Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 439: Vô Đề

Bình thường lý tưởng rất phong phú, hiện thực thì tàn khốc và dễ gãy hơn nhiều. Sở dĩ Võ Tắc Thiên nổi danh không phải vì nàng là nữ hoàng đế, mà vì nàng là nữ hoàng đế “duy nhất” trong suốt mấy ngàn năm qua của Hoa Hạ.

Thật lòng mà nói, nếu công chúa điện hạ có thể noi theo vị này, Lý Dịch nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, nhưng vấn đề ở chỗ chỉ có một mình hắn tán thành cũng vô dụng thôi.

Nữ tử xưng đế chính là một trong những cái sai lớn trong thiên hạ, người phản đối không chỉ gần triều văn võ, bách tính toàn thiên hạ cũng không có khả năng đồng ý. Võ Tắc Thiên dùng tận mười mấy năm mới hoàn thành sự nghiệp vĩ đại nghìn đời này. trong đây dính dáng đến nhiều việc rắc rối phức tạp, thành công của nàng lại không thể lặp lại, nếu không thì tại sao mấy ngàn năm qua chỉ xuất hiện một vị nữ đế?

Công chúa điện hạ là không trông cậy được, chỉ hy vọng lão hoàng đế chống đỡ qua được hai năm nữa, ngôi vị hoàng đế hời cho ai cũng đừng hời cho Thục vương...

Hai mươi năm qua, cho tới bây giờ Lý Dịch đều không nghĩ rằng sẽ có một ngày đến vấn đề ai làm Hoàng đế hắn cũng cần lo lắng như thế này...

- Làm người chẳng ý nghĩa...

Ném những suy nghĩ hỗn loạn kia ra khỏi đầu, bỗng nhiên có cảm giác chán nản, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà, nằm trên giường đánh một giấc thật ngon. Nhưng mà ngay cả mong muốn lập tức về nhà ngủ cái này căn bản còn không tính là nguyện vọng, muốn thực hiện được không dễ dàng như vậy.

- Lý huyện úy xin dừng bước.

Ngay khi Lý Dịch đang cúi đầu bước đi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói

——

——

Mấy ngày qua Thục vương Lý Hiền không ổn lắm.

Hắn không ổn dĩ nhiên không phải vì sầu lo thân thể phụ hoàng vì ăn ngủ không yên mà ngày càng gầy gò, cũng không phải vì đối nội và ngoại giao của Cảnh quốc đang rơi vào một ô cửa vi diệu, hắn lòng mang thiên hạ, lo lắng quốc sự...

Chỉ là bởi vì cái tên ngự sử gọi là Vạn Húc kia, từ đầu đến đuôi chính là một tên khốn khiếp, thế mà dám trong lúc đông đảo đại thần ủng hộ lập hắn làm Thái tử thì vạch tội hắn cử chỉ thất lễ khi phụ hoàng đang bệnh nặng...

Lý Hiền hắn dám lấy lương tâm ra nói, hắn làm gì có cử chỉ thất lễ, rõ ràng vẫn mở tiệc tại vương phủ như bình thường thôi, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không nhiều hơn một lần cũng không thiếu đi một lần, thất lễ ở đâu?

Cái tên Vạn Húc khốn kiếp đó, dám ngay lúc Tần tướng khen hắn thượng thiên ít có, nhân gian tuyệt luân, chính là một nhân tuyển tốt để trở thành Thái tử thì lộ chuyện này ra ngoài, nghe nói lúc ấy mặt Tần Tướng đen cả đi, sau đó mình cố ý đến nhà bái phỏng hai lần đều bị cản ngoài cửa, ngay cả đại môn Tần phủ cũng chưa bước vào được.

Cơ hội ngàn năm một thuở bị hủy mất trong tay Vạn Húc kia, Thục vương ước gì có thể thiên đao vạn quả hắn, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi.



Ngự sử đều là mấy tên khốn kiếp không thể trêu vào, Lý Hiên là vậy, Vạn Húc cũng là vậy. Đừng nói bây giờ hắn vẫn chỉ là Thục Vương, coi như sau này làm Hoàng đế cũng không có khả năng tùy tiện động vào mấy người kia. Là quan thanh liêm trong bách quan, đám đấy cương trực công chính nhất, cả ngày xoi mói cái này không phải cái kia không phải, đến Hoàng đế cũng không buông tha, thậm chí còn ước gì Hoàng đế chém đầu mình để có thể lưu danh sử sách, lưu danh bách thế, so với tính mạng thì với họ, thanh danh tốt quan trọng hơn cả.

Từ khi nước Cảnh khai quốc đến nay đều chưa lần nào giết ngự sử, nếu không muốn trở thành bạo quân trong ghi chép của hậu thế, tốt nhất trong đầu đừng xuất hiện ý nghĩ này làm gì.

Lần này Thục vương tiến cung cũng là đặc biệt đến đóng vai —— làm đứa con có hiếu.

Ấn tượng xấu đã bị gieo xuống, phải tranh thủ thời gian hiến công bợ đỡ trước mặt phụ hoàng, tăng cảm giác tồn tại một chút, nếu không bên phía Tần tướng hắn cũng không biết ăn nói thế nào.

Bây giờ bách quan vẫn chưa bãi triều, gần đây do vấn đề hai thành trì của Tề quốc mà bách quan không thống nhất ý kiến được, giằng co mãi không xong, thế nên lâm triều thường thường đều đến khuya mới tan, không bãi triều, phụ hoàng đương nhiên cũng sẽ không đi ra, Thục vương vẫn phải chờ ở đây thêm một lát.

Hắn không chờ được triều tan, lại chờ được một người ngoài ý muốn.

- Lý huyện úy, xin dừng bước.

Thấy Lý Dịch đi ngang qua hắn, dường như hoàn toàn coi nhẹ sự tồn tại của hắn, Thục vương nhìn bóng lưng Lý Dịch, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nghe giọng nói truyền đến từ phía sau, Lý Dịch quay đầu lại, khi thấy có một người đang đứng đó thì chợt sững sốt một chút, sau đó chắp tay nói:

- Thục vương điện hạ, có việc gì sao?

- Cũng không phải chuyện quan trọng gì.

Thục vương tiến lên một bước, vừa cười vừa nói:

- Lần trước từ biệt tại vương phủ, sau đó không còn gặp Lý huyện úy nữa, không thể tạ lỗi trước mặt Lý huyện úy, bổn vương luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

- Tạ lỗi?

Lý Dịch nhìn Thục vương, không biết trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì, hay là sáng ra ngoài uống nhầm thuốc?

- Lần trước là bản vương không làm rõ ngọn ngành sự việc, khiến Lý huyện úy chịu ủy khuất.

Không ngờ Thục vương ôm quyền hơi khom người với Lý Dịch thật, với thân phận và địa vị của hắn, có thể làm ra động tác thế này đã hết sức hiếm thấy.



- Điện hạ nói quá lời, chuyện lần trước ta cũng không để trong lòng.

Bất kể trong hồ lô Thục vương rốt cuộc bán thuốc gì, bộ dạng trở mặt vô tình lần trước của hắn đến bây giờ Lý Dịch vẫn còn nhớ rõ, có điều cũng không thể xé rách mặt ngay lúc này, hắn dửng dưng nói.

Khóe miệng Thục vương không khỏi co rút. Không để trong lòng? Không để trong lòng mà ngày thứ hai còn xuống tay ác với Tần Dư như vậy, lúc sau chuyện đó mình đến Tần phủ xem Tần Dư, suýt chút nữa không nhận ra cái kia cái đầu heo sưng phù ấy chính là Tần tiểu công gia...

Song, điều khiến Thục vương để ý không phải Tần tiểu công gia đầu heo mà chính là Lý Dịch đã gây ra tất cả lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, về sau theo như lời huyện úy đến huyện úy phủ bắt người thì Lý huyện úy có lệnh bài Mật Điệp Tư...

Ngay khi hay tin, Thục vương mới nhận ra rằng lúc trước hắn vẫn còn coi thường sự coi trọng của phụ hoàng đối với vị Lý huyện úy này, đến lệnh bài Mật Điệp Tư cũng không tiếc cho hắn, đây hoàn toàn có thể gọi là hậu ái rồi.

Thục vương thông minh ở chỗ biết hắn phụ hoàng rất thông minh, do vậy thường thường hắn có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện phiền toái. Hắn và Lý Dịch có chút ân oán, nhưng đặt trước mặt một vài chuyện thì những ân oán này căn bản không đáng nhắc tới, Thục vương tin tưởng có lẽ Lý huyện úy này cũng hiểu đạo lý ấy.

Huống chi, vừa rồi Lý Hiền đã làm đến cực hạn. Đường đường một Thục Vương, Thiên tử tương lai, cũng đã chính miệng xin lỗi với hắn, hắn còn muốn thế nào nữa?

Sau khi cho thấy thái độ, Thục vương không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, nhìn lấy Lý Dịch cười nói:

- Mấy ngày nay bách quan trong triều tranh chấp không thôi về sự tình lập Thái tử, Lý huyện úy rất được phụ hoàng coi trọng, không biết Lý huyện úy có cái nhìn thế nào?

Đây rõ ràng là đang dò xét, hoặc là nói lôi kéo thì đúng hơn. Vị Lý huyện úy này cũng là một người thông minh, sẽ không mờ mịt ý của hắn..

- Cái nhìn thế nào?

Lý Dịch kinh ngạc nói:

- Ta không ở trong triều đình, chuyện triều đình, đương nhiên không thấy được cũng không nghe được, sợ là điện hạ hỏi lầm người rồi.

Thục Vương nhìn chòng chọc vào Lý Dịch, nụ cười trên mặt dần tắt. Có một số việc không cần phải nói rất rõ ràng nhưng bất kỳ ai cũng có thể hiểu rõ, mà lời nói vừa rồi của Lý Dịch, Thục vương cũng rõ ràng.

Hắn mặt không biểu cảm nhìn Lý Dịch:

- Lý huyện úy quả nhiên không muốn tương trợ bổn vương ư?

Vẻ mặt Thục vương lạnh lùng, vẻ kinh ngạc và sửng sốt giả tạo trên mặt Lý Dịch cũng dần dần thu liễm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương