Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 415: Vương Huyện Thừa Ưu Thương

Tính cách không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều. Tôn lão đầu nhìn Trần sư gia, nhàn nhạt nói.

- Xin lỗi Trần sư gia, nếu ngươi có gì muốn nói thì vui lòng tìm ông chủ của chúng ta nói đi.

Rạp hát vẫn còn một chặng đường dài để phát triển, hắn tuyệt sẽ không để tâm huyết của mình bị hủy trong tay người khác, đương nhiên, không chỉ một mình hắn không đồng ý mà Lý đại nhân cũng sẽ không đồng ý.

- Ông chủ của các ngươi là ai?

Trần sư gia nhíu mày hỏi.

Tôn lão đầu chỉ chỉ về phía cửa.

- Vị kia.

Trần sư gia quay đầu, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi từ ngoài bước vào, trong lòng nao nao, hắn không ngờ ông chủ có thể mở rạp hát khắp nơi Khánh An phủ lại trẻ tuổi đến như vậy. Bởi vì ngạc nhiên nên hắn không chú ý đến hai tên bộ khoái bên cạnh mình khi nhìn thấy người tuổi trẻ kia, biểu tình của họ trở nên có chút kích động.

- Ta không quan tâm ông chủ của các ngươi là ai, đêm nay đại nhân nhà ta hạ mình mở tiệc ở Túy Hương Lầu, ngài ấy sẽ mời một ít thương nhân giống như các ngươi, nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng dành cho các ngươi.

Trần sư gia lạnh lùng buông xuống một câu sau đó quay đầu ra lệnh cho hai bộ khoái.

- Chúng ta đi.

Nhưng khi hắn rời khỏi rạp hát, đi một hồi lâu thì mới nhận ra bên người thiếu thứ gì, quay đầu nhìn xung quanh mới phát hiện, hai bộ khoái vốn dĩ nên đi theo hắn đã không thấy bóng dáng đâu.

- Đại nhân, ngài đã trở về!

Ngay khi Trần sư gia vừa bước ra cửa, hai bộ khoái đã lập tức đi tới bên cạnh Lý Dịch, kích động nói.

Lý Dịch nhìn hai người bọn họ, cười nói.

- Đại Ngưu, Ngụy Cường, mấy tháng không gặp, hai người các ngươi ngày càng lăn lộn không bằng lúc trước.

Đại Ngưu cười ngượng hai tiếng, sau khi Lưu đại nhân đi, vị Ngụy huyện lệnh kia chỉ sử dụng tâm phúc của hắn, những bộ khoái cũ như bọn họ thì ngày càng khó khăn.

- Trong khoảng thời gian này, mấy người Đại Ngưu bộ khoái cũng giúp chúng ta rất nhiều, bằng không thì trước khi đại nhân trở về, cuộc sống của chúng ta sẽ khổ sở hơn nữa.

Tôn lão đầu cười nói.

- Đây là chuyện nên làm.

Đại Ngưu sờ đầu, cười nói.

- Ta còn định chờ thêm mấy ngày nữa thì sẽ xin nghỉ. Đến đây tìm việc làm còn tốt gấp mấy lần ở huyện nha chịu uất ức.

- Được rồi, nếu ngươi không làm bộ khoái thì ăn nói sao với con sư tử trong nhà?

Lý Dịch vẫy vẫy tay, thuận tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.



- Vừa lúc, nói cho ta nghe một chút xem, vị Ngụy đại nhân kia là như thế nào? Tình huống hiện tại của huyện nha ra sao?

Đối với những chuyện này, không có ai rõ ràng hơn Đại Ngưu. Đại Ngưu tiến lên một bước, bẩm báo.

- Vị Ngụy đại nhân kia tới đây sau khi Lưu đại nhân bị điều đến kinh đô. Nghe nói trước kia người này làm quan ở kinh đô, nhưng cụ thể làm chức quan gì thì không biết. Ngày thường con mắt mọc trên đỉnh đầu, vô cùng kiêu ngạo, ngay cả Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ cũng không thèm nhìn...

Vương huyện thừa rất ưu thương, ưu thương đến độ ngay cả danh trà ngày thường hắn thích uống nhất cũng không thấy ngon.

Thân thể của hắn khoẻ mạnh, con cái hiếu thuận, sinh hoạt phu thê hài hòa, cho nên thứ có thể khiến hắn phiền lòng chỉ có liên quan đến con đường làm quan.

Hai tháng trước, một ngày nắng chói chang như hôm nay, hắn và Lưu huyện lệnh khó có được thời gian nhàn hạ, cả hai bèn chọn một chỗ yên tĩnh phía sau nha môn thưởng trà, nói chuyện phiếm. Huyện An Khê bây giờ đã trở thành một huyện mẫu mực của Khánh An phủ, thậm chí của cả nước, ngay cả triều đình đều tán thưởng rất nhiều. Bọn họ làm quan phụ mẫu đương nhiên cũng vớt được không ít công lao, vốn dĩ không có hy vọng gì trên con đường làm quan, sau một hồi trò chuyện thì bọn họ cũng không khỏi kích phát ra vài phần hùng tâm tráng chí.

Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ hăng hái của Lưu huyện lệnh hôm đó, lúc ấy hắn còn nịnh bợ tên đó một phen, đại khái ấn đường tỏa sáng, con đường làm quan sau này chắc chắn sẽ suôn sẻ, không lãng phí cả cuộc đời chỉ để ngồi trên vị trí huyện lệnh của An Khê huyện.

Hai người còn chưa kịp uống xong một ly trà thì có nha dịch đến báo, triều đình đưa tới văn thư khẩn cấp...

Chuyện sau đó, hoàn toàn có thể dùng từ bất ngờ để hình dung.

Lưu huyện lệnh thật sự thăng quan, An Khê huyện lệnh bỗng dưng trở thành Kinh Thành Lệnh, nhìn qua thì cả hai đều là huyện lệnh nhưng thực ra lại kém xa mấy vạn dặm.

Tuy rằng huyện An Khê cũng được coi huyện cao cấp nhưng so sánh với Kinh Thành thì dù phẩm cấp hay tiền đồ đều xưa đâu bằng nay.

Một nơi cách kinh đô tám trăm dặm, chỉ có thể uống trà đánh rắm, một nơi lại có thể tiến vào trung tâm quyền lực chân chính của quốc gia. Có rất nhiều người đều nói “Tam thế bất tu kinh thành lệnh”, ý nói ba đời liên tục không tu đức mới làm Kinh Thành Lệnh, đây đều là đám người ăn nho không được nói nho chua, ai tin người đó là đống phân...

Mặc dù Vương huyện thừa hâm mộ, ghen tị Lưu huyện lệnh gặp may nhưng trong lòng vẫn có vài phần mừng thầm.

Dù sao tại huyện An Khê này, hắn làm người đứng thứ hai chỉ thấp hơn Lưu huyện lệnh nửa cấp, đương nhiên không tính những đại lão tri phủ...

Nói như vậy, nếu Lưu huyện lệnh đi rồi thì chẳng phải hắn sẽ có thể dịch thêm một bước? Mặc dù chỉ hơn nửa cấp, nhưng dầu gì cũng là người đứng đầu!

Nhưng Vương huyện thừa hết chờ tới đợi lại không thấy bệ hạ gia phong Thánh chỉ, chỉ chờ đến Ngụy huyện lệnh.

Lưu huyện lệnh biến thành Ngụy huyện lệnh, Vương huyện thừa vẫn chỉ là Vương huyện thừa.

Càng làm cho hắn phiền muộn là, vị Ngụy huyện lệnh này do kinh đô điều xuống, tựa hồ có qua lại với một vị đại lão ở phủ nha. Người này vừa tới hai tháng thì đã chiếm chủ động tuyệt đối ở huyện nha, quyền lực của hắn và Trịnh chủ bộ bị tước hết, hắn làm Huyện thừa ngày càng nhàn nhã.

- Cẩu quan!

Vương huyện thừa xì một tiếng khinh miệt, sau khi nhấp một ngụm trà thì nghe được một giọng nói truyền đến từ phía sau.

- Đại nhân, trà đã lạnh rồi, có cần thuộc hạ châm thêm một ly khác?

“Phụt!”

Vương huyện thừa phun hết trà ra ngoài, kinh hoảng quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng sau lưng mình, lúc này mới nổi giận mắng.

- Hỗn trướng, ngươi tới đây lúc nào?



- Mới vừa rồi, khi đại nhân mắng câu “Cẩu quan”.

Đại Ngưu gãi đầu một cái, ủy khuất nói.

Sau đó, trên mặt hắn lộ ra hứng thú, hỏi.

- Đại nhân à, vừa rồi đại nhân đang mắng ai?

- Ta tự mắng mình!

Đến bây giờ trái tim Vương huyện thừa vẫn còn đập mạnh, hắn hung hăng đạp Đại Ngưu một cái, cáu giận.

- Biến, biến, biến khuất mắt ta, đừng để bản quan nhìn thấy ngươi!

- Ngài mắng Ngụy huyện lệnh thì cứ nói, cả huyện nha này ai mà không biết ngài luôn luôn mắng Ngụy huyện lệnh ở sau lưng...

Đại Ngưu lẩm bẩm một câu, vừa đi vừa thông báo:

- Thuộc hạ đến đây định nói cho đại nhân một tin, Lý đại nhân đã trở về. Hôm nay ngài ấy còn hỏi về việc ở huyện nha, thuộc hạ nói tình trạng hiện tại của đại nhân và Trịnh chủ bộ không tốt lắm. Lý đại nhân nói dù gì cũng là đồng liêu một thời, thừa dịp bây giờ còn đang ở Khánh An phủ, nếu hai vị đại nhân có chuyện gì khó xử, ngài ấy có thể giúp được thì sẽ giúp một phen......Nhưng nếu đại nhân không có chuyện gì, vậy thuộc hạ sẽ đi bẩm báo lại cho Lý đại nhân.

- Biến ngay, nếu còn không biến...

Thấy Đại Ngưu lầm bầm, Vương huyện thừa vừa định mắng thêm một câu, bỗng dưng nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi lại

- Ngươi vừa nói cái gì, Lý đại nhân trở lại, Lý đại nhân nào?

- Ờ há, hiện tại đại nhân đã không phải là Huyện úy nữa, cho dù có thêm hai vị đại nhân nữa thì cũng không thể đấu lại Ngụy huyện lệnh được, vẫn thôi đi...

Đại Ngưu lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu, thân ảnh nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Vương huyện thừa.

- Huyện úy...chẳng lẽ là Lý huyện úy?

Vương huyện thừa nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn thấy bóng dáng của Đại Ngưu sắp biến mất, lập tức nhảy vọt tới...

- Tới đây, Đại Ngưu, nếm thử xem trà này thế nào...

Vương huyện thừa tự tay đổ một ly trà cho Đại Ngưu, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói.

- Ngươi làm bộ khoái ở huyện nha cũng được một thời gian rồi phải không? Bản quan nhớ rõ khi vừa mới điều nhiệm tới huyện An Khê, ngươi cũng đã ở đây.....Đại Ngưu à, ngươi nói xem, ngày thường bản quan đối xử với ngươi thế nào?

Thấy Vương huyện thừa có thái độ khác thường, một bàn tay vẫn còn vuốt vai mình, Đại Ngưu lùi về sau mấy bước, nhớ tới tin đồn mà tất cả nha dịch trong huyện nha đều biết.

Nghe nói, Vương huyện thừa thường xuyên cùng Lưu huyện lệnh đến một gian phòng phía sau huyện nha, lén lút làm một ít việc không để ai biết. Huyện thừa đại nhân có đam mê Song Long Thôn Châu, đây là tin mà mọi người trong huyện nha đã biết từ lâu.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức lấy hai tay che ngực, hoảng sợ nói.

- Đại, đại nhân, ngài đừng như vậy! Thuộc hạ…cho dù có chết cũng sẽ không theo ngài!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương