Tiêu Dao Truyền Kỳ
-
Chương 8: Weibo
Thể hiện thêm vài động tác võ thuật đẹp mắt, 2 người giữ thăng bằng trên không trung rồi xoay vài vòng, đứng vững trên mặt đất. Máy quay di chuyển đến quay cận cảnh khuôn mặt từng người, nhân cơ hội đó, Tiêu Vương cầm lấy đạo cụ kiếm dưới đất, đối diện với Biểu Ngọc Dao. Máy quay sau khi quay cận cảnh xong liền quay toàn cảnh, hình ảnh 2 con người đứng trực diện, 1 người thanh lãnh như hoa sen, 1 người tà mị đỏ rực như lửa, đối lập nhau như trọc mù mắt người nhìn.
Tiêu Vương nhìn vào Ngọc Dao, cười lười biếng.
" Tư Tư, thế nào? Lại tiến bộ?"
"Đại sư huynh quá khen, Thiên Tư không phụ lòng mong đợi của phụ thân cùng sư huynh, chăm chỉ luyện tập đã tu luyện đến tầng 7 của Nguyệt Pháp Chân Kinh, cũng có đủ sức để bảo vệ bản thân rồi." Nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, Ngọc Dao hơi nâng cằm, cười mỉm, khí khái thanh cao mỹ lệ trên người lại bộc lộ một cách hoàn mỹ, dễ dàng đáp lại câu thoại của Tiêu Vương.
"Ồ! Nhanh như vậy liền đến tầng 7? Haiza, con người muội, sao lại khiêm tốn đến như vậy, nếu như không phải ta thiên phú cao minh, chắc giờ còn phải cúi xuống chân muội xưng thần?" Tiêu Vương vẻ mặt ngạc nhiên, nói một chút đã khiến cho khuôn mặt ngàn năm không đổi của nữ chính xuất hiện biến hóa.
"Đại sư huynh, huynh không thể dừng tự luyến được hay sao?" Biểu Ngọc Dao tỏ vẻ chán nản thu kiếm lại vào trong vỏ, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.
"Haha, nhân sinh con người cần phải biết hưởng thụ chút nha. Như ta dung mạo tuấn mỹ bẩm sinh đương nhiên là tự yêu lấ bản thân mình, như muội, không phải khiêm tốn quá à." Tiêu Vương cũng thu thanh kiếm lại, lập tức dưới chỗ máy quay không quay tới vứt thanh kiếm sang bên cạnh, ngay sau đó tay liền để sau lưng. Vì nhân vật Lương Chỉ Thiên này tu luyện Hỏa Pháp Chân Kinh, là cùng một bộ tâm pháp với Nguyệt Pháp Chân Kinh mà nữ chính đang tu luyện, nam chính dùng kiếm chỉ là đôi khi có hứng thú, còn chân chính là dùng hỏa tức từ trong linh mạch phát tán ra. Đương nhiên kiếm là do nội lực của nam chính mà biến ra, khi không dùng sẽ tự biến mất nhưng có lẽ cái đó sẽ để phần hậu kỳ biến tấu.
Hắn hơi hất tóc ra đằng sau, dương dương đắc ý nhìn cô.
"Thôi được rồi, huynh đừng sàm ngôn nữa, không phải đến gọi ta đi tham dự Cuộc Tỷ Thí Tu Vi sao, nếu muốn thì huynh có thể đứng đây nói tiếp, ta vẫn không muốn bị chỉ trích, ta đi trước." Cô lại trở về vẻ lạnh lùng như ban đầu, liếc Tiêu Vương một cái, quay lưng về phía hắn, đi vài bước, ta giơ thẳng lên cao, chân nhún một cái, cô đi ra khỏi màn hình máy quay. Hắn cũng vẫy tay theo sau.
"Tư Tư, đợi ta, ta đến đây." Hắn vung áo bào một chút rồi cũng ra thoát khỏi màn hình máy quay.
"Cắt. Rất tốt, Ngọc Dao cùng Tiêu Vương làm vô cùng tốt, thể hiện rất đúng khí chất của nhân vật, cứ tiếp tục phát huy. Mọi người chuẩn bị cảnh tiếp theo." Cùng lúc đạo diễn hô cắt, hài lòng vỗ vai 2 người, sau đó quay ra nói với đoàn phim.
Khi ra ngoài quản lý của cô đưa cho cô một chai nước, cô nhận lấy mở nắp, đang định uống thì Tiêu Vương đi tới trước mặt cô tươi cười nói.
"Thế nào, tôi diễn không tệ chứ, ít nhất cũng không làm tâm trạng người được đề cử giải ảnh hậu Kim Mã lần thứ 30 thất vọng đi?"
Cô nghe vậy chỉ mỉm cười, uống một ngụm nước rồi mới nói.
"Anh Tiêu đừng nói vậy, khi diễn cùng với anh Tiêu có cảm giác rất thoải mái, vô cùng chân thật khiến tôi dễ dàng nhập vai, là tôi cảm ơn anh Tiêu mới đúng."
"Haha, được rồi, được rồi, Biểu tiểu thư, em đừng gọi tôi là anh Tiêu, dù sao ở trường chúng ta cũng là đồng học, gọi tôi là Vương sư huynh đi a." Hắn xua tay thoải mái.
"Ồ. Vậy anh cũng cũng đừng gọi tôi là Biểu tiểu thư nữa, gọi Ngọc Dao đi."
"Ok. Ngọc Dao."
2 người sau khi thống nhất vấn đề " thưa gửi" thì tán gẫu một chút, không lâu sau đã nghe tiếng đạo diễn nhắc nhở, nhân viên đoàn phim đến chỉnh chu lại cho 2 người rồi bắt đầu quay những cảnh tiếp theo, thoáng chốc thời gian đã đến tối, mọi người tạm biệt nhau ra về.
Về đến nhà, cô lên phòng tắm rửa, ăn tối, sau đó ngồi trên sô pha cầm điện thoại lướt weibo(1)
Mở weibo ra dạo một vòng, ngoài những câu chuyện của fan, một vài tin tức nho nhỏ thì không có gì đáng xem. Bỗng điện thoại hiện thông báo wechat, ấn vào xem.
Tiêu Vương vương gia:* Ngọc Dao sư muội, follow sư huynh, follow sư huynh aaaa..*
Cô cười khẽ, thế nào mà cô quên mất, Tiêu Vương cùng cô có trao đổi tài khoản weibo, nói về cái gì mà follow qua lại, có thể là vì nói chuyện có khá nhiều điểm tương đồng nên cô với hắn lại trở lên thân thiết hơn, ai biết được, một thiên tiên tỷ tỷ lạnh nhạt, thanh cao lại có thể thân thiết với một nam tử tuấn mỹ ngả ngớn như Tiêu Vương được cơ chứ...
Biểu Ngọc Dao:* Dạ, Vương sư huynh, Ngọc Dao biết... đã biết* Sau đó cô liền vào tài khoản của Tiêu Vương đã follow cô bấm follow lại.
Biểu Ngọc Dao:* Được rồi đó, sư huynh.*
Tiêu Vương vương gia:* Ngọc Dao rất ngoan... Haha, mà chắc là muội vừa về đến nhà xong?*
Biểu Ngọc Dao:* Muội đã dùng xong bữa tối rồi. Còn sư huynh, huynh ăn chưa?*
Tiêu Vương vương gia:* Ồ, huynh cũng vừa ăn xong.*
2 người tám chuyện một lúc, Ngọc Dao lúc này cầm điện thoại hơi trầm ngâm rồi quyết định gửi đi tin nhắn.
Biểu Ngọc Dao:* Vương sư huynh, thật ra muội có vấn đề muốn hỏi. Vì sao huynh lại đóng vai nam chính trong Phản Bội của đạo diễn Lý, mới đầu thật sự muội cũng nghi ngờ về khả năng diễn xuất của huynh nhưng sự thật thì... Mà với khả năng diễn xuất tốt như vậy, sao lại không thể có chút tiếng tăm nào cơ chứ?...*
Tiêu Vương vương gia:* Haha, tưởng gì còn cái này thì rất đơn giản. Thật ra lúc trước huynh là toàn tâm toàn ý quản lý công ty, quản lý tập đoàn, lúc đó tập đoàn còn gặp khó khăn. Giờ thì khác rồi, mọi chuyện ổn định, mới lại từ bé huynh cũng thích diễn xuất, lâu ngày rồi quyết định tiến vào con đường diễn viên luôn thôi. Bộ phim đầu tiên đi casting cũng như vai diễn đầu tiên chính là bộ phim Phản Bội này.*
Biểu Ngọc Dao:* Ồ, thì ra sư huynh lại tài năng như vầy a, vừa có khả năng kinh doanh lại có khả năng nghệ thuật, thật là khiến người ta bội phục a. Hây nha, nhắn tin lâu rồi đến khi nhìn lại đồng hồ mới biết muộn như vậy, sư huynh ngủ ngon, ở trường có lịch nghỉ khai giảng là nửa tháng mới bắt đầu chính thức chương trình học, lịch quay sẽ rất dày, cần nghỉ ngơi để dưỡng sức nha. *
Tiêu Vương vương gia:* Được, được, tuân lệnh sư muội. Bye. Goodnight*
*Đã xem*
Cô không cảm xúc để điện thoại xuống bàn, đi đến bên cánh cửa thủy tinh trong suốt ngăn cách với bên ngoài của phòng cô, nhìn lên trên bầu trời đầy sao, tâm tình vô cùng phức tạp.
*Rốt cuộc, hắn ta là người như thế nào, hơn nữa còn có cô gái tên Huyết Âm đi cùng với hắn ta, họ luôn đem cho cô cảm giác rất kỳ lạ, là không để ý vô hiểm như bề ngoài, hay... chính là kẻ thâm tàng bất lộ- kẻ thù không thể buông tha của cô?
Bên chỗ Tiêu Vương hắn đang ngồi trên ghế sô pha, cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ một lúc, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, sau đó uống hết...
(1): Là một mạng xã hội giống như facebook thuộc bản quyền của Trung quốc.
Tiêu Vương nhìn vào Ngọc Dao, cười lười biếng.
" Tư Tư, thế nào? Lại tiến bộ?"
"Đại sư huynh quá khen, Thiên Tư không phụ lòng mong đợi của phụ thân cùng sư huynh, chăm chỉ luyện tập đã tu luyện đến tầng 7 của Nguyệt Pháp Chân Kinh, cũng có đủ sức để bảo vệ bản thân rồi." Nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, Ngọc Dao hơi nâng cằm, cười mỉm, khí khái thanh cao mỹ lệ trên người lại bộc lộ một cách hoàn mỹ, dễ dàng đáp lại câu thoại của Tiêu Vương.
"Ồ! Nhanh như vậy liền đến tầng 7? Haiza, con người muội, sao lại khiêm tốn đến như vậy, nếu như không phải ta thiên phú cao minh, chắc giờ còn phải cúi xuống chân muội xưng thần?" Tiêu Vương vẻ mặt ngạc nhiên, nói một chút đã khiến cho khuôn mặt ngàn năm không đổi của nữ chính xuất hiện biến hóa.
"Đại sư huynh, huynh không thể dừng tự luyến được hay sao?" Biểu Ngọc Dao tỏ vẻ chán nản thu kiếm lại vào trong vỏ, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.
"Haha, nhân sinh con người cần phải biết hưởng thụ chút nha. Như ta dung mạo tuấn mỹ bẩm sinh đương nhiên là tự yêu lấ bản thân mình, như muội, không phải khiêm tốn quá à." Tiêu Vương cũng thu thanh kiếm lại, lập tức dưới chỗ máy quay không quay tới vứt thanh kiếm sang bên cạnh, ngay sau đó tay liền để sau lưng. Vì nhân vật Lương Chỉ Thiên này tu luyện Hỏa Pháp Chân Kinh, là cùng một bộ tâm pháp với Nguyệt Pháp Chân Kinh mà nữ chính đang tu luyện, nam chính dùng kiếm chỉ là đôi khi có hứng thú, còn chân chính là dùng hỏa tức từ trong linh mạch phát tán ra. Đương nhiên kiếm là do nội lực của nam chính mà biến ra, khi không dùng sẽ tự biến mất nhưng có lẽ cái đó sẽ để phần hậu kỳ biến tấu.
Hắn hơi hất tóc ra đằng sau, dương dương đắc ý nhìn cô.
"Thôi được rồi, huynh đừng sàm ngôn nữa, không phải đến gọi ta đi tham dự Cuộc Tỷ Thí Tu Vi sao, nếu muốn thì huynh có thể đứng đây nói tiếp, ta vẫn không muốn bị chỉ trích, ta đi trước." Cô lại trở về vẻ lạnh lùng như ban đầu, liếc Tiêu Vương một cái, quay lưng về phía hắn, đi vài bước, ta giơ thẳng lên cao, chân nhún một cái, cô đi ra khỏi màn hình máy quay. Hắn cũng vẫy tay theo sau.
"Tư Tư, đợi ta, ta đến đây." Hắn vung áo bào một chút rồi cũng ra thoát khỏi màn hình máy quay.
"Cắt. Rất tốt, Ngọc Dao cùng Tiêu Vương làm vô cùng tốt, thể hiện rất đúng khí chất của nhân vật, cứ tiếp tục phát huy. Mọi người chuẩn bị cảnh tiếp theo." Cùng lúc đạo diễn hô cắt, hài lòng vỗ vai 2 người, sau đó quay ra nói với đoàn phim.
Khi ra ngoài quản lý của cô đưa cho cô một chai nước, cô nhận lấy mở nắp, đang định uống thì Tiêu Vương đi tới trước mặt cô tươi cười nói.
"Thế nào, tôi diễn không tệ chứ, ít nhất cũng không làm tâm trạng người được đề cử giải ảnh hậu Kim Mã lần thứ 30 thất vọng đi?"
Cô nghe vậy chỉ mỉm cười, uống một ngụm nước rồi mới nói.
"Anh Tiêu đừng nói vậy, khi diễn cùng với anh Tiêu có cảm giác rất thoải mái, vô cùng chân thật khiến tôi dễ dàng nhập vai, là tôi cảm ơn anh Tiêu mới đúng."
"Haha, được rồi, được rồi, Biểu tiểu thư, em đừng gọi tôi là anh Tiêu, dù sao ở trường chúng ta cũng là đồng học, gọi tôi là Vương sư huynh đi a." Hắn xua tay thoải mái.
"Ồ. Vậy anh cũng cũng đừng gọi tôi là Biểu tiểu thư nữa, gọi Ngọc Dao đi."
"Ok. Ngọc Dao."
2 người sau khi thống nhất vấn đề " thưa gửi" thì tán gẫu một chút, không lâu sau đã nghe tiếng đạo diễn nhắc nhở, nhân viên đoàn phim đến chỉnh chu lại cho 2 người rồi bắt đầu quay những cảnh tiếp theo, thoáng chốc thời gian đã đến tối, mọi người tạm biệt nhau ra về.
Về đến nhà, cô lên phòng tắm rửa, ăn tối, sau đó ngồi trên sô pha cầm điện thoại lướt weibo(1)
Mở weibo ra dạo một vòng, ngoài những câu chuyện của fan, một vài tin tức nho nhỏ thì không có gì đáng xem. Bỗng điện thoại hiện thông báo wechat, ấn vào xem.
Tiêu Vương vương gia:* Ngọc Dao sư muội, follow sư huynh, follow sư huynh aaaa..*
Cô cười khẽ, thế nào mà cô quên mất, Tiêu Vương cùng cô có trao đổi tài khoản weibo, nói về cái gì mà follow qua lại, có thể là vì nói chuyện có khá nhiều điểm tương đồng nên cô với hắn lại trở lên thân thiết hơn, ai biết được, một thiên tiên tỷ tỷ lạnh nhạt, thanh cao lại có thể thân thiết với một nam tử tuấn mỹ ngả ngớn như Tiêu Vương được cơ chứ...
Biểu Ngọc Dao:* Dạ, Vương sư huynh, Ngọc Dao biết... đã biết* Sau đó cô liền vào tài khoản của Tiêu Vương đã follow cô bấm follow lại.
Biểu Ngọc Dao:* Được rồi đó, sư huynh.*
Tiêu Vương vương gia:* Ngọc Dao rất ngoan... Haha, mà chắc là muội vừa về đến nhà xong?*
Biểu Ngọc Dao:* Muội đã dùng xong bữa tối rồi. Còn sư huynh, huynh ăn chưa?*
Tiêu Vương vương gia:* Ồ, huynh cũng vừa ăn xong.*
2 người tám chuyện một lúc, Ngọc Dao lúc này cầm điện thoại hơi trầm ngâm rồi quyết định gửi đi tin nhắn.
Biểu Ngọc Dao:* Vương sư huynh, thật ra muội có vấn đề muốn hỏi. Vì sao huynh lại đóng vai nam chính trong Phản Bội của đạo diễn Lý, mới đầu thật sự muội cũng nghi ngờ về khả năng diễn xuất của huynh nhưng sự thật thì... Mà với khả năng diễn xuất tốt như vậy, sao lại không thể có chút tiếng tăm nào cơ chứ?...*
Tiêu Vương vương gia:* Haha, tưởng gì còn cái này thì rất đơn giản. Thật ra lúc trước huynh là toàn tâm toàn ý quản lý công ty, quản lý tập đoàn, lúc đó tập đoàn còn gặp khó khăn. Giờ thì khác rồi, mọi chuyện ổn định, mới lại từ bé huynh cũng thích diễn xuất, lâu ngày rồi quyết định tiến vào con đường diễn viên luôn thôi. Bộ phim đầu tiên đi casting cũng như vai diễn đầu tiên chính là bộ phim Phản Bội này.*
Biểu Ngọc Dao:* Ồ, thì ra sư huynh lại tài năng như vầy a, vừa có khả năng kinh doanh lại có khả năng nghệ thuật, thật là khiến người ta bội phục a. Hây nha, nhắn tin lâu rồi đến khi nhìn lại đồng hồ mới biết muộn như vậy, sư huynh ngủ ngon, ở trường có lịch nghỉ khai giảng là nửa tháng mới bắt đầu chính thức chương trình học, lịch quay sẽ rất dày, cần nghỉ ngơi để dưỡng sức nha. *
Tiêu Vương vương gia:* Được, được, tuân lệnh sư muội. Bye. Goodnight*
*Đã xem*
Cô không cảm xúc để điện thoại xuống bàn, đi đến bên cánh cửa thủy tinh trong suốt ngăn cách với bên ngoài của phòng cô, nhìn lên trên bầu trời đầy sao, tâm tình vô cùng phức tạp.
*Rốt cuộc, hắn ta là người như thế nào, hơn nữa còn có cô gái tên Huyết Âm đi cùng với hắn ta, họ luôn đem cho cô cảm giác rất kỳ lạ, là không để ý vô hiểm như bề ngoài, hay... chính là kẻ thâm tàng bất lộ- kẻ thù không thể buông tha của cô?
Bên chỗ Tiêu Vương hắn đang ngồi trên ghế sô pha, cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ một lúc, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, sau đó uống hết...
(1): Là một mạng xã hội giống như facebook thuộc bản quyền của Trung quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook