Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 75: Không nói sớm...
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Xã Trưởng Vân Anh Thi Xã cũng chính là nữ tử hơi lớn tuổi một chút đi tới, nhìn Tô Văn Thiên nói:
- Nếu như vị công tử này không phải người ngoài đâu?
- Triệu cô nương có ý gì?
Tô Văn Thiên nhíu mày nhìn nàng.
- Thực không dám giấu, vừa rồi vị công tử này đã sớm là người của Vân Anh Thi Xã, thơ hắn làm, tự nhiên có thể đại biểu chúng ta.
Triệu Vân Nhu nhìn mọi người xung quanh một lượt, chậm rãi nói.
Lời vừa ra, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã bao gồm cả Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc đều ngẩn người.
- Vị công tử này vào Vân Anh Thi Xã lúc nào?
Lý Dịch cũng sững sờ một chút, hắn lúc nào đã trở thành người của Vân Anh Thi Xã rồi, chính hắn làm sao không biết?
Ngay vào lúc này, Lý Dịch nhìn thấy nữ tử kia bí mật nháy mắt với minhd mấy cái, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Đúng, từ giờ trở đi, ta là một thành viên của Vân Anh Thi Xã...
Cùng lúc đó, đám người xung quanh lập tức truyền đến một trận xôn xao.
- Sao có thể!
- Hắn là nam nhân nha!
- Vân Anh Thi Xã từ trước đến nay đều chỉ có nữ tử, lúc nào có nam tử thế?
Hiển nhiên, lời Triệu Vân Nhu vừa nói để bọn hắn chịu trùng kích không nhỏ, Vân Anh Thi Xã do mấy vị tài nữ Khánh An phủ tạo thành, chưa từng thu nạp nam tử, gia hỏa này từ đâu xuất hiện?
- Vân Anh Thi Xã từ trước đến nay chỉ có nữ tử, mọi người đều việc này, Triệu cô nương đừng nói chuyện cười.
Trên mặt Tô Văn Thiên vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lời Triệu Vân Nhu nói hiển nhiên là nói dối, nhưng dùng sai phương pháp rồi.
- Ồ?"
Triệu Vân Nhu nghe vậy, mỉm cười nhìn mọi người hỏi:
- Chúng ta khi nào tuyên bố Vân Anh Thi Xã chỉ thu nữ tử?
Nụ cười Tô Văn Thiên trên mặt cứng đờ.
Ồn ào chung quanh nhỏ dần.
Trên mặt mọi người hiện ra một tia ngạc nhiên nhưng sau đó lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Rất nhanh, bọn họ ý thức được, từ đầu đến cuối, Vân Anh Thi Xã tựa hồ chưa bao giờ tuyên bố như thế nghe!
Chỉ là nghe cái tên Vân Anh Thi Xã và tất cả thành viên đều là nữ tử, trong lòng bọn họ tự nhiên có ý nghĩ như trước, nhưng Xã Trưởng Thi Xã người ta đã chính miệng bác bỏ tin đồn, phủ nhận Vân Anh Thi Xã chỉ có nữ tử, bọn họ còn có thể nói cái gì?
- Khó trách, lúc thư sinh này đi vào đã lấy bánh trò chuyện với Uyển cô nương, rồi cũng tỏ ra quen thuộc với các nữ tử Vân Anh Thi Xã, nguyên lai hắn cũng là thành viên của Vân Anh Thi Xã.
- Vân Anh Thi Xã vẫn cho phép nam tử tham gia, nguyên lai chúng ta vẫn luôn hiểu lầm.
- Thế bài thơ này tự nhiên có thể đại biểu Vân Anh Thi Xã, nếu các nàng có thể tham gia hội thơ Trung Thu ngày mai, có bài này, Dương Ngạn Châu và Trầm Chiếu cũng phải nuốt hận tại chỗ!
- Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ sợ rằng muốn đổi chủ...
- Cũng không hẳn vậy, bài thơ này tuy hay, nhưng mỗi khi Trầm Chiếu làm một bài từ, liền sẽ được lưu truyền rộng rãi trong thanh lâu, tửu quán, chỉ điểm này, dù thơ làm có hay đến mấy cũng không thể so sánh.
Mọi người vừa rồi cũng nghĩ Triệu Vân Nhu nói dối để giành được thắng lợi hôm nay nhưng nghĩ tới lúc thư sinh vừa rồi tiến vào đã đi thẳng đến chỗ Vân Anh Thi Xã, cử chỉ thân mật cùng các nàng Uyển Nhược Khanh, không tầm thường, chắc các nàng đã sớm nhận biết, nghĩ như thế thì trong lòng không còn hoài nghi nữa.
Hai tên thư sinh nhờ Lý Dịch mới có thể tiến vào đứng đằng sau đám người, ngơ ngác nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm:
- Nguyên lai vị huynh đài kia quả thật nhận biết Uyển cô nương, hắn lại là thành viên Vân Anh Thi Xã, ngươi... Giấu chúng ta thật khổ a!
Sắc mặt Tô Văn Thiên âm trầm, căn bản không có nghĩ đến, Triệu Vân Nhu nói một câu đã khiến cho thế công của hắn hóa thành hư không, tên bại loại này lại là thành viên của Vân Anh Xã, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng hắn tuyệt không cam tâm từ bỏ, hội thơ Trung Thu ngày mai, hắn chắc chắn tỏa ra hào quang rực rỡ, gáy một tiếng sẽ khiến ai nấy đều kinh ngạc, tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư,
Ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Nhu, cắn răng nói:
- Đã như thế, bài thơ này cũng không thể được tính, bởi vì tỷ thí hôm nay là so Trung Thu Từ, mà không phải Trung Thu Thơ!
Tô Văn Thiên nói xong, Triệu Vân Nhu đầu tiên nao nao, sau đó giận tái mặt nói:
- Thi Từ có gì khác biệt, trong hội thơ Trung Thu từ trước đến nay đều có Thi Từ!
Tô Văn Thiên nghe vậy, từ tốn nói:
- Nhưng hôm nay chúng ta so là Trung Thu từ, Triệu cô nương không thể phủ nhận điểm này chứ?
Triệu Vân Nhu nhất thời im lặng, không tìm thấy lý do gì để phản bác.
Lúc đó các Thi Xã định ra quy tắc, thực cũng không cân nhắc đến tình huống này, bởi vì tài tử am hiểu làm thơ thật sự như Phượng Mao Lân Giác (*), trong hội thơ, làm Từ thường chiếm cứ chín thành, cho dù có thơ văn xuất hiện, cũng đều rất bình thường, bởi vậy, trong tỉ thí Trung Thu Thơ hay Trung Thu từ, vốn không hề có gì khác nhau, bởi vì sau cùng thì đều do một bài từ nào đó đoạt giải.
*: Lông Phượng, Sừng Lân ý nói vô cùng quý hiếm.
Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Tô Văn Thiên thế mà bắt lấy lỗ thủng này, như vậy, một bài Trung Thu Thơ đủ để lưu truyền thiên cổ này hôm nay không thể đoạt giải rồi.
Tô Văn Thiên nói xong, chư vị tài tử xung quanh nhíu mày.
- Lòng dạ Tô Văn Thiên này không khỏi quá mức hẹp hòi, cho dù người này có chút tài hoa, nhưng cuối cùng vẫn không thành báu vật!
- Trước đó thật không ngờ Tô Văn Thiên là loại người này.
- Ngày đó định ra quy tắc, lại xem nhẹ điểm ấy, không phải vậy cũng sẽ không có tình huống lúc này.
- Tuy nói Tô Văn Thiên có chút vô sỉ, nhưng... Lần này hắn lại thật sự đứng bên chữ lý.
- Đáng tiếc... Nếu kiệt tác này ép các vị tài tử trong hội thơ Trung Thu ngày mai, về sau kể lại, chúng ta cũng có chút liên quan... Thật sựlà đáng tiếc!
Sau ngày hôm nay, hình tượng Tô Văn Thiên trong lòng rất nhiều tài tử đứng đây rớt xuống ngàn trượng, nhưng giờ hắn cũng khoong thèm chú ý nữa, nếu như có thể giương tên trong hội thơ ngày mai, vậy điều hắn đạt được nhiều hơn mất rất xa.
- Nói như vậy, thủ lĩnh hôm nay không phải Tô huynh thì không còn ai khác?
Thanh niên họ Lưu vừa rồi xung đột cùng Lý Dịch cười cười, cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Lý Dịch và chư vị nữ tử Vân Anh Thi Xã, nói.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Vân Nhu và các nàng bên Vân Anh Thi Xã hiện rõ sự phẫn uất, nhưng cũng không cách nào mở miệng.
Trong lòng Tằng Túy Mặc có chút sốt ruột, lúc đầu tràn đầy kinh hỉ sau đó thất lạc... Cuối cùng vẫn phải thất bại sao?
- Công tử, hết thảy đều do Nhược Khanh sai, trước đó không nói rõ với công tử.
Uyển Nhược Khanh áy náy nhìn Lý Dịch, vành mắt có chút phiếm hồng, thấp giọng nói.
Nếu nàng nghĩ trước đến điểm này cũng sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ.
- Vân Anh Thi Xã, thật sự là đáng tiếc...
- Cũng không cần quá mức bi quan, sau ngày hôm nay, chỉ bằng một bài thơ này, thư sinh kia đủ để dương danh toàn bộ Khánh An phủ, Vân Anh Thi Xã chắc chắn sẽ được mọi người biết đến.
- Tô Văn Thiên mất nhân tâm, mặc dù thắng nhưng thật ra là bại, tuy Vân Anh Thi Xã bại nhưng vinh!
Quy củ không thể thay đổi, tuy chư vị tài tử ở đây nhiên không quen nhìn hành động Tô Văn Thiên, nhưng cũng chỉ có thể thở dài cho Vân Anh Thi Xã.
Dứt bỏ bài thơ này ra bên ngoài, Trung Thu từ của Tô Văn Thiên xác thực vượt trên rất nhiều người.
- Sợ rằng nên chúc mừng Tô huynh trước rồi!
Thanh niên họ Lưu cười chắp tay nói với Tô Văn Thiên.
- Lưu huynh nói còn quá sớm, nói còn quá sớm!
Tô Văn Thiên chắp tay đáp lễ, khiêm tốn đáp.
Nhìn thấy hai người kẻ xướng người hoạ, Lý Dịch thở dài một hơi.
- Công tử...
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, một mặt áy náy, vừa muốn mở miệng, Lý Dịch khoát khoát tay, nhìn nàng hơi có chút trách cứ nói:
- Muốn Từ không muốn Thơ, cô không nói sớm...
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Xã Trưởng Vân Anh Thi Xã cũng chính là nữ tử hơi lớn tuổi một chút đi tới, nhìn Tô Văn Thiên nói:
- Nếu như vị công tử này không phải người ngoài đâu?
- Triệu cô nương có ý gì?
Tô Văn Thiên nhíu mày nhìn nàng.
- Thực không dám giấu, vừa rồi vị công tử này đã sớm là người của Vân Anh Thi Xã, thơ hắn làm, tự nhiên có thể đại biểu chúng ta.
Triệu Vân Nhu nhìn mọi người xung quanh một lượt, chậm rãi nói.
Lời vừa ra, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã bao gồm cả Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc đều ngẩn người.
- Vị công tử này vào Vân Anh Thi Xã lúc nào?
Lý Dịch cũng sững sờ một chút, hắn lúc nào đã trở thành người của Vân Anh Thi Xã rồi, chính hắn làm sao không biết?
Ngay vào lúc này, Lý Dịch nhìn thấy nữ tử kia bí mật nháy mắt với minhd mấy cái, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Đúng, từ giờ trở đi, ta là một thành viên của Vân Anh Thi Xã...
Cùng lúc đó, đám người xung quanh lập tức truyền đến một trận xôn xao.
- Sao có thể!
- Hắn là nam nhân nha!
- Vân Anh Thi Xã từ trước đến nay đều chỉ có nữ tử, lúc nào có nam tử thế?
Hiển nhiên, lời Triệu Vân Nhu vừa nói để bọn hắn chịu trùng kích không nhỏ, Vân Anh Thi Xã do mấy vị tài nữ Khánh An phủ tạo thành, chưa từng thu nạp nam tử, gia hỏa này từ đâu xuất hiện?
- Vân Anh Thi Xã từ trước đến nay chỉ có nữ tử, mọi người đều việc này, Triệu cô nương đừng nói chuyện cười.
Trên mặt Tô Văn Thiên vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lời Triệu Vân Nhu nói hiển nhiên là nói dối, nhưng dùng sai phương pháp rồi.
- Ồ?"
Triệu Vân Nhu nghe vậy, mỉm cười nhìn mọi người hỏi:
- Chúng ta khi nào tuyên bố Vân Anh Thi Xã chỉ thu nữ tử?
Nụ cười Tô Văn Thiên trên mặt cứng đờ.
Ồn ào chung quanh nhỏ dần.
Trên mặt mọi người hiện ra một tia ngạc nhiên nhưng sau đó lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Rất nhanh, bọn họ ý thức được, từ đầu đến cuối, Vân Anh Thi Xã tựa hồ chưa bao giờ tuyên bố như thế nghe!
Chỉ là nghe cái tên Vân Anh Thi Xã và tất cả thành viên đều là nữ tử, trong lòng bọn họ tự nhiên có ý nghĩ như trước, nhưng Xã Trưởng Thi Xã người ta đã chính miệng bác bỏ tin đồn, phủ nhận Vân Anh Thi Xã chỉ có nữ tử, bọn họ còn có thể nói cái gì?
- Khó trách, lúc thư sinh này đi vào đã lấy bánh trò chuyện với Uyển cô nương, rồi cũng tỏ ra quen thuộc với các nữ tử Vân Anh Thi Xã, nguyên lai hắn cũng là thành viên của Vân Anh Thi Xã.
- Vân Anh Thi Xã vẫn cho phép nam tử tham gia, nguyên lai chúng ta vẫn luôn hiểu lầm.
- Thế bài thơ này tự nhiên có thể đại biểu Vân Anh Thi Xã, nếu các nàng có thể tham gia hội thơ Trung Thu ngày mai, có bài này, Dương Ngạn Châu và Trầm Chiếu cũng phải nuốt hận tại chỗ!
- Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ sợ rằng muốn đổi chủ...
- Cũng không hẳn vậy, bài thơ này tuy hay, nhưng mỗi khi Trầm Chiếu làm một bài từ, liền sẽ được lưu truyền rộng rãi trong thanh lâu, tửu quán, chỉ điểm này, dù thơ làm có hay đến mấy cũng không thể so sánh.
Mọi người vừa rồi cũng nghĩ Triệu Vân Nhu nói dối để giành được thắng lợi hôm nay nhưng nghĩ tới lúc thư sinh vừa rồi tiến vào đã đi thẳng đến chỗ Vân Anh Thi Xã, cử chỉ thân mật cùng các nàng Uyển Nhược Khanh, không tầm thường, chắc các nàng đã sớm nhận biết, nghĩ như thế thì trong lòng không còn hoài nghi nữa.
Hai tên thư sinh nhờ Lý Dịch mới có thể tiến vào đứng đằng sau đám người, ngơ ngác nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm:
- Nguyên lai vị huynh đài kia quả thật nhận biết Uyển cô nương, hắn lại là thành viên Vân Anh Thi Xã, ngươi... Giấu chúng ta thật khổ a!
Sắc mặt Tô Văn Thiên âm trầm, căn bản không có nghĩ đến, Triệu Vân Nhu nói một câu đã khiến cho thế công của hắn hóa thành hư không, tên bại loại này lại là thành viên của Vân Anh Xã, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng hắn tuyệt không cam tâm từ bỏ, hội thơ Trung Thu ngày mai, hắn chắc chắn tỏa ra hào quang rực rỡ, gáy một tiếng sẽ khiến ai nấy đều kinh ngạc, tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư,
Ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Nhu, cắn răng nói:
- Đã như thế, bài thơ này cũng không thể được tính, bởi vì tỷ thí hôm nay là so Trung Thu Từ, mà không phải Trung Thu Thơ!
Tô Văn Thiên nói xong, Triệu Vân Nhu đầu tiên nao nao, sau đó giận tái mặt nói:
- Thi Từ có gì khác biệt, trong hội thơ Trung Thu từ trước đến nay đều có Thi Từ!
Tô Văn Thiên nghe vậy, từ tốn nói:
- Nhưng hôm nay chúng ta so là Trung Thu từ, Triệu cô nương không thể phủ nhận điểm này chứ?
Triệu Vân Nhu nhất thời im lặng, không tìm thấy lý do gì để phản bác.
Lúc đó các Thi Xã định ra quy tắc, thực cũng không cân nhắc đến tình huống này, bởi vì tài tử am hiểu làm thơ thật sự như Phượng Mao Lân Giác (*), trong hội thơ, làm Từ thường chiếm cứ chín thành, cho dù có thơ văn xuất hiện, cũng đều rất bình thường, bởi vậy, trong tỉ thí Trung Thu Thơ hay Trung Thu từ, vốn không hề có gì khác nhau, bởi vì sau cùng thì đều do một bài từ nào đó đoạt giải.
*: Lông Phượng, Sừng Lân ý nói vô cùng quý hiếm.
Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Tô Văn Thiên thế mà bắt lấy lỗ thủng này, như vậy, một bài Trung Thu Thơ đủ để lưu truyền thiên cổ này hôm nay không thể đoạt giải rồi.
Tô Văn Thiên nói xong, chư vị tài tử xung quanh nhíu mày.
- Lòng dạ Tô Văn Thiên này không khỏi quá mức hẹp hòi, cho dù người này có chút tài hoa, nhưng cuối cùng vẫn không thành báu vật!
- Trước đó thật không ngờ Tô Văn Thiên là loại người này.
- Ngày đó định ra quy tắc, lại xem nhẹ điểm ấy, không phải vậy cũng sẽ không có tình huống lúc này.
- Tuy nói Tô Văn Thiên có chút vô sỉ, nhưng... Lần này hắn lại thật sự đứng bên chữ lý.
- Đáng tiếc... Nếu kiệt tác này ép các vị tài tử trong hội thơ Trung Thu ngày mai, về sau kể lại, chúng ta cũng có chút liên quan... Thật sựlà đáng tiếc!
Sau ngày hôm nay, hình tượng Tô Văn Thiên trong lòng rất nhiều tài tử đứng đây rớt xuống ngàn trượng, nhưng giờ hắn cũng khoong thèm chú ý nữa, nếu như có thể giương tên trong hội thơ ngày mai, vậy điều hắn đạt được nhiều hơn mất rất xa.
- Nói như vậy, thủ lĩnh hôm nay không phải Tô huynh thì không còn ai khác?
Thanh niên họ Lưu vừa rồi xung đột cùng Lý Dịch cười cười, cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Lý Dịch và chư vị nữ tử Vân Anh Thi Xã, nói.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Vân Nhu và các nàng bên Vân Anh Thi Xã hiện rõ sự phẫn uất, nhưng cũng không cách nào mở miệng.
Trong lòng Tằng Túy Mặc có chút sốt ruột, lúc đầu tràn đầy kinh hỉ sau đó thất lạc... Cuối cùng vẫn phải thất bại sao?
- Công tử, hết thảy đều do Nhược Khanh sai, trước đó không nói rõ với công tử.
Uyển Nhược Khanh áy náy nhìn Lý Dịch, vành mắt có chút phiếm hồng, thấp giọng nói.
Nếu nàng nghĩ trước đến điểm này cũng sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ.
- Vân Anh Thi Xã, thật sự là đáng tiếc...
- Cũng không cần quá mức bi quan, sau ngày hôm nay, chỉ bằng một bài thơ này, thư sinh kia đủ để dương danh toàn bộ Khánh An phủ, Vân Anh Thi Xã chắc chắn sẽ được mọi người biết đến.
- Tô Văn Thiên mất nhân tâm, mặc dù thắng nhưng thật ra là bại, tuy Vân Anh Thi Xã bại nhưng vinh!
Quy củ không thể thay đổi, tuy chư vị tài tử ở đây nhiên không quen nhìn hành động Tô Văn Thiên, nhưng cũng chỉ có thể thở dài cho Vân Anh Thi Xã.
Dứt bỏ bài thơ này ra bên ngoài, Trung Thu từ của Tô Văn Thiên xác thực vượt trên rất nhiều người.
- Sợ rằng nên chúc mừng Tô huynh trước rồi!
Thanh niên họ Lưu cười chắp tay nói với Tô Văn Thiên.
- Lưu huynh nói còn quá sớm, nói còn quá sớm!
Tô Văn Thiên chắp tay đáp lễ, khiêm tốn đáp.
Nhìn thấy hai người kẻ xướng người hoạ, Lý Dịch thở dài một hơi.
- Công tử...
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, một mặt áy náy, vừa muốn mở miệng, Lý Dịch khoát khoát tay, nhìn nàng hơi có chút trách cứ nói:
- Muốn Từ không muốn Thơ, cô không nói sớm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook