Ha ha, hắn cuối cùng cũng có thể tận tình ăn đậu hũ rồi!

Độc Cô Tuyệt trong lòng cười to, động tác trên tay lại rất nghiêm túc, nhanh chóng xâm nhập những chỗ hắn ngày đêm mong nhớ.

Lúc tầm mắt rơi xuống tiểu huyệt màu hồng phấn của Bảo Bảo, hắn kích động mà không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được, cho nên, hắn liền thể hiện bằng hành động, lập tức cắn cái mông trắng nõn.

Mềm mềm, so với đậu hũ tinh chế còn muốn mỹ vị, Độc Cô Tuyệt nhịn không được dùng lực, “A” Bảo Bảo hô một tiếng, theo đó một dấu răng thật to hiện lên trên mông của Bảo Bảo.

“Đau quá!”

Bảo Bảo nước mắt mờ mịt, ủy khuất nhìn Độc Cô Tuyệt, làm cho hung thủ là hắn lập tức đau lòng, hôn lên dấu răng, hảo hảo dỗ dành bé.

“Tuyệt, ta đã biến trở lại nha.”

Bị hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, Bảo Bảo lập tức tha thứ cho Độc Cô Tuyệt, vui vẻ hướng hắn mà khoe.

“Ân, Bảo Bảo rất đáng yêu.”

Độc Cô Tuyệt ôn nhu nói, động tác lại không ngừng, như đang tuần tra lãnh địa của mình.

Bảo Bảo chân thật nhỏ, lại khéo léo, móng chân màu tựa như hạt châu, thật đáng yêu.

Đương nhiên, đáng yêu nhất vẫn là tiểu thanh nha màu hồng phấn đang yên tĩnh núp ở bãi cỏ thưa thớt kia rồi, mặc dù so với mình, cái kia của Bảo Bảo thật sự quá nhỏ, nhưng cái nhỏ nhắn này lại làm cho hắn yêu thích không thôi.

Nhưng hắn lại sợ làm đau Bảo Bảo, vì lần đầu tiên nên hắn rất từ tốn, hắn nhất định phải lưu lại cho Bảo Bảo ấn tượng thật tốt.

Buồn ngủ sớm đã bị vứt bỏ sang một bên, ban đêm chính là thời điểm thích hợp để làm chuyện như vậy.

Độc Cô Tuyệt tay nắm chặt thanh nha của Bảo Bảo, nhẹ nhàng chuyển động, mà hai làn môi mỏng khêu gợi đang phủ trước bộ ngực trắng nõn, nhấm nháp lấy tiểu anh đào ăn mãi vẫn không chán.

“Tuyệt, thân thể của ta nóng quá…”

Đơn thuần Bảo Bảo làm sao biết được tư vị của tình dục, có chỗ khác với phản ứng của Độc Cô Tuyệt trước đây, cảm giác giống như muốn thành tiên vậy, thật sự khoái hoạt.

“Ngoan, cục cưng chỉ cần nằm hưởng thụ là tốt rồi, hết thảy hãy giao cho ta…”

Độc Cô Tuyệt thanh âm trầm thấp lại nhiễm thêm tình dục, càng làm cho người ta chìm đắm trong đó, hắn tựa ở bên tai Bảo Bảo nhẹ nói, non nớt Bảo Bảo đương nhiên là nhuyễn trên giường tùy ý hắn giở trò.

“Ưm… Chỗ đó hảo ngứa nha… Tuyệt không muốn sao… Ha ha…”

Đừng trách Bảo Bảo lại nói ra những lời phá hư không khí như thế, ai cũng không thể trông cậy vào một tiểu bổn đản cái gì cũng không hiểu, kể cả chuyện tình thú, nhưng dù cho có tự an ủi như vậy, trong ngực Độc Cô Tuyệt vẫn cứ rất buồn bực.

Lúc này, hắn đang liếm giữa hai đùi của Bảo Bảo, làn da chỗ đó cực non, chỉ cần nhẹ nhàng cắn lên, liền làm cho Bảo Bảo cảm thấy rất ngứa, bé khanh khách cười không ngừng, Độc Cô Tuyệt vì để mình không phải tiếp tục buồn bực, lập tức lấp cái miệng nhỏ kia, tước đoạt đi quyền lực lên tiếng của Bảo Bảo…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương