Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 44: Tìm Kiếm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lý Dịch thật sự nhìn không ra, bà vợ Lão Phương ngày bình thường nhìn rất ôn hòa cũng có thể trong một nháy mắt biến thành bà chằng lửa, chổi nàng cầm trong tay giống như một cây côn đồng, Lão Phương có một thân bản sự, giờ phút này lại không thể thể sử dụng, chỉ có thể chật vật chạy trối chết.

Lý Dịch đứng trong sân ngẫu nhiên thoáng nhìn phụ nhân họ Phương, trong nội tâm cũng không khỏi có chút cảm thán, người một nhà Lão Phương chỉ sợ đều có gien Siêu Xayda, có thể biến thân trong nháy mắt.

Sau nửa canh giờ, Lý Dịch đong đưa cây quạt trong tay, nhàn nhã ngồi dưới cây trước cửa ra vào hóng mát, đối diện, đại hán họ Phương mặt mũi bầm dập đang u oán nhìn hắn.

- Cô gia, cậu không tử tế.

Lão Phương nghẹn rất lâu mới thốt ra một câu, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng đối với việc vừa rồi Lý Dịch không nhắc nhở hắn.

- Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, ta không nói gì hết, hết thảy đều do lão tự tìm.

Bị con hàng này dùng ánh mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm, Lý Dịch luôn cảm giác như bị chó nhìn chằm chằm, vội vàng khoát tay nói.

Rõ ràng miệng Lão Phương tự tiện thốt ra, thế mà còn dám oán hận mình.

Lão Phương há hốc mồm, phát hiện mình không phản bác được, suy nghĩ kỹ lời Lý Dịch nói, đột nhiên cảm giác hắn nói rất có đạo lý.

Mình nói ở nhà lớn, cũng tự nói muốn cưới tiểu lão bà, bây giờ thì có thể trách ai cơ chứ.

Thôi, không nói chuyện quá khứ, Lão Phương đè chuyện này vào lòng, nghĩ đến băng đường hồ lô rất được hoan nghênh, cảm thấy rất vui vẻ, nói:

- Cô gia nói không sai, băng đường hồ lô thật sự là một phương pháp kiếm tiền, tốt hơn nhiều nếu đi nuôi ngựa a!

Lý Dịch khinh bỉ nhìn lão, đến bây giờ thế mà còn nghĩ đến việc đó, thế mà còn muốn mua tòa nhà lớn, cưới tiểu lão bà, chỉ sợ đến kiếp sau giấc mộng này của hắn cũng không thể thực hiện được.

- Cô gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Trước đó Lý Dịch có nói, hôm nay chỉ là một lần thí nghiệm nhỏ, Lão Phương có chút không kịp chờ đợi hỏi.

Mùi rượu cũng sợ ngõ sâu, muốn bán mứt quả ở cái thế giới này, chỉ dựa vào một người Lão Phương khiêng cây gậy rao hàng trên đường hiển nhiên không đủ.

Lý Dịch cần càng nhiều nhân thủ.

- Đi hỏi mọi người xem, có ai nguyện ý tham dự chuyện này, chúng ta cần nhiều người hơn.

Lý Dịch ngẫm lại nói.

Lý Dịch vốn muốn để những người tương đối thân cận với tỷ muội Liễu Như Nghi tham dự, điều này đối với bọn họ, tuyệt đối trăm lợi không hại, đủ để cải biến sinh hoạt bọn họ, tuy không thể một đêm chợt giàu có nhưng không cần lo ăn mặc.

Bất quá, hắn cũng không muốn miễn cưỡng người khác, chuyện này vẫn cần bọn hắn quyết định.

- Cái này còn phải hỏi, việc này kiếm ra tiền, ngu ngốc mới không làm!

Lão Phương trợn mắt, vỗ ngực nói:

- Cô gia yên tâm, chuyện này giao cho ta!

Hắn thấy, có tiền không kiếm lời là kẻ ngu. Trông coi một mảnh đất bạc màu, ngay cả nhét đầy cái bao tử cũng khó khăn, càng đừng đề cập đến việc cưới tiểu lão bà, ở nhà lớn...

Phù sa không lưu ruộng ngoài, Lão Phương đương nhiên đi tìm những huynh đệ ngày bình thân quen.

Ở niên đại này, để nông dân một đời đều làm ruộng đảo đi tiếp thu một sự tình mới lạ, không thể nghi ngờ là mười phần khó khăn.

Trong mắt bọn hắn, chỉ có thổ địa và lương thực mới là đồ vật thấy được, sờ được thật sự.

Bất quá, nếu cô gia mở miệng, cơ hồ tất cả mọi người không có chút gì do dự gì mà đáp ứng.

Dù sao, đây chính là nam nhân để cả nhà bọn hắn đều được ăn cơm no...

Loại ân tình này, không nói xông pha khói lửa, nhưng thời điểm Lý Dịch cần bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ đứng ra.

Tuy trong nội tâm vẫn còn chút hoài nghi và tâm thần bất định nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn tin tưởng.

Mà một tia tâm thần bất định này lập tức tan thành mây khói khi thấy Lão Phương xuất sắc bán hết hàng trong ngày đầu tiên đi bán.

Một ngày có thể kiếm lời chừng trăm đồng tiền, đối với bọn hắn mà nói, không khác gì ăn cướp, không quả thật có sức hấp dẫn rất lớn.

Ban đêm, tất cả mọi người bắt đầu vào việc

Mấy vị phụ nhân rửa sạch Sơn Tra, chế biến nước đường, bọn người Lão Phương thì bắt đầu xuyên Sơn Tra, phủ lên nước đường, sau cùng rải thêm một chút hạt mè đã xào kỹ, sáng ngày thứ hai đã vội vàng xuống núi.

Dị động của rất nhiều người tự nhiên không gạt được những người khác, Ngô Thị dáng người cồng kềnh đứng trước cửa nhà mình, nhìn bọn người đại hán họ Phương khiêng một cây gậy kỳ quái đi ra trại, bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Một đám ngu ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ bị thư sinh nghèo kia hại chết!

Phủ Thành Khánh An, trong một phủ đệ nào đó mười phần hào hoa, bầu không khí hôm nay không giống như xưa, mười phần vui mừng.

Nha hoàn, sai vặt đi nhanh trong phủ, tất cả đều gấp gáp hơn thường ngày, trên mặt đều mang theo nụ cười, bước chân nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

- Nhu nhi, hôm nay muốn ăn cái gì, ta lập tức phân phó nhà ăn chuẩn bị.

Trong một thính đường rộng lớn, trung niên mặc hoa phục mỉm cười nói với mỹ phụ đối diện.

Phụ nhân nhìn một bàn đầy món ngon mỹ vị trước mặt, bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Vương Gia không cần hao tâm tổn trí, những thứ này đã đủ.

- Nhu nhi mấy hôm nay đã gầy đi rất nhiều, xíu ta sẽ sai người chuẩn bị chút thuốc bổ.

Trung niên vuốt ve khuôn mặt mỹ phụ, có chút đau lòng nói.

Mặt nàng không khỏi hiện ra một tia ửng đỏ, giương mắt nhìn người trẻ tuổi đối diện, nhỏ giọng nói:

- Hiên nhi còn ở nơi này...

Nam tử trẻ tuổi đối diện hai người vội ho một tiếng, nói:

- Phụ thân mẫu thân, ta cái gì cũng không thấy...

Nghe nói hắn câu này, mỹ phụ xùy một tiếng bật cười, sau đó giống như nhớ đến cái gì, nói:

- Hiện giờ nhìn thức ăn lại không muốn ăn, chỉ hơi nhớ mùi vị của băng đường hồ lô hôm qua.

Trung niên nam nhân trừng người trẻ tuổi chỉ lo vùi đầu ăn cơm một cái.

- Còn đứng ngây đó làm gì, không nghe mẫu thân nói chuyện à, nhanh mua băng đường hồ lô gì đó về!

- Vâng, phụ thân đại nhân!

Ngồi ở chỗ này nhìn phụ mẫu ân ái cũng rất xấu hổ, người trẻ tuổi nghe vậy lập tức đứng lên, nói:

- Ta sẽ đi hỏi Hồng Phấn xem mua băng đường hồ lô ở đâu.

- Chờ một chút.

Trung niên nam nhân kia ngẫm lại, nói:

- Nếu mẫu thân con đã thích ăn, không bằng trực tiếp mời người kia vào phủ, an bài đến thiện phòng, như thế thì có thể tùy thời được ăn.

- Hài nhi biết rõ.

Người tuổi trẻ kia ứng một tiếng, sau đó đi ra đại sảnh, chứng bệnh của mẫu thân chuyển biến tốt đẹp, trong lòng của hắn cũng rất vui vẻ.

Xa xa nhìn thấy thiếu nữ tên Hồng Phấn đang đi tới, lập tức vẫy tay gọi nàng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương