Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế
-
Chương 17
Cái gì gọi là xuân phong đắc ý?
Giờ phút này, trên mặt Độc Cô Tuyệt chính là câu trả lời hoàn mỹ nhất, thân là hoàng đế trên vạn người, có được quyền lực vô hạn, người yêu lại mỗi ngày bên cạnh, thỉnh thoảng có thể có một đoạn ân ái hạnh phúc, cuộc sống như vậy, quả thực còn khoái hơn mấy kẻ làm thần tiên nữa!
Từ một tháng trước làm với cục cưng đến nay, Độc Cô Tuyệt liền nghiện, mỗi ngày nhìn Bảo Bảo ánh mắt như bốc lửa, Bảo Bảo thấy vậy trong nội tâm hoảng sợ, cảm giác như mình là miếng thịt mỹ vị, đang bị một đại hôi lang ngấp nghé.
Mà ban đêm, chính là thời điểm Độc Cô Tuyệt yêu nhất, bởi vì ban ngày, Bảo Bảo dùng lý do trời hẵn còn sáng, muốn hắn chuyên tâm chính vụ cự tuyệt cầu hoan, nhưng đến ban đêm, Bảo Bảo cũng không thể nào tìm ra lý do trốn tránh nữa, đành phải ngoan ngoãn nằm yên để đại hôi lang nuốt vào trong bụng.
Độc Cô Tuyệt tự nhận không phải là người hoan dâm vô độ, trong quá khứ, hậu cung giai nhân vô số nhưng hắn vẫn không tham hoan, chỉ là tại thời điểm cần phát tiết mới triệu phi tử thị tẩm, đến nỗi đã hơn hai mươi mà vẫn chưa có con nối dòng, nhưng, nếu là Bảo Bảo thì hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ đến làm sao để áp đảo bé, càng nghiêm trọng hơn là, đối với tâm lý như vậy, hắn một chút cũng không cảm thấy có gì sai.
Có lẽ do Bảo Bảo là người hắn yêu, có lẽ do Bảo Bảo đã khiến hắn trải qua nhiều ngăn trở, có lẽ do…
Tóm lại một câu, hắn thật sự là say mê bữa ăn có tên là Bảo Bảo!
“Bảo Bảo, ngoan, nên ngủ…”
Độc Cô Tuyệt lại bắt đầu câu nói lừa gạt mỗi ngày, ý đồ đem Bảo Bảo áp lên giường, nhưng ở vô số lần sau, Bảo Bảo cũng không bị hắn lừa gạt nữa.
Hừ, biểu hiện ra ôn nhu như thế, nhưng đến trên giường lại là một con dã thú!
Bảo Bảo phẫn hận trừng mắt Độc Cô Tuyệt, nó cũng không quên là ai làm cho nó suốt ba ngày không xuống giường được!
Làm sao có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm!
Dưới sự sủng nịch của Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo kiên quyết phản kháng, nó nghĩ, Độc Cô Tuyệt sẽ không mạnh tay với nó.
Gặp lừa gạt không thành công, Độc Cô Tuyệt trong đầu thầm tính toán, giả ý buông tha Bảo Bảo, Bảo Bảo đơn thuần so với cao siêu lừa bịp, một cái không cẩn thận, lại rơi vào miệng sói!
“Không… Không cần… Ưm…”
Nước miếng không kịp nuốt thuận theo khóe miệng chảy xuống, Bảo Bảo chống đẩy Độc Cô Tuyệt mà nói, ngoại trừ càng thêm kích tình cũng không tạo nên tác dụng phản khán gì.
Tình thế lập tức nghiêng về một bên, Độc Cô Tuyệt dùng nụ hôn làm cho Bảo Bảo mệt mỏi chỉ có thể thở dốc, lúc hắn lộ ra nụ cười đắc ý, Bảo Bảo lại một tay đẩy hắn ra.
Khí lực kia mạnh đến mức đẩy cả Độc Cô Tuyệt té xuống giường, tuy nhiên chủ yếu là do hắn không có phòng bị, nhưng Bảo Bảo dùng sức đẩy mạnh hắn như thế khiến hắn lo lắng vô cùng.
Bảo Bảo nhu thuận gần đây sao biết làm ra loại sự tình này?
Độc Cô Tuyệt xem xét, không thể nào, khẩn trương ôm lấy Bảo Bảo đang nôn khan bên giường…
Giờ phút này, trên mặt Độc Cô Tuyệt chính là câu trả lời hoàn mỹ nhất, thân là hoàng đế trên vạn người, có được quyền lực vô hạn, người yêu lại mỗi ngày bên cạnh, thỉnh thoảng có thể có một đoạn ân ái hạnh phúc, cuộc sống như vậy, quả thực còn khoái hơn mấy kẻ làm thần tiên nữa!
Từ một tháng trước làm với cục cưng đến nay, Độc Cô Tuyệt liền nghiện, mỗi ngày nhìn Bảo Bảo ánh mắt như bốc lửa, Bảo Bảo thấy vậy trong nội tâm hoảng sợ, cảm giác như mình là miếng thịt mỹ vị, đang bị một đại hôi lang ngấp nghé.
Mà ban đêm, chính là thời điểm Độc Cô Tuyệt yêu nhất, bởi vì ban ngày, Bảo Bảo dùng lý do trời hẵn còn sáng, muốn hắn chuyên tâm chính vụ cự tuyệt cầu hoan, nhưng đến ban đêm, Bảo Bảo cũng không thể nào tìm ra lý do trốn tránh nữa, đành phải ngoan ngoãn nằm yên để đại hôi lang nuốt vào trong bụng.
Độc Cô Tuyệt tự nhận không phải là người hoan dâm vô độ, trong quá khứ, hậu cung giai nhân vô số nhưng hắn vẫn không tham hoan, chỉ là tại thời điểm cần phát tiết mới triệu phi tử thị tẩm, đến nỗi đã hơn hai mươi mà vẫn chưa có con nối dòng, nhưng, nếu là Bảo Bảo thì hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ đến làm sao để áp đảo bé, càng nghiêm trọng hơn là, đối với tâm lý như vậy, hắn một chút cũng không cảm thấy có gì sai.
Có lẽ do Bảo Bảo là người hắn yêu, có lẽ do Bảo Bảo đã khiến hắn trải qua nhiều ngăn trở, có lẽ do…
Tóm lại một câu, hắn thật sự là say mê bữa ăn có tên là Bảo Bảo!
“Bảo Bảo, ngoan, nên ngủ…”
Độc Cô Tuyệt lại bắt đầu câu nói lừa gạt mỗi ngày, ý đồ đem Bảo Bảo áp lên giường, nhưng ở vô số lần sau, Bảo Bảo cũng không bị hắn lừa gạt nữa.
Hừ, biểu hiện ra ôn nhu như thế, nhưng đến trên giường lại là một con dã thú!
Bảo Bảo phẫn hận trừng mắt Độc Cô Tuyệt, nó cũng không quên là ai làm cho nó suốt ba ngày không xuống giường được!
Làm sao có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm!
Dưới sự sủng nịch của Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo kiên quyết phản kháng, nó nghĩ, Độc Cô Tuyệt sẽ không mạnh tay với nó.
Gặp lừa gạt không thành công, Độc Cô Tuyệt trong đầu thầm tính toán, giả ý buông tha Bảo Bảo, Bảo Bảo đơn thuần so với cao siêu lừa bịp, một cái không cẩn thận, lại rơi vào miệng sói!
“Không… Không cần… Ưm…”
Nước miếng không kịp nuốt thuận theo khóe miệng chảy xuống, Bảo Bảo chống đẩy Độc Cô Tuyệt mà nói, ngoại trừ càng thêm kích tình cũng không tạo nên tác dụng phản khán gì.
Tình thế lập tức nghiêng về một bên, Độc Cô Tuyệt dùng nụ hôn làm cho Bảo Bảo mệt mỏi chỉ có thể thở dốc, lúc hắn lộ ra nụ cười đắc ý, Bảo Bảo lại một tay đẩy hắn ra.
Khí lực kia mạnh đến mức đẩy cả Độc Cô Tuyệt té xuống giường, tuy nhiên chủ yếu là do hắn không có phòng bị, nhưng Bảo Bảo dùng sức đẩy mạnh hắn như thế khiến hắn lo lắng vô cùng.
Bảo Bảo nhu thuận gần đây sao biết làm ra loại sự tình này?
Độc Cô Tuyệt xem xét, không thể nào, khẩn trương ôm lấy Bảo Bảo đang nôn khan bên giường…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook