Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 428: Lão Đạo Tức Giận
- Tấn Vương điện hạ nhàn nhã như thế, có phải đã làm xong tất cả bài toán hay không?
Lý Dịch bình tĩnh ngắm Lý Hàn nói:
- Cũng đúng, bốn tháng, cho dù mỗi ngày điện hạ đọc sách nửa canh giờ, cũng dư dả, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bài học chưa dạy bổ sung cho các ngươi, giờ Tỵ sáng mai, gặp tại Bác Văn Điện, Tấn Vương điện hạ nhớ đừng tới trễ.
Trên trán Lý Hàn mồ hôi lạnh ứa ra, mấy tháng trước hắn cũng đã đem sách giáo khoa xé nát, nào có mỗi ngày nửa canh giờ, dù là nửa khắc đồng hồ hắn cũng không nguyện ý lãng phí vào việc học nhàm chán kia.
- Phụ, phụ hoàng nói, khí trời quá nóng, chúng ta, chúng ta mấy ngày nay không cần đi học.
Sợ hãi trước kia vẫn còn, nên Lý Hàn lắp bắp nói.
Lý Dịch cười nói:
- Không sao, không quan hệ, trời sắp giao sứ mệnh cho người, nhất định sẽ làm hắn chịu khổ về tâm chí, mệt nhọc gân cốt, chút nóng bức này thì tính là gì, một hồi ta sẽ bẩm báo bệ hạ, Tấn Vương điện hạ đừng lo lắng.
Không để ý tới Tấn Vương đã ngu dại tại chỗ, Lý Dịch ngồi xổm người xuống, xoa xoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Ninh, hỏi:
- Thật xin lỗi, lâu như vậy đến thăm muội, bây giờ có còn thường xuyên đói bụng chứ?
Tiểu cô nương lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn gấm, đặt vào trong lòng bàn tay Lý Dịch.
Khăn gấm lạnh lẽo đặt trên tay, ướt sũng, Lý Dịch mở ra nhìn một chút, phát hiện ở trong chứa đá lạnh.
Sau khi đem khối băng còn lại của mình cho Lý Dịch, tiểu cô nương xoay người, hướng về cung điện bên cạnh đi đến.
- Gặp bệ hạ quan trọng hơn.
Lý Dịch ngắm thân ảnh nhỏ bé của nàng biến mất trong cung điện, bên tai truyền đến nhắc nhở âm thanh Lý Hiên.
- Hai người các người tới đây.
Lý Dịch vẫy tay hai tên thái giám đứng cách đó không xa.
- Tước Gia có gì phân phó?
Hai tên thái giám vốn định cùng Vĩnh Ninh công chúa trở về lập tức chạy bước nhỏ tới.
Lý Dịch chỉ về hướng cửa cung, phân phó vài câu với bọn hắn, lại nhìn một chút về chỗ cung điện kia của Vĩnh Ninh, lúc này mới cùng Lý Hiên không vội không chậm hướng vào sâu trong cung đi đến.
Sau chốc lát, Tấn Vương Lý Hàn thấy hai tên thái giám kia vừa mới rời khỏi, mỗi người mang theo một cái thùng gỗ rất lớn từ cửa cung đi tới.
Lúc hai người đi ngang qua bên cạnh hắn, mang đến một trận gió mát dễ chịu, ánh mắt Lý Hàn liếc một chút về phía thùng gỗ, khi nhìn thấy toàn bộ thùng gỗ chứa toàn khối băng, đôi mắt không khỏi trừng tròn vo
Hai cái thùng khối băng này cộng lại, ước chừng đủ để hắn dùng trong một tháng!
Giờ này khắc này, hắn rất muốn ôm khối băng như này ngủ một giấc tuyệt mỹ, nhưng sau khi những suy nghĩ không thực tế này biến mất, cuối cùng hắn ý thức được một chuyện còn kinh khủng hơn.
Tên ma quỷ kia đã trở lại, ngày tốt của hắn, cuối cùng sẽ tới đâu——
- Bệ hạ vừa mới nằm ngủ, trước tiên thế tử điện hạ nên chờ ở thiên điện, khi bệ hạ tỉnh, nô tài lại đi thông báo bệ hạ.
Thái giám nhỏ giọng nói tại cửa đại điện.
- Tính một chút, trong cung điện rất oi bức, chúng ta vẫn nên ở chỗ này chờ đi.
Lý Hiên đứng dưới mái hiên râm mát, gió nhỏ thổi qua, cảm giác cũng không tệ lắm, vị trí này tuyệt đối mát hơn nhiều so với bên trong.
Nhìn thấy mấy người mặc đạo bào kia, trên mặt những gia hỏa mồ hôi đều đã chảy thành sông, tuy vén tay áo lên giống Lý Dịch, vung vạt áo dưới lên quạt có thể sẽ rất mát mẻ, có thể là từ nhỏ đã tiếp nhận lễ nghi triều đình lại không cho phép hắn làm hành động như vậy.
Hắn bắt đầu hơi nhớ nhung vài bình rượu nho ướp lạnh.
- Nơi này tốt xấu gì cũng là hoàng cung, ngươi không thể theo quy củ sao?
Lý Dịch đang hăng say, thình lình nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy công chúa điện hạ đang đứng dưới hiên nhìn mình.
Có nữ sĩ ở đây, động tác này cũng hơi chướng tai gai mắt, Lý Dịch đành phải đem tay áo buông ra, chỉnh lý tốt vạt áo.
Hoàng cung vẫn không thoải mái bằng ở nhà, nếu như chỉ có hai người hắn và Như Nghi, chỉ cần giữ được điểm mẩu chốt tấm vải che chắn là được.
- Hồi kinh lúc nào.
Lý Minh Châu đi tới hỏi.
- Vừa trở về không lâu mấy ngày.
Lý Dịch một câu lấp liếm cho qua.
Lý Minh Châu vốn còn muốn hỏi nhiều một chút, lại có hai tên hộ vệ dẫn theo mấy tên hòa thượng đi tới.
- Gặp qua công chúa điện hạ.
Đàn Ấn đại sư chắp tay trước ngực nói.
- Đại sư không cần đa lễ.
Xem như là công chúa của một nước, trước mắt đại đức cao tăng cũng không thích hợp làm dáng, Lý Minh Châu hoàn lễ nói.
- Phụ hoàng vừa mới nằm ngủ, đại sư trước đi thiên điện chờ đợi ạ.
Lý Dịch có chút hiếu kỳ, hòa thượng và đạo sĩ ở chung một phòng, va chạm sẽ ra tia lửa như thế nào?
Tuy như là lừa dối mà sống, nói chung cũng xem như người đi chung đường, nhưng nhìn không hợp mắt với đạo sĩ bình thường, Phật Đạo hai bên muốn tranh giành tín đồ, tranh giành hương khói, tài nguyên có hạn, một bên nhiều thì một bên khác tự nhiên sẽ ít lại, thường xuyên qua lại như vậy, hận thù tự nhiên sẽ thành.
Mặc dù Đạo gia là Quốc Giáo chính thống Cảnh Quốc, nhưng phát triển lại Cảnh quốc vẫn còn kém rất rất xa Phật giáo, chỉ là đối phương tranh giành tín đồ tranh giành hương khói, đương nhiên sẽ không cho các hòa thượng dễ chịu.
Ánh mắt với bọn hắn không thiện cảm, mấy tên tuổi trẻ hòa thượng sau lưng Đàn Ấn đại sư cũng không cam chịu yếu thế trừng lại.
- Không biết đại sư tiến cung cần làm chuyện gì?
Nhàn rỗi quá nhàn rỗi, Lý Dịch đi qua bên Đàn Ấn đại sư nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Đàn Ấn đại sư nói:
- Thân thể bệ hạ bệnh không nhẹ, được Hoàng Hậu nương nương mời, bần tăng mang theo đệ tử đến đây vì bệ hạ tụng kinh trừ bệnh.
Nghe xong lời của lão hòa thượng Đàn Ấn, Lý Dịch có chút hiểu rõ, vì sao Phật môn hưng thịnh, nhưng trong hoàng cung, vẫn là đạo sĩ được chào đón hơn.
Bởi vì, chỉ cần gặp được chuyện gì, các hòa thượng chỉ có thể tụng kinh cầu phật, làm vài pháp sự, những chuyện này các đạo sĩ cũng có thể làm, mặc vào đạo bào, tùy tiện quang quác nói vài câu ai nghe cũng không hiểu, múa vài đường kiếm gỗ, đọc tiếp hai câu “Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh”, nhảy nhót xung quanh mấy lần, nhìn như có chuyện lạ.
Nhưng là đạo sĩ người ta trừ những thứ này, còn biết luyện đan nha!
Các đạo sĩ luyện ra các loại đan dược, rất được hoan nghênh trong giới quyền quý ở kinh đô, ăn một viên kéo dài tuổi thọ, ăn hai viên trường sinh bất lão, ba viên vào trong bụng, lập tức phi thăng thành Tiên, đứng hàng Bán Tiên
Tuy cho tới bây giờ đều những thứ này chưa có thực hiện qua, nhưng không chịu nổi mộng tưởng kiên định về trường sinh của những người này.
Chỉ là, như lão hoàng đế anh minh cơ trí hơn người, cũng không nên làm như thế, từ xưa đến nay đều không có vị đế vương nào vì ăn đan dược mà kéo dài tuổi thọ, có không ít giải pháp, về phần có thành tiên hay không cũng không biết.
Chẳng lẽ hắn muốn cho những hòa thượng đạo sĩ này liên hợp lại làm một tràng pháp sự, ngẫm lại vẫn rất đáng xem, cũng không biết Phật Tổ cùng Đạo Tổ có đánh nhau ở trên trời hay không.
- Những đạo sĩ này lại làm gì?
Lý Dịch đi qua, nhỏ giọng hỏi Lý Minh Châu.
- Tư Thiên Giám này có các đạo trưởng, là tới đưa đan dược cho phụ hoàng.
Lý Minh Châu giải thích nói:
- Bệnh phụ hoàng, là nhờ bọn họ đưa đan dược.
Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ hơi giật mình, chấn kinh nhìn Lý Minh Châu:
- Ngươi nói gì?
- Làm sao vậy?
Thấy biểu hiện trên mặt Lý Dịch, tâm lý Lý Minh Châu bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
- Chẳng lẽ bệ hạ vẫn luôn đang ăn những đan dược vô dụng đó?
Lý Dịch cất cao giọng hỏi lại lần nữa.
Lão hoàng đế thật đúng là cái gì cũng dám ăn, đây là ước gì chính mình chết sớm chút sao?
- Im ngay!
Trong điện, một lão đạo sĩ đạo cốt tiên phong đứng lên, chỉ Lý Dịch, lớn tiếng nói:
- Ngươi là ai, dám nói bậy bạ, chửi bới thánh dược đạo môn ta!
Lý Dịch bình tĩnh ngắm Lý Hàn nói:
- Cũng đúng, bốn tháng, cho dù mỗi ngày điện hạ đọc sách nửa canh giờ, cũng dư dả, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bài học chưa dạy bổ sung cho các ngươi, giờ Tỵ sáng mai, gặp tại Bác Văn Điện, Tấn Vương điện hạ nhớ đừng tới trễ.
Trên trán Lý Hàn mồ hôi lạnh ứa ra, mấy tháng trước hắn cũng đã đem sách giáo khoa xé nát, nào có mỗi ngày nửa canh giờ, dù là nửa khắc đồng hồ hắn cũng không nguyện ý lãng phí vào việc học nhàm chán kia.
- Phụ, phụ hoàng nói, khí trời quá nóng, chúng ta, chúng ta mấy ngày nay không cần đi học.
Sợ hãi trước kia vẫn còn, nên Lý Hàn lắp bắp nói.
Lý Dịch cười nói:
- Không sao, không quan hệ, trời sắp giao sứ mệnh cho người, nhất định sẽ làm hắn chịu khổ về tâm chí, mệt nhọc gân cốt, chút nóng bức này thì tính là gì, một hồi ta sẽ bẩm báo bệ hạ, Tấn Vương điện hạ đừng lo lắng.
Không để ý tới Tấn Vương đã ngu dại tại chỗ, Lý Dịch ngồi xổm người xuống, xoa xoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Ninh, hỏi:
- Thật xin lỗi, lâu như vậy đến thăm muội, bây giờ có còn thường xuyên đói bụng chứ?
Tiểu cô nương lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn gấm, đặt vào trong lòng bàn tay Lý Dịch.
Khăn gấm lạnh lẽo đặt trên tay, ướt sũng, Lý Dịch mở ra nhìn một chút, phát hiện ở trong chứa đá lạnh.
Sau khi đem khối băng còn lại của mình cho Lý Dịch, tiểu cô nương xoay người, hướng về cung điện bên cạnh đi đến.
- Gặp bệ hạ quan trọng hơn.
Lý Dịch ngắm thân ảnh nhỏ bé của nàng biến mất trong cung điện, bên tai truyền đến nhắc nhở âm thanh Lý Hiên.
- Hai người các người tới đây.
Lý Dịch vẫy tay hai tên thái giám đứng cách đó không xa.
- Tước Gia có gì phân phó?
Hai tên thái giám vốn định cùng Vĩnh Ninh công chúa trở về lập tức chạy bước nhỏ tới.
Lý Dịch chỉ về hướng cửa cung, phân phó vài câu với bọn hắn, lại nhìn một chút về chỗ cung điện kia của Vĩnh Ninh, lúc này mới cùng Lý Hiên không vội không chậm hướng vào sâu trong cung đi đến.
Sau chốc lát, Tấn Vương Lý Hàn thấy hai tên thái giám kia vừa mới rời khỏi, mỗi người mang theo một cái thùng gỗ rất lớn từ cửa cung đi tới.
Lúc hai người đi ngang qua bên cạnh hắn, mang đến một trận gió mát dễ chịu, ánh mắt Lý Hàn liếc một chút về phía thùng gỗ, khi nhìn thấy toàn bộ thùng gỗ chứa toàn khối băng, đôi mắt không khỏi trừng tròn vo
Hai cái thùng khối băng này cộng lại, ước chừng đủ để hắn dùng trong một tháng!
Giờ này khắc này, hắn rất muốn ôm khối băng như này ngủ một giấc tuyệt mỹ, nhưng sau khi những suy nghĩ không thực tế này biến mất, cuối cùng hắn ý thức được một chuyện còn kinh khủng hơn.
Tên ma quỷ kia đã trở lại, ngày tốt của hắn, cuối cùng sẽ tới đâu——
- Bệ hạ vừa mới nằm ngủ, trước tiên thế tử điện hạ nên chờ ở thiên điện, khi bệ hạ tỉnh, nô tài lại đi thông báo bệ hạ.
Thái giám nhỏ giọng nói tại cửa đại điện.
- Tính một chút, trong cung điện rất oi bức, chúng ta vẫn nên ở chỗ này chờ đi.
Lý Hiên đứng dưới mái hiên râm mát, gió nhỏ thổi qua, cảm giác cũng không tệ lắm, vị trí này tuyệt đối mát hơn nhiều so với bên trong.
Nhìn thấy mấy người mặc đạo bào kia, trên mặt những gia hỏa mồ hôi đều đã chảy thành sông, tuy vén tay áo lên giống Lý Dịch, vung vạt áo dưới lên quạt có thể sẽ rất mát mẻ, có thể là từ nhỏ đã tiếp nhận lễ nghi triều đình lại không cho phép hắn làm hành động như vậy.
Hắn bắt đầu hơi nhớ nhung vài bình rượu nho ướp lạnh.
- Nơi này tốt xấu gì cũng là hoàng cung, ngươi không thể theo quy củ sao?
Lý Dịch đang hăng say, thình lình nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy công chúa điện hạ đang đứng dưới hiên nhìn mình.
Có nữ sĩ ở đây, động tác này cũng hơi chướng tai gai mắt, Lý Dịch đành phải đem tay áo buông ra, chỉnh lý tốt vạt áo.
Hoàng cung vẫn không thoải mái bằng ở nhà, nếu như chỉ có hai người hắn và Như Nghi, chỉ cần giữ được điểm mẩu chốt tấm vải che chắn là được.
- Hồi kinh lúc nào.
Lý Minh Châu đi tới hỏi.
- Vừa trở về không lâu mấy ngày.
Lý Dịch một câu lấp liếm cho qua.
Lý Minh Châu vốn còn muốn hỏi nhiều một chút, lại có hai tên hộ vệ dẫn theo mấy tên hòa thượng đi tới.
- Gặp qua công chúa điện hạ.
Đàn Ấn đại sư chắp tay trước ngực nói.
- Đại sư không cần đa lễ.
Xem như là công chúa của một nước, trước mắt đại đức cao tăng cũng không thích hợp làm dáng, Lý Minh Châu hoàn lễ nói.
- Phụ hoàng vừa mới nằm ngủ, đại sư trước đi thiên điện chờ đợi ạ.
Lý Dịch có chút hiếu kỳ, hòa thượng và đạo sĩ ở chung một phòng, va chạm sẽ ra tia lửa như thế nào?
Tuy như là lừa dối mà sống, nói chung cũng xem như người đi chung đường, nhưng nhìn không hợp mắt với đạo sĩ bình thường, Phật Đạo hai bên muốn tranh giành tín đồ, tranh giành hương khói, tài nguyên có hạn, một bên nhiều thì một bên khác tự nhiên sẽ ít lại, thường xuyên qua lại như vậy, hận thù tự nhiên sẽ thành.
Mặc dù Đạo gia là Quốc Giáo chính thống Cảnh Quốc, nhưng phát triển lại Cảnh quốc vẫn còn kém rất rất xa Phật giáo, chỉ là đối phương tranh giành tín đồ tranh giành hương khói, đương nhiên sẽ không cho các hòa thượng dễ chịu.
Ánh mắt với bọn hắn không thiện cảm, mấy tên tuổi trẻ hòa thượng sau lưng Đàn Ấn đại sư cũng không cam chịu yếu thế trừng lại.
- Không biết đại sư tiến cung cần làm chuyện gì?
Nhàn rỗi quá nhàn rỗi, Lý Dịch đi qua bên Đàn Ấn đại sư nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Đàn Ấn đại sư nói:
- Thân thể bệ hạ bệnh không nhẹ, được Hoàng Hậu nương nương mời, bần tăng mang theo đệ tử đến đây vì bệ hạ tụng kinh trừ bệnh.
Nghe xong lời của lão hòa thượng Đàn Ấn, Lý Dịch có chút hiểu rõ, vì sao Phật môn hưng thịnh, nhưng trong hoàng cung, vẫn là đạo sĩ được chào đón hơn.
Bởi vì, chỉ cần gặp được chuyện gì, các hòa thượng chỉ có thể tụng kinh cầu phật, làm vài pháp sự, những chuyện này các đạo sĩ cũng có thể làm, mặc vào đạo bào, tùy tiện quang quác nói vài câu ai nghe cũng không hiểu, múa vài đường kiếm gỗ, đọc tiếp hai câu “Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh”, nhảy nhót xung quanh mấy lần, nhìn như có chuyện lạ.
Nhưng là đạo sĩ người ta trừ những thứ này, còn biết luyện đan nha!
Các đạo sĩ luyện ra các loại đan dược, rất được hoan nghênh trong giới quyền quý ở kinh đô, ăn một viên kéo dài tuổi thọ, ăn hai viên trường sinh bất lão, ba viên vào trong bụng, lập tức phi thăng thành Tiên, đứng hàng Bán Tiên
Tuy cho tới bây giờ đều những thứ này chưa có thực hiện qua, nhưng không chịu nổi mộng tưởng kiên định về trường sinh của những người này.
Chỉ là, như lão hoàng đế anh minh cơ trí hơn người, cũng không nên làm như thế, từ xưa đến nay đều không có vị đế vương nào vì ăn đan dược mà kéo dài tuổi thọ, có không ít giải pháp, về phần có thành tiên hay không cũng không biết.
Chẳng lẽ hắn muốn cho những hòa thượng đạo sĩ này liên hợp lại làm một tràng pháp sự, ngẫm lại vẫn rất đáng xem, cũng không biết Phật Tổ cùng Đạo Tổ có đánh nhau ở trên trời hay không.
- Những đạo sĩ này lại làm gì?
Lý Dịch đi qua, nhỏ giọng hỏi Lý Minh Châu.
- Tư Thiên Giám này có các đạo trưởng, là tới đưa đan dược cho phụ hoàng.
Lý Minh Châu giải thích nói:
- Bệnh phụ hoàng, là nhờ bọn họ đưa đan dược.
Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ hơi giật mình, chấn kinh nhìn Lý Minh Châu:
- Ngươi nói gì?
- Làm sao vậy?
Thấy biểu hiện trên mặt Lý Dịch, tâm lý Lý Minh Châu bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
- Chẳng lẽ bệ hạ vẫn luôn đang ăn những đan dược vô dụng đó?
Lý Dịch cất cao giọng hỏi lại lần nữa.
Lão hoàng đế thật đúng là cái gì cũng dám ăn, đây là ước gì chính mình chết sớm chút sao?
- Im ngay!
Trong điện, một lão đạo sĩ đạo cốt tiên phong đứng lên, chỉ Lý Dịch, lớn tiếng nói:
- Ngươi là ai, dám nói bậy bạ, chửi bới thánh dược đạo môn ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook