Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 419: Thay Đổi Trước Sau
Ngụy huyện lệnh tiện tay cầm bảng sách nhỏ kia lên, xem vài trang, gật đầu đồng ý.
Hắn nhìn hai người nói.
- Có thể làm được đến trình độ này, có chút vượt quá phán đoán của bản quan, thật đã xem nhẹ hai vị đại nhân.
Hắn không cho rằng hai người là kiểu giá áo túi cơm mà có thể ngồi an ổn tại vị trí Huyện thừa cùng Chủ bộ nhiều năm, nhưng cũng chưa từng đề phòng bọn hắn quá cao.
Bời vì Ngụy huyện lệnh rất rõ, hắn làm những chuyện kia, phần lớn đều không phải vì chính hắn, xem như có tư tâm cũng không ảnh hưởng toàn cục, cho dù những chuyện này được vạch trần, hắn cũng không sợ hãi.
Nhưng hắn lại có chút hiếu kỳ, trong lòng hai người rốt cuộc suy nghĩ gì, chẳng lẽ đây là chỗ dựa của họ, muốn dựa vào những thứ này để xoay người?
Ngụy huyện lệnh tiện tay ném quyển sách nhỏ xuống đất, nói.
- Nếu như chỉ có những lời này, sợ rằng đã làm cho hai vị đại nhân thất vọng.
Khi Ngụy huyện lệnh nói những lời này, ngữ khí có chút lạnh lẽo.
Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ lựa chọn sai thời cơ và địa điểm vạch mặt hắn, tuy chuyện này khiến lòng hắn có chút không vui, nhưng việc cần làm sau này cũng không cần cố kỵ.
- Đồng liêu với nhau, Ngụy huyện lệnh cần gì phải dồn ép không tha?
Vương huyện thừa thở dài một hơi, khom lưng muốn nhặt quyển sổ trên mặt đất lên.
Ngụy huyện lệnh từ tốn nói.
- Việc trên quan trường, từ trước đến nay đều thân bất do kỷ, Vương đại nhân làm quan nhiều năm, sao lại không hiểu được đạo lý này?
Bang!
Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy vang lên như âm thanh của đồ vật bằng gỗ rơi xuống, Vương huyện thừa nhặt thẻ gỗ mới rơi xuống đất từ trong ngực lên, nói.
- Ngụy đại nhân thân là huyện lệnh, đương nhiên phải làm tấm gương tốt, ném loạn đồ vật không đúng, xem như ném không trúng người cũng không đúng, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Ngụy đại nhân.
Vương huyện thừa cũng không thu thẻ gỗ lại vào trong ngực cố tình nhìn thoáng qua Ngụy huyện lệnh trước mặt một cái, nói.
- Bản quan rốt cục có đúng hay không, Ngụy đại nhân cũng biết mà?
Những lời Vương huyện thừa nói không đúng thời cơ, nếu không có mộc bài kia, Ngụy huyện lệnh nhất định sẽ cảm thấy đầu hắn đã xảy ra vấn đề gì, hồ đồ nói bậy.
Nhưng hắn đã thấy vật kia, thấy rất rõ ràng.
Lúc nhìn thấy thẻ bài bình thường kia, vẻ lãnh đạm trên mặt Ngụy huyện lệnh biến mất, đôi mắt đột nhiên co lại!
- Khách quan, nhà bếp không bán nguyên liệu, nếu ngài muốn ăn cái gì thì cứ phân phó xuống, chúng ta lập tức đem lên cho ngài, còn món này thì…không làm được.
Đầu bếp Túy Hương lâu bất đắc dĩ, công tử trẻ tuổi trước mắt quả thực là khách nhân kỳ ba nhất hắn gặp.
Muốn ăn món gì, chỉ cần dặn tiểu nhị, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành, nhưng hắn không ăn món nào mà muốn mua chút tôm cá, còn có cà tím, đây không phải làm khó bọn hắn?
Tiểu nhị sau lưng vị công tử trẻ tuổi nháy mắt với đầu bếp, nói.
- Nói cái gì đó, vị khách quan này là khách quý, không phải chỉ là vài thứ à, còn không mau đi chuẩn bị!
Nếu khách nhân khác đưa ra yêu cầu, bọn họ sớm đuổi ra ngoài, nhưng khách có thể vào phòng chữ “Thiên” thì chắc chắn không phải người bình thường, vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội bọn họ thì rất không có đầu óc.
Đầu bếp cũng là người linh hoạt, thấy thế chỉ đành thở dài một hơi, xoay người đi chuẩn bị.
Một mẻ cá, tôm không thể thiếu, cà tím…. vụ đầu năm nay, nguyên liệu tiệm nhập vào không đủ dùng, vị công tử này thật biết chọn mà!
Sau khi Lý Dịch chậm rãi rời khỏi nhà bếp, Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ vẫn còn đang chiến đấu, không biết tình huống thế nào.
Vị Ngụy huyện lệnh kia đến từ kinh thành, hẳn sẽ không giống người không có kiến thức, Mật Điệp Tư như treo một lưỡi dao sắc bén trên đầu bách quan, cho dù huyện lệnh thất phẩm, đến đại quan nhất phẩm, không có người nào không sợ những thứ vượt ra ngoài pháp quy, đại biểu cho ý chí của Hoàng Đế.
Từ kinh thành đến Khánh An phủ, hắn chỉ dùng qua mộc bài mấy lần, có hơi lạm dụng quyền hạn.
Trừ kinh đô, thế lực Mật Điệp Tư có ở khắp nơi, đám quan chức vĩnh viễn không biết sư gia, quản gia thậm chí mã phu trong nhà còn có thể có thân phận khác, trong lúc lơ đãng đối phương lộ ra một tấm thẻ bài, khả năng sẽ khiến vị trí chủ tớ trong nháy mắt thay đổi.
Có thể lên làm Hoàng Đế sẽ không phải đại thúc vô dụng nhà bên, thậm chí Lý Dịch hoài nghi buổi tối những quan viên kia thân mật cùng phu nhân mấy lần đều có người ghi chép, Tử Tước phủ có dạng người này hay không Lý Dịch không biết, có điều ảnh hưởng không lớn, chỉ vài nha hoàn mới có thể đi vào nội viện, đều từ nhỏ lớn lên trong Lý phủ, chỉ khi hắn phơi nắng trong sân mới nhỏ giọng thầm thì lão hoàng đế quá bủn xỉn thôi, chắc không có ai nghe được.
Khi hắn muốn lên lầu, mấy đạo nhân ảnh từ trên đi xuống, dẫn đầu là một vị công tử trẻ tuổi đang ôm một vị cô nương xinh đẹp trong ngực, mấy người chen chúc xuống dưới lầu, chiếm cứ hơn phân nửa cầu thang, lúc Lý Dịch nghiêng người đi lên, chợt thấy nữ tử kia quay đầu lại, kinh ngạc hô.
- Là Lý công tử…Lý Dịch?
Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử kia đang lộ vẻ kinh hỉ, cẩn thận xem xét vài lần, phát hiện mình không quen nàng.
Công tử trẻ tuổi đang ôm nàng giật mình một lát, nhìn Lý Dịch, biểu cảm trên mặt dần giận dữ nói:
- Ngươi chính là Lý Dịch? Mặt mũi thật lớn, để bổn công tử chờ lâu như vậy!
Thanh niên sau lưng công tử trẻ tuổi sững sờ, hôm nay hắn còn chưa kịp nói đã bị đánh, làm sao Lý Dịch lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ như hắn đã nói, bị nữ tử kia đánh tới mất trí?
Ánh mắt Lý Dịch quét một vòng trên mặt nam tử trẻ tuổi, quá lạ, hắn không biết, mà đối phương nói vậy có ý gì?
- Ta cho ngươi biết, Lạc Thủy Thần Nữ là của ta, về sau người tốt nhất cách xa nàng ấy một chút, bằng không…
Quý công tử buông nữ tử kia ra, nhìn Lý Dịch, uy hiếp.
- Thần kinh.
Lý Dịch quay đầu bước đi, kiểu người này mấy ngày gần đây gặp quá nhiều.
Công tử trẻ tuổi còn chưa nói xong mà đối phương đã đi mất, trên mặt hiện ra một tia tức giận, bước lên lầu, đưa tay muốn bắt lấy cổ áo Lý Dịch…
Trong cùng lầu hai, bên ngoài gian phòng số một dán chữ Thiên, có không ít người đang nóng nảy chờ đợi, bên trong gian phòng lại không có âm thanh gì truyền đến.
Ngụy huyện lệnh, Vương huyện thừa cùng Trịnh chủ bộ không phải đã vạch mặt nhau à, sau nói lâu như vậy?
Mọi người tự nhiên không biết, trong phòng, trên trán Ngụy huyện lệnh đang hiện ra một tầng mồ hôi.
Mật Điệp Tư, lại là Mật Điệp Tư!
Vương huyện thừa làm sao là người của bệ hạ!
Ngụy huyện lệnh đã từng làm quan ở kinh thành, kiến thức tự nhiên rất nhiều, rất rõ cái tên chỉ cần nghe qua sẽ khiến cho vô số quan viên sợ hãi run rẩy này.
Nếu như nói Ngự sử các là chim ưng ở ngoài sáng giám sát bách quan, thì Mật Điệp Tư là độc xà núp trong bóng tối, ai cũng không biết lúc nào bọn họ sẽ nhảy ra cắn người, nhưng không hề nghi ngờ, những quan viên may mắn bị Mật Điệp Tư nhìn trúng sẽ không còn được gặp lại thứ gì khác.
Một khắc khi nhìn thấy thẻ bài, Ngụy huyện lệnh rốt cục cũng ý thức được, người hắn muốn đối phó không phải Vương huyện thừa, cũng không phải Mật Điệp Tư, mà chính là…là người kia…Hắn ngẫm lại thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Dù phía sau hắn có người nào, bối cảnh gì, đều không thể chống lại.
Lúc này, hắn có làm gì cũng không còn quan trọng.
Nếu như sáng sớm ngày mai, An Khê huyện lệnh treo cổ trên xà ngang nhà mình thì chắc cũng không gây được bao nhiêu sóng gió.
- Đúng, đúng, Vương đại nhân, Vương đại nhân nói đúng.
Ngụy huyện lệnh cưỡng ép sợ hãi trong lòng, đứng lên, khom người nói.
- Hai vị đại nhân, mời ngồi, mời…
Mọi người ngoài cửa không biết đợi bao lâu, cuối cùng nghe được đằng sau truyền đến tiếng vang.
Cửa phòng mở ra, tiếp theo, tất cả nhìn thấy hình ảnh khiến bọn hắn chấn kinh, không hiểu.
- Như thế xin cám ơn Ngụy đại nhân.
Khuôn mặt Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ mang theo ý cười đi ra, Vương huyện lệnh mở lời.
- Haha, hai vị đại nhân khách khí, bản quan thân là huyện lệnh An Khê, những chuyện này thuộc bổn phận trách nhiệm của ta.
Ngụy huyện lệnh cùng bọn hắn sóng vai mà đi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, nụ cười trên mặt rất rực rỡ.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi để mọi người trợn mắt.
Vừa rồi, khi Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ đi vào, không phải tình hình rất có mùi thuốc súng à?
Làm sao bỗng nhiên thay đổi thành mặt mày hớn hở, ân ân ái ái?
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người rốt cục làm việc gì bên trong mà trước sau thay đổi lớn như vậy!
Hắn nhìn hai người nói.
- Có thể làm được đến trình độ này, có chút vượt quá phán đoán của bản quan, thật đã xem nhẹ hai vị đại nhân.
Hắn không cho rằng hai người là kiểu giá áo túi cơm mà có thể ngồi an ổn tại vị trí Huyện thừa cùng Chủ bộ nhiều năm, nhưng cũng chưa từng đề phòng bọn hắn quá cao.
Bời vì Ngụy huyện lệnh rất rõ, hắn làm những chuyện kia, phần lớn đều không phải vì chính hắn, xem như có tư tâm cũng không ảnh hưởng toàn cục, cho dù những chuyện này được vạch trần, hắn cũng không sợ hãi.
Nhưng hắn lại có chút hiếu kỳ, trong lòng hai người rốt cuộc suy nghĩ gì, chẳng lẽ đây là chỗ dựa của họ, muốn dựa vào những thứ này để xoay người?
Ngụy huyện lệnh tiện tay ném quyển sách nhỏ xuống đất, nói.
- Nếu như chỉ có những lời này, sợ rằng đã làm cho hai vị đại nhân thất vọng.
Khi Ngụy huyện lệnh nói những lời này, ngữ khí có chút lạnh lẽo.
Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ lựa chọn sai thời cơ và địa điểm vạch mặt hắn, tuy chuyện này khiến lòng hắn có chút không vui, nhưng việc cần làm sau này cũng không cần cố kỵ.
- Đồng liêu với nhau, Ngụy huyện lệnh cần gì phải dồn ép không tha?
Vương huyện thừa thở dài một hơi, khom lưng muốn nhặt quyển sổ trên mặt đất lên.
Ngụy huyện lệnh từ tốn nói.
- Việc trên quan trường, từ trước đến nay đều thân bất do kỷ, Vương đại nhân làm quan nhiều năm, sao lại không hiểu được đạo lý này?
Bang!
Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy vang lên như âm thanh của đồ vật bằng gỗ rơi xuống, Vương huyện thừa nhặt thẻ gỗ mới rơi xuống đất từ trong ngực lên, nói.
- Ngụy đại nhân thân là huyện lệnh, đương nhiên phải làm tấm gương tốt, ném loạn đồ vật không đúng, xem như ném không trúng người cũng không đúng, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Ngụy đại nhân.
Vương huyện thừa cũng không thu thẻ gỗ lại vào trong ngực cố tình nhìn thoáng qua Ngụy huyện lệnh trước mặt một cái, nói.
- Bản quan rốt cục có đúng hay không, Ngụy đại nhân cũng biết mà?
Những lời Vương huyện thừa nói không đúng thời cơ, nếu không có mộc bài kia, Ngụy huyện lệnh nhất định sẽ cảm thấy đầu hắn đã xảy ra vấn đề gì, hồ đồ nói bậy.
Nhưng hắn đã thấy vật kia, thấy rất rõ ràng.
Lúc nhìn thấy thẻ bài bình thường kia, vẻ lãnh đạm trên mặt Ngụy huyện lệnh biến mất, đôi mắt đột nhiên co lại!
- Khách quan, nhà bếp không bán nguyên liệu, nếu ngài muốn ăn cái gì thì cứ phân phó xuống, chúng ta lập tức đem lên cho ngài, còn món này thì…không làm được.
Đầu bếp Túy Hương lâu bất đắc dĩ, công tử trẻ tuổi trước mắt quả thực là khách nhân kỳ ba nhất hắn gặp.
Muốn ăn món gì, chỉ cần dặn tiểu nhị, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành, nhưng hắn không ăn món nào mà muốn mua chút tôm cá, còn có cà tím, đây không phải làm khó bọn hắn?
Tiểu nhị sau lưng vị công tử trẻ tuổi nháy mắt với đầu bếp, nói.
- Nói cái gì đó, vị khách quan này là khách quý, không phải chỉ là vài thứ à, còn không mau đi chuẩn bị!
Nếu khách nhân khác đưa ra yêu cầu, bọn họ sớm đuổi ra ngoài, nhưng khách có thể vào phòng chữ “Thiên” thì chắc chắn không phải người bình thường, vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội bọn họ thì rất không có đầu óc.
Đầu bếp cũng là người linh hoạt, thấy thế chỉ đành thở dài một hơi, xoay người đi chuẩn bị.
Một mẻ cá, tôm không thể thiếu, cà tím…. vụ đầu năm nay, nguyên liệu tiệm nhập vào không đủ dùng, vị công tử này thật biết chọn mà!
Sau khi Lý Dịch chậm rãi rời khỏi nhà bếp, Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ vẫn còn đang chiến đấu, không biết tình huống thế nào.
Vị Ngụy huyện lệnh kia đến từ kinh thành, hẳn sẽ không giống người không có kiến thức, Mật Điệp Tư như treo một lưỡi dao sắc bén trên đầu bách quan, cho dù huyện lệnh thất phẩm, đến đại quan nhất phẩm, không có người nào không sợ những thứ vượt ra ngoài pháp quy, đại biểu cho ý chí của Hoàng Đế.
Từ kinh thành đến Khánh An phủ, hắn chỉ dùng qua mộc bài mấy lần, có hơi lạm dụng quyền hạn.
Trừ kinh đô, thế lực Mật Điệp Tư có ở khắp nơi, đám quan chức vĩnh viễn không biết sư gia, quản gia thậm chí mã phu trong nhà còn có thể có thân phận khác, trong lúc lơ đãng đối phương lộ ra một tấm thẻ bài, khả năng sẽ khiến vị trí chủ tớ trong nháy mắt thay đổi.
Có thể lên làm Hoàng Đế sẽ không phải đại thúc vô dụng nhà bên, thậm chí Lý Dịch hoài nghi buổi tối những quan viên kia thân mật cùng phu nhân mấy lần đều có người ghi chép, Tử Tước phủ có dạng người này hay không Lý Dịch không biết, có điều ảnh hưởng không lớn, chỉ vài nha hoàn mới có thể đi vào nội viện, đều từ nhỏ lớn lên trong Lý phủ, chỉ khi hắn phơi nắng trong sân mới nhỏ giọng thầm thì lão hoàng đế quá bủn xỉn thôi, chắc không có ai nghe được.
Khi hắn muốn lên lầu, mấy đạo nhân ảnh từ trên đi xuống, dẫn đầu là một vị công tử trẻ tuổi đang ôm một vị cô nương xinh đẹp trong ngực, mấy người chen chúc xuống dưới lầu, chiếm cứ hơn phân nửa cầu thang, lúc Lý Dịch nghiêng người đi lên, chợt thấy nữ tử kia quay đầu lại, kinh ngạc hô.
- Là Lý công tử…Lý Dịch?
Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử kia đang lộ vẻ kinh hỉ, cẩn thận xem xét vài lần, phát hiện mình không quen nàng.
Công tử trẻ tuổi đang ôm nàng giật mình một lát, nhìn Lý Dịch, biểu cảm trên mặt dần giận dữ nói:
- Ngươi chính là Lý Dịch? Mặt mũi thật lớn, để bổn công tử chờ lâu như vậy!
Thanh niên sau lưng công tử trẻ tuổi sững sờ, hôm nay hắn còn chưa kịp nói đã bị đánh, làm sao Lý Dịch lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ như hắn đã nói, bị nữ tử kia đánh tới mất trí?
Ánh mắt Lý Dịch quét một vòng trên mặt nam tử trẻ tuổi, quá lạ, hắn không biết, mà đối phương nói vậy có ý gì?
- Ta cho ngươi biết, Lạc Thủy Thần Nữ là của ta, về sau người tốt nhất cách xa nàng ấy một chút, bằng không…
Quý công tử buông nữ tử kia ra, nhìn Lý Dịch, uy hiếp.
- Thần kinh.
Lý Dịch quay đầu bước đi, kiểu người này mấy ngày gần đây gặp quá nhiều.
Công tử trẻ tuổi còn chưa nói xong mà đối phương đã đi mất, trên mặt hiện ra một tia tức giận, bước lên lầu, đưa tay muốn bắt lấy cổ áo Lý Dịch…
Trong cùng lầu hai, bên ngoài gian phòng số một dán chữ Thiên, có không ít người đang nóng nảy chờ đợi, bên trong gian phòng lại không có âm thanh gì truyền đến.
Ngụy huyện lệnh, Vương huyện thừa cùng Trịnh chủ bộ không phải đã vạch mặt nhau à, sau nói lâu như vậy?
Mọi người tự nhiên không biết, trong phòng, trên trán Ngụy huyện lệnh đang hiện ra một tầng mồ hôi.
Mật Điệp Tư, lại là Mật Điệp Tư!
Vương huyện thừa làm sao là người của bệ hạ!
Ngụy huyện lệnh đã từng làm quan ở kinh thành, kiến thức tự nhiên rất nhiều, rất rõ cái tên chỉ cần nghe qua sẽ khiến cho vô số quan viên sợ hãi run rẩy này.
Nếu như nói Ngự sử các là chim ưng ở ngoài sáng giám sát bách quan, thì Mật Điệp Tư là độc xà núp trong bóng tối, ai cũng không biết lúc nào bọn họ sẽ nhảy ra cắn người, nhưng không hề nghi ngờ, những quan viên may mắn bị Mật Điệp Tư nhìn trúng sẽ không còn được gặp lại thứ gì khác.
Một khắc khi nhìn thấy thẻ bài, Ngụy huyện lệnh rốt cục cũng ý thức được, người hắn muốn đối phó không phải Vương huyện thừa, cũng không phải Mật Điệp Tư, mà chính là…là người kia…Hắn ngẫm lại thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Dù phía sau hắn có người nào, bối cảnh gì, đều không thể chống lại.
Lúc này, hắn có làm gì cũng không còn quan trọng.
Nếu như sáng sớm ngày mai, An Khê huyện lệnh treo cổ trên xà ngang nhà mình thì chắc cũng không gây được bao nhiêu sóng gió.
- Đúng, đúng, Vương đại nhân, Vương đại nhân nói đúng.
Ngụy huyện lệnh cưỡng ép sợ hãi trong lòng, đứng lên, khom người nói.
- Hai vị đại nhân, mời ngồi, mời…
Mọi người ngoài cửa không biết đợi bao lâu, cuối cùng nghe được đằng sau truyền đến tiếng vang.
Cửa phòng mở ra, tiếp theo, tất cả nhìn thấy hình ảnh khiến bọn hắn chấn kinh, không hiểu.
- Như thế xin cám ơn Ngụy đại nhân.
Khuôn mặt Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ mang theo ý cười đi ra, Vương huyện lệnh mở lời.
- Haha, hai vị đại nhân khách khí, bản quan thân là huyện lệnh An Khê, những chuyện này thuộc bổn phận trách nhiệm của ta.
Ngụy huyện lệnh cùng bọn hắn sóng vai mà đi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, nụ cười trên mặt rất rực rỡ.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi để mọi người trợn mắt.
Vừa rồi, khi Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ đi vào, không phải tình hình rất có mùi thuốc súng à?
Làm sao bỗng nhiên thay đổi thành mặt mày hớn hở, ân ân ái ái?
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người rốt cục làm việc gì bên trong mà trước sau thay đổi lớn như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook