Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
-
Chương 112: Chỉ cưới một phi
Edit & Beta: Tiểu Ly Ly.
"Ừ, không tệ, Hoàng thượng Thiên Long Quốc nói rất có lý" Sứ giả Địa Long Quốc đồng ý gật đầu một cái, nếu là liên minh với người của Thủy Long Quốc thành công, vậy bọn họ coi như đại công cáo thành. Hai nước đều có liên quan đến tranh chấp, trở về Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui mừng.
"Không biết Hoàng tử, Công chúa của hai nước các ngươi, đã chọn được người có thể thích hợp hay chưa?" Đông Phương Ngạo nghe vậy, hài lòng gật đầu., mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn bọn hắn nói.
Sứ giả hai nước nghe vậy, rối rít đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người Hoàng tử và Công chúa, giống như là chọn lựa thức ăn thích hợp với khẩu vị được bán ở chợ. Ánh mắt nóng rực bí hiểm, hình như cũng đang có tính toán ở trong lòng...
"Hoàng thượng, Bổn cung muốn gả cho Tiêu Dao Vương làm Vương phi, kính xin làm chủ" Âu Dương Linh nhận được chỉ thị của Âu Dương Quý, liền lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên phía trước một bước, dịu dàng nhìn Nam Cung Ngạo nói.
"Hoàng thượng, Bổn cung cũng muốn gả cho Tiêu Dao Vương, kính xin thành toàn" Nam Cung Nguyệt nghe vậy, trong nháy mắt nóng nảy, lập tức cũng đứng lên, lớn tiếng nói, giống như sợ người ta không nghe được.
Đông Phương Ngạo im lặng vỗ trán, đây coi là chuyện gì? Đại ca hắn làm sao có thể trêu chọc hoa đào này đây? Hiện tại mọi người cũng tranh nhau muốn trở thành phi của hắn, vậy phải làm sao bây giờ? Ánh mắt cẩn thận liếc sắc mặt âm trầm của Đông Phương Dịch Hàn một chút, trong lòng run lên một cái chuyện này xem ra khó làm, sao lại là ném cho chính hắn xử lý chứ?
"Cảm tạ hai vị công chúa ưu ái. Chỉ là, chuyện này phải để cho hoàng huynh trẫm gật đầu mới được, nếu như hắn không muốn, trẫm cũng không có cách nào đồng ý" Sắc mặt Đông Phương Ngạo lạnh nhạt quét một vòng bốn phía ở dưới, tỉnh táo lên tiếng, không hề để tâm tới những ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.
Mọi người nghe vậy, rối rít có chút không thể tin, đường đường là một Hoàng thượng Thiên Long Quốc, làm sao không có cách nào quyết định một hôn sự? Còn phải do Tiêu Dao Vương tự mình đồng ý mới được, đây coi là cái gì chứ? Không phải Hoàng thượng Thiên Long Quốc gật đầu, là có thể tứ hôn sao?
Thương Lung Tinh nghe vậy, khóe miệng giật giật, thật là, Đông Phương Ngạo này cũng thật thông minh, lại có thể ném vấn đề cho Đông Phương Dịch Hàn, hắn cũng không sợ làm chuyện cười cho nước khác sao? Đường đường là một Hoàng thượng Thiên Long Quốc, lại sợ hãi một Vương Gia, lời này nếu truyền đi, thật là khó nghe đi?
Vậy mà, Đông Phương Dịch Hàn lại cực kỳ không hài lòng cách làm Đông Phương Ngạo, ít nhất hắn ta biết được mà đẩy ra, để cho chính hắn xử lý. Nếu không phải hỏi ý kiến hắn, đồng ý, hắn ta mới thiếu dạy dỗ! Hắn nhíu mày, coi thường mọi người, thấy vẻ si mê của hai vị nữ tử kia thì trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét và khinh thường.
"Bổn vương nói qua, cả đời chỉ cưới một phi, quyết không nạp cơ thiếp, tấm lòng của hai vị công chúa, Bổn vương tâm lĩnh*" Đông Phương Dịch Hàn tựa hồ đang chịu đựng điều gì, liếc mắt nhìn Thương Lung Tinh, hơi nở nụ cười tuyên bố nói.
Tâm lĩnh*: xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn)
"Hoàng thượng Thiên Long Quốc, chẳng lẽ ngươi không làm chủ được sao? Bổn vương thật không rõ, vì sao thần tử có thể tự do quyết định hôn phối của mình đây?" Trên mặt của Nam Cung Hành Vân hiện lên vẻ âm trầm, nếu hắn ta không chịu cưới, vậy hắn làm sao cướp Thương Lung Tinh về tới tay đây? Không, hắn tuyệt không thể bỏ qua phải để cho nàng đi theo bên cạnh hắn.
"Đúng vậy, Bổn vương cũng không rõ, quyền kết thân không phải do Hoàng thượng Thiên Long quốc quyết định hay sao? Mặc dù hắn là Vương Gia, nhưng vẫn coi như là thần tử, có thể kháng chỉ sao?" Âu Dương Quý cũng không có ý tốt mà khiêu khích, mặt ngoài là vẻ lạnh nhạt, trong lòng thật ra thì rất bất mãn, hôm nay rốt cuộc Thiên Long Quốc đang làm cái gì? Là xem thường bọn họ sao? Lại có thể làm cho việc liên hôn cũng phải ba lần bốn lượt hay sao?
"Hình như trẫn còn chưa có hạ chỉ, có thể nào coi như là kháng chỉ đây? Huống chi kết thân vốn là ngươi tình ta nguyện mới là chuyện tốt, tại sao có thể biến thành tính cưỡng chế này đây? Các vị chưa từng nghe qua, hái dưa xanh sẽ không ngọt sao? Còn nữa, hôm nay hoàng huynh của trẫm cũng có một nửa Thiên Long Quốc, trẫm ngang hàng với hắn, vì vậy, trẫm là tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chuyện hắn không muốn làm, các vị có hiểu không?" Đông Phương Ngạo nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, trong lòng càng thêm tức giận không thôi. Hai người chết tiệt này đang muốn khích bác ly gián đúng không? Vậy hắn cũng không cần phải khách khí, trực tiếp ngăn cản phản bác, toàn thân tản ra khí thế không cho phép cự tuyệt và thách thức.
"Ách, việc này, ý của hoàng thượng là, ngươi và Tiêu Dao Vương trở thành Tịnh Kiên vương sao?" Người đại điện rất là giật mình, vẫn là lần đầu tiên nghe có Quốc vương tự mình chịu nhượng bộ và sánh vai với người khác, quyền lực ngang nhau, hôm nay, Hoàng thượng Thiên Long Quốc thật đúng là tuyệt với!
"Không sai, cho nên các vị nếu là muốn kết thân với hắn, phải do hắn đồng ý mới được, trẫm miễn cưỡng hắn không được" Đông Phương Ngạo quăng bọn họ ở chung một chỗ, một dáng vẻ không liên quan tới ta, vắt giò ngồi xem thái độ, để cho bọn họ nhìn rất gấp gáp. Nếu như Thiên Long Quốc không chịu cưới công chúa, đó không phải là không nói đùa chứ?
Những người khác của hai nước nghe vậy, đều đứa mắt nhìn nhau, thật sự không hiểu. Vậy rốt cuộc là người nào quyết định cho bọn họ đây? Chỉ là ý nói rất rõ ràng là, Tiêu Dao Vương không thể nào cưới Công chúa hai nước...
"Nếu như các ngươi muốn đánh chủ ý lên Bổn vương, Bổn vương cảm thấy vẫn là nên tiết kiệm ý định đi? Chỉ là, nếu như, hai nước các ngươi nhìn trúng người lẫn nhau, Bổn vương ngược lại nguyện ý dâng lên lời chúc phúc" Đông Phương Dịch Hàn đứng lên, lạnh lùng ra tiếng, toàn thân tản ra khí thế kiên cường bất khuất của vương giả, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, làm cho người ta cơ hồ không dời mắt được, làm cho người ta không hay biết lại có cảm giác khuất phục, ngây ngốc sững sờ nhìn hắn.
"Cái đó, cái đó người thật sự quyết định chỉ cưới một phi?" Vẻ mặt si mê của Nam Cung Nguyệt nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nghe được lời nói vô tình của hắn, sắc mặt chợt biến, ý tứ không rõ hỏi lại lần nữa, ánh mắt lóe lên, tựa hồ đang làm ra quyết định gì!
"Ừ, không tệ, Hoàng thượng Thiên Long Quốc nói rất có lý" Sứ giả Địa Long Quốc đồng ý gật đầu một cái, nếu là liên minh với người của Thủy Long Quốc thành công, vậy bọn họ coi như đại công cáo thành. Hai nước đều có liên quan đến tranh chấp, trở về Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui mừng.
"Không biết Hoàng tử, Công chúa của hai nước các ngươi, đã chọn được người có thể thích hợp hay chưa?" Đông Phương Ngạo nghe vậy, hài lòng gật đầu., mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn bọn hắn nói.
Sứ giả hai nước nghe vậy, rối rít đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người Hoàng tử và Công chúa, giống như là chọn lựa thức ăn thích hợp với khẩu vị được bán ở chợ. Ánh mắt nóng rực bí hiểm, hình như cũng đang có tính toán ở trong lòng...
"Hoàng thượng, Bổn cung muốn gả cho Tiêu Dao Vương làm Vương phi, kính xin làm chủ" Âu Dương Linh nhận được chỉ thị của Âu Dương Quý, liền lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên phía trước một bước, dịu dàng nhìn Nam Cung Ngạo nói.
"Hoàng thượng, Bổn cung cũng muốn gả cho Tiêu Dao Vương, kính xin thành toàn" Nam Cung Nguyệt nghe vậy, trong nháy mắt nóng nảy, lập tức cũng đứng lên, lớn tiếng nói, giống như sợ người ta không nghe được.
Đông Phương Ngạo im lặng vỗ trán, đây coi là chuyện gì? Đại ca hắn làm sao có thể trêu chọc hoa đào này đây? Hiện tại mọi người cũng tranh nhau muốn trở thành phi của hắn, vậy phải làm sao bây giờ? Ánh mắt cẩn thận liếc sắc mặt âm trầm của Đông Phương Dịch Hàn một chút, trong lòng run lên một cái chuyện này xem ra khó làm, sao lại là ném cho chính hắn xử lý chứ?
"Cảm tạ hai vị công chúa ưu ái. Chỉ là, chuyện này phải để cho hoàng huynh trẫm gật đầu mới được, nếu như hắn không muốn, trẫm cũng không có cách nào đồng ý" Sắc mặt Đông Phương Ngạo lạnh nhạt quét một vòng bốn phía ở dưới, tỉnh táo lên tiếng, không hề để tâm tới những ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.
Mọi người nghe vậy, rối rít có chút không thể tin, đường đường là một Hoàng thượng Thiên Long Quốc, làm sao không có cách nào quyết định một hôn sự? Còn phải do Tiêu Dao Vương tự mình đồng ý mới được, đây coi là cái gì chứ? Không phải Hoàng thượng Thiên Long Quốc gật đầu, là có thể tứ hôn sao?
Thương Lung Tinh nghe vậy, khóe miệng giật giật, thật là, Đông Phương Ngạo này cũng thật thông minh, lại có thể ném vấn đề cho Đông Phương Dịch Hàn, hắn cũng không sợ làm chuyện cười cho nước khác sao? Đường đường là một Hoàng thượng Thiên Long Quốc, lại sợ hãi một Vương Gia, lời này nếu truyền đi, thật là khó nghe đi?
Vậy mà, Đông Phương Dịch Hàn lại cực kỳ không hài lòng cách làm Đông Phương Ngạo, ít nhất hắn ta biết được mà đẩy ra, để cho chính hắn xử lý. Nếu không phải hỏi ý kiến hắn, đồng ý, hắn ta mới thiếu dạy dỗ! Hắn nhíu mày, coi thường mọi người, thấy vẻ si mê của hai vị nữ tử kia thì trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét và khinh thường.
"Bổn vương nói qua, cả đời chỉ cưới một phi, quyết không nạp cơ thiếp, tấm lòng của hai vị công chúa, Bổn vương tâm lĩnh*" Đông Phương Dịch Hàn tựa hồ đang chịu đựng điều gì, liếc mắt nhìn Thương Lung Tinh, hơi nở nụ cười tuyên bố nói.
Tâm lĩnh*: xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn)
"Hoàng thượng Thiên Long Quốc, chẳng lẽ ngươi không làm chủ được sao? Bổn vương thật không rõ, vì sao thần tử có thể tự do quyết định hôn phối của mình đây?" Trên mặt của Nam Cung Hành Vân hiện lên vẻ âm trầm, nếu hắn ta không chịu cưới, vậy hắn làm sao cướp Thương Lung Tinh về tới tay đây? Không, hắn tuyệt không thể bỏ qua phải để cho nàng đi theo bên cạnh hắn.
"Đúng vậy, Bổn vương cũng không rõ, quyền kết thân không phải do Hoàng thượng Thiên Long quốc quyết định hay sao? Mặc dù hắn là Vương Gia, nhưng vẫn coi như là thần tử, có thể kháng chỉ sao?" Âu Dương Quý cũng không có ý tốt mà khiêu khích, mặt ngoài là vẻ lạnh nhạt, trong lòng thật ra thì rất bất mãn, hôm nay rốt cuộc Thiên Long Quốc đang làm cái gì? Là xem thường bọn họ sao? Lại có thể làm cho việc liên hôn cũng phải ba lần bốn lượt hay sao?
"Hình như trẫn còn chưa có hạ chỉ, có thể nào coi như là kháng chỉ đây? Huống chi kết thân vốn là ngươi tình ta nguyện mới là chuyện tốt, tại sao có thể biến thành tính cưỡng chế này đây? Các vị chưa từng nghe qua, hái dưa xanh sẽ không ngọt sao? Còn nữa, hôm nay hoàng huynh của trẫm cũng có một nửa Thiên Long Quốc, trẫm ngang hàng với hắn, vì vậy, trẫm là tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chuyện hắn không muốn làm, các vị có hiểu không?" Đông Phương Ngạo nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, trong lòng càng thêm tức giận không thôi. Hai người chết tiệt này đang muốn khích bác ly gián đúng không? Vậy hắn cũng không cần phải khách khí, trực tiếp ngăn cản phản bác, toàn thân tản ra khí thế không cho phép cự tuyệt và thách thức.
"Ách, việc này, ý của hoàng thượng là, ngươi và Tiêu Dao Vương trở thành Tịnh Kiên vương sao?" Người đại điện rất là giật mình, vẫn là lần đầu tiên nghe có Quốc vương tự mình chịu nhượng bộ và sánh vai với người khác, quyền lực ngang nhau, hôm nay, Hoàng thượng Thiên Long Quốc thật đúng là tuyệt với!
"Không sai, cho nên các vị nếu là muốn kết thân với hắn, phải do hắn đồng ý mới được, trẫm miễn cưỡng hắn không được" Đông Phương Ngạo quăng bọn họ ở chung một chỗ, một dáng vẻ không liên quan tới ta, vắt giò ngồi xem thái độ, để cho bọn họ nhìn rất gấp gáp. Nếu như Thiên Long Quốc không chịu cưới công chúa, đó không phải là không nói đùa chứ?
Những người khác của hai nước nghe vậy, đều đứa mắt nhìn nhau, thật sự không hiểu. Vậy rốt cuộc là người nào quyết định cho bọn họ đây? Chỉ là ý nói rất rõ ràng là, Tiêu Dao Vương không thể nào cưới Công chúa hai nước...
"Nếu như các ngươi muốn đánh chủ ý lên Bổn vương, Bổn vương cảm thấy vẫn là nên tiết kiệm ý định đi? Chỉ là, nếu như, hai nước các ngươi nhìn trúng người lẫn nhau, Bổn vương ngược lại nguyện ý dâng lên lời chúc phúc" Đông Phương Dịch Hàn đứng lên, lạnh lùng ra tiếng, toàn thân tản ra khí thế kiên cường bất khuất của vương giả, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, làm cho người ta cơ hồ không dời mắt được, làm cho người ta không hay biết lại có cảm giác khuất phục, ngây ngốc sững sờ nhìn hắn.
"Cái đó, cái đó người thật sự quyết định chỉ cưới một phi?" Vẻ mặt si mê của Nam Cung Nguyệt nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nghe được lời nói vô tình của hắn, sắc mặt chợt biến, ý tứ không rõ hỏi lại lần nữa, ánh mắt lóe lên, tựa hồ đang làm ra quyết định gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook