Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 410: Kẻ Thù Chung Của Mọi Người
Tằng Túy Mặc thề, ngoại trừ khi còn bé ở trường dạy nhạc kỹ, đói bụng ba ngày sau đó nhặt được nửa cái bánh bao bị mốc ở phía sau bếp, đây là món ăn ngon nhất đời này nàng được ăn.
Nhược Khanh tỷ làm đồ ăn cũng rất ngon, nhưng hôm nay…mới cảm thấy hợp khẩu vị nàng hơn.
Vì nguyên nhân này, nàng có chút ghen tị với nương tử Lý Dịch, thậm chí ngay cả tiểu nha hoàn.
Lúc nàng còn nhỏ, dù chỉ có một cái bánh bao mốc không thể ăn cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy nếu cả đời đều như hôm nay thì tốt biết mấy.
Về sau bị tú bà Quần Ngọc Viện nhìn trúng, dẫn nàng đến Khánh An phủ, thì không còn trải qua thời gian khổ cực nữa, là thanh quan nhân nổi tiếng nhất Quần Ngọc Viện, cây hái ra tiền của tú bà, tự nhiên không thiếu cơm ngon áo đẹp, được vô số người muốn gặp, nhưng sau này, bất kỳ sơn hào hải vị gì đối với nàng cũng kém nửa cái bánh bao mốc kia.
Lý Dịch thấy rất kỳ quái, vì sao chỉ ăn một bữa cơm mà nàng cũng có thể ăn đến rơi lệ ròng ròng, chẳng lẽ vì món ăn của mình làm quá ngon không kìm lòng nổi, đến mức cảm động rơi nước mắt?
Lý Dịch cảm thấy đây là tôn trọng đối lớn nhất với thành quả lao động của hắn, so với Liễu nhị tiểu thư, mỗi lần đều tranh đoạt đồ ăn cùng hắn thì một trời một vực.
Cho nên lúc Tằng Túy Mặc gần đi, Lý Dịch còn mời nàng có rảnh thường xuyên đến nhà làm khách, sống hai đời, đây là lần đầu tiên xuống bếp cảm thấy thành công nhất.
Đương nhiên, lần này Liễu nhị tiểu thư không cùng hắn tranh, bởi vì nàng với Như Nghi và Tiểu Hoàn không có ngồi cùng bàn.
Dương Liễu Thanh cũng đi theo các nàng, đúng lúc Lý Dịch đang ăn cơm và bàn chuyện rạp hát với Tôn lão đầu và Uyển Nhược Khanh.
- Đại nhân, vậy sau khi ta trở về, cứ dựa theo vừa rồi bàn bạc, trước tiên hát thử một lần ở vài rạp hát.
Tôn lão đầu không quan tâm đồ ăn có ngon hay không, chỉ một lòng vì chuyện của Câu Lan.
- Chuyện này không cần gấp, mấy ngày qua ta sẽ viết vài câu chuyện mới, đợi đến lúc hấp dẫn được nhiều khách nhân, đi làm hiệu quả sẽ tốt hơn.
Tôn lão đầu liên tục gật đầu, lại thử thăm dò.
- Chuyện kia, về phía Ngụy đại nhân?
Lý Dịch cười cười, nói.
- Ông chỉ cần làm việc của mình, hắn để ta giải quyết.
Có câu nói của Lý Dịch, trong lòng Tôn lão đầu an tâm, điều này nói rõ, một Tên huyện lệnh An Khê còn không đáng để đại nhân xem trọng, có bối cảnh như này, về sau Câu Lan phát triển chắc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tiễn các nàng đi, Lý Dịch một mình nằm trên xích đu trong sân, đồng thời nhắm mắt dưỡng thần, cũng đang suy tư một vài chuyện.
Bây giờ Câu Lan trải rộng Khánh An phủ, thực là vô tình quyết định trong lúc nhất thời mấy tháng trước, lúc ấy thật có ý nghĩ thành lập một làng giải trí nhưng cũng chỉ vì thỏa mãn hứng thú bản thân.
Nhưng dần dần, hắn phát hiện tác dụng của Câu Lan không chỉ cung cấp nơi giải trí, nó còn có thể làm rất nhiều chuyện, nó như một thanh đao cùn vô hình, nhìn như vết rỉ loang lổ, bên trong lại ẩn giấu phong mang.
Khi lên kinh thành, hắn càng rõ ràng hơn, hắn cần nên làm hoặc chuẩn bị những thứ gì, thẻ bài trong ngực mặc dù hữu dụng nhưng cuối cùng cũng không phải của mình, một câu hoặc một ý niệm của người khác đều có thể lấy lại, đồ vật chưa chân chính thuộc về mình thì làm sao an tâm?
- Bảng võ lâm hào hiệp, võ lâm, giang hồ.
Ngón trỏ Lý Dịch đánh nhẹ lên lan can xích đu, lúc này, bao gồm chính hắn trong cuộc, còn không có ai biết, vì hắn lẩm nhẩm mấy câu mà tương lai không lâu sau, toàn bộ giang hồ võ lâm Cảnh Quốc đều bị quấy nổi lên phong vân, đến mức…long trời lỡ đất!
Giờ khắc này, Tiểu Hoàn đang giúp Như Nghi dọn dẹp bát đũa trong phòng bếp, thỉnh thoảng thăm dò nhìn một cái, thấy cô gia một mình trong sân, lòng mới thả lỏng.
Cách Lý Dịch một đoạn, kiếm trong tay Dương Liễu Thanh bay múa, Liễu nhị tiểu thư đứng một bên quan sát, lâu lâu mở miệng chỉ điểm, những lúc ấy, khuôn mặt Dương Liễu Thanh lộ ra vẻ vui vẻ, chỉ sửa một chút, kiếm quang đã càng thêm sắc bén.
Hai nhánh mai đỏ vượt ra ngoài tường bị gió nhẹ thổi qua vang lên xào xạc, gió mát ấm áp, tươi mát hợp lòng người, Lý Dịch xoay người, nhất thời cảm thấy dễ chịu, lại nghĩ tới rất lâu rồi chưa có thư thái như vậy, sau đó nhắm mắt lại, cảm giác ủ rũ quen thuộc đánh tới, cảm nhận xung quanh dần biến mất.
Lúc này là mùng mười tháng tư, mùa xuân, năm Cảnh Hòa thứ hai.
--
Tại Khánh An phủ, đã phần người mới đến có thể không biết huyện lệnh là ai, không biết tri phủ là ai, thậm chí không biết Hoàng Đế là ai vì chuyện này quá xa xôi với bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể không biết Lạc Thủy Thần Nữ là ai.
Mấy bài thơ kia thật sự quá nổi tiếng, riêng Lạc Thần Phú vừa ra, khiến vô số người tranh nhau sao chép, gián tiếp làm giá giấy Khánh An phủ tăng gấp đôi, không ít phường giấy cùng phường in phát đạt, trong nội tâm tự nhiên cảm kích Lạc Thủy Thần Nữ cùng vị đệ nhất tài tử nổi tiếng không bao giờ thấy mặt kia.
Nhóm tài tử văn nhân sợ hãi thán phục những bản thơ ca kia, miêu tả giai nhân tình cờ gặp thành văn thơ phong nhã, trải qua chuyện này, danh tiếng thanh quan nhân đầu bài Quần Ngọc Viện càng lan càng lớn.
Số ít người đọc sách cũng muốn xem thử, dáng vẻ vị cô nương được ví như tiên nữ trên trời sẽ như thế nào, tiên nữ trên trời gặp không được, Thần Nữ hạ phàm còn không thể nhìn sao?
Danh tiếng Lạc Thủy Thần Nữ không chỉ giới hạn trong nam tử, trong Khánh An phủ, vô luận tiểu thư khuê các hay thôn phụ bình thường, có ai không muốn gặp nàng?
Đều là nữ tử, ai cũng rất tự tin với sắc đẹp của bản thân, đều muốn so một lần cùng Lạc Thủy Thần Nữ, rốt cuộc mình kém ở đâu?
Đương nhiên, mười đại hoa khôi là người thông minh, hiểu rõ các nàng kém với Tằng Túy Mặc ở đâu, đó là vì đệ nhất tài tử Khánh An phủ, đệ nhất tài tử Cảnh Quốc.
Tóm lại, trước kia là thanh quan nhân đầu bài của Quần Ngọc Viện, Lạc Thủy Thần Nữ Tằng Túy Mặc trong khoảng thời gian này vẫn luôn là đề tài hot trong Khánh An phủ, tiêu điểm của quần chúng.
Hai tháng trước, tất cả mọi người nghĩ nàng cùng vị đệ nhất tài tử kia có quan hệ cực kỳ mập mờ, nếu không tại sao đối phương lại có thể viết ra thi từ như thế cho nàng, nhưng mà quan sát hơn hai tháng, mọi người ngạc nhiên phát hiện, bên cạnh Tằng Túy Mặc chưa từng xuất hiện người khác phái, điều này với rất nhiều người mà nói, là một tin vui vô cùng lớn.
Riêng những tên tự xưng phong lưu, tự tin với ngoại hình tài hoa hoặc quý công tử xuất thân cao quý lắc mình biến hoá thành ong bướm bên cạnh Thần Nữ, ý đồ muốn bắt vị Thần Nữ hạ phàm này bỏ vào trong túi, ngay cả công tử huyện lệnh cũng không ngoại lệ.
Bất quá, nhiều ngày trôi qua, chưa có ai hái được trái tim Thần Nữ, thậm chí có người mời tham gia yến tiệc cũng bị từ chối.
Tin tức này không tốt cũng không xấu, mình chưa hái được quả đào, chí ít người khác cũng chưa nếm được, tâm lý mọi người đều thoải mái.
Nhưng ngay lúc này, một người không có danh tiếng gì, gia hỏa kia không biết từ chỗ nào xuất hiện cản đường, hái đi quả đào mà tất cả mọi người đều muốn, làm sao không khiến người ta tức giận?
Trong lúc nhất thời, sau khi tin tức truyền ra, gia hỏa vô danh kia lập tức trở thành kẻ thủ chung của tất cả nam nhân Khánh An phủ.
Nhược Khanh tỷ làm đồ ăn cũng rất ngon, nhưng hôm nay…mới cảm thấy hợp khẩu vị nàng hơn.
Vì nguyên nhân này, nàng có chút ghen tị với nương tử Lý Dịch, thậm chí ngay cả tiểu nha hoàn.
Lúc nàng còn nhỏ, dù chỉ có một cái bánh bao mốc không thể ăn cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy nếu cả đời đều như hôm nay thì tốt biết mấy.
Về sau bị tú bà Quần Ngọc Viện nhìn trúng, dẫn nàng đến Khánh An phủ, thì không còn trải qua thời gian khổ cực nữa, là thanh quan nhân nổi tiếng nhất Quần Ngọc Viện, cây hái ra tiền của tú bà, tự nhiên không thiếu cơm ngon áo đẹp, được vô số người muốn gặp, nhưng sau này, bất kỳ sơn hào hải vị gì đối với nàng cũng kém nửa cái bánh bao mốc kia.
Lý Dịch thấy rất kỳ quái, vì sao chỉ ăn một bữa cơm mà nàng cũng có thể ăn đến rơi lệ ròng ròng, chẳng lẽ vì món ăn của mình làm quá ngon không kìm lòng nổi, đến mức cảm động rơi nước mắt?
Lý Dịch cảm thấy đây là tôn trọng đối lớn nhất với thành quả lao động của hắn, so với Liễu nhị tiểu thư, mỗi lần đều tranh đoạt đồ ăn cùng hắn thì một trời một vực.
Cho nên lúc Tằng Túy Mặc gần đi, Lý Dịch còn mời nàng có rảnh thường xuyên đến nhà làm khách, sống hai đời, đây là lần đầu tiên xuống bếp cảm thấy thành công nhất.
Đương nhiên, lần này Liễu nhị tiểu thư không cùng hắn tranh, bởi vì nàng với Như Nghi và Tiểu Hoàn không có ngồi cùng bàn.
Dương Liễu Thanh cũng đi theo các nàng, đúng lúc Lý Dịch đang ăn cơm và bàn chuyện rạp hát với Tôn lão đầu và Uyển Nhược Khanh.
- Đại nhân, vậy sau khi ta trở về, cứ dựa theo vừa rồi bàn bạc, trước tiên hát thử một lần ở vài rạp hát.
Tôn lão đầu không quan tâm đồ ăn có ngon hay không, chỉ một lòng vì chuyện của Câu Lan.
- Chuyện này không cần gấp, mấy ngày qua ta sẽ viết vài câu chuyện mới, đợi đến lúc hấp dẫn được nhiều khách nhân, đi làm hiệu quả sẽ tốt hơn.
Tôn lão đầu liên tục gật đầu, lại thử thăm dò.
- Chuyện kia, về phía Ngụy đại nhân?
Lý Dịch cười cười, nói.
- Ông chỉ cần làm việc của mình, hắn để ta giải quyết.
Có câu nói của Lý Dịch, trong lòng Tôn lão đầu an tâm, điều này nói rõ, một Tên huyện lệnh An Khê còn không đáng để đại nhân xem trọng, có bối cảnh như này, về sau Câu Lan phát triển chắc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tiễn các nàng đi, Lý Dịch một mình nằm trên xích đu trong sân, đồng thời nhắm mắt dưỡng thần, cũng đang suy tư một vài chuyện.
Bây giờ Câu Lan trải rộng Khánh An phủ, thực là vô tình quyết định trong lúc nhất thời mấy tháng trước, lúc ấy thật có ý nghĩ thành lập một làng giải trí nhưng cũng chỉ vì thỏa mãn hứng thú bản thân.
Nhưng dần dần, hắn phát hiện tác dụng của Câu Lan không chỉ cung cấp nơi giải trí, nó còn có thể làm rất nhiều chuyện, nó như một thanh đao cùn vô hình, nhìn như vết rỉ loang lổ, bên trong lại ẩn giấu phong mang.
Khi lên kinh thành, hắn càng rõ ràng hơn, hắn cần nên làm hoặc chuẩn bị những thứ gì, thẻ bài trong ngực mặc dù hữu dụng nhưng cuối cùng cũng không phải của mình, một câu hoặc một ý niệm của người khác đều có thể lấy lại, đồ vật chưa chân chính thuộc về mình thì làm sao an tâm?
- Bảng võ lâm hào hiệp, võ lâm, giang hồ.
Ngón trỏ Lý Dịch đánh nhẹ lên lan can xích đu, lúc này, bao gồm chính hắn trong cuộc, còn không có ai biết, vì hắn lẩm nhẩm mấy câu mà tương lai không lâu sau, toàn bộ giang hồ võ lâm Cảnh Quốc đều bị quấy nổi lên phong vân, đến mức…long trời lỡ đất!
Giờ khắc này, Tiểu Hoàn đang giúp Như Nghi dọn dẹp bát đũa trong phòng bếp, thỉnh thoảng thăm dò nhìn một cái, thấy cô gia một mình trong sân, lòng mới thả lỏng.
Cách Lý Dịch một đoạn, kiếm trong tay Dương Liễu Thanh bay múa, Liễu nhị tiểu thư đứng một bên quan sát, lâu lâu mở miệng chỉ điểm, những lúc ấy, khuôn mặt Dương Liễu Thanh lộ ra vẻ vui vẻ, chỉ sửa một chút, kiếm quang đã càng thêm sắc bén.
Hai nhánh mai đỏ vượt ra ngoài tường bị gió nhẹ thổi qua vang lên xào xạc, gió mát ấm áp, tươi mát hợp lòng người, Lý Dịch xoay người, nhất thời cảm thấy dễ chịu, lại nghĩ tới rất lâu rồi chưa có thư thái như vậy, sau đó nhắm mắt lại, cảm giác ủ rũ quen thuộc đánh tới, cảm nhận xung quanh dần biến mất.
Lúc này là mùng mười tháng tư, mùa xuân, năm Cảnh Hòa thứ hai.
--
Tại Khánh An phủ, đã phần người mới đến có thể không biết huyện lệnh là ai, không biết tri phủ là ai, thậm chí không biết Hoàng Đế là ai vì chuyện này quá xa xôi với bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể không biết Lạc Thủy Thần Nữ là ai.
Mấy bài thơ kia thật sự quá nổi tiếng, riêng Lạc Thần Phú vừa ra, khiến vô số người tranh nhau sao chép, gián tiếp làm giá giấy Khánh An phủ tăng gấp đôi, không ít phường giấy cùng phường in phát đạt, trong nội tâm tự nhiên cảm kích Lạc Thủy Thần Nữ cùng vị đệ nhất tài tử nổi tiếng không bao giờ thấy mặt kia.
Nhóm tài tử văn nhân sợ hãi thán phục những bản thơ ca kia, miêu tả giai nhân tình cờ gặp thành văn thơ phong nhã, trải qua chuyện này, danh tiếng thanh quan nhân đầu bài Quần Ngọc Viện càng lan càng lớn.
Số ít người đọc sách cũng muốn xem thử, dáng vẻ vị cô nương được ví như tiên nữ trên trời sẽ như thế nào, tiên nữ trên trời gặp không được, Thần Nữ hạ phàm còn không thể nhìn sao?
Danh tiếng Lạc Thủy Thần Nữ không chỉ giới hạn trong nam tử, trong Khánh An phủ, vô luận tiểu thư khuê các hay thôn phụ bình thường, có ai không muốn gặp nàng?
Đều là nữ tử, ai cũng rất tự tin với sắc đẹp của bản thân, đều muốn so một lần cùng Lạc Thủy Thần Nữ, rốt cuộc mình kém ở đâu?
Đương nhiên, mười đại hoa khôi là người thông minh, hiểu rõ các nàng kém với Tằng Túy Mặc ở đâu, đó là vì đệ nhất tài tử Khánh An phủ, đệ nhất tài tử Cảnh Quốc.
Tóm lại, trước kia là thanh quan nhân đầu bài của Quần Ngọc Viện, Lạc Thủy Thần Nữ Tằng Túy Mặc trong khoảng thời gian này vẫn luôn là đề tài hot trong Khánh An phủ, tiêu điểm của quần chúng.
Hai tháng trước, tất cả mọi người nghĩ nàng cùng vị đệ nhất tài tử kia có quan hệ cực kỳ mập mờ, nếu không tại sao đối phương lại có thể viết ra thi từ như thế cho nàng, nhưng mà quan sát hơn hai tháng, mọi người ngạc nhiên phát hiện, bên cạnh Tằng Túy Mặc chưa từng xuất hiện người khác phái, điều này với rất nhiều người mà nói, là một tin vui vô cùng lớn.
Riêng những tên tự xưng phong lưu, tự tin với ngoại hình tài hoa hoặc quý công tử xuất thân cao quý lắc mình biến hoá thành ong bướm bên cạnh Thần Nữ, ý đồ muốn bắt vị Thần Nữ hạ phàm này bỏ vào trong túi, ngay cả công tử huyện lệnh cũng không ngoại lệ.
Bất quá, nhiều ngày trôi qua, chưa có ai hái được trái tim Thần Nữ, thậm chí có người mời tham gia yến tiệc cũng bị từ chối.
Tin tức này không tốt cũng không xấu, mình chưa hái được quả đào, chí ít người khác cũng chưa nếm được, tâm lý mọi người đều thoải mái.
Nhưng ngay lúc này, một người không có danh tiếng gì, gia hỏa kia không biết từ chỗ nào xuất hiện cản đường, hái đi quả đào mà tất cả mọi người đều muốn, làm sao không khiến người ta tức giận?
Trong lúc nhất thời, sau khi tin tức truyền ra, gia hỏa vô danh kia lập tức trở thành kẻ thủ chung của tất cả nam nhân Khánh An phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook