Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 402: Nỗi Lo Của Tôn Lão Đầu
- A...
Thiếu nữ để hai vai trần ngáp một cái, đứng lên giường, xuyên qua cửa sổ nhìn mặt trời đã lên đỉnh đầu, do hôm qua ngủ quá muộn, nếu không nàng cũng sẽ không rời giường vào lúc này.
Lăn một vòng trên giường, nhìn bóng người quen thuộc vẫn ngồi trước bàn, nhíu mày, thỉnh thoảng viết gì đó lên giấy, thiếu nữ đứng dậy khỏi giường, kinh ngạc nói.
- Nhược Khanh tỷ, đêm qua tỷ lại không ngủ?
Nữ tử quay đầu lại, thấy thiếu nữ đang ngồi xếp bằng trên giường với tư thế bất nhã, chỉ chỉ nửa cái yếm bị trượt xuống, lại quay đầu lại, vừa viết trên giấy vừa nói.
- Có một ít chuyện cần phải xử lý, còn vài rạp hát mới xây chưa sắp xếp được nhân sự, suy nghĩ cả đêm, sắp xong rồi đây.
Thiếu nữ trên giường đi chân đất tới, chỉ mặc một cái yếm và tiết khố, tựa vào lưng nàng, hai cánh tay ôm lấy cổ nàng, nói.
- Vậy tỷ cũng không thể thức đêm được, trước khi đi, Lý công tử đã nói muội chiếu cố tỷ thật tốt. Không được, lần tới muội không nghe lời tỷ ngủ trước nữa, trước giờ Tý, có trói thì muội cũng sẽ trói tỷ lên giường.
Uyển Nhược Khanh đặt bút xuống, đẩy tay Tiểu Châu ra, hai khối tròn trịa đè ép trên lưng càng thêm rõ ràng, lắc đầu.
- Muội cũng là đại cô nương, nào có đại cô nương nào chỉ mặc yếm đã chạy như muội, nhanh mặc quần áo vào, để người khác nhìn thấy không tốt.
- Ở đây không có người ngoài, sợ cái gì?
Thiếu nữ không tình nguyện leo xuống lưng Uyển Nhược Khanh, đi tới đầu giường bắt đầu chậm chạp mặc quần áo. Lúc này, một bóng người khác tiến vào, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn rồi ngoảnh mặt làm ngơ, tự điều chỉnh cái yếm, không thèm quan tâm.
Tằng Túy Mặc liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, đặt một bát cháo nóng trước bàn Uyển Nhược Khanh.
- Tỷ khổ cực như vậy mà có ai thấy, thân thể sắp mệt mỏi đến sụp đổ rồi, có đáng không?
Uyển Nhược Khanh cười nói.
- Nào có nghiêm trọng như muội nói, mấy ngày nay có nhiều việc thêm chút thôi, qua rồi sẽ ổn.
- Qua cái gì mà qua, uống bát cháo xong thì mau ngủ.
Tằng Túy Mặc thu lại trang giấy trên bàn, nói:
- Muội mới vừa ở rạp hát, nghe được mấy bộ khoái huyện nha nói chuyện phiếm Lưu bộ đầu gửi thư từ kinh đô.
Lưu bộ đầu dĩ nhiên chính là Lưu Nhất Thủ, được Lý Dịch đặc biệt dặn dò, giúp đỡ rạp hát không ít việc, bao gồm cả khi Tằng Túy Mặc nổi tiếng hơn để mấy vị công tử bối cảnh không cạn ngấp nghé, cũng nhờ hắn hỗ trợ. Mặc dù hai nàng chưa từng giao lưu gì với hắn, nhưng lại xem như người các nàng quen thuộc nhất tại huyện nha.
Hơn hai tháng trước kia, Lưu huyện lệnh huyện An Khê được điều đến kinh thành, nghe nói là thăng quan gây ra oanh động ở Khánh An phủ. Ngay cả các nàng cũng nghe nói Lưu bộ đầu cũng đi theo Huyện lệnh đại nhân, cũng may những bộ khoái trong huyện nha vẫn luôn quan tâm đến rạp hát, không chỉ giải quyết mấy đám lưu manh đến gây hấn, mà còn xem rạp hát như trọng điểm tuần tra.
Song, Uyển Nhược Khanh vẫn chưa rõ thư tín Lưu bộ đầu gửi đến từ kinh đô có quan hệ gì với các nàng.
- Trong thư Lưu bộ đầu có nhắc đến người nọ, tỷ muốn nghe không?
Lúc nói “người nọ”, trong giọng nói Tằng Túy Mặc mơ hồ có chút tức giận.
Là người được lợi lớn nhất từ rạp hát, hắn lại cứ thế mà đi, quẳng hết tất cả mọi chuyện cho một nữ tử nhu nhược, quy mô rạp hát không ngừng mở rộng, Tằng Túy Mặc càng thấy Uyển Nhược Khanh mấy tháng nay vất vả thế nào, cả người tiều tụy đi không ít, trong lòng đương nhiên tràn ngập oán khí với Lý Dịch.
Đương nhiên, không loại trừ nguyên nhân khác, có lẽ từ khi hắn không chào mà biệt mấy tháng trước, oán giận bắt đầu tích lũy, cho đến giờ mới đạt đỉnh điểm.
Bận bịu từ đêm qua đến giờ, Uyển Nhược Khanh cũng hơi đói bụng, miệng nhỏ uống cháo, nghe vậy thì nét mặt giật giật nhưng không mở miệng, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
- Hắn được phong tước vị, bây giờ đang sống rất yên ổn tại kinh đô, sợ rằng sẽ không quay về nữa, tỷ làm những việc này còn có tác dụng gì?
Ngay cả chính Tằng Túy Mặc cũng không nhận ra, lúc nàng nói những lời này, giọng điệu thay đổi không giống như bình thường.
Tiểu Châu mặc quần áo xong, nhìn hai người trong phòng, thè lưỡi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Uyển Nhược Khanh đặt thìa xuống, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
- Dù sao người vẫn nên có việc gì để làm, không phải việc này, thì việc kia, việc nọ, có thể giúp nhiều người có cơm ăn, ta cũng rất thích.
Tằng Túy Mặc có chút tức giận hỏi.
- Tỷ tin những lời mình nói không?
- Vậy còn muội?
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
Bầu không khí bắt đầu trầm xuống.
- Đâu liên quan tới ta!
Hồi lâu sau, Tằng Túy Mặc tức giận nói một câu, quay đầu ra ngoài.
Uyển Nhược Khanh bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên giường nằm xuống, không thay y phục mà ngủ, lúc đầu chạm vào gối, cơn buồn ngủ kéo đến.
…
- Vở tiếp theo sắp bắt đầu, để họ nắm chặt thời gian.
- Tập luyện kịch bản ‘Thiện Nữ U Hồn’ thế nào rồi, A Phúc, ngươi đi xem sao, đừng để họ lười biếng.
- Bảng xếp hạng võ lâm cao thủ cũng không thể trì hoãn, mấy lôi đài cần phải kịp thời phản hồi tin tức.
- Vâng, chuyện này lát nữa ta đi hỏi Uyển cô nương.
----
Trong một rạp hát mới vừa được xây, Tôn lão đầu nhấp một ngụm nước trà, cổ họng sắp bốc hơi mới dễ chịu hơn không ít.
Toàn bộ Khánh An phủ hiện tại đã có hơn hai mươi rạp hát phân tán các nơi, sự vụ mỗi ngày rất phức tạp khiến lão từ lâu đã không còn thời gian đi kể chuyện, nhất là những rạp hát mới vừa xây xong, mọi thứ còn đang trong giai đoạn đầu càng không thể vắng mặt lão.
Giờ phút này, lão rốt cuộc hiểu ra lời Lý huyện úy nói trước khi rời khỏi Khánh An phủ, vốn cho rằng lão đã đủ cẩn trọng, nhưng không ngờ, lão không đánh giá thấp thị trường, mà đánh giá cao tinh lực của mình...
Quả nhiên, rạp hát càng ngày càng nhiều, rất nhiều vấn đề cũng sẽ theo đó xuất hiện, nếu không nhờ Nhược Khanh cô nương chia sẻ giúp lão phần lớn sự vụ, khớp xương già cũ rích này chắc phải bàn giao lại thôi.
Nhưng mộ phần trong rất nhiều chuyện vặt để Tôn lão đầu phải sầu lo.
Mặc dù rạp hát đang không ngừng phát triển, nhưng độ nóng của “Liêu Trai” và “Bạch Xà Truyện” lại đang giảm dần, dẫu cho dưới sự chỉ bảo của Lý huyện úy, những sự kiện bên ngoài xoay quanh bảng xếp hạng cao thủ võ lâm đã giúp cho rạp hát đứng vững lâu dài, nhưng một khi mất đi kịch bản tốt, một ít ý tưởng trong lòng lão cũng chỉ có thể đi đến bước này.
Trừ cái đó ra, có một vấn đề càng khó giải quyết hơn đang dần dần bức ép.
Lúc Lưu huyện lệnh rời khỏi Khánh An phủ, Lưu Nhất Thủ bộ đầu cũng rời đi theo, bọn họ mất đi chỗ dựa lớn nhất, Huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức rốt cuộc thấy rõ lợi nhuận mà Câu Lan viện đem lại, từng ám chỉ mấy lần nhưng đều bị lão giả bộ hồ đồ tránh thoát, mấy ngày gần đây rốt cuộc bắt đầu có nặng có nhẹ chèn ép. Chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, mấy chục năm kinh nghiệm khiến cho lão rõ ràng hơn bất cứ ai rằng, quan phủ có bao nhiêu loại thủ đoạn khiến một Câu Lan viện không thể tiếp tục vận hành.
Lý Dịch không biết nỗi sầu lo của Tôn lão đầu, lúc này hắn mới vừa đến cửa thành, ngồi ngoài xe ngựa, nhìn tường thành cao lớn quen thuộc, cảm giác thân thiết bỗng chốc phả vào mặt.
Khánh An phủ, cuối cùng trở về!
Thiếu nữ để hai vai trần ngáp một cái, đứng lên giường, xuyên qua cửa sổ nhìn mặt trời đã lên đỉnh đầu, do hôm qua ngủ quá muộn, nếu không nàng cũng sẽ không rời giường vào lúc này.
Lăn một vòng trên giường, nhìn bóng người quen thuộc vẫn ngồi trước bàn, nhíu mày, thỉnh thoảng viết gì đó lên giấy, thiếu nữ đứng dậy khỏi giường, kinh ngạc nói.
- Nhược Khanh tỷ, đêm qua tỷ lại không ngủ?
Nữ tử quay đầu lại, thấy thiếu nữ đang ngồi xếp bằng trên giường với tư thế bất nhã, chỉ chỉ nửa cái yếm bị trượt xuống, lại quay đầu lại, vừa viết trên giấy vừa nói.
- Có một ít chuyện cần phải xử lý, còn vài rạp hát mới xây chưa sắp xếp được nhân sự, suy nghĩ cả đêm, sắp xong rồi đây.
Thiếu nữ trên giường đi chân đất tới, chỉ mặc một cái yếm và tiết khố, tựa vào lưng nàng, hai cánh tay ôm lấy cổ nàng, nói.
- Vậy tỷ cũng không thể thức đêm được, trước khi đi, Lý công tử đã nói muội chiếu cố tỷ thật tốt. Không được, lần tới muội không nghe lời tỷ ngủ trước nữa, trước giờ Tý, có trói thì muội cũng sẽ trói tỷ lên giường.
Uyển Nhược Khanh đặt bút xuống, đẩy tay Tiểu Châu ra, hai khối tròn trịa đè ép trên lưng càng thêm rõ ràng, lắc đầu.
- Muội cũng là đại cô nương, nào có đại cô nương nào chỉ mặc yếm đã chạy như muội, nhanh mặc quần áo vào, để người khác nhìn thấy không tốt.
- Ở đây không có người ngoài, sợ cái gì?
Thiếu nữ không tình nguyện leo xuống lưng Uyển Nhược Khanh, đi tới đầu giường bắt đầu chậm chạp mặc quần áo. Lúc này, một bóng người khác tiến vào, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn rồi ngoảnh mặt làm ngơ, tự điều chỉnh cái yếm, không thèm quan tâm.
Tằng Túy Mặc liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, đặt một bát cháo nóng trước bàn Uyển Nhược Khanh.
- Tỷ khổ cực như vậy mà có ai thấy, thân thể sắp mệt mỏi đến sụp đổ rồi, có đáng không?
Uyển Nhược Khanh cười nói.
- Nào có nghiêm trọng như muội nói, mấy ngày nay có nhiều việc thêm chút thôi, qua rồi sẽ ổn.
- Qua cái gì mà qua, uống bát cháo xong thì mau ngủ.
Tằng Túy Mặc thu lại trang giấy trên bàn, nói:
- Muội mới vừa ở rạp hát, nghe được mấy bộ khoái huyện nha nói chuyện phiếm Lưu bộ đầu gửi thư từ kinh đô.
Lưu bộ đầu dĩ nhiên chính là Lưu Nhất Thủ, được Lý Dịch đặc biệt dặn dò, giúp đỡ rạp hát không ít việc, bao gồm cả khi Tằng Túy Mặc nổi tiếng hơn để mấy vị công tử bối cảnh không cạn ngấp nghé, cũng nhờ hắn hỗ trợ. Mặc dù hai nàng chưa từng giao lưu gì với hắn, nhưng lại xem như người các nàng quen thuộc nhất tại huyện nha.
Hơn hai tháng trước kia, Lưu huyện lệnh huyện An Khê được điều đến kinh thành, nghe nói là thăng quan gây ra oanh động ở Khánh An phủ. Ngay cả các nàng cũng nghe nói Lưu bộ đầu cũng đi theo Huyện lệnh đại nhân, cũng may những bộ khoái trong huyện nha vẫn luôn quan tâm đến rạp hát, không chỉ giải quyết mấy đám lưu manh đến gây hấn, mà còn xem rạp hát như trọng điểm tuần tra.
Song, Uyển Nhược Khanh vẫn chưa rõ thư tín Lưu bộ đầu gửi đến từ kinh đô có quan hệ gì với các nàng.
- Trong thư Lưu bộ đầu có nhắc đến người nọ, tỷ muốn nghe không?
Lúc nói “người nọ”, trong giọng nói Tằng Túy Mặc mơ hồ có chút tức giận.
Là người được lợi lớn nhất từ rạp hát, hắn lại cứ thế mà đi, quẳng hết tất cả mọi chuyện cho một nữ tử nhu nhược, quy mô rạp hát không ngừng mở rộng, Tằng Túy Mặc càng thấy Uyển Nhược Khanh mấy tháng nay vất vả thế nào, cả người tiều tụy đi không ít, trong lòng đương nhiên tràn ngập oán khí với Lý Dịch.
Đương nhiên, không loại trừ nguyên nhân khác, có lẽ từ khi hắn không chào mà biệt mấy tháng trước, oán giận bắt đầu tích lũy, cho đến giờ mới đạt đỉnh điểm.
Bận bịu từ đêm qua đến giờ, Uyển Nhược Khanh cũng hơi đói bụng, miệng nhỏ uống cháo, nghe vậy thì nét mặt giật giật nhưng không mở miệng, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
- Hắn được phong tước vị, bây giờ đang sống rất yên ổn tại kinh đô, sợ rằng sẽ không quay về nữa, tỷ làm những việc này còn có tác dụng gì?
Ngay cả chính Tằng Túy Mặc cũng không nhận ra, lúc nàng nói những lời này, giọng điệu thay đổi không giống như bình thường.
Tiểu Châu mặc quần áo xong, nhìn hai người trong phòng, thè lưỡi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Uyển Nhược Khanh đặt thìa xuống, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
- Dù sao người vẫn nên có việc gì để làm, không phải việc này, thì việc kia, việc nọ, có thể giúp nhiều người có cơm ăn, ta cũng rất thích.
Tằng Túy Mặc có chút tức giận hỏi.
- Tỷ tin những lời mình nói không?
- Vậy còn muội?
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
Bầu không khí bắt đầu trầm xuống.
- Đâu liên quan tới ta!
Hồi lâu sau, Tằng Túy Mặc tức giận nói một câu, quay đầu ra ngoài.
Uyển Nhược Khanh bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên giường nằm xuống, không thay y phục mà ngủ, lúc đầu chạm vào gối, cơn buồn ngủ kéo đến.
…
- Vở tiếp theo sắp bắt đầu, để họ nắm chặt thời gian.
- Tập luyện kịch bản ‘Thiện Nữ U Hồn’ thế nào rồi, A Phúc, ngươi đi xem sao, đừng để họ lười biếng.
- Bảng xếp hạng võ lâm cao thủ cũng không thể trì hoãn, mấy lôi đài cần phải kịp thời phản hồi tin tức.
- Vâng, chuyện này lát nữa ta đi hỏi Uyển cô nương.
----
Trong một rạp hát mới vừa được xây, Tôn lão đầu nhấp một ngụm nước trà, cổ họng sắp bốc hơi mới dễ chịu hơn không ít.
Toàn bộ Khánh An phủ hiện tại đã có hơn hai mươi rạp hát phân tán các nơi, sự vụ mỗi ngày rất phức tạp khiến lão từ lâu đã không còn thời gian đi kể chuyện, nhất là những rạp hát mới vừa xây xong, mọi thứ còn đang trong giai đoạn đầu càng không thể vắng mặt lão.
Giờ phút này, lão rốt cuộc hiểu ra lời Lý huyện úy nói trước khi rời khỏi Khánh An phủ, vốn cho rằng lão đã đủ cẩn trọng, nhưng không ngờ, lão không đánh giá thấp thị trường, mà đánh giá cao tinh lực của mình...
Quả nhiên, rạp hát càng ngày càng nhiều, rất nhiều vấn đề cũng sẽ theo đó xuất hiện, nếu không nhờ Nhược Khanh cô nương chia sẻ giúp lão phần lớn sự vụ, khớp xương già cũ rích này chắc phải bàn giao lại thôi.
Nhưng mộ phần trong rất nhiều chuyện vặt để Tôn lão đầu phải sầu lo.
Mặc dù rạp hát đang không ngừng phát triển, nhưng độ nóng của “Liêu Trai” và “Bạch Xà Truyện” lại đang giảm dần, dẫu cho dưới sự chỉ bảo của Lý huyện úy, những sự kiện bên ngoài xoay quanh bảng xếp hạng cao thủ võ lâm đã giúp cho rạp hát đứng vững lâu dài, nhưng một khi mất đi kịch bản tốt, một ít ý tưởng trong lòng lão cũng chỉ có thể đi đến bước này.
Trừ cái đó ra, có một vấn đề càng khó giải quyết hơn đang dần dần bức ép.
Lúc Lưu huyện lệnh rời khỏi Khánh An phủ, Lưu Nhất Thủ bộ đầu cũng rời đi theo, bọn họ mất đi chỗ dựa lớn nhất, Huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức rốt cuộc thấy rõ lợi nhuận mà Câu Lan viện đem lại, từng ám chỉ mấy lần nhưng đều bị lão giả bộ hồ đồ tránh thoát, mấy ngày gần đây rốt cuộc bắt đầu có nặng có nhẹ chèn ép. Chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, mấy chục năm kinh nghiệm khiến cho lão rõ ràng hơn bất cứ ai rằng, quan phủ có bao nhiêu loại thủ đoạn khiến một Câu Lan viện không thể tiếp tục vận hành.
Lý Dịch không biết nỗi sầu lo của Tôn lão đầu, lúc này hắn mới vừa đến cửa thành, ngồi ngoài xe ngựa, nhìn tường thành cao lớn quen thuộc, cảm giác thân thiết bỗng chốc phả vào mặt.
Khánh An phủ, cuối cùng trở về!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook