử Kiến Nghiệp từ bên cạnh Cư Ứng Phong bỏ trốn, Cư Ứng Phong thế nhưng không tức giận, dường như việc cậu bỏ trốn đã nằm trong dự liệu của hắn.
Cư Ứng Phong lệnh cho nội bộ cửa hàng mang đến băng ghi hình, tra xem cậu lên xe taxi nào, đương nhiên đến giữa trưa đã tra ra cậu đang đi đâu làm gì. Bất quá cũng không làm gì cậu.
Phong cùng Hành tự cảm thấy bản thân thất trách muốn đi tìm cậu. Cư Ứng Phong cười cười.
“Thỏ con chạy không thoát được, chớ quên, mỗi tháng cậu ta đều phải tìm người nộp tiền bảo lãnh cho cậu ta để xin chữ kí. Báo cho Hình Hiếu An một tiếng, Thỏ con bỏ chạy, tìm ai đó đi theo cậu ta.”
Hết thảy đều ở trong không chế của Cư Ứng Phong. Bất quá món đồ chơi nhỏ của hắn dám bỏ trốn không báo với hắn một tiếng, việc này không dễ gì bỏ qua được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook