Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế
-
Chương 9
Bởi vì nam nhân nào đó bị cấm dục đến sắp điên rồi, cho nên lần này hiệu suất của tế tự đặc biệt nhanh, từ lúc bắt đầu cho đến giờ để chuẩn bị nghi thức cử hành bất quá cũng chỉ có ba ngày, hiện tại nha, tất nhiên là chờ Nhiễm Tuyển ra tay rồi.
Bảo Bảo tò mò nhìn bạch y phiêu dật, Nhiễm Tuyển đang tại tế đàn ngâm xướng những chú văn lạ lẫm, trên tay còn bày ra tư thế phi thường kỳ dị, nhìn thật đẹp nha!
Bảo Bảo ánh mắt càng phát ra sùng bái, nhưng bình dấm chua bên cạnh thì đang sôi sục, lại còn có mùi thuốc súng nữa.
Không phải chỉ là một tên tế tự nho nhỏ thôi sao, có cái gì đẹp mắt chứ.
Lễ tế lần này cũng không phải xuất phát từ mục đích chính đáng, nếu để cho người khác biết chân tướng của sự tình, sẽ mang đến không ít phiền toái, bởi vậy tất cả đều bí mật tiến hành, hiện tại ở đây chỉ có vài kẻ tâm phúc.
Cường ngạnh xoay lại đầu của Bảo Bảo, một miệng ngậm chặt hai cánh môi khéo léo của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt bá đạo cướp đoạn lấy hô hấp của bé.
Cục cưng của hắn, chỉ được nhìn mình hắn thôi!
“Tuyệt… Buông ra đi…”
Bảo Bảo bởi vì thiếu dưỡng khí cùng với thẹn thùng nên khuôn mặt đỏ bừng. Bé hiện tại đang là thực thể, mọi người chung quanh đều nhìn thấy, Tuyệt làm như thế khiến cho nó mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, đành phải buồn bực làm đà điểu trong lồng ngực của Độc Cô Tuyệt.
“Ha ha…”
Độc Cô Tuyệt cười cười, xem bộ dạng ngượng ngùng của Bảo Bảo là sở thích của hắn, khi đó Bảo Bảo sẽ chủ động hướng đến hắn, thật sự rất hạnh phúc.
Một mảnh hào quang lập lòa, trên tế đàn có động tĩnh, Độc Cô Tuyệt dừng lại động tác trêu đùa Bảo Bảo, chăm chú nhìn Nhiễm Tuyển đang bị hào quang bao phủ.
Lập tức xuất hiện là một vị nam tử thoát trần tuyệt tục, thấy không rõ hình dáng, nhưng lại có thể khiến cho hắn cảm thấy khí chất thanh nhã, thật không hổ là tiên nhân.
Nhiễm Tuyển cùng hắn tựa hồ đang nói chuyện với nhau, Độc Cô Tuyệt đợi thật lâu, lại phát hiện hào quang dần dần biến mất, khi không còn nữa thì vị tiên kia cũng đã ly khai.
“Chuyện gì vậy?”
Độc Cô Tuyệt đợi Nhiễm Tuyển giải thích, nếu như có thể thực hiện được nguyện vọng của hắn thì coi như xong, còn nếu không được thì…
“Xong rồi.”
Nhiễm Tuyển cho hắn một nụ cười sáng lạng như mọi việc đều đã được giải quyết, Độc Cô Tuyệt càng thêm hoài nghi y.
“Thật sự? Hiệu quả?”
“Mấy ngày nữa sẽ tốt, nói không chừng, vào một ngày đẹp trời nào đó, lúc ngươi tỉnh dậy liền phát hiện nằm bên cạnh mình là một tiểu mỹ nhân nha.”
Nhiễm Tuyển ranh mãnh nói, đồng thời xòe tay ra.
“Vật ta muốn đâu?”
Thiên hạ cũng không có cơm trưa miễn phí, muốn cho Nhiễm Tuyển hắn làm không công, đi mà nằm mơ, lần này hắn đáp ứng hỗ trợ hoàn toàn là vì trong nội cung có thứ hắn muốn.
“Chờ, nếu thấy hiệu quả ta liền giao cho ngươi.”
“Nha.”
Dù sao bây giờ hắn sống cũng rất nhàn rỗi, chờ vài ngày cũng không sao cả, tay nghề của ngự thiện trong nội cung cũng không tồi.
“Đã xong chưa?”
Bảo Bảo chếch đầu, đối tình huống hiện tại có chút mơ hồ, nhưng Độc Cô Tuyệt lập tức làm cho bé không có thời gian tự hỏi, lại bắt đầu thế giới ngọt ngào của hai người…
Bảo Bảo tò mò nhìn bạch y phiêu dật, Nhiễm Tuyển đang tại tế đàn ngâm xướng những chú văn lạ lẫm, trên tay còn bày ra tư thế phi thường kỳ dị, nhìn thật đẹp nha!
Bảo Bảo ánh mắt càng phát ra sùng bái, nhưng bình dấm chua bên cạnh thì đang sôi sục, lại còn có mùi thuốc súng nữa.
Không phải chỉ là một tên tế tự nho nhỏ thôi sao, có cái gì đẹp mắt chứ.
Lễ tế lần này cũng không phải xuất phát từ mục đích chính đáng, nếu để cho người khác biết chân tướng của sự tình, sẽ mang đến không ít phiền toái, bởi vậy tất cả đều bí mật tiến hành, hiện tại ở đây chỉ có vài kẻ tâm phúc.
Cường ngạnh xoay lại đầu của Bảo Bảo, một miệng ngậm chặt hai cánh môi khéo léo của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt bá đạo cướp đoạn lấy hô hấp của bé.
Cục cưng của hắn, chỉ được nhìn mình hắn thôi!
“Tuyệt… Buông ra đi…”
Bảo Bảo bởi vì thiếu dưỡng khí cùng với thẹn thùng nên khuôn mặt đỏ bừng. Bé hiện tại đang là thực thể, mọi người chung quanh đều nhìn thấy, Tuyệt làm như thế khiến cho nó mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, đành phải buồn bực làm đà điểu trong lồng ngực của Độc Cô Tuyệt.
“Ha ha…”
Độc Cô Tuyệt cười cười, xem bộ dạng ngượng ngùng của Bảo Bảo là sở thích của hắn, khi đó Bảo Bảo sẽ chủ động hướng đến hắn, thật sự rất hạnh phúc.
Một mảnh hào quang lập lòa, trên tế đàn có động tĩnh, Độc Cô Tuyệt dừng lại động tác trêu đùa Bảo Bảo, chăm chú nhìn Nhiễm Tuyển đang bị hào quang bao phủ.
Lập tức xuất hiện là một vị nam tử thoát trần tuyệt tục, thấy không rõ hình dáng, nhưng lại có thể khiến cho hắn cảm thấy khí chất thanh nhã, thật không hổ là tiên nhân.
Nhiễm Tuyển cùng hắn tựa hồ đang nói chuyện với nhau, Độc Cô Tuyệt đợi thật lâu, lại phát hiện hào quang dần dần biến mất, khi không còn nữa thì vị tiên kia cũng đã ly khai.
“Chuyện gì vậy?”
Độc Cô Tuyệt đợi Nhiễm Tuyển giải thích, nếu như có thể thực hiện được nguyện vọng của hắn thì coi như xong, còn nếu không được thì…
“Xong rồi.”
Nhiễm Tuyển cho hắn một nụ cười sáng lạng như mọi việc đều đã được giải quyết, Độc Cô Tuyệt càng thêm hoài nghi y.
“Thật sự? Hiệu quả?”
“Mấy ngày nữa sẽ tốt, nói không chừng, vào một ngày đẹp trời nào đó, lúc ngươi tỉnh dậy liền phát hiện nằm bên cạnh mình là một tiểu mỹ nhân nha.”
Nhiễm Tuyển ranh mãnh nói, đồng thời xòe tay ra.
“Vật ta muốn đâu?”
Thiên hạ cũng không có cơm trưa miễn phí, muốn cho Nhiễm Tuyển hắn làm không công, đi mà nằm mơ, lần này hắn đáp ứng hỗ trợ hoàn toàn là vì trong nội cung có thứ hắn muốn.
“Chờ, nếu thấy hiệu quả ta liền giao cho ngươi.”
“Nha.”
Dù sao bây giờ hắn sống cũng rất nhàn rỗi, chờ vài ngày cũng không sao cả, tay nghề của ngự thiện trong nội cung cũng không tồi.
“Đã xong chưa?”
Bảo Bảo chếch đầu, đối tình huống hiện tại có chút mơ hồ, nhưng Độc Cô Tuyệt lập tức làm cho bé không có thời gian tự hỏi, lại bắt đầu thế giới ngọt ngào của hai người…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook