Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 421: Kinh Đô Loạn Tượng (2)

- Ha ha, tiên sinh sẽ không trở về nữa!

Tấn Vương bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Vĩnh Ninh, bóp lộn xộn tới khi xuất hiện dấu đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đắc ý nói.

Tiểu cô nương ngẩng đầu liếc hắn một cái, biểu hiện trên mặt không có gì thay đổi, như người bị khi dễ không phải nàng.

Mấy cung nữ thái giám đứng đằng xa đau khổ nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, nhưng mấy tên hộ vệ của Tấn Vương lại nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ không dám làm gì.

Một thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện phía xa, thấy cảnh này, Lý Hiên nhíu mày đi tới, nói.

- Lý Hàn, ngươi lại khi dễ Vĩnh Ninh!

Nhìn thấy Lý Hiên đi tới, Lý Hàn le lưỡi, nhanh như chớp chạy mất.

Tuy Lý Hiên không phải ca ca ruột của hắn, nhưng Lý Hàn nghe nói hắn có thể khiến người ta giống như cánh diều bay lên trời cao, Thọ Ninh đều tận mắt thấy, Lý Hàn lo lắng cho mình cũng bị thả như cánh diều, vì hắn sợ cao, bởi vậy bình thường đều trốn tránh vị đường ca này.

Lý Hiên lạnh lùng liếc mấy tên hộ vệ của Tấn Vương, nói.

- Mấy người các ngươi, lần sau nếu còn giúp Tấn Vương khi dễ Vĩnh Ninh công chúa, đừng trách ta cắt bỏ chân chó các ngươi!

Mấy tên hộ vệ liên tục xưng vâng, Tấn Vương điện hạ vẫn là một đứa bé, nhưng Lý Hiên thế tử không phải, nói cắt bỏ chân bọn họ thì thật dám làm, về sau gặp phải hắn phải cách xa xa, chỉ là, việc Tấn Vương điện hạ, chỉ bằng những người bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa cũng không dám ngăn cản!

Lý Hiên cũng chỉ thuận tiện nói một câu, đều là hài tử, lúc ấy hắn cũng như thế, nhưng mà người bị đánh là hoàng tử khi dễ hắn, người đánh là Minh Châu.

Liếc một chút về phía Vĩnh Ninh công chúa đang ngẩn người, trực tiếp đi thẳng về phía cung điện.

Còn chưa đi vào cung điện đã nhìn thấy hai bóng người đi từ trong ra.

- Lý Hiên gặp qua Trầm Tướng, Tần Tướng.

Trong điện đi ra chính là hai vị Tể Tướng đương triều, bọn họ đều là nguyên lão, đừng nói Lý Hiên, xem như hoàng tử thấy hai người cũng cần phải hành lễ vãn bối.

Hai vị lão nhân khẽ gật đầu với hắn, lão giả Lý Hiên xưng Trầm Tướng lúc đi qua thì liếc nhìn hắn thật sâu, chỉ là Lý Hiên đang lo lắng cũng không phát hiện.

Thái giám đã sớm đi vào bẩm báo, hắn đứng ngoài điện chờ không lâu, vị thái giám kia đã đi ra tuyên hắn vào.

Cảnh Đế nằm trên giường ngọc, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, khuôn mặt cũng lộ ra nét già yếu của tuổi già, thấy Lý Hiên đi tới, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói.



- Hiên nhi đến đây, nhanh đến bên cạnh Hoàng bá bá.

- Hoàng bá bá, thân thể ngài khá hơn chưa?

Lý Hiên bước nhanh đi tới, nam nhân đỉnh thiên lập địa trong mắt hắn từ khi còn nhỏ cũng có lúc suy yếu như vậy, âm thanh không khỏi có chút nghẹn ngào.

Cảnh Đế vỗ vỗ cánh tay hắn, cười nói.

- Ha ha, yên tâm, thời gian Hoàng bá bá vẫn còn, không đi tìm tiên hoàng sớm như vậy đâu.

- Hoàng bá bá là khí vận của toàn bộ Cảnh Quốc, có ông trời phù hộ, nhất định sẽ bình an vô sự.

Bàn tay Lý Hiên hơi dùng lực, thấp giọng nói.

Khi hắn còn bé có mấy năm vẫn luôn ở trong cung, vô luận bệ hạ hay nương nương đều rất quan tâm với hắn, ngoại trừ phụ mẫu, tình cảm hắn đối với hai người sâu đậm nhất.

Cảnh Đế không có tiếp tục đề tài vừa rồi, nhìn hắn nói.

- Sắc mặt ngươi không tốt lắm, những ngày gần đây có chuyện phiền lòng?

- Không có gì, gần đây quá mức mệt nhọc thôi.

Lý Hiên lắc đầu đáp.

Cảnh Đế trầm ngâm rất lâu, nói.

- Vốn dĩ ngươi nên tiêu dao khoái lạc tại Khánh An phủ, là trẫm bảo ngươi lưu lại kinh đô, làm những chuyện ngươi không muốn, có vì chuyện này mà oán hận trẫm hay không?

Lý Hiên kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu.

- Hoàng bá bá làm như thế, tự nhiên có dụng ý của người, Hiên nhi chưa bao giờ nghĩ qua.

Khuôn mặt Cảnh Đế lộ ra vẻ vui mừng.

- Bởi vì chuyện của trẫm, những ngày nay hoàng hậu cũng không dễ chịu, ngoại trừ Minh Châu, trong những hài tử khác, cũng chỉ có ngươi thân với con bé nhất, nếu không có chuyện gì quan trọng thì bên cạnh nàng nhiều một chút.



- Hiên nhi biết.

Lý Hiên gật đầu nói.

- Bệ hạ, nên uống thuốc.

Một đạo thân ảnh quỷ mị bỗng nhiên xuất hiện trong đại điện, sau đó truyền đến âm thanh khàn khàn của Thường Đức.

Không bao lâu, Lý Hiên đi ra điện, hắn đứng trước cửa ra vào, thở dài một hơi não nề.

Trong ấn tượng của hắn, bất kể chuyện to tát cỡ nào, vị kia đều làm được, nếu như thật ngã xuống thì…ai…Hi vọng những vị đạo trưởng kia luyện chế ra đan dược hữu dụng, nghe nói sau khi ăn đan dược bọn họ có thể trường sinh bất lão, chữa trị bệnh cho Hoàng bá bá, sẽ không có vấn đề gì…

Nghĩ đến lời bệ hạ mới vừa nói, hắn rời khỏi cung, đi qua một hướng khác, nơi đó là tẩm cung của Hoàng Hậu nương nương…

Có hai vị Tể Tướng cùng vô số quần thần ở đây, trong thời gian ngắn hiệp trợ Hoàng Đế, kinh đô vẫn yên bình vận chuyển như thường lệ, càng không nói đến Khánh An phủ.

Hơn một tháng trôi qua, Tôn lão đầu ngày càng bận rộn, không chỉ phải giải quyết việc to nhỏ của rạp hát, mà còn chuẩn bị chuyện đi kinh thành.

Tuy mình đi kinh thành, vì để cho rạp hát Khánh An phủ tiếp tục mở, trước lúc rời đi, lão phải lựa chọn người thích hợp nhất tiếp quản nơi đây, tuy có suy nghĩ bồi dưỡng một số người mới, nhưng khoảng cách đến bọn hắn tự mình đảm đương một phía còn không ngắn.

Cũng may trừ cái đó ra, chỉ còn lại những việc vặt vãnh cũng không cần để ý tới.

Bây giờ, thái độ Trần sư gia đối với hắn rất tốt, chỉ cần việc có quan hệ đến rạp hát, đều tỏ ý muốn hợp tác, bây giờ rạp hát đã tiến hành chỉnh hợp được với tám thành các nghệ nhân lang thang khắp Khánh An phủ, đội ngũ đang không ngừng mở rộng, mỗi một ngày, Tôn lão đầu đều cảm thấy mình gần với mơ ước thêm một chút.

Ngay đoạn thời gian trước, Anh Hùng Xạ Điêutiếng vọng trong võ lâm rất tốt đã bước vào hồi kết, một chuyện xưa khác gọi Thần Điêu Đại Hiệp nối tiếp, nhiệt độ không chỉ giảm, ngược lại còn nghênh đón một đợt bạo phát mới.

Còn Tây Du Ký nữa, cho đến nay đều duy trì được đợt sóng cực cao, khi kể chuyện, buổi diễn luôn đầy người, rất khó tưởng tượng nếu đưa nó cải biến thành vở kịch, lại sẽ có hiệu quả như thế nào?

Chuyện này làm cho hắn sùng bái Lý đại nhân đạt đến cực hạn, chất lượng nội dung tốt vĩnh viễn là căn cơ sinh tồn của nghệ thuật, mà chỉ cần có hắn, bọn họ không cần lo lắng vấn đề này.

Mỗi lần nghĩ đến việc kinh đô vẫn là cánh đồng chưa bao giờ khai hoang, Tôn lão đầu liền hận không thể lập tức chắp cánh bay đến.

Giữa trưa tháng năm mười phần nóng bức, Lý Dịch đoán nhiệt độ bên ngoài chí ít cũng 35, 36 độ, hắn cất xích đu vào phong, ôm một khối băng to trong ngực, bốn góc gian phòng đều đặt bồn đá, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn.

Tiểu Hoàn rất thoải mái, ngồi bên cạnh hắn, ném từng khối băng vụn vào trong miệng mà cắn răng rắc, có nhà ai ăn băng vào mùa hè chưa, từ trước đến nay, đây là mùa hè nàng trải qua thoải mái nhất.

Kiểu sinh hoạt này là điều Lý Dịch truy cầu, nếu không phải mấy phong thư từ kinh đô liên tiếp đưa tới, cuối thư có tin lão phu nhân bị bệnh, Lý Dịch thậm chí không muốn trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương