Tiêu Dao Xuân Diệu
C28: 10 Năm (3)

Nam Cung Cẩn theo lời của Tiêu Dao Du mang nàng băng qua một con sông vượt qua một ngọn núi xuyên qua một mê cung, hơn một ngày trời đi đến một động đá lớn. Là nên khen Nam Cung Cẩn này khinh công thể lực thực tốt, nếu là Tiêu Dao Du nàng chưa chắc đã đến được thế này, dù sao nguyên do nàng hấp hối cũng một phần lớn nhờ công Nam Cung Cẩn, là y đáng phải làm!

"Tiểu tử, ngươi không chết đấy chứ?!". Ngươi mà chết thì chính là nổi nhục lớn nhất của Nam Cung Cẩn ta.

"Tiến đến phía trước". Tiêu Dao Du thực hư cũng không rõ mình còn tỉnh, cứ nghe thấy loáng thoáng tiếng người phía trước liền liều mạng gào gượng nhướn mi mắt mở ra, nàng phải trở về đó.

"Ngươi nói phía trước cũng đã một ngày rồi, nơi của ngươi thực khi nào đến?". Nam Cung Cẩn ngoay đầu nhìn Tiêu Dao Du người đã không còn đến một phần bốn mạng, vô sức buộc chặt trên lưng mình.

Tiêu Dao Du đạt giới hạn, cả nhịp thở cũng muốn không còn nhận thấy, nằm bất động trên lưng Nam Cung Cẩn.

"Này này,...". Nam Cung Cẩn nhận thấy tình hình liền lo sợ lắc nhẹ người Tiêu Dao Du gọi dậy nhưng không nhận được phản ứng người phía sau.

Chết tiệt!

Chết tiệt!


Chết tiệt!

Nam Cung Cẩn ôm Tiêu Dao Du nhìn theo ánh sáng khe hở trước mặt đâm đầu chạy như điên. Ra khỏi rãnh đá nhỏ hẹp Nam Cung Cẩn bất ngờ nhìn động đá cực kỳ to lớn, là buổi sớm, nắng đâm xuyên qua kẽ đá thành những đường sáng mờ ảo, theo đường sáng lớn bên góc động còn trồng một luống rau xanh nhỏ có chút bất trật tự bò ngổn ngang ra phía ngoài um tùm, xem ra đã lâu không có người săn sóc.

Nam Cung Cẩn bất động cẩn thận quan sát xung quanh hồi lâu. Nơi này gia cụ đơn giản đều có một ít, là có người từng sống ở đây, Nam Cung Cẩn ngoay đầu lại chuyển mắt nhìn Tiêu Dao Du tiểu tử này chẳng lẽ là sống nơi này. Sau đó phát hiện một góc dược liệu trên tảng đá lớn, Nam Cung Cẩn như thói quen liền động người di chuyển tới.

"Ai?"

Nam Cung Cẩn nghe đến cơ thể liền có chút chấn động, cứ như có vật gì đè nặng lên cơ thể y. Giọng nói vừa phát ra, Tiêu Dao Du trên vai Nam Cung Cẩn liền nôn ra một bụm máu.

"A Mân, là con". Tiêu Dao Du suy yếu gượng nói một câu sau đó liền ngất đi.

"Tiểu hài tử, ngươi thương thế?!".

Nam Cung Cẩn nhìn theo hướng lời nói phát ra, là giọng của lão nhân trung niên.

"Lão tiền bối, hắn xem ra không được nữa rồi, còn không cứu sẽ muộn!". Nam Cung Cẩn cũng sốt ruột trụ Tiêu Dao Du ngất trên lưng mình.

Hoả Bằng Sư chính là không tin tưởng, chỉ thoáng nghe giọng Tiêu Dao Du liền ngửi thấy mùi máu nhạt hương thảo dược, mùi hương này chính y là người quen thuộc nhất, Diệp Hạp tương li.

"Mang tiểu hài tử đến đây!"

Nam Cung Cẩn bản thân kỳ lạ răm rấp làm theo, đặt Tiêu Dao Du trước mặt Hoả Bằng Sư, Nam Cung Cẩn có chút giật mình khi ngẩn đầu nhìn lên Hỏa Bằng Sư, đối một cái đầu to hạ xuống đột ngột, đôi mắt trắng đục đầy áp khí. Nam Cung Cẩn chính bản thân cũng không ngờ, tự cơ thể hắn đối cái nhân này sợ hãi tuyệt đối, hai chân run rẩy rụng người ngã xuống. Nam Cung Cẩn há miệng nhìn trước mặt một cái nhân to như ngọn núi, thân mang chút quần áo phủ rong rêu cùng đất đá vỡ vụn không tài nào phân biệt nổi đâu là người đâu là đá. Hai tay lão nhân bị xích sắt to lớn trói giang hai bên, nhưng dáng ngồi lại rất uy nghiêm, không có điểm yếu thế.

Hỏa Bằng Sư tiếp nhận Tiêu Dao Du đã suy yếu kịch liệt, hơi thở cũng không giữ được, độc dược đã ăn sâu vào từng thớ thịt, là chưa tính đến nàng thân thể thương tích, mất máu quá nặng. Cứu được nàng, chỉ có thể là giả định.


"Thân thể tiểu hài tử này hiện tại như thế nào?". Hoả Bằng Sư vận khí cố giữ chút hơi thở Tiêu Dao Du sau đó liền hướng Nam Cung Cẩn hỏi.

"Người là hỏi ta?". Nam Cung Cẩn chỉ ngón tay vào mặt mình ngạc nhiên hỏi.

"Là tứ người ngoại phiện?"(*)

(*) ở đây có kẻ thứ tư;

Nam Cung Cẩn còn ngu ngốc tin tưởng xoay đầu nhìn quanh xem người thứ tư xuất hiện, Nam Cung Cẩn hừ trong bụng một cái quả nhiên là nói hắn.

"Thân thể vết thương nhỏ cắt nhiều, xương hông trái đốt hai, ba bị gãy, vai trái một vết đâm khá sâu, mất máu khá nhiều, trúng độc".

Hoả Bằng Sư vừa nghe xong nét mặt có chút phức tạp im lặng không động.

"Đặt tiểu hài tử lên người ta"

"Lão tiền bối, ta như thế nào đặt?"

Hoả Bằng Sư không trả lời bất chợt nghiêng đầu nhìn về hướng Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn tay chân liền không theo trí óc điều khiển cứ như vậy bước tới mang Tiêu Dao Du đặt lên đùi Hoả Bằng Sư, trước mặt Hoả Bằng Sư rùng mình một cái.


"Ngươi rời đi".

Việc gì chứ, này là dùng xong liền vứt bỏ ta?

Nam Cung Cẩn còn muốn nhìn xem một người hấp hối như Tiêu Dao Du lão nhân quái dị kia thế nào cứu được. Chính là từ tò mò.

"Lão tiền bối, cứu người phải cứu cho trót, bản thân lại là một đại phu, ta không thể nhìn bệnh nhân của mình rời khỏi mà chưa tốt được!". Nam Cung Cẩn lễ nghi cuối người đối bái Hoả Bằng Sư đáp.

"Tùy người"

Lời vừa nói xong Nam Cung Cẩn cảm nhận mặt đá kỳ lạ có chút rung chuyển, các vách tường động động lung lay rơi vụng đá, sau đó khi còn chưa hoàn hồn nhận ra việc gì đang diễn ra Nam Cung Cẩn trãi qua việc cả đời này hắn không bao giờ quên, cũng chính là việc kinh hãi nhất trong đời của hắn, mỗi lần nhắc lại tay chân hắn bất giác không nhịn được run lên bần bật.

Một tiếng gầm vang lên ngất trời, Tiêu Dao Du theo luồng đất đá bay lên lơ lững giữa không trung, cứ mỗi tiếng gầm như muốn xé tan xác mọi thứ, đá vụn đỗ ra cuồn cuộn như thác, bất trật tự đính dính bám vào người Tiêu Dao Du như một cái kén bướm. Nam Cung Cẩn bị nội lực đả cơ thể nội thương choáng váng, là y nghe lầm hay y tưởng tượng vào chính thời điểm đó y nghe tiếng răn rắc quái dị cứ như tiếng xương gẫy từ kén đá bao bọc Tiêu Dao Du đầy kinh dị. Nguồn nội lực phát ra quá mạnh, Nam Cung Cẩn hận không thể chạy rời khỏi, cũng không biết là bao lâu, khi mở mắt ra mọi việc đã xong rồi.
1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương