Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 416: Liễu Ám Hoa Minh
- Lý đại nhân thật nói vậy?
Vương huyện thừa ra vẻ bình tĩnh nhìn Đại Ngưu, trong lòng đã sớm bất định không ra hình dáng gì.
Người khác không biết vị đồng liêu thần thông trước kia, chả lẽ hắn lại không rõ ràng?
Muốn nói đấu với tân tri phủ đại nhân, có lẽ sẽ thua, nhưng Ngụy huyện lệnh…hắn là cái thứ gì?
Đại Ngưu gãi đầu một cái nói.
- Cũng không biết, có lẽ ta hiểu nhầm, Lý đại nhân thực ra không có ý tứ này.
Mí mắt Vương huyện thừa nhảy nhảy, nếu không phải còn có lời hỏi hắn, chân đã sớm đạp qua.
Cưỡng ép xúc động đạp người, nói.
- Lý đại nhân nói thế nào, ngươi nói hết tất cho ta biết.
Lời kế tiếp của Đại Ngưu có thể liên quan đến về sau hắn có thể vươn mình hay không, có thể phản kháng sự thống trị độc tài của Ngụy huyện lệnh, nông nô xoay người, đứng sinh hay quỳ chết…tóm lại, đây là ánh rạng đông duy nhất hắn nhìn thấy lúc này.
Một lát sau, Vương huyện thừa hài lòng gật đầu, sờ sờ cái cằm không râu, nói.
- Ngươi đi tìm Trịnh chủ bộ, cứ nói bản quan tìm hắn có chuyện quan trọng cần thương lượng, rồi đến Túy Hương lâu đặt trước một bàn tiệc rượu đêm nay, thuận tiện đưa một phong thiệp mời đến phủ Lý đại nhân.
Đại Ngưu gật đầu.
- Tìm Trịnh chủ bộ, đặt trước tiệc rượu, đưa thiệp mời, chỉ những chuyện này?
- Làm xong những chuyện này thì đi đổ nước bẩn trong nhà xí huyện nha đi.
Vương huyện thừa quay người trở về phòng, lúc đi tới cửa, dừng bước lại, nhàn nhạt nói một câu.
- Đổ…đổ nước bẩn?
Đại Ngưu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Sau An Khê huyện nha, trong một gian phòng, nam tử trung niên hơi mập ngồi trên ghế liếc nhìn một bản sổ sách trên bàn.
Trần sư gia từ bên ngoài vội vàng đi vào, sau khi gõ cửa, đi vào trong, cung kính nói.
- Đại nhân, ta đã đi thông báo tất cả.
- Đều thông báo?
An Khê huyện lệnh Ngụy Đại Bàng hỏi:
- Bọn họ nói thế nào?
Trần sư gia tươi cười đáp.
- Đại nhân yên tâm, nếu như bọn họ là người thông minh, sẽ biết nên làm như thế nào.
Ngụy huyện lệnh nhìn qua ngoài cửa sổ, từ tốn nói.
- Chỉ sợ bọn họ không thông minh.
Trần sư gia âm trầm cười một tiếng.
- Nếu như bọn họ không thông minh, chúng ta sẽ khiến bọn họ phải thông minh.
Giống như nhớ tới cái gì, Ngụy huyện lệnh lại hỏi một câu.
- Rạp hát gì đó kia, ngươi cũng tới rồi?
- Bẩm đại nhân, đã thông báo rồi.
Trần sư gia lập tức nói.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Huyện Lệnh đại nhân, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, có chút không rõ, sao đại nhân để bụng đến chuyện của những nghệ nhân ti tiện kia, bây giờ trọng yếu nhất không phải rèn sắt khi còn nóng, tạo dựng uy tín cho các thân sĩ, triệt để đứng vững gót chân ở An Khê huyện?
Ngụy huyện lệnh nhìn ra nghi hoặc của sư gia, nhưng hắn lại không giải thích.
Tuy hắn vẫn cho rằng những nghệ nhân đó là dân đen, nhưng dân đen cũng có tác dụng của dân đen, tối thiểu nhất thì hiện trạng trị an An Khê huyện bây giờ có liên hệ lớn với bọn hắn.
Làm An Khê huyện lệnh, sao hắn lại để một cỗ lực lượng như vậy đặt trong tay người khác?
An Khê huyện bây giờ là động thiên phúc địa đối với đại bộ phận quan viên đều, vững vàng đứng đầu các hạng mục khảo sát hàng năm của triều đình, điều này rất tốt với quan viên trong huyện, ở chỗ này mấy năm là có thể tiến thêm một bước, chính thức bước vào đầu mối quyền lợi của thế giới này, cũng giống như Huyện lệnh tiền nhiệm …trở thành Kinh Thành Lệnh, chức vị hắn thèm nhỏ dãi từ lâu.
- Tiểu tử kia vẫn trung thực đó chứ?
Ngụy huyện lệnh lại hỏi.
Tuy nói ngày thường hắn không quản giáo nhi tử, nhưng vừa mới đến Khánh An phủ, ở trong phủ thành này, còn có vô số người hắn không thể trêu vào, tiểu tử kia tự cho từ kinh đô đi vào Khánh An phủ nên có thể vô pháp vô thiên, trước đó gây mấy chuyện phiền phức, bây giờ hắn vẫn chưa thể đứng vững gót chân ở đây, phải ước thúc nhiều hơn.
- Công tử gia những ngày nay an phận hơn nhiều, chỉ có chút lưu luyến thanh lâu, cảm thấy có chút...Với một vị nữ tử danh khí cực lớn xủa Khánh An phủ.
Trần sư gia nói còn chưa dứt lời đã bị Ngụy huyện lệnh cắt ngang, lưu luyến thanh lâu không tính là gì, về phần vừa ý nữ tử, nếu gia thế trong sạch, mang về làm tiểu thiếp cũng được, hắn không để ý những chuyện này.
Lúc Trần sư gia đi ra khỏi phòng.
Dương Liễu Thanh vừa quét sân, vừa tự hỏi mấy câu sư phụ chỉ điểm vừa rồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên gầy ốm đang đi vào.
- Lý…Lý Dịch ở đây?
Thanh niên kia lớn tiếng hỏi một câu, lúc nhìn thấy thiếu nữ trong viện, lập tức trừng mắt, nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
- Chuyện gì?
Dương Liễu Thanh hơi nhíu mày, ánh mắt thanh niên này khiến cho nàng rất phản cảm, nếu như không phải hắn tìm sư bá, nàng sẽ không để đối phương bước vào sân một bước.
- A...không biết vị cô nương này là...
Thanh niên kia cười cười đi tới, mày liễu Dương Liễu Thanh dựng lên.
- Có chuyện gì nói nhanh, không nói thì cút!
Làm người hầu số một của công tử nhà huyện lệnh, cả ngày đi theo hắn ra vào kỹ viện, cô nương xinh đẹp gì chưa từng thấy, nhưng không có một ai dám dùng thái độ này đối với hắn, thanh niên trầm mặt xuống, nói.
- Ngươi biết ta là ai không, xem như Lý Dịch kia cũng không dám ăn nói với lão tử như thế!
Dương Liễu Thanh còn đang do dự, nghe thanh niên nói thế, rốt cục không suy nghĩ thêm, cầm chổi lên đi qua.
- U…tiểu mỹ nhân tính khí lớn ghê!
Thanh niên khoanh hai tay, ánh mắt quét khắp người Dương Liễu Thanh, chậc lưỡi một cái.
Hắn làm càn không duy trì được lâu, chốc lát sau, trong viện truyền ra một tiếng hét thảm, một bóng người từ bay ra ngoài, thanh niên kia lăn thêm hai ba năm trượng, quần áo rách rưới, khuôn mặt càng không ra hình dáng gì.
Bò từ dưới đất dậy, quệt máu mũi một cái, chỉ vào nội viện vừa định mắng, một cây chổi đã bay ra ngoài, nện thẳng vào ngực hắn, thanh niên lần nữa hét thảm ngã xuống, lần này không dám ở lâu, đứng dậy chạy mất.
Dương Liễu Thanh yên lặng đi qua, nhặt cây chổi lên, không nói một lời quay trở về sân.
Mấy ngày qua người tìm sư bá có không ít, mới đầu nàng còn khách khí nghênh đón mấy người, về sau sư bá nói sau này còn có người đến, cứ dùng chổi đuổi đi, nhưng nàng lo đuổi lầm người, trì hoãn đại sự của sư bá, nên cuối cùng vẫn không làm thế.
Bây giờ xem ra, vẫn nên dựa theo lời sư bá nói.
Còn có một việc trọng yếu hơn là, nàng cũng muốn đi ra ngoài thành so với người ta hai trận, mấy ngày nay tiến bộ thần tốc, nếu như vận khí tốt, chắc có thể chen lên hạng cuối cùng của Thiên bảng
Bàn tay vô ý thức quét quét, cho đến khi lại có một bóng người xuất hiện trước cửa.
- Chuyện này là thế nào?
Lý Dịch gặp lại Đại Ngưu, hắn đang bưng bít lấy cái mông la oai oái.
Đại Ngưu đương nhiên không thể kể hắn bị một nữ tử dùng chổi đuổi đi, vội vàng đưa ra một thiệp mời, nói.
- Đại nhân, Vương huyện thừa bảo ta đưa tới, đêm nay hắn và Trịnh chủ bộ đợi ngài ở Túy Hương lâu.
- Vội vã như vậy?
Lý Dịch tiếp nhận thiệp mời.
- Xem ra Vương đại nhân và Trịnh đại nhân rất sốt ruột, ngươi trở về nói cho bọn hắn biết, ta sẽ đến đúng giờ.
- Đại nhân, vậy ta về trước.
Đại Ngưu xoa xoa cái mông, trong nội tâm tính toán mình thế này có thể xem như tai nạn lao động hay không, hắn không muốn đền bù tổn thất, chỉ cần miễn đi nhiệm vụ dọn phân nhà xí.
Vương huyện thừa ra vẻ bình tĩnh nhìn Đại Ngưu, trong lòng đã sớm bất định không ra hình dáng gì.
Người khác không biết vị đồng liêu thần thông trước kia, chả lẽ hắn lại không rõ ràng?
Muốn nói đấu với tân tri phủ đại nhân, có lẽ sẽ thua, nhưng Ngụy huyện lệnh…hắn là cái thứ gì?
Đại Ngưu gãi đầu một cái nói.
- Cũng không biết, có lẽ ta hiểu nhầm, Lý đại nhân thực ra không có ý tứ này.
Mí mắt Vương huyện thừa nhảy nhảy, nếu không phải còn có lời hỏi hắn, chân đã sớm đạp qua.
Cưỡng ép xúc động đạp người, nói.
- Lý đại nhân nói thế nào, ngươi nói hết tất cho ta biết.
Lời kế tiếp của Đại Ngưu có thể liên quan đến về sau hắn có thể vươn mình hay không, có thể phản kháng sự thống trị độc tài của Ngụy huyện lệnh, nông nô xoay người, đứng sinh hay quỳ chết…tóm lại, đây là ánh rạng đông duy nhất hắn nhìn thấy lúc này.
Một lát sau, Vương huyện thừa hài lòng gật đầu, sờ sờ cái cằm không râu, nói.
- Ngươi đi tìm Trịnh chủ bộ, cứ nói bản quan tìm hắn có chuyện quan trọng cần thương lượng, rồi đến Túy Hương lâu đặt trước một bàn tiệc rượu đêm nay, thuận tiện đưa một phong thiệp mời đến phủ Lý đại nhân.
Đại Ngưu gật đầu.
- Tìm Trịnh chủ bộ, đặt trước tiệc rượu, đưa thiệp mời, chỉ những chuyện này?
- Làm xong những chuyện này thì đi đổ nước bẩn trong nhà xí huyện nha đi.
Vương huyện thừa quay người trở về phòng, lúc đi tới cửa, dừng bước lại, nhàn nhạt nói một câu.
- Đổ…đổ nước bẩn?
Đại Ngưu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Sau An Khê huyện nha, trong một gian phòng, nam tử trung niên hơi mập ngồi trên ghế liếc nhìn một bản sổ sách trên bàn.
Trần sư gia từ bên ngoài vội vàng đi vào, sau khi gõ cửa, đi vào trong, cung kính nói.
- Đại nhân, ta đã đi thông báo tất cả.
- Đều thông báo?
An Khê huyện lệnh Ngụy Đại Bàng hỏi:
- Bọn họ nói thế nào?
Trần sư gia tươi cười đáp.
- Đại nhân yên tâm, nếu như bọn họ là người thông minh, sẽ biết nên làm như thế nào.
Ngụy huyện lệnh nhìn qua ngoài cửa sổ, từ tốn nói.
- Chỉ sợ bọn họ không thông minh.
Trần sư gia âm trầm cười một tiếng.
- Nếu như bọn họ không thông minh, chúng ta sẽ khiến bọn họ phải thông minh.
Giống như nhớ tới cái gì, Ngụy huyện lệnh lại hỏi một câu.
- Rạp hát gì đó kia, ngươi cũng tới rồi?
- Bẩm đại nhân, đã thông báo rồi.
Trần sư gia lập tức nói.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Huyện Lệnh đại nhân, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, có chút không rõ, sao đại nhân để bụng đến chuyện của những nghệ nhân ti tiện kia, bây giờ trọng yếu nhất không phải rèn sắt khi còn nóng, tạo dựng uy tín cho các thân sĩ, triệt để đứng vững gót chân ở An Khê huyện?
Ngụy huyện lệnh nhìn ra nghi hoặc của sư gia, nhưng hắn lại không giải thích.
Tuy hắn vẫn cho rằng những nghệ nhân đó là dân đen, nhưng dân đen cũng có tác dụng của dân đen, tối thiểu nhất thì hiện trạng trị an An Khê huyện bây giờ có liên hệ lớn với bọn hắn.
Làm An Khê huyện lệnh, sao hắn lại để một cỗ lực lượng như vậy đặt trong tay người khác?
An Khê huyện bây giờ là động thiên phúc địa đối với đại bộ phận quan viên đều, vững vàng đứng đầu các hạng mục khảo sát hàng năm của triều đình, điều này rất tốt với quan viên trong huyện, ở chỗ này mấy năm là có thể tiến thêm một bước, chính thức bước vào đầu mối quyền lợi của thế giới này, cũng giống như Huyện lệnh tiền nhiệm …trở thành Kinh Thành Lệnh, chức vị hắn thèm nhỏ dãi từ lâu.
- Tiểu tử kia vẫn trung thực đó chứ?
Ngụy huyện lệnh lại hỏi.
Tuy nói ngày thường hắn không quản giáo nhi tử, nhưng vừa mới đến Khánh An phủ, ở trong phủ thành này, còn có vô số người hắn không thể trêu vào, tiểu tử kia tự cho từ kinh đô đi vào Khánh An phủ nên có thể vô pháp vô thiên, trước đó gây mấy chuyện phiền phức, bây giờ hắn vẫn chưa thể đứng vững gót chân ở đây, phải ước thúc nhiều hơn.
- Công tử gia những ngày nay an phận hơn nhiều, chỉ có chút lưu luyến thanh lâu, cảm thấy có chút...Với một vị nữ tử danh khí cực lớn xủa Khánh An phủ.
Trần sư gia nói còn chưa dứt lời đã bị Ngụy huyện lệnh cắt ngang, lưu luyến thanh lâu không tính là gì, về phần vừa ý nữ tử, nếu gia thế trong sạch, mang về làm tiểu thiếp cũng được, hắn không để ý những chuyện này.
Lúc Trần sư gia đi ra khỏi phòng.
Dương Liễu Thanh vừa quét sân, vừa tự hỏi mấy câu sư phụ chỉ điểm vừa rồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên gầy ốm đang đi vào.
- Lý…Lý Dịch ở đây?
Thanh niên kia lớn tiếng hỏi một câu, lúc nhìn thấy thiếu nữ trong viện, lập tức trừng mắt, nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
- Chuyện gì?
Dương Liễu Thanh hơi nhíu mày, ánh mắt thanh niên này khiến cho nàng rất phản cảm, nếu như không phải hắn tìm sư bá, nàng sẽ không để đối phương bước vào sân một bước.
- A...không biết vị cô nương này là...
Thanh niên kia cười cười đi tới, mày liễu Dương Liễu Thanh dựng lên.
- Có chuyện gì nói nhanh, không nói thì cút!
Làm người hầu số một của công tử nhà huyện lệnh, cả ngày đi theo hắn ra vào kỹ viện, cô nương xinh đẹp gì chưa từng thấy, nhưng không có một ai dám dùng thái độ này đối với hắn, thanh niên trầm mặt xuống, nói.
- Ngươi biết ta là ai không, xem như Lý Dịch kia cũng không dám ăn nói với lão tử như thế!
Dương Liễu Thanh còn đang do dự, nghe thanh niên nói thế, rốt cục không suy nghĩ thêm, cầm chổi lên đi qua.
- U…tiểu mỹ nhân tính khí lớn ghê!
Thanh niên khoanh hai tay, ánh mắt quét khắp người Dương Liễu Thanh, chậc lưỡi một cái.
Hắn làm càn không duy trì được lâu, chốc lát sau, trong viện truyền ra một tiếng hét thảm, một bóng người từ bay ra ngoài, thanh niên kia lăn thêm hai ba năm trượng, quần áo rách rưới, khuôn mặt càng không ra hình dáng gì.
Bò từ dưới đất dậy, quệt máu mũi một cái, chỉ vào nội viện vừa định mắng, một cây chổi đã bay ra ngoài, nện thẳng vào ngực hắn, thanh niên lần nữa hét thảm ngã xuống, lần này không dám ở lâu, đứng dậy chạy mất.
Dương Liễu Thanh yên lặng đi qua, nhặt cây chổi lên, không nói một lời quay trở về sân.
Mấy ngày qua người tìm sư bá có không ít, mới đầu nàng còn khách khí nghênh đón mấy người, về sau sư bá nói sau này còn có người đến, cứ dùng chổi đuổi đi, nhưng nàng lo đuổi lầm người, trì hoãn đại sự của sư bá, nên cuối cùng vẫn không làm thế.
Bây giờ xem ra, vẫn nên dựa theo lời sư bá nói.
Còn có một việc trọng yếu hơn là, nàng cũng muốn đi ra ngoài thành so với người ta hai trận, mấy ngày nay tiến bộ thần tốc, nếu như vận khí tốt, chắc có thể chen lên hạng cuối cùng của Thiên bảng
Bàn tay vô ý thức quét quét, cho đến khi lại có một bóng người xuất hiện trước cửa.
- Chuyện này là thế nào?
Lý Dịch gặp lại Đại Ngưu, hắn đang bưng bít lấy cái mông la oai oái.
Đại Ngưu đương nhiên không thể kể hắn bị một nữ tử dùng chổi đuổi đi, vội vàng đưa ra một thiệp mời, nói.
- Đại nhân, Vương huyện thừa bảo ta đưa tới, đêm nay hắn và Trịnh chủ bộ đợi ngài ở Túy Hương lâu.
- Vội vã như vậy?
Lý Dịch tiếp nhận thiệp mời.
- Xem ra Vương đại nhân và Trịnh đại nhân rất sốt ruột, ngươi trở về nói cho bọn hắn biết, ta sẽ đến đúng giờ.
- Đại nhân, vậy ta về trước.
Đại Ngưu xoa xoa cái mông, trong nội tâm tính toán mình thế này có thể xem như tai nạn lao động hay không, hắn không muốn đền bù tổn thất, chỉ cần miễn đi nhiệm vụ dọn phân nhà xí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook